“Xin chào, tôi là Kiều Vận, viện trưởng cô nhi viện. Xin hỏi, vị phu nhân này, bà cần gì?”
Lưu Tuệ cùng An Tịnh Tuyết lúc này đã được mời vào phòng khách của cô nhi viện. Đối diện hai cô cháu là một phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, một thân váy công sở màu kem, mái tóc nhuộm nâu xỏa tự nhiên, vẻ mặt vô cùng thân thiện và dịu dàng. Lưu Tuệ đẩy An Tịnh Tuyết lên phía trước, hắng giọng nói:
“Đây là cháu gái tôi, An Tịnh Tuyết. Một tháng trước, ba mẹ nó không may gặp tai nạn qua đời, gia đình tôi lạ không đủ khả năng nuôi nó, nên muốn gửi tạm vào cô nhi viện một thời gian. Nếu sau này cuộc sống khá giả hơn, tôi sẽ đón nó về.”
An Tịnh Tuyết bị cái nhìn của Kiều Vận làm cho run rẩy. Đó là cái nhìn của một con buôn đánh giá hàng hóa ngụy trang dưới vỏ bọc trìu mến ân cần.
“Cô bé đáng thương. Nếu gia đình của phu nhân đã khó khăn như vậy, cô nhi viện chúng tôi sẽ chăm sóc cho nó.”
Từ “khó khăn” hơi kéo dài, mắt Kiều Vận lóe lên tia trào phúng khi liếc nhìn bộ váy Chanel đỏ rực trên người Lưu Tuệ. Có tiền mua trang phục hàng hiệu trị giá mấy trăm vạn lại không có tiền nuôi cháu. Thật là nực cười làm sao.
Lưu Tuệ phát hiện ra tầm mắt của Kiều Vận liền chột dạ một chút, vội vàng muốn rời khỏi. An Tịnh Tuyết níu chặt lấy chân bà ta, nước mắt lần nữa trào ra.
“Cô ơi, dẫn con về với, con không muốn ở đây, không mưốn ở đây, hu hu,…”
Trẻ em thường rất nhạy cảm với người tốt kẻ xấu, giống như An Tịnh Tuyết nhìn thấu được sự đáng sợ tiềm tàng của cô nhi viện này. Cô bé biết rằng, nếu phải ở lại nơi đây, những ngày tiếp theo nhất định rất đen tối. Có điều Lưu Tuệ lại chỉ muốn quăng bỏ vật xui xẻo ngay lập tức, làm gì còn tâm trạng quan tâm những thứ khác nữa. Bà ta dùng sức gỡ tay An Tịnh Tuyết ra, hất mạnh, khiến cô bé ngã ầm xuống sàn nhà lạnh lẽo. An Tịnh Tuyết định bò dậy đuổi theo thì bị một đôi tay giữ lại. Kiều Vận mỉm cười như thánh mẫu, nhưng đôi mắt lại vô cùng lạnh lẽo.
“Cháu bé, đừng cố sức nữa. Từ nay cháu thuộc về cô nhi viện chúng ta.”
Không hiểu sao An Tịnh Tuyết lại có ảo giác mình đang nhìn thấy ác quỷ, sợ đến mức run bần bật, đến khóc cũng không dám khóc nữa. Kiều Vận nhìn bóng dáng Lưu Tuệ càng ngày càng xa rồi khuất hẳn, cuối cùng cũng hài lòng gật đầu một cái. Đây không phải là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy cảnh ba mẹ, cô chú,…ruồng bỏ con cháu ruột thịt của mình như thế này, nhưng lại chưa thấy ai như Lưu Tuệ vừa máu lạnh vừa keo kiệt. Đã bỏ lại cháu mình ở cô nhi viện còn không chịu nhả ra một đồng hỗ trợ sinh hoạt cho con bé, loại người như vậy dù là quỷ dữ cũng cảm thấy ghê tởm, vẫn là đi sớm một chút cho đỡ chướng mắt.
“Gọi bảo mẫu Trương đến đây.”
Sau khi Kiều Vận ra lệnh, vài ba phút sau liền có một phụ nữ mặc đồng phục xanh lam chạy đến. Bà ta cung kính cúi chào, giống như rất sợ vị viện trưởng này, không hề dám ngẩng đầu.
Kiều Vận giao An Tịnh Tuyết cho bảo mẫu Trương, căn dặn:
“Chăm sóc cẩn thận. Nếu làm ảnh hưởng đến giá cả...”
Dù bà ta chưa nói hết câu, nhưng ý cảnh cáo đã vô cùng rõ ràng. Bảo mẫu Trương vội vàng vâng vâng dạ dạ tiếp nhận An Tịnh Tuyết, sau đó lôi kéo cô bé về phòng mình phụ trách. Hành lang vừa dài vừa tối nhưng chỉ lắp vài cái bóng đèn dây tóc, hình như vì sử dụng quá lâu mà chập choạng lúc tắt lúc sáng. Hai chân An Tịnh Tuyết hầu như cứng ngắc, cô bé có cảm giác mình đang bị dắt đến động quỷ, một nơi cực kì đáng sợ.
Cuối cùng trước mắt cũng xuất hiện vài dãy phòng cũ kĩ, khe cửa sổ lóe ra ánh đèn và tiếng nói chuyện. Bảo mẫu Trương vừa mở cửa, không gian thoáng chốc như bị bao phủ một tầng áp lực, mọi âm thanh lập tức biến mất không dấu vết. An Tịnh Tuyết quan sát khung cảnh trước mắt, bốn bức tường loang lổ vết bẩn, trần nhà nhiều chỗ bị hư hại, hơn mười đứa trẻ xấp xỉ tuổi cô bé đang ngồi ăn cơm trên nền xi măng lạnh lẽo. Lại nhìn trong cái bát nào cũng loạn thất bát tao, rau dưa, xương cá trộn lẫn không khác gì thức ăn cho heo, An Tịnh Tuyết liền có cảm giác buồn nôn. Bảo mẫu Trương nhìn ra vẻ mặt của cô bé, liền cười trào phúng:
“Ghê tởm cái gì, sau này mày cũng phải ăn giống chúng thôi!”
Dứt lời, bà ta giật lấy túi hành lí trên tay An Tịnh Tuyết, cô bé cả kinh, dùng sức níu lại thì bị tát mạnh một cái, ngã sấp xuống.
“Hừ, đã vào đây còn muốn ăn mặc đẹp như thiên kim tiểu thư, không có cửa đâu. Mấy thứ kia chính là dành cho mày.”
Hai mắt An Tịnh Tuyết đỏ hoe, nhìn về hướng bảo mẫu Trương chỉ liền thấy một cái giỏ chứa vài bộ quần áo vải thô rách nát, hơn nữa còn bốc mùi kinh khủng. Cô bé không ngừng lắc đầu, tại sao, tại sao lại muốn bé phải chịu đựng những thứ này, mẹ ơi, ba ơi, hu hu…An Tịnh Tuyết bò dậy, muốn chạy trốn khỏi nơi đáng sợ này, ai ngờ vừa ra khỏi cửa liền bị bảo mẫu Trương dễ dàng túm lại.
“Muốn trốn? Há há, tao cho mày trốn!”
Chân bà ta nâng lên, liên tục đạp vào bụng và đùi cô bé. Viện trưởng để ý khuôn mặt đáng yêu của An Tịnh Tuyết sẽ bán được giá cao, bảo mẫu Trương đương nhiên không dám động vạo đó, nhưng những vị trí khác thì bà ta sẽ không nương tay.
An Tịnh Tuyết đau đớn khóc la, những đứa trẻ khác lại làm như không thấy, chỉ liếc một chút, sau đó lại tiếp tục ăn cơm. Bọn chúng đã quá quen với cảnh này rồi. An Tịnh Tuyết thấy sự vô tình của những người xung quanh, vô vọng quằn quại dưới đòn đánh đập của bảo mẫu Trương, quật cường không xin tha. Bảo mẫu Trương thấy cảnh này thì càng tức, ra tay ngày càng mạnh, cuối cùng đánh ngất luôn An Tịnh Tuyết.
“Xin chào, tôi là Kiều Vận, viện trưởng cô nhi viện. Xin hỏi, vị phu nhân này, bà cần gì?”
Lưu Tuệ cùng An Tịnh Tuyết lúc này đã được mời vào phòng khách của cô nhi viện. Đối diện hai cô cháu là một phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, một thân váy công sở màu kem, mái tóc nhuộm nâu xỏa tự nhiên, vẻ mặt vô cùng thân thiện và dịu dàng. Lưu Tuệ đẩy An Tịnh Tuyết lên phía trước, hắng giọng nói:
“Đây là cháu gái tôi, An Tịnh Tuyết. Một tháng trước, ba mẹ nó không may gặp tai nạn qua đời, gia đình tôi lạ không đủ khả năng nuôi nó, nên muốn gửi tạm vào cô nhi viện một thời gian. Nếu sau này cuộc sống khá giả hơn, tôi sẽ đón nó về.”
An Tịnh Tuyết bị cái nhìn của Kiều Vận làm cho run rẩy. Đó là cái nhìn của một con buôn đánh giá hàng hóa ngụy trang dưới vỏ bọc trìu mến ân cần.
“Cô bé đáng thương. Nếu gia đình của phu nhân đã khó khăn như vậy, cô nhi viện chúng tôi sẽ chăm sóc cho nó.”
Từ “khó khăn” hơi kéo dài, mắt Kiều Vận lóe lên tia trào phúng khi liếc nhìn bộ váy Chanel đỏ rực trên người Lưu Tuệ. Có tiền mua trang phục hàng hiệu trị giá mấy trăm vạn lại không có tiền nuôi cháu. Thật là nực cười làm sao.
Lưu Tuệ phát hiện ra tầm mắt của Kiều Vận liền chột dạ một chút, vội vàng muốn rời khỏi. An Tịnh Tuyết níu chặt lấy chân bà ta, nước mắt lần nữa trào ra.
“Cô ơi, dẫn con về với, con không muốn ở đây, không mưốn ở đây, hu hu,…”
Trẻ em thường rất nhạy cảm với người tốt kẻ xấu, giống như An Tịnh Tuyết nhìn thấu được sự đáng sợ tiềm tàng của cô nhi viện này. Cô bé biết rằng, nếu phải ở lại nơi đây, những ngày tiếp theo nhất định rất đen tối. Có điều Lưu Tuệ lại chỉ muốn quăng bỏ vật xui xẻo ngay lập tức, làm gì còn tâm trạng quan tâm những thứ khác nữa. Bà ta dùng sức gỡ tay An Tịnh Tuyết ra, hất mạnh, khiến cô bé ngã ầm xuống sàn nhà lạnh lẽo. An Tịnh Tuyết định bò dậy đuổi theo thì bị một đôi tay giữ lại. Kiều Vận mỉm cười như thánh mẫu, nhưng đôi mắt lại vô cùng lạnh lẽo.
“Cháu bé, đừng cố sức nữa. Từ nay cháu thuộc về cô nhi viện chúng ta.”
Không hiểu sao An Tịnh Tuyết lại có ảo giác mình đang nhìn thấy ác quỷ, sợ đến mức run bần bật, đến khóc cũng không dám khóc nữa. Kiều Vận nhìn bóng dáng Lưu Tuệ càng ngày càng xa rồi khuất hẳn, cuối cùng cũng hài lòng gật đầu một cái. Đây không phải là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy cảnh ba mẹ, cô chú,…ruồng bỏ con cháu ruột thịt của mình như thế này, nhưng lại chưa thấy ai như Lưu Tuệ vừa máu lạnh vừa keo kiệt. Đã bỏ lại cháu mình ở cô nhi viện còn không chịu nhả ra một đồng hỗ trợ sinh hoạt cho con bé, loại người như vậy dù là quỷ dữ cũng cảm thấy ghê tởm, vẫn là đi sớm một chút cho đỡ chướng mắt.
“Gọi bảo mẫu Trương đến đây.”
Sau khi Kiều Vận ra lệnh, vài ba phút sau liền có một phụ nữ mặc đồng phục xanh lam chạy đến. Bà ta cung kính cúi chào, giống như rất sợ vị viện trưởng này, không hề dám ngẩng đầu.
Kiều Vận giao An Tịnh Tuyết cho bảo mẫu Trương, căn dặn:
“Chăm sóc cẩn thận. Nếu làm ảnh hưởng đến giá cả...”
Dù bà ta chưa nói hết câu, nhưng ý cảnh cáo đã vô cùng rõ ràng. Bảo mẫu Trương vội vàng vâng vâng dạ dạ tiếp nhận An Tịnh Tuyết, sau đó lôi kéo cô bé về phòng mình phụ trách. Hành lang vừa dài vừa tối nhưng chỉ lắp vài cái bóng đèn dây tóc, hình như vì sử dụng quá lâu mà chập choạng lúc tắt lúc sáng. Hai chân An Tịnh Tuyết hầu như cứng ngắc, cô bé có cảm giác mình đang bị dắt đến động quỷ, một nơi cực kì đáng sợ.
Cuối cùng trước mắt cũng xuất hiện vài dãy phòng cũ kĩ, khe cửa sổ lóe ra ánh đèn và tiếng nói chuyện. Bảo mẫu Trương vừa mở cửa, không gian thoáng chốc như bị bao phủ một tầng áp lực, mọi âm thanh lập tức biến mất không dấu vết. An Tịnh Tuyết quan sát khung cảnh trước mắt, bốn bức tường loang lổ vết bẩn, trần nhà nhiều chỗ bị hư hại, hơn mười đứa trẻ xấp xỉ tuổi cô bé đang ngồi ăn cơm trên nền xi măng lạnh lẽo. Lại nhìn trong cái bát nào cũng loạn thất bát tao, rau dưa, xương cá trộn lẫn không khác gì thức ăn cho heo, An Tịnh Tuyết liền có cảm giác buồn nôn. Bảo mẫu Trương nhìn ra vẻ mặt của cô bé, liền cười trào phúng:
“Ghê tởm cái gì, sau này mày cũng phải ăn giống chúng thôi!”
Dứt lời, bà ta giật lấy túi hành lí trên tay An Tịnh Tuyết, cô bé cả kinh, dùng sức níu lại thì bị tát mạnh một cái, ngã sấp xuống.
“Hừ, đã vào đây còn muốn ăn mặc đẹp như thiên kim tiểu thư, không có cửa đâu. Mấy thứ kia chính là dành cho mày.”
Hai mắt An Tịnh Tuyết đỏ hoe, nhìn về hướng bảo mẫu Trương chỉ liền thấy một cái giỏ chứa vài bộ quần áo vải thô rách nát, hơn nữa còn bốc mùi kinh khủng. Cô bé không ngừng lắc đầu, tại sao, tại sao lại muốn bé phải chịu đựng những thứ này, mẹ ơi, ba ơi, hu hu…An Tịnh Tuyết bò dậy, muốn chạy trốn khỏi nơi đáng sợ này, ai ngờ vừa ra khỏi cửa liền bị bảo mẫu Trương dễ dàng túm lại.
“Muốn trốn? Há há, tao cho mày trốn!”
Chân bà ta nâng lên, liên tục đạp vào bụng và đùi cô bé. Viện trưởng để ý khuôn mặt đáng yêu của An Tịnh Tuyết sẽ bán được giá cao, bảo mẫu Trương đương nhiên không dám động vạo đó, nhưng những vị trí khác thì bà ta sẽ không nương tay.
An Tịnh Tuyết đau đớn khóc la, những đứa trẻ khác lại làm như không thấy, chỉ liếc một chút, sau đó lại tiếp tục ăn cơm. Bọn chúng đã quá quen với cảnh này rồi. An Tịnh Tuyết thấy sự vô tình của những người xung quanh, vô vọng quằn quại dưới đòn đánh đập của bảo mẫu Trương, quật cường không xin tha. Bảo mẫu Trương thấy cảnh này thì càng tức, ra tay ngày càng mạnh, cuối cùng đánh ngất luôn An Tịnh Tuyết.