Hiệu suất làm việc của Bạc Á Thần quả nhiên rất tốt, chỉ sau ba ngày, anh đã sắp xếp xong xuôi trường học cho An Tịnh Tuyết cũng như các vật dụng cần thiết phục vụ học tập. An Tịnh Tuyết lúc đầu không hứng thú cho lắm, nhưng dần bị lây nhiễm sự hào hứng của Bạc Á Thần nên trong lòng cũng có chút mong đợi. Thật ra, sâu trong trái tim tưởng như đã hóa đá từ lâu của cô vẫn khao khát có được ấm áp, có được một cuộc sống, một gia đình như biết bao người bình thường khác. Vì thế, quyết định của Bạc Á Thần là cực kì đúng đắn.
Hôm nay là ngày An Tịnh Tuyết nhập học. Đồng phục của cô là một bộ đồ không thể đơn giản hơn, áo sơ mi trắng tay phồng buộc nơ đen ở cổ và váy xòe cùng màu. Điểm nhấn duy nhất của cả bộ trang phục có lẽ là chiếc huy hiệu màu vàng đồng được trạm trổ tinh sảo viền đá quý của riêng học viện Thanh Nhật. Tuy nhiên, dù chúng có vẻ giản dị như vậy, nhưng khi được An Tịnh Tuyết mặc vào lại mang một phong vị mới khác hẳn. Dáng người An Tịnh Tuyết vốn rất thanh mảnh, tuy cũng có ngực có mông nhưng không mang tới cảm giác đầy đặn, vì vậy khi cô mặc bộ đồng phục này vào cực kì thích hợp. Mái tóc đen mượt xõa dài, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn trên phông màu trắng đen khiến cô trông giống như một con búp bê Nhật xinh xắn, tạo cảm giác mong manh yếu đuối cần người bảo vệ. Hơn nữa, màu da của An Tịnh Tuyết vừa trắng lại sáng, đứng dưới ánh nắng ban mai có cảm giác như thiên sứ hạ phàm, bất kì ai cũng không thể dời mắt đi.
“Bạc Á Thần, chú có thể buông ra được chưa?!”
Mặc dù Bạc Á Thần xưng hô với An Tịnh Tuyết là anh-em, nhưng An Tịnh Tuyết vẫn thích tự xưng tôi rồi gọi chú hơn. Bạc Á Thần đã nhiều lần gợi ý muốn cô bỏ kiểu xưng hô này đi, vì nó không tạo cảm giác thân thiết và khiến anh ý thức được mình hơn cô lẫn 14 tuổi, nhưng chẳng bao giờ thành công. Anh biết An Tịnh Tuyết cố tình làm như vậy để trêu chọc mình nên cũng đành từ bỏ. Hừ, sau này thu phục được cô rồi, nhất định phải dành lại lợi tức!
Quy lại hoàn cảnh lúc này, kể từ khi An Tịnh Tuyết mặc đồng phục bước xuống lầu, Bạc Á Thần liền không thể dời tầm mắt nóng rực ra khỏi cô, sau đó…An Tịnh Tuyết bất hạnh bị ôm chặt cứng. Người này chắc chắc có bệnh luyến đồng phích, chắc chắn.
Bạc Á Thần cảm thấy lồng ngực mình không ngừng nhảy lên, lúc lựa chọn trường học cho An Tịnh Tuyết, anh cũng xem qua đồng phục. Khi thấy đồng phục cho nữ của học viện Thanh Nhật, anh đã lập tức biết rằng An Tịnh Tuyết mặc vào sẽ rất hợp, nhưng không ngờ lại hợp đến mức này. Trông cô giống hệt như một con búp bê bằng gốm sứ do thượng đế dày công tỉ mỉ làm ra, tinh sảo mong manh đến mức anh nhất thời không dám chạm vào vì sợ vỡ mất. Thậm chí, trong khoảnh khắc cô bước xuống, anh thậm chí còn thấy được đôi cánh thiên sứ cùng lông vũ trắng muốt bay quanh cô, khiến anh không thể phân rõ đây là nhân gian hay thiên đường, là thực tại hay hư ảo. Nếu như An Tịnh Tuyết mà nở thêm nụ cười tuyệt đẹp thường ngày nữa, e rằng Bạc Á Thần sẽ knock out nay lập tức. Vâng, tổng giám đốc tập đoàn XSX lớn nhất Châu Á kiêm lão đại Huyết Long bang hùng mạnh, không gục ngã bởi súng đạn mà dễ dàng bị hạ bởi điều đơn giản như vậy, thật đúng là…không thể ngờ.
“Tiểu Tuyết, thật không muốn để em đi học.” Bạc Á Thần dụi sát đầu vào cổ An Tịnh Tuyết, khàn giọng nói nhỏ. Nếu biết cô mặc đồng phục xinh đẹp thế này, có đánh chết anh cũng không chọn học viện Thanh Nhật cho cô.
An Tịnh Tuyết trán hiện lên ba đường hắc tuyến, người đàn ông này, ba mươi tuổi rồi mà còn ngây thơ như vậy. Chỉ việc cô mặc đồng phục thôi cũng có thể gợi lên sự bá đạo độc chiếm của anh, không biết có nên tự hào hay không đây?
“Bạc Á Thần, không phải người đề nghị tôi đi học, chọn trường cũng là chú hay sao?”An Tịnh Tuyết dùng sức đẩy đầu Bạc Á Thần ra khỏi cổ mình. Cảm giác hơi thở ấm nóng của giống đực phả vào da thịt cô thật sự không thích chút nào.
Bạc Á Thần tuy buồn bực vì bị đẩy ra, nhưng khi thấy hai má và vành tai của An Tịnh Tuyết có chút hồng lên, anh lại cực kì vui vẻ. Uhm, xem ra phải tiếp xúc da thịt nhiều hơn nữa, rất có tác dụng.
“Được rồi, ăn sáng đi, sau đó anh đưa em đến trường.”Bạc Á Thần xoa nhẹ đầu An Tịnh Tuyết, mỉm cười dịu dàng.
An Tịnh Tuyết bĩu môi vì hành động của Bạc Á Thần, thầm nghĩ cô có phải là con nít đâu mà xoa đầu, tuy nhiên, lại không phản kháng. Không hiểu sao, chỉ cần là Bạc Á Thần, cô đều không ghét bỏ. Có lẽ là vì, trong lòng cảm thấy sự ấm áp hiếm hoi đi.
Lúc Bạc Á Thần và An Tịnh Tuyết đi vào nhà ăn, hai người họ không hề thấy được bộ dạng hóa đá của những người làm xung quanh. Nhất là cô hầu gái, ai cũng há hốc mồm vẻ không thể tin. Có ai biết ông chủ lạnh nhạt suốt ngày mang bộ dáng lạnh lùng trầm mặc của họ đi đâu rồi không, còn người đàn ông vừa dịu dàng vừa ân cần kia là ai vậy? Oh my god, đúng là khó tin mà!!!
“Trời ơi, ông chủ từ khi nào trở nên mê người như vậy rồi, vừa đẹp trai lại ân cần, aaa, tôi muốn ngất!”
“Cô không thấy sao, là nhờ tiểu thư đó. Từ ngày tiểu thư đến đây, tính cách ông chủ thay đổi hẳn, cả biệt thự cũng trở nên ấm áp hơn.”
“Ừ, mà tôi thấy cách ông chủ đối xử với tiểu thư trông rất khác lạ, cư như là…tình nhân ấy.”
“Đúng đó, tôi cũng cảm thấy như vậy!”
“Không thể nào, tuổi tác hai người chênh lệch rất lớn mà!”
Bọn họ đang bàn tán sôi nổi, bà Dư, quản gia mới có thân hình to béo liền quát lên, chất giọng không thua kém gì loa phóng thanh:
“Còn không mau đi làm việc. Chuyện của chủ nhân mà các cô cũng dám bàn tán sao? Muốn bị đuổi việc chắc???”
Đám hầu gái không cam lòng tản ra, ai nấy đều mang vẻ mặt tức tối.
“Không biết lão quản gia trước kia đi đâu rồi, tự dưng lại để mụ la sát này chiếm chỗ.”
“Thôi, lo làm việc đi. Bà ta nghe thấy là chết đấy.”
Học viện Thanh Nhật được xếp hạng thứ một trăm cả nước, đủ thấy được chất lượng dạy học ở đây tốt đến mức nào, đi kèm đó là nội quy không thể khắc nghiệt hơn. Nếu không phải có Bạc Á Thần làm chỗ dựa, một người chen ngang giữa năm học như An Tịnh Tuyết chắc chắn sẽ không vào được.
“Trò là An Tịnh Tuyết, người thân của Bạc Tổng?”
An Tịnh Tuyết khẽ cau mày vì thái độ của giáo viên trước mặt. Dáng người thì to béo, khuôn mặt lại đáng khinh, cô bắt đầu hoài nghi danh tiếng của Thanh Nhật rồi.
“Đúng, là tôi.”
Giáo viên to béo tên là Lương Đống, chủ nhiệm lớp 10A1, cũng là lớp mà An Tịnh Tuyết được phân vào. Gã nổi tiếng là người biết luồn lách bợ đỡ, tuy nhờ là họ hàng xa với hiệu trưởng mà được vào đây dạy học, nhưng nhờ “bản lĩnh” của mình mà gã chưa bao giờ mang lại phiền phức cho học viện. Hơn nữa, các gia đình giàu có danh giá luôn muốn gửi con mình ở lớp Lương Đống, vì ở đó bọn chúng vừa không phải chịu khổ lại luôn có thành tích tốt. Nhiều lần, thành ra cứ học sinh có gia cảnh tốt lại được phân vào lớp Lương Đống, trường hợp An Tịnh Tuyết cũng không ngoại lệ.
“Tôi là Lương Đống, giáo viên chủ nhiệm của em, chào mừng em đến với học viện Thanh Nhật. Nếu như quá trình học tập em có gì không hiểu hay không vừa lòng, cứ thẳng thắn góp ý với thầy, thầy nhất định sẽ giải quyết!” Lương Đống nịnh nọt nói.
An Tịnh Tuyết ghét nhất là loại người tiểu nhân này, khẽ gật gật đầu không đáp, biểu cảm lạnh nhạt. Lương Đống cực giỏi nhìn sắc mặt người khác, biết cô mất kiên nhẫn liền đứng dậy dẫn cô đến lớp.
Lúc này ở lớp A, đám thiên kim thiếu gia cũng đang bàn tán sôi nổi về việc có học sinh mới chuyển vào. Bọn họ mặc dù có xuất thân cao quý và quyền lực nhưng muốn vào học viện Thanh Nhật này cũng phải có năng lực thật sự và phải thông qua tận ba kì thi tuyển nghiêm ngặt mới có thể yên vị ngồi đây như bây giờ. Vậy mà ngay khi năm học đã bắt đầu gần như một nửa lại có người chuyển vào, đúng là khó có thể tin mà.
“Bích Như, cậu nói xem là loại người nào mà lại được mấy ông già Thanh Nhật ưu ái đến vậy hả?”Trần Ngọc Nhiên, con gái út của phó thị trưởng thành phố H có mái tóc nhuộm đỏ rực chống cằm hỏi.
Người đối diện cô ta là một cô gái có ngoại hình vô cùng xinh đẹp. Dáng người cao gầy thanh thoát, làn da trắng nõn không chút tì vết như bạch ngọc, mái tóc đen mượt mà được chăm xóc vô cùng kĩ càng điểm xuyết vài con sam cầu kì. La Bích Như, “đệ nhất mỹ nhân” năm nhất của học viện Thanh Nhật, hòn ngọc quý của chủ tịch tập đoàn thực phẩm Vạn Lộc lớn thứ bảy cả nước. Không những thế, thành tích học tập của cô ta cũng cực tốt, lễ nghi thành thạo, cư xử luôn luôn hoàn hảo, là nỗi ghen tị cùng hâm mộ của hàng ngàn cô gái trong thành phố H này. À, còn là con dâu mơ ước của hàng chục phu nhân quyền quý nữa.
Lúc này, La Bích Như đang dùng đôi bàn tay mềm mại lật sách, ánh mắt êm ả như nước trời thu không hề có dấu hiệu dao động nào. Mỗi động tác của cô ta đều toát lên vẻ cao quý thanh nhã như hoa sen, giống hệt như một tiên nữ không thuộc về trần tục dơ bẩn. Nhìn La Bích Như, người ta rất dễ cảm thấy tự ti thua kém không dám đến quá gần, bởi vì như thế sẽ vấy bẩn sự thanh khiết cùng trong trẻo này.
“Này, cậu thật sự không quan tâm một chút nào sao?”Trần Ngọc Nhiên chán nản lên tiếng lần nữa. Hai người làm bạn đã nhiều năm, tính cách không vướng bận thế sự của La Bích Như cô ta đương nhiên biết rõ, nhưng như vậy cũng quá nhạt nhẽo đi.
La Bích Như bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn Trần Ngọc Nhiên. Cô ta khẽ nở một nụ cười dịu dàng như người mẹ nhìn đứa con ngôc nghịch rồi nói:
“Ngọc Nhiên à, tại sao cậu phải quan tâm nhiều đến thế chứ. Trông cậu hệt như một con chim sẻ ấy.”
Trần Ngọc Nhiên thật không thể chống lại nụ cười thánh mẫu của La Bích Như, lập tức đo ván nằm gục trên bàn.
“Cậu đó. Thừa biết sẽ không có người có thể vượt qua nên mới thảnh thơi thế thôi.”
“Đúng rồi, ai có thể vượt qua đệ nhất mỹ nhân La Bích Như của chúng ta chứ?”Châu Hạo Đình, nam sinh xếp thứ hạng trên bảng xếp hạng mỹ nam của Thanh Nhật đột nhiên xen vào.
Trần Ngọc Nhiên nhìn cậu ta không ngừng nháy đôi mắt đào hoa hòng quyến rũ La Bích Như liền cực kì bực mình. Người này theo đuôi đến ba năm rồi mà vẫn chưa chịu bỏ cuộc, đúng là cứng đầu mà.
“Bốp”
Trần Ngọc Nhiên gõ một cái thật mạnh lên trán cậu ta, quát lên:
“Châu Hạo Đình, con cóc ghẻ nhà cậu đừng đến gần Bích Như nhà tôi nữa được không? Phiền quá đi, cư như con ruồi suốt ngày vo ve bay qua bay lại vậy đó!”
Châu Hạo Đình cũng không phải lần đầu tiên bị đánh, mặt dày tiếp tục nhìn La Bích Như nói chuyện, hoàn toàn lơ đẹp Trần Ngọc Nhiên:
“Nghe nói…đó là một mỹ nữ đó.”
“Oa, thật sao?”Cả lớp nghe thấy liền òa lên.
Thấy La Bích Như không hề tỏ vẻ lo lắng, Châu Hạo Đình có chút chán nản. Thực sự là không có gì có thể đả động cảm xúc của thánh nữ này hay sao?
“Gia cảnh thì chưa rõ, nhưng là nữ, mình chắc chắn %. Hôm trước mình thấy rõ ràng lão Đống cầm một bộ đồng phục nữ mang lên phòng tiếp khách mà.”
“Người mới, còn dám chen ngang học kì, đúng là không thể chấp nhận mà. Bộ con nhỏ đó không xem chúng ta vào mắt hay sao. Chúng ta phải thi cử vất vả mới được vào, còn nó thì nhờ quan hệ mà một phát ngồi lên đầu chúng ta luôn. Nhất định phải cho nó một đòn phủ đầu thật đẹp mới được.” Trần Ngọc Nhiên tức giận nói to.
“Chúng ta cũng phải bảo vệ nữ thần La Bích Như của chúng ta chứ nhỉ? Dù sao để một người mới láo xược cướp mất danh hiệu đệ nhất mỹ nữ năm nhất là không được. Đúng không?”
Châu Hạo Đình thâm ý nhìn La Bích Như một cái. Nhìn cậu ta bề ngoài có lẽ là một gã háo sắc không ra gì, nhưng thật ra cậu ta lại có một “cái mũi” cực tốt. Đuôi rắn của La Bích Như quả thật rất kĩ, nhưng mùi tanh của rắn cậu ta vẫn có thể đánh hơi được. Châu Hạo Đình theo đuôi La Bích Như lâu như vậy chẳng qua là vì cảm thấy thú vị. Thử tưởng tượng mà xem, một thánh nữ cao cao tại thượng lại ẩn chứa đầy nọc độc, sau đó dần dần bị mất lớp da hoàn mỹ để lộ bản chất dơ bẩn của mình. Chậc, rất phấn khích nha.
La Bích Như vẫn thản nhiên như không, giống như chẳng nghe ra thâm ý sâu xa trong miệng Châu Hạo Đình. Lúc này, tất cả học sinh trong lớp lại phản ứng lời của cậu ta.
“Đúng đó, ủng hộ nữ thần, ủng hộ nữ thần!”
“La Bích Như là số một!”
“Ai đối đầu với cô ấy chính là đối đầu với chúng ta.”
Tiếng hò reo không ngừng vang lên, đột nhiên, cửa lớp bật mở. Lương Đống với thân hình to béo đi vào, phía sau không ai khác chính là An Tịnh Tuyết. An Tịnh Tuyết đi vào cũng mang theo một luồng ánh sáng cực mạnh, tựa như mặt trời buổi sớm, chói mắt cực kì. Nhất thời tất cả tiếng ồn đều biến mất, mọi người đều nín thở quan sát cô. Mái tóc xõa dài tự nhiên không chút son phấn, làn da trắng sáng như ánh trăng, dáng người thon gầy mảnh khảnh như một con búp bê Nhật Bản. Cô không sắc sảo như La Bích Như, nhưng ngũ quan lại tạo nên cảm giác thân thiết không ngừng thu hút người ta đến gần. Tựa như thiên sứ dang cánh mời gọc các linh hồn tội lỗi, một ánh nhìn có thể xoa bỏ đem tối vĩnh viễn.
“Xin chào, mình là An Tịnh Tuyết, xin được mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”An Tịnh Tuyết không đợi Lương Đống giới thiệu, tự mình nở nụ cười chào hỏi.
Nụ cười An Tịnh Tuyết hệt như ánh sáng Chúa Trời, lập tức làm bừng tỉnh mọi người xung quanh. Sự thật đã chứng minh, không chỉ có Bạc Á Thần không thể chống lại sức quyến rũ của cô.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt An Tịnh Tuyết và Liễu Bích Như chạm vào nhau. An Tịnh Tuyết lại không hề có chút kinh diễm nào, thậm chí lại vô cùng chán ghét. Người này có khí chất hơi giống Bạc Á Thần, nhưng sâu trong đó lại ẩn chứa cái gì đó rất không thật. Uhm, thật làm cô muốn xé nát lớp da ấy ra.
La Bích Như không khỏi rùng mình một cái, cô ta chưa bao giờ có cảm giác nguy cơ như thế này. Chẳng lẽ giống như những gì mà tên Châu Hạo Đình kia ám chỉ, ngôi vị của cô ta sẽ bị cướp mất sao? Không, không thể nào. Cô nhất định không cho chuyện đó xảy ra.
La Bích Như âm thầm co chặt tay, mỉm cười dịu dàng đáp lại An Tịnh Tuyết. An Tịnh Tuyết thầm than một tiếng thú vị, xem ra những ngày tháng đi học của cô sẽ không buồn chán rồi.
“Là cô?”
Lúc này, dưới góc lớp đột nhiên vang lên một giọng nam cực kì ngạc nhiên. An Tịnh Tuyết đưa tầm mắt xuống lại phát hiện mình không có chút ấn tượng nào.
“Là tôi. Trần Phùng.”
Thần Chết Mỉm Cười: Bà Xã Sát Thủ Của Tổng Tài Hắc Đạo - Chapter 30
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hiệu suất làm việc của Bạc Á Thần quả nhiên rất tốt, chỉ sau ba ngày, anh đã sắp xếp xong xuôi trường học cho An Tịnh Tuyết cũng như các vật dụng cần thiết phục vụ học tập. An Tịnh Tuyết lúc đầu không hứng thú cho lắm, nhưng dần bị lây nhiễm sự hào hứng của Bạc Á Thần nên trong lòng cũng có chút mong đợi. Thật ra, sâu trong trái tim tưởng như đã hóa đá từ lâu của cô vẫn khao khát có được ấm áp, có được một cuộc sống, một gia đình như biết bao người bình thường khác. Vì thế, quyết định của Bạc Á Thần là cực kì đúng đắn.
Hôm nay là ngày An Tịnh Tuyết nhập học. Đồng phục của cô là một bộ đồ không thể đơn giản hơn, áo sơ mi trắng tay phồng buộc nơ đen ở cổ và váy xòe cùng màu. Điểm nhấn duy nhất của cả bộ trang phục có lẽ là chiếc huy hiệu màu vàng đồng được trạm trổ tinh sảo viền đá quý của riêng học viện Thanh Nhật. Tuy nhiên, dù chúng có vẻ giản dị như vậy, nhưng khi được An Tịnh Tuyết mặc vào lại mang một phong vị mới khác hẳn. Dáng người An Tịnh Tuyết vốn rất thanh mảnh, tuy cũng có ngực có mông nhưng không mang tới cảm giác đầy đặn, vì vậy khi cô mặc bộ đồng phục này vào cực kì thích hợp. Mái tóc đen mượt xõa dài, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn trên phông màu trắng đen khiến cô trông giống như một con búp bê Nhật xinh xắn, tạo cảm giác mong manh yếu đuối cần người bảo vệ. Hơn nữa, màu da của An Tịnh Tuyết vừa trắng lại sáng, đứng dưới ánh nắng ban mai có cảm giác như thiên sứ hạ phàm, bất kì ai cũng không thể dời mắt đi.
“Bạc Á Thần, chú có thể buông ra được chưa?!”
Mặc dù Bạc Á Thần xưng hô với An Tịnh Tuyết là anh-em, nhưng An Tịnh Tuyết vẫn thích tự xưng tôi rồi gọi chú hơn. Bạc Á Thần đã nhiều lần gợi ý muốn cô bỏ kiểu xưng hô này đi, vì nó không tạo cảm giác thân thiết và khiến anh ý thức được mình hơn cô lẫn 14 tuổi, nhưng chẳng bao giờ thành công. Anh biết An Tịnh Tuyết cố tình làm như vậy để trêu chọc mình nên cũng đành từ bỏ. Hừ, sau này thu phục được cô rồi, nhất định phải dành lại lợi tức!
Quy lại hoàn cảnh lúc này, kể từ khi An Tịnh Tuyết mặc đồng phục bước xuống lầu, Bạc Á Thần liền không thể dời tầm mắt nóng rực ra khỏi cô, sau đó…An Tịnh Tuyết bất hạnh bị ôm chặt cứng. Người này chắc chắc có bệnh luyến đồng phích, chắc chắn.
Bạc Á Thần cảm thấy lồng ngực mình không ngừng nhảy lên, lúc lựa chọn trường học cho An Tịnh Tuyết, anh cũng xem qua đồng phục. Khi thấy đồng phục cho nữ của học viện Thanh Nhật, anh đã lập tức biết rằng An Tịnh Tuyết mặc vào sẽ rất hợp, nhưng không ngờ lại hợp đến mức này. Trông cô giống hệt như một con búp bê bằng gốm sứ do thượng đế dày công tỉ mỉ làm ra, tinh sảo mong manh đến mức anh nhất thời không dám chạm vào vì sợ vỡ mất. Thậm chí, trong khoảnh khắc cô bước xuống, anh thậm chí còn thấy được đôi cánh thiên sứ cùng lông vũ trắng muốt bay quanh cô, khiến anh không thể phân rõ đây là nhân gian hay thiên đường, là thực tại hay hư ảo. Nếu như An Tịnh Tuyết mà nở thêm nụ cười tuyệt đẹp thường ngày nữa, e rằng Bạc Á Thần sẽ knock out nay lập tức. Vâng, tổng giám đốc tập đoàn XSX lớn nhất Châu Á kiêm lão đại Huyết Long bang hùng mạnh, không gục ngã bởi súng đạn mà dễ dàng bị hạ bởi điều đơn giản như vậy, thật đúng là…không thể ngờ.
“Tiểu Tuyết, thật không muốn để em đi học.” Bạc Á Thần dụi sát đầu vào cổ An Tịnh Tuyết, khàn giọng nói nhỏ. Nếu biết cô mặc đồng phục xinh đẹp thế này, có đánh chết anh cũng không chọn học viện Thanh Nhật cho cô.
An Tịnh Tuyết trán hiện lên ba đường hắc tuyến, người đàn ông này, ba mươi tuổi rồi mà còn ngây thơ như vậy. Chỉ việc cô mặc đồng phục thôi cũng có thể gợi lên sự bá đạo độc chiếm của anh, không biết có nên tự hào hay không đây?
“Bạc Á Thần, không phải người đề nghị tôi đi học, chọn trường cũng là chú hay sao?”An Tịnh Tuyết dùng sức đẩy đầu Bạc Á Thần ra khỏi cổ mình. Cảm giác hơi thở ấm nóng của giống đực phả vào da thịt cô thật sự không thích chút nào.
Bạc Á Thần tuy buồn bực vì bị đẩy ra, nhưng khi thấy hai má và vành tai của An Tịnh Tuyết có chút hồng lên, anh lại cực kì vui vẻ. Uhm, xem ra phải tiếp xúc da thịt nhiều hơn nữa, rất có tác dụng.
“Được rồi, ăn sáng đi, sau đó anh đưa em đến trường.”Bạc Á Thần xoa nhẹ đầu An Tịnh Tuyết, mỉm cười dịu dàng.
An Tịnh Tuyết bĩu môi vì hành động của Bạc Á Thần, thầm nghĩ cô có phải là con nít đâu mà xoa đầu, tuy nhiên, lại không phản kháng. Không hiểu sao, chỉ cần là Bạc Á Thần, cô đều không ghét bỏ. Có lẽ là vì, trong lòng cảm thấy sự ấm áp hiếm hoi đi.
Lúc Bạc Á Thần và An Tịnh Tuyết đi vào nhà ăn, hai người họ không hề thấy được bộ dạng hóa đá của những người làm xung quanh. Nhất là cô hầu gái, ai cũng há hốc mồm vẻ không thể tin. Có ai biết ông chủ lạnh nhạt suốt ngày mang bộ dáng lạnh lùng trầm mặc của họ đi đâu rồi không, còn người đàn ông vừa dịu dàng vừa ân cần kia là ai vậy? Oh my god, đúng là khó tin mà!!!
“Trời ơi, ông chủ từ khi nào trở nên mê người như vậy rồi, vừa đẹp trai lại ân cần, aaa, tôi muốn ngất!”
“Cô không thấy sao, là nhờ tiểu thư đó. Từ ngày tiểu thư đến đây, tính cách ông chủ thay đổi hẳn, cả biệt thự cũng trở nên ấm áp hơn.”
“Ừ, mà tôi thấy cách ông chủ đối xử với tiểu thư trông rất khác lạ, cư như là…tình nhân ấy.”
“Đúng đó, tôi cũng cảm thấy như vậy!”
“Không thể nào, tuổi tác hai người chênh lệch rất lớn mà!”
Bọn họ đang bàn tán sôi nổi, bà Dư, quản gia mới có thân hình to béo liền quát lên, chất giọng không thua kém gì loa phóng thanh:
“Còn không mau đi làm việc. Chuyện của chủ nhân mà các cô cũng dám bàn tán sao? Muốn bị đuổi việc chắc???”
Đám hầu gái không cam lòng tản ra, ai nấy đều mang vẻ mặt tức tối.
“Không biết lão quản gia trước kia đi đâu rồi, tự dưng lại để mụ la sát này chiếm chỗ.”
“Thôi, lo làm việc đi. Bà ta nghe thấy là chết đấy.”
Học viện Thanh Nhật được xếp hạng thứ một trăm cả nước, đủ thấy được chất lượng dạy học ở đây tốt đến mức nào, đi kèm đó là nội quy không thể khắc nghiệt hơn. Nếu không phải có Bạc Á Thần làm chỗ dựa, một người chen ngang giữa năm học như An Tịnh Tuyết chắc chắn sẽ không vào được.
“Trò là An Tịnh Tuyết, người thân của Bạc Tổng?”
An Tịnh Tuyết khẽ cau mày vì thái độ của giáo viên trước mặt. Dáng người thì to béo, khuôn mặt lại đáng khinh, cô bắt đầu hoài nghi danh tiếng của Thanh Nhật rồi.
“Đúng, là tôi.”
Giáo viên to béo tên là Lương Đống, chủ nhiệm lớp 10A1, cũng là lớp mà An Tịnh Tuyết được phân vào. Gã nổi tiếng là người biết luồn lách bợ đỡ, tuy nhờ là họ hàng xa với hiệu trưởng mà được vào đây dạy học, nhưng nhờ “bản lĩnh” của mình mà gã chưa bao giờ mang lại phiền phức cho học viện. Hơn nữa, các gia đình giàu có danh giá luôn muốn gửi con mình ở lớp Lương Đống, vì ở đó bọn chúng vừa không phải chịu khổ lại luôn có thành tích tốt. Nhiều lần, thành ra cứ học sinh có gia cảnh tốt lại được phân vào lớp Lương Đống, trường hợp An Tịnh Tuyết cũng không ngoại lệ.
“Tôi là Lương Đống, giáo viên chủ nhiệm của em, chào mừng em đến với học viện Thanh Nhật. Nếu như quá trình học tập em có gì không hiểu hay không vừa lòng, cứ thẳng thắn góp ý với thầy, thầy nhất định sẽ giải quyết!” Lương Đống nịnh nọt nói.
An Tịnh Tuyết ghét nhất là loại người tiểu nhân này, khẽ gật gật đầu không đáp, biểu cảm lạnh nhạt. Lương Đống cực giỏi nhìn sắc mặt người khác, biết cô mất kiên nhẫn liền đứng dậy dẫn cô đến lớp.