La Bích Như nhìn bài kiểm tra vừa đưa tới trước mặt mình, hai bàn tay nắm chặt đến nỗi vang lên tiếng “khanh khách” nho nhỏ. Trời mới biết cô ta hiện đang muốn chém chết Trần Ngọc Nhiên đến mức nào, đúng là không sợ kẻ địch như thần, chỉ sợ đồng đội như heo, mà không may Trần Ngọc Nhiên không chỉ là heo mà so với heo còn ngu hơn!!! La Bích Như cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh nhất có thể, mở mắt ra lần nữa, cô ta đã trở về bộ dạng thiên tiên trang nhã ban đầu. Cầm bài kiểm tra lên, cô ta giả bộ vô cùng chăm chú xem xét một lúc, sau đó mới dùng chất giọng thanh thoát mềm mại của mình mà nói:
“Không ngờ An đồng học lại là cao nhân thâm tàng bất lộ, đề khó như vậy mà câu nào cũng cho đáp số đúng hết, thật khiến người ta khâm phục. Sau này xin chỉ giáo mình nhiều hơn nhé.”
Trần Ngọc Nhiên nghe La Bích Như nói vậy liền ngây ra như phỗng, vội vàng hỏi lại:
“Bích Như, thật sự đúng hết cả sao?!!”
Lúc này, Châu Hạo Đình vốn im lặng xem trò hay cũng lên tiếng hùa theo:
“Đúng đó, La đồng học, đúng ở chỗ nào thế, bạn làm ơn giải thích cho cả lớp cùng hiểu với ~”
Câu nói của Châu Hạo Đình lập tức kích thích tính tò mò của những người xung quanh. Trong lớp dần dần xuất hiện rất nhiều yêu cầu tương tự, ai cũng muốn biết An Tịnh Tuyết đã làm bài như thế nào mà đạt được con điểm 200 tròn trĩnh.
Trong khi đó, La Bích Như lại như con kiến bò trên chảo nóng, bối rối không biết nên đối phó với tình hình éo le này như thế nào. Châu Hạo Đình chết tiệt, lúc nào không mở miệng lại mở miệng vào lúc này, thật muốn đánh chết hắn mà.
“Sao vậy, La đồng học, hay là bạn coi thường đầu óc chúng tôi hạn hẹp nên không thèm giải thích?” Châu Hạo Đình giống như muốn thấy La Bích Như tức chết, thoải mái buông thêm một câu nữa.
Ngay lập tức, khuôn mặt của mọi người trong lớp đều đồng loạt biến đổi. Phải biết bọn họ tuy không giàu có bề thế bằng La Bích Như nhưng sinh ra cũng là thiên kim thiếu gia, lòng tự kiêu sợ đã chạm đến chín tầng trời, sao có thể chịu được xỉ nhục trắng trợn thế này.
La Bích Như cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình đã thay đổi rõ rệt liền cực kì lo lắng. Đang khi cô ta định giả ngất để né tránh, đột nhiên Thịnh Diệp Kiêu đi đến trước mặt cô ta rồi cầm bài kiểm tra kia lên.
“Được rồi, các em đừng làm có trò Bích Như nữa. Trò ấy cũng là học sinh như các em, dù có biết cũng không thể giải thích rõ ràng được, để tôi giúp vẫn tốt hơn. Nào, câu đầu tiên…”
Thịnh Diệp Kiêu viết đề bài lên bảng, bắt đầu cương vụ trợ giảng của mình. Nhờ hắn ta ra mặt mà La Bích Như mới tránh được một kiếp, vì thế La Bích Như rất cảm kích hắn ta, khẽ gật đầu cảm tạ nhiều lần.
An Tịnh Tuyết nhìn cảnh này thầm mỉm cười khát máu. Xem ra La Bích Như sẽ là con mồi tiếp theo của tên biến thái kiêm sát nhân cuồng Thịnh Diệp Kiêu này rồi.
Đúng vậy, nhiệm vụ biến đổi của An Tịnh Tuyết là thay vì giết chết Thịnh Diệp Kiêu, phải tìm cho ra bằng chứng phạm tội của hắn. Người ủy thác nhiệm vụ này nói rằng bạn gái mình đã bị hắn ta giết chết rồi giấu xác, hơn nữa cũng có hơn mười nữ sinh khác gặp tình trạng tương tự. Anh ta đã nhiều lần tìm đến cảnh sát để tố cáo Thịnh Diệp Kiêu nhưng đều không thành công. Thứ nhất là do không có bằng chứng xác thực, thứ hai là Thịnh Diệp có vỏ bọc quá hoàn hảo, ai cũng không tin một người dịu dàng tốt bụng như vậy lại có thể giết người. Vì thế, anh ta mất dần niềm tin với cái gọi là pháp luật, dồn hết tiền của thuê sát thủ muốn trả thù Thịnh Diệp Kiêu.
Ban đầu ý định của anh ta là muốn Thịnh Diệp Kiêu phải chịu nỗi đau tột cùng khi chứng kiến người thân mình lần lượt mất đi, do đó mới có vụ ám sát Thịnh Diệp Hân. Nhưng sau khi chứng kiến Thịnh Diệp Kiêu nhận được tin em gái mình bị giết lại không đau lòng dù chỉ một chút, thậm chí còn nở nụ cười rất bình thản, anh ta mới biết hành động của mình ngu ngốc và thừa thải đến mức nào. Cũng chính từ giây phút đó, ý định giết Thịnh Diệp Kiêu trong đầu anh ta đã thay đổi, dẫn đến nhiệm vụ của An Tịnh Tuyết cũng thay đổi theo.
Vì thế, An Tịnh Tuyết bây giờ không chỉ là một sát thủ, mà còn là một thám tử bất đắc dĩ. Tuy nhiên, nhiệm vụ này cũng cho cô cảm giác rất thú vị và thách thức. Con mồi lần này của cô là một tên sát nhân biến thái đó, có thể không hưng phấn được sao. Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ làm toàn bộ mạch máu trong người An Tịnh Tuyết sôi sục rồi. Aaa, thật thú vị biết bao!
--- ------ ------
Lúc này, tại tầng cao nhất của quán bar Grey.
“Đã điều ta ra chưa?”
Bạc Á Thần ngồi trên ghế slon phủ lông cáo, trong ánh sáng mờ ảo càng trở nên tuấn mỹ mị hoặc không nói thành lời. Đều nói đàn ông ba mươi là một cành hoa, xem ra không sai chút nào.
Tùy Bách cung kính hơi cúi người trước Bạc Á Thần, đặt lên bàn một tập hồ sơ rất dày.
“Chu Mỹ Hoa, sinh năm 18xx, quên ở tỉnh M, thành phố E, lớn lên trong một gia đình vô cùng nghèo khó. Năm ba tuổi bị ba mình bán cho bọn buôn người, sau đó dùng chút thủ đoạn được tên đứng đầu đường dây mua bán đó nhận làm con gái nuôi, dần dần kế thừa luôn nghề nghiệp ghê tởm này của lão ta. Mụ đàn bà này vô cùng thông minh, thủ đoạn phạm tội rất cao tay và kín kẽ, luôn dùng các cô nhi viện để làm bình phong che mắt. Cả nước có hơn hai mươi cô nhi viện trá hình của bà ta, ở thành phố T là Thiên Mẫu, thành phố N là Nhữ Xương, thành phố K là Vạn Tâm,…ngay tại thành phố H này cũng có một “chi nhánh” là cô nhi viện Nhân Ái nằm ở ngoại ô. Tuy nhiên cô nhi viện này đã bị một trận hỏa hoạn thiêu rụi vào mười năm trước, không còn một ai sống sót…”
Bạc Á Thần vừa nghe đến cột mốc mười năm ánh mắt liền lóe lên một tia lạnh lẽo. Tại sao cô vợ nhỏ của anh lại hận Chu Mỹ Hoa đến vậy, còn gọi bà ta là Kiều Vận, mười năm trước cô đã gặp phải chuyện gì? Khoan đã, không lẽ nào…cô ấy đã từng bị nhốt trong cô nhi viện Nhân Ái kia sao?
Nghĩ đến đây, cả người Bạc Á Thần lập tức toát ra đầy sát khí, dọa Tùy Bách thụt lùi ba bước.
“Huy động toàn bộ thế lực bang phái, nhất định trong vòng một tháng phải bắt được mụ đàn bà đó cho tôi!”
Tùy Bách méo miệng, trời mới biết anh ta đã bắt đầu truy tìm Chu Mỹ Hoa từ tuần trước rồi. Tuy nhiên, kẻ buôn người thường giảo hoạt, chuột có nhiều hang, anh ta vừa lần được chút tung tích thì mụ đàn bà đó đã chạy trước rồi, muốn bắt cũng bắt không được. Hơn nữa, phạm vi hoặt động của Chu Mỹ Hoa đâu chỉ ở trong nước, hôm nay mụ ta ở Thái Lan, ngày mai đã ở Singapo, có khi chưa đến vài tiếng đồng hồ đã xuất hiện ở Mianmar ấy chứ. A a a, có ai hiểu cho nỗi khổ của anh ta không vậy?!!
Trong lòng thì không ngừng gào thét, ngoài mặt Tùy Bách vẫn cung kính tuân lệnh. Ai bảo mạng của anh ta là do lão đại cứu chứ, cho dù là núi đao hay biển lưả cũng tuyệt không thể lùi bước, huống chi là nhiệm vụ bắt người cỏn con này. Tùy Bách chỉ cảm thấy hơi tò mò, không biết Chu Mỹ Hoa đã đắc tội gì với Bạc Á Thần để bị truy lùng ráo riết như vậy thôi.
Tùy Bách đang định rời đi, đột nhiên bị Bạc Á Thần lên tiếng ngăn lại:
“Khoan đã. Cậu điều tra luôn cả cái huy hiệu này cho tôi đi.”
Bạc Á Thần đưa cho Tùy Bách một tờ giấy A, bên trên chính là hình vẽ huy hiệu con rắn trong tấm ảnh đã phát hiện vài hôm trước ở nhà An Tịnh Tuyết. Ban đầu anh cảm thấy mình có chút ấn tượng với nó nên muốn nghiền ngẫm một thời gian xem mình có thể nhớ ra không, ai ngờ lại không thành công. Bạc Á Thần sợ kéo dài nữa sẽ làm An Tịnh Tuyết sốt ruột nên đành giao cho Tùy Bách dùng thế lực Huyết Long bang điều tra.
Tùy Bách vừa nhận lấy tờ giấy liền kinh ngạc không thôi, đây chẳng phải là…
“Lão đại, đây là huy hiệu của Kim gia mà.”
Nói về Kim gia, phải quay lại rất nhiều năm trước, khi Bạc Á Thần sang Hoa Kỳ học đại học. Lúc đó Bạc Á Thần vẫn là một con tôm nhỏ trong biển người, ngoài học lực xuất sắc và đầu óc nhạy bén khác thường ra thì chẳng có gì nữa. Sau đó, trong một lần đánh nhau với một đám thiếu gia nhà giàu, anh vô tình quen được Phạm Vỹ, con trai của một ông trùm xã hội đen khá tiếng tăm. Hai người rất hợp nhau, dần dần từ bạn bè trở thành anh em thân thiết, tiền vốn gây dựng tập đoàn XSX cũng là do Phạm Vỹ giúp đỡ mới có được.
Tình cảm tốt đẹp như vậy nhưng cuối cùng lại bị một người phụ nữ phá hoại. Người phụ nữ ấy tên là Kim Mịch Du, đại tiểu thư Kim gia, một gia tộc người Mỹ gốc Hoa vô cùng danh giá và uy quyền. Gia tộc này nghe nói đã kéo dài hơn trăm năm rồi, sở hữu rất nhiều mỏ khoáng sản quy mô vừa và nhỏ, nổi tiếng nhất phải kể đến hai mỏ kim cương ở Nam Phi và một mỏ dầu thô khá lớn ở Ả Rập. Ban đầu, Kim Mịch Du là bạn gái của Phạm Vỹ, Phạm Vỹ rất yêu cô ta, sẵn sàng làm tất cả mọi thứ để cô ta vui vẻ, thời gian dành để gặp gỡ với Bạc Á Thần cũng càng ngày càng vơi đi rồi ngưng hẳn. Bạc Á Thần đã từng nhắc nhở Phạm Vỹ, một đại tiểu thư thuộc gia tộc lớn như thế rất khó có khả năng kết hôn với một thiếu gia xã hội đen, tuy nhiên Phạm Vỹ vẫn phớt lờ.
Có một ngày, Phạm Vỹ đưa Kim Mịch Du đi ăn thì vô tình gặp được Bạc Á Thần. Kim Mịch Du lập tức bị dáng vẻ trích tiên lạnh nhạt của Bạc Á thần mê hoặc, ngay ngày hôm sau đã đòi chia tay với Phạm Vỹ, Phạm Vỹ không đồng ý liền bị cô ta xỉ nhục thậm tệ. Sau khi biết lí do cô ta đòi chia tay, Phạm Vỹ vô cùng tức giận, tuy biết lỗi không phải ở Bạc Á Thần nhưng anh ta vẫn không thể làm anh em với Bạc Á Thần như trước nữa. Còn Kim Mịch Du, nhiều lần quyến rũ Bạc Á Thần không thành công liền gây khó dễ cho công việc kinh doanh của XSX, lúc đó mới chỉ là một công ty nhỏ. Phạm vỹ biết việc này liền tìm đến cô ta tranh luận, hai người xảy ra tranh chấp, cuối cùng Phạm Vỹ bị đâm một nhát vào ngực. Lúc Bạc Á Thần đến bệnh viện thì anh ta đang hấp hối, anh ta nói mình vô cùng hối hận khi yêu người như Kim Mịch Du, hối hận vì việc mình đã từ bỏ quan hệ anh em với Bạc Á Thần. Tuy nhiên, anh ta lại cầu xin Bạc Á Thần đừng truy cứu việc Kim Mịch Du đâm anh ta nữa, còn nhờ Bạc Á Thần trở về Trung Quốc chăm sóc người cha của mình. Bạc Á Thần dù hận không thể phanh thây Kim Mịch Du vẫn phải thở dài đồng ý.
Sau khi Phạm Vỹ chết đi, quan tòa mạc danh kì diệu phán hành vi đâm người của Kim Mịch Du là hành vi tự vệ, được trắng án. Bạc Á Thần biết trước kết quả sẽ như thế này nên cũng không tức giận, tuy nhiên trong lòng anh lại thề sẽ có ngày hủy diệt cả Kim gia. May mắn là Kim Mịch Du vướng phải vết nhơ này nên bị tống sang Ý, nếu không thì Bạc Á Thần cũng chẳng thể an ổn phát triển XSX thành tập đoàn lớn như ngày hôm nay. Sau đó, Bạc Á Thần trở thành con nuôi của cha Phạm Vỹ, tiếp nhận bang phái của ông ấy, rồi dần dần phát triển nó thành Huyết Long bang hùng bá Châu Á. Tùy Bách là một trong những người thuộc bang phái cũ, tức là bang phái gốc rễ của Huyết Long bang nên biết rõ ân oán giữa Bạc Á Thần và Kim gia. Ai lại không biêt, tôn chỉ của Huyết Long bang là tẩy chay Kim gia, chỉ cần gặp việc gì liên quan đến Kim gia là phải lập tức nhúng tay gây khó dễ. Việc Châu Á hiện nay không còn một chút mối làm ăn nào của Kim gia chính là một ví dụ điển hình.
Không chỉ thế, Bạc Á Thần còn cài rất nhiều gián điệp vào Kim gia, sau đó âm thầm hợp tác với nhiều băng cướp cướp hàng hóa của bọn chúng rồi bí mật bán lại cho nguyên chủ với giá cao gấp chục lần. Mặc dù về sau Kim gia đã đề phòng cảnh giác nhiều hơn, hàng hóa cũng không dễ cướp nữa, nhưng Bạc Á Thần vẫn có rất nhiều thủ đoạn khác để phá hoại các vụ làm ăn của Kim gia. Trong vòng ba năm ngắn ngủi, Kim gia đã nay không bằng xưa, tổn thất chuốc lấy cực kì nhiều, tuy nhiên bọn chúng vẫn không lần ra người gây án là Huyết Long bang cũng như Bạc Á Thần hay tập đoàn XSX.
Tùy Bách đã phụ trách rất nhiều phi vụ phá đám Kim gia, đương nhiên cực kì quen thuộc với huy hiệu gia tộc của bọn họ, anh ta chỉ không ngờ là Bạc Á Thần lại không nhớ thôi. Anh ta đâu biết rằng, Bạc Á Thần vô cùng căm ghét Kim gia, chỉ nhìn thôi đã thấy ghê tởm thì sao có thể chú ý huy hiệu của bọn chúng chứ.
“Kim gia?”
Bạc Á Thần cau mày, mẹ vợ rốt cục có quan hệ gì với Kim gia, nhìn trong tấm ảnh thì hình như bà ấy là con cháu trong gia tộc ấy. Nhưng, con cháu Kim gia có thể kết hôn với một tổng giám đốc nho nhỏ như cha vợ sao, chuyện này càng lúc càng khó hiểu mà.
Bạc Á Thần mở ngăn kéo, quăng luôn tấm ảnh cho Tùy Bách.
“Điều tra tất cả những người có mặt trong đây cho tôi, nhất là người này.” Anh chỉ tay vào mẹ An Tịnh Tuyết.
Tùy Bách đi rồi, Bạc Á Thần liền quay đầu nhìn ra cửa sổ. Tiểu Tuyết, nếu em thật sự có quan hệ với Kim gia, liệu em có vì họ mà bỏ rơi anh không?
Bạc Á Thần cau mày thật chặt, không hề phát hiện rằng tấm lông cáo bọc ghế salon đã bị anh xé rạch một đường dài. Vết xé hệt như lo lắng trong lòng anh vậy, cứ mãi lan rộng dường như không có điểm kết.