An Tịnh Tuyết mải miết chìm trong suy nghĩ nên không hề phát hiện ra việc cánh cửa phòng đã bật mở từ lúc nào. Đợi đến khi cô nhận ra rằng trong phòng không chỉ còn có một mình cô thì đã quá muộn, một bàn tay rộng đã hạ xuống đầu cô.
Phản xạ sát thủ của An Tịnh Tuyết lập tức phát huy đến mức tận cùng. Trong 0.1s, cô nhanh như chớp nghiêng người muốn thoát khỏi phạm vi tấn công của kẻ thù, cùng lúc tay phải cũng không hề nhàn rỗi, vội rút cây súng bạc mini giấu dưới gối ra.
“Cách.”
Chưa đầy 1s, An Tịnh Tuyết đã lăn xuống giường thành công, đồng thời tạo tư thế chân trước chân sau khụy người tiêu chuẩn, chỉa thẳng nòng súng vào mặt kẻ kia, còn không quên mở chốt an toàn của súng.
“Tiểu Tuyết, em là muốn ám sát chồng mình sao?”
Giọng nói trầm thấp quen thuộc xen lẫn sự sủng nịnh cùng một ít trêu đùa vang lên. An Tịnh Tuyết ngây ngẩn, lúc này mới phát hiện kẻ đột nhập trái phép kia chính là người vừa lên đường đi Mĩ cách đây không lâu – Bạc Á Thần!!!
Trên bờ môi mỏng của Bạc Á Thần là nét cười vô cùng dịu dàng. Anh không ngờ cô vợ nhỏ của mình lại có phản ứng tốt quá mức như thế này, tốt đến nỗi ngay cả anh cũng không nhận ra.
“Á Thần? Sao anh lại ở đây?!!”
An Tịnh Tuyết lập tức bỏ súng xuống, thả lỏng cơ thể cùng đề phòng, nhưng cô vẫn còn chưa hết kinh ngạc vì sự xuất hiện bất ngờ của Bạc Á Thần. Lúc này không phải anh nên ở Mĩ sao, tại sao lại…
Bạc Á Thần khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy ấm áp nhưng cũng chứa không ít sự lo lắng. Anh vòng qua chiếc giường, ôm lấy An Tịnh Tuyết rồi cả hai người cùng ngồi lên lớp đệm mềm mại.
“Anh lo cho em nên mới tạm thời về đây vài giờ. Dù sao cuộc họp thứ nhất cũng xong rồi, cuộc họp thứ hai phải mười hai tiếng nữa mới bắt đầu…”
Anh hơi ngưng một chút, sau đó mới nói tiếp:
“Tiểu Tuyết, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Bạc Á Thần rất hiểu An Tịnh Tuyết. Nếu không phải cô đang có việc gì đó vô cùng phiền não thì sẽ không mải mê suy nghĩ đến mức có người đi vào phòng cũng không phát hiện ra. Hơn nữa, anh cũng không quên cơn đau ở ngực của mình lúc chiều cũng như cách nói chuyện kì lạ của cô khi anh gọi điện. Cô nhất định là đang gặp phải vấn đề nào đó, thậm chí còn là vấn đề rất nghiêm trọng.
An Tịnh Tuyết âm thầm thở dài. Qủa nhiên là Bạc Á Thần, chuyện gì cũng không thể giấu được. Tuy nhiên, cô vẫn chưa có ý định kể cho anh nghe về T-Rex. Anh ta quá nguy hiểm, người như thế cho dù là Bạc Á Thần có tài giỏi đến đâu cũng rất khó đối đầu, mà cho dù có đối đầu thành công cũng sẽ lưỡng bại câu thương.
“Bạc Á Thần, anh sợ chết không?”
An Tịnh Tuyết đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn lên, luồn vào hai bên tóc mai của Bạc Á Thần. Cùng lúc, cô cũng thu hẹp khoảng cách giữa khuôn mặt hai người, bây giờ chỉ cần An Tịnh hơi cúi xuống một chút, môi cô sẽ lập tức chạm vào sống mũi của Bạc Á Thần. Bốn mắt nhìn nhau, nhưng An Tịnh Tuyết không hề thấy được một chút dao động nào trong mắt anh khi nghe thấy câu hỏi đó.
Bạc Á Thần hơi nhướn cằm lên, cánh môi của hai người lập tức kề sát nhau. Anh khàn giọng đáp:
“Anh sẽ không sống một mình.”
Dứt câu, môi lưỡi hai người liền quyện vào nhau. An Tịnh Tuyết vừa đắm chìm trong nụ hôn cháy bỏng đó, vừa tự chế giễu mình không thôi. Đúng vậy, sao cô lại quên chứ, cô chính là người đầu tiên nói rằng họ sẽ xuống địa ngục cùng nhau cơ mà. Thế nhưng, chỉ vì một chút nguy cơ từ bên ngoài, cô lại suýt nữa lung lay. Cô rất ích kỷ, không phải sao? Cho dù là chết, cô cũng sẽ đưa Bạc Á Thần đi cùng!
“Bạc Á Thần, em đã từng nói chưa nhỉ, em rất yêu anh.”
An Tịnh Tuyết đưa chiếc lưỡi phấn hồng ra, mút lấy vành tai của Bạc Á Thần, giọng điệu đầy mê hoặc. Hai mắt Bạc Á Thần lập tức đỏ lên, anh càng ôm chặt lấy cô hơn, đồng thời hai tay cũng không hề nhàn rỗi, bắt đầu xoa nắn phần đùi trắng nõn lấp ló dưới chiếc váy ngủ tơ tằm khá ngắn kia. Bàn tay càng lúc càng kích động, lúc đầu chỉ là đơn thuần sờ soạng, dần dần trở thành bóp nắn.
“A…”
An Tịnh Tuyết rên lên một tiếng, người bỗng giật nhẹ. Không biết từ lúc nào ngón trỏ và ngón cái của Bạc Á Thần đã cách lớp quần lót ma sát với khu vườn bí mật của cô. An Tịnh Tuyết cảm thấy cả người nóng kinh khủng, sâu thẳm trong cơ thể cô dường như đang khát cầu một thứ gì đó không hề rõ tên. Cô kích động, lại cúi đầu hôn Bạc Á Thần lần nữa.
Nụ hôn lần nãy dữ dội hơn lần trước. Môi lưỡi hai người dường như dính với nhau, không thể tách rời. Hai tay An Tịnh Tuyết sờ loạn trên vòm ngực rắn chắc của Bạc Á Thần, bắt đầu cởi cúc áo. Động tác của Bạc Á Thần cũng mạnh bạo hơn, ngón trỏ của anh ấn nhẹ vào hoa tâm của An Tịnh Tuyết, không ngừng khiêu khích trêu chọc. Chẳng mấy chốc, quần lót tơ tằm của An Tịnh Tuyết đã ẩm ướt, sợi vải lõm vòm, dính chặt vào hang động mê người kia.
An Tịnh Tuyết tuy bị kích thích nhưng vẫn không chịu thua, một tay tiếp tục xoa ngực Bạc Á Thần, một tay đã lần xuống đũng quần anh, cách lớp vải bắt đầu xoa nắn. Bạc Á Thần thở hốc vì kinh ngạc, khàn giọng rên lên một tiếng, ánh mắt đã đỏ càng lúc càng đỏ hơn. Anh cũng không kiêng nể gì nữa, lập tức kéo phéc-mơ-tuya quần xuống, kéo mạnh tay của An Tịnh Tuyết áp vào.
An Tịnh Tuyết hơi đỏ mặt vì sự nhiệt tình quá mức của “tiểu Á Thần” đang ngóc đầu dưới lớp quần lót CK kia. Nhiệt độ nóng bỏng cùng cảm giác cứng rắn ma sát vào tay khiến mạch máu trong người cô gần như muốn nổ tung, mà Bạc Á Thần cũng chẳng tốt hơn tí nào. Anh gồng mình đến nổi cơ bắp cả người đều nổi lên, mồ hôi không ngừng nhỏ xuống. Bàn tay mềm mại không xương của thiếu nữ khiến anh phát điên. Anh có cảm giác sự khống chế của bản thân sắp cạn kiệt rồi, anh thực sự muốn đè An Tịnh Tuyết xuống dưới thân, một ngụm nuốt trọn cô.
Bạc Á Thần còn đang do dự khổ não, một bên vai áo ngủ của An Tịnh Tuyết bỗng trượt xuống, để lộ bờ vai trắng nõn cùng bầu ngực phải căng tròn đầy cám dỗ. Ánh mắt Bạc Á Thần lập tức mất đi tiêu cự, chỉ chăm chăm nhìn vào cảnh đẹp đó, không có cách nào dời đi.
An Tịnh Tuyết phát hiện tầm mắt Bạc Á Thần, mặt càng lúc càng đỏ hơn. Tuy nhiên, cô cũng không phải thiếu nữ ngây thơ trong sáng gì, liền mở miệng trêu chọc:
“Thế nào, rất đẹp sao?”
Bạc Á Thần như một con rối gỗ, không hề chần chừ lập tức gật đầu. Mặc dù ngực của An Tịnh Tuyết không tính là lớn, chỉ mới cup B mà thôi, nhưng nó lại ngập tràn hơi thở của thiếu nữ vẫn còn trong quá trình phát dục, tròn trịa, đàn hồi, vô cùng kích thích ham muốn chà đạp sâu thẳm trong lòng mỗi người đàn ông. Bạc Á Thần không ngờ, anh luôn tự cho mình rất lạnh nhạt với thế giới này, thế nhưng cũng có một mặt bạo ngược cấm kỵ như thế.
“Ân~”
An Tịnh Tuyết kinh ngạc than nhẹ, Bạc Á Thần thế nhưng đang hôn lên bầu ngực lộ ra của cô, hơn nữa còn vừa liếm vừa mút.
“Thần, ưm…”
Bạc Á Thần giống như nếm phải món ngon hảo hạng, càng nếm càng không thể dừng, để lại những dấu dâu tây ám muội mà kiều diễm trên ngực An Tịnh Tuyết.
An Tịnh Tuyết cảm thấy người mình càng lúc càng khô nóng, hai bầu ngực sữa căng cứng đến khó chịu. Cô vô thức bóp chặt bàn tay đang để ở đũng quần Bạc Á Thần, cặp mông trắng mịn cũng hạ thấp hơn, cọ sát nhẹ với đầu gối của anh.
“Tiểu yêu tinh!!!”
Bạc Á Thần bất mãn hét lên một tiếng, sau đó lập tức áp đảo An Tịnh Tuyết xuống lớp đệm mềm mại, nhoáng một cái đã lột áo ngủ của cô ra, quăng xuống sàn. An Tịnh Tuyết như trẻ sơ sinh đối diện với Bạc Á Thần, xấu hổ muốn đưa tay lên che ngực, không ngờ lại bị anh ngăn lại.
“Đừng che.”
An Tịnh Tuyết nghe thế vừa thẹn vừa giận, từ đầu đến chân đều ửng hồng, trông cực kì mê người. Cảnh đẹp trước mắt làm dây thần kinh tự chủ của Bạc Á Thần đứt phựt! Anh lập tức vùi đầu vào ngực cô, bắt đầu thưởng thức hương vị của nụ hoa đầy sắc hương kia.
An Tịnh Tuyết bị anh liếm mút đến mềm nhũn, một tay vẫn không ngừng cách lớp vải xoa nắn tiểu Á Thần kia, một tay nắm chặt ga giường. Cô không ngờ, một sát thủ hàng đầu được huấn luyện về tâm lý kĩ càng như cô, nhưng đến lúc đụng phải tình dục vẫn không cách nào tỉnh táo được. Cảm giác này, thật sự rất…mê hồn…
“Tiểu Tuyết, chỉ vào một chút thôi, được không…”
Bạc Á Thần ngậm lấy vành tai trắng sứ của An Tịnh Tuyết, khàn giọng nói. Mặc dù anh rất muốn làm hẳn bước cuối cùng kia, nhưng cô chỉ mới mười sáu tuổi, vẫn chưa phát dục hoàn toàn, nếu có con sớm sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe. Anh lại không muốn cô phải dùng thuốc tránh thai, tác dụng phụ của chúng cũng gây hại không kém. Nhưng, nếu bảo anh buông tha cho An Tịnh Tuyết như trưa nay, anh không thể nào làm được. Có câu, súng đã lên nòng không thể không bắn, nếu anh không “bắn”, anh chắc chắn sẽ chết!!!
An Tịnh Tuyết cắn môi, trừng mắt nhìn người đàn ông đang cố gắng kiềm chế đến mức chảy mồ hôi ròng ròng kia. Cái gì mà chỉ vào một chút, nếu thật sự vào rồi, anh dừng được mới là lạ đó!!! Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng An Tịnh Tuyết vẫn mềm lòng không nói ra. Cô khẽ nhắm mắt, gật nhẹ đầu.
Bạc Á Thần nhận được sự đồng ý của cô liền vô cùng vui sướng. Anh lần nữa mút chặt lấy môi cô, sau đó thâm tình nói:
“Tiểu Tuyết, anh yêu em.”
Câu nói vừa dứt, Bạc Á Thần lập tức đứng dậy cởi sạch quần áo, động tác nhanh đến mức An Tịnh Tuyết cũng phải há hốc. Cô ngây người ngắm nhìn thân thể tráng kiện hoàn mỹ như vị thần của người đàn ông nào kia, cuối cùng lại bị kinh sợ bởi hình dáng thật của “tiểu Á Thần”. Cái này…không phải quá lớn đi!!! Cô làm sao chứa nổi a~!
Bạc Á Thần phát hiện tầm mắt kinh ngạc của cô đang dừng ở đâu, liền không khỏi kiêu ngạo nở một nụ cười quyến rũ chết người. Lúc này, bộ dạng của anh nào còn giống vị tổng giám đốc lạnh nhạt không vướng bụi trần nữa chứ, chỉ còn lại sự cuồng dã đến tận cùng mà thôi. An Tịnh Tuyết bị anh phóng điện đến lóa mắt, không khỏi thầm than một tiếng: ”Yêu nghiệt”
An Tịnh Tuyết còn chưa kịp phản ứng, Bạc Á Thần đã đè lên người cô một lần nữa, bàn tay rắn chắc mơn mớn từ ngực xuống eo cô, sau đó không hề kiêng dè kéo vật cản cuối cùng trên người cô xuống.
“Trời ạ…”
Bạc Á Thần thở dốc. Thân dưới của hai người lúc này hoàn toàn dính sát vào nhau, anh thậm chí còn cảm nhận được ấm nóng và ẩm ướt của khu vườn bí ẩn kia.
“Bạc Á Thần, chưa được đâu…”
An Tịnh Tuyết nghi ngờ người đàn ông nào đó không đủ kiên nhẫn mà xông vào, liền vội vàng la lên. Đùa gì chứ, cô còn chưa co giãn đâu, làm sao mà nhận nỗi con quái vật kia.
Bạc Á Thần nghe giọng nói gấp gáp của cô, miệng liền nở một nụ cười vừa trêu tức vừa quyến rũ.
“Vậy trước tiên, chúng ta phải làm gì?”
Mặt An Tịnh Tuyết đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu. Đây thực sự là người đàn ông luôn có phong thái đỉnh đạc lạnh nhạt kia sao? Sao cô cứ có cảm giác như hai người khác nhau vậy chứ.
“Phải, phải…phải dùng ngón tay trước…”
Bạc Á Thần không ngờ cô có thể trả lời thẳng thắn như vậy, ánh mắt không khỏi lóe lên, dục vọng càng lúc càng cuộn trào mãnh liệt. Anh gục đầu lên hõm vai cô, đặt xuống một chuỗi những nụ hôn nóng bỏng, rồi nói:
“Được, anh hiểu rồi.”
“A!”
Hang động bí mật bất ngờ bị dị vật xâm lấn khiến An Tịnh Tuyết không kịp trở tay. Cô vô thức cong người lại, giật nảy lên như bị điện giật, động tác mị hoặc đến không thể diễn tả thành lời.
“Tiểu Tuyết, có cần thêm một ngón nữa không~”
An Tịnh Tuyết nhìn vẻ mặt tươi cười của Bạc Á Thần, lúc này mới biết mình bị người đàn ông này lừa gạt. Ai nói anh không biết gì chứ, rõ ràng còn rành hơn cả cô. Biết vậy…biết vậy cô đã không nói…
“Chết tiệt, Bạc Á Thần!!!”