Bạc Á Thần còn đang do dự khổ não, một bên vai áo ngủ của An Tịnh Tuyết bỗng trượt xuống, để lộ bờ vai trắng nõn cùng bầu ngực phải căng tròn đầy cám dỗ. Ánh mắt Bạc Á Thần lập tức mất đi tiêu cự, chỉ chăm chăm nhìn vào cảnh đẹp đó, không có cách nào dời đi.
An Tịnh Tuyết phát hiện tầm mắt Bạc Á Thần, mặt càng lúc càng đỏ hơn. Tuy nhiên, cô cũng không phải thiếu nữ ngây thơ trong sáng gì, liền mở miệng trêu chọc:
“Thế nào, rất đẹp sao?”
Bạc Á Thần như một con rối gỗ, không hề chần chừ lập tức gật đầu. Mặc dù ngực của An Tịnh Tuyết không tính là lớn, chỉ mới cup B mà thôi, nhưng nó lại ngập tràn hơi thở của thiếu nữ vẫn còn trong quá trình phát dục, tròn trịa, đàn hồi, vô cùng kích thích ham muốn chà đạp sâu thẳm trong lòng mỗi người đàn ông. Bạc Á Thần không ngờ, anh luôn tự cho mình rất lạnh nhạt với thế giới này, thế nhưng cũng có một mặt bạo ngược cấm kỵ như thế.
“Ân~”
An Tịnh Tuyết kinh ngạc than nhẹ, Bạc Á Thần thế nhưng đang hôn lên bầu ngực lộ ra của cô, hơn nữa còn vừa liếm vừa mút.
“Thần, ưm…”
Bạc Á Thần giống như nếm phải món ngon hảo hạng, càng nếm càng không thể dừng, để lại những dấu dâu tây ám muội mà kiều diễm trên ngực An Tịnh Tuyết.
An Tịnh Tuyết cảm thấy người mình càng lúc càng khô nóng, hai bầu ngực sữa căng cứng đến khó chịu. Cô vô thức bóp chặt bàn tay đang để ở đũng quần Bạc Á Thần, cặp mông trắng mịn cũng hạ thấp hơn, cọ sát nhẹ với đầu gối của anh.
“Tiểu yêu tinh!!!”
Bạc Á Thần bất mãn hét lên một tiếng, sau đó lập tức áp đảo An Tịnh Tuyết xuống lớp đệm mềm mại, nhoáng một cái đã lột áo ngủ của cô ra, quăng xuống sàn. An Tịnh Tuyết như trẻ sơ sinh đối diện với Bạc Á Thần, xấu hổ muốn đưa tay lên che ngực, không ngờ lại bị anh ngăn lại.
“Đừng che.”
An Tịnh Tuyết nghe thế vừa thẹn vừa giận, từ đầu đến chân đều ửng hồng, trông cực kì mê người. Cảnh đẹp trước mắt làm dây thần kinh tự chủ của Bạc Á Thần đứt phựt! Anh lập tức vùi đầu vào ngực cô, bắt đầu thưởng thức hương vị của nụ hoa đầy sắc hương kia.
An Tịnh Tuyết bị anh liếm mút đến mềm nhũn, một tay vẫn không ngừng cách lớp vải xoa nắn tiểu Á Thần kia, một tay nắm chặt ga giường. Cô không ngờ, một sát thủ hàng đầu được huấn luyện về tâm lý kĩ càng như cô, nhưng đến lúc đụng phải tình dục vẫn không cách nào tỉnh táo được. Cảm giác này, thật sự rất…mê hồn…
“Tiểu Tuyết, chỉ vào một chút thôi, được không…”
Bạc Á Thần ngậm lấy vành tai trắng sứ của An Tịnh Tuyết, khàn giọng nói. Mặc dù anh rất muốn làm hẳn bước cuối cùng kia, nhưng cô chỉ mới mười sáu tuổi, vẫn chưa phát dục hoàn toàn, nếu có con sớm sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe. Anh lại không muốn cô phải dùng thuốc tránh thai, tác dụng phụ của chúng cũng gây hại không kém. Nhưng, nếu bảo anh buông tha cho An Tịnh Tuyết như trưa nay, anh không thể nào làm được. Có câu, súng đã lên nòng không thể không bắn, nếu anh không “bắn”, anh chắc chắn sẽ chết!!!
An Tịnh Tuyết cắn môi, trừng mắt nhìn người đàn ông đang cố gắng kiềm chế đến mức chảy mồ hôi ròng ròng kia. Cái gì mà chỉ vào một chút, nếu thật sự vào rồi, anh dừng được mới là lạ đó!!! Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng An Tịnh Tuyết vẫn mềm lòng không nói ra. Cô khẽ nhắm mắt, gật nhẹ đầu.
Bạc Á Thần nhận được sự đồng ý của cô liền vô cùng vui sướng. Anh lần nữa mút chặt lấy môi cô, sau đó thâm tình nói:
“Tiểu Tuyết, anh yêu em.”
Câu nói vừa dứt, Bạc Á Thần lập tức đứng dậy cởi sạch quần áo, động tác nhanh đến mức An Tịnh Tuyết cũng phải há hốc. Cô ngây người ngắm nhìn thân thể tráng kiện hoàn mỹ như vị thần của người đàn ông nào kia, cuối cùng lại bị kinh sợ bởi hình dáng thật của “tiểu Á Thần”. Cái này…không phải quá lớn đi!!! Cô làm sao chứa nổi a~!
Bạc Á Thần phát hiện tầm mắt kinh ngạc của cô đang dừng ở đâu, liền không khỏi kiêu ngạo nở một nụ cười quyến rũ chết người. Lúc này, bộ dạng của anh nào còn giống vị tổng giám đốc lạnh nhạt không vướng bụi trần nữa chứ, chỉ còn lại sự cuồng dã đến tận cùng mà thôi. An Tịnh Tuyết bị anh phóng điện đến lóa mắt, không khỏi thầm than một tiếng: ”Yêu nghiệt”
An Tịnh Tuyết còn chưa kịp phản ứng, Bạc Á Thần đã đè lên người cô một lần nữa, bàn tay rắn chắc mơn mớn từ ngực xuống eo cô, sau đó không hề kiêng dè kéo vật cản cuối cùng trên người cô xuống.
“Trời ạ…”
Bạc Á Thần thở dốc. Thân dưới của hai người lúc này hoàn toàn dính sát vào nhau, anh thậm chí còn cảm nhận được ấm nóng và ẩm ướt của khu vườn bí ẩn kia.
“Bạc Á Thần, chưa được đâu…”
An Tịnh Tuyết nghi ngờ người đàn ông nào đó không đủ kiên nhẫn mà xông vào, liền vội vàng la lên. Đùa gì chứ, cô còn chưa co giãn đâu, làm sao mà nhận nỗi con quái vật kia.
Bạc Á Thần nghe giọng nói gấp gáp của cô, miệng liền nở một nụ cười vừa trêu tức vừa quyến rũ.
“Vậy trước tiên, chúng ta phải làm gì?”
Mặt An Tịnh Tuyết đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu. Đây thực sự là người đàn ông luôn có phong thái đỉnh đạc lạnh nhạt kia sao? Sao cô cứ có cảm giác như hai người khác nhau vậy chứ.
“Phải, phải…phải dùng ngón tay trước…”
Bạc Á Thần không ngờ cô có thể trả lời thẳng thắn như vậy, ánh mắt không khỏi lóe lên, dục vọng càng lúc càng cuộn trào mãnh liệt. Anh gục đầu lên hõm vai cô, đặt xuống một chuỗi những nụ hôn nóng bỏng, rồi nói:
“Được, anh hiểu rồi.”
“A!”
Hang động bí mật bất ngờ bị dị vật xâm lấn khiến An Tịnh Tuyết không kịp trở tay. Cô vô thức cong người lại, giật nảy lên như bị điện giật, động tác mị hoặc đến không thể diễn tả thành lời.
“Tiểu Tuyết, có cần thêm một ngón nữa không~”
An Tịnh Tuyết nhìn vẻ mặt tươi cười của Bạc Á Thần, lúc này mới biết mình bị người đàn ông này lừa gạt. Ai nói anh không biết gì chứ, rõ ràng còn rành hơn cả cô. Biết vậy…biết vậy cô đã không nói…
“Chết tiệt, Bạc Á Thần!!!”
Sáng hôm sau, khi An Tịnh Tuỵết tình dậy, Bạc Á Thần đã không còn bên. An Tịnh Tuyết xoa vết thâm dưới mắt mình, âm thầm nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa người đàn ông nào đó. Rõ ràng la biet càng vào sau sẽ càng phải kiềm chế nhiều hơn, vậy mà vẫn cứ nhất quyết không chịu đi ra, hại chỗ đó của cô bây giờ căng nhức đến khó chịu.
Ngoài miệng thì nguyền rủa như vậy, nhưng trong lòng cô cũng khống khỏi cảm thấy ngọt ngào. Bạc Á Thần vì lo ngại cho sức khỏe của cô, dù ham muốn đến cả người nổi đầy gân xanh vẫn không phá bỏ lớp rào mỏng manh kia. An Tịnh Tuyết nhìn anh như thế, nhiều lần suýt mềm lòng mà buông thả bần thân. Tuy nhiên, cô lại nhớ đến “lời nguyền” của T-Rex. Cô không biết “thứ đó” có gây hại gì cho Bạc Á Thần nếu anh thật sự hòa làm một với cô hăỵ không, vì thế...cô đành nhắm mắt đề cho anh tiếp tục cố gắng kiềm nén vậy.
An Tịnh Tuyết nhìn khung ảnh trên bàn, ánh mắt lóe lên tia kiên định. Có lẽ...cô phải đi tỉm T-Rex thôi. Mặc dù sâu thẳm trong lòng cô vẫn có chút sợ hãi vị tiến sĩ ác quỷ đó, nhưng với tính cách của T-Rex, trước saụ gì hắn cũng sẽ tìm đln cô, vì thế, cách tốt nhất để giữ thế chủ động la cô phải lần ra hắn trước.
Lúc An Tịnh Tuyết đến lớp, bên trong rất náo nhiệt. Khắp nơi đều vang lên tiếng bàn tán xôn xao, nội dung hình như liên quan đến chuyến dã ngoại nào đó. Cô hơi nhíu mày, không lẽ học viện Thanh Nhật sắp tồ chức một buổi dã ngoại cho học sinh sao?
Sự thật chứng minh dự đoán của An Tịnh Tuyết là vô cùng chính xác. Cô vừa ngồi vào chỗ không lâu, Lương Đống đã bước vào, oang oang thông báo về buổi dã ngoại thường niên của học viện.
Chuyến dã ngoại kéo dài năm ngày bốn đêm, nhằm mục đích cung cấp cho học sinh các kỹ năng sống cơ bản, cũng như giải tỏa stress để chuẩn bị cho kì thi cuối học kì I. Năm nay khối được phân địa điểm tại núi Bàn Long, thành phố C. Nhiều học sinh vừa nghe thấy địa điểm là núi liền nhăn mặt nhíu mày, tiếng oán thán phàn nàn vang lên khắp nơi.
An Tịnh Tuyết âm thầm lắc đầu, quả nhiên là các thiếu gia tiểu thư suốt ngày sống trong nhung lụa có khác, chỉ đi đã ngoại ở núi đã kêu la. Nhớ ngày đó, cô mới là một đứa trẻ bảy tuổi đã bị các huấn luyện viên của M bắt phải chạy lên chạy xuống dốc núi Bạch Thiển nổi tiếng hung hiểm trong vòng một năm ròng. Vừa phải mang một bao cát kg trên lưng, vừa phải đối đầu với thú dữ, suốt khoảng thời gian đó cô chưa từng có chút hơi sức dư thừa để ngắm cảnh đẹp núi rừng. Vì thế, An Tịnh Tuyết liền có chút mong đợi vào chuyến dã ngoại sẽ bắt đầu vào ngày kia.
An Tịnh Tuyết càng mong đợi bao nhiêu, những học sinh khác trong lớp càng tuyệt vọng bấy nhiêu. Bọn họ thường ngày rất ít khi tập thể dục, mỗi lần ra khỏi nhà đều ngồi xe ô tô, chân không chạm đất, các cơ đều mềm nhũn như sợi bún, làm sao có thể leo núi đây? Mặc dù núi Bàn Long cũng không cao lắm, độ dốc ít, nhưng như thế cũng đủ làm bọn họ sống dở chết dở rồi.
“Thầy ơi, thật sự không đổi nơi khác được sao?”
Trần Ngọc Nhiên bất mãn lên tiếng. Chuyến dã ngoại kéo dài năm ngày bốn đêm, điều đó có nghĩa là cô ta phải nằm màn trời chiếu đất suốt bốn ngày sao? Hơn nữa, chỗ khỉ ho cò gáy đó còn không có WC hay nhà tắm, chẳng lẽ bắt cô ta phải “đi” lung tung, ở dơ à?!! Trần Ngọc Nhiên càng nghĩ càng ghê tởm, sắc mặt đen còn hơn cả đáy nồi.
“Đúng đó thầy ơi, chỗ đất đá cằn cỗi đó chúng ta đi làm gì chứ? Đi biển không phải tốt hơn sao?”
“Đi suối nước nóng Thiên Thư ở thành phố D cũng được mà thầy. Chỗ đó cũng gần nữa.”
Những người khác cũng hùa theo Trần Ngọc Nhiên, ý kiến mỗi lúc một nhiều.
Lương Đống nhìn cảnh này, âm thầm cười lạnh trong lòng. Cái lũ công tử bột này nghĩ buổi dã ngoại do nhà trường tổ chức sẽ giống như một chuyến du lịch sao? Đúng là ngu xuẩn!
“Đây là quyết định của hiệu trưởng, nếu như các em có ý kiến gì thì hãy tìm gặp thẳng thầy ấy. Nhưng thầy nghĩ rằng các em có làm vậy cũng không có tác dụng gì đâu, bởi địa điểm của khối và khối cũng là núi cả thôi.”
Bầu không khí vốn sôi nổi lập tức bị câu nói của Lương Đống làm cho đóng băng, sắc mặt ai ai cũng xấu đến cực điểm. Đã là chuyến dã ngoại thì không được vắng mặt, nếu không, dù là vì bất cứ lí do gì, hạnh kiểm cũng sẽ bị xếp loại thấp, thậm chí còn bị phê vào học bạ là không năng nổ sinh hoạt. Các trường đại học danh tiếng đều rất quan tâm đến hạnh kiểm cũng như EQ của học sinh, nếu học bạ đã bị phê những lời như thế, thì cũng đừng mong đặt chân vào những cánh cổng lấp lánh vinh quang ấy nữa. Điều này, đồng nghĩa với việc các thiên kim thiếu gia trong lớp này dù không cam tâm tình nguyện đến đâu cũng phải tham gia chuyến dã ngoại này.
“Mọi người sao thế, hiếm khi chúng ta có cơ hội được đến nơi thú vị như vậy, tại sao lại không muốn đi? Đây chính là một cơ hội đáng để trải nghiệm nha.”
La Bích Như ngoài mặt nở nụ cười sáng lạn, biểu hiện tràn đầy chờ mong, nhưng trong lòng lại thầm nguyền rủa hiệu trưởng học viện Thanh Nhật hàng trăm ngàn lần. Lão già chết tiệt, có bao nhiêu chỗ tốt không chọn, lại nhất quyết muốn bọn họ phải đến những nơi khỉ ho cò gáy như vậy, thật đúng là đáng ghét mà. Thảo nào vài ngày trước, khi cô ta gọi điện cho La Chấn Bắc để hỏi về địa điểm dã ngoại, ông ta cứ úp úp mở mở, cuối cùng cũng không tiết lộ. Thì ra, ông ta biết trước cô ta nhất định sẽ nổi giận nên mới không nói, chết tiệt!!!
“Thật ra, còn một chuyện tôi chưa thông báo…”
Lúc này, Lương Đống bỗng nhiên nở nụ cười gian xảo. Ông ta khẳng định sau khi mình thông báo việc này, tất cả nữ sinh trong lớp đều sẽ thôi kêu ca phàn nàn mà hồ hởi đi dã ngoại ngay. Mà nữ sinh đã muốn đi rồi, bọn con trai còn có thể ở lại sao?
“Trong chuyến đi lần này, thầy Thịnh Diệp Kiêu sẽ là giáo viên hướng dẫn cho các em.”
Thần Chết Mỉm Cười: Bà Xã Sát Thủ Của Tổng Tài Hắc Đạo - Chapter 57
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bạc Á Thần còn đang do dự khổ não, một bên vai áo ngủ của An Tịnh Tuyết bỗng trượt xuống, để lộ bờ vai trắng nõn cùng bầu ngực phải căng tròn đầy cám dỗ. Ánh mắt Bạc Á Thần lập tức mất đi tiêu cự, chỉ chăm chăm nhìn vào cảnh đẹp đó, không có cách nào dời đi.
An Tịnh Tuyết phát hiện tầm mắt Bạc Á Thần, mặt càng lúc càng đỏ hơn. Tuy nhiên, cô cũng không phải thiếu nữ ngây thơ trong sáng gì, liền mở miệng trêu chọc:
“Thế nào, rất đẹp sao?”
Bạc Á Thần như một con rối gỗ, không hề chần chừ lập tức gật đầu. Mặc dù ngực của An Tịnh Tuyết không tính là lớn, chỉ mới cup B mà thôi, nhưng nó lại ngập tràn hơi thở của thiếu nữ vẫn còn trong quá trình phát dục, tròn trịa, đàn hồi, vô cùng kích thích ham muốn chà đạp sâu thẳm trong lòng mỗi người đàn ông. Bạc Á Thần không ngờ, anh luôn tự cho mình rất lạnh nhạt với thế giới này, thế nhưng cũng có một mặt bạo ngược cấm kỵ như thế.
“Ân~”
An Tịnh Tuyết kinh ngạc than nhẹ, Bạc Á Thần thế nhưng đang hôn lên bầu ngực lộ ra của cô, hơn nữa còn vừa liếm vừa mút.
“Thần, ưm…”
Bạc Á Thần giống như nếm phải món ngon hảo hạng, càng nếm càng không thể dừng, để lại những dấu dâu tây ám muội mà kiều diễm trên ngực An Tịnh Tuyết.
An Tịnh Tuyết cảm thấy người mình càng lúc càng khô nóng, hai bầu ngực sữa căng cứng đến khó chịu. Cô vô thức bóp chặt bàn tay đang để ở đũng quần Bạc Á Thần, cặp mông trắng mịn cũng hạ thấp hơn, cọ sát nhẹ với đầu gối của anh.
“Tiểu yêu tinh!!!”
Bạc Á Thần bất mãn hét lên một tiếng, sau đó lập tức áp đảo An Tịnh Tuyết xuống lớp đệm mềm mại, nhoáng một cái đã lột áo ngủ của cô ra, quăng xuống sàn. An Tịnh Tuyết như trẻ sơ sinh đối diện với Bạc Á Thần, xấu hổ muốn đưa tay lên che ngực, không ngờ lại bị anh ngăn lại.
“Đừng che.”
An Tịnh Tuyết nghe thế vừa thẹn vừa giận, từ đầu đến chân đều ửng hồng, trông cực kì mê người. Cảnh đẹp trước mắt làm dây thần kinh tự chủ của Bạc Á Thần đứt phựt! Anh lập tức vùi đầu vào ngực cô, bắt đầu thưởng thức hương vị của nụ hoa đầy sắc hương kia.
An Tịnh Tuyết bị anh liếm mút đến mềm nhũn, một tay vẫn không ngừng cách lớp vải xoa nắn tiểu Á Thần kia, một tay nắm chặt ga giường. Cô không ngờ, một sát thủ hàng đầu được huấn luyện về tâm lý kĩ càng như cô, nhưng đến lúc đụng phải tình dục vẫn không cách nào tỉnh táo được. Cảm giác này, thật sự rất…mê hồn…
“Tiểu Tuyết, chỉ vào một chút thôi, được không…”
Bạc Á Thần ngậm lấy vành tai trắng sứ của An Tịnh Tuyết, khàn giọng nói. Mặc dù anh rất muốn làm hẳn bước cuối cùng kia, nhưng cô chỉ mới mười sáu tuổi, vẫn chưa phát dục hoàn toàn, nếu có con sớm sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe. Anh lại không muốn cô phải dùng thuốc tránh thai, tác dụng phụ của chúng cũng gây hại không kém. Nhưng, nếu bảo anh buông tha cho An Tịnh Tuyết như trưa nay, anh không thể nào làm được. Có câu, súng đã lên nòng không thể không bắn, nếu anh không “bắn”, anh chắc chắn sẽ chết!!!
An Tịnh Tuyết cắn môi, trừng mắt nhìn người đàn ông đang cố gắng kiềm chế đến mức chảy mồ hôi ròng ròng kia. Cái gì mà chỉ vào một chút, nếu thật sự vào rồi, anh dừng được mới là lạ đó!!! Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng An Tịnh Tuyết vẫn mềm lòng không nói ra. Cô khẽ nhắm mắt, gật nhẹ đầu.
Bạc Á Thần nhận được sự đồng ý của cô liền vô cùng vui sướng. Anh lần nữa mút chặt lấy môi cô, sau đó thâm tình nói:
“Tiểu Tuyết, anh yêu em.”
Câu nói vừa dứt, Bạc Á Thần lập tức đứng dậy cởi sạch quần áo, động tác nhanh đến mức An Tịnh Tuyết cũng phải há hốc. Cô ngây người ngắm nhìn thân thể tráng kiện hoàn mỹ như vị thần của người đàn ông nào kia, cuối cùng lại bị kinh sợ bởi hình dáng thật của “tiểu Á Thần”. Cái này…không phải quá lớn đi!!! Cô làm sao chứa nổi a~!
Bạc Á Thần phát hiện tầm mắt kinh ngạc của cô đang dừng ở đâu, liền không khỏi kiêu ngạo nở một nụ cười quyến rũ chết người. Lúc này, bộ dạng của anh nào còn giống vị tổng giám đốc lạnh nhạt không vướng bụi trần nữa chứ, chỉ còn lại sự cuồng dã đến tận cùng mà thôi. An Tịnh Tuyết bị anh phóng điện đến lóa mắt, không khỏi thầm than một tiếng: ”Yêu nghiệt”
An Tịnh Tuyết còn chưa kịp phản ứng, Bạc Á Thần đã đè lên người cô một lần nữa, bàn tay rắn chắc mơn mớn từ ngực xuống eo cô, sau đó không hề kiêng dè kéo vật cản cuối cùng trên người cô xuống.
“Trời ạ…”
Bạc Á Thần thở dốc. Thân dưới của hai người lúc này hoàn toàn dính sát vào nhau, anh thậm chí còn cảm nhận được ấm nóng và ẩm ướt của khu vườn bí ẩn kia.
“Bạc Á Thần, chưa được đâu…”
An Tịnh Tuyết nghi ngờ người đàn ông nào đó không đủ kiên nhẫn mà xông vào, liền vội vàng la lên. Đùa gì chứ, cô còn chưa co giãn đâu, làm sao mà nhận nỗi con quái vật kia.
Bạc Á Thần nghe giọng nói gấp gáp của cô, miệng liền nở một nụ cười vừa trêu tức vừa quyến rũ.
“Vậy trước tiên, chúng ta phải làm gì?”
Mặt An Tịnh Tuyết đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu. Đây thực sự là người đàn ông luôn có phong thái đỉnh đạc lạnh nhạt kia sao? Sao cô cứ có cảm giác như hai người khác nhau vậy chứ.
“Phải, phải…phải dùng ngón tay trước…”
Bạc Á Thần không ngờ cô có thể trả lời thẳng thắn như vậy, ánh mắt không khỏi lóe lên, dục vọng càng lúc càng cuộn trào mãnh liệt. Anh gục đầu lên hõm vai cô, đặt xuống một chuỗi những nụ hôn nóng bỏng, rồi nói:
“Được, anh hiểu rồi.”
“A!”
Hang động bí mật bất ngờ bị dị vật xâm lấn khiến An Tịnh Tuyết không kịp trở tay. Cô vô thức cong người lại, giật nảy lên như bị điện giật, động tác mị hoặc đến không thể diễn tả thành lời.
“Tiểu Tuyết, có cần thêm một ngón nữa không~”
An Tịnh Tuyết nhìn vẻ mặt tươi cười của Bạc Á Thần, lúc này mới biết mình bị người đàn ông này lừa gạt. Ai nói anh không biết gì chứ, rõ ràng còn rành hơn cả cô. Biết vậy…biết vậy cô đã không nói…