Lúc này, từ cửa sổ tầng bốn của một khu chung cư gần đó, An Mẩn Hi cùng hai tên thuộc hạ đang quan sát động tĩnh của An Tịnh Tuyết, cô ta đang chờ An Tịnh Tuyết xách hành lý rời đi, nhưng đã qua một lúc lâu mà An Tịnh Tuyết vẫn chưa xuất hiện khiến cô ta bắt đầu nóng nảy. An Mần Hi không khỏi căm giận người đàn bà kia. Nêu không phải con đàn bà đó dùng súng đe dọa cô ta rồi chen chân vào, khiến cô ta phải thay đổi kế hoạch ban đầu thì sao phải phiền phức thế này.
Ý định nguyên bản của An Man Hi là dùng đoạn video kia để bắt An Tịnh Tuyết phải từ bỏ quyền thừa kế tài sản và “móc” cho cô,-tạ một lượng lớn tiền của từ Đạc Á Thần, sau đó cô ta sẽ tung đoạn video đó lên mạng xã hội, khiến An Tịnh Tuyết thân bại danh liệt, cả đời phải đếm lịch trong tù không, phải bị tử hình mới đúng. Thế nhưng, ngày đó ở trong công viên, con đàn bà kia không chỉ dọa cô tavà hai tên thuộc hạ vô dụng sợ đến mất mật, còn lấy đi bản video gốc trên điện thoại của cô ta, làm cố ta từng chủ mưu hạ cấp thành bọn lâu la phụ việc. »
An Mân Hi thật sự hối hận muốn chết, đáng lẽ ra ngày đó cô ta không nên đuổi theo chiếc xe ferari ấy mới đúng. Nếu biết trên xe đỗ là một kẻ khó chơi như vậy, cô ta nhất định sẽ không dại dột mà dây vào. Giờ thì hay rồi, muốn làm gì cũng hải dựa theo sai bảo của ả đàn bà kia, một chút quyền tự do hành động cũng không có.
Tuy nhiên, cứ nghĩ đến việc An Tịnh Tuyết bị chính người thân thiết của mình gài bẫy hãm hại, An Mần Hi lại vô cùng vui sướng, còn gì đau khổ hom khi người mình yêu quý và tin tưởng lại phản bội, không phải sao? '
“Reng...reng...”
Chuông điện thoại bất ngừ reo lên khiên An Mần Hi hoi giật mình, vừa nhìn thấy số điện thoại lạ.trên màn hình, cô ta liền nhăn mày khó chịu.
“A lố.”
“An Tịnh Tuyết đã có động tĩnh gì chưa?”
An Mẫn Hi nhòm một lần nữa rồi đáp:
“Vẫn chưa.”
Bên kia đầu dây hơi ngừng một chút, sau đó mới nghiêm giọng nói tiếp:
“Chú ý vào, nhất định không được lơi là. Con ả đó không phải thứ mà màỵ có thể chọc vào đâu. Chọc vào rồi, tuyệt đối không th36 buông lỏng đế phòng dù chỉ một chút, nếu không...cái mạng chó của mày đừng hòng giữ được.”
“Vân chưa.”
An Mần Hi tuy vô cùng khó chịu bởi lời nói của đối phương, nhưng lại nhớ đến cảnh An Tịnh Tuyết dùng dao cắt rớt đầu của hai người đàn ông trong nhà kho hôm đó, cô ta liền có chút sợ hãi. Nếu bị An Tịnh Tuyết phát hiện ra, liệu cô ta có lâm vào cảnh ngộ giống hệt hai tên đó không? Nghĩ đến đây, An Mần Hi không khỏi cảm thấy cần cổ mình mát lạnh, rùng người một cái.
“Tôi đã làm theo những gì cô nói, chọn một nơi vô cùng kín đáo để theo dõi cô ta. Lúc vừa ra bưu kiện cũng là thuộc hạ của tôi đi thay, hắn cải trang rất tốt, ả tiện nhân đó nhất định không lần ra được manh mối nào đâu.”
Hera vừa kéo vali ra khỏi sân bay Washington Dulles, vừa ngắt điện thoại. Cô ta ttuy không tin lắm vào năng lực làm việc của con ngốc An Ma74n Hi đó, nhưng lại rất tin vào toan tính của bản thân. Trước khi rời khỏi Trung Quốc, cô ta đã chuẩn bị đâu vào đó hết rồi, cho dù An Tịnh Tuyết có lần ra An Mần Hi cũng không thể lần ra cô ta. 'i, Ị
Khóe môi Hera bất giác hiện lên một nụ cười tàn độc.
An Mẩn Hi, đừng trách tao độc ác, có trách thì trách mày quá ngu xuẩn, mãi mãi chỉ xứng đáng làm một con tốt thí mà thôi.
Hera nhìn về phía đường phố hoa lệ ánh đèn của Washington, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh của người đàn ông tuấn mỹ phi phàm kia, tim đập nhanh đến mức không thể nào diễn tả được. Cô ta biết mình không xứng với người đàn ông hoàn mỹ như thiên tiên đó, bởi vì cô ta là một sát thủ nhiễm đầy máu tanh, ngay cả tâm can cũng đã bị mục rữa thối nát. Cô ta sợ mình sẽ làm vấy bẩn sự thuần khiết trong sạch của người đó, làm người đó mất đi ánh hào quang.
Chính vì thế, tuy yêu người đàn ông đó ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể nhận được sự đáp lại từ đối phương. Nhưng, cũng vì lí do ấy, cô ta không thể để An Tịnh Tuyết tiếp tục ở bên cạnh người đó được. Bởi vì so với cô ta, An Tịnh Tuyết còn dơ bẩn hơn nhiều.
Không sai, Hera đến Mĩ lần này là để tìm gặp Bạc Á Thần, sau đó “vạch trần” bộ mặt ghê tởm của An Tịnh Tuyết cho anh biết. Cô ta tin rằng, An Tịnh Tuyết đã che dấu thân phận sát thủ của mình với Bạc Á Thần, còn dùng lớp vỏ xinh đẹp như thiên sứ ấy để lừa gạt anh, khiến anh yêu cô ta(ATT). Nếu không thì tại sao một người mang khí chất thanh đạm xuất trần như vậy lại có thể yêu một cổ mãy giết người máu lạnh như An Tịnh Tuyết chứ? Điều này rõ ràng là không thể nào!
Càng nghĩ, Hera càng không khỏi căm hận An Tịnh Tuyết nhiều hơn. Con ả đó rõ ràng biết mình là một sát thủ kiếm sinh nhai bằng nghề chém giết tanh tưởi, nhưng vẫn cố tình tiếp cận người thanh khiết như Bạc Á Thần, làm anh dần dần mất đi khí chất trong sạch đó. Không được, cô ta nhất định không thể chuyện này xảy ra. Phải làm gì đó trước khi quá muộn. Bạc Á Thần, anh nhất định phải tin em, nhất định!
Lúc này, Bạc Á Thần vừa mới từ tập đoàn Aroic trở về khách sạn Jefferson. Tuy phải trải qua một cuộc họp kéo dài gần bốn giờ đồng hồ cực kì căng thẳng, nhưng trên khuôn mặt anh vẫn không có một chút dấu vết của sự mệt mỏi. Bù lại, anh cảm thấy nhớ An Tịnh Tuyết vô cùng. Mỗi dây thần kinh giác quan trên người anh đều nóng rực lên khi nghĩ đến cảnh tượng tối qua, khi từng tất da tất thịt của hai người chạm vào nhau, giao triền với nhau, quấn quýt không rời. Nếu không phải do thời gian có hạn, e rằng lí trí của anh cũng không chống đỡ nổi tư vị mất hồn đó mà tiến tới bước cuối cùng rồi. Nỗi khao khát biến người con gái mình yêu thành bông hồng nở rộ trong lòng mình, không phải bất kì ai cũng hiểu được.
Bỗng nhiên, tiếng chuông từ điện thoại bàn vang lên. Bạc Á Thần hơi cau mày vì bị cắt mất dòng suy nghĩ, nên đến tận khi người gọi gần như mất hết kiên nhẫn, anh mới nhấc máy.
Đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng của một nhân viên nữ, thái độ vô cùng cung kính, mềm mỏng:
“Thưa ngài, tôi là nhân viên của bộ phận lễ tân. Có một vị tiểu thư tên Hera nói mình là bạn của ngài và muốn gặp ngài, xin hỏi ngài có đồng ý không ạ?”
Bạc Á Thần lục lọi trong đầu một phút mới nhớ ra cái tên Hera kia. Cô ta chẳng phải là chị em kết nghĩa gì đó của Tiểu Tuyết sao, tại sao lại xuất hiện ở đây?
“Dẫn cô ta lên đây.”
Một lát sau, Hera đã được nhân viên khách sạn dẫn đến trước cửa phòng Bạc Á Thần. Cô nhân viên đang định gõ cửa thì bị Hera ngăn lại:
“Cô cứ đi trước đi. Tôi sẽ tự gọi anh ấy.”
Khách hàng là thượng đế, nữ nhân viên tuy rất muốn nhân cơ hội này ngắm lại bộ dạng tuấn mỹ của Bạc Á Thần lần nữa nhưng cũng đành thôi. Đợi nữ nhân viên đi rồi, Hera mới bắt đầu chỉnh trang lại ngoại hình của mình. Hôm nay cô ta ăn mặc rất khác với ngày thường, váy liền màu trắng của Dior, kiểu dáng khá kín đáo và nữ tính, không những tôn lên đường cong quyến rũ và nước da bánh mật của cô ta mà còn khiến cô ta bớt đi vài phần phóng túng lả lơi. Mái tóc Hera đã được nhuộm trở về màu đen nguyên thủy, khuôn mặt trang điểm khá nhạt, màu son cũng đổi từ màu đỏ chót sang hồng nhạt. Nếu An Tịnh Tuyết ở đây, cô nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc vì sự thay đổi của Hera. Bởi vì, Hera lúc này trông rất giống một phụ nữ Trung Quốc thực thụ.
“Cốc, cốc, cốc.”
Hera hồi hộp gõ cửa, lồng ngực như muốn nổ tung vì kích động. Cô ta thật sự rất muốn gặp người đàn ông mình ngày nhớ đêm mong kia, mong được thấy anh, chạm vào anh, thậm chí là…hòa làm một với anh.
Bạc Á Thần nghe thấy tiếng động liền ra mở cửa. Phát hiện người đứng trước mặt không hề giống những gì trong trí nhớ của anh, Bạc Á Thần liền có chút kinh ngạc. Tuy nhiên, cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi, còn lại một chút bị mê hoặc cũng không có.
“Cô là Hera?”
Bạc Á Thần hỏi, nhưng giọng lại mang tính khẳng định. Ngoại hình thay đổi nhưng vẫn không thay đổi được bản chất, mà anh giỏi nhất chính là nhìn thấu bản chất đó.
Hera vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Bạc Á Thần liền ngây ra, ánh mắt lộ ra một tia lửa nóng vô cùng cuồng nhiệt. Đây chính là người đàn ông mà cô ta yêu, chính là người đàn ông mà cô ta muốn liều chết triền miên!!! Rốt cục, rốt cục cô ta cũng có thể gặp được rồi.
“Thần…không, Bạc Tổng, tôi, tôi có thể vào được không?”
Hera nghĩ rằng mình chỉ hỏi cho có lệ mà thôi, chứ bình thường nào có người đàn ông nào lại để một phụ nữ xinh đẹp như cô ta đứng ngoài cửa nói chuyện bao giờ. Tuy nhiên, cô ta đã đánh giá mình quá cao.
“Không cần. Có chuyện gì cô cứ nói tại đây đi.”
Hera bị giọng nói lạnh lùng của Bạc Á Thần làm cho vô cùng thất vọng. Nhưng nghĩ đến tính tình Bạc Á Thần vốn lãnh mạc, cô ta liền rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
“Bạc Tổng, tôi cũng rất muốn nói chuyện ở đây nha, nhưng chuyện này liên quan đến Tiểu Tuyết đó…”
Bạc Á Thần nghe thấy chuyện có liên quan đến An Tịnh Tuyết thì liền nhíu mày lại, vẻ mặt rõ ràng đã lạnh thêm mấy phần. Người phụ nữ này không phải rất thân thiết với Tiểu Tuyết sao, thế mà lại nhân cơ hội anh ở một mình liền mò tới, cho dù nghĩ bằng ngón chân cũng biết cô ta chẳng có ý đồ tốt lành gì. Không lẽ, cô ta muốn phá hoại mối quan hệ của anh và Tiểu Tuyết?
Càng nghĩ, Bạc Á Thần càng khó chịu, thậm chí còn nổi lên sát khí. Tiểu Tuyết đã rất yêu quý cô ta, vậy mà cô ta dám phản bội. Nếu Tiểu Tuyết biết được chuyện này, nhất định sẽ đau lòng và tổn thương. Mà Bạc Á Thần anh tuyệt đối sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Cách tốt nhất chính là: giết người diệt khẩu. Chỉ có người chết mới vĩnh viễn câm miệng, ai cũng biết điều này.
“Cút.”
Bạc Á Thần không kiên nhẫn nhả ra một chữ, xong xuôi liền định đóng cửa lại. Hera không ngờ Bạc Á Thần lại đột nhiên có thái độ như vậy liền cuống lên, vội vã đưa tay ra giữ cửa.
“Bạc Tổng, anh phải tin tôi! An Tịnh Tuyết đã lừa anh, tất cả những gì cô ta nói ra đều là dối trá. Không tin, anh hãy xem đoạn video này đi, đây chính là bằng chứng của sự dối trá đó!!!”
Lời này của Hera rất có tác dụng. Bạc Á Thần nghe xong liền ngừng tay lại, sâu trong ánh mắt lóe lên một tia sáng sắc như dao.
“Thật sao?”
Hera không hề biết lưỡi hãi tử thần đã kề trên cổ mình, vẫn hồn nhiên cho rằng Bạc Á Thần đã tin tưởng lời nói của cô ta, vội vội vàng vàng mở giỏ xách lấy chiếc điện thoại của An Mẫn Hi ra.
“Đoạn video đó ở trong đây. Là bản gốc, chưa hề có người động tay động chân. Bạc Tổng, anh nhất định phải tin tôi, tôi cũng chỉ vì anh mà thôi, tôi không hề nói dối một chữ nào!”