Lúc này, Bạc Á Thần vừa mới từ tập đoàn Aroic trở về khách sạn Jefferson. Tuy phải trải qua một cuộc họp kéo dài gần bốn giờ đồng hồ cực kì căng thẳng, nhưng trên khuôn mặt anh vẫn không có một chút dấu vết của sự mệt mỏi. Bù lại, anh cảm thấy nhớ An Tịnh Tuyết vô cùng. Mỗi dây thần kinh giác quan trên người anh đều nóng rực lên khi nghĩ đến cảnh tượng tối qua, khi từng tất da tất thịt của hai người chạm vào nhau, giao triền với nhau, quấn quýt không rời. Nếu không phải do thời gian có hạn, e rằng lí trí của anh cũng không chống đỡ nổi tư vị mất hồn đó mà tiến tới bước cuối cùng rồi. Nỗi khao khát biến người con gái mình yêu thành bông hồng nở rộ trong lòng mình, không phải bất kì ai cũng hiểu được.
Bỗng nhiên, tiếng chuông từ điện thoại bàn vang lên. Bạc Á Thần hơi cau mày vì bị cắt mất dòng suy nghĩ, nên đến tận khi người gọi gần như mất hết kiên nhẫn, anh mới nhấc máy.
Đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng của một nhân viên nữ, thái độ vô cùng cung kính, mềm mỏng:
“Thưa ngài, tôi là nhân viên của bộ phận lễ tân. Có một vị tiểu thư tên Hera nói mình là bạn của ngài và muốn gặp ngài, xin hỏi ngài có đồng ý không ạ?”
Bạc Á Thần lục lọi trong đầu một phút mới nhớ ra cái tên Hera kia. Cô ta chẳng phải là chị em kết nghĩa gì đó của Tiểu Tuyết sao, tại sao lại xuất hiện ở đây?
“Dẫn cô ta lên đây.”
Một lát sau, Hera đã được nhân viên khách sạn dẫn đến trước cửa phòng Bạc Á Thần. Cô nhân viên đang định gõ cửa thì bị Hera ngăn lại:
“Cô cứ đi trước đi. Tôi sẽ tự gọi anh ấy.”
Khách hàng là thượng đế, nữ nhân viên tuy rất muốn nhân cơ hội này ngắm lại bộ dạng tuấn mỹ của Bạc Á Thần lần nữa nhưng cũng đành thôi. Đợi nữ nhân viên đi rồi, Hera mới bắt đầu chỉnh trang lại ngoại hình của mình. Hôm nay cô ta ăn mặc rất khác với ngày thường, váy liền màu trắng của Dior, kiểu dáng khá kín đáo và nữ tính, không những tôn lên đường cong quyến rũ và nước da bánh mật của cô ta mà còn khiến cô ta bớt đi vài phần phóng túng lả lơi. Mái tóc Hera đã được nhuộm trở về màu đen nguyên thủy, khuôn mặt trang điểm khá nhạt, màu son cũng đổi từ màu đỏ chót sang hồng nhạt. Nếu An Tịnh Tuyết ở đây, cô nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc vì sự thay đổi của Hera. Bởi vì, Hera lúc này trông rất giống một phụ nữ Trung Quốc thực thụ.
“Cốc, cốc, cốc.”
Hera hồi hộp gõ cửa, lồng ngực như muốn nổ tung vì kích động. Cô ta thật sự rất muốn gặp người đàn ông mình ngày nhớ đêm mong kia, mong được thấy anh, chạm vào anh, thậm chí là…hòa làm một với anh.
Bạc Á Thần nghe thấy tiếng động liền ra mở cửa. Phát hiện người đứng trước mặt không hề giống những gì trong trí nhớ của anh, Bạc Á Thần liền có chút kinh ngạc. Tuy nhiên, cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi, còn lại một chút bị mê hoặc cũng không có.
“Cô là Hera?”
Bạc Á Thần hỏi, nhưng giọng lại mang tính khẳng định. Ngoại hình thay đổi nhưng vẫn không thay đổi được bản chất, mà anh giỏi nhất chính là nhìn thấu bản chất đó.
Hera vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Bạc Á Thần liền ngây ra, ánh mắt lộ ra một tia lửa nóng vô cùng cuồng nhiệt. Đây chính là người đàn ông mà cô ta yêu, chính là người đàn ông mà cô ta muốn liều chết triền miên!!! Rốt cục, rốt cục cô ta cũng có thể gặp được rồi.
“Thần…không, Bạc Tổng, tôi, tôi có thể vào được không?”
Hera nghĩ rằng mình chỉ hỏi cho có lệ mà thôi, chứ bình thường nào có người đàn ông nào lại để một phụ nữ xinh đẹp như cô ta đứng ngoài cửa nói chuyện bao giờ. Tuy nhiên, cô ta đã đánh giá mình quá cao.
“Không cần. Có chuyện gì cô cứ nói tại đây đi.”
Hera bị giọng nói lạnh lùng của Bạc Á Thần làm cho vô cùng thất vọng. Nhưng nghĩ đến tính tình Bạc Á Thần vốn lãnh mạc, cô ta liền rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
“Bạc Tổng, tôi cũng rất muốn nói chuyện ở đây nha, nhưng chuyện này liên quan đến Tiểu Tuyết đó…”
Bạc Á Thần nghe thấy chuyện có liên quan đến An Tịnh Tuyết thì liền nhíu mày lại, vẻ mặt rõ ràng đã lạnh thêm mấy phần. Người phụ nữ này không phải rất thân thiết với Tiểu Tuyết sao, thế mà lại nhân cơ hội anh ở một mình liền mò tới, cho dù nghĩ bằng ngón chân cũng biết cô ta chẳng có ý đồ tốt lành gì. Không lẽ, cô ta muốn phá hoại mối quan hệ của anh và Tiểu Tuyết?
Càng nghĩ, Bạc Á Thần càng khó chịu, thậm chí còn nổi lên sát khí. Tiểu Tuyết đã rất yêu quý cô ta, vậy mà cô ta dám phản bội. Nếu Tiểu Tuyết biết được chuyện này, nhất định sẽ đau lòng và tổn thương. Mà Bạc Á Thần anh tuyệt đối sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Cách tốt nhất chính là: giết người diệt khẩu. Chỉ có người chết mới vĩnh viễn câm miệng, ai cũng biết điều này.
“Cút.”
Bạc Á Thần không kiên nhẫn nhả ra một chữ, xong xuôi liền định đóng cửa lại. Hera không ngờ Bạc Á Thần lại đột nhiên có thái độ như vậy liền cuống lên, vội vã đưa tay ra giữ cửa.
“Bạc Tổng, anh phải tin tôi! An Tịnh Tuyết đã lừa anh, tất cả những gì cô ta nói ra đều là dối trá. Không tin, anh hãy xem đoạn video này đi, đây chính là bằng chứng của sự dối trá đó!!!”
Lời này của Hera rất có tác dụng. Bạc Á Thần nghe xong liền ngừng tay lại, sâu trong ánh mắt lóe lên một tia sáng sắc như dao.
“Thật sao?”
Hera không hề biết lưỡi hãi tử thần đã kề trên cổ mình, vẫn hồn nhiên cho rằng Bạc Á Thần đã tin tưởng lời nói của cô ta, vội vội vàng vàng mở giỏ xách lấy chiếc điện thoại của An Mẫn Hi ra.
“Đoạn video đó ở trong đây. Là bản gốc, chưa hề có người động tay động chân. Bạc Tổng, anh nhất định phải tin tôi, tôi cũng chỉ vì anh mà thôi, tôi không hề nói dối một chữ nào!”
Hera muốn đảm bảo khả năng Bạc Á Thần tin mình là % nên mới quyết định đưa bản gốc còn nằm trên điện thoại cho anh. Hơn nữa, vì nể tình An Tịnh Tuyết còn chút tình cảm chị em với mình, ngoài việc sang cho An Mẫn Hi cái đĩa kia để đe dọa An Tịnh Tuyết thì cô ta cũng không có ý định sao chép dự phòng. Có thể nói, Hera rất tự tin. Cô ta tin rằng mình có thể vừa thành công chia rẻ An Tịnh Tuyết và Bạc Á Thần, vừa thành công quay trở lại làm chị em kết nghĩa như cũ với An Tịnh Tuyết. Dù sao, nếu là người bình thường, sau khi biết được bạn gái mình là kẻ giết người tàn nhẫn máu lạnh, nhất định sẽ sợ hãi mà tìm mọi cách tránh cho xa, nào còn ý định kể ra cô ta nữa chứ.
Cái sai của Hera chính là chỗ đó, cô ta đã quá tự phụ mà đánh giá Bạc Á Thàn một cách phiến diện. Chỉ bằng với vẻ bề ngoài trích tiên lạnh nhạt của anh, cô ta liền cho rằng “người như Bạc Á Thần” nhất định sẽ rất căm ghét thứ dơ bẩn, nhất là máu tanh. Mà An Tịnh Tuyết giết người một cách tàn nhẫn huyết tinh như thế đương nhiên sẽ làm cho Bạc Á Thần chán ghét và ghê tởm. Cuối cùng, hai người họ chắc chắn sẽ đi đến việc chia tay.
Bạc Á Thần vừa nhận lấy điện thoại mà Hera đưa, hàn khí giấu trong đáy mắt càng ngày càng dày đặc. May mà cô ta ngu ngốc đưa thứ này cho anh, nếu không, để đoạn video này truyền ra ngoài rồi…hậu quả…đến anh cũng không dám tưởng tượng.
Hera phát hiện ra sắc mặt Bạc Á Thần xấu đi, trong lòng liền âm thầm vui sướng. Xem ra, cách làm của cô ta thật sự là vô cùng chính xác.
“Bạc Tổng, sự thật là An Tịnh Tuyết đã giấu diếm thân phận thật của cô ấy với anh. Tôi và cô ấy đều là sát thủ của tổ chức M ở Anh, đã được huấn luyện từ nhỏ, số người chết trên tay chúng tôi từ đó đến nay không thể nào đếm xuể. Thậm chí, cô ấy so với tôi càng máu lạnh hơn, tàn nhẫn hơn, nên việc cô ấy yêu anh… đừng tin là thật. Còn nữa, cô ấy đến Trung Quốc chỉ là vì để thực hiện nhiệm vụ mà thôi, chẳng bao lâu nữa nhất định sẽ phải quay về tổ chức. Hai người không cùng một thế giới thì làm sao có thể ở bên nhau được chứ. Rõ ràng, An Tịnh Tuyết chỉ là có hứng thú nhất thời với anh mà thôi, cô ấy không hề yêu anh đâu. Tôi…tôi chỉ vì không muốn hai người đều lún quá sâu mà đau khổ nên mới phải nói ra chuyện này. Hy vọng, anh không trách tôi.” Hera nói thêm để củng cố lòng tin của Bạc Á Thần.
“Cảm ơn.”
Hera không ngờ lại nhận được câu trả lời như thế từ Bạc Á Thần, cả người liền dại ra. Bạc Á Thần cảm ơn, anh…cảm ơn cô? Chẳng lẽ…anh biết ơn vì cô đã vạch trần bộ mặt dối trá của An Tịnh Tuyết sao? Như vậy, liệu anh có nhận ra tình cảm cô dành cho anh hay không?
Bạc Á Thần thuận tay cho chiếc điện thoại vào túi quần, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt của Hera, sát khí không hề kiềm nén nữa mà hoàn toàn bộ lộ ra ngoài.
“Tiểu Tuyết làm việc quá mức bất cẩn, lúc về tôi sẽ nhắc nhở cô ấy. Còn cô, nể tình cô và Tiểu Tuyết còn chút quan hệ, lần này tôi sẽ tha cho cô một lần. Sau này, tôi không hy vọng thấy cô luẩn quẩn bên cạnh Tiểu Tuyết nữa. Nếu để tôi biết được cô còn gây ra chuyện không tốt cho Tiểu Tuyết, cô nhất định sẽ phải hối hận!”
Hera bị luồng sát khí kinh khủng của Bạc Á Thần làm cho run rẩy, lập tức phải lùi về sau năm bước, loạng choạng suýt ngã. Cô ta trừng lớn hai mắt đầy vẻ không thể tin, tại sao, tại sao Bạc Á Thần lại đột nhiên thay đổi như vậy. Luồng sát khí này, rõ ràng không phải người bình thường có thể có được. Ngay cả cô ta, tuy đã đạt cấp bậc sát thủ sao nhưng sát khí tỏa ra vẫn thua kém rất nhiều. Thứ sát khí này, rốt cục đã trải qua bao nhiêu gió tanh mưa máu mới có thể trui rèn ra vậy chứ?
Bạc Á Thần không hề cho Hera cơ hội bình tĩnh lại. Anh từng bước tiến lên, ép sát cô ta vào vách tường, tạo nên một áp lực lớn đến mức Hera dường như không thể thở nổi.
“Cô là sát thủ? Người như cô cũng xứng sao? Một kẻ chỉ đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài như cô mà lại dám so sánh với Tiểu Tuyết, thật đúng là buồn cười. Không phải cô nói Tiểu Tuyết máu lạnh, tàn nhẫn ư? Tôi chính là thích cô ấy như vậy nên mới yêu. Tôi…so với cô ấy…thật ra còn tần nhẫn, máu lạnh gấp ngàn lần.
Hera, cô sai rồi, những gì cô nói đều sai! Tôi với Tiểu Tuyết không phải là người ở hai thế giới khác nhau. Chúng tôi…rất giống nhau, là một thể không cách nào tách rời. Vì thế, để giữ mạng sống cho mình, cô tốt nhất nên thu lại phần tâm tư bẩn thỉu kia đi. Tôi sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào…muốn chia rẻ chúng tôi đâu.”
--- ------ ------ ---
“Con tiện nhân đó muốn làm gì vậy, tại sao đến giờ nó vẫn chưa xuất hiện?”
An Mẫn Hi bực tức quăng mạnh ống nhòm xuống sàn, hai mắt tràn đầy tơ máu vì mất kiên nhẫn. Đã một giờ đồng hồ trôi qua rồi, An Tịnh Tuyết vẫn chưa hề có dấu hiệu muốn rời khỏi ngôi biệt thự. Hơn nữa, vì cửa sổ tầng hai đã bị kéo rèm nên cô ta không thể quan sát tình hình bên trong, tạo nên tình cảnh vô cùng bị động. Một người vốn nóng tính như An Mẫn Hi đương nhiên không thể nào chịu nổi việc này. Sự nôn nóng làm suy nghĩ của cô ta càng lúc càng hỗn loạn. Cuối cùng, An Mẫn Hi đưa ra quyết định:
“A Tam, mày đến đó thăm dò thử đi.”
Gã côn đồ tên A Tam nghe vậy liền đứng dậy rời đi. Gã đi rất thong dong, thậm chí còn đốt một điếu thuốc để hút. Đối với gã, một con nhóc mười sáu tuổi quả thật không hề có chút sức đe dọa nào. Lúc này, trong đầu gã chỉ nghĩ đến khoản tiền thưởng dày cộp mà An Mẫn Hi sẽ đưa sau khi hoàn thành công việc mà thôi. Vụ làm ăn dễ dàng như thế này, thật đúng là hiếm có mà.
A Tam vừa bước ra khỏi cửa tòa nhà liền bị một người va phải. Gã còn chưa kịp nổi giận, liền phát hiện đối phương là một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp, hơn nữa thân hình còn rất bốc lửa.
“Xin lỗi, anh không sao chứ?”
Giọng nói ngọt ngào nũng nịu vang lên, A Tam liền lập tức nóng bừng hết cả người, hai mắt nổi lên dâm tà vô cùng rõ rệt.
“Ha ha, không sao, không sao. Tôi mới là người phải xin lỗi em mới phải. Xem xem, tôi làm em dơ hết quần áo rồi này.”
A Tam vừa nói, vừa đưa bàn tay thô kệch đầy lông lá xuống chân váy siêu ngắn của cô gái, ý định nhân cơ hội sàm sỡ. Không ngờ, bàn tay vừa đi được nửa đường đã bị đối phương bắt lại.
“Cái này phải dùng nước mới lau sạch được. Nếu anh thật sự có lòng muốn chuộc lỗi…thì…có thể đưa tôi đến phòng của anh không? Tôi chỉ muốn mượn nhà vệ sinh một chút thôi~”
A Tam định từ chối, nhưng không hiểu sao vừa chạm phải ánh mắt của cô gái, gã liền mất đi năng lực khống chế bản thân, mập mờ không rõ liền đáp ứng rồi.
“Vậy, chúng ta đi thôi.” Cô gái nở nụ cười như thiên sứ, nói.