Hera muốn đảm bảo khả năng Bạc Á Thần tin mình là 100% nên mới quyết định đưa bản gốc còn nằm trên điện thoại cho anh. Hơn nữa, vì nể tình An Tịnh Tuyết còn chút tình cảm chị em với mình, ngoài việc sang cho An Mẫn Hi cái đĩa kia để đe dọa An Tịnh Tuyết thì cô ta cũng không có ý định sao chép dự phòng. Có thể nói, Hera rất tự tin. Cô ta tin rằng mình có thể vừa thành công chia rẻ An Tịnh Tuyết và Bạc Á Thần, vừa thành công quay trở lại làm chị em kết nghĩa như cũ với An Tịnh Tuyết. Dù sao, nếu là người bình thường, sau khi biết được bạn gái mình là kẻ giết người tàn nhẫn máu lạnh, nhất định sẽ sợ hãi mà tìm mọi cách tránh cho xa, nào còn ý định kể ra cô ta nữa chứ.
Cái sai của Hera chính là chỗ đó, cô ta đã quá tự phụ mà đánh giá Bạc Á Thàn một cách phiến diện. Chỉ bằng với vẻ bề ngoài trích tiên lạnh nhạt của anh, cô ta liền cho rằng “người như Bạc Á Thần” nhất định sẽ rất căm ghét thứ dơ bẩn, nhất là máu tanh. Mà An Tịnh Tuyết giết người một cách tàn nhẫn huyết tinh như thế đương nhiên sẽ làm cho Bạc Á Thần chán ghét và ghê tởm. Cuối cùng, hai người họ chắc chắn sẽ đi đến việc chia tay.
Bạc Á Thần vừa nhận lấy điện thoại mà Hera đưa, hàn khí giấu trong đáy mắt càng ngày càng dày đặc. May mà cô ta ngu ngốc đưa thứ này cho anh, nếu không, để đoạn video này truyền ra ngoài rồi…hậu quả…đến anh cũng không dám tưởng tượng.
Hera phát hiện ra sắc mặt Bạc Á Thần xấu đi, trong lòng liền âm thầm vui sướng. Xem ra, cách làm của cô ta thật sự là vô cùng chính xác.
“Bạc Tổng, sự thật là An Tịnh Tuyết đã giấu diếm thân phận thật của cô ấy với anh. Tôi và cô ấy đều là sát thủ của tổ chức M ở Anh, đã được huấn luyện từ nhỏ, số người chết trên tay chúng tôi từ đó đến nay không thể nào đếm xuể. Thậm chí, cô ấy so với tôi càng máu lạnh hơn, tàn nhẫn hơn, nên việc cô ấy yêu anh… đừng tin là thật. Còn nữa, cô ấy đến Trung Quốc chỉ là vì để thực hiện nhiệm vụ mà thôi, chẳng bao lâu nữa nhất định sẽ phải quay về tổ chức. Hai người không cùng một thế giới thì làm sao có thể ở bên nhau được chứ. Rõ ràng, An Tịnh Tuyết chỉ là có hứng thú nhất thời với anh mà thôi, cô ấy không hề yêu anh đâu. Tôi…tôi chỉ vì không muốn hai người đều lún quá sâu mà đau khổ nên mới phải nói ra chuyện này. Hy vọng, anh không trách tôi.” Hera nói thêm để củng cố lòng tin của Bạc Á Thần.
“Cảm ơn.”
Hera không ngờ lại nhận được câu trả lời như thế từ Bạc Á Thần, cả người liền dại ra. Bạc Á Thần cảm ơn, anh…cảm ơn cô? Chẳng lẽ…anh biết ơn vì cô đã vạch trần bộ mặt dối trá của An Tịnh Tuyết sao? Như vậy, liệu anh có nhận ra tình cảm cô dành cho anh hay không?
Bạc Á Thần thuận tay cho chiếc điện thoại vào túi quần, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt của Hera, sát khí không hề kiềm nén nữa mà hoàn toàn bộ lộ ra ngoài.
“Tiểu Tuyết làm việc quá mức bất cẩn, lúc về tôi sẽ nhắc nhở cô ấy. Còn cô, nể tình cô và Tiểu Tuyết còn chút quan hệ, lần này tôi sẽ tha cho cô một lần. Sau này, tôi không hy vọng thấy cô luẩn quẩn bên cạnh Tiểu Tuyết nữa. Nếu để tôi biết được cô còn gây ra chuyện không tốt cho Tiểu Tuyết, cô nhất định sẽ phải hối hận!”
Hera bị luồng sát khí kinh khủng của Bạc Á Thần làm cho run rẩy, lập tức phải lùi về sau năm bước, loạng choạng suýt ngã. Cô ta trừng lớn hai mắt đầy vẻ không thể tin, tại sao, tại sao Bạc Á Thần lại đột nhiên thay đổi như vậy. Luồng sát khí này, rõ ràng không phải người bình thường có thể có được. Ngay cả cô ta, tuy đã đạt cấp bậc sát thủ 5 sao nhưng sát khí tỏa ra vẫn thua kém rất nhiều. Thứ sát khí này, rốt cục đã trải qua bao nhiêu gió tanh mưa máu mới có thể trui rèn ra vậy chứ?
Bạc Á Thần không hề cho Hera cơ hội bình tĩnh lại. Anh từng bước tiến lên, ép sát cô ta vào vách tường, tạo nên một áp lực lớn đến mức Hera dường như không thể thở nổi.
“Cô là sát thủ? Người như cô cũng xứng sao? Một kẻ chỉ đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài như cô mà lại dám so sánh với Tiểu Tuyết, thật đúng là buồn cười. Không phải cô nói Tiểu Tuyết máu lạnh, tàn nhẫn ư? Tôi chính là thích cô ấy như vậy nên mới yêu. Tôi…so với cô ấy…thật ra còn tần nhẫn, máu lạnh gấp ngàn lần.
Hera, cô sai rồi, những gì cô nói đều sai! Tôi với Tiểu Tuyết không phải là người ở hai thế giới khác nhau. Chúng tôi…rất giống nhau, là một thể không cách nào tách rời. Vì thế, để giữ mạng sống cho mình, cô tốt nhất nên thu lại phần tâm tư bẩn thỉu kia đi. Tôi sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào…muốn chia rẻ chúng tôi đâu.”
--- ------ ------ ---
“Con tiện nhân đó muốn làm gì vậy, tại sao đến giờ nó vẫn chưa xuất hiện?”
An Mẫn Hi bực tức quăng mạnh ống nhòm xuống sàn, hai mắt tràn đầy tơ máu vì mất kiên nhẫn. Đã một giờ đồng hồ trôi qua rồi, An Tịnh Tuyết vẫn chưa hề có dấu hiệu muốn rời khỏi ngôi biệt thự. Hơn nữa, vì cửa sổ tầng hai đã bị kéo rèm nên cô ta không thể quan sát tình hình bên trong, tạo nên tình cảnh vô cùng bị động. Một người vốn nóng tính như An Mẫn Hi đương nhiên không thể nào chịu nổi việc này. Sự nôn nóng làm suy nghĩ của cô ta càng lúc càng hỗn loạn. Cuối cùng, An Mẫn Hi đưa ra quyết định:
“A Tam, mày đến đó thăm dò thử đi.”
Gã côn đồ tên A Tam nghe vậy liền đứng dậy rời đi. Gã đi rất thong dong, thậm chí còn đốt một điếu thuốc để hút. Đối với gã, một con nhóc mười sáu tuổi quả thật không hề có chút sức đe dọa nào. Lúc này, trong đầu gã chỉ nghĩ đến khoản tiền thưởng dày cộp mà An Mẫn Hi sẽ đưa sau khi hoàn thành công việc mà thôi. Vụ làm ăn dễ dàng như thế này, thật đúng là hiếm có mà.
A Tam vừa bước ra khỏi cửa tòa nhà liền bị một người va phải. Gã còn chưa kịp nổi giận, liền phát hiện đối phương là một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp, hơn nữa thân hình còn rất bốc lửa.
“Xin lỗi, anh không sao chứ?”
Giọng nói ngọt ngào nũng nịu vang lên, A Tam liền lập tức nóng bừng hết cả người, hai mắt nổi lên dâm tà vô cùng rõ rệt.
“Ha ha, không sao, không sao. Tôi mới là người phải xin lỗi em mới phải. Xem xem, tôi làm em dơ hết quần áo rồi này.”
A Tam vừa nói, vừa đưa bàn tay thô kệch đầy lông lá xuống chân váy siêu ngắn của cô gái, ý định nhân cơ hội sàm sỡ. Không ngờ, bàn tay vừa đi được nửa đường đã bị đối phương bắt lại.
“Cái này phải dùng nước mới lau sạch được. Nếu anh thật sự có lòng muốn chuộc lỗi…thì…có thể đưa tôi đến phòng của anh không? Tôi chỉ muốn mượn nhà vệ sinh một chút thôi~”
A Tam định từ chối, nhưng không hiểu sao vừa chạm phải ánh mắt của cô gái, gã liền mất đi năng lực khống chế bản thân, mập mờ không rõ liền đáp ứng rồi.
“Vậy, chúng ta đi thôi.” Cô gái nở nụ cười như thiên sứ, nói.
“A Tam, chẳng phải tao đã bảo mày đi tiếp cận nhà của con tiện nhân đó sao? Mày muốn chống lệnh à?!!”
An Mẫn Hi không ngờ A Tam đi chưa được vài phút đã trở lại, hơn nữa vẻ mặt còn vô cảm như vậy, liền không kiềm được mà nổi giận. Cô ta đã bị con đàn bà kia điều khiển đến phát điên rồi, bây giờ đến thuộc hạ cũng muốn làm phản, chẳng lẽ ông trời muốn gây khó dễ khắp nơi cho cô ta sao?
“Mày câm à, tao đang hỏi mày đó, hay mày không muốn lấy tiền thưởng nữa rồi?!!”
Tên đồng bọn của A Tam là A Tứ đang đứng bên cạnh nghe vậy liền cuống lên. Đùa gì chứ, bọn chúng khó khăn lắm mới kiếm được vụ làm ăn hời như thế, làm sao có thể nói bỏ là bỏ. Cảm thấy tình thế bắt đầu không ổn, hắn liền vội vàng đứng ra hòa giải:
“An tiểu thư, cô đừng nóng, chắc A Tam phát hiện ra điều gì đó nên mới về đây báo cáo thôi. Đúng không, A Tam?”
Ai ngờ, A Tam giống như không hề nghe thấy lời hắn nói, vẫn đứng trơ ra như tượng đá. An Mẫn Hi thấy cảnh này cơn tức càng tăng lên, quát lớn:
“Báo cáo gì chứ, tao thấy tụi mày rõ ràng là lười biếng thì có. Tụi mày đã như vậy thì mau cút đi cho khuất mắt tao, tiền của bản tiểu thư không phải là thứ dễ kiếm như vậy đâu!”
A Tứ cũng bất ngờ vì thái độ của A Tam. Tuy nhiên, hắn vốn là một kẻ khá thông minh, rất nhanh đã phát hiện ra sự bất thường của đồng bọn. Tên này…càng nhìn càng giống như đã mất đi tri giác… Khoan đã, mất đi tri giác?!!
“An tiểu thư, không ổn rồi!”
A Tứ vừa la lên liền cảm thấy cổ mình mát lạnh. Một vật bằng kim loại dí thẳng vào cổ hắn, khiến hắn lập tức phải câm miệng, cả người run lên như cầy sấy.
An Mẫn Hi kinh hoảng nhìn mọi chuyện vừa mới phát sinh. Cô ta không ngờ sau lưng A Tam lại đột nhiên xuất hiện một cô gái, hơn nữa hành động của người này còn rất nhanh, chưa đến ,s đã thành công dùng súng khống chế A Tứ. Lúc này, cô ta mới biết được vì sao A Tam lại biến thành như vậy, hóa ra đã bị người ta ra tay trước rồi. Nhưng mà, người này rốt cục là ai??? Chẳng lẽ là do con tiện nhân An Tịnh Tuyết kia phái đến?
“Hi Hi, em thấy chị mà không chào một tiếng sao? Thật chẳng lẽ phép gì cả.”
Giọng nói quen thuộc xen lẫn vài phần trêu đùa vang lên. An Mẫn Hi lập tức ngây ra như tượng đá, cả người dường như đóng băng, mặt trắng bệch không còn một giọt máu. Tại sao, tại sao An Tịnh Tuyết có thể tìm ra cô ta? Rõ ràng cô ta đã dựa theo sắp xếp của ả đàn bà kia, tìm một nơi vô cùng kín đáo để theo dõi cơ mà. Chuyện này, sao có thể xảy ra chứ?!!
“Hi Hi à, đứa trẻ hư thì sẽ bị phạt đấy, em không biết sao?”
Vừa dứt câu, An Tịnh Tuyết liền thản nhiên bóp cò súng. Vì súng có gắn ống giảm thanh nên tiếng động phát ra rất nhỏ. Chỉ nghe “phụt” một tiếng, viên đạn đã xuyên thẳng qua cổ họng A Tứ, tạo ra một đường máu trong không trung vô cùng đẹp mắt. A Tứ trừng lớn hai mắt ngả xuống, tiêu cự không hề rời khỏi An Mẫn Hi đang đứng đối diện.
“Á á á!!!”
An Mẫn Hi kinh hoàng hét lên, cả người loạng choạng vội lui về phía sau, hai tay che mắt khụy xuống sàn nhà lạnh như băng. Tuy đây không phải là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy An Tịnh Tuyết giết người, nhưng lần này lại là một trường hợp khác hẳn. Lần trước, cô ta chỉ đóng vai một kẻ quay lén. Nhưng, lần này cô ta lại trực tiếp trở thành con mồi trong tầm ngắm của An Tịnh Tuyết, thậm chí còn có thể bị giết chết bất cứ lúc nào. Mà cái chết của A Tứ chính là minh chứng cho điều này. Nỗi sợ hãi của An Mẫn Hi vì thế mà đã đạt đến ngưỡng cao nhất. Cô ta hầu như suy sụp bởi vì cảm giác cận kề cái chết này.
“Cộp cộp cộp…”
An Tịnh Tuyết bước ngang qua xác A Tứ, thong thả tiến đến gần An Mẫn Hi đang run rẩy trong góc tường. Vì đề phòng camera trong khu chung cư quay được mặt thật của mình, trước khi đến đây, cô đã trang điểm một phen. Khác với hình tượng thiên sứ trong sáng ngày thường, hôm nay trông cô cực kì quyến rũ và trưởng thành. Mái tóc nhuộm nâu lượn sóng, son môi đỏ rượu, mắt màu khói trông rất cổ điển. Chiếc đầm body màu đỏ ôm sát cơ thể tôn lên đường cong ngọc ngà cùng bộ ngực đầy đặn, kết hợp với tất lưới màu đen và giày cao gót, trông cô chẳng khác gì một yêu tinh mê người. Với bộ dạng này, ngoại trừ Bạc Á Thần ra, cô tin chắc không ai có thể nhận ra mình.
Mang chiếc mặt nạ hoàn mỹ này, cô không chỉ giết người thuận tiện hơn mà mị thuật cũng có thể phát huy đến mức tận cùng. Việc A Tam vẫn còn đang bị vây trong mê hoặc đã thể hiện rõ vô cùng điều này. Thậm chí, nếu An Tịnh Tuyết muốn, cô có thể lập tức biến A Tam trở thành một tên ngốc. Nhưng, việc này là bước sau cùng. Trước mắt, cô còn phải giải quyết cô em họ đáng yêu kia đã.
“Hi Hi à, em không có gì muốn nói với chị sao?”
An Tịnh Tuyết không tin một mình An Mẫn Hi có thể nghĩ ra cách đe dọa cô khôn ngoan như vậy. Rõ ràng, cô ta còn có sự giúp đỡ từ một người khác. Không hiểu sao, cô lại ngửi thấy một hương vị rất quen thuộc, tuy nhiên nhất thời lại không đoán ra đó là ai.
An Mẫn Hi bị bao phủ bởi bóng đen của An Tịnh Tuyết, cả người càng run rẩy lợi hại. Cô ta thật sự không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này, cũng không nghĩ An Tịnh Tuyết lại mạnh đến mức đó. Hai tên côn đồ to khỏe là thế nhưng đối mặt với An Tịnh Tuyết đều chẳng có một chút sức đe dọa nào, huống chi là thiên kim tiểu thư yếu đuối như cô ta. Để giữ được mạng sống, An Mẫn Hi chẳng còn cách nào khác là phải cúi mình cầu xin:
“An Tịnh Tuyết,…cô…cô tha cho tôi đi. Tôi chỉ là nghe lệnh người khác làm việc mà thôi, tôi…tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho cô biết. Bù lại, van cầu cô hãy tha cho tôi một mạng, coi như nể mặt ba tôi đã yêu thương chăm sóc cô suốt thời gian qua, van xin cô đó!!!”
Thấy An Tịnh Tuyết vẫn im lặng, An Mẫn Hi cuống lên, đành cắn răng nói tiếp:
“Tài sản của An gia, tôi sẽ nói mẹ trả lại hết cho cô, một xu tôi cũng sẽ không đụng vào. Làm ơn, làm ơn xin tha cho tôi đi…”
An Mẫn Hi vừa dứt câu, đột nhiên từ ngoài cửa sổ lao đến một tia sáng bạc cực nhanh. An Tịnh Tuyết còn chưa kịp phản ứng, một viên đạn đã ghim vào thái dương bên trái của An Mẫn Hi, thành công chấm dứt mạng sống của cô ta. An Tịnh Tuyết lập tức lao đến bên cửa sổ, tầm mắt phóng đến sân thượng của một khu chung cư cách đó không xa, phát hiện đối phương vừa thu khẩu súng nhắm rời đi. Cô nheo mắt, cười lạnh một tiếng. Giết người diệt khẩu, thú vị thật. Xem ra, cô đã quá coi thường kẻ chủ mưu này rồi. Nhưng mà, hiểu cách làm việc của cô như vậy, rốt cục có thể là ai đây? Chẳng lẽ là…