“A Tam, chẳng phải tao đã bảo mày đi tiếp cận nhà của con tiện nhân đó sao? Mày muốn chống lệnh à?!!”
An Mẫn Hi không ngờ A Tam đi chưa được vài phút đã trở lại, hơn nữa vẻ mặt còn vô cảm như vậy, liền không kiềm được mà nổi giận. Cô ta đã bị con đàn bà kia điều khiển đến phát điên rồi, bây giờ đến thuộc hạ cũng muốn làm phản, chẳng lẽ ông trời muốn gây khó dễ khắp nơi cho cô ta sao?
“Mày câm à, tao đang hỏi mày đó, hay mày không muốn lấy tiền thưởng nữa rồi?!!”
Tên đồng bọn của A Tam là A Tứ đang đứng bên cạnh nghe vậy liền cuống lên. Đùa gì chứ, bọn chúng khó khăn lắm mới kiếm được vụ làm ăn hời như thế, làm sao có thể nói bỏ là bỏ. Cảm thấy tình thế bắt đầu không ổn, hắn liền vội vàng đứng ra hòa giải:
“An tiểu thư, cô đừng nóng, chắc A Tam phát hiện ra điều gì đó nên mới về đây báo cáo thôi. Đúng không, A Tam?”
Ai ngờ, A Tam giống như không hề nghe thấy lời hắn nói, vẫn đứng trơ ra như tượng đá. An Mẫn Hi thấy cảnh này cơn tức càng tăng lên, quát lớn:
“Báo cáo gì chứ, tao thấy tụi mày rõ ràng là lười biếng thì có. Tụi mày đã như vậy thì mau cút đi cho khuất mắt tao, tiền của bản tiểu thư không phải là thứ dễ kiếm như vậy đâu!”
A Tứ cũng bất ngờ vì thái độ của A Tam. Tuy nhiên, hắn vốn là một kẻ khá thông minh, rất nhanh đã phát hiện ra sự bất thường của đồng bọn. Tên này…càng nhìn càng giống như đã mất đi tri giác… Khoan đã, mất đi tri giác?!!
“An tiểu thư, không ổn rồi!”
A Tứ vừa la lên liền cảm thấy cổ mình mát lạnh. Một vật bằng kim loại dí thẳng vào cổ hắn, khiến hắn lập tức phải câm miệng, cả người run lên như cầy sấy.
An Mẫn Hi kinh hoảng nhìn mọi chuyện vừa mới phát sinh. Cô ta không ngờ sau lưng A Tam lại đột nhiên xuất hiện một cô gái, hơn nữa hành động của người này còn rất nhanh, chưa đến 0,5s đã thành công dùng súng khống chế A Tứ. Lúc này, cô ta mới biết được vì sao A Tam lại biến thành như vậy, hóa ra đã bị người ta ra tay trước rồi. Nhưng mà, người này rốt cục là ai??? Chẳng lẽ là do con tiện nhân An Tịnh Tuyết kia phái đến?
“Hi Hi, em thấy chị mà không chào một tiếng sao? Thật chẳng lẽ phép gì cả.”
Giọng nói quen thuộc xen lẫn vài phần trêu đùa vang lên. An Mẫn Hi lập tức ngây ra như tượng đá, cả người dường như đóng băng, mặt trắng bệch không còn một giọt máu. Tại sao, tại sao An Tịnh Tuyết có thể tìm ra cô ta? Rõ ràng cô ta đã dựa theo sắp xếp của ả đàn bà kia, tìm một nơi vô cùng kín đáo để theo dõi cơ mà. Chuyện này, sao có thể xảy ra chứ?!!
“Hi Hi à, đứa trẻ hư thì sẽ bị phạt đấy, em không biết sao?”
Vừa dứt câu, An Tịnh Tuyết liền thản nhiên bóp cò súng. Vì súng có gắn ống giảm thanh nên tiếng động phát ra rất nhỏ. Chỉ nghe “phụt” một tiếng, viên đạn đã xuyên thẳng qua cổ họng A Tứ, tạo ra một đường máu trong không trung vô cùng đẹp mắt. A Tứ trừng lớn hai mắt ngả xuống, tiêu cự không hề rời khỏi An Mẫn Hi đang đứng đối diện.
“Á á á!!!”
An Mẫn Hi kinh hoàng hét lên, cả người loạng choạng vội lui về phía sau, hai tay che mắt khụy xuống sàn nhà lạnh như băng. Tuy đây không phải là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy An Tịnh Tuyết giết người, nhưng lần này lại là một trường hợp khác hẳn. Lần trước, cô ta chỉ đóng vai một kẻ quay lén. Nhưng, lần này cô ta lại trực tiếp trở thành con mồi trong tầm ngắm của An Tịnh Tuyết, thậm chí còn có thể bị giết chết bất cứ lúc nào. Mà cái chết của A Tứ chính là minh chứng cho điều này. Nỗi sợ hãi của An Mẫn Hi vì thế mà đã đạt đến ngưỡng cao nhất. Cô ta hầu như suy sụp bởi vì cảm giác cận kề cái chết này.
“Cộp cộp cộp…”
An Tịnh Tuyết bước ngang qua xác A Tứ, thong thả tiến đến gần An Mẫn Hi đang run rẩy trong góc tường. Vì đề phòng camera trong khu chung cư quay được mặt thật của mình, trước khi đến đây, cô đã trang điểm một phen. Khác với hình tượng thiên sứ trong sáng ngày thường, hôm nay trông cô cực kì quyến rũ và trưởng thành. Mái tóc nhuộm nâu lượn sóng, son môi đỏ rượu, mắt màu khói trông rất cổ điển. Chiếc đầm body màu đỏ ôm sát cơ thể tôn lên đường cong ngọc ngà cùng bộ ngực đầy đặn, kết hợp với tất lưới màu đen và giày cao gót, trông cô chẳng khác gì một yêu tinh mê người. Với bộ dạng này, ngoại trừ Bạc Á Thần ra, cô tin chắc không ai có thể nhận ra mình.
Mang chiếc mặt nạ hoàn mỹ này, cô không chỉ giết người thuận tiện hơn mà mị thuật cũng có thể phát huy đến mức tận cùng. Việc A Tam vẫn còn đang bị vây trong mê hoặc đã thể hiện rõ vô cùng điều này. Thậm chí, nếu An Tịnh Tuyết muốn, cô có thể lập tức biến A Tam trở thành một tên ngốc. Nhưng, việc này là bước sau cùng. Trước mắt, cô còn phải giải quyết cô em họ đáng yêu kia đã.
“Hi Hi à, em không có gì muốn nói với chị sao?”
An Tịnh Tuyết không tin một mình An Mẫn Hi có thể nghĩ ra cách đe dọa cô khôn ngoan như vậy. Rõ ràng, cô ta còn có sự giúp đỡ từ một người khác. Không hiểu sao, cô lại ngửi thấy một hương vị rất quen thuộc, tuy nhiên nhất thời lại không đoán ra đó là ai.
An Mẫn Hi bị bao phủ bởi bóng đen của An Tịnh Tuyết, cả người càng run rẩy lợi hại. Cô ta thật sự không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này, cũng không nghĩ An Tịnh Tuyết lại mạnh đến mức đó. Hai tên côn đồ to khỏe là thế nhưng đối mặt với An Tịnh Tuyết đều chẳng có một chút sức đe dọa nào, huống chi là thiên kim tiểu thư yếu đuối như cô ta. Để giữ được mạng sống, An Mẫn Hi chẳng còn cách nào khác là phải cúi mình cầu xin:
“An Tịnh Tuyết,…cô…cô tha cho tôi đi. Tôi chỉ là nghe lệnh người khác làm việc mà thôi, tôi…tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho cô biết. Bù lại, van cầu cô hãy tha cho tôi một mạng, coi như nể mặt ba tôi đã yêu thương chăm sóc cô suốt thời gian qua, van xin cô đó!!!”
Thấy An Tịnh Tuyết vẫn im lặng, An Mẫn Hi cuống lên, đành cắn răng nói tiếp:
“Tài sản của An gia, tôi sẽ nói mẹ trả lại hết cho cô, một xu tôi cũng sẽ không đụng vào. Làm ơn, làm ơn xin tha cho tôi đi…”
An Mẫn Hi vừa dứt câu, đột nhiên từ ngoài cửa sổ lao đến một tia sáng bạc cực nhanh. An Tịnh Tuyết còn chưa kịp phản ứng, một viên đạn đã ghim vào thái dương bên trái của An Mẫn Hi, thành công chấm dứt mạng sống của cô ta. An Tịnh Tuyết lập tức lao đến bên cửa sổ, tầm mắt phóng đến sân thượng của một khu chung cư cách đó không xa, phát hiện đối phương vừa thu khẩu súng nhắm rời đi. Cô nheo mắt, cười lạnh một tiếng. Giết người diệt khẩu, thú vị thật. Xem ra, cô đã quá coi thường kẻ chủ mưu này rồi. Nhưng mà, hiểu cách làm việc của cô như vậy, rốt cục có thể là ai đây? Chẳng lẽ là…
An Tịnh Tuyết không phải mất nhiều thời gian để chứng thực suy đoán của mình. Bởi vì cô về nhà chưa bao lâu, Bạc Á Thần đã gọi đến.
“Tiểu Tuyết, quan hệ của em và Hera rất tốt sao?”
An Tịnh Tuyết nghe Bạc Á Thần hỏi xong liền biết có chuyện gì đó đã xảy ra. Cô suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Lúc trước thì khá tốt. Nhưng bây giờ…hình như đã không còn bao nhiêu tình cảm nữa rồi.”
Cô nói điều này không hề sai. Thật ra việc Hera tìm đến cô chẳng phải vì quan hệ chị em kết nghĩa gì đó đâu. Cô ta chỉ dùng nó làm cái cớ để thăm dò cô mà thôi. Dù sao, một tân sát thủ hoạt động chưa được vài tháng lại có thể leo lên dẫn đầu bảng xếp hạng năm, đây quả là chuyện khó tin. Hera nói riêng và rất nhiều thành viên trong tổ chức nói chung đều rất tò mò với thực lực của cô, nên sự xuất hiện của Hera tính ra cũng chẳng phải sự tình to tát gì. Cũng may, Hera khá thông minh, không dại dột thách đấu với cô, nếu không…cô cũng không có ý định nương tay đâu. Chẳng qua, Hera đi rồi, không có nghĩa là không có người khác đến thay thế cô ta. Aizz, xem ra thời gian tiếp theo cô sẽ không được bình yên nữa rồi.
Bạc Á Thần nhận được câu trả lời của An Tịnh Tuyết, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. May mà cô không quá để tâm đến Hera, nếu không, anh nhất định sẽ không dễ dàng tha cho cô ta như vậy.
“Tiểu Tuyết, ban nãy Hera có đưa cho anh một đoạn video…”
An Tịnh Tuyết nghe đến đây hai mắt liền lóe lên tia sáng lạnh như băng. Cô thực sự đoán đúng rồi sao, kẻ chủ mưu bày kế cho An Mẫn Hi là Hera?
“Có phải là đoạn video quay lại cảnh em ra tay trong nhà kho hôm đó không?”
Bạc Á Thần hơi kinh ngạc, sau đó dường như nghĩ đến cái gì, cả người anh liền tỏa ra sát khí ngùn ngụt.
“Cô ta đe dọa em?”
An Tịnh Tuyết nhận ra Bạc Á Thần đang lo lắng và tức giận thay cho mình, trong lòng không khỏi nổi lên ngọt ngào. Thay vì khó chịu vì việc bị chị em kết nghĩa phản bội, cô lại rất vui vẻ, trên môi cũng nở nụ cười.
“Cô ta lợi dụng An Mẫn Hi làm con tốt thí, nhưng em đã giải quyết xong hết rồi. Chẳng qua, không biết tâm trạng của cô ta lúc này như thế nào nhỉ?”
An Tịnh Tuyết thật sự rất tò mò về tâm trạng của Hera sau khi nếm mùi thất bại. Dù sao cô cũng rất hiểu Bạc Á Thần, anh không phải là người dễ dàng tha cho kẻ muốn làm hại cô như vậy, Hera nhất định đã phải ăn không ít khổ sở.
Cô không khỏi nhớ lại quãng ký ức mờ nhạt vào mười ba năm trước. Lúc đó, cô và chín đứa trẻ khác mới vừa được tuyển vào khóa huấn luyện đặc biệt của tổ chức, hầu hết đứa trẻ nào cũng sợ hãi và hoang mang, bầu không khí vô cùng u ám. Hơn nữa, do vừa phải trải qua vụ thảm sát ở cô nhi viện và cái chết của Lam Thi Thi, cô hoàn toàn rơi vào địa ngục, trở thành một đứa trẻ cực kì trầm lặng và vô cảm. Tuy nhiên, lại có một người lôi cô khỏi không gian tăm tối đó.
Hera lúc đó vẫn chưa phải là Hera bây giờ, cô ta mới chỉ vừa tròn mười lăm tuổi, nhưng lại là người lớn tuổi nhất trong đám An Tịnh Tuyết. Hera so với lũ trẻ tụi cô thì đã chững chạc và có kinh nghiệm hơn nhiều, bởi vì trước đó cô ta đã được huấn luyện cơ bản, sau đó vì có tiềm lực đáng chú ý nên mới được chuyển đến nhóm đào tạo đặc biệt này. Vì đã quen thuộc với huấn luyện, Hera luôn đóng vai trò là người an ủi, đôn đốc những đứa trẻ còn lại. Đám trẻ nhờ có lời khuyên của cô ta mà tiến bộ nhiều hơn, cũng vì thế mà Hera rất được yêu quý. Duy chỉ có An Tịnh Tuyết là lúc nào cũng tách mình khỏi bọn chúng, thậm chí còn chưa bao giờ để lời nói của Hera vào tai. Tuy nhiên, Hera không những không ghét cô mà lại còn kiên trì muốn “cải tạo” cô bằng được. Nhờ vào sự cứng đầu của Hera, cô cuối cùng cũng đã có thể mở miệng nói chuyện trở lại, thái độ cũng dần dần trở nên tốt hơn. Cô lúc đó tuy vẫn không thể hòa nhập được với những đứa trẻ còn lại, nhưng lại phá lệ thân thiết với Hera. Mối quan hệ chị em kết nghĩa cũng từ đó mà sinh ra.
Nhưng, kéo dài chưa được bao lâu, Hera và những đứa trẻ khác đều không vượt qua được bài kiểm tra cuối cùng, chỉ còn mỗi An Tịnh Tuyết là có thể ở lại trong khu vực đào tạo đặc biệt. Cô thậm chí còn nhớ rõ lúc chia tay với Hera mình đã khóc nhiều đến mức nào, cũng nhớ rõ Hera đã khóc nhiều bao nhiêu. Tuy nhiên, tình cảm tưởng như sẽ tồn tại mãi mãi kia cuối cùng cũng bị dòng chảy thời gian phá hủy. Hera bây giờ đã không còn là Hera lúc đó, cô cũng đã thay đổi rất nhiều. Đến cùng là do ai vô tình hơn, chính cô cũng không biết nữa.
Bạc Á Thần thấy bên kia im lặng thật lâu, lồng ngực không khỏi nhói lên một cái. Giọng điệu của An Tịnh Tuyết nghe thì có vẻ bình tĩnh, nhưng anh biết sâu trong lòng cô cũng đang rất buồn. Dù sao Hera cũng từng đóng một vai trò quan trọng trong ký ức của cô, không thể nói bỏ là bỏ được.
“Tiểu Tuyết, đừng buồn. Bên cạnh em còn có anh, không phải sao?”
An Tịnh Tuyết bị lời nói thâm tình của Bạc Á Thần lôi kéo khỏi suy nghĩ mông lung, khóe miệng hiện lên một nụ cười rực rỡ. Đúng vậy, cô không cần ai cả, chỉ cần mỗi mình anh là đủ rồi. Anh sẽ không phản bội cô, sẽ mãi yêu thương cô, thậm chí còn sẽ phụ trách làm ấm giường cho cô, cô tại sao còn phải tham lam thêm nữa đây?
“Bạc Á Thần, anh mau về đi. Em thật sự rất nhớ anh.”
An Tịnh Tuyết chẳng qua chỉ dỗ ngọt Bạc Á Thần, nhưng Bạc Á Thần lại tưởng thật, tâm trạng hân hoan dường như sắp bay lên tận mây xanh. Anh hắng giọng một tiếng, vành tai hơi hồng lên:
“Ừm, anh cũng nhớ em. Sẽ…sẽ về sớm.”
An Tịnh Tuyết nghe xong cũng không khó hình dung ra bộ dạng ngượng ngập của Bạc Á Thần ở đầu dây bên kia, không khỏi bật cười. Thật là một lão nam nhân đáng yêu a~ Bảo sao, cô lại không thể không yêu.
"Thần, nhanh về đi." Cô thật sự rất muốn đè người đàn ông nào đó ra nhéo má một phen.
Bạc Á Thần bị giọng nói làm nũng của cô làm cho cuống lên, vội vàng "ừm" một tiếng rồi cúp máy. Anh sợ rằng nếu tiếp tục nói chuyện với cô thì sẽ không kiềm được mà lập tức bay về Trung Quốc mât. Tiểu yêu tinh chết tiệt này!
Bị cúp máy đột ngột, nhưng An Tịnh Tuyết không những không nổi giận mà còn bật cười lớn hơn. Cô thoáng nhìn qua chân trời đang dần đàn ngả màu ráng chiều, ánh mắt lóe lên tia kiên định. Cô nhất định sẽ không để cho bất kì kẻ nào chia rẻ mối quan hệ giữa bọn họ, tuyệt đối không!
Thần Chết Mỉm Cười: Bà Xã Sát Thủ Của Tổng Tài Hắc Đạo - Chapter 63
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“A Tam, chẳng phải tao đã bảo mày đi tiếp cận nhà của con tiện nhân đó sao? Mày muốn chống lệnh à?!!”
An Mẫn Hi không ngờ A Tam đi chưa được vài phút đã trở lại, hơn nữa vẻ mặt còn vô cảm như vậy, liền không kiềm được mà nổi giận. Cô ta đã bị con đàn bà kia điều khiển đến phát điên rồi, bây giờ đến thuộc hạ cũng muốn làm phản, chẳng lẽ ông trời muốn gây khó dễ khắp nơi cho cô ta sao?
“Mày câm à, tao đang hỏi mày đó, hay mày không muốn lấy tiền thưởng nữa rồi?!!”
Tên đồng bọn của A Tam là A Tứ đang đứng bên cạnh nghe vậy liền cuống lên. Đùa gì chứ, bọn chúng khó khăn lắm mới kiếm được vụ làm ăn hời như thế, làm sao có thể nói bỏ là bỏ. Cảm thấy tình thế bắt đầu không ổn, hắn liền vội vàng đứng ra hòa giải:
“An tiểu thư, cô đừng nóng, chắc A Tam phát hiện ra điều gì đó nên mới về đây báo cáo thôi. Đúng không, A Tam?”
Ai ngờ, A Tam giống như không hề nghe thấy lời hắn nói, vẫn đứng trơ ra như tượng đá. An Mẫn Hi thấy cảnh này cơn tức càng tăng lên, quát lớn:
“Báo cáo gì chứ, tao thấy tụi mày rõ ràng là lười biếng thì có. Tụi mày đã như vậy thì mau cút đi cho khuất mắt tao, tiền của bản tiểu thư không phải là thứ dễ kiếm như vậy đâu!”
A Tứ cũng bất ngờ vì thái độ của A Tam. Tuy nhiên, hắn vốn là một kẻ khá thông minh, rất nhanh đã phát hiện ra sự bất thường của đồng bọn. Tên này…càng nhìn càng giống như đã mất đi tri giác… Khoan đã, mất đi tri giác?!!
“An tiểu thư, không ổn rồi!”
A Tứ vừa la lên liền cảm thấy cổ mình mát lạnh. Một vật bằng kim loại dí thẳng vào cổ hắn, khiến hắn lập tức phải câm miệng, cả người run lên như cầy sấy.
An Mẫn Hi kinh hoảng nhìn mọi chuyện vừa mới phát sinh. Cô ta không ngờ sau lưng A Tam lại đột nhiên xuất hiện một cô gái, hơn nữa hành động của người này còn rất nhanh, chưa đến 0,5s đã thành công dùng súng khống chế A Tứ. Lúc này, cô ta mới biết được vì sao A Tam lại biến thành như vậy, hóa ra đã bị người ta ra tay trước rồi. Nhưng mà, người này rốt cục là ai??? Chẳng lẽ là do con tiện nhân An Tịnh Tuyết kia phái đến?
“Hi Hi, em thấy chị mà không chào một tiếng sao? Thật chẳng lẽ phép gì cả.”
Giọng nói quen thuộc xen lẫn vài phần trêu đùa vang lên. An Mẫn Hi lập tức ngây ra như tượng đá, cả người dường như đóng băng, mặt trắng bệch không còn một giọt máu. Tại sao, tại sao An Tịnh Tuyết có thể tìm ra cô ta? Rõ ràng cô ta đã dựa theo sắp xếp của ả đàn bà kia, tìm một nơi vô cùng kín đáo để theo dõi cơ mà. Chuyện này, sao có thể xảy ra chứ?!!
“Hi Hi à, đứa trẻ hư thì sẽ bị phạt đấy, em không biết sao?”
Vừa dứt câu, An Tịnh Tuyết liền thản nhiên bóp cò súng. Vì súng có gắn ống giảm thanh nên tiếng động phát ra rất nhỏ. Chỉ nghe “phụt” một tiếng, viên đạn đã xuyên thẳng qua cổ họng A Tứ, tạo ra một đường máu trong không trung vô cùng đẹp mắt. A Tứ trừng lớn hai mắt ngả xuống, tiêu cự không hề rời khỏi An Mẫn Hi đang đứng đối diện.
“Á á á!!!”
An Mẫn Hi kinh hoàng hét lên, cả người loạng choạng vội lui về phía sau, hai tay che mắt khụy xuống sàn nhà lạnh như băng. Tuy đây không phải là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy An Tịnh Tuyết giết người, nhưng lần này lại là một trường hợp khác hẳn. Lần trước, cô ta chỉ đóng vai một kẻ quay lén. Nhưng, lần này cô ta lại trực tiếp trở thành con mồi trong tầm ngắm của An Tịnh Tuyết, thậm chí còn có thể bị giết chết bất cứ lúc nào. Mà cái chết của A Tứ chính là minh chứng cho điều này. Nỗi sợ hãi của An Mẫn Hi vì thế mà đã đạt đến ngưỡng cao nhất. Cô ta hầu như suy sụp bởi vì cảm giác cận kề cái chết này.
“Cộp cộp cộp…”
An Tịnh Tuyết bước ngang qua xác A Tứ, thong thả tiến đến gần An Mẫn Hi đang run rẩy trong góc tường. Vì đề phòng camera trong khu chung cư quay được mặt thật của mình, trước khi đến đây, cô đã trang điểm một phen. Khác với hình tượng thiên sứ trong sáng ngày thường, hôm nay trông cô cực kì quyến rũ và trưởng thành. Mái tóc nhuộm nâu lượn sóng, son môi đỏ rượu, mắt màu khói trông rất cổ điển. Chiếc đầm body màu đỏ ôm sát cơ thể tôn lên đường cong ngọc ngà cùng bộ ngực đầy đặn, kết hợp với tất lưới màu đen và giày cao gót, trông cô chẳng khác gì một yêu tinh mê người. Với bộ dạng này, ngoại trừ Bạc Á Thần ra, cô tin chắc không ai có thể nhận ra mình.
Mang chiếc mặt nạ hoàn mỹ này, cô không chỉ giết người thuận tiện hơn mà mị thuật cũng có thể phát huy đến mức tận cùng. Việc A Tam vẫn còn đang bị vây trong mê hoặc đã thể hiện rõ vô cùng điều này. Thậm chí, nếu An Tịnh Tuyết muốn, cô có thể lập tức biến A Tam trở thành một tên ngốc. Nhưng, việc này là bước sau cùng. Trước mắt, cô còn phải giải quyết cô em họ đáng yêu kia đã.
“Hi Hi à, em không có gì muốn nói với chị sao?”
An Tịnh Tuyết không tin một mình An Mẫn Hi có thể nghĩ ra cách đe dọa cô khôn ngoan như vậy. Rõ ràng, cô ta còn có sự giúp đỡ từ một người khác. Không hiểu sao, cô lại ngửi thấy một hương vị rất quen thuộc, tuy nhiên nhất thời lại không đoán ra đó là ai.
An Mẫn Hi bị bao phủ bởi bóng đen của An Tịnh Tuyết, cả người càng run rẩy lợi hại. Cô ta thật sự không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này, cũng không nghĩ An Tịnh Tuyết lại mạnh đến mức đó. Hai tên côn đồ to khỏe là thế nhưng đối mặt với An Tịnh Tuyết đều chẳng có một chút sức đe dọa nào, huống chi là thiên kim tiểu thư yếu đuối như cô ta. Để giữ được mạng sống, An Mẫn Hi chẳng còn cách nào khác là phải cúi mình cầu xin:
“An Tịnh Tuyết,…cô…cô tha cho tôi đi. Tôi chỉ là nghe lệnh người khác làm việc mà thôi, tôi…tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho cô biết. Bù lại, van cầu cô hãy tha cho tôi một mạng, coi như nể mặt ba tôi đã yêu thương chăm sóc cô suốt thời gian qua, van xin cô đó!!!”
Thấy An Tịnh Tuyết vẫn im lặng, An Mẫn Hi cuống lên, đành cắn răng nói tiếp:
“Tài sản của An gia, tôi sẽ nói mẹ trả lại hết cho cô, một xu tôi cũng sẽ không đụng vào. Làm ơn, làm ơn xin tha cho tôi đi…”
An Mẫn Hi vừa dứt câu, đột nhiên từ ngoài cửa sổ lao đến một tia sáng bạc cực nhanh. An Tịnh Tuyết còn chưa kịp phản ứng, một viên đạn đã ghim vào thái dương bên trái của An Mẫn Hi, thành công chấm dứt mạng sống của cô ta. An Tịnh Tuyết lập tức lao đến bên cửa sổ, tầm mắt phóng đến sân thượng của một khu chung cư cách đó không xa, phát hiện đối phương vừa thu khẩu súng nhắm rời đi. Cô nheo mắt, cười lạnh một tiếng. Giết người diệt khẩu, thú vị thật. Xem ra, cô đã quá coi thường kẻ chủ mưu này rồi. Nhưng mà, hiểu cách làm việc của cô như vậy, rốt cục có thể là ai đây? Chẳng lẽ là…