Con suối ở cách chỗ lớp An Tịnh Tuyết cắm trại khá gần, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách vô cùng êm tai cùng luồng hơi ẩm mát lạnh. Ở hai bên bờ, cây cỏ mọc thành từng bụi xanh ngắt, nổi bật trên tấm nền đó lại là vài đóa hoa dại đủ màu sắc trông cực kì xinh đẹp. Vì trời đã hoàng hôn nên con suối phản chiếu màu mây, mang trên mình một lớp áo vàng óng như kim sa, quyến rũ không thể nói thành lời.
Đám thiên kim tiểu thư vốn quen cuộc sống hiện đại ở thành phố, nay lại thấy được cảnh đẹp mang đậm chất thiên nhiên như thế này thì phấn khích cực kì. Nhiều người lập tức lôi điện thoại ra, tụ tập thành tốp ba tốp năm chụp hình, tiếng cười đùa nói chuyện truyền tới không ngớt. An Tịnh Tuyết lại hoàn toàn tách biệt với bọn họ. Cô ngồi tựa lưng vào một gốc cây lớn gần đó, tiếp tục việc ngắm cảnh đã bị Trần Phùng làm gián đoạn lúc nãy. Còn vấn đề tắm rửa gì đó, cô đã làm xong từ trước khi bọn họ tới đỉnh núi từ lâu rồi.
Thấy trời có dấu hiệu sắp tối, An Tịnh Tuyết không còn cách nào khác mới phải nhắc nhở đám thiên kim tiểu thư đang mải mê vui chơi kia:
“Mọi người tắm nhanh đi, trời sắp tối rồi.”
Đám thiên kim tiểu thư nghe vậy liền cuống lên, vội vàng cởi quần áo xuống nước. Tuy nhiên, lúc này lại xảy đến một vấn đề phiền toái mới. Đó là…nước quá lạnh!
“Á á á, nước lạnh quá, đừng xuống đây a.”
“Mẹ ơi, chết rét mất!!!”
“Hu hu, nước thế này làm sao mà tắm đây!”
...
Một vài người vừa mới chạm chân hay tay vào nước liền lập tức co rụt lại, cả người gần như sắp run lên. An Tịnh Tuyết thấy cảnh tượng náo loạn này không khỏi lắc đầu. Cô rõ ràng thấy nước rất mát nha, mấy vị này có phải làm bằng giấy không vậy, thật quá yếu đuối đi.
“Nếu nước quá lạnh thì nhúng khăn lau sơ qua thôi. Đợi trưa mai trời nắng, nước ấm lên thì tắm kỹ hơn. Nhanh đi, bọn con trai sắp ra rồi đấy.”
Nghe đến việc các nam sinh sắp tới, đám thiên kim tiểu thư cuối cùng cũng cắn răng làm theo lời An Tịnh Tuyết nói. Tuy nhiên, vẻ mặt ai cũng cực kì xấu, ánh mắt tràn đầy bất mãn. An Tịnh Tuyết cũng mặc kệ người khác nghĩ về mình thế nào, thản nhiên đi về trước. Dù sao, sau chuyến dã ngoại này, cô cũng không có ý định tiếp tục đi học nữa. Sắp tới chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra, cô mới không dư tinh lực để tiếp tục đối phó với đám thiên kim thiếu gia não ngắn này đâu.
Lúc An Tịnh Tuyết và đám thiên kim tiểu thư yểu điệu về tới khu cắm trại, mười chiếc lều đã được dựng xong, lửa trại cháy rực sáng cả một vùng đất rộng lớn. Thịnh Diệp Kiêu để bọn họ nghỉ ngơi một chút, sau khi các nam sinh tắm rửa xong xuôi thì bắt đầu tập hợp cả lớp lại, tiến hành phân chia nhóm theo từng lều.
Không biết ông trời có phải đang giở trò trêu đùa hay không, An Tịnh Tuyết lại được phân ở chung lều cùng với La Bích Như và Trần Ngọc Nhiên. Oan gia ngõ hẹp, kẻ thù gặp nhau thường đỏ mắt, Trần Ngọc Nhiên sau khi nghe Thịnh Diệp Kiêu nói xong liền cực kì tức giận cùng khó chịu, hận không thể trừng nát người An Tịnh Tuyết ra. Không phải cô ta chưa thử xin Thịnh Diệp Kiêu cho đổi nhóm, mà là hắn ta không đồng ý. Thịnh Diệp Kiêu bình thường có vẻ ôn nhu dịu dàng, dễ nói chuyện, nhưng một khi hắn đã quyết định liền không ai có thể thay đổi. Vì thế, La Bích Như và Trần Ngọc Nhiên đều mang bộ mặt không tình nguyện mà xách hành lí vào lều An Tịnh Tuyết.
An Tịnh Tuyết đang trải chăn nệm, thấy La Bích Như và Trần Ngọc Nhiên tiến vào cũng không nói gì, hoàn toàn xem bọn họ như không khí mà đối đãi. Trần Ngọc Nhiên bị cô coi thường thì vô cùng khó chịu, lập tức mở miệng kiếm chuyện:
“Ê, tôi muốn nằm trong cùng.”
An Tịnh Tuyết giống như không nghe thấy, vẫn tiếp tục vuốt phẳng tấm chăn. Trần Ngọc Nhiên không khỏi có chút xấu mặt, nhưng vẫn cậy mạnh nói tiếp:
“Cô điếc à. Tôi nói đó là chỗ của tôi. Còn không mau cút đi…”
Cô ta còn chưa nói dứt câu, An Tịnh Tuyết đã ngẩng đầu lên.
“Trần đồng học, cậu vừa nói gì, tôi chưa nghe rõ.”
Khóe môi An Tịnh Tuyết vẫn là nụ cười thiên sứ như thường ngày, nhưng ánh mắt lại lạnh đến mức khiến người ta phát run. Trần Ngọc Nhiên lập tức bị dọa, vội vàng cụp đuôi chạy trốn:
“Không…không có gì, mình…mình chỉ đùa thôi.”
Bình thường, nếu La Bích Như chứng kiến được cảnh tượng thế này, trong lòng nhất định sẽ cười thầm Trần Ngọc Nhiên ngu ngốc. Tuy nhiên, bây giờ cô ta lại cảm thấy sợ hãi và lo lắng nhiều hơn. Bởi vì, chính cô ta cũng đang tính kế An Tịnh Tuyết. Nếu như kế hoạch đó mà không thành công, hậu quả…cô ta thực sự không dám nghĩ nữa.
“La đồng học, cậu sao thế, không khỏe à?”
An Tịnh Tuyết nhìn gương mặt tái xanh của La Bích Như, mở miệng dịu dàng hỏi han. La Bích Như lại bị câu nói của An Tịnh Tuyết làm cho giật mình, lắp bắp trả lời:
“Ừ, cả ngày leo núi, mình cũng hơi mệt.”
An Tịnh Tuyết cũng không nói thêm gì nữa, chỉ tiếp tục mỉm cười. Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, cô mới ra khỏi lều để chuẩn bị ăn tối.
Trần Ngọc Nhiên thấy An Tịnh Tuyết đi rồi mới dám bộc lộ sự tức giận của mình. Cô ta quăng mạnh chiếc ba lô xuống, lớn tiếng mắng chửi:
“Mẹ kiếp, tiện nhân, có ngày bản tiểu thư sẽ dạy cho mày một bài học!”
La Bích Như thở phào một hơi, đáy mắt tỏ rõ sự khinh thường với hành động của Trần Ngọc Nhiên. Người ta đi rồi mới dám mở miệng, đúng là thùng rỗng kêu to mà.
“Bích Như, cậu cũng thấy nó rất đáng ghét đúng không? Chết tiệt, nếu biết phải ở chung lều với nó, mình đã không tham gia chuyến dã ngoại này rồi! Tức chết đi được!”
“Thôi nào, chỉ có vài ngày thôi, cậu không cần để ý đến cô ta là được mà.”
Tuy trong lòng rất khinh bỉ Trần Ngọc Nhiên, nhưng ngoài mặt La Bích Như vẫn nở nụ cười dịu dàng thân thiết như thường ngày. Không thể không nói cô ta giả bộ rất giỏi, khiến Trần Ngọc Nhiên không hề nhìn ra bất kì một sự bất thường nào.
“Cậu đó, tính khí cũng quá tốt đi. Nó đã chiếm mất danh vị đệ nhất mỹ nữ của cậu đó, cậu cứ thế mà bỏ mặc sao?”
Trần Ngọc Nhiên có cảm giác “hoàng thượng không vội thái giám gấp”. Cô ta thuộc tuýp người nóng tính, nhiều lúc cũng rất bực mình vì thái độ thản nhiên trầm mặc của La Bích Như. Cô ta cho rằng La Bích Như quá mức yếu đuối, vì thế mới luôn luôn phải cam chịu như vậy.
La Bích Như nghe đến đây, trong lòng không khỏi nổi lên sự căm phẫn. Ai nói cô ta không tức giận, không khó chịu vì bị An Tịnh Tuyết qua mặt. Hừ, không cần Trần Ngọc Nhiên bất bình thay, cô ta cũng đã đủ bất bình lắm rồi. Nhưng, cô ta không phải đồ ngốc như Trần Ngọc Nhiên, chỉ có thể la hét ngoài miệng mà không dám làm gì. Yên lặng hành động, giả heo ăn thịt hổ mới là thứ mà cô ta thông thạo nhất.
Bỗng nhiên, trong đầu La Bích Như bỗng lóe lên một tia sáng. Cô ta khẽ nở nụ cười âm độc, sau đó quay sang nói với Trần Ngọc Nhiên:
“An Tịnh Tuyết đã đi rồi, cậu cũng đừng nên tức giận nữa. Hay là thế này, mình nằm giữa cho, cậu nằm ngoài cùng đi, như vậy sẽ ít phải tiếp xúc với cô ta hơn. Vừa nãy lúc đi dạo mình phát hiện ra một chỗ có phong cảnh rất đẹp, ngày mai chúng ta đến đó rồi chụp vài tấm hình, tâm trạng của cậu sẽ tốt lên thôi.”
Ngoài chơi bời tiệc tùng ra, Trần Ngọc Nhiên thích nhất là chụp ảnh. Ước mơ từ nhỏ đến lớn của cô ta chính là trở thành một nhiếp ảnh gia, sau đó rong ruổi khắp thế giới và lưu lại những cảnh tượng tuyệt vời nhất. Thậm chí, trong chuyến dã ngoại lần này, cô ta còn mang theo một chiếc máy ảnh Canon trị giá hơn tám ngàn nhân dân tệ. Đầu tư lớn như thế, đủ cho thấy Trần Ngọc Nhiên đam mê với chụp ảnh nhiều đến mức nào.
Cô ta yêu thích chụp ảnh như vậy, đương nhiên sẽ vì “phong cảnh đẹp” trong lời nói của La Bích Như mà vui mừng. Sự khó chịu vì phải ở chung lều với An Tịnh Tuyết đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một niềm phấn khích hiện rõ trên nét mặt. Trần Ngọc Nhiên vội vàng ngồi xuống cạnh La Bích Như, háo hức hỏi:
“Thật sao, chỗ nào thế, cậu mau chỉ cho tớ đi.”
La Bích Như thầm đắc ý vì câu cá thành công, tươi cười đáp:
“Trời đã tối rồi, bây giờ có đến đó thì cậu cũng chẳng nhìn thấy gì được đâu. Vẫn là đợi đến mai thôi, nhiếp ảnh gia tương lai ạ.”
Trần Ngọc Nhiên cũng biết La Bích Như nói đúng, đành chán nản thở dài một tiếng.
“Cậu đã hứa rồi đấy, nhất định phải đưa mình đến đó, càng sớm càng tốt!”
Mắt La Bích Như thoáng lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Cô ta nhìn Trần Ngọc Nhiên rồi trả lời:
“Đương nhiên rồi. Mình sẽ đưa cậu đến đó. Chắc chắn cậu sẽ thích nơi ấy cho xem.” Vì đó là nơi an nghỉ cuối cùng của cậu mà, Nhiên Nhiên thân yêu~
--- ------ ----
Sáng sớm hôm sau, khi khắp ngọn núi vẫn còn ngập tràn sương mù, Thịnh Diệp Kiêu đã thổi còi tập hợp. Mọi người đều không cam tâm tình nguyện phải thức dậy, mắt ai cũng gần như nhắm tịt, mơ mơ màng màng, không hề có một chút sức sống. Đương nhiên, trong đám người ấy không hề có An Tịnh Tuyết. Đối với một sát thủ đã chịu qua đủ mọi huấn luyện khắc nghiệt như cô, thức dậy giờ này đã là rất muộn rồi. Vì thế, cô rất tỉnh táo, quần áo chỉnh tề, rạng rỡ đến chói mắt.
Thịnh Diệp Kiêu nhìn bộ dạng hạc lạc giữa bầy gà của An Tịnh Tuyết, sự khát máu trong người càng dâng trào mãnh liệt. Chết tiệt, hắn thật sự rất muốn, rất muốn vật tế này. Chỉ cần nghĩ đến việc hạ từng đường dao xuống làn da mịn màng trắng trẻo ấy, hắn đã phấn khích đến phát điên. Máu của thiên sứ, chắc chắn có hương vị rất tuyệt.
An Tịnh Tuyết cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, không hề keo kiệt nở nụ cười tràn ngập mê hoặc đáp lại. Nha nha, mau nhanh ra tay nha, cô muốn nghỉ ngơi lắm rồi đây.
“Việc đầu tiên các em cần làm vào sáng hôm là chạy vòng quanh đỉnh núi này ba vòng. Đây là rèn luyện thể chất bắt buộc, các em có năm phút chuẩn bị. Ngay khi tiếng còi vang lên lần nữa, tôi muốn thấy được các em hoàn toàn tỉnh táo và chỉnh chu.”
Vừa nghe Thịnh Diệp Kiêu thông báo xong, cơn buồn ngủ vẫn đang đeo bám đám thiên kim thiếu gia lập tức bay mất. Tiếng phàn nàn bất mãn không ngừng vang lên, không một ai có ý định rời đi. Thịnh Diệp Kiêu đã biết trước tình hình sẽ như thế này, vì thế lại nói tiếp:
“Các em vừa lãng phí một phút. Nếu em nào không muốn chạy, có thể tiếp tục ở lại. Tuy nhiên, bảng đánh giá hoạt động của em đó chắc chắn sẽ thiếu mất lời khen của tôi. Các em hiểu rồi chứ?”
Bảng đánh giá hoạt động chính là những nhận xét của giáo viên hoặc người phụ trách về thái độ, biểu hiện của học sinh khi tham gia các buổi ngoại khóa, hoạt động trường, lớp, v,v… Nếu như không được nhận xét tốt, hạnh kiểm của học sinh đó coi như đã thuộc loại trung bình, không còn cách nào cứu vãn được nữa. Đối với học sinh của học viện Thanh Nhật danh tiếng, đây chính là một vết nhơ rất lớn. Vì thế, tuy bất mãn điên cuồng trong lòng, nhưng không ai còn dám to miệng ý kiến nữa, tất cả đều nhanh chóng trở về lều thay quần áo.
Trên mảnh đất rộng lớn lúc này chỉ còn mỗi Thịnh Diệp Kiêu và An Tịnh Tuyết. Thịnh Diệp Kiêu đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, dịu dàng lên tiếng:
“Buổi sáng tốt lành, trò An.”
An Tịnh Tuyết vẫn giữa khoảng cách ,m với hắn ta như cũ, cười đáp:
“Buổi sáng tốt lành, thầy Thịnh.”