“Đừng gọi tôi bằng cái tên đó.” Bạc Á Thần lập tức lạnh lùng đáp lại, ánh mắt đã ẩn hiện sát khí. Cái tên Kelvin ấy khiến anh nhớ lại rất nhiều chuyện không vui trong quá khứ.
Người phụ nữ hơi rùng mình một chút vì sát khí của Bạc Á Thần, không khỏi thu liễm đi ít nhiều. Không hiểu sao trong lòng cô ta bỗng xuất hiện một cảm giác nôn nao, bồn chồn khó hiểu. Bạc Á Thần năm đó, thật sự đã thay đổi rồi sao?
Cố gắng lấy lại sự tự tin cao ngất của bản thân, cô ta nói:
“Nếu anh không muốn em gọi như vậy cũng được, dù sao chúng ta cũng cùng dòng máu Châu Á, xưng hô bằng tên gốc vẫn thân thiết hơn. Đúng không, Thần?”
Vừa nói, cô ta vừa cố tình áp sát Bạc Á Thần, hành động đầy vẻ quyến rũ.
Bạc Á Thần lập tức tránh qua một bên, khí lạnh tỏa ra càng lúc càng nồng đậm chứng tỏ anh đang cực kì mất kiên nhẫn. Anh nghiêm mặt nhìn cô ta, gằng giọng nói:
“Cút.”
Một tiếng ngắn gọn nhưng chứa lực sát thương cực lớn. Người phụ nữ bị dọa không nhẹ, lập tức lùi lại ra khỏi phạm vi cánh cửa, vẻ mặt hoa dung thất sắc trông vô cùng đáng thương. Nếu là người đàn ông khác nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ lập tức chạy đến an ủi, hận không thể dùng hết bản lĩnh ra bảo vệ cô ta. Nhưng Bạc Á Thần lại khác, anh chỉ ước gì không phải nhìn thấy khuôn mặt ghê tởm đó thêm một giây nào nữa. Vì vậy, gần như trong tích tắc, anh đã đóng cửa phòng lại.
Người phụ nữ khó khăn lắm mới tìm được Bạc Á Thần, đương nhiên không cam lòng thất bại như thế. Cô ta lập tức quên hết sợ hãi, vội vàng đưa tay ra giữ cửa.
“Thần, em biết anh còn giận em về cái chết của Zack, nhưng lúc đó em thật sự không cố ý mà. Em chỉ là tự vệ, tự vệ mà thôi! Anh cũng biết Zack ích kỷ đến mức nào mà, rõ ràng em không còn tình cảm gì với anh ta nữa, nhưng anh ta vẫn đến tìm em, đe dọa em, bắt em phải rời xa anh. Thần, em yêu anh, đương nhiên sẽ không thể nào khuất phục trước anh ta, nên em mới…”
“Câm miệng!”
Cả người Bạc Á Thần tỏa ra sát khí ngùn ngụt, ánh mắt lạnh lẽo như sông băng ngàn năm nhìn người phụ nữ trước mắt. Nếu không phải vì lời hứa với Phạm Vỹ, anh đã bóp chết cô ta từ lâu rồi. Phạm Vỹ yêu cô ta biết bao nhiêu, làm chuyện gì cũng suy nghĩ cho cô ta, vậy mà đến lúc chết đi rồi vẫn bị cô ta nhục mạ. Đúng là quá mức ghê tởm!
Kim Mịch Du một lần nữa bị Bạc Á Thần làm cho sợ hãi, cả người run lên như cầy sấy, mồ hôi lạnh không biết từ khi nào đã thấm ướt cả phần váy ở lưng. Nếu ban đầu chỉ là nghi ngờ thì bây giờ cô ta đã có thể khẳng định chắc chắn rằng Bạc Á Thần đã thay đổi rồi, hơn nữa còn thay đổi rất nhiều. Người đàn ông không nhiễm khói lửa nhân gian năm đó, lúc này không những lạnh lùng hơn, mà còn tồn tại một sự tàn bạo như tu la đến từ địa ngục. Trong thoáng chốc, từ bộ mặt trích tiên đạm mạc, anh đã biến thành ác quỷ làm người ta kinh hồn khiếp vía.
Nếu An Tịnh Tuyết nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ không tiếc lời tán thưởng Bạc Á Thần có uy áp mạnh mẽ. Nhưng Kim Mịch Du lại bị dọa cho hồn bay phách lạc, mặt trắng không còn chút máu, cánh tay đang giữ cửa cũng buông lỏng rồi rơi xuống. Cô ta thật sự không ngờ chỉ sau năm năm, Bạc Á Thần đã có biển chuyển lớn đến mức này, xa lạ đến mức khiến cô ta sợ hãi không cách nào kiềm chế được. Chẳng lẽ, việc cô ta tìm đến Bạc Á Thần là sai lầm?
Nhớ lại ban nãy, khi cô ta đang cùng người bạn trai thứ hai mươi đang làm thủ tục thuê phòng ở quầy lễ tân thì vô tình bắt gặp được Bạc Á Thần. Khi đó, cô ta vô cùng vui mừng, lập tức đứng dậy đuổi theo. Sau vụ việc ngộ sát lùm xùm kia, Kim gia vì cô ta mà gánh không ít tai tiếng, vì thế cấm cô ta không được bao giờ tìm đến Bạc Á Thần hay bất cứ người nào liên quan đến Phạm Vỹ nữa. Cô ta đã tuân thủ lệnh cấm đó suốt năm năm, trong thời gian này còn quen không ít bạn trai mới, nhưng không có ai khiến cô ta rung động được như Bạc Á Thần cả.
Cái cô ta yêu nhất ở Bạc Á Thần chính là sự lạnh nhạt cấm dục kia, nó khiến ham muốn chinh phục trong người cô ta không ngừng sôi trào. So với Bạc Á Thần lạnh lùng, đám thiếu gia công tử suốt ngày chỉ vì ao ước tài sản của cô ta mà không ngừng cung phụng thật vô cùng nhàm chán. Tuy đã ba mươi tuổi, nhưng cô ta vẫn rất kiêu ngạo về sức quyến rũ của mình, phụ nữ trưởng thành không phải lúc nào cũng có sức hấp dẫn hơn, không phải sao? Vì thế, cô ta mới tự tin dám đi tìm Bạc Á Thần. Cô ta cho rằng, Bạc Á Thần nhất định sẽ không thể nào chống cự được sự cuốn hút của cô ta mà quên đi hết những chuyện không vui trước đây. Nhưng, những sự việc vừa xảy ra hoàn toàn khác với suy nghĩ đó của cô ta. Cô ta thậm chí còn cảm nhận được sát ý từ Bạc Á Thần, một sát ý mãnh liệt.
Bạc Á Thần không hề có ý định thương hương tiếc ngọc. Bằng chất giọng lạnh lẽo cực độ, anh nói:
“Kim Mịch Du, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi có thể vì Phạm Vỹ mà bỏ qua cho cô thêm lần này, nhưng sau này thì tuyệt đối không. Đừng khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi. Nếu không, cô nhất định sẽ hối hận.”
Kim Mịch Du tuy sợ hãi, nhưng xuất thân là đại tiểu thư Kim gia tài phú uy quyền, lòng kiêu ngạo đương nhiên không phải chỉ cao bình thường. Cô ta cảm thấy việc bị một người đàn ông như Bạc Á Thần ghét bỏ là vô cùng nhục nhã. Từ trước đến nay, những thứ cô ta muốn, chưa từng có thứ nào có thể thoát khỏi bàn tay của cô ta. Nhưng Bạc Á Thần lại hết lần này đến lần khác làm trái ý cô ta, khiến cô ta cảm thấy mình thật thất bại. Kim Mịch Du có thể cam tâm sao, đáp án dĩ nhiên là không!
Kim Mịch Du huy động hết tất cả sự kiêu ngạo để lấn át nỗi sợ hãi. Cô ta nắm chặt hai tay thành quả đấm, sau đó nói:
“Thần, anh tốt nhất đừng tiếp tục dọa em. Nếu như em không vui, Kim gia sẽ chen chân vào ngành xây dựng đó. Em nghĩ, chắc anh không muốn công ty của mình có thêm một đối thủ cạnh tranh đâu nhỉ?”
Kim Mịch Du tuy không kịp điều tra về Bạc Á Thần, nhưng cô ta nghĩ rằng anh vẫn đang còn điều hành cái công ty nhỏ bé kia. Dù sao mới chỉ có năm năm mà thôi, cái công ty đó có thể lớn đến mức nào chứ, muốn so với Kim gia thâm căn cố đế của cô ta đúng là lấy trứng chọi đá. Bạc Á Thần là người khôn ngoan, nhất định sẽ nghe ra hàm ý trong câu nói của cô ta mà chọn lựa đúng đắn. Kim Mịch Du đắc ý nghĩ.
Bạc Á Thần sao có thể không hiểu cô ta đang muốn đe dọa mình. Anh lạnh nhạt đáp một tiếng rồi đóng sập cánh cửa lại:
“Tùy cô.”
Kim Mịch Du nhìn cánh cửa đóng lại ngay trước mắt thì vô cùng phẫn nộ. Bạc Á Thần, anh cư nhiên dám không nghe theo lời tôi! Cứ chờ xem, năm năm trước tôi không có được anh, nhưng không có nghĩa là năm năm sau cũng vậy. Kim Mịch Du tôi thề, nếu tôi không thể khiến anh khuất phục, tôi sẽ không mang họ Kim!
Kim Mịch Du cắn răng, sau đó lấy điện thoại ra nhấn một dãy số:
“Alo, điều tra cho tôi thông tin về một người tên Bạc Á Thần trong năm năm trở lại đây, nhất là những hoạt động gần đây của anh ta, gửi cho tôi ngay lập tức!”
Kim Mịch Du vừa gọi điện xong, trên hành lang liền xuất hiện một người đàn ông. Anh ta khoảng chừng hai sáu hai bảy tuổi, là một người Mĩ chính gốc, tóc vàng mắt xanh, bộ dạng cao ráo đẹp trai, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ lấy lòng khiến người ta không khỏi coi thường.
“Fiona, em đột nhiên chạy đi đâu vậy, làm anh lo muốn chết.”
Người này không ai khác chính là David Raimon, con trai thứ hai của chủ tịch tập đoàn xây dựng W.A lớn thứ ba nước Mĩ, cũng là người bạn trai thứ hai mươi của Kim Mịch Du ban nãy bị bỏ rơi tại quầy lễ tân.
Kim Mịch Du nhìn thấy David liền lộ vẻ chán ghét. Lão già kia vì muốn Kim gia đầu tư một khoản tiền lớn vào W.A mà sẵn sàng dùng cả con trai mình làm đồ chơi mua vui cho cô ta, đúng là một người cha tốt a. Nếu không phải cô ta đã lên giường chán với lũ đàn ông thành thục kia thì cũng đã không tiếp nhận tên nhóc David nhỏ hơn mình đến bốn tuổi này. Bây giờ nghĩ lại, đúng là quá mức vớ vẩn mà.
Kim Mịch Du đang định bảo David cút đi thì trong đầu bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng. Bạc Á Thần, không phải anh đã nói tôi muốn làm gì thì cứ làm sao, vậy tôi sẽ làm cho anh xem!
“Lại đây.”
Kim Mịch Du ngoắt tay một cái, David Raimon liền lập tức xun xoe chạy đến cạnh cô ta, ân cần hỏi:
“Có chuyện gì sao, Fiona?”
Kim Mịch Du thoáng nhìn qua cánh cửa phòng khép kín của Bạc Á Thần, ánh mắt lộ ra tia ngoan tuyệt. Cô ta áp sát môi vào vành tai David Raimon, nói nhỏ:
“Nghe cho rõ những lời tôi sắp nói đây. Tôi muốn anh…”
David Raimon nghe xong liền gật đầu, bộ dạng tự tin mười phần.
“Fiona, em yên tâm, chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, anh nhất định sẽ làm cho em hài lòng.”
Kim Mịch Du hài lòng gật đầu, tâm trạng cũng tốt lên trông thấy. Bạc Á Thần, anh chờ mà xem, người hối hận là anh, tuyệt đối không phải là tôi đâu.
“Chúng ta đi thôi.”
Nhận được lệnh của Kim Mịch Du, David Raimon liền ôm eo cô ta rời đi. Hai người vào thang máy lên tầng kế tiếp, ý định vui vẻ đêm xuân không hề khó đoán.
--- ------ ------ ---------
Trở lại với đám người An Tịnh Tuyết đang cắm trại trên núi Bàn Long, giờ cơm trưa vừa đi qua. Đa phần học sinh đều trở vào lều ngủ trưa hay ngổi tụm ba tụm bảy nói chuyện phiếm, trừ một số người có dụng tâm kín đáo nào đó.
La Bích Như nhìn đồng hồ trên tay, tim không khỏi mỗi lúc đập một nhanh hơn. Thời gian này trời nắng rất gắt, lũ thiên kim thiếu gia kia nhất định sẽ không ra ngoài nhiều, là một thời điểm vô cùng thuận lợi để cô ta thực hiện kế hoạch. La Bích Như nhìn ra ngoài lều một chút, phát hiện không có ai quanh quẩn xung quanh mới an tâm thở ra một hơi. Đồng thời, cô ta cũng nắm chặt tay, ánh mắt lộ vẻ kiến quyết.
“Nhiên Nhiên, chúng ta đi thôi.”
Trần Ngọc Nhiên đang nằm chơi trò chơi trên điện thoại, nghe vậy không khỏi thắc mắc:
“Trời nắng thế này, cậu còn muốn đi đâu?”
“Cậu còn hỏi à, đương nhiên là đến chỗ có cảnh cực đẹp mà mình đã nói hôm qua. Sao, cậu không muốn đi à?”
Trần Ngọc Nhiên nhận được câu trả lời từ La Bích Như, hai mắt liền sáng lên như đèn pha, đến chiếc Iphone cũng quăng sang một bên, háo hức hỏi:
“Đi, đi chứ. Mình cứ tưởng phải đợi đến chiều cậu mới đưa mình đi, bây giờ được đi sớm hơn thì còn gì tốt bằng! Mình yêu cậu chết mất, Bích Như ạ!”
La Bích Như mỉm cười dịu dàng rồi đáp lại:
“Nếu không đi bây giờ thì e là đến chiều sẽ không đi được nữa. Mình nghe nói thầy Thịnh định tổ chức hoạt động gì đó vào chiều nay, nên chúng ta chỉ còn cách là đi vào lúc này thôi. Chỉ là trời có hơi nắng một chút.”
Trần Ngọc Nhiên giống như sợ La Bích Như sẽ đổi ý, vội vàng mở giỏ xách lấy tuýt kem chống nắng đắt tiền ra. Cô ta lập tức bôi kem lên lòng bàn tay, sau đó lao đến bên cạnh La Bích Như.
“Kem chống nắng của mình rất tốt, cho dù đứng dưới nắng suốt bốn tiếng đồng hồ cũng không bị đen da đâu. Để mình thoa cho cậu, thoa xong chúng ta đi liền nhé.”
La Bích Như chỉ cười nhẹ rồi thả lỏng thân mình hưởng thụ hầu hạ của Trần Ngọc Nhiên. Cô ta nhìn An Tịnh Tuyết đang đọc sách gần đó, quyết định tiếp tục câu thêm một con cá nữa.
“An đồng học, cậu có muốn đi cùng với bọn mình không?”
Trần Ngọc Nhiên không ngờ La Bích Như lại đột nhiên đề nghị như thế, sắc mặt vui vẻ lập tức xấu đi.
“Bích Như, sao cậu lại…”
Cô ta còn chưa nói hết câu, La Bích Như đã đảo tầm mắt lại đây. Trần Ngọc Nhiên tuy rằng bất mãn, nhưng nghĩ đến La Bích Như làm như thế là vì có lý do, đành tạm thời im miệng.
Qua một khoảng thời gian khá lâu, An Tịnh Tuyết vẫn dán mắt vào quyển sách giống như hoàn toàn không để ý đến hai người họ. Cuối cùng, đến khi La Bích Như cho rằng mình sắp phải sửa lại kế hoạch, An Tịnh Tuyết lại đột nhiên lên tiếng:
“Được.”
Thần Chết Mỉm Cười: Bà Xã Sát Thủ Của Tổng Tài Hắc Đạo - Chapter 72
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Đừng gọi tôi bằng cái tên đó.” Bạc Á Thần lập tức lạnh lùng đáp lại, ánh mắt đã ẩn hiện sát khí. Cái tên Kelvin ấy khiến anh nhớ lại rất nhiều chuyện không vui trong quá khứ.
Người phụ nữ hơi rùng mình một chút vì sát khí của Bạc Á Thần, không khỏi thu liễm đi ít nhiều. Không hiểu sao trong lòng cô ta bỗng xuất hiện một cảm giác nôn nao, bồn chồn khó hiểu. Bạc Á Thần năm đó, thật sự đã thay đổi rồi sao?
Cố gắng lấy lại sự tự tin cao ngất của bản thân, cô ta nói:
“Nếu anh không muốn em gọi như vậy cũng được, dù sao chúng ta cũng cùng dòng máu Châu Á, xưng hô bằng tên gốc vẫn thân thiết hơn. Đúng không, Thần?”
Vừa nói, cô ta vừa cố tình áp sát Bạc Á Thần, hành động đầy vẻ quyến rũ.
Bạc Á Thần lập tức tránh qua một bên, khí lạnh tỏa ra càng lúc càng nồng đậm chứng tỏ anh đang cực kì mất kiên nhẫn. Anh nghiêm mặt nhìn cô ta, gằng giọng nói:
“Cút.”
Một tiếng ngắn gọn nhưng chứa lực sát thương cực lớn. Người phụ nữ bị dọa không nhẹ, lập tức lùi lại ra khỏi phạm vi cánh cửa, vẻ mặt hoa dung thất sắc trông vô cùng đáng thương. Nếu là người đàn ông khác nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ lập tức chạy đến an ủi, hận không thể dùng hết bản lĩnh ra bảo vệ cô ta. Nhưng Bạc Á Thần lại khác, anh chỉ ước gì không phải nhìn thấy khuôn mặt ghê tởm đó thêm một giây nào nữa. Vì vậy, gần như trong tích tắc, anh đã đóng cửa phòng lại.
Người phụ nữ khó khăn lắm mới tìm được Bạc Á Thần, đương nhiên không cam lòng thất bại như thế. Cô ta lập tức quên hết sợ hãi, vội vàng đưa tay ra giữ cửa.
“Thần, em biết anh còn giận em về cái chết của Zack, nhưng lúc đó em thật sự không cố ý mà. Em chỉ là tự vệ, tự vệ mà thôi! Anh cũng biết Zack ích kỷ đến mức nào mà, rõ ràng em không còn tình cảm gì với anh ta nữa, nhưng anh ta vẫn đến tìm em, đe dọa em, bắt em phải rời xa anh. Thần, em yêu anh, đương nhiên sẽ không thể nào khuất phục trước anh ta, nên em mới…”
“Câm miệng!”
Cả người Bạc Á Thần tỏa ra sát khí ngùn ngụt, ánh mắt lạnh lẽo như sông băng ngàn năm nhìn người phụ nữ trước mắt. Nếu không phải vì lời hứa với Phạm Vỹ, anh đã bóp chết cô ta từ lâu rồi. Phạm Vỹ yêu cô ta biết bao nhiêu, làm chuyện gì cũng suy nghĩ cho cô ta, vậy mà đến lúc chết đi rồi vẫn bị cô ta nhục mạ. Đúng là quá mức ghê tởm!
Kim Mịch Du một lần nữa bị Bạc Á Thần làm cho sợ hãi, cả người run lên như cầy sấy, mồ hôi lạnh không biết từ khi nào đã thấm ướt cả phần váy ở lưng. Nếu ban đầu chỉ là nghi ngờ thì bây giờ cô ta đã có thể khẳng định chắc chắn rằng Bạc Á Thần đã thay đổi rồi, hơn nữa còn thay đổi rất nhiều. Người đàn ông không nhiễm khói lửa nhân gian năm đó, lúc này không những lạnh lùng hơn, mà còn tồn tại một sự tàn bạo như tu la đến từ địa ngục. Trong thoáng chốc, từ bộ mặt trích tiên đạm mạc, anh đã biến thành ác quỷ làm người ta kinh hồn khiếp vía.
Nếu An Tịnh Tuyết nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ không tiếc lời tán thưởng Bạc Á Thần có uy áp mạnh mẽ. Nhưng Kim Mịch Du lại bị dọa cho hồn bay phách lạc, mặt trắng không còn chút máu, cánh tay đang giữ cửa cũng buông lỏng rồi rơi xuống. Cô ta thật sự không ngờ chỉ sau năm năm, Bạc Á Thần đã có biển chuyển lớn đến mức này, xa lạ đến mức khiến cô ta sợ hãi không cách nào kiềm chế được. Chẳng lẽ, việc cô ta tìm đến Bạc Á Thần là sai lầm?
Nhớ lại ban nãy, khi cô ta đang cùng người bạn trai thứ hai mươi đang làm thủ tục thuê phòng ở quầy lễ tân thì vô tình bắt gặp được Bạc Á Thần. Khi đó, cô ta vô cùng vui mừng, lập tức đứng dậy đuổi theo. Sau vụ việc ngộ sát lùm xùm kia, Kim gia vì cô ta mà gánh không ít tai tiếng, vì thế cấm cô ta không được bao giờ tìm đến Bạc Á Thần hay bất cứ người nào liên quan đến Phạm Vỹ nữa. Cô ta đã tuân thủ lệnh cấm đó suốt năm năm, trong thời gian này còn quen không ít bạn trai mới, nhưng không có ai khiến cô ta rung động được như Bạc Á Thần cả.
Cái cô ta yêu nhất ở Bạc Á Thần chính là sự lạnh nhạt cấm dục kia, nó khiến ham muốn chinh phục trong người cô ta không ngừng sôi trào. So với Bạc Á Thần lạnh lùng, đám thiếu gia công tử suốt ngày chỉ vì ao ước tài sản của cô ta mà không ngừng cung phụng thật vô cùng nhàm chán. Tuy đã ba mươi tuổi, nhưng cô ta vẫn rất kiêu ngạo về sức quyến rũ của mình, phụ nữ trưởng thành không phải lúc nào cũng có sức hấp dẫn hơn, không phải sao? Vì thế, cô ta mới tự tin dám đi tìm Bạc Á Thần. Cô ta cho rằng, Bạc Á Thần nhất định sẽ không thể nào chống cự được sự cuốn hút của cô ta mà quên đi hết những chuyện không vui trước đây. Nhưng, những sự việc vừa xảy ra hoàn toàn khác với suy nghĩ đó của cô ta. Cô ta thậm chí còn cảm nhận được sát ý từ Bạc Á Thần, một sát ý mãnh liệt.
Bạc Á Thần không hề có ý định thương hương tiếc ngọc. Bằng chất giọng lạnh lẽo cực độ, anh nói:
“Kim Mịch Du, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi có thể vì Phạm Vỹ mà bỏ qua cho cô thêm lần này, nhưng sau này thì tuyệt đối không. Đừng khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi. Nếu không, cô nhất định sẽ hối hận.”
Kim Mịch Du tuy sợ hãi, nhưng xuất thân là đại tiểu thư Kim gia tài phú uy quyền, lòng kiêu ngạo đương nhiên không phải chỉ cao bình thường. Cô ta cảm thấy việc bị một người đàn ông như Bạc Á Thần ghét bỏ là vô cùng nhục nhã. Từ trước đến nay, những thứ cô ta muốn, chưa từng có thứ nào có thể thoát khỏi bàn tay của cô ta. Nhưng Bạc Á Thần lại hết lần này đến lần khác làm trái ý cô ta, khiến cô ta cảm thấy mình thật thất bại. Kim Mịch Du có thể cam tâm sao, đáp án dĩ nhiên là không!
Kim Mịch Du huy động hết tất cả sự kiêu ngạo để lấn át nỗi sợ hãi. Cô ta nắm chặt hai tay thành quả đấm, sau đó nói:
“Thần, anh tốt nhất đừng tiếp tục dọa em. Nếu như em không vui, Kim gia sẽ chen chân vào ngành xây dựng đó. Em nghĩ, chắc anh không muốn công ty của mình có thêm một đối thủ cạnh tranh đâu nhỉ?”
Kim Mịch Du tuy không kịp điều tra về Bạc Á Thần, nhưng cô ta nghĩ rằng anh vẫn đang còn điều hành cái công ty nhỏ bé kia. Dù sao mới chỉ có năm năm mà thôi, cái công ty đó có thể lớn đến mức nào chứ, muốn so với Kim gia thâm căn cố đế của cô ta đúng là lấy trứng chọi đá. Bạc Á Thần là người khôn ngoan, nhất định sẽ nghe ra hàm ý trong câu nói của cô ta mà chọn lựa đúng đắn. Kim Mịch Du đắc ý nghĩ.
Bạc Á Thần sao có thể không hiểu cô ta đang muốn đe dọa mình. Anh lạnh nhạt đáp một tiếng rồi đóng sập cánh cửa lại:
“Tùy cô.”
Kim Mịch Du nhìn cánh cửa đóng lại ngay trước mắt thì vô cùng phẫn nộ. Bạc Á Thần, anh cư nhiên dám không nghe theo lời tôi! Cứ chờ xem, năm năm trước tôi không có được anh, nhưng không có nghĩa là năm năm sau cũng vậy. Kim Mịch Du tôi thề, nếu tôi không thể khiến anh khuất phục, tôi sẽ không mang họ Kim!
Kim Mịch Du cắn răng, sau đó lấy điện thoại ra nhấn một dãy số:
“Alo, điều tra cho tôi thông tin về một người tên Bạc Á Thần trong năm năm trở lại đây, nhất là những hoạt động gần đây của anh ta, gửi cho tôi ngay lập tức!”