Kim Mịch Du vừa gọi điện xong, trên hành lang liền xuất hiện một người đàn ông. Anh ta khoảng chừng hai sáu hai bảy tuổi, là một người Mĩ chính gốc, tóc vàng mắt xanh, bộ dạng cao ráo đẹp trai, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ lấy lòng khiến người ta không khỏi coi thường.
“Fiona, em đột nhiên chạy đi đâu vậy, làm anh lo muốn chết.”
Người này không ai khác chính là David Raimon, con trai thứ hai của chủ tịch tập đoàn xây dựng W.A lớn thứ ba nước Mĩ, cũng là người bạn trai thứ hai mươi của Kim Mịch Du ban nãy bị bỏ rơi tại quầy lễ tân.
Kim Mịch Du nhìn thấy David liền lộ vẻ chán ghét. Lão già kia vì muốn Kim gia đầu tư một khoản tiền lớn vào W.A mà sẵn sàng dùng cả con trai mình làm đồ chơi mua vui cho cô ta, đúng là một người cha tốt a. Nếu không phải cô ta đã lên giường chán với lũ đàn ông thành thục kia thì cũng đã không tiếp nhận tên nhóc David nhỏ hơn mình đến bốn tuổi này. Bây giờ nghĩ lại, đúng là quá mức vớ vẩn mà.
Kim Mịch Du đang định bảo David cút đi thì trong đầu bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng. Bạc Á Thần, không phải anh đã nói tôi muốn làm gì thì cứ làm sao, vậy tôi sẽ làm cho anh xem!
“Lại đây.”
Kim Mịch Du ngoắt tay một cái, David Raimon liền lập tức xun xoe chạy đến cạnh cô ta, ân cần hỏi:
“Có chuyện gì sao, Fiona?”
Kim Mịch Du thoáng nhìn qua cánh cửa phòng khép kín của Bạc Á Thần, ánh mắt lộ ra tia ngoan tuyệt. Cô ta áp sát môi vào vành tai David Raimon, nói nhỏ:
“Nghe cho rõ những lời tôi sắp nói đây. Tôi muốn anh…”
David Raimon nghe xong liền gật đầu, bộ dạng tự tin mười phần.
“Fiona, em yên tâm, chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, anh nhất định sẽ làm cho em hài lòng.”
Kim Mịch Du hài lòng gật đầu, tâm trạng cũng tốt lên trông thấy. Bạc Á Thần, anh chờ mà xem, người hối hận là anh, tuyệt đối không phải là tôi đâu.
“Chúng ta đi thôi.”
Nhận được lệnh của Kim Mịch Du, David Raimon liền ôm eo cô ta rời đi. Hai người vào thang máy lên tầng kế tiếp, ý định vui vẻ đêm xuân không hề khó đoán.
--- ------ ------ ---------
Trở lại với đám người An Tịnh Tuyết đang cắm trại trên núi Bàn Long, giờ cơm trưa vừa đi qua. Đa phần học sinh đều trở vào lều ngủ trưa hay ngổi tụm ba tụm bảy nói chuyện phiếm, trừ một số người có dụng tâm kín đáo nào đó.
La Bích Như nhìn đồng hồ trên tay, tim không khỏi mỗi lúc đập một nhanh hơn. Thời gian này trời nắng rất gắt, lũ thiên kim thiếu gia kia nhất định sẽ không ra ngoài nhiều, là một thời điểm vô cùng thuận lợi để cô ta thực hiện kế hoạch. La Bích Như nhìn ra ngoài lều một chút, phát hiện không có ai quanh quẩn xung quanh mới an tâm thở ra một hơi. Đồng thời, cô ta cũng nắm chặt tay, ánh mắt lộ vẻ kiến quyết.
“Nhiên Nhiên, chúng ta đi thôi.”
Trần Ngọc Nhiên đang nằm chơi trò chơi trên điện thoại, nghe vậy không khỏi thắc mắc:
“Trời nắng thế này, cậu còn muốn đi đâu?”
“Cậu còn hỏi à, đương nhiên là đến chỗ có cảnh cực đẹp mà mình đã nói hôm qua. Sao, cậu không muốn đi à?”
Trần Ngọc Nhiên nhận được câu trả lời từ La Bích Như, hai mắt liền sáng lên như đèn pha, đến chiếc Iphone 5 cũng quăng sang một bên, háo hức hỏi:
“Đi, đi chứ. Mình cứ tưởng phải đợi đến chiều cậu mới đưa mình đi, bây giờ được đi sớm hơn thì còn gì tốt bằng! Mình yêu cậu chết mất, Bích Như ạ!”
La Bích Như mỉm cười dịu dàng rồi đáp lại:
“Nếu không đi bây giờ thì e là đến chiều sẽ không đi được nữa. Mình nghe nói thầy Thịnh định tổ chức hoạt động gì đó vào chiều nay, nên chúng ta chỉ còn cách là đi vào lúc này thôi. Chỉ là trời có hơi nắng một chút.”
Trần Ngọc Nhiên giống như sợ La Bích Như sẽ đổi ý, vội vàng mở giỏ xách lấy tuýt kem chống nắng đắt tiền ra. Cô ta lập tức bôi kem lên lòng bàn tay, sau đó lao đến bên cạnh La Bích Như.
“Kem chống nắng của mình rất tốt, cho dù đứng dưới nắng suốt bốn tiếng đồng hồ cũng không bị đen da đâu. Để mình thoa cho cậu, thoa xong chúng ta đi liền nhé.”
La Bích Như chỉ cười nhẹ rồi thả lỏng thân mình hưởng thụ hầu hạ của Trần Ngọc Nhiên. Cô ta nhìn An Tịnh Tuyết đang đọc sách gần đó, quyết định tiếp tục câu thêm một con cá nữa.
“An đồng học, cậu có muốn đi cùng với bọn mình không?”
Trần Ngọc Nhiên không ngờ La Bích Như lại đột nhiên đề nghị như thế, sắc mặt vui vẻ lập tức xấu đi.
“Bích Như, sao cậu lại…”
Cô ta còn chưa nói hết câu, La Bích Như đã đảo tầm mắt lại đây. Trần Ngọc Nhiên tuy rằng bất mãn, nhưng nghĩ đến La Bích Như làm như thế là vì có lý do, đành tạm thời im miệng.
Qua một khoảng thời gian khá lâu, An Tịnh Tuyết vẫn dán mắt vào quyển sách giống như hoàn toàn không để ý đến hai người họ. Cuối cùng, đến khi La Bích Như cho rằng mình sắp phải sửa lại kế hoạch, An Tịnh Tuyết lại đột nhiên lên tiếng:
“Được.”
Một lúc sau, ba người xuất phát. La Bích Như và Trần Ngọc nhiên đi phía trước, còn An Tịnh Tuyết vẫn thong thả chậm rãi đi đằng sau. So sánh với sự háo hức của Trần Ngọc Nhiên hay sự lo lắng ngầm của La Bích Như, cô mang tâm trạng cực kì thoải mái. Đối với An Tịnh Tuyết mà nói, hai ngày vừa qua thật sự quá nhàm chán. Vì thế, tuy biết La Bích Như đang có âm mưu quỷ kế nào đó, cô vẫn nhận lời đề nghị của cô ta. Cuộc sống đó nha, không có chút kích thích là không được đâu, sẽ buồn chết đó.
La Bích Như vừa ứng phó với đủ mọi câu hỏi từ Trần Ngọc Nhiên, vừa không ngừng để ý An Tịnh Tuyết và tình hình xung quanh. Ngay khi phát hiện địa điểm cô ta gài bẫy còn không xa nữa, La Bích Như liền tiến hành bước thứ hai của kế hoạch.
“Đúng rồi, Nhiên Nhiên, cậu đã mang đủ film chưa?”
Trần Ngọc Nhiên nghe vậy liền cười một tiếng, khẳng định đáp:
“Đương nhiên, mình mang đến tận ba cuộn đó, còn bỏ vào trong túi áo…”
Chưa nói hết câu, sắc mặt cô ta liền lập tức xấu đi. Bởi vì, cánh tay vừa chạm vào túi áo khoác của cô ta không hề cảm nhận được bất kì vật lạ nào, giống hệt như việc bỏ ba cuộn film vào trước đó là ảo giác của cô ta vậy.
“Sao có thể, mình nhớ rõ ràng là đã bỏ vào rồi mà!” Trần Ngọc Nhiên kinh ngạc la lên, thái độ vô cùng nóng nảy. Cô ta thật sự không muốn phải quay về rồi đến đây một lần nữa, việc chịu nắng nóng suốt bốn mươi phút qua đã đủ khiến cô ta phát điên rồi.
La Bích Như đã sớm biết cô ta sẽ có thái độ như vậy nên không hề bối rối nói ra lời thoại đã chuẩn bị sẵn:
“Hay là để mình trở về lấy giúp cậu nhé. Dù sao mình cũng đang có ý định lấy thêm vài chai nước khoáng.”
Trần Ngọc Nhiên nghe xong đương nhiên cực kì vui vẻ. Cô ta cảm kích nhìn La Bích Như, nói:
“Phiền cho cậu rồi, Bích Như. Thật là, do mình đãng trí quá.”
An Tịnh Tuyết thu hết cảnh này vào tầm mắt, miệng không khỏi nhếch lên một đường cong trào phúng. Nếu Trần Ngọc Nhiên biết được ba cuộn film kia là do ai lén lấy ra, không biết sẽ có phản ứng như thế đây. Hành động của La Bích Như dù sao cũng không qua nổi mắt cô, chỉ là cô không biết cô ta đang có âm mưu gì thôi. Xem ra, chuyện này càng lúc càng thú vị rồi.
La Bích Như phát hiện An Tịnh Tuyết đang nhìn mình, không khỏi rụt người một chút. Không lẽ, con nhỏ đó đã biết được chuyện gì rồi sao? Không, không thể nào, nhất định là do cô ta thần hồn nát thần tính mà thôi.
“An đồng học, cậu có muốn lấy thêm thứ gì không, sắn tiện mình cầm đến luôn.”
Trần Ngọc Nhiên đứng bên cạnh nghe vậy liền khó chịu ra mặt, lập tức lớn tiếng phản đối:
“Sao cậu phải lấy đồ giúp cô ta chứ. Cô ta không có chân sao, tự trở về cũng được mà. Bích Như à, cậu đừng dùng lòng tốt của mình cho loại người đó, cô ta sẽ không cảm kích cậu đâu.”
“Nhiên Nhiên…”
Nghe xong những lời vừa rồi, An Tịnh Tuyết lại không hề có chút tức giận nào. Bù lại, cô nhìn Trần Ngọc Nhiên và La Bích Như như nhìn hai tên hề mua vui, thậm chí còn thiếu chút nữa vỗ tay khen hay. Đây chẳng lẽ là truyền thuyết bị người ta đem bán còn giúp đếm tiền đây sao, vị tiểu thư Trần Ngọc Nhiên này đúng là cực phẩm nha.
Một cơn gió bỗng nhiên thổi qua, ánh mắt An Tịnh Tuyết liền lóe lên một tia sắc lạnh nhìn về phía rừng cây gần đó. Cô liếm môi, sự khát máu lập tức trỗi dậy trong cơ thể. Không ngờ chỉ trong vòng hai ngày ít ỏi mà cô đã gặp được nhiều phiền phức thế này. Chỉ là, có người đưa lên tận cửa để giết thì cũng không tệ lắm. Dù sao, so với việc phải đi săn mồi, cô vẫn thích để con mồi tự đến hơn. Biết sao đây, tính cô vốn rất lười nha.
Sau khi An Tịnh Tuyết quay đầu sang chỗ khác, đằng sau những thân cây rậm rạp bỗng truyền ra tiếng nói rất nhỏ:
“Này, con nhỏ đó vừa nhìn chúng ta sao?”
“Xì, mày đừng chọc cười tao, sao nó có thể phát hiện ra chúng ta được chứ. Chẳng qua chỉ là một con nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi, đừng có nhát cáy như vậy.”
“Nhưng mà tao cứ cảm thấy nó nhìn chúng ta nha?”
“Thôi đi, đừng nói lung tung nữa. Mày mau chuẩn bị đi, chút nữa đợi con nhỏ kia đi rồi thì ra tay. Cẩn thận một chút, hỏng việc là không có tiền thưởng đâu.”
“Biết rồi, dù sao đây cũng đâu phải lần đầu tao làm việc này…”
Tiếng nói trong rừng tắt hẳn, La Bích Như cũng đã thành công viện cớ rời đi. Lúc này, nếu không kể đến những kẻ đang lén lút ẩn nấp kia, trong khu vực này chỉ còn An Tịnh Tuyết và Trần Ngọc Nhiên. Trần Ngọc Nhiên hiển nhiên là không vui vẻ với tình trạng này, cô ta thật sự ghét cay ghét đắng việc phải ở chung với An Tịnh Tuyết.
“Này, tôi khuyên cô tốt nhất không nên đến đó.”
Thấy Trần Ngọc Nhiên có ý định muốn đến cánh rừng kế bên để tránh nắng, An Tịnh Tuyết không khỏi có hảo tâm nhắc nhở một chút. Tuy nhiên, vị tiểu thư nào đó hoàn toàn không cảm kích cô.
“Tôi muốn làm gì là quyền của tôi, không đến lượt cô quản đâu. Hừ, đừng tưởng cô học giỏi một chút là muốn lên mặt dạy đời ai cũng được!”
An Tịnh Tuyết cười khổ, nhân phẩm của cô thật sự kém như vậy sao, hay là do đầu óc của Trần Ngọc Nhiên có sức tưởng tượng quá phong phú. Thôi kệ, nếu người ta đã muốn đi tìm chết, cô cũng không còn cách nào.