Trần Ngọc Nhiên vừa tựa người vào gốc cây liền cảm thấy có gì đó không bình thường. Cô ta quay đầu lại, nhưng không phát hiện được gì ngoài một mảng rừng vắng lặng. Mặc dù thế, cô ta vẫn cảm thấy sống lưng lạnh toát. Trần Ngọc Nhiên bỗng có chút sợ hãi, cô ta muốn rời khỏi, nhưng lại sợ mất mặt trước An Tịnh Tuyết nên đành phải bất đắc dĩ đứng đó.
“Cô, cô cũng lại đây đi.” Trần Ngọc Nhiên cau có nói, trong lòng thầm nghĩ nếu có chuyện gì xảy ra cũng phải lôi An Tịnh Tuyết xuống cùng.
An Tịnh Tuyết cười cười, thật sự làm theo lời Trần Ngọc Nhiên nói, không nhanh không chậm bước tới. Đang khi Trần Ngọc Nhiên đắc ý và đỡ sợ hơn một chút, An Tịnh Tuyết lại đột nhiên dừng lại.
“Sao, sao cô không đi tiếp?”
Trần Ngọc Nhiên nóng nảy nói, hình như cô ta vừa nghe thấy tiếng động ở phía sau.
An Tịnh Tuyết cúi đầu, thong thả nhặt một cành cây từ dưới đất lên rồi bẻ làm đôi. Rất nhanh, trên tay cô đã suất hiện một khúc cây dài tầm 15cm, cực kì thanh mảnh nhưng không kém phần sắc nhọn. Người bình thường nhìn vào đều cảm thấy hành động của cô rất ngớ ngẩn, nhưng không ai biết rằng chỉ trong chốc lát nữa thôi, nó sẽ trở thành một thứ vũ khí không hề thua kém dao súng. Một lưỡi hái tử thần.
“Còn chưa muốn xuất hiện sao?”
An Tịnh Tuyết nhìn mảng rừng phía sau Trần Ngọc Nhiên, nhẹ nhàng mở miệng.
Trần Ngọc Nhiên còn chưa kịp phản ứng, cánh tay phải đã đột nhiên bị bắt lấy, chiếc máy ảnh lập tức rơi xuống mặt đất tạo nên tiếng động chói tai. Cô ta sợ hãi hét lên, nhưng giữa chừng đã bị một bàn tay to khỏe bịt lại.
“Đứng im, không tao cắt đứt cổ mày!”
Bị con dao sáng loáng kề lên cổ, Trần Ngọc Nhiên run rẩy không dám náo loạn nữa. Tuy nhiên, cô ta vẫn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía An Tịnh Tuyết, giống hệt như một con chuột chũi cùng đường, vô cùng đáng thương.
An Tịnh Tuyết lại hoàn toàn làm ngơ trước sự đáng thương đó, cô đang bận đánh giá con mồi vừa xuất hiện. Hai tên này có thân hình rất cao lớn, so với hai tên trước thì có vẻ kém chuyện nghiệp hơn một chút, khuôn mặt đều đã che kín nhờ khẩu trang, một kẻ mặc áo đen, một kẻ mặc áo màu lục họa tiết quân đội, trên người quanh quẩn hơi thở của giang hồ hỗn tạp.
“Sao mày có thể phát hiện ra chúng tao?” Tên mặc áo đen đang kiềm chế Trần Ngọc Nhiên cất tiếng hỏi, cùng lúc ngầm ra hiệu cho tên áo lục đi bắt An Tịnh Tuyết.
An Tịnh Tuyết không hề có ý định chạy trốn. Cười lạnh một tiếng, cô bình tĩnh trả lời:
“Lần sau trốn thì trốn chuyên nghiệp một chút, thế này cũng quá lộ liễu rồi. Còn nữa, tao khuyên mày đừng nên di chuyển nữa, nếu không, tao không thể đảm bảo mày có thể sống lâu hơn đâu.”
Tên áo đen và tên áo lục nghe xong không những không sợ hãi mà còn phá lên cười. Chúng nhìn An Tịnh Tuyết như nhìn một con kiến, không hề kiêng dè mở miệng chế giễu:
“Ha ha, thật là đáng sợ quá đi. Tao chưa bao giờ sợ hãi như thế này đấy.”
“Chậc chậc, từng tuổi này rồi tao mới bị một con nhóc đe dọa, đúng là thú vị nha.”
“Mày còn chờ gì nữa, còn không mau qua đó đi, để xem vị tiểu thư xinh xắn này ‘hành’ mày như thế nào.”
“Ui ui, tao mong còn không kịp đây, nhất định sẽ rất khó quên nha. Em yêu, em muốn làm gì anh đây, nhanh nhanh làm đi, anh đang chờ a.”
Không thể trách hai tên này khinh địch, ngoại hình của An Tịnh Tuyết quả thật không có một chút sức đe dọa nào. Thân hình thanh mảnh yếu ớt, giống như chỉ cần mạnh tay liền có thể bẻ gãy, vừa nhìn chẳng khác nào một vị thiên kim tiểu thư lớn lên trong cưng chiều, so với cơ thể to lớn vạm vỡ của bọn chúng đúng là không bằng một góc. Hơn nữa, cô còn không mang vũ khí, đơn thuần chính là lấy trứng chọi đá.
An Tịnh Tuyết không bộc lộ một chút tức giận nào, chỉ là cành cây trên tay cô đã nắm chặt hơn ban đầu. Cô nhìn tên áo lục càng lúc càng tới gần, khóe môi khẽ nhếch. Chậc, cô rõ ràng đã nhân từ khuyên bảo bọn chúng rồi nha, chẳng qua mấy kẻ này lại không sợ chết, đã vậy, cô cũng không cần tiếp tục ban phát lòng tốt của mình nữa.
Mắt thấy khoảng cách giữa tên áo lục và An Tịnh Tuyết chỉ còn chưa đến ba mét, Trần Ngọc Nhiên lộ ra một tia đắc ý. Cô ta vẫn mang suy nghĩ ban đầu, chính là có chết thì cùng chết, An Tịnh Tuyết tuyệt đối không thể bỏ lại cô ta mà một mình trốn thoát. Không những thế, tuy ban đầu có sợ hãi, nhưng bây giờ Trần Ngọc Nhiên đã bình tĩnh đi rất nhiều. Cô ta nghĩ rằng chút nữa chỉ cần nói ra thân phận con gái phó thị trưởng của mình, hai tên khốn này nhất định sẽ sợ hãi mà thả cô ta. Vì vậy, tâm trạng của Trần Ngọc Nhiên lúc này hoàn toàn là vui sướng khi người khác gặp họa. Cô ta thậm chí còn mong hai tên này dày vò An Tịnh Tuyết một trận, như vậy cô ta sẽ càng hả dạ hơn.
Tên áo đen đang bắt giữ Trần Ngọc nhiên cũng rất vui mừng, cho rằng nhiệm vụ của bọn chúng sắp thành công, không ngờ tình hình lại xảy ra đột biến. An Tịnh Tuyết vốn đứng yên chẳng khác gì tượng đá lại đột nhiên hành động. Cô nhanh như cắt phóng tới tên áo lục, cánh tay cầm cành cây xẹt qua cổ của hắn, tức thì, một dòng máu tươi liền phun ra giữa không trung, từng giọt từng giọt rơi xuống nhiễm ướt cả một mảng đất. Tên áo lục hai mắt trừng lớn, dần dần đổ ầm xuống mặt đất, vĩnh viễn không thể động đậy được nữa.
“Không, không thể nào!”
Tên áo đen và Trần Ngọc Nhiên đều bị cảnh vừa diễn ra làm cho kinh hoàng, run rẩy không ngừng. Bọn họ là đang mơ sao, một con nhóc chỉ mới mười sáu tuổi lại có thể giết chết một gã đàn ông to lớn chỉ bằng một cành cây khô, chuyện điên rồ gì đang xảy ra thế này?
“Tao đã nói rồi mà, đừng tiếp tục đi nữa, cớ sao mày không chịu nghe đâu.”
An Tịnh Tuyết tươi cười nói chuyện với xác chết của tên áo lục, bàn chân mang giày ba ta nhỏ nhắn còn đá đá vào đầu hắn, bộ dạng hoàn toàn không giống kẻ vừa mới giết người một chút nào. Hành động này của cô đập vào mắt của tên áo đen và Trần Ngọc Nhiên thì càng làm bọn họ sợ hãi hơn, tên áo đen thậm chí còn có suy nghĩ muốn buông tha Trần Ngọc Nhiên mà bỏ chạy, đến tiền thưởng cũng không muốn màng nữa.
Thấy An Tịnh Tuyết bước qua xác tên áo lục tiến gần đến chỗ mình, tên áo đen liền run rẩy dí dao sát vào cổ Trần Ngọc Nhiên, thậm chí còn cắt một đường khiến máu đỏ chảy ra trông cực kì chói mắt. Hắn lùi về phía sau rồi cố gắng gằn giọng đe dọa để dấu đi sự sợ hãi:
“Không được tiến thêm nữa, nếu không tao sẽ giết nó!”
An Tịnh Tuyết giống như vừa nghe được một chuyện buồn cười nhất trên đời, lập tức bật cười vui vẻ, trong ánh mắt thậm chí còn nổi lên sự trào phúng mãnh liệt.
“Chậc, xem ra khả năng của mày không những yếu kém, ánh mắt cũng vô cùng tệ hại. Tao không hiểu sao mày có thể sống đến tận bây giờ được đấy, đúng là chuyện lạ a.”
Tên áo đen không ngờ An Tịnh Tuyết lại có phản ứng như vậy, không khỏi càng thêm hoang mang lo sợ. Hắn ta vốn định dùng Trần Ngọc Nhiên làm con tin để bắt An Tịnh Tuyết chùn bước, lại quên mất thái độ mà An Tịnh Tuyết và Trần Ngọc Nhiên dành cho nhau ban nãy. Không thể không nói An Tịnh Tuyết nhận xét rất đúng, hắn ta chính là vì thiếu khuyết khả năng nhìn nhận tình huống như vậy nên mới phải cam chịu làm một tên tép riu trong giới hắc đạo hỗn tạp. Đây chính là chuyện rõ rành rành, đến kẻ ngốc cũng có thể thấy được.
Trần Ngọc Nhiên lại càng không phải nói, lưng áo đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, hai chân gần như nhũn ra vì sợ chết. Cô ta đương nhiên thừa hiểu mình và An Tịnh Tuyết không hề có mối quan hệ tốt đẹp gì, nhưng vẫn hy vọng An Tịnh Tuyết sẽ cứu mình, không ngờ cuối cùng An Tịnh Tuyết lại lạnh lùng làm cô ta vỡ mộng. Trần Ngọc Nhiên cảm nhận được hơi lạnh trên mũi dao, cả người run run. Chẳng lẽ, hôm nay cô ta thật sự sẽ chết sao?
An Tịnh Tuyết nhìn hai con chuột đang giãy giụa trước mắt, càng muốn cười lớn hơn. Trò mèo vờn chuột này chơi rất vui nha, nếu có cơ hội sau này phải chơi nhiều hơn mới được. Bây giờ thì… vẫn nên kết thúc thôi.
Tên áo đen thấy An Tịnh Tuyết giơ cành cây còn nhuốm máu trên tay lên liền hoảng hốt vội quay đầu bỏ chạy. Tuy nhiên, hắn vừa rời đi chưa đến một giây thì đã mãi mãi không nhấc chân lên được nữa. Mãi mãi.
“Á á á”
Trần Ngọc Nhiên bị máu tươi phun vào mặt kinh hoàng hét lên. Cô ta ngồi trên mặt đất, không ngừng cố lau vết máu trên mặt mình. Tuy nhiên, khi phát hiện vết máu không những lau không hết, bây giờ thậm chí còn nhiễm đỏ hai bàn tay trắng nõn, cô ta lại càng hét thảm hơn.
An Tịnh Tuyết hơi nhíu mày vì tạp âm, sau đó lạnh lùng buông ra một câu:
“Im miệng.”
Lời đe dọa của An Tịnh Tuyết vô cùng có hiệu quả, Trần Ngọc Nhiên nghe xong liền im bặt. An Tịnh Tuyết còn chưa kịp thở phào vì được yên tĩnh, cô ta lại đột nhiên mở miệng cầu xin:
“An Tịnh Tuyết, cô tha cho tôi đi, tôi, tôi thề sẽ không nói chuyện cô đã giết người ra đâu, van xin cô đó. Dù sao chúng ta cũng là bạn cùng lớp mà. Chỉ cần cô tha cho tôi, cô muốn sao cũng được, tôi sẽ làm tất cả, làm tất cả những gì cô muốn…”
An Tịnh Tuyết hơi luyến tiếc nhìn qua cành cây vừa đâm vào gáy của tên áo đen, cười cười, đáp:
“Trần Ngọc Nhiên, cô nên cảm ơn hắn đi. Nếu không phải vì vũ khí duy nhất của tôi đã mất, cô cũng không sống được đâu. Đối với tôi ấy mà, cầu xin chẳng có tác dụng gì cả.”
Trần Ngọc Nhiên nghe vậy liền lộ ra vẻ mặt mừng rỡ. An Tịnh Tuyết sao có thể dễ dàng để cô ta được như ý, lập tức dội một gáo nước lạnh xuống:
“Tuy nhiên, tôi tha cho cô không có nghĩa là người khác cũng sẽ như vậy…”
Trần Ngọc Nhiên ngây người nhìn An Tịnh Tuyết, vẻ mặt đầy vẻ khó hiểu. Sau đó, giống như vừa nghĩ đến điều gì, cô ta liền biến sắc:
“Ý cô là…La Bích Như…”
An Tịnh Tuyết chỉ cười mà không đáp, nhưng thái độ của cô vào trong mắt Trần Ngọc Nhiên chính là sự khẳng định. Cô ta sốc đến mức sắc mặt trắng bệch. Đúng vậy, La Bích Như không phải chính là người dẫn cô ta và An Tịnh Tuyết đến chỗ này hay sao? Hơn nữa, La Bích Như cũng là người nửa đường việc cớ quay về… Càng nghĩ, Trần Ngọc Nhiên càng kinh sợ cùng căm phẫn. La Bích Như cư nhiên dám sai người giết cô ta? Chuyện này, chuyện này sao có thể xảy ra chứ, một người dịu dàng thiện lương như thế…chẳng lẽ, từ trước đến nay ả ta (La Bích Như) đều mang bộ mặt giả dối hay sao?
Cứ nghĩ đến khả năng này, cả người Trần Ngọc Nhiên liền ớn lạnh. Đừng nói là cô ta, cho dù là người khác cũng sẽ có cảm giác như vậy. Bạn thân đột nhiên hóa thành rắn độc rồi cắn mình một phát, đây chẳng phải là tư vị dễ chịu gì cho cam.
“Nhưng…nhưng tại sao cô ta lại muốn giết tôi?”
Trần Ngọc Nhiên nghĩ sao cũng không hiểu lý do tại sao La Bích Như muốn giết mình. Cho dù có muốn giết thì cũng là giết An Tịnh Tuyết, không phải sao? An Tịnh Tuyết vừa đoạt đi vị trí đệ nhất mỹ nữ trong học viện của ả ta (LBN), vừa đoạt mất Bạc Tổng tập đoàn XSX, theo lẽ thường La Bích Như phải rất hận An Tịnh Tuyết mới đúng chứ?
An Tịnh Tuyết không đáp, chỉ ngồi xuống bên cạnh thi thể của tên áo đen, sau đó lục tìm trong túi quần của hắn, lấy ra một chiếc di động. Cô quăng nó cho Trần Ngọc Nhiên rồi nói:
“Tự cô tra đi.”
--- ---------
Trong khi Trần Ngọc Nhiên và An Tịnh Tuyết đang tìm cách dọn dẹp hiện trường đẫm máu kia, La Bích Như lại đang gặp một vấn đề khác. Trên đường trở về lều, cô ta cư nhiên lại bắt gặp Thịnh Diệp Kiêu.
Đối với La Bích Như mà nói, đây tuyệt đối không phải là sự may mắn bình thường. Theo kế hoạch của cô ta, hai tên kia sẽ giết chết An Tịnh Tuyết, sau đó đem xác Trần Ngọc Nhiên trốn đi, còn cô ta thì giả bộ hoảng hốt chạy về khu cắm trại cầu cứu. Lúc đó, mọi người sẽ cho rằng người chủ mưu giết chết An Tịnh Tuyết là Trần Ngọc Nhiên đã sợ tội chạy trốn. Như vậy, cô ta sẽ trở thành người bị hại, không hề bị liên can tới vụ việc này. Bạc Á Thần cho dù tra cũng tra không được cô ta, sớm muộn gì vị trí phu nhân tập đoàn XSX cũng sẽ thuộc về cô ta mà thôi.
“Thầy Thịnh, may quá, thầy mau đi theo em cứu Nhiên Nhiên và Tịnh Tuyết. Bọn họ gặp phải hai tên côn đồ rất đáng sợ, nếu không nhanh thì sẽ không kịp mất.”
La Bích Như diễn vai người bị kinh hách vô cùng hoàn hảo, lại thêm vài giọt lệ khiến người ta thổn thức không thôi. Tuy nhiên, cô ta không hề phát giác ra ánh mắt của Thịnh diệp Kiêu đã trở nên khác thường.
“Vậy, em mau dẫn đường đi.”
Thần Chết Mỉm Cười: Bà Xã Sát Thủ Của Tổng Tài Hắc Đạo - Chapter 75
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trần Ngọc Nhiên vừa tựa người vào gốc cây liền cảm thấy có gì đó không bình thường. Cô ta quay đầu lại, nhưng không phát hiện được gì ngoài một mảng rừng vắng lặng. Mặc dù thế, cô ta vẫn cảm thấy sống lưng lạnh toát. Trần Ngọc Nhiên bỗng có chút sợ hãi, cô ta muốn rời khỏi, nhưng lại sợ mất mặt trước An Tịnh Tuyết nên đành phải bất đắc dĩ đứng đó.
“Cô, cô cũng lại đây đi.” Trần Ngọc Nhiên cau có nói, trong lòng thầm nghĩ nếu có chuyện gì xảy ra cũng phải lôi An Tịnh Tuyết xuống cùng.
An Tịnh Tuyết cười cười, thật sự làm theo lời Trần Ngọc Nhiên nói, không nhanh không chậm bước tới. Đang khi Trần Ngọc Nhiên đắc ý và đỡ sợ hơn một chút, An Tịnh Tuyết lại đột nhiên dừng lại.
“Sao, sao cô không đi tiếp?”
Trần Ngọc Nhiên nóng nảy nói, hình như cô ta vừa nghe thấy tiếng động ở phía sau.
An Tịnh Tuyết cúi đầu, thong thả nhặt một cành cây từ dưới đất lên rồi bẻ làm đôi. Rất nhanh, trên tay cô đã suất hiện một khúc cây dài tầm 15cm, cực kì thanh mảnh nhưng không kém phần sắc nhọn. Người bình thường nhìn vào đều cảm thấy hành động của cô rất ngớ ngẩn, nhưng không ai biết rằng chỉ trong chốc lát nữa thôi, nó sẽ trở thành một thứ vũ khí không hề thua kém dao súng. Một lưỡi hái tử thần.
“Còn chưa muốn xuất hiện sao?”
An Tịnh Tuyết nhìn mảng rừng phía sau Trần Ngọc Nhiên, nhẹ nhàng mở miệng.
Trần Ngọc Nhiên còn chưa kịp phản ứng, cánh tay phải đã đột nhiên bị bắt lấy, chiếc máy ảnh lập tức rơi xuống mặt đất tạo nên tiếng động chói tai. Cô ta sợ hãi hét lên, nhưng giữa chừng đã bị một bàn tay to khỏe bịt lại.
“Đứng im, không tao cắt đứt cổ mày!”
Bị con dao sáng loáng kề lên cổ, Trần Ngọc Nhiên run rẩy không dám náo loạn nữa. Tuy nhiên, cô ta vẫn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía An Tịnh Tuyết, giống hệt như một con chuột chũi cùng đường, vô cùng đáng thương.
An Tịnh Tuyết lại hoàn toàn làm ngơ trước sự đáng thương đó, cô đang bận đánh giá con mồi vừa xuất hiện. Hai tên này có thân hình rất cao lớn, so với hai tên trước thì có vẻ kém chuyện nghiệp hơn một chút, khuôn mặt đều đã che kín nhờ khẩu trang, một kẻ mặc áo đen, một kẻ mặc áo màu lục họa tiết quân đội, trên người quanh quẩn hơi thở của giang hồ hỗn tạp.
“Sao mày có thể phát hiện ra chúng tao?” Tên mặc áo đen đang kiềm chế Trần Ngọc Nhiên cất tiếng hỏi, cùng lúc ngầm ra hiệu cho tên áo lục đi bắt An Tịnh Tuyết.
An Tịnh Tuyết không hề có ý định chạy trốn. Cười lạnh một tiếng, cô bình tĩnh trả lời:
“Lần sau trốn thì trốn chuyên nghiệp một chút, thế này cũng quá lộ liễu rồi. Còn nữa, tao khuyên mày đừng nên di chuyển nữa, nếu không, tao không thể đảm bảo mày có thể sống lâu hơn đâu.”
Tên áo đen và tên áo lục nghe xong không những không sợ hãi mà còn phá lên cười. Chúng nhìn An Tịnh Tuyết như nhìn một con kiến, không hề kiêng dè mở miệng chế giễu:
“Ha ha, thật là đáng sợ quá đi. Tao chưa bao giờ sợ hãi như thế này đấy.”
“Chậc chậc, từng tuổi này rồi tao mới bị một con nhóc đe dọa, đúng là thú vị nha.”
“Mày còn chờ gì nữa, còn không mau qua đó đi, để xem vị tiểu thư xinh xắn này ‘hành’ mày như thế nào.”
“Ui ui, tao mong còn không kịp đây, nhất định sẽ rất khó quên nha. Em yêu, em muốn làm gì anh đây, nhanh nhanh làm đi, anh đang chờ a.”
Không thể trách hai tên này khinh địch, ngoại hình của An Tịnh Tuyết quả thật không có một chút sức đe dọa nào. Thân hình thanh mảnh yếu ớt, giống như chỉ cần mạnh tay liền có thể bẻ gãy, vừa nhìn chẳng khác nào một vị thiên kim tiểu thư lớn lên trong cưng chiều, so với cơ thể to lớn vạm vỡ của bọn chúng đúng là không bằng một góc. Hơn nữa, cô còn không mang vũ khí, đơn thuần chính là lấy trứng chọi đá.
An Tịnh Tuyết không bộc lộ một chút tức giận nào, chỉ là cành cây trên tay cô đã nắm chặt hơn ban đầu. Cô nhìn tên áo lục càng lúc càng tới gần, khóe môi khẽ nhếch. Chậc, cô rõ ràng đã nhân từ khuyên bảo bọn chúng rồi nha, chẳng qua mấy kẻ này lại không sợ chết, đã vậy, cô cũng không cần tiếp tục ban phát lòng tốt của mình nữa.
Mắt thấy khoảng cách giữa tên áo lục và An Tịnh Tuyết chỉ còn chưa đến ba mét, Trần Ngọc Nhiên lộ ra một tia đắc ý. Cô ta vẫn mang suy nghĩ ban đầu, chính là có chết thì cùng chết, An Tịnh Tuyết tuyệt đối không thể bỏ lại cô ta mà một mình trốn thoát. Không những thế, tuy ban đầu có sợ hãi, nhưng bây giờ Trần Ngọc Nhiên đã bình tĩnh đi rất nhiều. Cô ta nghĩ rằng chút nữa chỉ cần nói ra thân phận con gái phó thị trưởng của mình, hai tên khốn này nhất định sẽ sợ hãi mà thả cô ta. Vì vậy, tâm trạng của Trần Ngọc Nhiên lúc này hoàn toàn là vui sướng khi người khác gặp họa. Cô ta thậm chí còn mong hai tên này dày vò An Tịnh Tuyết một trận, như vậy cô ta sẽ càng hả dạ hơn.
Tên áo đen đang bắt giữ Trần Ngọc nhiên cũng rất vui mừng, cho rằng nhiệm vụ của bọn chúng sắp thành công, không ngờ tình hình lại xảy ra đột biến. An Tịnh Tuyết vốn đứng yên chẳng khác gì tượng đá lại đột nhiên hành động. Cô nhanh như cắt phóng tới tên áo lục, cánh tay cầm cành cây xẹt qua cổ của hắn, tức thì, một dòng máu tươi liền phun ra giữa không trung, từng giọt từng giọt rơi xuống nhiễm ướt cả một mảng đất. Tên áo lục hai mắt trừng lớn, dần dần đổ ầm xuống mặt đất, vĩnh viễn không thể động đậy được nữa.
“Không, không thể nào!”
Tên áo đen và Trần Ngọc Nhiên đều bị cảnh vừa diễn ra làm cho kinh hoàng, run rẩy không ngừng. Bọn họ là đang mơ sao, một con nhóc chỉ mới mười sáu tuổi lại có thể giết chết một gã đàn ông to lớn chỉ bằng một cành cây khô, chuyện điên rồ gì đang xảy ra thế này?
“Tao đã nói rồi mà, đừng tiếp tục đi nữa, cớ sao mày không chịu nghe đâu.”
An Tịnh Tuyết tươi cười nói chuyện với xác chết của tên áo lục, bàn chân mang giày ba ta nhỏ nhắn còn đá đá vào đầu hắn, bộ dạng hoàn toàn không giống kẻ vừa mới giết người một chút nào. Hành động này của cô đập vào mắt của tên áo đen và Trần Ngọc Nhiên thì càng làm bọn họ sợ hãi hơn, tên áo đen thậm chí còn có suy nghĩ muốn buông tha Trần Ngọc Nhiên mà bỏ chạy, đến tiền thưởng cũng không muốn màng nữa.
Thấy An Tịnh Tuyết bước qua xác tên áo lục tiến gần đến chỗ mình, tên áo đen liền run rẩy dí dao sát vào cổ Trần Ngọc Nhiên, thậm chí còn cắt một đường khiến máu đỏ chảy ra trông cực kì chói mắt. Hắn lùi về phía sau rồi cố gắng gằn giọng đe dọa để dấu đi sự sợ hãi:
“Không được tiến thêm nữa, nếu không tao sẽ giết nó!”