Trong khi thân ảnh còn lơ lửng trên không thì Vu Thục Nhàn lại lao đến tấn công, đành xuất chiêu chống đỡ.
Truy Phong kiếm khách đáp xuống đất, cả cánh tay phải tê rần.
Giữa lúc đó thì Thôi Huệ lại dùng “Tích Không Kiếm Quyết” điểm vào vai, đồng thời Vu Thục Nhàn cũng chém sang một kiếm.
Truy Phong kiếm khách chân còn chưa đứng vững đành dùng tay trái đánh ra một chưởng đối phó với kiếm quyết điểm vào tay, tay phải xuất kiếm ra đỡ kiếm chiêu của Vu Thục Nhàn.
Nghe “Keng” một tiếng, lão đạo không giữ nổi, thanh trường kiếm rời khỏi tay bay lên nóc điện, người lão cũng bị bức lùi ba bước.
Nhưng Thôi Huệ vì dốc tận lực thi triển một chiêu “Tích Không Kiếm Quyết” gặp phải chưởng lực hùng hậu của Truy Phong kiếm khách nên bị bật lui bốn năm bước, mặt tái mét, há miệng phun ra một vòi máu!
Thượng Quan Yến vội lao tới đỡ lấy Thôi Huệ, run giọng hỏi :
- Huệ thư bị thương có nặng lắm không?
Nàng lo lắng đến nỗi khóc òa lên.
Thôi Huệ dịu dàng nói :
- Yến muội đừng khóc! Thư thư chỉ vì nội lực không tiếp thêm được nên mới thế... chỉ cần nghỉ một lúc là đỡ thôi!
Truy Phong kiếm khách vừa kịp đứng vững thì Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn đã lao đến quát to :
- Truy Phong lão mũi trâu! Thưởng cho ngươi một kiếm nữa.
Truy Phong kiếm khách đang định cúi nhặt thanh kiếm của mình vừa từ nóc điện rơi xuống đành phải từ bỏ ý định lùi lại.
Bị bức bách quá, lão tức giận đến cực điểm rít lên :
- Nha đầu muốn chết!
Chờ cho chiêu kiếm của Vu Thục Nhàn hết đà, Truy Phong kiếm khách vận hết thập thành công lực nhằm giữa ngực đối phương đánh liền hai chưởng.
Vu Thục Nhàn một kiếm một chưởng cùng đánh ra tiếp chiêu.
Bấy giờ Đăng Tâm hòa thượng không có đối thủ đứng ngoài trận khoanh tay quan sát chiến cuộc.
Mai Quân Bích và Kim Thấu Ngân Đạn Phạm lão tam đang đánh nhau quyết liệt, Vu Thục Nhàn và Truy Phong kiếm khách cũng không kém.
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh phần thì lo độc chất đã thâm nhập vào người, phần thì lo lắng cho sự an toàn của Tam tiểu thư nên không để tâm gì đến xung quanh nữa.
Thôi Huệ đang ngồi nhắm mắt vận công điều tức, còn Thượng Quan Yến quỳ bên cạnh đầy vẻ quan hoài.
Đăng Tâm hòa thượng xác định tình thế xong mừng rơn tự nhủ :
- “Lúc này mà không xuất thủ thì chờ đến bao giờ?”
Nghĩ đoạn triển khai thân pháp Bách Bộ Hãn Thiền lao nhanh về phía Thôi Huệ và Thượng Quan Yến.
Nào ngờ thân ảnh mới tung lên không thì bất thần có một bóng đen lao băng qua ngay trước mặt.
Tin rằng lại là Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh lại giở trò chọc gậy bánh xe, hắn nổi giận vận hết nội lực vào song chưởng đánh ra.
Người kia nhìn thấy Đăng Tâm hòa thượng xuất thủ đánh mình chừng như bị bất ngờ nhưng không kịp tránh đành phải đưa chưởng ra tiếp.
Bình một tiếng, hai nhân ảnh cùng bị chấn lui, nhưng vì Đăng Tâm hòa thượng dụng lực quá mạnh nên người kia kêu lên một tiếng bị đánh bật vào tận góc điện.
Đăng Tâm hòa thượng cũng bị đánh lui về vị trí xuất phát lúc đầu, loạng choạng suýt ngã.
Định thần nhìn lại, hắn nhận ra người vừa chọc gậy bánh xe chính là trợ thủ đắc lực của mình Kim Thấu Ngân Đạn Phạm lão tam!
Vừa vận công điều tức, Đăng Tâm hòa thượng vừa nghĩ lại biến cố vừa diễn ra, trong lòng rất đỗi hoài nghi tự hỏi :
- “Làm sao Phạm lão tam đang giao chiến với tiểu tử Mai Quân Bích bỗng nhảy sang chặn mình? Chẳng lẽ do bị bức bách?”
Quả nhiên Đăng Tâm hòa thượng suy đoán không sai!
Nguyên Kim Thấu Ngân Đạn Phạm lão tam tuy trong tay có binh khí nhưng vẫn không chiếm được thượng phong.
Mai Quân Bích phần vì không muốn dùng tuyệt chiêu đối phó với người của Cửu đại môn phái, mặt khác muốn thử xem võ công của bọn người này thế nào mà được võ lâm trọng vọng.
Nhưng Phạm lão tam xuất thủ ngày càng hiểm độc giống như giữa hai bên có thâm cừu đại hận gì, không tiếc hạ sát thủ.
Điều đó khiến Mai Quân Bích không còn kiên nhẫn được nữa quyết cho đối phương một bài học.
Phạm lão tam tuy không chiếm được tiện nghi nhưng cây Kim Thấu trong tay cũng rất có uy lực làm Mai Quân Bích không dám vào gần.
Phạm lão tam thừa cơ xuất chiêu sát thủ.
Mai Quân Bích Hừ một tiếng quát lên :
- Lùi lại!
Dứt lời tay phải vận Ban Nhược thần công đánh ra.
Kim Thấu Ngân Đạn Phạm lão tam cho rằng thiếu niên này cùng lắm là giữ được bình thủ với mình là giỏi lắm, đâu ngờ đối phương lại có thần công cái thế?
Lão vừa tấn công tới tấp, chợt một luồng kình lực vô cùng uy mãnh cuốn tung lên bật ngược về phía sau, cây Kim Thấu rời hỏi tay bay mất.
Sự thể cũng khéo tình cờ!
Kim Thấu Ngân Đạn Phạm lão tam khi hết đà sắp rơi xuống thì đúng chắn ngay giữa đường Đăng Tâm hòa thượng lao tới Thôi Huệ và Thượng Quan Yến, vì thế mà hai người mới xảy ra cuộc đấu chưởng bất đắc dĩ nói trên.
Còn Truy Phong kiếm khách bị Vu Thục Nhàn tay chưởng tay kiếm công kích mãnh liệt không có điều kiện nhặt thanh trường kiếm của mình, trong lòng bừng bừng tức giận xuất hết công lực sở học đối phó.
Trước sức phản công điên cuồng đó, Vu Thục Nhàn đành để mất công thế phải lùi lại mấy bước.
Nhưng nàng tuy công lực không bằng đối phương nhưng được lợi là có binh khí trong tay, lại là một trong Lục Thiệu tam kiều lừng danh thiên hạ, đâu dễ dàng để đối phương chiếm được thượng phong?
Nàng nhíu chặt đôi mày liễu, môi hồng mím chặt, kiếm xuất tuyệt chiêu hóa giải được kình lực mãnh liệt của Truy Phong kiếm khách.
Lão đạo không ngờ kiếm thuật của thiếu nữ này thần kỳ đến như vậy, công thế đã không thu được hiệu quả, đương nhiên phải lùi về.
Vu Thục Nhàn thừa cơ lao vào công kích, quát lên :
- Lão mũi trâu tiếp bổn cô nương mấy chiêu nữa!
Đồng thời trường kiếm múa lên loang loáng, thi triển tuyệt học sư truyền Huyền Nữ kiếm pháp.
Kiếm khí rít lên như triều dâng bão lốc tạo thành hàng chục kiếm ảnh đâm tới mười mấy yếu huyệt trước người Truy Phong kiếm khách.
Lão đạo sĩ vốn là một danh gia về kiếm thuật có đâu không nhận ra Huyền Nữ kiếm pháp lợi hại thế nào?
Giá như trong tay có trường kiếm, lão có thể hóa giải được, nhưng bây giờ chỉ tay không đành lùi lại bảo vệ tính mạng mà thôi!
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh thấy độc chất trong người chưa có triệu chứng phát tác nên chăm chú theo dõi cuộc đấu giữa Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn với Truy Phong kiếm khách.
Vừa thấy lão đạo sĩ bị bức lùi vừa đúng thẳng tới mình, hắn cả mừng thầm nghĩ :
- “Mình vừa đánh chết đệ tử của Thái Bạch Thần Ông là Thân Phúc Thông, bây giờ tới Tam tiểu thư giao chiến với Truy Phong kiếm khách như vậy vô hình trung đã kết thành cừu oán với Hoa Sơn phái rồi, có tránh cũng không tránh được... Chi bằng cứ giết quách hắn đi bớt một kẻ kình địch...”
Nghĩ thế, hắn lập tức vận Ngũ Âm Thủ vào hữu chưởng nhằm đúng hậu tâm Truy Phong kiếm khách đánh tới!
Hai đối thủ một lùi một tiến đều rất nhanh.
Truy Phong kiếm khách đang bị bức lùi, chợt cảm thấy một cỗ kình lực đánh tới hậu tâm vội vàng quay lại.
Lão đạo vốn định xuất chiêu đối phó nhưng không kịp, vừa quay người thì Ngũ Âm Thủ đã đánh trúng vào ngực rồi!
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh xuất chiêu vận đến tám thành công lực, xuất thủ lại rất nhanh, trong khi đó Truy Phong kiếm khách đang bị động, đối phó sao cho kịp?
Chỉ nghe “Bịch” một tiếng, Truy Phong kiếm khách bị Ngũ Âm Thủ đánh trúng ngực bắn xa gần một trượng!
Lão đạo mắt hoa lên, ngực đau nhói đến tận tâm phế, phải cố sức trụ hai chân cho khỏi ngã nhào xuống!
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh tuy một chiêu đắc thủ nhưng bản thân hắn cũng bị chấn lực đẩy lùi hai bước.
Thấy Truy Phong kiếm khách nhắm mắt vận công điều tức, tất nội thương không nhẹ, hắn tự nhủ :
- “Lão đạo này đã không còn khả năng hoàn thủ, chỉ cần đánh ra một chưởng là lấy được mạng ngay. Thời cơ này không tận dụng thì còn đợi đến bao giờ?”
Thế là hắn hít vào một hơi chân khí vận “Ngũ Âm Thủ” lao tới bổ xuống ngực Truy Phong kiếm khách.
Nhưng Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh vừa bổ tới thì Truy Phong kiếm khách chợt mở mắt ra quát to một tiếng, lướt người sang trái một bước tránh chiêu tuyệt sát của đối phương, đồng thời vận hết sức bình sinh đánh trả một chưởng!
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh nằm mộng cũng không ngờ rằng Truy Phong kiếm khách khôi phục công lực nhanh đến như vậy, bị phản kích bất ngờ, thân ảnh còn lơ lửng trên không làm sao tránh được?
Chỉ nghe “Bịch” một tiếng, Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh bị chưởng đánh trúng ngực hất ngược lại tới cả trượng, đít đập vào tường ngã ngồi xuống nền điện há miệng phun ra một vòi tiễn huyết!
Truy Phong kiếm khách tuy đả thương được địch nhân nhưng một chưởng vừa rồi đã xuất hết tàn lực nên cũng bị chấn lui ba bước mắt nẩy đom đóm đứng không vững phải ngồi phệt xuống!
Lão đạo tự biết lục phủ ngũ tạng đã bị chấn thương không nhẹ nên vội móc túi lấy ra mấy viên linh dược trị thương của phái Hoa Sơn đặc chế uống vào, tiện tay nhặt thanh trường kiếm của mình rơi gần đó, vừa vận công điều tức vừa mở mắt canh chừng đề phòng Công Tôn Khánh lại đột kích lần nữa.
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh bị trúng một chưởng của Truy Phong kiếm khách, nhưng may là công lực của lão đạo chẳng còn được bao nhiêu nên thương thế chưa đến nỗi trầm trọng.
Hắn vừa đứng lên định xông tới lần nữa thì chợt nghe từ ngoài miếu vang vào giọng nói của một nữ nhân :
- Công Tôn tiên sinh xin hãy dừng tay!
Lời vừa dứt, một nhân ảnh đã lướt vào miếu điện.
Đó là một hắc y thiếu nữ chừng hai mươi tuổi.
Sau khi quét mắt nhìn lướt qua cảnh tượng trong miếu, hắc y thiếu nữ lấy trong túi ra một lá cờ nhỏ màu đen chỉ độ ba tấc giương cao tay phất lên ba lần rồi cao giọng nói :
- Giáo chủ có lệnh lập tức triệu hồi Vu Thục Nhàn và Công Tôn Khánh trở về ngay Tổng đàn!
Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn và Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh trông thấy lá cờ nhỏ vội cúi mình “Dạ” một tiếng, thái độ tỏ ra rất cung kính.
Hắc y thiếu nữ truyền lệnh xong cuốn lá tiểu kỳ cất vào túi rồi bước lên một bước hướng sang Vu Thục Nhàn cười nhã nhặn nói :
- Tam tiểu thư, Công Tôn tiên sinh! Tỳ nữ đã truyền lệnh xong, xin về Tổng đàn trước để phục lệnh!
Dứt lời bước lùi ra cửa miếu rồi quay người, thân ảnh nhẹ như làn khói lướt đi, chỉ chớp mắt mất hút giữa trời đêm.
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh không dám chậm trễ, vừa thấy hắc y thiếu nữ đi khuất liền chấp tay hướng sang mọi người nói :
- Trong các vị nếu ai có nhã ý thì xin đến Lục Thiệu sơn, huynh đệ lúc nào cũng sẵn sàng hầu tiếp!
Không chờ câu trả lời, hắn quay sang Vu Thục Nhàn gật đầu nói tiếp :
- Tam tiểu thư, chúng ta đi thôi!
Vu Thục Nhàn nhoẻn miệng cười đáp :
- Công Tôn thúc thúc đi trước đi, tôi còn chút việc riêng về sau...
Công Tôn Khánh không nói gì thêm, tung mình lướt ra cửa miếu.
Vu Thục Nhàn đến bên Thôi Huệ và Thượng Quan Yến cười nói :
- Huệ thư thư, Yến muội! Thục Nhàn có việc phải trở về. Hai vị lúc nào rỗi xin mời đến Lục Thiệu sơn chơi, và nhất là đừng quên tên tiểu muội.
Nàng nói tới đó chợt ngẩng đầu đưa mắt nhìn Mai Quân Bích, chừng như muốn nói gì nhưng lại thôi.
Cuối cùng nàng buông nhẹ một tiếng thở dài rồi chậm rãi bước ra khỏi miếu điện, thi triển khinh công phóng đi.
Đăng Tâm hòa thượng cười hô hô nói :
- Phạm lão tam! Chúng ta cũng nên đi thôi!
Tên này sau cú tiếp chưởng bất ngờ với Kim Thấu Ngân Đạn Phạm lão tam, chỉ vận công điều tức một lúc là bình phục lại.
Nhưng so sánh lực lượng lúc này, Đăng Tâm hòa thượng thừa hiểu rằng Truy Phong kiếm khách đã trọng thương mất khả năng đối địch, hắn và Phạm lão tam cố lắm thì mới cầm cự nổi với Mai Quân Bích chứ đừng nói tới chuyện thắng.
Huống chi còn một tay kiếm lợi hại là Thôi Huệ nữa?
Phạm lão tam Kim Thấu Ngân Đạn chỉ lẳng lặng gật đầu chống tay nặng nề đứng lên.
Truy Phong kiếm khách bị Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh dùng Ngũ Âm Thủ đánh trúng vào vai vẫn còn đau nhức, nhưng nhờ linh dược độc môn của phái Hoa Sơn nên công lực đã khôi phục được ba bốn thành.
Thấy Đăng Tâm hòa thượng và Kim Thấu Ngân Đạn Phạm lão tam muốn đi, hắn cố làm như vẻ đã hoàn toàn bình phục đứng thẳng lên.
Như sực nghĩ ra điều gì, Truy Phong kiếm khách nhìn sang Đăng Tâm hòa thượng cười to nói :
- Đại sư phụ! Tên hủ nho Công Tôn Khánh thấy Hắc Lệnh Kỳ cuống lên mà hối hả bỏ đi... Hắn bị hạt niệm châu tẩm độc của đại sư làm bị thương, thế mà không cần đến giải dược, chỉ e rằng...
Nhưng chưa nói hết câu, do quá gắng sức làm ra vẻ thản nhiên cười nói mà vết thương ở vai nhức buốt đành dừng lại giữa câu nhăn mặt lại.
Đăng Tâm hòa thượng cười đáp :
- Chuỗi hạt châu của người xuất gia là dùng để niệm Phật cầu kinh, có lý đâu lại tẩm độc?
Truy Phong kiếm khách cố nén đau nhíu mày hỏi :
- Đại sư nói vậy...
Đăng Tâm hòa thượng ngắt lời :
- Chẳng qua vừa rồi bắn vào Công Tôn Khánh là hạt châu cuối cùng có hình lục lăng nên hơi sắc một chút, bần tăng nhân đó mà hù dọa thế thôi. Tên hủ nho đó thâm trầm giảo hoạt nổi tiếng giang hồ, há dễ bị đánh lừa?
Truy Phong kiếm khách nghe Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh không bị trúng độc, nét mặt lộ vẻ thất vọng chỉ Hừ một tiếng không nói gì nữa.
Mai Quân Bích sau khi đánh lui Kim Thấu Ngân Đạn Phạm lão tam vẫn đứng nguyên một chỗ, bấy giờ mới bước đến bên Thôi Huệ cúi xuống thấp giọng hỏi :
- Huệ muội thương thế có nặng lắm không?
Thôi Huệ đứng lên cười đáp :
- Không có gì nghiêm trọng đâu! Vừa rồi chẳng qua hơi kiệt lực, nay uống linh dược của gia gia đã khỏi rồi!
Thượng Quan Yến thấy Vu thư thư đi rồi, chẳng thích thú gì ở lại đây nữa, lại nóng lòng muốn cứu ngoại công nên giục :
- Mai đại ca! Chúng ta cũng đi thôi!
Kim Thấu Ngân Đạn Phạm lão tam vừa đứng lên nhìn Mai Quân Bích bằng ánh mắt căm hận nói :
- Tên họ Mai! Một năm sau lão phu sẽ đến Thiên Thai tìm ngươi!
Nói xong đến nhặt cây Kim Thấu giắt vào bao, chân bước nặng nề đi trước ra khỏi miếu điện.
Đăng Tâm hòa thượng và sau đó là Truy Phong kiếm khách cũng tuần tự bước theo sau.
Kim Thấu Ngân Đạn Phạm lão tam nuôi lòng căm hận với Mai Quân Bích mà bỏ đi, điều đó không những tạo nên một trường kiếp nạn cho tăng lữ ở núi Thiên Thai mà còn tạo ra một cuộc sát kiếp vô cùng cho các môn phái trong khắp võ lâm.
Nhưng chuyện đó là sau này Sau khi hai bọn người họ bỏ đi, trong miếu điện trở nên yên tĩnh.
Hai ngọn nến vẫn còn cháy leo lét chiếu lên thi thể của mười mấy tên đệ tử Huyền Nữ giáo, càng làm cho quang cảnh thêm phần thê lương.
Mai Quân Bích thấy sắc mặt Thôi Huệ vẫn còn trắng bệch chứng tỏ công lực chưa hồi phục lại bao nhiêu, hơn nữa ngoài trời còn mưa rả rích, xung quanh toàn là rừng hoang, chi bằng cứ trú tạm lại đây chờ sáng sẽ đi.
Chàng đề xuất ý kiến này, cả hai thiếu nữ không ai phản đối, thế là họ quyết định ở lại miếu, tạm trú qua đêm.
Thôi Huệ lấy ra một ít phấn dược Hóa Cốt Đan rắc lên mấy tử thi.
Chẳng bao lâu mười mấy thi thế của bọn hán tử bị hóa lỏng thành một thứ nước sền sệt màu vàng.
Ba người cùng nhau đào một cái hố bên cạnh dồn hết nước vàng đó xuống lấp kỹ lại, sau đó quét sạch chung quanh thần án làm chỗ nghỉ tạm.
Mai Quân Bích ra khỏi miếu quay lại nơi buộc ngựa dời cả ba con ngựa về buộc trước miếu để sửa soạn cho cuộc hành trình ngày mai.
Đêm ấy trôi qua bình yên vô sự, sáng hôm sau ba người ra con suối trước miếu rửa ráy qua loa rồi lên ngựa tiếp tục hành trình.
Lúc đó trời vừa hửng sáng.
Đi chừng một dặm chợt thấy giữa bãi cỏ bên đường cắm một thanh kiếm từ xa cũng trông thấy rõ.
Thượng Quan Yến nói :
- Mai đại ca! Hình như ở đây có người vừa động thủ!
Không chờ Mai Quân Bích trả lời, nàng tế ngựa đến gần, người vẫn ngồi trên bàn đạp cúi xuống rút thanh kiếm lên rồi quay ngựa lại nói :
- Mai đại ca! Huệ thư thư! Thanh trường kiếm này ánh thép xanh biếc, quả là một thanh bảo kiếm!
Thấy không ai nói gì, nàng lại ríu rít tiếp lời :
- Thanh kiếm này so với kiếm của tiểu muội còn tốt hơn, chỉ tiếc rằng không có vỏ... Mai đại ca xem này!
Mai Quân Bích tiếp lấy thanh kiếm cầm lên xem, thấy nước thép ánh lên xanh biếc, đúng là kiếm quý được tôi luyện rất công phu.
Chàng cười nói :
- Yến muội thấy thích thì cứ giữ lấy mà dùng. Sau khi xuống núi chúng ta sẽ tìm nơi rèn một bao kiếm thật đẹp là ổn.
Chàng vừa định trả lại thanh kiếm cho Thượng Quan Yến thì chợt nhận thấy trên chuôi kiếm có khắc mấy chữ nhỏ.
Mai Quân Bích liền nâng lên xem kỹ, quả nhiên trên chuôi kiếm có khắc bốn chữ: Truy Phong kiếm khách!
Chàng ngạc nhiên tự hỏi :
- “Thì ra kiếm là của Truy Phong kiếm khách, nhưng vì sao lão đạo sĩ đó lại vứt kiếm đi?”
Một danh gia về kiếm thuật như Truy Phong kiếm khách mà vứt kiếm đi không dùng đến nữa là chuyện không bình thường.
Nếu không dùng thì với một thanh bảo kiếm thế này nên tặng cho người khác hoặc cất giữ ở đâu chứ?
Hơn nữa trên giang hồ tối kỵ việc bỏ mất binh khí, vì nhiều khi danh hiệu của một cao thủ gắn liền với binh khí, người còn binh khí còn, người chết mới chịu để mất binh khí, vì có thể do đó mà một cao thủ phải trừ danh...
Mai Quân Bích nghĩ thế nhưng không nói gì trả thanh kiếm lại cho Thượng Quan Yến quay lại nói :
- Huệ muội! Chúng ta xuống xem...
Ba người tế ngựa sang bãi cỏ rồi cùng nhảy xuống đưa mắt quan sát.
Rừng ở đây rậm rạp, chỉ có một bãi trống chừng ba trượng vuông cỏ mọc um tùm nhưng đã bị chân người giẫm nát dấu vết còn rất mới, chứng tỏ vừa xảy ra một cuộc kịch chiến.
Thôi Huệ chợt kêu lên :
- Máu! Ở đây có một vũng máu lớn!
Mai Quân Bích đến gần xem, quả nhiên thấy giữa đám cỏ bị xéo nát có một vũng máu lớn đã đông lại nhưng vẫn còn màu đỏ thẫm.
Từ vũng máu có dấu chân mà từng giọt lớn nhỏ xuống thành một đường chạy thẳng vào rừng.
Căn cứ vào hiện trường thì có thể suy đoán rằng: trong cuộc kịch chiến người kia đã bị trọng thương biết không duy trì nổi mới chạy vào rừng, mong thoát khỏi độc thủ của địch nhân.
Trong giang hồ vốn có câu rừng rậm khó truy đó sao? Khi biết sức khó địch, người ta thường lợi dụng rừng sâu u tối và kín đáo, địch nhân không dám mạo hiểm bạt mạng đuổi theo vì sợ bị ám toán.
Người bị thương đã hành động rất đúng binh pháp, nhưng với lượng máu ra nhiều như thế chứng tỏ đã bị thương trầm trọng, có thoát được sự truy sát của đối phương hay không là một vấn đề.
Huống chi rừng ở đây um tùm rậm rạp, thảo mộc tầng thấp, tầng cao chen nhau rất dễ ẩn nấp.
Ba người lần theo vết máu vào rừng, đi chưa được bao xa đã trông thấy một người nằm bất động bên gốc cây đại thụ.
Theo dáng người và y phục thì người đó có vẻ quen quen.
Thôi Huệ hớt hải kêu lên :
- Mau đến xem người kia có cứu được không?
Rồi không chờ Mai Quân Bích kịp trả lời, nàng vừa móc thuốc chữa thương vừa chạy đến gần.
Cách nạn nhân vài bước, nàng dừng lại cúi xuống nhìn, chợt “A” lên một tiếng hỏi :
- Chẳng phải là Truy Phong kiếm khách đây sao?
Mai Quân Bích và Thượng Quan Yến cũng chạy đến, đồng thanh thốt lên :
- Truy Phong kiếm khách!
Không sai, người nằm bất động bên gốc cây chính là Truy Phong kiếm khách, đối thủ của Thôi Huệ lúc tối trong hoang miếu.
Lão nằm ngửa trên vũng máu đã khô, mắt trợn ngược, sườn và ngực bị những vết thương chí mạng, ruột gan lòi ra, hiển nhiên đã tuyệt khí từ lâu.
Truy Phong kiếm khách, một danh thủ kiếm thuật của phái Hoa Sơn, kiếm pháp và võ công đều không nhược, thế mà thảm tử ở nơi hoang sơn này.
Cừu nhân là ai?
Giá như trước đó Truy Phong kiếm khách không bị thương bởi Ngũ Âm Thủ của Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh thì có lẽ lão không dễ dàng bị sát hại thế này.
Nhưng trong giang hồ thì việc kết oán kết cừu tàn sát lẫn nhau xảy ra như cơm bữa, nếu không phải người trong cuộc thì ai bỏ công điều tra làm gì?
Nhưng dù sao phải chứng kiến cảnh thương tâm này, người ta không khỏi buông tiếng thở dài cảm thán.
Mai Quân Bích đứng nhìn thi thể Truy Phong kiếm khách một lúc, trong lòng dâng lên nổi xúc động, quay sang nhìn Thôi Huệ nói :
- Huệ muội! Chúng ta hãy chôn cất cho lão để khỏi bị thú rừng xâu xé, đó cũng là việc phúc đức.
Thôi Huệ gật đầu đồng ý.
Nàng ngoảnh sang chợt thấy Thượng Quan Yến tay cầm thanh trường kiếm, vẻ mặt tần ngần luyến tiếc như không muốn bỏ.
Tuy nàng không được Mai Quân Bích nói cho biết đó là kiếm của ai nhưng chỉ cần xem hiện trường cũng biết ngay đó là kiếm của Truy Phong kiếm khách rồi.
Nay lão đã chết, bảo kiếm về tay người khác là sự thường, có gì không được?
Thôi Huệ cúi xuống cởi bao kiếm trên người Truy Phong kiếm khách giao cho Thượng Quan Yến nói :
- Yến muội hãy cầm lấy đeo vào đi!
Thượng Quan Yến ngập ngừng một lúc nhưng cũng nhận lấy bao kiếm.
Tiếp đó ba người động thủ đào hố mai táng cho Truy Phong kiếm khách cẩn thận, nhưng khi đứng lên, Mai Quân Bích chợt trông thấy trên cây cổ thụ có ai dùng kiếm đẽo đi một mảng còn viết thêm mấy chữ bằng máu.
Dòng chữ to và rõ, từ xa cũng có thể đọc được.
“Người giết Truy Phong kiếm khách là Mai Quân Bích”.
Thôi Huệ vừa lấy một phiến đá, dùng Hàn Anh kiếm khắc bia mộ cho Truy Phong kiếm khách xong thấy Mai Quân Bích đăm đăm nhìn lên cây, ngạc nhiên hỏi :
- Mai đại ca nhìn gì thế?
Không chờ chàng kịp trả lời, nàng cũng nhìn lên cây đọc xong hàng chữ, tức giận nghiến răng nói :
- Không biết tên vô sỉ nào dám làm không dám chịu, đã hạ độc thủ lại còn gắp lửa bỏ tay người như thế?
Dứt lời nhảy lên dùng Hàn Anh kiếm băm nát dòng chữ.
Mai Quân Bích thở dài nói tiếp :
- Thân đã nhập vào giang hồ, sớm muộn gì rồi cũng bị cuốn vào chuyện thị phi mà thôi! Truy Phong kiếm khách nếu không bị người của Huyền Nữ giáo sát hại thì việc đó do Đăng Tâm hòa thượng và Kim Thấu Ngân Đạn Phạm lão tam làm mà thôi. Bọn này tuy mang danh là danh môn chánh phái, chỉ vì tranh đoạt bảo vật mà không từ thủ đoạn nào, thật đáng giận lắm thay!
Thượng Quan Yến chen lời :
- Mai đại ca nói rất đúng! Nhất định kẻ sát hại Truy Phong kiếm khách là hai tên trọc hèn hạ đó thôi!
Ba người không còn việc gì làm nữa đi ra khỏi rừng lên ngựa tiếp tục hành trình nhằm hướng Tây tiến phát.
Vì Thôi Huệ đã hẹn gặp Thôi Mẫn ở Kiềm Dương, Mai Quân Bích cũng hẹn gặp hai tên thư đồng Cầm Nhi và Kiếm Nhi ở đó, lại cũng tiện đường tới Lục Thiệu sơn nên mọi người quyết định đến Kiềm Dương trước.
Sau hơn một canh giờ, họ mới ra khỏi dãy Tuyết Phong sơn.
Ba người hơn một ngày chưa ăn uống gì đã đói ngấu, liền ghé vào một tiểu trấn điểm tâm và nghỉ ngơi.
Khi hỏi địa danh mới biết tiểu trấn có tên là Giang Khẩu chỉ cách Kiềm Dương chừng hơn hai trăm dặm.
Ba người nghỉ ngơi đến quá ngọ thì tiếp tục hành trình, đến Kiềm Dương thì mới độ cuối giờ Thân.
Sau khi vào thành, họ tìm một khách điếm lớn nhất Kiềm Dương có tên là Duyệt Lai khách điếm trú lại.