Nhưng thực tế thì cũng không còn cách nào hơn nữa.
Hai vị cô nương lúc này đây không những thẹn thùng lẫn cảm kích mà còn có một cảm giác rất khó tả, đó là cảm giác nhẹ nhàng ấm áp.
Sau một hồi tiết tả trùng độc ra ngoài, cơn đau đớn trong người theo đó cũng đã vơi đi rất nhiều, tự nhiên người nghe nhẹ hẳn, tay chân tuy bải hoải vô lực, toàn thân mềm nhũn, nhưng thần sắc đã trở lại như bình thường.
Mai Quân Bích ngưng mắt nhìn hai thiếu nữ hỏi :
- Nhị vị muội muội thấy trong người thế nào rồi?
Thôi Huệ lúc này không thể mở mắt ra được, nàng lắc đầu nhè nhẹ nhưng không dám mở mắt ra nhìn chàng.
Từ hai khóe mắt của nàng nhìn thấy hai giọt lệ châu lăn dài, khẽ giọng nói nghe nghẹn ngào :
- Mai ca ca, huynh không sợ ô uế mà lo cho chúng tôi thế này, biết lấy gì đền đáp ơn huynh?
Nàng vừa nói dứt lời thì cũng nghe Thượng Quan Yến bên cạnh khẽ giọng nói :
- Mai ca ca, huynh quá tốt!
Mai Quân Bích vội vàng cười nói :
- Nhị vị muội tử chớ nên nói như thế, chúng ta đều đều là người hành đạo giang hồ, cho dù không quen biết nhau chăng nữa thì gặp người hoạn nạn cũng phải cứu, huống gì...
Chàng nói được đến đó không biết câu sau nên nói gì nữa nên đành thôi, ngưng lại một chút chàng nói tiếp :
- Nếu như thay lại đó là tôi, thì nhất định nhị vị muội tử không khi nào lại khoanh tay làm ngơ.
Một câu này chẳng ngờ lại khiến cho Thôi Huệ sực tỉnh, nàng chuyển nhanh ánh mắt nhìn chàng hỏi :
- Í! Đúng rồi, Mai ca ca không phải huynh cũng bị trúng độc sao lại hồi phục nhanh như thế?
Mai Quân Bích nghĩ bọn họ trùng độc trong người chỉ mới giải được, không muốn đem chuyện Xuyên Thiên Phi Thử căn dặn mình là phải sau khi bọn họ giải hết độc sáu canh giờ, nguyên khí hoàn toàn hồi phục rồi mới đến lược chàng giải độc kể cho họ nghe. Chàng chỉ khẽ mỉm cười nói :
- Vừa rồi tôi cũng đã uống một viên thuốc giải, cho nên giờ đã khỏe hơn rất nhiều. Huệ muội, muội vừa mới giải hết trùng độc trong người, nguyên khí chưa hoàn toàn hồi phục phải nghỉ ngơi cho nhiều mới được.
Thôi Huệ và Thượng Quan Yến thầm hiểu, nội công của mình không bằng được Mai Quân Bích, cho nên nghe chàng nói thế thì ai cũng tin ngay. Huống gì lúc này bọn họ quả thật cũng còn rất mệt mỏi, đương nhiên y theo lời chàng nhắm mắt lại tịnh dưỡng chân lực.
Lại nó Mai Quân Bích bôn ba cả ngày không hề nghỉ ngơi một giây phút nào, cho nên vốn quên đi trùng độc trong người, nhưng lúc này vừa nghỉ ngơi lại nghe Thôi Huệ nhắc đến trùng độc thì đột nhiên chàng liền cảm thấy uế khí dân lên trong người nghe lờm lợm trong họng. Vốn độc trong người đã bị chàng dùng Bát Nhã thiền công bức chế không cho phát tác, lúc này nhân cơ trồi lên, khiên cho cả người bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Chàng chẳng những không dám lên tiếng nói câu nào, mà còn vội vàng ngầm vận công cố gắng bức chế độc trùng cho qua sáu canh giờ, chờ đến khi hai vị cô nương đã hồi phục bình thường có thể canh vệ cho chàng, lúc ấy chàng mới có thể yên tâm phục giải dược.
Nhưng nào ngờ lần này không giống như vừa rồi, chính mùi xú uế ở góc thạch động chừng như ảnh hưởng đến trùng độc trong người chàng phát tác mạnh, mà xem ra càng lúc càng mạnh. Mặc cho chàng bế khí tịnh thần, vận hành chân lực khống chế, nhưng vẫn không khống chế được chúng.
Điều này khiến cho chàng cả kinh, cứ theo như tình hình này thì chàng khó mà chịu qua nổi sáu canh giờ.
Bấy giờ chỉ thấy chàng một tay ôm ngực một tay cố gắng chịu đựng, nhưng khó chịu đựng nổi vẫn chính là cái mùi tanh tưởi xông lên từ đống áo quần ở góc vách đá. Qua một hồi, Mai Quân Bích đã thấy cả người run lên từng hồi, trong ngực lục phủ ngũ tạng đều đau nhức vô cùng toàn thân nhiệt hỏa bốc lên, tay chân thì lại ra mồ hôi lạnh, cứ như một người đang trong cơn trọng bệnh.
Nhưng Mai Quan Bích vốn là người thông minh cơ trí, qua chút hốt hoảng chàng định thần lại, nghĩ ngay ra trùng độc trong người mình phát tác chính là do bị ảnh hưởng bởi mùi xú uế bên ngoài xông vào, nếu như trừ đi được mùi xú uế này thì nhất định trong người đỡ ngay.
Trong đầu nghĩ thế, định đứng lên đem đống áo quần của hai vị cô nương mang ra khỏi động, nhưng chợt nghĩ lại chàng từng có luyện qua Chiên Đàn thần công trong Đại Thừa Phục Ma Pháp Tạng, chẳng phải chính là môn công phu thanh trừ uế trọc thặng thừa đó sao? Ta hà tất phải đi cầu bên ngoài?
Nghĩ thế chàng liền ngồi bàn tọa ngay tại động khẩu, hai mắt nhắm hờ vận khí thi diễn Chiên Đàn thần công, chỉ sau một chốc thần định ý kết, lục hợp quy nhất, thân xả ngoại cảnh, thế giới chung quanh chừng như không còn ảnh hưởng gì đến chàng nữa. Sau chừng một tuần trà, dần dần từ Linh Đài như cháy sáng lên một ngọn đuốc, ánh sáng rực rỡ tỏa chiếu khắp nơi, một mùi hương thơm thoảng nhẹ quanh người chàng...
Đừng nói là mùi tanh uế biến mất, mà đến ngay cả độc trùng Kim Tuyến Đào Hoa cũng bị Phật hỏa kim đăng trong người thiêu cháy tận tuyệt, đào thải ra ngoài theo đường chân lông. Bấy giờ chàng cảm giác toàn thân nhẹ nhõm, trong lòng trống không, chân khí hòa hoãn, thần trí yên định, chừng như đã đạt đến cảnh giới viên minh thông huệ của nhà Phật.
Cứ thế, chàng chẳng khác gì một vị thiền sư nhập định, không biết qua bao nhiêu thời gian, đột nhiên chàng nghe thấy tiếng bước chân người rất khẽ truyền lại từ trong địa đạo.
Nên biết, một người khi đã luyện võ công đạt đến cảnh giới thặng thừa, vô luận là ngủ say thế nào, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể lập tức tỉnh ngay, huống gì Mai Quân Bích lúc này chính đang tọa thiền tĩnh công, Linh Đài không minh, vạn niệm đều tuyệt, tự nhiên nghe càng rõ ràng.
Chàng liền đứng lên, trùng độc trong người đã giải, chẳng còn trở ngại, thì dù có người đến chăng nữa chàng cũng không xem vào đâu. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thôi Huệ và Thượng Quan Yến lúc này đang ngon giấc say sưa, trong lòng nghĩ hai vị muội muội hiện tại công lực mới hồi phục, chỉ cần bọn chúng không xông vào đây là được.
Nghĩ thế, chàng định ngồi xuống tiếp tục hành thiền tĩnh công, nào ngờ nhận ra tiếng bước chân không chỉ của một người, mà lại đã đi đến nghe rất gần, lại chừng như lén lén lút lút đề phòng bị người khác phát hiện. Cứ nghe tiếng bước chân mà phán đoán thì đã vào đến ngay ngã tư trong địa đạo, còn cách mật thất mà chàng đang ở không bao xa.
“Ủa! Bọn chúng vì sao dừng lại?” Mai Quân Bích trong lòng sinh nghi tự hỏi, cứ theo như tình hình này thì bọn người này không phải là người của Huyền Nữ giáo.
Nguyên bọn người này lén lút bám theo chân bọn người Huyền Nữ giáo mà vào đến đây, vì không quen đường nên đi lòng vòng có nửa ngày mới lần tới được nơi nầy. Nhưng chỉ nhìn vào khinh công cước trình của bọn họ thì cũng biết được không phải là hạng tầm thường.
Mai Quân Bích trong long thoáng động khi chợt nghe tiếng nói thì thầm vang lên, nghĩ :
- “Bọn chúng đang nói chuyện với nhau, sao ta không rình nghe xem bọn chúng nói những gì?...”
Trong đầu nghĩ thế, chàng liền khẽ chân đi lần ra bên ngoài mật thất.
Địa đạo trong động tối đen như mực nên chàng không sợ bị người phát hiện, lần đến gần chỗ rẽ vào mật thất thì quả nhiên nghe rõ tiếng hai người đang nói chuyện với nhau, tuy bọn họ nói chuyện rất nhỏ, chừng như rủ rỉ bên tai, nhưng với Mai Quân Bích thì vẫn nghe rất rõ ràng.
- Đại sư phụ, có lẽ chúng ta mắc lừa bọn họ chăng? Bọn họ cố ý dẫn dụ chúng ta vào trong địa đạo quanh co khúc khuỷu này?...
Đầu tiên là giọng của một người trẻ tuổi, chừng như không kiên nhẫn được mới lên tiếng.
Tiếp liền nghe một giọng khàn khàn vang lên đáp :
- Ha ha! Chúc thiếu hiệp, suốt cả chặng đường bọn chúng không hề phát hiện ra dấu vết chúng ta thì làm sao có thể giở trò lừa chúng ta được? Theo như bần tăng nhìn thấy thì trong địa đạo này nhất định có đường bí mật thông ra một cửa động khác, có điều chúng ta vì chưa quen đường nên đi loanh quanh nhầm đường mà thôi. Đến lúc này thì bần đạo đã nghiệm ra được, con đường vừa thẳng vừa rộng này mới là đường chính, chúng ta cứ đi thẳng tới trước nhất định không sai!
Đây là giọng nói của người thứ hai, Mai Quân Bích nghe giọng nói người này rất quen.
Chàng chau mày không mất nhiều thời gian suy nghĩ cũng nhớ ra ngay :
- “A! Chẳng phải chính là tên hòa thượng lòng đầy tham niệm Đăng Tâm hòa thượng đó sao? Hừ! Sao hắn lại cũng mò đến tận đây nhỉ?...”
Bấy giờ lại nghe giọng người thanh niên nói :
- Đại sư phụ, Nhậm nhị ca của tôi bị người sát hại, tin tức này không sai chứ?
Đăng Tâm hòa thượng nói :
- Hắc! Chúc thiếu hiệp, chẳng lẽ thiếp hiệp cho hòa thượng ta là phường giá áo túi cơm chăng, Nhậm đại hiệp với bần tăng đây có thể coi phương ngoại chi giao, bằng hữu đồng sinh cộng tử. Tối hôm ấy Nhậm đại hiệp gấp gáp mà đi trước một bước, bần tăng cùng với Truy Phong kiếm khách, Phạm lão tam ba người liên thủ tác chiến, đến sáng hôm sau thì bần tăng phát hiện ra thi thể của Nhậm đại hiệp gần dưới chân Tuyết Phong sơn, nhìn cũng biết ngay chết dưới kiếm của kẻ thù, cái chết thật thảm!
- “Người mà lão ta nói đến không phải là Thập Nhị Kim Tiền Nhậm Long ư? A! Nói thế người thanh niên từ nãy giờ miệng luôn xưng Nhậm nhị ca kia, nhất định cũng phải là đệ tử trong Thái Sơn Bàn Thạch bảo chứ chẳng nghi!”
Mai Quân Bích trong đầu nghĩ như thế, lại nghe người thanh niên kia “A” lên một tiếng tỏ ra kinh ngạc nói :
- Đại sư phụ, có phải sư phụ nói Nhậm nhị ca tôi chết dưới kiếm của Mai Tam công tử Thiên Thai Phái, điều này thật chứ?
Mai Quân Bích vừa nghe thế biết ngay tên Đăng Tâm hòa thượng này đã khích bác trước mặt người này, nhất định muốn tìm mình để báo thù.
Bấy giờ lại nghe giọng Đăng Tam hòa thượng nói :
- Hắc hắc! Chuyện này thì làm sao không thật được? Đương thời bần tăng cũng chưa biết hung thủ là ai, nhưng đến khi nhìn thấy trên thân cây gần bên thi thể Nhậm đại hiệp vỏ bị bóc ra, viết một hàng chữ bằng máu “Người giết Thập Nhị Kim Tiền là Thiên Thai Mai Tam công tử”, thì mới biết được hung thủ chính là hắn...
Mai Quân Bích nghe đến thế trong lòng chấn động mạnh, bất giác trong đầu liên tưởng đến sáng hôm ấy chính chàng cũng tận mắt nhìn thấy Truy Phong kiếm khách bị sát hại, ngay thân cây bên cạnh hắn cũng có khắc một hàng chữ rằng: “Đồ sát Truy Phong kiếm khách là Thiên Nhai Mai Tam công tử!”
Xem tình hình này Đăng Tâm hòa thượng khả năng là người có dính tay vào trong âm mưu này.
Bây giờ lại nghe Đăng Tâm hòa thượng lên tiếng nói :
- Thực ra hôm ấy bị sát hại không chỉ riêng gì một mình Nhậm đại hiệp, đến Truy Phong kiếm khách cũng bị người ta sát hại, nghe nói cũng có lưu lại huyết tích giống như vậy.
Nghe tiếng người thanh niên nói :
- Đại sư phụ, gã họ Mai kia với chúng ta vốn không oán không cừu, sao tự nhiên lại ra tay hạ độc thủ được, huống gì nếu đúng như là người ấy ra tay thì sao còn lưu huyết tích đề đích danh tiếng tên họ của mình? Tôi nghĩ bên trong nhất định có vấn đề, không loại trừ khả năng chính là kẻ thù của họ Mai kia muốn gây ra chuyện này, lập kế di họa Giang Đông cũng không chừng.
Mai Quân Bích nghe thế trong lòng thầm nghĩ :
- “Người này cũng hiểu đạo lý, xem ra cũng là người trong danh môn chính phái.”
Chỉ nghe Đăng Tâm hòa thượng nhỏ giọng nói :
- Chúc thiếu hiệp có biết nguyên nhân vì sao Mai Tam công tử lại sát hại Nhậm đại hiệp và Truy Phong kiếm khách không?
Người thanh niên nói :
- Đại sư nhất định biết rõ nội tình, xin minh thị cho tại hạ!
Đăng Tâm hòa thượng nói :
- Đương nhiên! Chuyện này vì bản thân bần tăng kinh qua cho nên biết rất tường tận.
Tên tiểu tử họ Mai kia vô tình mà lấy được hai bảo vật võ lâm trong tay, hắn vì sợ bị tiết lộ ra ngoài sẽ dẫn đến thiên hạ tranh đoạt, cho nên mới không tiết thủ đoạn hạ sát thủ. Không ngờ chính hắn lại vì chuyện này mà trúng độc, lại còn tự chui đầu vào lưới, xem ra giờ hắn có thể đã ở trong tay Huyền Nữ giáo.
Lão ta ngừng lời lại một chút rồi nói tiếp :
- Có điều nghe nói Cát Lan tiên sinh chính là người chồng sau cùng của Miêu Cương Độc Phụ nổi danh cả một vùng Tân Cương, Cát Lan tiên sinh võ công rất cao, không phải là hạng tầm thường. Lại còn thêm Ngũ Âm Thủ Kim lão nhị, Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh và một người trong Lục Thiệu tam kiều là Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều và tam tiểu thư Vu Thục Nhàn. Có thể nói không người nào võ công tầm thường cả. Chúng ta ra đi lần này tùy cơ hành sự, đồng thời phải hết sức thận trọng, nhất là chú ý đến hai bảo vật kia...
Nói đến hai bảo vật giọng lão bỗng nhỏ lại, tiếp :
- Chúc thiếu hiệp, hai bảo vật đó vừa khéo chúng ta một người được một vật.
Vừa dứt lời, đột nhiên một tiếng nói cực nhỏ vang lên bên tai :
- Hi hi! Còn ta thì sao?
Đăng Tâm hòa thượng vẳng nghe bên tai có tiếng người nói, trong lòng chấn động liền thét lớn :
- Ai?
Tiếng thét bất ngờ của lão khiến cho Mai Quân Bích giật thót cả mình, chàng cứ nghĩ rằng có lẽ sơ ý gây nên tiếng động nên bị đối phương phát hiện, thầm nghĩ :
- “Lão quái tăng này thật lợi hại.”
Bấy giờ chỉ nghe người thanh niên lên tiếng hỏi :
- Đại sư, đại sư hỏi ai thế?
Đăng Tâm hòa thượng cũng ngớ người ra nói lắp bắp :
- Ngươi có nghe thấy gì không?
Người thanh niên nói :
- Không!
Đăng Tâm hòa thượng nói :
- A... khả năng ta nghe nhầm, Chúc thiếu hiệp, chúng ta nhanh đi thôi!
Nên biết, Đăng Tâm hòa thượng là một tay cao thủ đầy kinh nghiệm giang hồ, vừa rồi rõ ràng nghe thấy tiếng người nói ngay bên tai làm sao mà có thể nhầm được. Nhưng chỉ bằng vào khẩu khí cũng biết đối phương đến tất có mục đích, chỉ một điểm này cũng thấy được người này võ công cao hơn lão nhiều.
Tuy trong lòng cả kinh, thế nhưng lão không muốn nói ra, cho nên vội vàng kéo tay người thanh niên họ Chúc đi nhanh về phía trước.
Trong bóng tối đen như mực, chỉ còn nghe tiếng bước chân mỗi lúc một xa.
Mai Quân Bích ngược lại không biết vì sao Đăng Tâm hòa thượng lại bỏ đi nhanh như thế, chỉ biết lão ta hiện tại mục đích vẫn là hai bảo vật võ lâm nên mới bám theo mình, bất giác trong lòng cảm thấy buồn cười.
Quay trở lại thạch thất, nhìn thấy Thượng Quan Yến và Thôi Huệ ngủ hết sức ngon lành, chàng không dám đánh động họ, liền ngồi xuống một bên nghỉ ngơi.
Qua một lúc, đột nhiên lại nghe tiếng bước chân vang lên, tiếng động tuy còn rất xa, thế nhưng trong địa đạo này bốn bề là vách núi, cho nên chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể truyền đi rất xa.
Mai Quân Bích lắng tai nghe ngóng, nhận ra tiếng bước chân chừng như vang lên từ phía đường bên trái vọng lại, Mai Quân Bích trong đầu nghĩ ngay :
- “Chẳng lẽ Đăng Tâm hòa thượng và người thanh niên kia quay trở lại sao? Thế nhưng không đúng, vừa rồi bọn họ đi hết sức vội vã, chừng như là sợ bị người khác phát hiện được thì làm sao có thể là bọn họ quay lại được.”
Tự nhiên chàng lại nhớ đến Ôn Như Phong thầm nghĩ không biết hiện tại ông ta ở đâu, tính ra từ khi uống thuốc đến giờ có đến hai canh giờ rồi, nhỡ như bị bọn chúng phát hiện ra thì nguy!
Lại còn vị nhi nữ của Thử gia gia, chỉ nghĩ đến đó chàng cũng thấy lo lo trong lòng, chàng không nén được liền đứng lên đi nhanh ra ngoài thạch thất, nhưng vừa đến ngang chỗ rẽ chàng liền ngừng chân lại vì nghe từ bên ngoài có tiếng người quát tháo chừng như đang động thủ với nhau.
Thế nhưng, trong địa đạo quanh co khúc khuỷu, tiếng động lại vọng dội râm ran từ nhiều hướng, cho nên nghe không rõ ràng.
Mai Quân Bích võ nghệ cao cường, lại đầy can đảm, đã thế trong địa đạo đường nhỏ vòng vèo, chàng không sợ bị người phát hiện, liền bước chân theo con đường mà vừa rồi chàng vào trong này xem tình hình thế nào.
Đi chừng một lúc, đến một chỗ rẽ, phía trước đã nhìn thấy có ánh sáng chiếu ra, đồng thời tiếng người nói chuyện chính từ đó vọng ra.
Mai Quân Bích nhanh nhẹn nép mình vào vách đá dỏng tai lắng nghe, tiếng người tuy rất nhỏ, thế nhưng chàng lại nghe rất rõ ràng.
- Công Tôn lão đệ, ngươi đã gặp tên Thập Nhị Kim Tiền ở trên Tuyết Phong sơn, tên tiểu tử này nhất định phải là người của Thái Sơn Bàn Thạch bảo, có điều hắn không thể nào lại đơn thân độc mã vào đây, xem ra trong mật đạo này tất phải có đồng đảng của hắn. Lại còn lão quái trộm kia và bọn họ Mai kia cũng không thấy đâu cả, chẳng lẽ bọn chúng biết bay chăng? Chúng ta phải nhanh lục soát, không biết Cát Lan lão huynh nghĩ thế nào?
Người này giọng nói nghe rất quen, chỉ có điều nhất thời Mai Quân Bích không nhận ra mà thôi.
Cứ nghe khẩu khí người này thì chừng như Thử lão tiền bối và Ôn huynh không hề bị bọn chúng phát hiện. Ngược lại thì thiếu niên họ Chúc kia chừng như đã bị bọn chúng bắt giữ.
- Hắc hắc...! Kim nhị ca phụng mệnh mà đến đây, lão hủ đương nhiên phải chịu theo phép, có gì sai khiến cứ việc phát lệnh.
Nghe Cát Lan tiên sinh xưng người này là Kim nhị ca, chàng sực nhớ ra ngay người này chính là Ngũ Âm Thủ Kim lão nhị, đã từng bị chàng dùng Bát Nhã thiền công đánh chạy khi ở trong Ca Lạc sơn trang.
Thảo nào mà chàng nghe giọng quen như thế.
Bấy giờ nghe Kim lão nhị nói :
- Khéo nói, khéo nói! Huynh đệ còn chưa quen thuộc đường ngang lối tắc trong mật đạo này, Cát Lan tiên sinh là thổ địa ở đây, địa hình quen thuộc, đương nhiên có cao kiến khác!
Vì vừa rồi Cát Lan tiên sinh lời lẽ khiêm tốn, cho nên lão cũng nói lời khách khí.
Cát Lan tiên sinh cười nói :
- Mật đạo này dài chừng ba dặm, chính vì nó hết sức bí mật cho nên lão hủ ở đây mà không ngại bị người khác phát hiện. Hơn nữa bên trong đường ngang lối dọc rất nhiều, lão hủ khi lần đầu phát hiện, xem xét mới thấy ngoài hai cửa ra vào động ở đường chính thì tất cả những con đường khác đều là tử lộ, trước mắt chỉ cần chặn cứng hai cửa động ra vào thì đến con chim cũng không bay thoát được.
Nói đến đó lão ghé người gần Kim lão nhị rỉ tai thêm mấy câu, nhưng vì lão nói quá nhỏ, cho nên Mai Quân Bích không nghe được.
Chỉ nghe thấy Kim lão nhị cất tiếng cười lên một tràng dài đắc ý nói :
- Nếu đã như thế thì phiền lão ca một chuyến!
Cát Lan tiên sinh cũng cất tiếng cười ngặt nghẽo, rồi liền bước đi trước tiến thẳng về phía Mai Quân Bích đang nấp.
Nói lão ta đi nhưng kỳ thực nhanh còn hơn chạy, thân pháp kỳ tuyệt hiếm thấy, chỉ nháy mắt đã đến gần ngã tư.
Mai Quân Bích giật mình chấn động, thầm nghĩ trong lòng :
- “Con người này quả danh bất hư truyền, ta giờ rút lui cũng không kịp rồi....”
Trong đầu chàng nghĩ nhanh một ý, thân hình lập tức tung lên không một cách nhẹ nhàng hai tay xòe ra, thân hình dính chặt vào vách động như một con thạch sùng.
Vừa lúc này thì thân hình gầy ốm như que củi của Cát Lan tiên sinh lướt ngang qua phía dưới chạy thẳng vào bên trong địa đạo.
Giờ nhìn lại mới thấy trong tay lão ta không hề nắm đèn đuốc gì cả, thì ra lão ta đã luyện một tuyệt môn công phu Thiên Nhãn Thông.
Chỉ nghĩ thế cũng giật mình, người này công phu thâm hậu không biết bao nhiêu, chẳng thể nào xem thường được.
Bấy giờ Cát Lan tiên sinh vừa cất chân bước đi, thì nghe Kim lão nhị nói tiếp :
- Trong địa đạo này đường rẽ rất nhiều, lục soát không xuể, chúng ta chia ra làm hai nhóm chặn hai đầu ra vào. Nhị tiểu thư và lão phu một nhóm, Tam tiểu thư và Công Tôn lão đệ một nhóm, chúng ta cứ thế mà hành động, các ngươi thấy thề nào?
Lão ta tuy nói ra như hỏi ý kiến, nhưng kỳ thực thì đó là một mệnh lệnh, ai cũng thừa hiếu thi hành.
- Kim nhị ca đã nói thì khi nào sai? Chúng ta cứ theo quyết định như thế.
Người vừa lên tiếng chính là Âm Thế Tú Tài, nhưng liền nghe tiếng người khác phản đối :
- Không, Kim thúc thúc, như thế không ổn!
Mai Quân Bích chỉ nghe giọng cũng nhận ra ngay chính là Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn, bất giác trong lòng không khỏi chấn động.
Kim lão nhị nghe thế thì hơi bực mình, nhưng vẫn cười ra mặt hỏi :
- A! Tam tiểu thư có cao kiến gì chăng?
Vu Thục Nhàn nói :
- Kim thúc thúc à, vừa rồi chúng ta phát hiện ra dấu vết địch nhân, tuy vừa rồi đã bắt được một tên, nhưng chưa dám chắc là không có người của Cửu đại môn phái tiềm phục bên trong. Huống gì đã có Cát Lan tiên sinh trấn giữ lối ra, bọn người của lão Thần Thâu và Mai Tam công tử chẳng lo mọc cánh bay được lên trời, còn chúng ta nếu như nhân thủ phân tán rất dễ bị đối phương thừa cơ tấn công, địa đạo này dài có đến ba dặm, lại thêm đường rẽ ngang dọc chằng chịt, cho nên chúng ta tốt nhất nên tập trung lực lượng là ổn hơn cả!
Đối với võ công của Mai Tam công tử thì Âm Thế Tú Tài đã từng hội kiến, Kim lão nhị ngược lại thụ thương dưới tay chàng, cho nên càng khiếp hơn.
Lần này nếu như không phải nhân Mai Quân Bích trong người thụ trùng độc, lại còn phải kế của Cát Lan tiên sinh cho uống thuốc trợ trùng phát tác thì chẳng khi nào bọn chúng dám truy đuổi chàng.
Giờ nghe Vu Thục Nhàn nói thế, bọn chúng nghĩ lại Mai Quân Bích tuy thân thụ trùng độc nhưng qua thời gian cũng đã lâu, chưa biết chừng trùng độc đã giải, thì với bọn họ bốn người tụ lại một chỗ còn chưa hẳn đã đối phó được, huống gì chia mỏng lực lượng ra thì càng nguy. Cho nên thấy lời nàng cũng có lý.
Nhưng vừa rồi lão đã đồng ý với chủ trương của Cát Lan tiên sinh, cho nên tỏ ra lúng túng nhất thời chưa biết xử trí thế nào.
Kim lão nhị gật nhẹ đầu, trầm ngâm nói :
- Ừ! Tam tiểu thư nghĩ sâu như vậy thật đúng, chúng ta bốn người nên ở chung một chỗ.
- Thôi được rồi! Nghĩa phụ đã đi lâu rồi, chúng ta cũng nhanh lên đường đi chứ!