Tiếng quát còn chưa dứt, trường kiếm đã nhằm vào ba trọng huyệt trước ngực tên hắc y nhân đứng giữa đâm tới.
Thật không hổ danh Hồng Y La Sát, xuất thủ hiểm độc và thần tốc, thậm chí đối phương không kịp nhận rõ cô ta đã phát kiếm ra sao.
Tên này vốn đã có ý đề phòng nhưng không ngờ Hạ Long Châu xuất thủ nhanh như vậy hốt hoảng lùi lại ba bứơc.
Nhưng Hồng Y La Sát đâu có để đối phương có cơ hội hoàn thủ?
Cô ta hét to một tiếng, nhún mình lao tới bám sát tên Chiêu Hồn sứ giả, mũi kiếm vẫn tiếp tục uy hiếp các yếu huyệt trên người hắn.
Cùng lúc đó Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều và tiểu sư muội Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn cũng xuất trường kiếm xông tới tấn công hai tên Chiêu Hồn sứ giả còn lại.
Lập tức giữa bãi đất hoang sau khách điếm tạo thành một cuộc kịch đấu.
Dám đoán rằng cả hai bọn người này tới đây đều nhằm vào Mai Quân Bích hiện đang bị trúng phải Ngũ Âm Thủ của Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh tính mạng rất nguy cấp trong phòng, xem chừng đều có ý bất thiện.
Tuy ý đồ như nhau nhưng lang sói tranh mồi thì có lý đâu chịu nhường nhịn?
Thế là song phương bám lấy nhau, xuất hết bản lĩnh sở học hòng lấy mạng đối phương càng nhanh càng tốt.
Ba chiếc Cầu Hồn Thiết Bài đố phó lại với ba thanh trường kiếm, tiếng thép đánh vào nhau đinh tai nhức óc làm vang động cả khách điếm.
Bấy giờ trong khu vực khách điếm có hai cuộc đấu cùng xảy ra.
Cuộc đấu trong phòng ở biệt viện giữa Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh và Kim lão nhị với một bên là Mai Quân Bích trúng phải Ngũ Âm Triệt Mạch đang bất tỉnh, Thượng Quan Yến, hai tên thư đồng và Đăng Tâm hòa thượng.
Đây tuy cũng là cuộc đấu sinh tử nhưng lại rất tĩnh lặng, hầu như bên ngoài phòng không ai nhận ra được.
Trái lại cuộc đấu giữa Lục Thiệu tam kiều và ba tên Chiêu Hồn sứ giả tuy ở bên ngoài tường viện nhưng làm kinh động cả khách điếm.
Khách nhân và điếm gia còn chưa kịp hoàn hồn vì cuộc chiến trước đây, giờ lại thêm một phen kinh hồn bạt vía!
Mọi người năm im thin thít trong bóng tối không dám thở mạnh, lắng nghe tiếng la hét, tiếng binh khí đánh vào nhau loảng xoảng điếc đặc cả màng tai.
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu là đại đồ đệ của Cửu Thiên Ma Nữ y nhân.
Vì thế kiếm quá thần tốc và hiểm độc, tên Chiêu Hồn sứ giả biết không tránh kịp chỉ đành đưa thiết bài chém vào sườn đối phương.
Hiển nhiên hắn buộc phải dùng tới hạ sách lưỡng bại câu thương.
Vừa lúc ấy bỗng vang lên tiếng quát :
- Dừng tay!
Lời vừa dứt chợt thấy bốn nhân ảnh đáp xuống hiện trường.
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu xuất chiêu cực kỳ thần tốc nhưng thu chiêu lại càng nhanh hơn!
Vừa nghe tiếng quát, biết rằng lại có cường địch xuất hiện, thị liền lập tức phát nhanh một kiếm rồi lướt sang trái ba bước.
Tên hắc y nhân kêu lên một tiếng đưa tay ôm lấy vai lảo đảo lùi lại, suýt nữa buông rơi chiếc Chiêu Hồn bài.
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu trước khi dừng tay còn kịp đả thương đối thủ, đủ thấy thị là người ác độc giảo hoạt thế nào.
Cả Phiêu Sa Tiên Tử Nhíêp Ngọc Kiều và Tam Tiểu Thư Vu Thục Nhàn cũng ngừng đấu đưa mắt nhìn.
Trong đấu trường xuất hiện thêm bốn tên hắc y nhân, trong đó một tên cao lớn, ba tên khác thấp bé dáng như nữ nhân.
Cả bốn tên mặt trùm kín chỉ chừa có đôi mắt.
Chỉ nhìn qua trang thúc cũng biết đó là người của Cửu U môn.
Bấy giờ chỉ thấy tên hắc y nhân vưà giao thủ với Hồng Y La Sát Hạ Long Châu máu trào ra từ vai phải chảy qua kẽ tay đỏ lòm, chứng tỏ hắn bị trúng một kiếm sau cùng của đối phương bị thương không nhẹ.
Nhưng bốn tên hắc y nhân vừa đến có vẻ như không tỏ ra thù địch với Lục Thiệu tam kiều.
Một tên bước lên hai bước nhìn Hồng Y La Sát Hạ Long Châu nói :
- Hô hô! Đại tiểu thư làm sao đến ngay lão hủ cũng không nhận ra chứ? Giáo chủ và Phó giáo chủ đâu?
Giọng nói rất quen và còn tỏ ra cung kính nữa!
Hạ Long Châu nhíu mày nhìn lại, tuy mặt hắn trùm kín không nhận ra được ai, nhưng nghe thanh âm không lạ, và nhất là hai tay áo trống không...
Chẳng lẽ là Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn?
Thị nhìn hắc y nhân nghi hoặc hỏi :
- Có phải Lý thúc thúc không?
Hắc y nhân gật đầu đáp :
- Chính là lão hủ!
Ba tên hắc y nhân khác dáng thấp bé cũng chắp tay cúi mình nói :
- Bọn tỳ nữ cung hầu phu nhân!
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu chợt thấy trong lòng chấn động, nhưng cố giữ vẻ mặt bình thản, cười đáp :
- Thì ra là ba vị lão lão! Phó giáo chủ đang rất nhớ đến ba vị!
Nguyên đó là ba trong số bốn ma nữ từng theo hầu Hồng Đăng phu nhân gọi là Kiệu Tiền tứ sát, nhưng bây giờ đầu nhập vào Cửu U môn gọi là Cửu U tam linh.
Lão đại trong Cửu U tam linh nói :
- Ân đức của phu nhân bọn tỳ nữ trọn đời ghi khắc không bao giờ dám quên. Thế nhưng Kiệu Tiền tứ sát ngày xưa nay đã trở thành Cửu U tam linh rồi!
Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn chờ cho mụ ta nói xong mới ho khan một tiếng nhìn Lục Thiệu tam kiều cười hỏi :
- Ba vị tiểu thư đêm khuya tới đây tất có việc rất trọng yếu?
Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều chợt tranh lời hỏi lại :
- Lý thúc thúc và ba vị lão lão từ Tương Tây đến đây tất cũng có việc gì vô cùng trọng yếu chứ?
Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn ngẩn người ra một lúc rồi cười to hỏi :
- Nói thế ba vị tiểu thư đến đây cũng vì Mai Quân Bích hay sao?
Vậy là hắn đành lật ngửa quân bài.
Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn buột miệng hỏi :
- Lý thúc thúc, Mai Tam công tử hiện ở đâu?
Lời nàng rất khẩn thiết, chứng tỏ hiện giờ Lục Thiệu tam kiều còn chưa biết Mai Quân Bích đang ở đâu.
Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn nghe thế mới biết mình đã lỡ lời nhưng không thể giấu diếm nữa đành nói :
- Ba vị không phải truy theo hắn tới đây sao?
Vu Thục Nhàn lại hỏi :
- Như vậy là chàng hiện đang ở trong khách điếm này?
Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn gật đầu :
- Không sai!
Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn biết rõ Mai Quân Bích võ công thâm hậu, đừng nói vừa rồi họ đánh nhau đến kinh thiên động địa mà đến một người bước nhẹ qua phòng cũng không thoát được tay chàng, bởi thế ngạc nhiên nghĩ thầm :
- “Nếu chàng có ở đây thì nhất định đã phát hiện được ta, đáng lý ra hiện thân mới phải, sao không thấy chứ?”
Nàng nghi hoặc nhìn Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn hỏi lại :
- Lý thúc thúc! Mai Tam công tử đang ở trong khách điếm này sao?
Tên cụt tay cười đáp :
- Hắc hắc! Đúng là như vậy! Nhưng hắn đã trúng phải Cấm Bảo La Hương của bổn Giáo rồi. Chỉ trong vòng mười hai canh giờ tất chết!
Vu Thục Nhàn sợ hãi thốt lên :
- Ui chao!
Nàng chưa nói xong đã run lên, người lảo đảo chực ngã xuống.
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu đương nhiên hiểu ra nỗi lòng sư muội. Nhưng điều khiến thị quan tâm lúc này Độc Tý Thiên Vương Lý Tàn và Kiệu Tiền Tam Sát, bây giờ đã trở thành Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn và Cửu U tam linh, thuộc hạ của Cửu U môn.
Trên giang hồ lòng người nham hiểm, từ bằng hữu trở thành địch nhân chỉ trong thoáng chốc...
Thị khẽ giật áo vị tiểu sư muội, hướng sang Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn cất giọng lạnh lùng nói :
- Thế thì được. Thư muội chúng tôi đã phụng mệnh tới đây quyết không bỏ qua cho hắn!
Trước đây Ca Lạc sơn trang tuy trên danh nghĩa thì Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn lúc đó còn là Độc Tý Thiên Vương làm Đại trang chủ, Kim lão nhị là Nhị trang chủ nhưng thực tế mọi quyền hành đều nằm trong tay tên Đại tiểu thư độc ác này, Lý Tàn và Kim lão nhị chỉ là người phụng mệnh hành sự thôi.
Thân phận yêu nữ đó lớn như thế nên võ công của thị đương nhiên không phải tầm thường.
Võ công đã cao, Hồng Y La Sát Hạ Long Châu còn là một ma nữ tuy ít tuổi nhưng vô cùng độc ác.
Qua năm sáu chiêu đấu, thị hoàn toàn dồn đối phương vào thế hạ phong, tính mạng hết sức nguy cấp.
Tên hắc y nhân này vốn đứng hàng thứ ba trong Thập Đại Du Hồn, võ công vào hàng nhất lưu trong Cửu U môn, chiếc thiết bài trong tay đã lấy mạng không biết bao nhiêu người trong giang hồ nhưng không sao chống đỡ nổi thế kiếm tàn khốc của Hồng Y La Sát.
Thập Đại Du Hồn vốn được Cửu U giáo chủ Câu Hồn Luật Lệnh truyền thụ Câu Hồn Quỷ Nhãn, với công phu này chúng đã khống chế hàng trăm cao thủ của Cửu đại môn phái, cưỡng bách họ thành thuộc hạ của Cửu U môn.
Đăng Tâm hòa thượng chính là một trong những nạn nhân như thế.
Nhưng ở đây Lục Thiệu tam kiều nói đánh là đánh, không để đối phương kịp thi triển công phu lợi hại này.
Bởi thế ngay từ đầu cuộc chiến, chúng đành dùng võ công mà đối phó với kiếm thuật tinh xảo của Lục Thiệu tam kiều.
Hai tên Chiêu Hồn sứ giả khác đấu với Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều và Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn tình hình cũng không khả quan hơn lão tam của chúng, bị hai thiếu nữ công kích mãnh liệt đến nỗi chân tay luýnh quýnh.
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu chợt cười nhạt nói :
- Môn hạ của Cửu U môn thì ra chỉ là đồ giá áo túi cơm mà thôi!
Dứt lời trường kiếm xuất chiêu tuyệt sát, giống như những tia chớp trắng đâm vào ngực hắc y nhân.
( Bản hấp tự thiếu từ trang 76 đến trang 81).
Mấy tháng qua, khắp võ lâm biết việc Mai Quân Bích đại náo Lục Thiệu sơn, làm mấy chục cao thủ Huyền Nữ giáo bị thương dưới kiếm mình, sau đó một mình chàng còn đánh bại cả Giáo chủ Cửu Thiên Ma Nữ.
Nhưng hầu như không ai biết được rằng Huyền Nữ giáo chủ đã từ Chiên Đàn thần công mà giác ngộ ra Phật pháp, từ cừu nhân biến thành bằng hữu.
Huống chi giờ đây chính đệ tử chân truyền của Cửu Thiên Ma Nữ tận miệng nói rằng quyết lấy mạng Mai Quân Bích, có lý gì lại không tin chứ?
Vừa nghe Hồng Y La Sát Hạ Long Châu nói xong Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn hơi cúi mình nói :
- Xin Đại tiểu thư minh xét... Tên họ Mai đắc tội với Giáo chủ, tội đương nhiên đáng chết một trăm lần. Huống chi hắn còn món nợ chặt tay đối với lão hủ? Thế nhưng hiện giờ lão hủ thân đã nhập vào Cửu U môn, hành động không thể theo ý mình được...
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu ngắt lời :
- Vậy là Lý thúc thúc không muốn giết hắn nữa?
Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn cười khổ nói :
- Chẳng những không giết mà lão hủ còn phụng mệnh đem giải dược cứu cho Mai Quân Bích nữa...
Vừa nghe câu đó Lục Thiệu tam kiều đều sửng sốt.
Cửu U môn dùng Cấm La Bảo Hương ám toán Mai Quân Bích không ngoài mục đích diệt trừ một cường địch lợi hại nhất, làm sao bây giờ cường địch đó trúng độc sắp chết, chúng lại đưa giải dược đến cứu?
Thật là điều không sao hiểu được!
Vu Thục Nhàn mắt chợt sáng lên hỏi :
- Lý thúc thúc thật đưa giải dược tới cứu Mai Tam công tử sao?
Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn cười đáp :
- Lão hủ xin nói thật. Cửu U giáo chủ đã có một thỏa hiệp với Mai Quân Bích để trong vòng một tháng hắn suy nghĩ kĩ về một vấn đề. Trong thời gian đó hai bên không được xâm phạm lẫn nhau. Nhưng giờ Mai Quân Bích đã trúng phải Cấm La Bảo Hương không thể sống quá mười hai canh giờ được, vì vậy Giáo chủ mới lệnh cho lão hủ đưa giải dược đến...
Hắn dừng một lát rồi nhìn Hồng Y La Sát Hạ Long Châu nói thêm :
- Lão hủ dám mạo muội đề xuất với với Đại tiểu thư về bẩm với Giáo chủ xem có thể nể mặt lão hủ mà tạm gác mối cừu hận với Mai Quân Bích lại sau một tháng, sau đó sẽ giải quyết có được không?
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu không biết Cửu U giáo chủ đang chơi nước cờ gì, nhưng nghe khẩu khí của Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn thì tất bên trong có âm mưu gì đó.
Thị thoáng nghĩ nhanh trong đầu rồi đáp :
- Tuy sư muội chúng tôi đến đây là phụng mệnh gia sư nhưng với việc nhỏ mà Lý thúc thúc vừa nói thì chẳng cần về báo với gia sư, điệt nữ cũng có quyền quyết định được. Thúc thúc cứ việc tiến hành theo kế hoạch mình, không cần phải khách khí.
Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn đương nhiên biết rõ thân phận và quyền hành của Hồng Y La Sát Hạ Long Châu trong Huyền Nữ giáo. Một khi cô ta đã chấp thuận thì chẳng lo gì người của Huyền Nữ giáo không nghe theo.
Nghĩ thế mừng rơn cất tiếng cười to nói :
- Thế là quá tốt! Xin đa tạ đại tiểu thư vì đã nhường nhịn cho lão hủ mấy phần!
Vu Thục Nhàn vội nói :
- Lý thúc thúc! Vậy c húng ta hãy nhanh vào phòng xem!
Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn ngập ngừng một lát, cuối cùng không biết làm gì hơn đành chỉ tay vào cửa nói :
- Nếu vậy mời Đại tiểu thư vào!
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu là người tinh ranh giảo hoạt lại rất cảnh giác liền cười nói :
- Lý thúc thúc vào trước đi!
Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn ý kiến gật đầu, ngầm ra hiệu cho mấy tên thủ hạ rồi bất chợt tung mình lứơt qua tường viện nhảy vào ben trong.
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu thấy thân pháp của Lý Tàn cao cường như thế không khỏi sửng sốt.
Nguyên trước đây khi cùng ở Ca Lạc sơn trang, võ công của Độc Tý Thiên Vương Lý Tàn không hơn được cô ta.
Nhưng bây giờ nhìn lại thì khinh công của hắn thẩm diệu hơn trước nhiều, không biết chỉ sau ba tháng đầu nhập vào Cửu U môn, làm sao hắn luyện được võ công thặng thừa như thế?
Thị đứng ngơ ngác một lúc rồi sực tỉnh vội vàng nhún mình lao qua tường viện đuổi theo Lý Tàn.
Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều và Vu Thục Nhàn không dám chậm trễ liền tung mình đuổi theo, tiếp đó là Cửu U tam linh rồi đến ba tên Chiêu Hồn sứ giả.
Tên bị trúng một kiếm của Hồng Y La Sát Hạ Long Châu lúc này đã tự vận công chữa trị bình phục sáu bảy phần cũng theo vào khách điếm.
Vào tới biệt viện, Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn chợt dừng lại, nghiêng tai nghe ngóng rồi chợt thấp giọng nói :
- Trong phòng đang có người động thủ!
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu cũng đã nhận ra tiếng kình khí phát ra trong phòng, ngạc nhiên hỏi :
- Không biết ai đang giao thủ trong đó?
Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn lòng đầy lo lắng bước sấn vào gấp giọng nói :
- Đại sư thúc! Chúng ta vào nhanh xem!
Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn quay lại phất tay áo rỗng không.
Lập tức từ phía sau Cửu U tam linh tung mình nhảy lên nóc phòng không một tiếng động rồi mất hút.
Cứ xem Cửu U tam linh chấp hành mệnh lệnh của Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn nghiêm chỉnh như thế đủ biết tên cụt tay này có thân phận cao thế nào trong Cửu U môn.
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu đang nghĩ đến điều này thì nghe Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn gọi :
- Đại tiểu thư hãy theo lão hủ!
Nói xong đi thẳng vào cửa phất nhẹ tay áo.
- Bình!
Cánh cửa mở tung ra.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cả bốn người thảy đều ngơ ngác.
Mai Quân Bích nằm bất tỉnh trên giường.
Thượng Quan Yến, Cầm Nhi và Kiếm Nhi tay cầm kiếm án ngữ ngay trước giường bảo vệ cho chàng.
Giữa phòng có hai người đang đấu nhau kịch liệt, đó là Đăng Tâm hòa thượng và Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh.
Vừa rồi ở bên ngoài mọi người nghe tiếng kình khí chưởng phong chính là từ hai đối thủ này phát ra.
Còn Kim lão nhị vẻ mặt thâm độc nhưng bàng quan nhìn cuộc đấu.
Vu Thục Nhàn chỉ nhìn thấy Mai Quân Bích nằm bất động với sắc mặt nhợt nhạt đã lo cuống lên vội bước đến gần hỏi :
- Yến muội! chàng sao thế?
Không ngờ Thượng Quan Yến giương kiếm lên quát :
- Đứng lại! Nếu bước thêm bước nữa ta sẽ xuất thủ đấy!
Vu Thục Nhàn sững sờ đứng lại, trong lòng đầy ngạc nhiên không ngờ Thượng Quan Yến đối với mình như vậy, thốt hỏi :
- Yến muội sao thế?
Thượng Quan Yến chỉ thẳng kiếm tới ngực nàng, giằn giọng :
- Vu Thục Nhàn! Ngươi đừng giả bộ tử tế nữa! Hừ! Trong Huyền Nữ giáo chẳng tìm ra một người nào tốt đâu!
Lúc ở Lục Thiệu sơn, hai người đối với nhau rất tâm đắc thân thiết.
Nay thấy Thượng Quan Yến đột nhiên trở mặt như vậy, Vu Thục Nhàn không hiểu cơ sự ra sao, lại bước lên một bước nữa tiếp tục hỏi :
- Yến muội! Chàng... sao thế!
Giọng Thượng Quan Yến tỏ ra lạnh như băng :
- Ngươi lại còn giả vờ hỏi nữa ư?
Vu Thục Nhàn vẫn cố nhịn, lo lắng hỏi :
- Tiểu muội nói đi! Ta thật không biết gì cả mà! Chàng thế nào?
Thượng Quan Yến xẵng giọng :
- Mai đại ca trúng phải là tà công Ngũ Âm Triệt Mạch của các ngươi! Bây giờ thì biết thế nào rồi chứ?
- Ồ!
Vu Thục Nhàn thốt lên một tiếng, người run lên, đôi mắt to kiều diễm chợt long lanh ngấn lệ, quay lại gọi :
- Đại sư thúc! Lại đây!
Rồi nói với Thượng Quan Yến, giọng cầu khẩn :
- Yến muội! Hãy để ta xem thế nào...
Nhưng Thượng Quan Yến không chút nhượng bộ :
- Đứng lại! Không cho phép ngươi đến gần!
Hiển nhiên Thượng Quan Yến cũng nhìn ra thái độ quan tâm lo lắng của Vu Thục Nhàn là chân thực.
Nhưng chính vì thế nên nàng đối với Vu Thục Nhàn càng thiếu thiện cảm hơn, mặc dù nàng biết thế là bất công và vô lý.
Nhưng khi một nữ nhân đã nổi cơn ghen với một nữ nhân khác thì đâu còn lẽ phải và sự công bằng nữa!
Đăng Tâm hòa thượng đưa mắt nhìn những người mới đến, trong đầu xác định nhanh tình hình và hành động của mình.
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh sau khi dùng công phu Ngũ Âm Triệt Mạch ám toán Mai Quân Bích, mặc dù hắn không tin rằng Đăng Tâm hòa thượng có khả năng giải được nhưng vẫn tìm cách ngăn cản không cho lão hòa thượng đụng vào người chàng.
Hắn tính rằng chỉ trong vòng một canh giờ chàng sẽ chết.
Chỉ cần tiêu diệt Mai Quân Bích xong, chẳng có gì khó để đối phó với những người còn lại.
Hơn nữa còn Kim lão nhị ở đây, cho dù có Đăng Tâm hòa thượng cũng có gì đáng ngại?
Huống gì hắn quá hiểu bụng dạ của lão hòa thượng giảo hoạt và tráo trở này. Lão chẳng những không phải là đồng bọn của Mai Quân Bích và những người kia mà trái lại còn đối địch với họ.
Vừa rồi vì thấy Mai Quân Bích vì cứu mạng mình mà gặp nạn nên bất đắc dĩ phải can thiệp vào, nhưng sau khi chàng đã chết thì việc gì lão chịu rước họa vào thân?
Trong cuộc đấu, hai đối thủ tuy mục đích khác nhau, nhưng có cùng một ý nghĩ là kéo dài thời gian.
Bởi thế, mặc dù nhìn bên ngoài song phương giao chiến trông rất ác liệt, chỉ phong chưởng lực phát ra vù vù, nhân ảnh thấp thoáng nhìn hoa cả mắt nhưng cả hai đều bảo toàn thực lực tránh trực diện tiếp chiêu.
Cả Đăng Tâm hòa thượng và Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh đều có ý đồ riêng của mình.
Chỉ cần một vài khắc nữa là chúng đạt được mục đích!
Nhưng ngờ đâu bỗng phát sinh biến cố!
Cửa phòng bị chấn lực đánh mở ra, bốn nhân ảnh vừa xuất hiện như từ trên trời rơi xuống vậy!
Đi đầu là một hắc y nhân cao lớn mặt trùm kín, phía sau là ba thiếu nữ đều xinh đẹp như thiên tiên!
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh chấn động cả tâm thần!
Hắn chỉ cần kéo dài cuộc chiến khoảng khắc nữa, chờ cho Đăng Tâm hòa thượng chạy đi, chỉ cần phất tay khống chế ba tên hài tử kia là hai vật võ lâm kỳ bảo sẽ nằm gọn trong túi mình!
Nào ngờ miếng ngon sắp tới miệng lại có kẻ nhào vào cướp xé!
Đăng Tâm hòa thượng cũng thất kinh biến sắc!
Lão chưa rõ những người vừa xuất hiện là ai, nhưng không phải là đồng bọn thì chỉ còn là địch nhân thôi!
Còn Công Tôn Khánh và Kim lão nhị tuy không nhận ra người đi đầu nhưng chẳng lạ gì Lục Thiệu tam kiều.
Nhưng giữa canh khuya, chúng đột nhập vào nơi hung hiểm này, mục đích là gì không nói cũng biết!
Người ta thường nói người thiện không đến, kẻ đến ắt bất thiện!
Mong gì điều tốt lành ở bọn này?
Cuộc đấu lập tức bị đình chỉ.
Hắc y nhân đi đầu cười khùng khục nói :
- Thì ra Đăng Tâm đại sư cũng ở đây! Lại còn Kim lão nhị, Công Tôn lão đệ nữa! Thật là khéo hợp quá!
Kim lão nhị từ đầu vẫn đứng im giữa phòng không xuất thủ.
Lão biết rằng mình xuất thủ thì khó mà thắng được cả ba người Thượng Quan Yến, Cầm Nhi và Kiếm Nhi. Trái lại nếu lão không xuất thủ thì ba người này lo bảo vệ Mai Quân Bích nên cũng không dám ra tay trước.
Kim lão nhị tính như vậy xem ra thật đắc sách.
Cũng như Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh, bốn người kia xuất hiện đã làm thay đổi kế sách của lão.
Đến khi nghe giọng nói và cách xưng hô, Kim lão nhị nhận ra ngay Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn.
Mặc dù trước đây hai người là Đại trang chủ và Nhị trang chủ của Ca Lạc sơn trang nhưng bây giờ hai người đã theo chí hướng khác, đương nhiên mục đích đến đây cũng không đồng nhất, vì thế mà lão chẳng bớt lo lắng hơn, vừa nghĩ cách đối phó vừa cúi mình chắp tay nói :
- Đại trang chủ có khỏe không?
Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn cười kha kha đáp :
- Kim lão nhị! Chúng ta là bằng hữu với nhau từ bao năm nay, sao lại xưng hô khách sáo như thế?
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu tuy còn trẻ nhưng xông pha trong giang hồ không ít nên rất lão luyện.
Vừa lướt mắt nhìn cảnh tượng trong phòng thị đã hiểu ra sự tình, liền hướng sang Công Tôn Khánh và Kim lão nhị hỏi :
- Kim thúc thúc, Công Tôn thúc thúc! Có chuyện gì vậy?
Kim lão nhị còn chưa kịp trả lời thì Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh đã lên tiếng :
- Đại tiểu thư! Huynh đệ tình cờ gặp tên họ Mai ở đây. Nghe nói hắn trúng phải Cấm La Bảo Hương gì đó của Cửu U môn...
Vu Thục Nhàn sợ hãi thốt lên :
- Đại sư thư...
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu cũng kinh hãi nhìn sang Mai Quân Bích nhưng thấy Thượng Quan Yến vẻ mặt sát khí đằng đằng nhìn Lục Thiệu tam kiều.
Vu Thục Nhàn định liều mạng bổ tới...
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu vội kêu lên :
- Tam sư muội! Dừng lại!
Giọng Vu Thục Nhàn như muốn khóc :
- Đại sư thư! Không phải thế đâu! Mau cứu lấy chàng! Chàng bị trúng Ngũ Âm Triệt Mạch...
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu trố mắt nhìn sang Vu Thục Nhàn hỏi :
- Ngươi nói gì? Mai Quân Bích bị người ta dùng Ngũ Âm Thủ ám toán ư? Ai đã hạ độc thủ như vậy?
Vu Thục Nhàn chỉ sang Âm Thế Tú Tài đáp :
- Công Tôn thúc thúc!
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu mặt tái xanh, nhìn sang Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh lạnh giọng hỏi :
- Có thật vậy không?
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh cười nham hiểm đáp :
- Không sai! Huynh đệ thừa cơ tiểu tử đó đang vận công trị thương đã tặng cho hắn một chưởng...
Giọng Hạ Long Châu đanh lại :
- Công tôn thúc thúc làm việc đó là theo lệnh của ai?
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh quét mắt nhìn sang Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn và Kim lão nhị mới trả lời :
- Đại tiểu thư hỏi câu đó thật khó hiểu! Tiểu tử họ Mai cậy vào một chút võ công hơn người gây sự, luôn luôn tìm cách đối địch với Huyền Nữ giáo chúng ta. Đầu tiên là tiêu diệt Ca Lạc sơn trang, chặt nốt cánh tay duy nhất của Lý lão ca, đánh bị thương Kim nhị ca, làm sự nghiệp kinh doanh hơn hai mươi năm của bổn Giáo bị huỷ trong một ngày. Thế mà hắn vẫn chưa cho là đủ, còn mò đến tận Lục Thiệu sơn, sát thương hơn hai mươi vị Hộ pháp và rất nhiều môn nhân đệ tử trong Tổng đàn, ngay cả Giáo chủ cũng suýt bị thương vì tay hắn.
Công Tôn Khánh dừng lại xem thái độ của Hồng Y La Sát Hạ Long Châu nhưng vẫn thấy cô ta vẫn nhìn lạnh lùng như cũ nên nói tiếp :
- Trong giang hồ ân oán phân minh. Mối kỳ sỹ đại nhục của bổn Giáo, món nợ chồng chất bấy nay, chẳng lẽ Đại tiểu thư quên hết rồi sao? Công Tôn Khánh tiêu diệt cừu nhân thì cần gì phụng mệnh mới hành sư?
Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn “Ừm” một tiếng tán thành. Còn Kim lão nhị thì nhìn sang Mai Quân Bích đầy căm giận.
Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn sợ Đại sư thư bị Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh nói làm cho động lòng vội vàng chen lời :
- Nhưng Công Tôn thúc thúc cũng biết rằng Giáo chủ đã thay đổi thái độ với Mai Tam công tử, đổi thù thành bạn và chỉ thị cho toàn chúng nhân đệ tử của bổn Giáo như vậy, làm sao Công tôn thúc thúc lại không tuân lệnh?
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh “Hừ” một tiếng đáp :
- Tam tiểu thư đừng bao biện cho hắn! Lát nữa huynh đệ giết tên tiểu tử đó xong sẽ về tạ lỗi với Giáo chủ là được!
Vu Thục Nhàn mặt tái nhợt, nhìn sang Hồng Y La Sát Hạ Long Châu bằng ánh mắt khẩn cầu, run giọng nói :
- Đại sư thư...
Chưa dứt tiếng, nước mắt đã trào ra.
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu vốn rất yêu quý vị tiểu sư muội này, thấy nàng như vậy liền cất lời an ủi :
- Tam sư muội đừng lo! Việc này để đại sư thư làm chủ.
Cô ta nhìn sang Kim lão nhị và Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh, giọng bỗng lạnh như băng :
- Kim thúc thúc, Công Tôn thúc thúc! Việc này để thư muội chúng tôi xử lý. Phó giáo chủ đang chờ ngoài khách điếm, hai vị hãy đi đi!