Giang Nam đất rộng người đông, cảnh trù phú với muôn người tấp nập càng thêm phần mỹ quan hơn. Dọc hai bên đường quan đạo với cảnh sinh hoạt muôn hình vạn trạng càng thêm lôi cuốn lòng người khách thập phương lần đầu đến Giang Nam!
Bởi vì ai ai cũng thế, cho nên Cừu Thạch không thể khác được.
Chàng thiếu niên với bộ võ phục đen tuyền không làm người qua đường thêm chướng mắt, có chăng chỉ là một nét chấm phá tăng vào cảnh quan muôn hình vạn trạng của đất Giang Nam mà thôi.
Điều chướng mắt mà Cừu Thạch gây khó chịu cho khách giang hồ là chàng không giắt trường kiếm vào vai như mọi người. Không xách trường kiếm ở tay như những kiếm khách khác mà ở đây chàng lại vác lên vai. Đã vác trên vai thế mà còn đeo ở sau thân kiếm một tay nải nữa. Vậy, đối với Cừu Thạch, như mọi người khó chịu thầm nghĩ, thì chàng mang theo kiếm để làm gì? Đề phòng thân ư? Vô lý! Vướng víu tay nải thế kia thì mỗi khi gặp chuyện xung đột liệu chàng trở tay kịp không? Liệu chàng có đủ bản lĩnh bạt kiếm đúng lúc không?
Còn nếu không phải mang kiếm để phòng thân thì chàng giữ kiếm để làm gì? Để trang sức cho ra vẻ ta đây thì chàng ta có khả năng tự chuốc họa vào thân, tự mua cái họa vào người. Và đã là hạng người như thế thì chàng ta một là điên hai là ngốc! Có điên mới làm bộ làm tịch, có ngốc mới vác kiếm đi ngông nghênh như thế.
Do đó, với những người đại lượng sao khi đã luận xong liền chép miệng cho qua! Còn đối với những người có bụng dạ hẹp hòi thì họ sẽ ngấm ngầm để ý, ngấm ngầm khó chịu, và ngấm ngầm tìm cách phá cho bõ ghét!
Điều này, do lịch duyệt kém, Cừu Thạch không hề biết việc vác kiếm của chàng đã gây khó chịu cho người khác, và sẽ gây cho chàng những khó chịu khác.
Bởi không biết nên Cừu Thạch cứ thẳng đường mà đi, cho đến khi việc khó chịu đầu tiên kéo đến với Cừu Thạch.
Đang đi thì Cừu Thạch đã nhìn thấy từ xa một tên tiểu khất cái vừa đi vừa nốc rượu. Bộ dạng của tên tiểu khất cái này không khác nào những tên khất cái khác hoặc trong Cái bang, hoặc không thì bọn chúng đều có vẻ ngoài rách rưới, cáu bẩn. Duy có một điều ở trên tay tiểu khất cái làm cho Cừu Thạch thấy chướng mắt, đó là hắn ta mới vào giờ này mà đã say túy lúy. Hắn nghênh ngang đi xiêu bên này té bên kia ngay giữa lòng đường.
Khách bộ hành tuy tấp nập là vậy, nhưng ai nấy đều giữ dáng vẻ ung dung, thẩn thơ. Thế mà lại đụng phải tên đệ tử lưu linh này, hắn xiêu bên Đông không ngáng trở bước đi của người này thì cũng đụng phải người khác! Đến khi hắn vẹo vẹo về phía Tây thì hiện trạng này lại tái diễn. Đã nói là hầu hết khách bộ hành đều cố giữ vẻ ung dung cho nên hầu hết bọn họ đều cố tránh bước nhượng đường cho tên tiểu khất cái.
Cứ thế nên tên tiểu khất cái càng lúc càng làm hơn. Hắc cứ đi như thể trên đường chỉ có mỗi mình hắn. Noi theo mọi người, tránh sự không hay xảy đến, Cừu Thạch bèn khoa chân bước chéo sang một bên.
Ác hại thay! Tên tiểu khất cái rõ ràng đã đặt chân xuống cách Cừu Thạch ít nhất cũng hai bước, vậy mà bỗng chốc hắn lại lảo đảo xiêu xiêu người đi. Hắn chập choạng, chấp chới, rồi để giữ lại thăng bằng, hắn bèn bỏ bộ sang một bước rồi một bước nữa về phía Cừu Thạch.
Thế chẳng đặng đừng, Cừu Thạch không thể ngang nhiên phóng vọt lên cao để tránh sự đụng chạm giữa chốn đông người như thế này, còn nếu lui thì cũng không kịp. Do đó, Cừu Thạch bèn trụ người trên một chân, xoay người sang bên tả một cái thật nhanh. Như thế, chỉ cần Cừu Thạch ung dung bước đi thì ắt hẳn sẽ không có việc gì? Nhưng việc xảy ra không như dự định của Cừu Thạch. Vì khi Cừu Thạch trụ chân xoay người thì mũi kiếm đang nằm ngang trên vai đã nhanh như chớp chiếu ngay mặt tên tiểu khất cái, gần ngay Thái Dương huyệt. Là vì tên tiểu khất cái thấp hơn Cừu Thạch cho nên mũi kiếm của chàng mới thích ngay vào đó.
Việc xảy ra đúng là Cừu Thạch không hay biết, nhưng do những người bộ hành đi gần đó, đã trong thấy rõ ràng nên họ liền tri hô lên! Cừu Thạch phát hiện được, bèn vội vàng dùng tay hữu đang cầm ngay đốc kiếm kéo mạnh về phía trước một cái để tránh gây thương tích cho gã kia.
Động tác này của Cừu Thạch tuy giải quyết được việc này nhưng lại dẫn đến việc bất ngờ khác, đó là Cừu Thạch đã quên tay nải đang treo trên thân kiếm. Do đó, khi Cừu Thạch kéo trường kiếm về phía trước thì tay nải liền rơi xuống! Nhanh như chớp giật, tên tiểu khất cái bèn chộp lấy tay nải của chàng, rồi bằng thân pháp như ma mụi hắn đã lủi đi mất.
Đuổi theo thì không được, vì không lẽ giữa chốn đông người lại phải giở thân pháp ra hay sao? Có khi chỉ làm gây thêm náo động cho thường nhân tại đây.
Cũng may là trong tay nải không có vật gì đáng giá, nên Cừu Thạch bấm bụng bỏ đi. Nhưng Cừu Thạch cũng đã trông thấy nhiều người, có lẽ cũng là những nhân vật giang hồ đang khinh khỉnh nhìn chàng, cho chàng là kẻ chỉ mang kiếm để làm dáng thế thôi, chứ thật ra thì chàng là người vô dụng.
Cho là không đáng để bận tâm, Cừu Thạch vãn vác kiếm trên vai tiếp tục cuộc hành trình. Vì Cừu Thạch không thể xách kiếm trên tay vì như thế mọi người lại ngỡ rằng chàng đang lăm lăm trường kiếm để chuẩn bị chiến đấu với ai đó, còn như nếu Cừu Thạch muốn giắt trường kiếm trên lưng như mọi người thì lại không có vỏ kiếm, không lẽ lại cột chặt trường kiếm vào lưng? Làm như thế chẳng hóa ra có mang kiếm cũng như không hay sao?
Động thái này của Cừu Thạch đã làm cho một số kẻ tiểu nhân thấy chướng mắt!
Và thế là khi Cừu Thạch bước đi đến một chỗ vắng gần đó là một cánh rừng thưa thì đã nghe có người phát vào vai một cái, giật mình Cừu Thạch không kịp lên tiếng hỏi hoặc ngoái đầu xem có việc gì xảy ra thì Mệnh Môn huyệt của chàng chợt nghe nhói lên một cái, kế tiếp trường kiếm đã rời tay.
Vù!
Một bóng người lướt qua người Cừu Thạch, chạy băng băng vào cánh rừng, dõi mắt nhìn theo, Cừu Thạch trông thấy trên tay người đó đang lăm lăm cầm giữ trường kiếm của chàng. Động nộ, Cừu Thạch liền chạy đuổi theo bén gót!
Người ở phía trước chừng như muốn dẫn dụ Cừu Thạch cho nên người đó chạy không nhanh mà cũng không chậm, cố ý cho chàng kịp chạy theo.
Tuy vẫn biết rằng người trên giang hồ thường bảo “gặp rừng thì đừng vào” nhưng Cừu Thạch phần thì thấy đối phương chỉ có một người, phần thì nghĩ đó chỉ là cánh rừng thưa nên không có gì phải sợ, nên Cừu Thạch nhất quyết đuổi theo, không bỏ cuộc.
Đối với Cừu Thạch, chàng và kẻ kia không thù địch với nhau, vì chàng vừa mới đặt chân vào giang hồ, nào đã có gây thù chuốc oán gì với ai đâu? Hơn nữa, dẫu sao Cừu Thạch cũng quyết phải thu hồi lại thanh trường kiếm. Tuy thanh kiếm đó không phải là kiếm báu, cũng không phải là vật tổ truyền, nhưng Cừu Thạch không thể không bước chân vào giang hồ mà không có kiếm. Chỉ vì sở học của chàng chủ yếu là nhờ ở Hỏa Phong kiếm pháp do dưỡng phụ truyền thụ, ngoài ra chàng không còn một sở cậy nào khác về quyền cũng như chưởng pháp là hai môn công phu đòi hỏi phải có nội công sâu dày, điều mà chính dưỡng phụ chàng còn chưa đạt được, nói gì đến chàng chỉ là một thiếu niên mới mười sáu tuổi đời. Huống chi thanh trường kiếm đó chàng đã phải dốc hết số bạc trong túi để mua với mục đích phòng thân, Cừu Thạch không bỏ cuộc cũng phải.
Nhìn thái độ của người kia, khi hắn đã tiến sâu vào rừng độ hai mươi trượng đã đình bộ, đứng yên một chỗ như chờ đợi chàng, Cừu Thạch đã biết ngay là người đó muốn gây hấn với chàng.
Đảo mắt một vòng, Cừu Thạch thấy an tâm hơn khi rõ ràng trong mười mấy trượng quanh đây chỉ có mỗi mình hắn và chàng thôi.
Vừa dừng chân cách lưng người đó chừng ba trượng, Cừu Thạch bèn lên tiếng :
- Huynh đài! Trường kiếm trên tay huynh đài là của tại hạ. Vậy xin huynh đài hoàn lại cho.
Người kia vẫn xoay lưng lại, bằng giọng khinh khỉnh người đó hỏi cộc lốc :
- Ngươi biết sử dụng kiếm?
- Thì cũng như huynh đài thôi!
- Sao cũng như ta?
- Thì huynh đài không có kiếm giắt trên lưng đó sao?
- Chỉ như thế mà ngươi cho rằng ta giống ngươi sao? Hừ! Vậy ngươi nói ta nghe xem nào, tiểu tử, kiếm dùng để làm gì?
- Huynh đài hỏi lạ, ai lại không biết trong thập bát binh khí, trường kiếm là binh khí đứng hàng đầu trong các loại đoản khí! Đương nhiên là con nhà võ, là nhân vật giang hồ thì kiếm là khí giới để hộ thân? Không đúng thế sao? Còn như huynh đài đeo kiếm để làm gì?
- Hừ, hỏi hay lắm mà đáp nghe cũng hay lắm! Nhưng ta lại không nghĩ vậy, kiếm của ngươi dùng để khoa trương huê dạng, còn kiếm của ta dùng để giết người.
- Giết người, mà giết ai?
- Giết ngươi!
- Giết tại hạ? Sao vậy? Tại hạ có thù oán gì với huynh đài sao?
- Ngữ như ngươi mà được là thù nhân của ta sao? Ngươi đã quá tự cao rồi đấy!
- Tại sao huynh đài muốn giết tại hạ?
- Chỉ vì ngươi đã làm ô danh những người cầm kiếm!
- Sao lại làm ô danh? Tại hạ đã làm gì mà huynh đài lại cho là tại hạ làm ô danh?
- Không phải thế sao? Ngươi tự xưng là người sử kiếm thế mà thanh kiếm của ngươi lại là thanh kiếm cùn, qua đó cũng đủ biết hoặc là ngươi không biết sử kiếm hoặc chỉ mới tập tành võ vẽ. Như thế mà ngươi lại bảo là không làm ô danh cho giới kiếm sĩ được sao?
- Sao huynh đài lại cho là tại hạ chỉ mới tập tành qua kiếm pháp?
- Nói như vậy có nghĩa là ngươi biết nhiều về kiếm pháp? Ngươi sử kiếm thuần thục?
- Điều này không liên quan gì đến huynh đài cả.
- Sao lại không liên quan? Liên quan nhiều đấy chứ!
- Liên quan làm sao?
- Này nhé, nếu ngươi chứng minh được cho ta biết là ngươi sử được kiếm pháp thì ta chấp nhận cho ngươi mang kiếm, bằng ngược lại thì...
- Ngược lại thì sao?
- Một là ta hủy kiếm của ngươi, hai là... có thể ta sẽ hủy ngươi luôn, tùy theo thái độ của ngươi!
- Thái độ nào của tại hạ mà huynh đài cho rằng sẽ hủy luôn tại hạ?
Đến lúc này người đó mới xoay mặt lại!
Nhìn gương mặt của người này không ai có thể ngờ đó là một kẻ thích gây sự. Mặt mày đoan chính, tuổi trạc tam tuần, mày râu nhẵn nhụi, đôi mắt quắc lên sáng ngời. Chỉ có nụ cười của nhân vật này đang nhếch lên ngạo mạn mới giúp cho Cừu Thạch nhận định được đó là kẻ háo thắng, háo danh, tự cao tự đại mà thôi!
Người đó vẫn nhếch môi ngạo mạn đáp :
- Nếu ngươi đồng ý ấn chứng kiếm pháp cùng ta thì dù cho ngươi có bại dưới tay ta, ta sẽ chỉ hủy kiếm mà thôi, ngược lại, nếu ngươi co đầu thụt cổ như rùa thì không những ta hủy kiếm mà tính mạng ngươi sẽ cùng chung số phận với kiếm. Ngươi định sao?
Nghe những lời này thì cho dù là tượng Phật trên bàn thờ cũng phải nhảy xuống nói chi là Cừu Thạch! Chàng nộ khí xung thiên lên, bảo :
- Được! Tại hạ đồng ý ấn chứng với các hạ.
- Khá lắm! Gan dạ lắm, tiểu tử! Ngươi dám đấu kiếm với ta là Liên Hoàn Vạn Thủ Kiếm Du Bất Hoạt thì đúng là kẻ có đởm lược. Trả lại kiếm cho ngươi đó.
Nói xong Liên Hoàn Vạn Thủ Kiếm Du Bất Hoạt bèn hất nhẹ tả thủ một cái, trường kiếm theo tay Du Bất Hoạt bay xỉa mũi nhọn về phía Cừu Thạch thật là hung hiểm và cái cách ném kiểu Du Bất Hoạt thật là độc ác.
Nếu Cừu Thạch vì sợ không dám đưa tay ra chộp kiếm mà phải hụp đầu né tránh thì chẳng khác nào làm trò cười cho Du Bất Hoạt. Còn ngược lại nếu vì sĩ diện mà năng lực không đủ, Cừu Thạch chộp không đúng vào đốc kiếm, chộp nhằm lưỡi kiếm thì càng xấu hơn. Do đó qua thử thách này Du Bất Hoạt vừa nhằm mục đích uy hiếp chàng, vừa lượng được tài sức của chàng để liệu mà định đoạt.
Cũng may, qua nhiều năm khổ luyện, tuy Cừu Thạch chưa đạt được trình độ cao thủ vào đệ nhị hoặc đệ tam cấp, nhưng cũng tìm được phương cách để giải quyết, không đến nỗi phải bêu xấu.
Dùng kình lực vô hình để hãm đà bay của kiếm rồi nhẹ nhàng chộp lấy đốc kiếm thì Cừu Thạch không đủ năng lực thực hiện. Nghiêng đầu nhường cho trường kiếm bay qua rồi nhanh tay giữ kiếm thì e rằng sẽ ở thế hạ phong nếu ngay lúc đó địch thủ ra tay. Cừu Thạch không làm điều này. Chàng chờ cho mũi kiếm còn cách gương mặt chàng độ ba tấc, đoạn chàng khoa tả thủ vỗ vào thân kiếm theo bề rộng một cái, ngay tức khắc mũi kiếm bị cái vỗ này liền chuyển hướng, đồng thời đốc kiếm cũng chuyển hướng đập ngay vào người chàng, không chậm trễ, Cừu Thạch vươn hữu thủ giữ ngang đốc kiếm và cứ để thanh kiếm nằm ngang trước mặt như thế, Cừu Thạch trầm giọng xuống bảo :
- Mời!
Qua thủ pháp của Cừu Thạch, Liên Hoàn Vạn Thủ Kiếm Du Bất Hoạt không thể nào biết được trình độ võ công nông sâu của chàng. Nhưng vẫn tự cao, hắn gật đầu khen một tiếng :
- Khá lắm, ngươi xuất thân môn phái nào, sư phụ là ai? Nói thử nghe xem, không chừng giữa ta và trưởng bối của ngươi có qua lại thâm tình, ta có thể châm chước cho ngươi được phần nào chăng?
- Chớ rườm lời! Đã là đại trượng phu thì chỉ có động khấu chớ không động thủ, và nếu đã là đông thủ tranh hơn kém nhau qua thủ pháp chớ không ở môi miệng và ân tình! Xuất kiếm đi!
- Giỏi cho đại trượng phu. Ngươi ra tay đi, già không hiếp trẻ, ta nhượng cho ngươi tam chiêu đó.
- Bất tất phải nhượng, đã là người khiêu chiến thì các hạ cứ việc ra tay!
- Đúng là nghé con không biết sợ cọp! Đừng trách ta nếu ta không giáo huấn tiểu tử ngươi một phen. Đỡ đây!
Không chỉ giáo huấn mà dường như Du Bất Hoạt còn muốn cho Cừu Thạch vô phương hoàn thủ. Do đó, vừa nói xong thì Du Bất Hoạt đã xuất liền một lúc ba chiêu kiếm liên hoàn: thượng, trung, hạ cùng một lúc xô đến Cừu Thạch.
Lần đầu tiên giao kiếm cùng người đáng lý ra Cừu Thạch phải luống cuống khi trông thấy không biết cơ man nào là kiếm ảnh xô đến uy hiếp toàn thân. Nhưng phần thì đã động nộ, phần thì quyết không để đối phương xem thường nên Cừu Thạch bất chấp kiếm ảnh trùng trùng, chàng nghiến răng tận lực sử một kiếm duy nhất trong Hỏa Phong kiếm pháp hất xuyên qua màn kiếm ảnh của đối phương như một lằn sáng bạc chiếu ngay vào tâm thất của Du Bất Hoạt.
Sự liều lĩnh của Cừu Thạch vô tình đã phát sinh tác dụng. Du Bất Hoạt do chưa rõ xuất xứ và trình độ của Cừu Thạch nên ba chiêu liên hoàn kiếm nọ mà hắn vừa đánh ra chỉ mang tính chất dò xét hơn là tấn công. Do đó, ba chiêu đó hầu hết chỉ là hư chiêu mà thôi, còn thực chiêu tức là chiêu sát thủ thì Du Bất Hoạt còn để đó, chờ xem phản ứng của Cừu Thạch ra sao rồi sẽ liệu cách đối phó.
Không ngờ trong lúc vô tình, Cừu Thạch đã ứng dụng đúng nguyên lý võ học dùng thực thắng hư. Đã là hư thì nếu người lâm vào hoàn cảnh đó cứ mường tượng như là không có, cứ xem như là không có gì hết thì không cần phải đối phó với nó, nó cũng tự tan đi. Nhưng chỉ trong một sát na nào đó thôi, bằng không, đối phương sẽ kịp biến hư thành thực thì không cần nói cũng đủ đoán được kết quả ra sao rồi.
Cừu Thạch không biết tí gì về nguyên lý này, nhưng chàng lại đang ở trong hoàn cảnh phải liều. Mặc kệ cho kiếm ảnh vậy kín tưởng chừng không có kẽ hở. Cừu Thạch vẫn mặc nhiên xuất chiêu lại đánh ra đúng lúc nên kẻ bị luống cuống bấy giờ không còn là Cừu Thạch nữa. Kẻ đó chính là Liên Hoàn Vạn Thủ Kiếm Du Bất Hoạt.
Rụt kiếm về để gạt chiêu kiếm của Cừu Thạch thì được rồi, nhưng Du Bất Hoạt đâu đủ can đảm làm điều đó, nhỡ Cừu Thạch biến chiêu thì sao? Không lẽ thanh danh là Liên Hoàn Vạn Thủ Kiếm mà chỉ mới có một chiêu đã bị đối thủ miệng còn hôi sữa gây kiếm thương sao? Chẳng thà lấy thối làm tiến, nhượng chiêu này để gầy lại chiêu khác thì sẽ dễ dàng hơn và chắc chắn hơn!
Nghĩ thế nào thì Du Bất Hoạt làm theo y như vậy!
Màn kiếm trùng trùng vụt tan biến vào hư không khi Liên Hoàn Vạn Thủ Kiếm Du Bất Hoạt thu kiếm về, tràn người sang bên tả, thích nhẹ kiếm vào Khí Hải huyệt của Cừu Thạch lúc đó đã lỡ đà.
Ra chiêu này vô hình chung Du Bất Hoạt đã tự bỏ sở trường mà chọn lấy sở đoạn, Du Bất Hoạt thành danh, như hắn tự xưng là Liên hoàn vạn thủ thì rõ ràng là sở trường của hắn là huê dạng, là trong muôn ngàn cái hư sẽ có một thực. Đằng này hắn chỉ thích có một chiêu, thì đây hắn là thực chiêu. Và dù sao đó hắn có biến chiêu đi nữa thì chiêu đó cũng chỉ là thực chiêu. Không ai uy hiếp được đối phương bằng một hư chiêu, rồi tiếp hư chiêu đó lại vẫn là hư chiêu.
Điều này Cừu Thạch cũng không biết, hay nói đúng ra là chàng không cần biết. Cứ thấy chiêu thì chàng chiết chiêu, và trong lúc chiết chiêu đó, nếu có thời cơ, thì chàng sẽ giành thế thượng phong, thế tiên cơ để công địch, hãm địch vào thế thủ, thế kẹt!
Choang! Choang!
Hai lần kiếm chạm kiếm, do tỷ lực của Cừu Thạch kém hơn và nội công yếu hơn nên hổ khẩu tay cầm kiếm của chàng bị tê rần, mím môi, mím lợi Cừu Thạch cắn răng giữ chặt trường kiếm ra chiêu “Cuồng phong vương hỏa” trong Hỏa Phong kiếm pháp chém tắt ngang vào giữa thân người đối phương một cái.
- Ha... ha... ha... Tài cán cỡ này mà đòi so kiếm với ta được sao tiểu tử? Xem này!
Đúng là chiêu kiếm của Cừu Thạch vừa sử ra rất dễ đối phó, nếu đối phương có võ công có kiếm pháp trội hơn, họ chỉ cần dựng đứng trường kiếm lên dọc theo thân thì sẽ vô hiệu hóa ngay chiêu kiếm đó. Chẳng trách Liên Hoàn Vạn Thủ Kiếm phải bật cười lên tự mãn. Y như rằng Du Bất Hoạt dựng kiếm lên ngay lập tức chận đứng ngay chiêu kiếm sơ đẳng của Cừu Thạch.
Choang... Keng!
Hổ khẩu rung động mạnh, trường kiếm trong tay Cừu Thạch không chịu nổi cái chạm này, phải rơi xuống đất liền ngay lúc đó!
Không chút động dung, thần sắc không đổi. Cừu Thạch đạp bộ tiến lên hai bước, năm ngón tay của hữu thủ xếp thẳng vào nhau nhọn như mũi lao. Cừu Thạch xỉa mạnh vào huyệt Phúc Kết của Du Bất Hoạt giống như bao lần luyện tập trước đây khi còn ở Tiểu Thiên sơn, Cừu Thạch đã từng xỉa tay vào bó nữa vậy!
Đòn này của Cừu Thạch khá bất ngờ nhưng không đủ làm cho Du Bất Hoạt phải lúng túng. Bất ngờ là vì sau khi rơi kiếm Cừu Thạch đã dùng hữu thủ thay cho kiếm. Còn không lúng túng là vì Du Bất Hoạt chỉ còn khom người và hóp bụng lại thì kể như chiêu của Cừu Thạch sẽ bị rơi vào khoảng không ngay, sẽ vô tác dụng ngay!
Nhưng sau đó, đã xảy ra một điều mà Du Bất Hoạt có nằm mơ cũng không sao ngờ được. Đó là khi Du Bất Hoạt hóp bụng, khom người thì tay kiếm của Du Bất Hoạt vô tình nằm ngay trước mặt Cừu Thạch
Không bỏ lỡ thời cơ, khi Cừu Thạch biết rằng dù chàng cố vươn người ra dài thêm nữa, vươn tay dài ra nữa thì chàng cũng không sao chạm được chéo áo của đối phương. Do đó chàng rụt tay về, chém mạnh vào hổ khẩu tay của Du Bất Hoạt một cái như thế Trảm long thủ. Ngay lập tức tay kiếm của Du Bất Hoạt lỏng ra, Cừu Thạch nhân đà đã đoạt lấy trường kiếm của Du Bất Hoạt, khiến cho Liên Hoàn Vạn Thủ Kiếm Du Bất Hoạt trong lúc bất phòng bị mất ngay kiếm vào tay Cừu Thạch.
Du Bất Hoạt sững sờ, nhìn lom lom vào Cừu Thạch lúc này đã nhảy lùi ra, đứng cách Du Bất Hoạt độ nửa trượng, mắt tóe lửa.
Du Bất Hoạt giận dữ hỏi :
- Đấy là kiếm pháp của người đó sao, tiểu tử?
Ăn miếng trả miếng Cừu Thạch đáp lại :
- Còn các hạ! Tại hạ và các hạ so nhau về kiếm pháp hay so về tỷ lực? Nội công của tại hạ kém, điều này tại hạ công nhận. Nhưng không vì thế mà bảo kiếm pháp tại hạ thua kém kiếm pháp các hạ được.
- Ai bảo trong kiếm pháp không cần có nội lực cao cường nào?
- Không phải là không có, cần phải có chứ? Nhưng ở đây là do các hạ đã bảo muốn ấn chứng kiếm pháp của tại hạ kia mà!
- Ngụy biện! Ngươi đừng có giở trò biện bạch ra đối với ta, ta giết ngươi!
- Khoan, bây giờ các hạ hãy nói đi đã! Giữa tại hạ và các hạ lúc mới rồi là ai đã ở thế hạ phong, ai đã bại trận nào? Tại hạ vì tỷ lực kém nên bị rơi kiếm, còn các hạ do kém trí nên bị tại hạ đoạt kiếm. Vậy thì ai hơn ai?
- Điều này ta không cần phải biết đến! Ta muốn giết ngươi là cứ giết, cứ gì có kiếm hay không!
- Vậy thì tại hạ dù chết cũng không phục.
- Sao lại không phục? Ai cần ngươi phải phục?
- Vì so về kiếm pháp thì... tại hạ không cần nói rằng tại hạ thắng. Nhưng đủ để chứng tỏ cho các hạ biết rằng tại hạ thừa năng lực để cầm kiếm. Còn như bây giờ, các hạ giết tại hạ đi chăng nữa thì chỉ vì công phu của tại hạ kém hơn vậy thôi. Chứ không thế nói là kiếm pháp của tại hạ kém. Tại hạ có chết cũng không phục.
Cừu Thạch vừa dứt lời thì từ xa đã nghe tiếng người nói xen vào :
- Du huynh bất tất phải nghe miệng lưỡi thằng lỏi con đó. Nếu Du huynh sợ giết hắn bị bẩn tay thì hãy nhường phần cho bọn ta vậy Nhìn về hướng phát thoại, Cừu Thạch thấy ba gã hôm trước đã chòng ghẹo và chạm mặt với chàng tại một tửu điếm ở thành Giang Nam. Ba gã đó hôm nay đều dùng một dây vải đen che khuất đi con mắt phía bên tả.
Nhìn bộ dạng của bọn chúng Cừu Thạch biết ngay đấy là kiệt tác do Khả Mỹ Dung lưu lại để trừng phạt bọn chúng, do đã xúc phạm đến chủ nhân Bạch Phướng Khô Lâu Ký, và hôm nay bọn chúng đến đây, nói những lời này ra là ý muốn khích nộ Du Bất Hoạt, hầu giết Cừu Thạch đi cho hả giận của bọn chúng. Bằng như Du Bất Hoạt không nỡ dang tay hạ thủ thì như bọn chúng vừa nói, bọn chúng sẵn sàng lãnh việc làm đó!
Nào ngờ, Du Bất Hoạt cảm thấy bất bình vì có người xen vào việc của hắn. Đồng thời hắn còn căm hận hơn khi biết rằng, việc hắn bị Cừu Thạch đoạt kiếm ngay trên tay hắn là kẻ đã thành danh trên giang hồ đã bị ba gã này tận mục sở thị rồi! Vậy thì còn gì thể diện của Liên Hoàn Vạn Thủ Kiếm Du Bất Hoạt nữa?
Du Bất Hoạt căm tức nói :
- Ta không giết hắn được sao mà phải mượn tay bọn Hoa Sơn các ngươi? Hừ! Hoa Sơn thì mặc Hoa Sơn chứ! Đâu có gì hay hơn Vô cực phái của ta nào?
Mục đích chỉ là muốn khích nộ Du Bất Hoạt nên khi thấy đã đạt mục đích thì một trong ba gã Hoa Sơn liền tỏ ra nhân nhượng :
- Không dám! Không dám! Thịnh danh của Du huynh đã vang rền như sấm động bên tai, bọn này đâu dám so bì với Du huynh! Có điều...
- Có điều gì nào?
Du Bất Hoạt những tưởng bọn phái Hoa Sơn ỷ có lợi thế là đông người nên định thốt lời hạ nhục hắn, nên hắn đã sừng sộ hỏi lại tên vừa nói.
Tên nọ vội khoa tay lia lịa hàm ý bảo Du Bất Hoạt đừng có động nộ với bọn chúng. Hắn bảo nhanh :
- Là tại hạ muốn nói chừng như tên tiểu tử này có liên quan đến...
- Liên quan đến ai?
Du Bất Hoạt có vẻ chợn chợn khi hỏi thế.
Tên kia cười cười nói :
- Không biết có đúng không, nhưng chừng như tên này có liên quan đến chủ nhân Bạch Phướng...
- Bạch Phướng Khô Lâu Ký à? Vô lý, sao ta lại nghe nói chủ nhân Bạch Phướng Khô Lâu Ký bây giờ là một Xú a đầu nào đó kia mà! Bọn ngươi có lầm không?
- Lầm sao mà lầm? Du huynh xem đây thì biết!
Tên đó đưa tay chỉ lên con mắt bên tả đã được bịt chặt, hắn nói tiếp :
- Bọn này đã bị chính con Xú a đầu đó vì bênh tên tiểu tử này đã gây ra thế này đây! Du huynh thấy sao?
- Mặc kệ! Hắn là hắn! Xú a đầu là Xú a đầu! Ta không động chạm gì đến Xú a đầu cả. Ta chỉ biết tên tiểu tử này thôi! Thì thử hỏi Xú a đầu làm sao bắt tội được ta?
Vút... Phập!
Một tiếng rít gió vang lên đột ngột và một mảnh vải trắng nhỏ được dính vào một mũi phi tiêu nhỏ đã cắm phập xuống đất ngay giữa đường trường
- Bạch Phướng Khô Lâu Ký!
Du Bất Hoạt và ba tên thuộc hạ Hoa Sơn phái như đồng một lúc kêu lên như thế khi nhìn thấy mảnh vải trắng xuất hiện.
Rồi liên theo đó khi tiếng kêu thất thanh của cả bốn tên còn vang lên chưa dứt, thì đã có thêm một người nữa xuất hiện.
Đó chính là Khả Mỹ Dung, tân chủ nhân của Bạch Phướng Khô Lâu Ký, một sát tinh của những tên giang hồ bại hoại.
Vừa xuất hiện, Khả Mỹ Dung liền hướng cái mặt xấu xa sang Cừu Thạch mà nói :
- Ta không can thiệp vào việc của ngươi đâu! Nhưng ai bảo bọn chúng dám gọi ta là Xú a đầu! Ta nói thế có đúng không?
Câu hỏi cuối cùng của Khả Mỹ Dung, Cừu Thạch không hiểu là nàng muốn hỏi chàng hay hỏi bốn tên kia? Là nàng đã nói đúng khi bảo là không can thiệp vào việc của chàng? Hay là hỏi bốn tên kia đã gọi nàng là Xú a đầu là việc có thật hay không?
Do đó, Cừu Thạch không biết là nên đáp hay không đáp.
Giữa tình thế lúc này, Cừu Thạch không thể làm gì khác ngoài việc vất thanh trường kiếm của Du Bất Hoạt xuống, tiến đến nhặt thanh kiếm gỉ của chàng lên, và lùi lại xa năm trượng, đoạn đứng yên để nhìn.
Thấy thái độ này của chàng Khả Mỹ Dung thoáng chau mày khiến cho gương mặt nàng đã xấu lại còn xấu hơn. Đoạn Khả Mỹ Dung lên tiếng hỏi ba tên Hoa Sơn trước :
- Thế nào? Do ta nghe lầm hay là bọn người vô tội?
Tên vừa lúc nãy đã liền miệng gọi Xú a đầu bèn sợ sệt cúi gầm đầu xuống, lùi lại hai bước. Còn hai tên kia lên tiếng chống chế :
- Cô nương à! Là do huynh đệ của bọn này lỡ lời thôi, xin cô nương thứ cho vậy!
- Không được! Ta đã có nói trước rồi. Hễ còn tái phạm thì đừng có trách ta. Hai ngươi không có tội thì đi đi, không phải cầu khẩn thay cho ai cả. Đi!
Hai tên đệ tử Hoa Sơn phái vì lo lắng cho sự an nguy của đồng bọn nên đã quên sự an nguy của bản thân, khi chúng không bước đi theo lịnh của chủ nhân Bạch Phướng Khô Lâu Ký mà lại nói rằng :
- Nhưng mà thưa cô nương, tất cả chỉ vì cô mà thôi!
- Sao lại là vì bản nhân? Nói! Nếu các ngươi không giải thích được câu này thì các ngươi đừng hòng bỏ đi được!
Cừu Thạch đã đối thoại với Khả Mỹ Dung một lúc lâu nên biết rằng hễ khi nào nàng xưng là “bản nhân” thì cơn thịnh nộ của nàng đã dâng lên cao rồi. Do đó, chàng ngấm ngầm lo sợ cho hai tên Hoa Sơn nọ. Không khéo phen này bọn chúng sẽ biến thành Thông manh đại hiệp mất.
Ấy vậy mà không! Vì một trong hai tên đã giải thích rất chí lý khi hắn nói :
- Thì chỉ vì do bọn này không tỏ tường đại tánh cũng như tôn danh của cô nương. Vậy thử hỏi, mỗi khi đề cập đến cô nương bọn này biết phải gọi như thế nào đây?
- Thì các ngươi cứ gọi ta là... mà thôi! Ngươi nói cũng có lý phần nào, không lẽ cứ “chủ nhân Bạch Phướng Khô Lâu Ký” mà các ngươi lập đi lập lại suốt sao? Được rồi! Ta họ Khả, thôi, các ngươi đi đi, nhớ lần sau khéo giữ mồm giữ miệng đó nhé!
Liên Hoàn Vạn Thủ Kiếm Du Bất Hoạt nghe Khả Mỹ Dung chỉ nói cho ba tên Hoa Sơn kia được đi thôi, còn hắn thì không, hắn đâm hoảng, nhắc khéo Khả Mỹ Dung :
- Khả cô nương, còn tại hạ thì sao?
- Phần ngươi thì bản nhân đã có cách xử trí rồi!
- Sao lạ vậy? Sao bọn kia cũng gọi cô nương là... cũng gọi như tại hạ, mà kẻ thì cô nương bắt tội, người thì không? Tại sao vậy?
Chỉ một chút nữa là Du Bất Hoạt đã nói lỡ lời, sẽ rước họa vào thân ngay tức khắc, nhưng hắn kịp nhìn thấy đôi mắt của Khả Mỹ Dung long lên sòng sọc xạ vào hắn nên đã kịp dừng lại đúng lúc.
Cừu Thạch nghe Du Bất Hoạt nói thế thì chính chàng cũng lấy làm ngạc nhiên, không hiểu Khả Mỹ Dung định giở trò gì đây mà bọn kia thì được tha, còn riêng Du Bất Hoạt thì nàng lại bảo là đã có cách xử trí khác.
Nhưng liền sau đó Cừu Thạch và bản thân Du Bất Hoạt cũng vỡ lẽ khi nghe Khả Mỹ Dung trầm giọng xuống bảo :
- Cũng như ngươi thôi, ta nhận thấy ngươi không đủ tư cách để mang kiếm. Vậy thì một là ngươi bị ta hủy kiếm nếu kiếm pháp ngươi không hơn được ta, hai là hủy luôn tánh mạng sâu bọ của ngươi nếu ngươi chưa chịu đánh đã bỏ chạy, ngươi định lẽ nào?
Đúng là gậy ông đập lưng ông! Du Bất Hoạt thì dở khóc hở cười, còn Cừu Thạch thì ngấm ngầm tức bực vì rõ ràng là Khả Mỹ Dung đã luôn bám lấy chàng, do đó chuyện giữa chàng và Du Bất Hoạt ta đã chứng kiếm từ đầu đến cuối. Phàn thì bực vì lẽ này, phần khác nữa thì Cừu Thạch thấy rõ ràng là Khả Mỹ Dung đã can thiệp vào việc của chàng, đã phải làm việc này vì chàng, Cừu Thạch bèn lên tiếng...
Nhưng Cừu Thạch chưa kịp nói thì Du Bất Hoạt có phần đã hiểu nguyên do khiến cho cô nàng họ Khả phải nói thế, nên hắn đã lên tiếng trước Cừu Thạch, nhún nhường nói :
- Võ công của tại hạ chỉ là ánh sáng so với đom đóm, làm sao dám so bì với cô nương ví như vầng Nguyệt! Được rồi, tại hạ xin rút lại lời đã nói với... tiểu ca đây. Đúng là kiếm pháp của tiểu ca đây có thể xếp ngang hàng... ờ không! Là kiếm pháp tại hạ kém hơn. Đúng là kém hơn thật, vậy tiểu ca có bằng lòng không?
Dù chỉ nhìn ở đằng sau của Khả Mỹ Dung nhưng Cừu Thạch cũng thừa biết là nàng ta đã lừ mắt uy hiếp tên Du Bất Hoạt khiến hắn phải hai lần sửa lại lời mà hắn định nói, hắn muốn nói. Do đó, khi nghe Du Bất Hoạt hướng về chàng mà hỏi thế, chàng bèn đằng hắng và lên tiếng :
- Khả cô nương!
Nhanh hơn Cừu Thạch, Khả Mỹ Dung đã nói với Du Bất Hoạt kèm theo cái phẩy tay :
- Đó là tự miệng ngươi nói ra theo ý nghĩ của ngươi, chứ không phải ta ép uổng, phải thế không?
- Phải, phải, là tại hạ công tâm mà nói thế, đúng là cô nương không ép buộc gì tại hạ!
- Khả cô nương...
Mặc cho Cừu Thạch kêu, Khả Mỹ Dung đã hạ lệnh cho Du Bất Hoạt :
- Vậy còn chờ gì nữa mà ngươi không đi đi? Việc ngày hôm nay ngươi đã nói những gì ngươi nhớ lấy đó nhé. Ta đi đây!
Âm vang những chữ cuối cùng còn vang tại đương trường, thế mà Khả Mỹ Dung đã không còn thấy tăm dạng đâu cả. Nơi này chỉ còn lại Du Bất Hoạt và Cừu Thạch cùng với thanh kiếm đang nằm dưới đất lấp lánh phản chiếu ánh dương quang mà thôi Liên Hoàn vạn thù kiểm Du Bất Hoạt tuy vẫn thừa tinh khôn để biết rằng vị cô nương họ Khả vẫn còn luẩn quẩn đâu đây để xem xem hắn có dám giở thủ đoạn gì không? Nên hắn không dám thốt một lời nào tỏ ra bất mãn, đến nhìn Cừu Thạch hắn cũng không dám vì sợ không kìm được sự giận dữ thì sẽ khốn đốn với cô nàng. Hắn chỉ biết cúi gầm đầu, bước lên, nhặt lấy kiếm đeo vào vai, rồi cứ thế mà bỏ đi...
- Khả cô nương! Khả cô nương!...
Còn lại một mình Cừu Thạch trong cánh rừng thưa, Cừu Thạch cũng có đồng ý nghĩ với Du Bất Hoạt nên đã kêu mấy tiếng, hy vọng được gặp lại Khả Mỹ Dung để... mắng cho nàng vài câu!
Không ngờ... đã lâu mà không nghe một âm thanh hồi đáp nào của Khả Mỹ Dung cả, chỉ có một âm thanh duy nhất mà Cừu Thạch không chờ đợi đã vang lên mà thôi...
Giang Nam đất rộng người đông, cảnh trù phú với muôn người tấp nập càng thêm phần mỹ quan hơn. Dọc hai bên đường quan đạo với cảnh sinh hoạt muôn hình vạn trạng càng thêm lôi cuốn lòng người khách thập phương lần đầu đến Giang Nam!
Bởi vì ai ai cũng thế, cho nên Cừu Thạch không thể khác được.
Chàng thiếu niên với bộ võ phục đen tuyền không làm người qua đường thêm chướng mắt, có chăng chỉ là một nét chấm phá tăng vào cảnh quan muôn hình vạn trạng của đất Giang Nam mà thôi.
Điều chướng mắt mà Cừu Thạch gây khó chịu cho khách giang hồ là chàng không giắt trường kiếm vào vai như mọi người. Không xách trường kiếm ở tay như những kiếm khách khác mà ở đây chàng lại vác lên vai. Đã vác trên vai thế mà còn đeo ở sau thân kiếm một tay nải nữa. Vậy, đối với Cừu Thạch, như mọi người khó chịu thầm nghĩ, thì chàng mang theo kiếm để làm gì? Đề phòng thân ư? Vô lý! Vướng víu tay nải thế kia thì mỗi khi gặp chuyện xung đột liệu chàng trở tay kịp không? Liệu chàng có đủ bản lĩnh bạt kiếm đúng lúc không?
Còn nếu không phải mang kiếm để phòng thân thì chàng giữ kiếm để làm gì? Để trang sức cho ra vẻ ta đây thì chàng ta có khả năng tự chuốc họa vào thân, tự mua cái họa vào người. Và đã là hạng người như thế thì chàng ta một là điên hai là ngốc! Có điên mới làm bộ làm tịch, có ngốc mới vác kiếm đi ngông nghênh như thế.
Do đó, với những người đại lượng sao khi đã luận xong liền chép miệng cho qua! Còn đối với những người có bụng dạ hẹp hòi thì họ sẽ ngấm ngầm để ý, ngấm ngầm khó chịu, và ngấm ngầm tìm cách phá cho bõ ghét!
Điều này, do lịch duyệt kém, Cừu Thạch không hề biết việc vác kiếm của chàng đã gây khó chịu cho người khác, và sẽ gây cho chàng những khó chịu khác.
Bởi không biết nên Cừu Thạch cứ thẳng đường mà đi, cho đến khi việc khó chịu đầu tiên kéo đến với Cừu Thạch.
Đang đi thì Cừu Thạch đã nhìn thấy từ xa một tên tiểu khất cái vừa đi vừa nốc rượu. Bộ dạng của tên tiểu khất cái này không khác nào những tên khất cái khác hoặc trong Cái bang, hoặc không thì bọn chúng đều có vẻ ngoài rách rưới, cáu bẩn. Duy có một điều ở trên tay tiểu khất cái làm cho Cừu Thạch thấy chướng mắt, đó là hắn ta mới vào giờ này mà đã say túy lúy. Hắn nghênh ngang đi xiêu bên này té bên kia ngay giữa lòng đường.
Khách bộ hành tuy tấp nập là vậy, nhưng ai nấy đều giữ dáng vẻ ung dung, thẩn thơ. Thế mà lại đụng phải tên đệ tử lưu linh này, hắn xiêu bên Đông không ngáng trở bước đi của người này thì cũng đụng phải người khác! Đến khi hắn vẹo vẹo về phía Tây thì hiện trạng này lại tái diễn. Đã nói là hầu hết khách bộ hành đều cố giữ vẻ ung dung cho nên hầu hết bọn họ đều cố tránh bước nhượng đường cho tên tiểu khất cái.
Cứ thế nên tên tiểu khất cái càng lúc càng làm hơn. Hắc cứ đi như thể trên đường chỉ có mỗi mình hắn. Noi theo mọi người, tránh sự không hay xảy đến, Cừu Thạch bèn khoa chân bước chéo sang một bên.
Ác hại thay! Tên tiểu khất cái rõ ràng đã đặt chân xuống cách Cừu Thạch ít nhất cũng hai bước, vậy mà bỗng chốc hắn lại lảo đảo xiêu xiêu người đi. Hắn chập choạng, chấp chới, rồi để giữ lại thăng bằng, hắn bèn bỏ bộ sang một bước rồi một bước nữa về phía Cừu Thạch.
Thế chẳng đặng đừng, Cừu Thạch không thể ngang nhiên phóng vọt lên cao để tránh sự đụng chạm giữa chốn đông người như thế này, còn nếu lui thì cũng không kịp. Do đó, Cừu Thạch bèn trụ người trên một chân, xoay người sang bên tả một cái thật nhanh. Như thế, chỉ cần Cừu Thạch ung dung bước đi thì ắt hẳn sẽ không có việc gì? Nhưng việc xảy ra không như dự định của Cừu Thạch. Vì khi Cừu Thạch trụ chân xoay người thì mũi kiếm đang nằm ngang trên vai đã nhanh như chớp chiếu ngay mặt tên tiểu khất cái, gần ngay Thái Dương huyệt. Là vì tên tiểu khất cái thấp hơn Cừu Thạch cho nên mũi kiếm của chàng mới thích ngay vào đó.
Việc xảy ra đúng là Cừu Thạch không hay biết, nhưng do những người bộ hành đi gần đó, đã trong thấy rõ ràng nên họ liền tri hô lên! Cừu Thạch phát hiện được, bèn vội vàng dùng tay hữu đang cầm ngay đốc kiếm kéo mạnh về phía trước một cái để tránh gây thương tích cho gã kia.
Động tác này của Cừu Thạch tuy giải quyết được việc này nhưng lại dẫn đến việc bất ngờ khác, đó là Cừu Thạch đã quên tay nải đang treo trên thân kiếm. Do đó, khi Cừu Thạch kéo trường kiếm về phía trước thì tay nải liền rơi xuống! Nhanh như chớp giật, tên tiểu khất cái bèn chộp lấy tay nải của chàng, rồi bằng thân pháp như ma mụi hắn đã lủi đi mất.
Đuổi theo thì không được, vì không lẽ giữa chốn đông người lại phải giở thân pháp ra hay sao? Có khi chỉ làm gây thêm náo động cho thường nhân tại đây.
Cũng may là trong tay nải không có vật gì đáng giá, nên Cừu Thạch bấm bụng bỏ đi. Nhưng Cừu Thạch cũng đã trông thấy nhiều người, có lẽ cũng là những nhân vật giang hồ đang khinh khỉnh nhìn chàng, cho chàng là kẻ chỉ mang kiếm để làm dáng thế thôi, chứ thật ra thì chàng là người vô dụng.
Cho là không đáng để bận tâm, Cừu Thạch vãn vác kiếm trên vai tiếp tục cuộc hành trình. Vì Cừu Thạch không thể xách kiếm trên tay vì như thế mọi người lại ngỡ rằng chàng đang lăm lăm trường kiếm để chuẩn bị chiến đấu với ai đó, còn như nếu Cừu Thạch muốn giắt trường kiếm trên lưng như mọi người thì lại không có vỏ kiếm, không lẽ lại cột chặt trường kiếm vào lưng? Làm như thế chẳng hóa ra có mang kiếm cũng như không hay sao?
Động thái này của Cừu Thạch đã làm cho một số kẻ tiểu nhân thấy chướng mắt!
Và thế là khi Cừu Thạch bước đi đến một chỗ vắng gần đó là một cánh rừng thưa thì đã nghe có người phát vào vai một cái, giật mình Cừu Thạch không kịp lên tiếng hỏi hoặc ngoái đầu xem có việc gì xảy ra thì Mệnh Môn huyệt của chàng chợt nghe nhói lên một cái, kế tiếp trường kiếm đã rời tay.
Vù!
Một bóng người lướt qua người Cừu Thạch, chạy băng băng vào cánh rừng, dõi mắt nhìn theo, Cừu Thạch trông thấy trên tay người đó đang lăm lăm cầm giữ trường kiếm của chàng. Động nộ, Cừu Thạch liền chạy đuổi theo bén gót!
Người ở phía trước chừng như muốn dẫn dụ Cừu Thạch cho nên người đó chạy không nhanh mà cũng không chậm, cố ý cho chàng kịp chạy theo.
Tuy vẫn biết rằng người trên giang hồ thường bảo “gặp rừng thì đừng vào” nhưng Cừu Thạch phần thì thấy đối phương chỉ có một người, phần thì nghĩ đó chỉ là cánh rừng thưa nên không có gì phải sợ, nên Cừu Thạch nhất quyết đuổi theo, không bỏ cuộc.
Đối với Cừu Thạch, chàng và kẻ kia không thù địch với nhau, vì chàng vừa mới đặt chân vào giang hồ, nào đã có gây thù chuốc oán gì với ai đâu? Hơn nữa, dẫu sao Cừu Thạch cũng quyết phải thu hồi lại thanh trường kiếm. Tuy thanh kiếm đó không phải là kiếm báu, cũng không phải là vật tổ truyền, nhưng Cừu Thạch không thể không bước chân vào giang hồ mà không có kiếm. Chỉ vì sở học của chàng chủ yếu là nhờ ở Hỏa Phong kiếm pháp do dưỡng phụ truyền thụ, ngoài ra chàng không còn một sở cậy nào khác về quyền cũng như chưởng pháp là hai môn công phu đòi hỏi phải có nội công sâu dày, điều mà chính dưỡng phụ chàng còn chưa đạt được, nói gì đến chàng chỉ là một thiếu niên mới mười sáu tuổi đời. Huống chi thanh trường kiếm đó chàng đã phải dốc hết số bạc trong túi để mua với mục đích phòng thân, Cừu Thạch không bỏ cuộc cũng phải.
Nhìn thái độ của người kia, khi hắn đã tiến sâu vào rừng độ hai mươi trượng đã đình bộ, đứng yên một chỗ như chờ đợi chàng, Cừu Thạch đã biết ngay là người đó muốn gây hấn với chàng.
Đảo mắt một vòng, Cừu Thạch thấy an tâm hơn khi rõ ràng trong mười mấy trượng quanh đây chỉ có mỗi mình hắn và chàng thôi.
Vừa dừng chân cách lưng người đó chừng ba trượng, Cừu Thạch bèn lên tiếng :
- Huynh đài! Trường kiếm trên tay huynh đài là của tại hạ. Vậy xin huynh đài hoàn lại cho.
Người kia vẫn xoay lưng lại, bằng giọng khinh khỉnh người đó hỏi cộc lốc :
- Ngươi biết sử dụng kiếm?
- Thì cũng như huynh đài thôi!
- Sao cũng như ta?
- Thì huynh đài không có kiếm giắt trên lưng đó sao?
- Chỉ như thế mà ngươi cho rằng ta giống ngươi sao? Hừ! Vậy ngươi nói ta nghe xem nào, tiểu tử, kiếm dùng để làm gì?
- Huynh đài hỏi lạ, ai lại không biết trong thập bát binh khí, trường kiếm là binh khí đứng hàng đầu trong các loại đoản khí! Đương nhiên là con nhà võ, là nhân vật giang hồ thì kiếm là khí giới để hộ thân? Không đúng thế sao? Còn như huynh đài đeo kiếm để làm gì?
- Hừ, hỏi hay lắm mà đáp nghe cũng hay lắm! Nhưng ta lại không nghĩ vậy, kiếm của ngươi dùng để khoa trương huê dạng, còn kiếm của ta dùng để giết người.
- Giết người, mà giết ai?
- Giết ngươi!
- Giết tại hạ? Sao vậy? Tại hạ có thù oán gì với huynh đài sao?
- Ngữ như ngươi mà được là thù nhân của ta sao? Ngươi đã quá tự cao rồi đấy!
- Tại sao huynh đài muốn giết tại hạ?
- Chỉ vì ngươi đã làm ô danh những người cầm kiếm!
- Sao lại làm ô danh? Tại hạ đã làm gì mà huynh đài lại cho là tại hạ làm ô danh?
- Không phải thế sao? Ngươi tự xưng là người sử kiếm thế mà thanh kiếm của ngươi lại là thanh kiếm cùn, qua đó cũng đủ biết hoặc là ngươi không biết sử kiếm hoặc chỉ mới tập tành võ vẽ. Như thế mà ngươi lại bảo là không làm ô danh cho giới kiếm sĩ được sao?
- Sao huynh đài lại cho là tại hạ chỉ mới tập tành qua kiếm pháp?
- Nói như vậy có nghĩa là ngươi biết nhiều về kiếm pháp? Ngươi sử kiếm thuần thục?
- Điều này không liên quan gì đến huynh đài cả.
- Sao lại không liên quan? Liên quan nhiều đấy chứ!
- Liên quan làm sao?
- Này nhé, nếu ngươi chứng minh được cho ta biết là ngươi sử được kiếm pháp thì ta chấp nhận cho ngươi mang kiếm, bằng ngược lại thì...
- Ngược lại thì sao?
- Một là ta hủy kiếm của ngươi, hai là... có thể ta sẽ hủy ngươi luôn, tùy theo thái độ của ngươi!
- Thái độ nào của tại hạ mà huynh đài cho rằng sẽ hủy luôn tại hạ?
Đến lúc này người đó mới xoay mặt lại!
Nhìn gương mặt của người này không ai có thể ngờ đó là một kẻ thích gây sự. Mặt mày đoan chính, tuổi trạc tam tuần, mày râu nhẵn nhụi, đôi mắt quắc lên sáng ngời. Chỉ có nụ cười của nhân vật này đang nhếch lên ngạo mạn mới giúp cho Cừu Thạch nhận định được đó là kẻ háo thắng, háo danh, tự cao tự đại mà thôi!
Người đó vẫn nhếch môi ngạo mạn đáp :
- Nếu ngươi đồng ý ấn chứng kiếm pháp cùng ta thì dù cho ngươi có bại dưới tay ta, ta sẽ chỉ hủy kiếm mà thôi, ngược lại, nếu ngươi co đầu thụt cổ như rùa thì không những ta hủy kiếm mà tính mạng ngươi sẽ cùng chung số phận với kiếm. Ngươi định sao?
Nghe những lời này thì cho dù là tượng Phật trên bàn thờ cũng phải nhảy xuống nói chi là Cừu Thạch! Chàng nộ khí xung thiên lên, bảo :
- Được! Tại hạ đồng ý ấn chứng với các hạ.
- Khá lắm! Gan dạ lắm, tiểu tử! Ngươi dám đấu kiếm với ta là Liên Hoàn Vạn Thủ Kiếm Du Bất Hoạt thì đúng là kẻ có đởm lược. Trả lại kiếm cho ngươi đó.
Nói xong Liên Hoàn Vạn Thủ Kiếm Du Bất Hoạt bèn hất nhẹ tả thủ một cái, trường kiếm theo tay Du Bất Hoạt bay xỉa mũi nhọn về phía Cừu Thạch thật là hung hiểm và cái cách ném kiểu Du Bất Hoạt thật là độc ác.
Nếu Cừu Thạch vì sợ không dám đưa tay ra chộp kiếm mà phải hụp đầu né tránh thì chẳng khác nào làm trò cười cho Du Bất Hoạt. Còn ngược lại nếu vì sĩ diện mà năng lực không đủ, Cừu Thạch chộp không đúng vào đốc kiếm, chộp nhằm lưỡi kiếm thì càng xấu hơn. Do đó qua thử thách này Du Bất Hoạt vừa nhằm mục đích uy hiếp chàng, vừa lượng được tài sức của chàng để liệu mà định đoạt.
Cũng may, qua nhiều năm khổ luyện, tuy Cừu Thạch chưa đạt được trình độ cao thủ vào đệ nhị hoặc đệ tam cấp, nhưng cũng tìm được phương cách để giải quyết, không đến nỗi phải bêu xấu.
Dùng kình lực vô hình để hãm đà bay của kiếm rồi nhẹ nhàng chộp lấy đốc kiếm thì Cừu Thạch không đủ năng lực thực hiện. Nghiêng đầu nhường cho trường kiếm bay qua rồi nhanh tay giữ kiếm thì e rằng sẽ ở thế hạ phong nếu ngay lúc đó địch thủ ra tay. Cừu Thạch không làm điều này. Chàng chờ cho mũi kiếm còn cách gương mặt chàng độ ba tấc, đoạn chàng khoa tả thủ vỗ vào thân kiếm theo bề rộng một cái, ngay tức khắc mũi kiếm bị cái vỗ này liền chuyển hướng, đồng thời đốc kiếm cũng chuyển hướng đập ngay vào người chàng, không chậm trễ, Cừu Thạch vươn hữu thủ giữ ngang đốc kiếm và cứ để thanh kiếm nằm ngang trước mặt như thế, Cừu Thạch trầm giọng xuống bảo :
- Mời!
Qua thủ pháp của Cừu Thạch, Liên Hoàn Vạn Thủ Kiếm Du Bất Hoạt không thể nào biết được trình độ võ công nông sâu của chàng. Nhưng vẫn tự cao, hắn gật đầu khen một tiếng :
- Khá lắm, ngươi xuất thân môn phái nào, sư phụ là ai? Nói thử nghe xem, không chừng giữa ta và trưởng bối của ngươi có qua lại thâm tình, ta có thể châm chước cho ngươi được phần nào chăng?
- Chớ rườm lời! Đã là đại trượng phu thì chỉ có động khấu chớ không động thủ, và nếu đã là đông thủ tranh hơn kém nhau qua thủ pháp chớ không ở môi miệng và ân tình! Xuất kiếm đi!
- Giỏi cho đại trượng phu. Ngươi ra tay đi, già không hiếp trẻ, ta nhượng cho ngươi tam chiêu đó.
- Bất tất phải nhượng, đã là người khiêu chiến thì các hạ cứ việc ra tay!
- Đúng là nghé con không biết sợ cọp! Đừng trách ta nếu ta không giáo huấn tiểu tử ngươi một phen. Đỡ đây!
Không chỉ giáo huấn mà dường như Du Bất Hoạt còn muốn cho Cừu Thạch vô phương hoàn thủ. Do đó, vừa nói xong thì Du Bất Hoạt đã xuất liền một lúc ba chiêu kiếm liên hoàn: thượng, trung, hạ cùng một lúc xô đến Cừu Thạch.
Lần đầu tiên giao kiếm cùng người đáng lý ra Cừu Thạch phải luống cuống khi trông thấy không biết cơ man nào là kiếm ảnh xô đến uy hiếp toàn thân. Nhưng phần thì đã động nộ, phần thì quyết không để đối phương xem thường nên Cừu Thạch bất chấp kiếm ảnh trùng trùng, chàng nghiến răng tận lực sử một kiếm duy nhất trong Hỏa Phong kiếm pháp hất xuyên qua màn kiếm ảnh của đối phương như một lằn sáng bạc chiếu ngay vào tâm thất của Du Bất Hoạt.
Sự liều lĩnh của Cừu Thạch vô tình đã phát sinh tác dụng. Du Bất Hoạt do chưa rõ xuất xứ và trình độ của Cừu Thạch nên ba chiêu liên hoàn kiếm nọ mà hắn vừa đánh ra chỉ mang tính chất dò xét hơn là tấn công. Do đó, ba chiêu đó hầu hết chỉ là hư chiêu mà thôi, còn thực chiêu tức là chiêu sát thủ thì Du Bất Hoạt còn để đó, chờ xem phản ứng của Cừu Thạch ra sao rồi sẽ liệu cách đối phó.
Không ngờ trong lúc vô tình, Cừu Thạch đã ứng dụng đúng nguyên lý võ học dùng thực thắng hư. Đã là hư thì nếu người lâm vào hoàn cảnh đó cứ mường tượng như là không có, cứ xem như là không có gì hết thì không cần phải đối phó với nó, nó cũng tự tan đi. Nhưng chỉ trong một sát na nào đó thôi, bằng không, đối phương sẽ kịp biến hư thành thực thì không cần nói cũng đủ đoán được kết quả ra sao rồi.
Cừu Thạch không biết tí gì về nguyên lý này, nhưng chàng lại đang ở trong hoàn cảnh phải liều. Mặc kệ cho kiếm ảnh vậy kín tưởng chừng không có kẽ hở. Cừu Thạch vẫn mặc nhiên xuất chiêu lại đánh ra đúng lúc nên kẻ bị luống cuống bấy giờ không còn là Cừu Thạch nữa. Kẻ đó chính là Liên Hoàn Vạn Thủ Kiếm Du Bất Hoạt.
Rụt kiếm về để gạt chiêu kiếm của Cừu Thạch thì được rồi, nhưng Du Bất Hoạt đâu đủ can đảm làm điều đó, nhỡ Cừu Thạch biến chiêu thì sao? Không lẽ thanh danh là Liên Hoàn Vạn Thủ Kiếm mà chỉ mới có một chiêu đã bị đối thủ miệng còn hôi sữa gây kiếm thương sao? Chẳng thà lấy thối làm tiến, nhượng chiêu này để gầy lại chiêu khác thì sẽ dễ dàng hơn và chắc chắn hơn!
Nghĩ thế nào thì Du Bất Hoạt làm theo y như vậy!
Màn kiếm trùng trùng vụt tan biến vào hư không khi Liên Hoàn Vạn Thủ Kiếm Du Bất Hoạt thu kiếm về, tràn người sang bên tả, thích nhẹ kiếm vào Khí Hải huyệt của Cừu Thạch lúc đó đã lỡ đà.
Ra chiêu này vô hình chung Du Bất Hoạt đã tự bỏ sở trường mà chọn lấy sở đoạn, Du Bất Hoạt thành danh, như hắn tự xưng là Liên hoàn vạn thủ thì rõ ràng là sở trường của hắn là huê dạng, là trong muôn ngàn cái hư sẽ có một thực. Đằng này hắn chỉ thích có một chiêu, thì đây hắn là thực chiêu. Và dù sao đó hắn có biến chiêu đi nữa thì chiêu đó cũng chỉ là thực chiêu. Không ai uy hiếp được đối phương bằng một hư chiêu, rồi tiếp hư chiêu đó lại vẫn là hư chiêu.
Điều này Cừu Thạch cũng không biết, hay nói đúng ra là chàng không cần biết. Cứ thấy chiêu thì chàng chiết chiêu, và trong lúc chiết chiêu đó, nếu có thời cơ, thì chàng sẽ giành thế thượng phong, thế tiên cơ để công địch, hãm địch vào thế thủ, thế kẹt!
Choang! Choang!
Hai lần kiếm chạm kiếm, do tỷ lực của Cừu Thạch kém hơn và nội công yếu hơn nên hổ khẩu tay cầm kiếm của chàng bị tê rần, mím môi, mím lợi Cừu Thạch cắn răng giữ chặt trường kiếm ra chiêu “Cuồng phong vương hỏa” trong Hỏa Phong kiếm pháp chém tắt ngang vào giữa thân người đối phương một cái.
- Ha... ha... ha... Tài cán cỡ này mà đòi so kiếm với ta được sao tiểu tử? Xem này!
Đúng là chiêu kiếm của Cừu Thạch vừa sử ra rất dễ đối phó, nếu đối phương có võ công có kiếm pháp trội hơn, họ chỉ cần dựng đứng trường kiếm lên dọc theo thân thì sẽ vô hiệu hóa ngay chiêu kiếm đó. Chẳng trách Liên Hoàn Vạn Thủ Kiếm phải bật cười lên tự mãn. Y như rằng Du Bất Hoạt dựng kiếm lên ngay lập tức chận đứng ngay chiêu kiếm sơ đẳng của Cừu Thạch.
Choang... Keng!
Hổ khẩu rung động mạnh, trường kiếm trong tay Cừu Thạch không chịu nổi cái chạm này, phải rơi xuống đất liền ngay lúc đó!
Không chút động dung, thần sắc không đổi. Cừu Thạch đạp bộ tiến lên hai bước, năm ngón tay của hữu thủ xếp thẳng vào nhau nhọn như mũi lao. Cừu Thạch xỉa mạnh vào huyệt Phúc Kết của Du Bất Hoạt giống như bao lần luyện tập trước đây khi còn ở Tiểu Thiên sơn, Cừu Thạch đã từng xỉa tay vào bó nữa vậy!
Đòn này của Cừu Thạch khá bất ngờ nhưng không đủ làm cho Du Bất Hoạt phải lúng túng. Bất ngờ là vì sau khi rơi kiếm Cừu Thạch đã dùng hữu thủ thay cho kiếm. Còn không lúng túng là vì Du Bất Hoạt chỉ còn khom người và hóp bụng lại thì kể như chiêu của Cừu Thạch sẽ bị rơi vào khoảng không ngay, sẽ vô tác dụng ngay!
Nhưng sau đó, đã xảy ra một điều mà Du Bất Hoạt có nằm mơ cũng không sao ngờ được. Đó là khi Du Bất Hoạt hóp bụng, khom người thì tay kiếm của Du Bất Hoạt vô tình nằm ngay trước mặt Cừu Thạch
Không bỏ lỡ thời cơ, khi Cừu Thạch biết rằng dù chàng cố vươn người ra dài thêm nữa, vươn tay dài ra nữa thì chàng cũng không sao chạm được chéo áo của đối phương. Do đó chàng rụt tay về, chém mạnh vào hổ khẩu tay của Du Bất Hoạt một cái như thế Trảm long thủ. Ngay lập tức tay kiếm của Du Bất Hoạt lỏng ra, Cừu Thạch nhân đà đã đoạt lấy trường kiếm của Du Bất Hoạt, khiến cho Liên Hoàn Vạn Thủ Kiếm Du Bất Hoạt trong lúc bất phòng bị mất ngay kiếm vào tay Cừu Thạch.
Du Bất Hoạt sững sờ, nhìn lom lom vào Cừu Thạch lúc này đã nhảy lùi ra, đứng cách Du Bất Hoạt độ nửa trượng, mắt tóe lửa.
Du Bất Hoạt giận dữ hỏi :
- Đấy là kiếm pháp của người đó sao, tiểu tử?
Ăn miếng trả miếng Cừu Thạch đáp lại :
- Còn các hạ! Tại hạ và các hạ so nhau về kiếm pháp hay so về tỷ lực? Nội công của tại hạ kém, điều này tại hạ công nhận. Nhưng không vì thế mà bảo kiếm pháp tại hạ thua kém kiếm pháp các hạ được.
- Ai bảo trong kiếm pháp không cần có nội lực cao cường nào?
- Không phải là không có, cần phải có chứ? Nhưng ở đây là do các hạ đã bảo muốn ấn chứng kiếm pháp của tại hạ kia mà!
- Ngụy biện! Ngươi đừng có giở trò biện bạch ra đối với ta, ta giết ngươi!
- Khoan, bây giờ các hạ hãy nói đi đã! Giữa tại hạ và các hạ lúc mới rồi là ai đã ở thế hạ phong, ai đã bại trận nào? Tại hạ vì tỷ lực kém nên bị rơi kiếm, còn các hạ do kém trí nên bị tại hạ đoạt kiếm. Vậy thì ai hơn ai?
- Điều này ta không cần phải biết đến! Ta muốn giết ngươi là cứ giết, cứ gì có kiếm hay không!
- Vậy thì tại hạ dù chết cũng không phục.
- Sao lại không phục? Ai cần ngươi phải phục?
- Vì so về kiếm pháp thì... tại hạ không cần nói rằng tại hạ thắng. Nhưng đủ để chứng tỏ cho các hạ biết rằng tại hạ thừa năng lực để cầm kiếm. Còn như bây giờ, các hạ giết tại hạ đi chăng nữa thì chỉ vì công phu của tại hạ kém hơn vậy thôi. Chứ không thế nói là kiếm pháp của tại hạ kém. Tại hạ có chết cũng không phục.
Cừu Thạch vừa dứt lời thì từ xa đã nghe tiếng người nói xen vào :
- Du huynh bất tất phải nghe miệng lưỡi thằng lỏi con đó. Nếu Du huynh sợ giết hắn bị bẩn tay thì hãy nhường phần cho bọn ta vậy Nhìn về hướng phát thoại, Cừu Thạch thấy ba gã hôm trước đã chòng ghẹo và chạm mặt với chàng tại một tửu điếm ở thành Giang Nam. Ba gã đó hôm nay đều dùng một dây vải đen che khuất đi con mắt phía bên tả.
Nhìn bộ dạng của bọn chúng Cừu Thạch biết ngay đấy là kiệt tác do Khả Mỹ Dung lưu lại để trừng phạt bọn chúng, do đã xúc phạm đến chủ nhân Bạch Phướng Khô Lâu Ký, và hôm nay bọn chúng đến đây, nói những lời này ra là ý muốn khích nộ Du Bất Hoạt, hầu giết Cừu Thạch đi cho hả giận của bọn chúng. Bằng như Du Bất Hoạt không nỡ dang tay hạ thủ thì như bọn chúng vừa nói, bọn chúng sẵn sàng lãnh việc làm đó!
Nào ngờ, Du Bất Hoạt cảm thấy bất bình vì có người xen vào việc của hắn. Đồng thời hắn còn căm hận hơn khi biết rằng, việc hắn bị Cừu Thạch đoạt kiếm ngay trên tay hắn là kẻ đã thành danh trên giang hồ đã bị ba gã này tận mục sở thị rồi! Vậy thì còn gì thể diện của Liên Hoàn Vạn Thủ Kiếm Du Bất Hoạt nữa?
Du Bất Hoạt căm tức nói :
- Ta không giết hắn được sao mà phải mượn tay bọn Hoa Sơn các ngươi? Hừ! Hoa Sơn thì mặc Hoa Sơn chứ! Đâu có gì hay hơn Vô cực phái của ta nào?
Mục đích chỉ là muốn khích nộ Du Bất Hoạt nên khi thấy đã đạt mục đích thì một trong ba gã Hoa Sơn liền tỏ ra nhân nhượng :
- Không dám! Không dám! Thịnh danh của Du huynh đã vang rền như sấm động bên tai, bọn này đâu dám so bì với Du huynh! Có điều...
- Có điều gì nào?
Du Bất Hoạt những tưởng bọn phái Hoa Sơn ỷ có lợi thế là đông người nên định thốt lời hạ nhục hắn, nên hắn đã sừng sộ hỏi lại tên vừa nói.
Tên nọ vội khoa tay lia lịa hàm ý bảo Du Bất Hoạt đừng có động nộ với bọn chúng. Hắn bảo nhanh :
- Là tại hạ muốn nói chừng như tên tiểu tử này có liên quan đến...
- Liên quan đến ai?
Du Bất Hoạt có vẻ chợn chợn khi hỏi thế.
Tên kia cười cười nói :
- Không biết có đúng không, nhưng chừng như tên này có liên quan đến chủ nhân Bạch Phướng...
- Bạch Phướng Khô Lâu Ký à? Vô lý, sao ta lại nghe nói chủ nhân Bạch Phướng Khô Lâu Ký bây giờ là một Xú a đầu nào đó kia mà! Bọn ngươi có lầm không?
- Lầm sao mà lầm? Du huynh xem đây thì biết!
Tên đó đưa tay chỉ lên con mắt bên tả đã được bịt chặt, hắn nói tiếp :
- Bọn này đã bị chính con Xú a đầu đó vì bênh tên tiểu tử này đã gây ra thế này đây! Du huynh thấy sao?
- Mặc kệ! Hắn là hắn! Xú a đầu là Xú a đầu! Ta không động chạm gì đến Xú a đầu cả. Ta chỉ biết tên tiểu tử này thôi! Thì thử hỏi Xú a đầu làm sao bắt tội được ta?
Vút... Phập!
Một tiếng rít gió vang lên đột ngột và một mảnh vải trắng nhỏ được dính vào một mũi phi tiêu nhỏ đã cắm phập xuống đất ngay giữa đường trường
- Bạch Phướng Khô Lâu Ký!
Du Bất Hoạt và ba tên thuộc hạ Hoa Sơn phái như đồng một lúc kêu lên như thế khi nhìn thấy mảnh vải trắng xuất hiện.
Rồi liên theo đó khi tiếng kêu thất thanh của cả bốn tên còn vang lên chưa dứt, thì đã có thêm một người nữa xuất hiện.
Đó chính là Khả Mỹ Dung, tân chủ nhân của Bạch Phướng Khô Lâu Ký, một sát tinh của những tên giang hồ bại hoại.
Vừa xuất hiện, Khả Mỹ Dung liền hướng cái mặt xấu xa sang Cừu Thạch mà nói :
- Ta không can thiệp vào việc của ngươi đâu! Nhưng ai bảo bọn chúng dám gọi ta là Xú a đầu! Ta nói thế có đúng không?
Câu hỏi cuối cùng của Khả Mỹ Dung, Cừu Thạch không hiểu là nàng muốn hỏi chàng hay hỏi bốn tên kia? Là nàng đã nói đúng khi bảo là không can thiệp vào việc của chàng? Hay là hỏi bốn tên kia đã gọi nàng là Xú a đầu là việc có thật hay không?
Do đó, Cừu Thạch không biết là nên đáp hay không đáp.
Giữa tình thế lúc này, Cừu Thạch không thể làm gì khác ngoài việc vất thanh trường kiếm của Du Bất Hoạt xuống, tiến đến nhặt thanh kiếm gỉ của chàng lên, và lùi lại xa năm trượng, đoạn đứng yên để nhìn.
Thấy thái độ này của chàng Khả Mỹ Dung thoáng chau mày khiến cho gương mặt nàng đã xấu lại còn xấu hơn. Đoạn Khả Mỹ Dung lên tiếng hỏi ba tên Hoa Sơn trước :
- Thế nào? Do ta nghe lầm hay là bọn người vô tội?
Tên vừa lúc nãy đã liền miệng gọi Xú a đầu bèn sợ sệt cúi gầm đầu xuống, lùi lại hai bước. Còn hai tên kia lên tiếng chống chế :
- Cô nương à! Là do huynh đệ của bọn này lỡ lời thôi, xin cô nương thứ cho vậy!
- Không được! Ta đã có nói trước rồi. Hễ còn tái phạm thì đừng có trách ta. Hai ngươi không có tội thì đi đi, không phải cầu khẩn thay cho ai cả. Đi!
Hai tên đệ tử Hoa Sơn phái vì lo lắng cho sự an nguy của đồng bọn nên đã quên sự an nguy của bản thân, khi chúng không bước đi theo lịnh của chủ nhân Bạch Phướng Khô Lâu Ký mà lại nói rằng :
- Nhưng mà thưa cô nương, tất cả chỉ vì cô mà thôi!
- Sao lại là vì bản nhân? Nói! Nếu các ngươi không giải thích được câu này thì các ngươi đừng hòng bỏ đi được!
Cừu Thạch đã đối thoại với Khả Mỹ Dung một lúc lâu nên biết rằng hễ khi nào nàng xưng là “bản nhân” thì cơn thịnh nộ của nàng đã dâng lên cao rồi. Do đó, chàng ngấm ngầm lo sợ cho hai tên Hoa Sơn nọ. Không khéo phen này bọn chúng sẽ biến thành Thông manh đại hiệp mất.
Ấy vậy mà không! Vì một trong hai tên đã giải thích rất chí lý khi hắn nói :
- Thì chỉ vì do bọn này không tỏ tường đại tánh cũng như tôn danh của cô nương. Vậy thử hỏi, mỗi khi đề cập đến cô nương bọn này biết phải gọi như thế nào đây?
- Thì các ngươi cứ gọi ta là... mà thôi! Ngươi nói cũng có lý phần nào, không lẽ cứ “chủ nhân Bạch Phướng Khô Lâu Ký” mà các ngươi lập đi lập lại suốt sao? Được rồi! Ta họ Khả, thôi, các ngươi đi đi, nhớ lần sau khéo giữ mồm giữ miệng đó nhé!
Liên Hoàn Vạn Thủ Kiếm Du Bất Hoạt nghe Khả Mỹ Dung chỉ nói cho ba tên Hoa Sơn kia được đi thôi, còn hắn thì không, hắn đâm hoảng, nhắc khéo Khả Mỹ Dung :
- Khả cô nương, còn tại hạ thì sao?
- Phần ngươi thì bản nhân đã có cách xử trí rồi!
- Sao lạ vậy? Sao bọn kia cũng gọi cô nương là... cũng gọi như tại hạ, mà kẻ thì cô nương bắt tội, người thì không? Tại sao vậy?
Chỉ một chút nữa là Du Bất Hoạt đã nói lỡ lời, sẽ rước họa vào thân ngay tức khắc, nhưng hắn kịp nhìn thấy đôi mắt của Khả Mỹ Dung long lên sòng sọc xạ vào hắn nên đã kịp dừng lại đúng lúc.
Cừu Thạch nghe Du Bất Hoạt nói thế thì chính chàng cũng lấy làm ngạc nhiên, không hiểu Khả Mỹ Dung định giở trò gì đây mà bọn kia thì được tha, còn riêng Du Bất Hoạt thì nàng lại bảo là đã có cách xử trí khác.
Nhưng liền sau đó Cừu Thạch và bản thân Du Bất Hoạt cũng vỡ lẽ khi nghe Khả Mỹ Dung trầm giọng xuống bảo :
- Cũng như ngươi thôi, ta nhận thấy ngươi không đủ tư cách để mang kiếm. Vậy thì một là ngươi bị ta hủy kiếm nếu kiếm pháp ngươi không hơn được ta, hai là hủy luôn tánh mạng sâu bọ của ngươi nếu ngươi chưa chịu đánh đã bỏ chạy, ngươi định lẽ nào?
Đúng là gậy ông đập lưng ông! Du Bất Hoạt thì dở khóc hở cười, còn Cừu Thạch thì ngấm ngầm tức bực vì rõ ràng là Khả Mỹ Dung đã luôn bám lấy chàng, do đó chuyện giữa chàng và Du Bất Hoạt ta đã chứng kiếm từ đầu đến cuối. Phàn thì bực vì lẽ này, phần khác nữa thì Cừu Thạch thấy rõ ràng là Khả Mỹ Dung đã can thiệp vào việc của chàng, đã phải làm việc này vì chàng, Cừu Thạch bèn lên tiếng...
Nhưng Cừu Thạch chưa kịp nói thì Du Bất Hoạt có phần đã hiểu nguyên do khiến cho cô nàng họ Khả phải nói thế, nên hắn đã lên tiếng trước Cừu Thạch, nhún nhường nói :
- Võ công của tại hạ chỉ là ánh sáng so với đom đóm, làm sao dám so bì với cô nương ví như vầng Nguyệt! Được rồi, tại hạ xin rút lại lời đã nói với... tiểu ca đây. Đúng là kiếm pháp của tiểu ca đây có thể xếp ngang hàng... ờ không! Là kiếm pháp tại hạ kém hơn. Đúng là kém hơn thật, vậy tiểu ca có bằng lòng không?
Dù chỉ nhìn ở đằng sau của Khả Mỹ Dung nhưng Cừu Thạch cũng thừa biết là nàng ta đã lừ mắt uy hiếp tên Du Bất Hoạt khiến hắn phải hai lần sửa lại lời mà hắn định nói, hắn muốn nói. Do đó, khi nghe Du Bất Hoạt hướng về chàng mà hỏi thế, chàng bèn đằng hắng và lên tiếng :
- Khả cô nương!
Nhanh hơn Cừu Thạch, Khả Mỹ Dung đã nói với Du Bất Hoạt kèm theo cái phẩy tay :
- Đó là tự miệng ngươi nói ra theo ý nghĩ của ngươi, chứ không phải ta ép uổng, phải thế không?
- Phải, phải, là tại hạ công tâm mà nói thế, đúng là cô nương không ép buộc gì tại hạ!
- Khả cô nương...
Mặc cho Cừu Thạch kêu, Khả Mỹ Dung đã hạ lệnh cho Du Bất Hoạt :
- Vậy còn chờ gì nữa mà ngươi không đi đi? Việc ngày hôm nay ngươi đã nói những gì ngươi nhớ lấy đó nhé. Ta đi đây!
Âm vang những chữ cuối cùng còn vang tại đương trường, thế mà Khả Mỹ Dung đã không còn thấy tăm dạng đâu cả. Nơi này chỉ còn lại Du Bất Hoạt và Cừu Thạch cùng với thanh kiếm đang nằm dưới đất lấp lánh phản chiếu ánh dương quang mà thôi Liên Hoàn vạn thù kiểm Du Bất Hoạt tuy vẫn thừa tinh khôn để biết rằng vị cô nương họ Khả vẫn còn luẩn quẩn đâu đây để xem xem hắn có dám giở thủ đoạn gì không? Nên hắn không dám thốt một lời nào tỏ ra bất mãn, đến nhìn Cừu Thạch hắn cũng không dám vì sợ không kìm được sự giận dữ thì sẽ khốn đốn với cô nàng. Hắn chỉ biết cúi gầm đầu, bước lên, nhặt lấy kiếm đeo vào vai, rồi cứ thế mà bỏ đi...
- Khả cô nương! Khả cô nương!...
Còn lại một mình Cừu Thạch trong cánh rừng thưa, Cừu Thạch cũng có đồng ý nghĩ với Du Bất Hoạt nên đã kêu mấy tiếng, hy vọng được gặp lại Khả Mỹ Dung để... mắng cho nàng vài câu!
Không ngờ... đã lâu mà không nghe một âm thanh hồi đáp nào của Khả Mỹ Dung cả, chỉ có một âm thanh duy nhất mà Cừu Thạch không chờ đợi đã vang lên mà thôi...