Nhắc lại việc Cừu Thạch, sau khi Cổ bang chủ Cái bang đã bỏ đi, còn lại một mình Cừu Thạch, Cừu Thạch bèn tìm một cây cao có tàng lá xum xuê dày đặc để ẩn thân, vì chàng còn phải chiêm nghiệm lại tất cả những gì chàng đã lãnh hội được qua Loạn Pháp Đả Cẩu Cổ bang chủ truyền thọ.
Cổ bang chủ đâu biết rằng lúc diễn lại pho Thiên Địa Ngũ Hợp chưởng cho lão xem, những lần Cừu Thạch phải lựng khựng không vì chàng quên đi bộ vị, không thể nào quên được nếu năm bộ vị căn bản cả năm chiêu chính đã được Cừu Thạch đã dụ dự bất quyết khi nửa muốn diễn lại y theo bộ vị của Cổ bang chủ là người đã sáng tại ra pho chưởng này, nửa thì Cừu Thạch muốn đạp bộ theo phương vị Cửu chuyển mà Cừu Thạch đã nhẩm đến thuộc lòng từ mảnh hoa tiên vô tình nằm lẫn trong Diệp Lạc kinh trước đây.
Bây giờ còn lại mỗi một mình Cừu Thạch nên Cừu Thạch muốn chiêm nghiệm lại tất cả, biết đâu những câu rời rạc, thiếu sót trong mảnh hoa tiên nọ có danh xưng là Cửu Chuyển lại giúp cho chàng lãnh hội thêm một điều gì đó thì sao?
Điều này không thể đoán trước được, nếu Cừu Thạch không thử qua.
Ngày dần đi, chiều tối dần xuống.
Trăng mọc rồi trăng tàn.
Rừng thức rồi lại ngủ.
Cừu Thạch suy tư rồi lại suy tư...
Thế là xong ngày thứ nhất là ngày Cừu Thạch được hội diện với bậc kỳ nhân dương đương đại là Loạn Pháp Đả Cẩu Cổ Khả Lạc.
Ngày thứ hai vẫn không gì thay đổi nếu không tính đến hai lần Cừu Thạch bỏ đi tìm thức ăn quấy quá cho xong.
Mãi đến trưa ngày thứ ba, Cừu Thạch mới đem những suy tư của chàng về những Hồng môn qua tả càn... tiền khám thối hậu khôn... trung cung đạp hữu chấn... và những “tiền tam hậu tử”, “tả nhất hữu nhị” diễn lại một lần bằng pho Thiên Địa Ngũ Hợp chưởng.
Diễn xong một lượt rồi hai lượt do thiếu bóng dáng của một đối phương để ấn chứng, nên Cừu Thạch không hiểu uy lực của pho Thiên Địa Ngũ Hợp chưởng lần nay tăng lên hay giảm xuống so với lần trước diễn y như lời truyền thụ của Cổ bang chủ?
Sau một lúc ưu tư, Cừu Thạch bèn đem những bộ vị đó phối hợp với Hỏa Phong kiếm pháp mà dưỡng phụ là Nhất Kiếm Sưu Hồn Cừu Dĩ Đào chỉ dạy ra diễn thử.
Mãi đến lần này, Cừu Thạch mới khấp khởi mừng khi biết rằng uy lực của kiếm pháp đã tăng lên nhiều lần so với trước. Điều này thì có thể là do nội lực bản thể của Cừu Thạch được tăng tiến mà thành, nhưng Cừu Thạch cũng vẫn an tâm khi rõ ràng chàng thấy kiếm pháp đã tăng thêm nhiều biến ảo. Sự biến ảo đó nếu không do bộ vị Cửu Chuyển thì còn do cái gì nữa?
Như vậy có nghĩa là Cửu Chuyển chính là một bộ pháp, mà bộ pháp này thật sự tỏ ra kiến hiệu đối với chưởng pháp. Chỉ tiếc là bộ pháp Cửu Chuyển không được đầy đủ, không đầu không đuôi, nên Cừu Thạch khó lòng đạt được mức đại thành.
Mừng thì có mừng, tiếc thì có tiếc, nhưng Cừu Thạch không thể không lo lắng, lo lắng vì nếu đây là bộ pháp thần diệu thì liệu chủ nhân của mảnh hoa tiên tức là kẻ chủ mưu trong âm mưu hiểm độc nọ có thể nhìn qua bộ vị của Cừu Thạch mà nhận biết hay không? Hay là nhân vật đó nếu đã có trong tay toàn bộ bộ pháp Cửu Chuyển thì võ công của y có phải là vô địch không? Tình thế của võ lâm Trung Nguyên rồi sẽ ra sao nếu tay đại gian đại ác đó có võ công tuyệt cao có bộ pháp thần diệu này? Và tại sao y lại cố tình để tờ hoa tiên vào đây? Cố tình hay vô tình?
Nghĩ nhiều đâm ra rối rắm, nhưng Cừu Thạch vẫn nghĩ được một điều là tại sao chàng không tận dụng phần thiếu sót nhỏ trong bộ pháp Cửu Chuyển mà để tìm và vạch mặt kẻ chủ mưu? Bởi vì kẻ nào nhìn ra được bộ pháp này, ắt kẻ đó là chủ nhân của mảnh hoa tiên, và chắc chắn là kẻ chủ mưu đại gian đại ác.
Cho là điều hay, nên Cừu Thạch lòng bảo lòng cứ mặc nhiên sử dụng bộ pháp Cửu Chuyển không e dè gì cả.
Rời bỏ cánh rừng thưa sau gần ba ngày ẩn thân, Cừu Thạch tiến thêm về Giang Nam. Bấy giờ đã là giờ Dậu.
Đường vào thành người qua kẻ lại tấp nập, cho nên Cừu Thạch không hề biết rằng ngay lúc chàng đi lại trên đường quan đạo là đã có người thầm lén theo dõi chàng.
Và kẻ đó cũng không sao ngờ được rằng chính hắn đang bị một người khác để mắt đến.
Nhập gia tùy tục, nhập giang tùy khúc. Hơn nữa để tránh những chuyện rắc rối xảy ra, Cừu Thạch đã dùng tay nải để cột chặt thanh kiếm rỉ của chàng vào lưng, mặc cho mọi người nhìn thấy bảo rằng chàng chỉ mang kiếm ra cho có vẻ là người giang hồ mà thôi.
An Lạc tửu điếm là chỗ duy nhất Cừu Thạch hỏi tìm được chỗ trọ, khi ngày thịnh hội Kim Lăng đã gần kề.
Nguyên tửu điếm là nơi chỉ phục vụ vấn đề ẩm thực cho mọi người, tuy vẫn có chỗ cho người nghỉ lưng nhưng chỉ là nghỉ chốc lát trong buổi trưa thôi. Thế mà tay quản lý An Lạc tửu điếm lại nghĩ khác, hắn đã nghĩ :
“Sao không lợi dụng dịp may hiếm có này để hốt bạc? Khi có nhiều người hỏi tìm chỗ ngụ mà không đâu còn chỗ trống chứ?”.
Và nhờ thế, Cừu Thạch mới có cái may hơn nhiều người.
Thịnh hội võ lâm là cơ hội để mọi nhân vật giang hồ ra mắt, huống chi đây lại là thịnh hội để chọn võ lâm Minh chủ? Do đó, tại Giang Nam và Kim Lăng lúc này đã trở thành nơi “ngọa long tàng hổ” và cũng trở thành miếng mồi béo bổ cho những tay trộm đạo.
Không chút lo nghĩ đến điều này, vì không có lịch duyệt phong phú nên đêm đó, Cừu Thạch đã hớ hênh để thanh kiếm rỉ và tay nải ở xa giường nằm của chàng.
Canh ba điểm.
Cừu Thạch mơ màng nghe có tiếng động trong phòng, nhưng không sao mở mắt được, đến độ chàng muốn kêu lên mà cũng không thể nào kêu lên thành tiếng nổi.
Một lúc thật lâu, Cừu Thạch chợt bừng tỉnh do những dòng nước lạnh ngắt rơi đầy mặt.
Cừu Thạch bật kêu lên :
- Có đạo chích!
Ngồi bật dậy ngay liền đó, Cừu Thạch càng ngỡ ngàng hơn khi thấy ngay trước mặt chàng là Khả Mỹ Dung. Chàng kinh ngạc hỏi :
- Là cô nương? Sao cô nương lại vào đây?
Đôi mắt sáng như sao của Khả Mỹ Dung nhìn chàng hàm ý trách móc, không biết là nàng muốn trách điều gì? Đoạn Khả Mỹ Dung vừa đưa tay chỉ vừa hỏi chàng :
- Vậy nếu ta không vào đây liệu ngươi có còn sống hay sao?
Nhìn theo hướng tay của Khả Mỹ Dung, Cừu Thạch thất sắc khi nhìn thấy một thân người mặt y phục dạ hành, bịt kín mặt bằng một vuông lụa đang nằm chèo queo tại góc phòng. Còn nữa, chiếc tay nải của chàng đặt trên bàn đã bị mở tung ra, còn thanh kiếm rỉ thì lại đang nằm kề bên tên đạo chích đó.
Cừu Thạch vỡ lẽ hỏi :
- Hóa ra là do cô nương đã kịp thời phát hiện tên đạo chích đó à? Nhưng sao cô nương bảo là tánh mạng tại hạ sẽ không còn? Chúng chỉ là đạo chích chứ nào phải là tên đạo tắc giết người cướp của đâu?
Khả Mỹ Dung liền nói :
- Ngươi xem lại y phục của ngươi xem!
Cừu Thạch kinh nghi, cúi đầu kiểm lại y phục. Đoạn chàng hoảng sợ khi thấy có một vết rạch nhỏ ngay trên vùng tâm thất của chàng, chàng lại hỏi :
- Hắn muốn giết tại hạ? Tại sao vậy?
- Còn nữa, ngươi xem lại xem trong người ngươi còn có vật gì trân quý bị mất không?
Thoạt nghe Khả Mỹ Dung bảo vậy, Cừu Thạch đã định đáp là làm gì chàng có vật trân quý mà bị mất, nhưng chợt nhớ lại học vải tẩm dầu. Chàng bèn cho tay vào bọc áo để tìm lại.
Không còn nữa, chàng hoảng hốt kêu lên :
- Nó đâu rồi? Cái bọc vải của tại hạ?
Bây giờ Khả Mỹ Dung mới nâng hữu thủ lên mà từ đầu cho đến lúc này Cừu Thạch thấy nàng vẫn để sau lưng. Vừa nhìn thấy, Cừu Thạch vừa kêu lên, vừa đưa tay chộp lấy :
- Đúng rồi! Hãy hoàn lại cho tại hạ.
Nhưng Khả Mỹ Dung đã rụt tay lại khiến cho Cừu Thạch chộp vào khoảng không. Nàng hỏi :
- Đây là vật gì? Ngươi có thể nói cho ta biết là vật quý gì không?
Cừu Thạch lắc đầu quầy quậy đáp :
- Không được đâu! Tại hạ không nói dối cô nương đâu.
Khả Mỹ Dung bèn nói :
- Mạng thì chút nữa đã không còn, nói gì đến vật ngoại thân. Thử hỏi, nếu ta không xuất hiện kịp thời thì bây giờ vật này có còn thuộc về ngươi nữa không mà ngươi giấu?
- Ân cứu tử của cô nương quên thì tại hạ không bao giờ quên, còn vật đó là vật gì, tại hạ khó có thể cho cô nương biết được.
Là nữ nhân thì muôn đời vẫn là nữ nhân, bất kể là già, trẻ, xấu, đẹp, nhất nhất nữ nhân nào cũng có tánh tò mò. Càng không nói thì họ lại càng háo hức muốn tìm hiểu hơn. Là chủ nhân Bạch Phướng Khô Lâu Ký cũng thế, Khả Mỹ Dung không chịu được điều này, nên nàng đành nói càn, định làm càn :
- Vật này bây giờ đang ở trong tay ta, ta cứ xem qua là biết ngay chứ gì?
Miệng còn nói thì tay nàng đã lần mở bọc vải tẩm dầu ra, làm cho Cừu Thạch thất kinh, lo sợ cho sanh mạng của Khả Mỹ Dung, Cừu Thạch hớt hải kêu lên :
- Đừng! Đừng có chạm vào!
Cừu Thạch vừa kêu, vừa búng người dậy, lạng đến gần Khả Mỹ Dung chộp ngay vào tay nàng.
Như đã nói, sở học của Khả Mỹ Dung vốn được chân truyền của Bạch Phướng bà bà, nên nàng đâu dễ dàng gì để cho Cừu Thạch chộp được. Nàng chỉ cần khẽ dịch thân thì đã tránh được ngũ chỉ của Cừu Thạch, đã thế nàng còn nói :
- Này! Ngươi quên là nam nữ thụ thụ bất tương thân sao? Ta chỉ xem qua thôi, chứ đâu có lấy mất đâu mà ngươi lo sợ thế?
Nàng càng làm già, thì Cừu Thạch càng kiên quyết hơn. Chàng mím môi mím lợi quyết truy đuổi và ngăn cản nàng Xem đây là trò chơi thú vị, một tay thì Khả Mỹ Dung cầm bọc vải, tay kia vẫn tiếp tục mở ra, còn hai chân thì thoăn thoắn tiến đông lùi tây, đảo nam ngoặc bắc không cho Cừu Thạch đến gần.
Thế mới biết công phu tu vi cao thâm hơn thì thân pháp cũng huyền ảo hơn. Cừu Thạch thấy nàng lui thì chàng tiến, thấy nàng lạng sang tả thì chàng cũng lạng sang mé hữu (là mé tả của Khả Mỹ Dung, vì hai người cứ mặt đấu mặt mà giành giật bọc vải tẩm dầu). Đuổi một lúc, Cừu Thạch nhận thấy rằng chàng luôn ở thế bị động, di chuyển theo ý nàng, và vì công phu kém hơn nên là di chuyển luôn sau nàng một mức. Đó là may cho Cừu Thạch vì phạm vi căn phòng thì nhỏ, phần thì Khả Mỹ Dung chưa thi thố hết khả năng nên Cừu Thạch có cảm tưởng là chàng chỉ thua nàng có một phần mà thôi. Trong binh pháp và trong nguyên lý võ học có câu “Tiên hạ thủ vi cường”! Nghĩ thế, Cừu Thạch phần thì sợ càng kéo dài càng bất lợi cho tánh mạng của nàng, phần thì quyết dành lại thế chủ động, nên khi thấy nàng dịch sang bên tả, thì chàng bèn theo bộ pháp Cửu Chuyển là “Tả nhất hữu nhị” lấy phía tả của nàng làm mé tả của chàng, nghĩa là Cừu Thạch đảo ngược lại đầu trên thành “hữu nhất, tả nhị” (lý do như đã nói). Không ngờ làm càn mà phát sinh kiến hiệu. Chàng vừa lùi sang bên tả của chàng được bước thứ nhất, thì Khả Mỹ Dung do thấy Cừu Thạch đuổi bám nàng lúc nãy nên đã dịch bộ vừa lùi ra sau, vừa bước sang bên hữu của nàng. Nghĩa là ngay lúc này, Cừu Thạch và Khả Mỹ Dung đứng ở vị thế đối diện nhau và cách nhau đúng tầm tay với. Không chút trì hoãn, Cừu Thạch dịch tiếp sang bên tả một bước nữa cho đủ sổ bước trong câu “hữu nhất, tả nhị” rồi ngay ở bước dịch chuyển này Cừu Thạch kể như đã đảo bộ theo câu “Hồng môn qua tả càn” để chàng tiến lại cung khảm và thối lại cung khôn. Tức khắc ngay khi Cừu Thạch đạp vào phương vị khôn cung thì Khả Mỹ Dung đã đứng ngang hàng với chàng và ngay bên tay hữu của chàng. Thuận tay, Cừu Thạch chộp ngay vào uyển mạch của nàng bên hữu thủ là tay mà nàng đang cầm giữ bọc vải tẩm dầu.
Không ngờ trước việc này, Khả Mỹ Dung suýt nữa đã nhũn người ra do sự động chạm với Cừu Thạch. Nhưng chỉ một thoáng thôi, Khả Mỹ Dung do hùng tâm dâng lên mạnh hơn tính khí thường tình của nữ nhân. Nàng cho rằng Cừu Thạch chộp được tay nàng là do may mắn, chứ nàng không tin là một người như nàng lại thất cơ trước anh chàng công phu non kém là Cừu Thạch. Nàng bèn dùng tả thủ đưa qua chộp lấy bọc vải tẩm dầu đưa lên cao để Cừu Thạch cũng đang thò tay tả sang không với tới được.
Một người thì ưỡn ngực đưa tay lên thật cao, còn một người thì ghì uyển mạch tay còn lại của người đó xuống, đồng thời cũng cố với tay kia ra khỏi đầu để tranh nhau bọc vải tẩm dầu.
Đúng ra, Cừu Thạch chỉ cần vận chút lực bóp vào uyển mạch của cô nàng họ Khả thì toàn thân của nàng sẽ bị thoát lực ngay, việc đoạt lại bọc vải chỉ là việc làm dễ như trở bàn tay mà thôi, nhưng Cừu Thạch nào dám.
Khả Mỹ Dung cũng thế, khi Cừu Thạch không dám vận lực làm thế, thì chỉ cần một cái vung tay thôi là nàng đâu còn bị Cừu Thạch kềm chế nữa, nhưng nàng cũng không dám (hay là không muốn) làm.
Do đó, cứ như thế mà cả hai duy trì được một lúc, nửa giằng co mà nửa như không giằng co vậy.
Sắc diện của Khả Mỹ Dung đành là xấu xí, nhưng dù sao nàng cũng là xử nữ, đứng kề cận bên nàng Cừu Thạch nghe toàn thân như ngây ngất bởi cái mùi hương thoang thoảng từ người nàng đưa sang, huống chi, đôi gò bồng đảo ấy đang ở ngay trước mặt Cừu Thạch.
Phần Cừu Thạch thì đang ở trong tâm trạng như thế đó, còn tâm trạng của Khả Mỹ Dung ra sao thì chàng không biết. Chàng chỉ biết là Khả Mỹ Dung đang phập phồng thở đang đuối sức dần... Đến độ chàng đã hạ dần tả thủ xuống không muốn giành giật bọc vải tẩm dầu với nàng nữa, mà tả thủ của nàng cũng đã không còn đủ lực để nâng cao lên được nữa.
Phần thì sợ nàng ta giận, phần thì không muốn giấu nàng, nên Cừu Thạch đành phải chấm dứt tình trạng này bằng câu :
- Trong bọc vải nàng cầm đó là một vật đã được tẩm một chất kịch độc, nàng không nên đụng tay vào.
Nói vừa xong Cừu Thạch bèn buông tay nàng ra và bước lùi lại. Nhìn thấy trong đôi mắt của Khả Mỹ Dung có vẻ không tin, Cừu Thạch bèn giải thích :
- Chắc nàng còn nhớ chuyện đã xảy ra tại Diệp Lạc miếu ở Lữ Lương sơn chứ?
- Nhớ! Cừu huynh cũng đã có mặt ở đó ư?
- Không! Mà là dưỡng phụ, thế khi mọi người tranh giành Diệp Lạc kinh, nàng có nhìn rõ không? Xem có giống cái bọc vải nàng đang cầm trên tay đó không?
Nhìn lại, sau một lúc ngờ ngợ, nàng bèn gật đầu :
- Cũng giống lắm, vậy ở trong này là...
Cừu Thạch cũng gật đầu và nói thêm cho rõ :
- Khi dưỡng phụ tình cờ lấy được vật này, cũng vào đêm đó, thì bên trong ra sao tại hạ giữ nguyên như vậy. Đó là bí kíp giả, lại còn bị ai đó tẩm độc chất vào. Dưỡng phụ do không muốn để lộ nên mãi khi về đến nhà người mới mở ra xem, ngay trước mặt tại hạ, cuối cùng may mắn đâu không thấy, chỉ biết là đại họa đã giáng xuống.
- Thế dưỡng phụ của Cừu huynh ra sao rồi?
- Không đầy một tuần rượu, da thịt đều bị tiêu hủy, chết mà không nhắm mắt.
- Sao lại không nhắm mắt?
- Vì bên trong thay vì ghi kinh văn lại ghi xọa tử.
- Xọa tử ư? Tàn độc đến thế ư?
Cừu Thạch gật đầu, đoạn bảo Khả Mỹ Dung :
- Nàng cứ xem qua thì biết, miễn là đừng chạm tay vào những vậy bên trong là được rồi.
Tin thì Khả Mỹ Dung đã tin nhưng thấy thì nàng cũng muốn được thấy, nữ nhân mà. Do đó nàng dùng cây que để khêu tim đèn, trước hết nàng khêu tim đèn cho cháy sáng hơn, tỏ hơn, đoạn nàng bằng thái độ kính cung chi điểu dùng cây que mở bọc vải tẩm dầu ra.
Khi miệng bọc vải đã được mở, một tay nàng dùng cây que để hé miệng rộng ra, còn một tay thì nàng vận kình bằng công phu thượng thừa nàng cách không hút cuộn lá Bồ đề bên trong bọ vải ra dần dần.
Chứng kiến công phu này của Khả Mỹ Dung, Cừu Thạch thập phần thán phục và ngấm ngầm hổ thẹn. Vì thân là nam nhi lại thua kém một nữ nhân đến thế.
Không sai với lời mà Cừu Thạch vừa nói, Khả Mỹ Dung sau khi nhìn thấy hàng chữ Diệp Lạc chân kinh, kế tiếp là một loạt chữ Xọa tử mỗi lá mỗi có, nàng tin rằng việc dưỡng phụ của Cừu Thạch thảm tử là việc thật, do đó, việc chân kinh giả là việc thật. Điều này có nghĩa là mọi người đã lầm bởi một mưu gian của ai đó.
Không cần suy nghĩ lâu, Khả Mỹ Dung đã nói :
- Hóa ra vì việc này mà Cừu huynh phải xuất sơn sớm, khi công phu chưa thành tựu?
Cừu Thạch gật đầu xác nhận.
- Cừu huynh muốn báo thù cho dưỡng phụ ư?
Cừu Thạch lại gật đầu.
- Cừu huynh cố ý lưu vật này để làm bằng cớ à?
Gật đầu.
- Có phải vì sợ đánh động cho kẻ chủ mưu mà Cừu huynh không muốn cho ta xem qua vật này phải không?
Lại gật đầu.
- Nhưng bây giờ Cừu huynh đã nói với ta rồi.
Gật đầu.
- Cừu huynh tin tưởng ở ta đến thế sao?
Lại gật đầu
- Được! Cừ huynh đã tin ta đến thế thì ta sẽ không để cho Cừu huynh phải thất vọng.
- Nghĩa là...
- Nghĩa là ta sẽ vì Cừu huynh quyết khám phá ra cho được âm mưu này.
- Nàng sẽ làm sao trong khi nàng chỉ đơn thân độc lực?
- Dễ lắm! Bắt đầu từ hắn!
Vừa nói Khả Mỹ Dung vừa đưa tay chỉ tên đạo chích đang nằm trong góc phòng.
Cừu Thạch kinh ngạc :
- Sao lại từ hắn? Hắn không phải đạo chích sao?
Khả Mỹ Dung đáp :
- Hắn đúng là đạo chích, nhưng là đạo chích bất đắc dĩ.
- Sao lạ vậy?
Khả Mỹ Dung nháy mắt, bảo Cừu Thạch :
- Thì Cừu huynh hãy nhìn lại hắn cho kỹ đi, thử xem Cừu huynh có thông minh như biểu hiện bên ngoài không?
Nàng hỏi chàng mà như gián tiếp khen ngợi chàng. Nàng khen mà ra vẻ không khen, nhưng Cừu Thạch vẫn không hiểu điều này. Bất giác Cừu Thạch ngấm ngầm tiếc cho nàng không được tài sắc vẹn toàn, nếu không...
Cừu Thạch vội vàng gạt bỏ những ý tưởng này qua một bên, chàng tập trung quan sát gã nọ để xem có điều gì mà chàng chưa phát hiện. Trong khi, có lẽ do nàng đã chứng kiến hành động của gã nên đã phát hiện từ trước.
Nhìn một lúc vẫn không thấy gì lạ, Cừu Thạch vừa định lên tiếng đáp là không biết, thì chàng đã nhìn thấy tay nải của chàng đã bị mở toang ra do bị lục lọi tìm kiếm. Bất giác chàng sinh nghi.
Chàng nhìn lại Khả Mỹ Dung thấy Khả Mỹ Dung đang bằng ánh mắt khuyến khích chàng, chàng bèn quan sát lại tên đó một lần nữa. Lần này Cừu Thạch mới chú ý đến đôi tay của gã kia.
Gã kia vận đồ dạ hành, mặt mũi che kín, đến đôi tay cũng được che kín. Hồ nghi, Cừu Thạch tiến lại gần hơn để nhìn cho rõ, chàng thấy rằng đôi tay của gã được bao bọc lại bằng vải tẩm dầu, điều này có nghĩa là gã đã đề phòng sẵn, gã sợ bị trúng độc
Và như thế tức là gã đã biết gã muốn tìm vật gì ở phòng này, gã đã biết vật trong bọc vải tẩm dầu có chất kịch độc, thảo nào Khả Mỹ Dung chẳng gọi đó là tên đạo chích bất đắc dĩ? Vì vốn dĩ gã không phải đạo chích.
Cừu Thạch bèn gật đầu xác nhận câu nói của Khả Mỹ Dung, chàng nói :
- Nàng nói đúng, hắn không phải đạo chích, hắn hoặc là kẻ chủ mưu, hoặc là thuộc hạ của người đó, hắn đến đây là hắn muốn chỉ có mỗi vật này. Đúng là từ hắn ta sẽ tìm thấy kẻ chủ mưu, hay lắm!
Lấy làm thích chí, Khả Mỹ Dung vươn tay, dùng cách không chỉ lực giải huyệt cho tên nọ, hắn bèn choàng tỉnh dậy, đưa mắt ngơ ngác nhìn quanh, và khi thấy Cừu Thạch đang sóng vai cùng một cô nàng có gương mặt xấu xí, hắn bèn hoảng hốt, dợm chân định chạy đi.
Vút!
Từ ngón tay chỉ của Khả Mỹ Dung, một luồng lực đạo mảnh như sợi chỉ lao đến trúng vào huyệt Định Thân của gã nọ. Kế tiếp, Cừu Thạch bước tới nhử nhử bọc vải tẩm dầu mà Khả Mỹ Dung đã gói lại như cũ sau khi đặt Diệp Lạc chân kinh giả vào trong, trong lúc Cừu Thạch quan sát gã lúc nãy. Cừu Thạch hỏi gã :
- Vật ngươi muốn tìm là vật này?
Hắn gật đầu :
- Ngươi đã biết trước là trong này có chất độc à? Làm sao ngươi biết?
Hắn lắc đầu không đáp :
Cừu Thạch lại hỏi :
- Ngươi bảo là ngươi không biết, vậy tại sao ngươi phải bao kín hai tay bằng vải tẩm dầu chứ?
Hắn vẫn không đáp.
Cừu Thạch thoáng giận, định quát lên, thì đã nghe Khả Mỹ Dung lên tiếng nhắc nhở :
- Cừu huynh hãy giải khai Á huyệt cho hắn. Ta quên béng đi mất.
Thảo nào...
Cừu Thạch bèn giải Á huyệt cho hắn. Vừa giải xong, Cừu Thạch bèn lặp lại :
- Nói đi! Có phải ngươi đã biết trước vật trong bọc vải này có độc chất phải không?
Gã kia cứ đảo tròn tròng mắt đang hiển hiện lên sự khiếp sợ rõ ràng, và dưới tấm vải che mặt của hắn, Cừu Thạch và Khả Mỹ Dung thấy đôi môi của hắn đang cử động, chừng như muốn hỏi, muốn đáp lại nhưng có lẽ do không dám nói, nên vẫn không có một âm thanh nào phát ra từ môi hắn cả.
Cho rằng tinh thần hắn đang bị dao động, tâm trạng đang hoang mang giữa cái sống và cái chết. Hắn có lẽ đang chọn lựa hoặc là nói ngay ở đây, ngay lúc này thì vẫn giữ được sinh mạng, nhưng sau đó ắt sẽ bị trừng phạt ngay sau đó. Hoặc giả nếu sợ bị xử trí sau này của đồng bọn mà hắn câm lặng, ngay bây giờ thì chắc chắn là Cừu Thạch và Khả Mỹ Dung không tha cho hắn.
Cho là vậy, nên Khả Mỹ Dung bèn lên tiếng, nửa hăm dọa, nửa dụ dỗ. Nàng trầm giọng khi nói :
- Có lẽ ngươi đã biết bản nhân đây là chủ nhân của Bạch Phướng Khô Lâu Ký. Vậy ắt ngươi đã rõ, bản nhân sẽ xử trí ra sao nếu ngươi không chịu cung khai rồi chứ? Ngược lại, nếu như ngươi chịu cung khai, thì không những bản nhân sẽ buông tha ngươi, ngược lại còn ban thưởng cho ngươi hậu đãi nữa. Ngươi khỏi phải hành nghề đạo chích mà vẫn sống một cuộc sống ung dung tự tại nữa. Nói đi nào!
Không nói còn khá, khi Khả Mỹ Dung đã nói xong thì cả hai người, Cừu Thạch và nàng ta đều nhìn thấy rõ cặp mắt của hắn bỗng dưng đứng lại, không đảo tròn nữa, và lạc thần hẳn đi. Cùng ngay lúc đó, tuy toàn thân hắn bất động là vậy, do huyệt Định Thân của hắn đang bị Khả Mỹ Dung cấm chế, thế mà cơ thể hắn lại run lên bần bật. Run được vài lượt, toàn thân của hắn lại bất động như trước.
Không! Không phải bất động, mà thân người của hắn từ từ oằn xuống, rồi gãy gập xuống, và đổ úp xuống nền phòng, nằm gập lại làm đôi, mặt úp sát xuống xương ống chân giống như người không có cột sống vậy. Hiện trạng này gợi cho Cừu Thạch nhớ lại cái chết thảm của dưỡng phụ hôm nào ở Tiểu Thiên Sơn.
Vỡ lẽ ra, Cừu Thạch nắm tay Khả Mỹ Dung lôi nàng nhảy lùi lại, miệng thì kêu lên thất thanh :
- Độc dược!
Dù sao thì Khả Mỹ Dung cũng vẫn là xử nữ như mọi nữ nhân khác, cho nên nàng vẫn cảm thấy bàng hoàng trước sự việc xảy ra, một việc quá đột ngột ngoài trí tưởng tượng của nàng. Chẳng thà tự tay nàng giết hắn hoặc hắn ngã ra chết do tay Cừu Thạch hạ thủ thì nàng cũng không giật mình như bây giờ. Còn đằng này, có ai làm gì hắn đâu, vậy tại sao hắn lại bị như thế này, mà theo tiếng kêu của Cừu Thạch thì đây là hiện tượng chết vì độc? Độc nào? Ai đã hạ thủ? Tại sao?
Ngay trước mắt Cừu Thạch, gã nọ đang dần dần biến dạng, hệt khuôn như dưỡng phụ trước đây vậy. Có nghĩa là y phục của hắn bỗng từ từ xẹp xuống, một màn lam vụ bốc lên có mùi tanh tưởi đến buồn nôn, điều này chứng tỏ chất độc đã đoạt mạng hắn hoàn toàn giống với độc dược có sẵn trong Diệp Lạc chân kinh giả. Và như thế thì đúng là tên này là bộ thuộc của kẻ chủ mưu, cùng phe với tên đại gian đại ác đã lập bẫy lừa quần hùng vào cuộc xô xát đẫm máu tại Diệp Lạc miếu Lữ Lương sơn.
Còn nữa, theo diễn tiến của sự việc xảy ra, thì quyển Diệp Lạc chân kinh giả đang được Cừu Thạch giữ để làm bằng chứng đã bị kẻ chủ mưu biết được, mà người duy nhất biết được điều này trước đêm nay không ai khác ngoài Loạn Pháp Đả Cẩu Cổ bang chủ.
Cừu Thạch chợt nghe khắp người lạnh lên. Chàng đã định nói ra nhận định này cho Khả Mỹ Dung nghe, nhưng sau khi nghĩ lại chàng bèn thôi, không nói nữa. Vì chàng nhớ ra không phải sự xuất hiện của Khả Mỹ Dung tại đây là tình cờ, có khả năng là nàng ngấm ngầm theo dõi chàng như nàng đã từng làm như vậy mấy ngày trước, nên mới kịp xuất hiện giải vậy cho chàng khi chàng bị gã Liên hoàn vạn thủ kiếm Du Bất Hoạt uy hiếp. Không phải là Cừu Thạch nghi ngờ gì Khả Mỹ Dung. Vì nếu đúng là Khả Mỹ Dung là người chung phe với chúng, thì việc gì nàng phải xuất hiện tại đây, hôm nay? Chính sự xuất hiện của nàng đã ngăn trở hành động của tên kia kia mà. Và chính nàng đã không giữ được bình tĩnh trước cái chết vì độc của hắn mà.
Nhưng Cừu Thạch vẫn không thể nói ra vì chàng e rằng bọn kia đang nấp đâu đây để dò xét động tịnh cả hai. Nếu chàng nói hở ra định ý này cho Khả Mỹ Dung biết thì một là Khả Mỹ Dung sẽ gặp hiểm cảnh, và hai là bọn kia sẽ vì thế mà co đầu rụt cổ, khiến cho Cừu Thạch khó lòng phát hiện được bọn chúng.
Còn như vì sao mà bọn kia biết được việc Cừu Thạch đang lưu giữ Diệp Lạc chân kinh gỉ thì chàng thấy khó giải thích. Nhưng nhất quyết là không thể do chàng được, mà phải là do Cổ bang chủ đã nói ra, hoặc tình cờ, hoặc cố ý. Điều này muốn biết thì chàng chỉ còn cách chờ gặp lại Cổ bang chủ là sẽ rõ.
Khả Mỹ Dung đã lại hồn được một lúc lâu, nhưng nàng vẫn yên lặng mặc cho Cừu Thạch cứ nhìn, cứ suy tính và cứ nắm tay nàng trong tay chàng.
Nàng không thể lên tiếng vì chính nàng cũng đang bấn loạn tâm tư, nàng không bấn loạn tâm tư vì cái chết của gã nọ, mà chỉ là vì cái đụng chạm thân thể của cả hai.
Còn đang trong tâm trạng đó, thì Khả Mỹ Dung bỗng giật mình vì những cử chỉ đột ngột của Cừu Thạch.
Khi không Cừu Thạch lại buông tay nàng ra, rồi tiện tay Cừu Thạch quạt tắt đĩa đèn dầu lạc, chưa hết Cừu Thạch còn tiến sát lại người Khả Mỹ Dung nữa.
Khả Mỹ Dung nghe trống ngực khua lên rộn rã, ngỡ Cừu Thạch có ý xấu, muốn làm điều bất chính. Nhưng nàng bỗng thở ra một hơi dài khi nghe tiếng thì thào của Cừu Thạch vang lên sát tai nàng. Chàng nói :
- Nàng hãy lắng nghe xem, hình như bên ngoài có người thì phải?
Nghe thế, Khả Mỹ Dung bèn định thần và vận dụng thính lực lên để nghe ngóng :
- Đúng là có người, nhưng không phải ở bên ngoài mà là trên mái nhà. Cừu huynh ở đây để ta thám thính thử xem.
Vút!
Bằng một thân pháp ảo diệu, vừa nhẹ nhàng, vừa thần tốc, nói vừa xong thì Khả Mỹ Dung đã bay biến đi mất.
Lại một phen nữa Cừu Thạch ngấm ngầm thán phục võ công của Khả Mỹ Dung, cũng như tự hổ thẹn cho chàng, uổng thân nam tử hán đường đường một đấng nam nhi mà...
Còn lại một mình, Cừu Thạch sau một lúc suy tính xong, cũng tung người bỏ đi, không chờ Khả Mỹ Dung nữa.
Nhắc lại việc Cừu Thạch, sau khi Cổ bang chủ Cái bang đã bỏ đi, còn lại một mình Cừu Thạch, Cừu Thạch bèn tìm một cây cao có tàng lá xum xuê dày đặc để ẩn thân, vì chàng còn phải chiêm nghiệm lại tất cả những gì chàng đã lãnh hội được qua Loạn Pháp Đả Cẩu Cổ bang chủ truyền thọ.
Cổ bang chủ đâu biết rằng lúc diễn lại pho Thiên Địa Ngũ Hợp chưởng cho lão xem, những lần Cừu Thạch phải lựng khựng không vì chàng quên đi bộ vị, không thể nào quên được nếu năm bộ vị căn bản cả năm chiêu chính đã được Cừu Thạch đã dụ dự bất quyết khi nửa muốn diễn lại y theo bộ vị của Cổ bang chủ là người đã sáng tại ra pho chưởng này, nửa thì Cừu Thạch muốn đạp bộ theo phương vị Cửu chuyển mà Cừu Thạch đã nhẩm đến thuộc lòng từ mảnh hoa tiên vô tình nằm lẫn trong Diệp Lạc kinh trước đây.
Bây giờ còn lại mỗi một mình Cừu Thạch nên Cừu Thạch muốn chiêm nghiệm lại tất cả, biết đâu những câu rời rạc, thiếu sót trong mảnh hoa tiên nọ có danh xưng là Cửu Chuyển lại giúp cho chàng lãnh hội thêm một điều gì đó thì sao?
Điều này không thể đoán trước được, nếu Cừu Thạch không thử qua.
Ngày dần đi, chiều tối dần xuống.
Trăng mọc rồi trăng tàn.
Rừng thức rồi lại ngủ.
Cừu Thạch suy tư rồi lại suy tư...
Thế là xong ngày thứ nhất là ngày Cừu Thạch được hội diện với bậc kỳ nhân dương đương đại là Loạn Pháp Đả Cẩu Cổ Khả Lạc.
Ngày thứ hai vẫn không gì thay đổi nếu không tính đến hai lần Cừu Thạch bỏ đi tìm thức ăn quấy quá cho xong.
Mãi đến trưa ngày thứ ba, Cừu Thạch mới đem những suy tư của chàng về những Hồng môn qua tả càn... tiền khám thối hậu khôn... trung cung đạp hữu chấn... và những “tiền tam hậu tử”, “tả nhất hữu nhị” diễn lại một lần bằng pho Thiên Địa Ngũ Hợp chưởng.
Diễn xong một lượt rồi hai lượt do thiếu bóng dáng của một đối phương để ấn chứng, nên Cừu Thạch không hiểu uy lực của pho Thiên Địa Ngũ Hợp chưởng lần nay tăng lên hay giảm xuống so với lần trước diễn y như lời truyền thụ của Cổ bang chủ?
Sau một lúc ưu tư, Cừu Thạch bèn đem những bộ vị đó phối hợp với Hỏa Phong kiếm pháp mà dưỡng phụ là Nhất Kiếm Sưu Hồn Cừu Dĩ Đào chỉ dạy ra diễn thử.
Mãi đến lần này, Cừu Thạch mới khấp khởi mừng khi biết rằng uy lực của kiếm pháp đã tăng lên nhiều lần so với trước. Điều này thì có thể là do nội lực bản thể của Cừu Thạch được tăng tiến mà thành, nhưng Cừu Thạch cũng vẫn an tâm khi rõ ràng chàng thấy kiếm pháp đã tăng thêm nhiều biến ảo. Sự biến ảo đó nếu không do bộ vị Cửu Chuyển thì còn do cái gì nữa?
Như vậy có nghĩa là Cửu Chuyển chính là một bộ pháp, mà bộ pháp này thật sự tỏ ra kiến hiệu đối với chưởng pháp. Chỉ tiếc là bộ pháp Cửu Chuyển không được đầy đủ, không đầu không đuôi, nên Cừu Thạch khó lòng đạt được mức đại thành.
Mừng thì có mừng, tiếc thì có tiếc, nhưng Cừu Thạch không thể không lo lắng, lo lắng vì nếu đây là bộ pháp thần diệu thì liệu chủ nhân của mảnh hoa tiên tức là kẻ chủ mưu trong âm mưu hiểm độc nọ có thể nhìn qua bộ vị của Cừu Thạch mà nhận biết hay không? Hay là nhân vật đó nếu đã có trong tay toàn bộ bộ pháp Cửu Chuyển thì võ công của y có phải là vô địch không? Tình thế của võ lâm Trung Nguyên rồi sẽ ra sao nếu tay đại gian đại ác đó có võ công tuyệt cao có bộ pháp thần diệu này? Và tại sao y lại cố tình để tờ hoa tiên vào đây? Cố tình hay vô tình?
Nghĩ nhiều đâm ra rối rắm, nhưng Cừu Thạch vẫn nghĩ được một điều là tại sao chàng không tận dụng phần thiếu sót nhỏ trong bộ pháp Cửu Chuyển mà để tìm và vạch mặt kẻ chủ mưu? Bởi vì kẻ nào nhìn ra được bộ pháp này, ắt kẻ đó là chủ nhân của mảnh hoa tiên, và chắc chắn là kẻ chủ mưu đại gian đại ác.
Cho là điều hay, nên Cừu Thạch lòng bảo lòng cứ mặc nhiên sử dụng bộ pháp Cửu Chuyển không e dè gì cả.
Rời bỏ cánh rừng thưa sau gần ba ngày ẩn thân, Cừu Thạch tiến thêm về Giang Nam. Bấy giờ đã là giờ Dậu.
Đường vào thành người qua kẻ lại tấp nập, cho nên Cừu Thạch không hề biết rằng ngay lúc chàng đi lại trên đường quan đạo là đã có người thầm lén theo dõi chàng.
Và kẻ đó cũng không sao ngờ được rằng chính hắn đang bị một người khác để mắt đến.
Nhập gia tùy tục, nhập giang tùy khúc. Hơn nữa để tránh những chuyện rắc rối xảy ra, Cừu Thạch đã dùng tay nải để cột chặt thanh kiếm rỉ của chàng vào lưng, mặc cho mọi người nhìn thấy bảo rằng chàng chỉ mang kiếm ra cho có vẻ là người giang hồ mà thôi.
An Lạc tửu điếm là chỗ duy nhất Cừu Thạch hỏi tìm được chỗ trọ, khi ngày thịnh hội Kim Lăng đã gần kề.
Nguyên tửu điếm là nơi chỉ phục vụ vấn đề ẩm thực cho mọi người, tuy vẫn có chỗ cho người nghỉ lưng nhưng chỉ là nghỉ chốc lát trong buổi trưa thôi. Thế mà tay quản lý An Lạc tửu điếm lại nghĩ khác, hắn đã nghĩ :
“Sao không lợi dụng dịp may hiếm có này để hốt bạc? Khi có nhiều người hỏi tìm chỗ ngụ mà không đâu còn chỗ trống chứ?”.
Và nhờ thế, Cừu Thạch mới có cái may hơn nhiều người.
Thịnh hội võ lâm là cơ hội để mọi nhân vật giang hồ ra mắt, huống chi đây lại là thịnh hội để chọn võ lâm Minh chủ? Do đó, tại Giang Nam và Kim Lăng lúc này đã trở thành nơi “ngọa long tàng hổ” và cũng trở thành miếng mồi béo bổ cho những tay trộm đạo.
Không chút lo nghĩ đến điều này, vì không có lịch duyệt phong phú nên đêm đó, Cừu Thạch đã hớ hênh để thanh kiếm rỉ và tay nải ở xa giường nằm của chàng.
Canh ba điểm.
Cừu Thạch mơ màng nghe có tiếng động trong phòng, nhưng không sao mở mắt được, đến độ chàng muốn kêu lên mà cũng không thể nào kêu lên thành tiếng nổi.
Một lúc thật lâu, Cừu Thạch chợt bừng tỉnh do những dòng nước lạnh ngắt rơi đầy mặt.
Cừu Thạch bật kêu lên :
- Có đạo chích!
Ngồi bật dậy ngay liền đó, Cừu Thạch càng ngỡ ngàng hơn khi thấy ngay trước mặt chàng là Khả Mỹ Dung. Chàng kinh ngạc hỏi :
- Là cô nương? Sao cô nương lại vào đây?
Đôi mắt sáng như sao của Khả Mỹ Dung nhìn chàng hàm ý trách móc, không biết là nàng muốn trách điều gì? Đoạn Khả Mỹ Dung vừa đưa tay chỉ vừa hỏi chàng :
- Vậy nếu ta không vào đây liệu ngươi có còn sống hay sao?
Nhìn theo hướng tay của Khả Mỹ Dung, Cừu Thạch thất sắc khi nhìn thấy một thân người mặt y phục dạ hành, bịt kín mặt bằng một vuông lụa đang nằm chèo queo tại góc phòng. Còn nữa, chiếc tay nải của chàng đặt trên bàn đã bị mở tung ra, còn thanh kiếm rỉ thì lại đang nằm kề bên tên đạo chích đó.
Cừu Thạch vỡ lẽ hỏi :
- Hóa ra là do cô nương đã kịp thời phát hiện tên đạo chích đó à? Nhưng sao cô nương bảo là tánh mạng tại hạ sẽ không còn? Chúng chỉ là đạo chích chứ nào phải là tên đạo tắc giết người cướp của đâu?
Khả Mỹ Dung liền nói :
- Ngươi xem lại y phục của ngươi xem!
Cừu Thạch kinh nghi, cúi đầu kiểm lại y phục. Đoạn chàng hoảng sợ khi thấy có một vết rạch nhỏ ngay trên vùng tâm thất của chàng, chàng lại hỏi :
- Hắn muốn giết tại hạ? Tại sao vậy?
- Còn nữa, ngươi xem lại xem trong người ngươi còn có vật gì trân quý bị mất không?
Thoạt nghe Khả Mỹ Dung bảo vậy, Cừu Thạch đã định đáp là làm gì chàng có vật trân quý mà bị mất, nhưng chợt nhớ lại học vải tẩm dầu. Chàng bèn cho tay vào bọc áo để tìm lại.
Không còn nữa, chàng hoảng hốt kêu lên :
- Nó đâu rồi? Cái bọc vải của tại hạ?
Bây giờ Khả Mỹ Dung mới nâng hữu thủ lên mà từ đầu cho đến lúc này Cừu Thạch thấy nàng vẫn để sau lưng. Vừa nhìn thấy, Cừu Thạch vừa kêu lên, vừa đưa tay chộp lấy :
- Đúng rồi! Hãy hoàn lại cho tại hạ.
Nhưng Khả Mỹ Dung đã rụt tay lại khiến cho Cừu Thạch chộp vào khoảng không. Nàng hỏi :
- Đây là vật gì? Ngươi có thể nói cho ta biết là vật quý gì không?
Cừu Thạch lắc đầu quầy quậy đáp :
- Không được đâu! Tại hạ không nói dối cô nương đâu.
Khả Mỹ Dung bèn nói :
- Mạng thì chút nữa đã không còn, nói gì đến vật ngoại thân. Thử hỏi, nếu ta không xuất hiện kịp thời thì bây giờ vật này có còn thuộc về ngươi nữa không mà ngươi giấu?
- Ân cứu tử của cô nương quên thì tại hạ không bao giờ quên, còn vật đó là vật gì, tại hạ khó có thể cho cô nương biết được.
Là nữ nhân thì muôn đời vẫn là nữ nhân, bất kể là già, trẻ, xấu, đẹp, nhất nhất nữ nhân nào cũng có tánh tò mò. Càng không nói thì họ lại càng háo hức muốn tìm hiểu hơn. Là chủ nhân Bạch Phướng Khô Lâu Ký cũng thế, Khả Mỹ Dung không chịu được điều này, nên nàng đành nói càn, định làm càn :
- Vật này bây giờ đang ở trong tay ta, ta cứ xem qua là biết ngay chứ gì?
Miệng còn nói thì tay nàng đã lần mở bọc vải tẩm dầu ra, làm cho Cừu Thạch thất kinh, lo sợ cho sanh mạng của Khả Mỹ Dung, Cừu Thạch hớt hải kêu lên :
- Đừng! Đừng có chạm vào!
Cừu Thạch vừa kêu, vừa búng người dậy, lạng đến gần Khả Mỹ Dung chộp ngay vào tay nàng.
Như đã nói, sở học của Khả Mỹ Dung vốn được chân truyền của Bạch Phướng bà bà, nên nàng đâu dễ dàng gì để cho Cừu Thạch chộp được. Nàng chỉ cần khẽ dịch thân thì đã tránh được ngũ chỉ của Cừu Thạch, đã thế nàng còn nói :
- Này! Ngươi quên là nam nữ thụ thụ bất tương thân sao? Ta chỉ xem qua thôi, chứ đâu có lấy mất đâu mà ngươi lo sợ thế?
Nàng càng làm già, thì Cừu Thạch càng kiên quyết hơn. Chàng mím môi mím lợi quyết truy đuổi và ngăn cản nàng Xem đây là trò chơi thú vị, một tay thì Khả Mỹ Dung cầm bọc vải, tay kia vẫn tiếp tục mở ra, còn hai chân thì thoăn thoắn tiến đông lùi tây, đảo nam ngoặc bắc không cho Cừu Thạch đến gần.
Thế mới biết công phu tu vi cao thâm hơn thì thân pháp cũng huyền ảo hơn. Cừu Thạch thấy nàng lui thì chàng tiến, thấy nàng lạng sang tả thì chàng cũng lạng sang mé hữu (là mé tả của Khả Mỹ Dung, vì hai người cứ mặt đấu mặt mà giành giật bọc vải tẩm dầu). Đuổi một lúc, Cừu Thạch nhận thấy rằng chàng luôn ở thế bị động, di chuyển theo ý nàng, và vì công phu kém hơn nên là di chuyển luôn sau nàng một mức. Đó là may cho Cừu Thạch vì phạm vi căn phòng thì nhỏ, phần thì Khả Mỹ Dung chưa thi thố hết khả năng nên Cừu Thạch có cảm tưởng là chàng chỉ thua nàng có một phần mà thôi. Trong binh pháp và trong nguyên lý võ học có câu “Tiên hạ thủ vi cường”! Nghĩ thế, Cừu Thạch phần thì sợ càng kéo dài càng bất lợi cho tánh mạng của nàng, phần thì quyết dành lại thế chủ động, nên khi thấy nàng dịch sang bên tả, thì chàng bèn theo bộ pháp Cửu Chuyển là “Tả nhất hữu nhị” lấy phía tả của nàng làm mé tả của chàng, nghĩa là Cừu Thạch đảo ngược lại đầu trên thành “hữu nhất, tả nhị” (lý do như đã nói). Không ngờ làm càn mà phát sinh kiến hiệu. Chàng vừa lùi sang bên tả của chàng được bước thứ nhất, thì Khả Mỹ Dung do thấy Cừu Thạch đuổi bám nàng lúc nãy nên đã dịch bộ vừa lùi ra sau, vừa bước sang bên hữu của nàng. Nghĩa là ngay lúc này, Cừu Thạch và Khả Mỹ Dung đứng ở vị thế đối diện nhau và cách nhau đúng tầm tay với. Không chút trì hoãn, Cừu Thạch dịch tiếp sang bên tả một bước nữa cho đủ sổ bước trong câu “hữu nhất, tả nhị” rồi ngay ở bước dịch chuyển này Cừu Thạch kể như đã đảo bộ theo câu “Hồng môn qua tả càn” để chàng tiến lại cung khảm và thối lại cung khôn. Tức khắc ngay khi Cừu Thạch đạp vào phương vị khôn cung thì Khả Mỹ Dung đã đứng ngang hàng với chàng và ngay bên tay hữu của chàng. Thuận tay, Cừu Thạch chộp ngay vào uyển mạch của nàng bên hữu thủ là tay mà nàng đang cầm giữ bọc vải tẩm dầu.
Không ngờ trước việc này, Khả Mỹ Dung suýt nữa đã nhũn người ra do sự động chạm với Cừu Thạch. Nhưng chỉ một thoáng thôi, Khả Mỹ Dung do hùng tâm dâng lên mạnh hơn tính khí thường tình của nữ nhân. Nàng cho rằng Cừu Thạch chộp được tay nàng là do may mắn, chứ nàng không tin là một người như nàng lại thất cơ trước anh chàng công phu non kém là Cừu Thạch. Nàng bèn dùng tả thủ đưa qua chộp lấy bọc vải tẩm dầu đưa lên cao để Cừu Thạch cũng đang thò tay tả sang không với tới được.
Một người thì ưỡn ngực đưa tay lên thật cao, còn một người thì ghì uyển mạch tay còn lại của người đó xuống, đồng thời cũng cố với tay kia ra khỏi đầu để tranh nhau bọc vải tẩm dầu.
Đúng ra, Cừu Thạch chỉ cần vận chút lực bóp vào uyển mạch của cô nàng họ Khả thì toàn thân của nàng sẽ bị thoát lực ngay, việc đoạt lại bọc vải chỉ là việc làm dễ như trở bàn tay mà thôi, nhưng Cừu Thạch nào dám.
Khả Mỹ Dung cũng thế, khi Cừu Thạch không dám vận lực làm thế, thì chỉ cần một cái vung tay thôi là nàng đâu còn bị Cừu Thạch kềm chế nữa, nhưng nàng cũng không dám (hay là không muốn) làm.
Do đó, cứ như thế mà cả hai duy trì được một lúc, nửa giằng co mà nửa như không giằng co vậy.
Sắc diện của Khả Mỹ Dung đành là xấu xí, nhưng dù sao nàng cũng là xử nữ, đứng kề cận bên nàng Cừu Thạch nghe toàn thân như ngây ngất bởi cái mùi hương thoang thoảng từ người nàng đưa sang, huống chi, đôi gò bồng đảo ấy đang ở ngay trước mặt Cừu Thạch.
Phần Cừu Thạch thì đang ở trong tâm trạng như thế đó, còn tâm trạng của Khả Mỹ Dung ra sao thì chàng không biết. Chàng chỉ biết là Khả Mỹ Dung đang phập phồng thở đang đuối sức dần... Đến độ chàng đã hạ dần tả thủ xuống không muốn giành giật bọc vải tẩm dầu với nàng nữa, mà tả thủ của nàng cũng đã không còn đủ lực để nâng cao lên được nữa.
Phần thì sợ nàng ta giận, phần thì không muốn giấu nàng, nên Cừu Thạch đành phải chấm dứt tình trạng này bằng câu :
- Trong bọc vải nàng cầm đó là một vật đã được tẩm một chất kịch độc, nàng không nên đụng tay vào.
Nói vừa xong Cừu Thạch bèn buông tay nàng ra và bước lùi lại. Nhìn thấy trong đôi mắt của Khả Mỹ Dung có vẻ không tin, Cừu Thạch bèn giải thích :
- Chắc nàng còn nhớ chuyện đã xảy ra tại Diệp Lạc miếu ở Lữ Lương sơn chứ?
- Nhớ! Cừu huynh cũng đã có mặt ở đó ư?
- Không! Mà là dưỡng phụ, thế khi mọi người tranh giành Diệp Lạc kinh, nàng có nhìn rõ không? Xem có giống cái bọc vải nàng đang cầm trên tay đó không?
Nhìn lại, sau một lúc ngờ ngợ, nàng bèn gật đầu :
- Cũng giống lắm, vậy ở trong này là...
Cừu Thạch cũng gật đầu và nói thêm cho rõ :
- Khi dưỡng phụ tình cờ lấy được vật này, cũng vào đêm đó, thì bên trong ra sao tại hạ giữ nguyên như vậy. Đó là bí kíp giả, lại còn bị ai đó tẩm độc chất vào. Dưỡng phụ do không muốn để lộ nên mãi khi về đến nhà người mới mở ra xem, ngay trước mặt tại hạ, cuối cùng may mắn đâu không thấy, chỉ biết là đại họa đã giáng xuống.
- Thế dưỡng phụ của Cừu huynh ra sao rồi?
- Không đầy một tuần rượu, da thịt đều bị tiêu hủy, chết mà không nhắm mắt.
- Sao lại không nhắm mắt?
- Vì bên trong thay vì ghi kinh văn lại ghi xọa tử.
- Xọa tử ư? Tàn độc đến thế ư?
Cừu Thạch gật đầu, đoạn bảo Khả Mỹ Dung :
- Nàng cứ xem qua thì biết, miễn là đừng chạm tay vào những vậy bên trong là được rồi.
Tin thì Khả Mỹ Dung đã tin nhưng thấy thì nàng cũng muốn được thấy, nữ nhân mà. Do đó nàng dùng cây que để khêu tim đèn, trước hết nàng khêu tim đèn cho cháy sáng hơn, tỏ hơn, đoạn nàng bằng thái độ kính cung chi điểu dùng cây que mở bọc vải tẩm dầu ra.
Khi miệng bọc vải đã được mở, một tay nàng dùng cây que để hé miệng rộng ra, còn một tay thì nàng vận kình bằng công phu thượng thừa nàng cách không hút cuộn lá Bồ đề bên trong bọ vải ra dần dần.
Chứng kiến công phu này của Khả Mỹ Dung, Cừu Thạch thập phần thán phục và ngấm ngầm hổ thẹn. Vì thân là nam nhi lại thua kém một nữ nhân đến thế.
Không sai với lời mà Cừu Thạch vừa nói, Khả Mỹ Dung sau khi nhìn thấy hàng chữ Diệp Lạc chân kinh, kế tiếp là một loạt chữ Xọa tử mỗi lá mỗi có, nàng tin rằng việc dưỡng phụ của Cừu Thạch thảm tử là việc thật, do đó, việc chân kinh giả là việc thật. Điều này có nghĩa là mọi người đã lầm bởi một mưu gian của ai đó.
Không cần suy nghĩ lâu, Khả Mỹ Dung đã nói :
- Hóa ra vì việc này mà Cừu huynh phải xuất sơn sớm, khi công phu chưa thành tựu?
Cừu Thạch gật đầu xác nhận.
- Cừu huynh muốn báo thù cho dưỡng phụ ư?
Cừu Thạch lại gật đầu.
- Cừu huynh cố ý lưu vật này để làm bằng cớ à?
Gật đầu.
- Có phải vì sợ đánh động cho kẻ chủ mưu mà Cừu huynh không muốn cho ta xem qua vật này phải không?
Lại gật đầu.
- Nhưng bây giờ Cừu huynh đã nói với ta rồi.
Gật đầu.
- Cừu huynh tin tưởng ở ta đến thế sao?
Lại gật đầu
- Được! Cừ huynh đã tin ta đến thế thì ta sẽ không để cho Cừu huynh phải thất vọng.
- Nghĩa là...
- Nghĩa là ta sẽ vì Cừu huynh quyết khám phá ra cho được âm mưu này.
- Nàng sẽ làm sao trong khi nàng chỉ đơn thân độc lực?
- Dễ lắm! Bắt đầu từ hắn!
Vừa nói Khả Mỹ Dung vừa đưa tay chỉ tên đạo chích đang nằm trong góc phòng.
Cừu Thạch kinh ngạc :
- Sao lại từ hắn? Hắn không phải đạo chích sao?
Khả Mỹ Dung đáp :
- Hắn đúng là đạo chích, nhưng là đạo chích bất đắc dĩ.
- Sao lạ vậy?
Khả Mỹ Dung nháy mắt, bảo Cừu Thạch :
- Thì Cừu huynh hãy nhìn lại hắn cho kỹ đi, thử xem Cừu huynh có thông minh như biểu hiện bên ngoài không?
Nàng hỏi chàng mà như gián tiếp khen ngợi chàng. Nàng khen mà ra vẻ không khen, nhưng Cừu Thạch vẫn không hiểu điều này. Bất giác Cừu Thạch ngấm ngầm tiếc cho nàng không được tài sắc vẹn toàn, nếu không...
Cừu Thạch vội vàng gạt bỏ những ý tưởng này qua một bên, chàng tập trung quan sát gã nọ để xem có điều gì mà chàng chưa phát hiện. Trong khi, có lẽ do nàng đã chứng kiến hành động của gã nên đã phát hiện từ trước.
Nhìn một lúc vẫn không thấy gì lạ, Cừu Thạch vừa định lên tiếng đáp là không biết, thì chàng đã nhìn thấy tay nải của chàng đã bị mở toang ra do bị lục lọi tìm kiếm. Bất giác chàng sinh nghi.
Chàng nhìn lại Khả Mỹ Dung thấy Khả Mỹ Dung đang bằng ánh mắt khuyến khích chàng, chàng bèn quan sát lại tên đó một lần nữa. Lần này Cừu Thạch mới chú ý đến đôi tay của gã kia.
Gã kia vận đồ dạ hành, mặt mũi che kín, đến đôi tay cũng được che kín. Hồ nghi, Cừu Thạch tiến lại gần hơn để nhìn cho rõ, chàng thấy rằng đôi tay của gã được bao bọc lại bằng vải tẩm dầu, điều này có nghĩa là gã đã đề phòng sẵn, gã sợ bị trúng độc
Và như thế tức là gã đã biết gã muốn tìm vật gì ở phòng này, gã đã biết vật trong bọc vải tẩm dầu có chất kịch độc, thảo nào Khả Mỹ Dung chẳng gọi đó là tên đạo chích bất đắc dĩ? Vì vốn dĩ gã không phải đạo chích.
Cừu Thạch bèn gật đầu xác nhận câu nói của Khả Mỹ Dung, chàng nói :
- Nàng nói đúng, hắn không phải đạo chích, hắn hoặc là kẻ chủ mưu, hoặc là thuộc hạ của người đó, hắn đến đây là hắn muốn chỉ có mỗi vật này. Đúng là từ hắn ta sẽ tìm thấy kẻ chủ mưu, hay lắm!
Lấy làm thích chí, Khả Mỹ Dung vươn tay, dùng cách không chỉ lực giải huyệt cho tên nọ, hắn bèn choàng tỉnh dậy, đưa mắt ngơ ngác nhìn quanh, và khi thấy Cừu Thạch đang sóng vai cùng một cô nàng có gương mặt xấu xí, hắn bèn hoảng hốt, dợm chân định chạy đi.
Vút!
Từ ngón tay chỉ của Khả Mỹ Dung, một luồng lực đạo mảnh như sợi chỉ lao đến trúng vào huyệt Định Thân của gã nọ. Kế tiếp, Cừu Thạch bước tới nhử nhử bọc vải tẩm dầu mà Khả Mỹ Dung đã gói lại như cũ sau khi đặt Diệp Lạc chân kinh giả vào trong, trong lúc Cừu Thạch quan sát gã lúc nãy. Cừu Thạch hỏi gã :
- Vật ngươi muốn tìm là vật này?
Hắn gật đầu :
- Ngươi đã biết trước là trong này có chất độc à? Làm sao ngươi biết?
Hắn lắc đầu không đáp :
Cừu Thạch lại hỏi :
- Ngươi bảo là ngươi không biết, vậy tại sao ngươi phải bao kín hai tay bằng vải tẩm dầu chứ?
Hắn vẫn không đáp.
Cừu Thạch thoáng giận, định quát lên, thì đã nghe Khả Mỹ Dung lên tiếng nhắc nhở :
- Cừu huynh hãy giải khai Á huyệt cho hắn. Ta quên béng đi mất.
Thảo nào...
Cừu Thạch bèn giải Á huyệt cho hắn. Vừa giải xong, Cừu Thạch bèn lặp lại :
- Nói đi! Có phải ngươi đã biết trước vật trong bọc vải này có độc chất phải không?
Gã kia cứ đảo tròn tròng mắt đang hiển hiện lên sự khiếp sợ rõ ràng, và dưới tấm vải che mặt của hắn, Cừu Thạch và Khả Mỹ Dung thấy đôi môi của hắn đang cử động, chừng như muốn hỏi, muốn đáp lại nhưng có lẽ do không dám nói, nên vẫn không có một âm thanh nào phát ra từ môi hắn cả.
Cho rằng tinh thần hắn đang bị dao động, tâm trạng đang hoang mang giữa cái sống và cái chết. Hắn có lẽ đang chọn lựa hoặc là nói ngay ở đây, ngay lúc này thì vẫn giữ được sinh mạng, nhưng sau đó ắt sẽ bị trừng phạt ngay sau đó. Hoặc giả nếu sợ bị xử trí sau này của đồng bọn mà hắn câm lặng, ngay bây giờ thì chắc chắn là Cừu Thạch và Khả Mỹ Dung không tha cho hắn.
Cho là vậy, nên Khả Mỹ Dung bèn lên tiếng, nửa hăm dọa, nửa dụ dỗ. Nàng trầm giọng khi nói :
- Có lẽ ngươi đã biết bản nhân đây là chủ nhân của Bạch Phướng Khô Lâu Ký. Vậy ắt ngươi đã rõ, bản nhân sẽ xử trí ra sao nếu ngươi không chịu cung khai rồi chứ? Ngược lại, nếu như ngươi chịu cung khai, thì không những bản nhân sẽ buông tha ngươi, ngược lại còn ban thưởng cho ngươi hậu đãi nữa. Ngươi khỏi phải hành nghề đạo chích mà vẫn sống một cuộc sống ung dung tự tại nữa. Nói đi nào!
Không nói còn khá, khi Khả Mỹ Dung đã nói xong thì cả hai người, Cừu Thạch và nàng ta đều nhìn thấy rõ cặp mắt của hắn bỗng dưng đứng lại, không đảo tròn nữa, và lạc thần hẳn đi. Cùng ngay lúc đó, tuy toàn thân hắn bất động là vậy, do huyệt Định Thân của hắn đang bị Khả Mỹ Dung cấm chế, thế mà cơ thể hắn lại run lên bần bật. Run được vài lượt, toàn thân của hắn lại bất động như trước.
Không! Không phải bất động, mà thân người của hắn từ từ oằn xuống, rồi gãy gập xuống, và đổ úp xuống nền phòng, nằm gập lại làm đôi, mặt úp sát xuống xương ống chân giống như người không có cột sống vậy. Hiện trạng này gợi cho Cừu Thạch nhớ lại cái chết thảm của dưỡng phụ hôm nào ở Tiểu Thiên Sơn.
Vỡ lẽ ra, Cừu Thạch nắm tay Khả Mỹ Dung lôi nàng nhảy lùi lại, miệng thì kêu lên thất thanh :
- Độc dược!
Dù sao thì Khả Mỹ Dung cũng vẫn là xử nữ như mọi nữ nhân khác, cho nên nàng vẫn cảm thấy bàng hoàng trước sự việc xảy ra, một việc quá đột ngột ngoài trí tưởng tượng của nàng. Chẳng thà tự tay nàng giết hắn hoặc hắn ngã ra chết do tay Cừu Thạch hạ thủ thì nàng cũng không giật mình như bây giờ. Còn đằng này, có ai làm gì hắn đâu, vậy tại sao hắn lại bị như thế này, mà theo tiếng kêu của Cừu Thạch thì đây là hiện tượng chết vì độc? Độc nào? Ai đã hạ thủ? Tại sao?
Ngay trước mắt Cừu Thạch, gã nọ đang dần dần biến dạng, hệt khuôn như dưỡng phụ trước đây vậy. Có nghĩa là y phục của hắn bỗng từ từ xẹp xuống, một màn lam vụ bốc lên có mùi tanh tưởi đến buồn nôn, điều này chứng tỏ chất độc đã đoạt mạng hắn hoàn toàn giống với độc dược có sẵn trong Diệp Lạc chân kinh giả. Và như thế thì đúng là tên này là bộ thuộc của kẻ chủ mưu, cùng phe với tên đại gian đại ác đã lập bẫy lừa quần hùng vào cuộc xô xát đẫm máu tại Diệp Lạc miếu Lữ Lương sơn.
Còn nữa, theo diễn tiến của sự việc xảy ra, thì quyển Diệp Lạc chân kinh giả đang được Cừu Thạch giữ để làm bằng chứng đã bị kẻ chủ mưu biết được, mà người duy nhất biết được điều này trước đêm nay không ai khác ngoài Loạn Pháp Đả Cẩu Cổ bang chủ.
Cừu Thạch chợt nghe khắp người lạnh lên. Chàng đã định nói ra nhận định này cho Khả Mỹ Dung nghe, nhưng sau khi nghĩ lại chàng bèn thôi, không nói nữa. Vì chàng nhớ ra không phải sự xuất hiện của Khả Mỹ Dung tại đây là tình cờ, có khả năng là nàng ngấm ngầm theo dõi chàng như nàng đã từng làm như vậy mấy ngày trước, nên mới kịp xuất hiện giải vậy cho chàng khi chàng bị gã Liên hoàn vạn thủ kiếm Du Bất Hoạt uy hiếp. Không phải là Cừu Thạch nghi ngờ gì Khả Mỹ Dung. Vì nếu đúng là Khả Mỹ Dung là người chung phe với chúng, thì việc gì nàng phải xuất hiện tại đây, hôm nay? Chính sự xuất hiện của nàng đã ngăn trở hành động của tên kia kia mà. Và chính nàng đã không giữ được bình tĩnh trước cái chết vì độc của hắn mà.
Nhưng Cừu Thạch vẫn không thể nói ra vì chàng e rằng bọn kia đang nấp đâu đây để dò xét động tịnh cả hai. Nếu chàng nói hở ra định ý này cho Khả Mỹ Dung biết thì một là Khả Mỹ Dung sẽ gặp hiểm cảnh, và hai là bọn kia sẽ vì thế mà co đầu rụt cổ, khiến cho Cừu Thạch khó lòng phát hiện được bọn chúng.
Còn như vì sao mà bọn kia biết được việc Cừu Thạch đang lưu giữ Diệp Lạc chân kinh gỉ thì chàng thấy khó giải thích. Nhưng nhất quyết là không thể do chàng được, mà phải là do Cổ bang chủ đã nói ra, hoặc tình cờ, hoặc cố ý. Điều này muốn biết thì chàng chỉ còn cách chờ gặp lại Cổ bang chủ là sẽ rõ.
Khả Mỹ Dung đã lại hồn được một lúc lâu, nhưng nàng vẫn yên lặng mặc cho Cừu Thạch cứ nhìn, cứ suy tính và cứ nắm tay nàng trong tay chàng.
Nàng không thể lên tiếng vì chính nàng cũng đang bấn loạn tâm tư, nàng không bấn loạn tâm tư vì cái chết của gã nọ, mà chỉ là vì cái đụng chạm thân thể của cả hai.
Còn đang trong tâm trạng đó, thì Khả Mỹ Dung bỗng giật mình vì những cử chỉ đột ngột của Cừu Thạch.
Khi không Cừu Thạch lại buông tay nàng ra, rồi tiện tay Cừu Thạch quạt tắt đĩa đèn dầu lạc, chưa hết Cừu Thạch còn tiến sát lại người Khả Mỹ Dung nữa.
Khả Mỹ Dung nghe trống ngực khua lên rộn rã, ngỡ Cừu Thạch có ý xấu, muốn làm điều bất chính. Nhưng nàng bỗng thở ra một hơi dài khi nghe tiếng thì thào của Cừu Thạch vang lên sát tai nàng. Chàng nói :
- Nàng hãy lắng nghe xem, hình như bên ngoài có người thì phải?
Nghe thế, Khả Mỹ Dung bèn định thần và vận dụng thính lực lên để nghe ngóng :
- Đúng là có người, nhưng không phải ở bên ngoài mà là trên mái nhà. Cừu huynh ở đây để ta thám thính thử xem.
Vút!
Bằng một thân pháp ảo diệu, vừa nhẹ nhàng, vừa thần tốc, nói vừa xong thì Khả Mỹ Dung đã bay biến đi mất.
Lại một phen nữa Cừu Thạch ngấm ngầm thán phục võ công của Khả Mỹ Dung, cũng như tự hổ thẹn cho chàng, uổng thân nam tử hán đường đường một đấng nam nhi mà...
Còn lại một mình, Cừu Thạch sau một lúc suy tính xong, cũng tung người bỏ đi, không chờ Khả Mỹ Dung nữa.