Khung xương rõ ràng của xương mày và hốc mắt, kéo dài xuống là các dây thần kinh xúc giác nhạy cảm.
Ngực Chân Diểu nhảy dựng, tay cô run lên rồi lui về sau một chút: "Anh Lộc Bách!"
Đối phương bỗng nhiên giữ chặt tay cô lại, giọng điệu cứng rắn: "Cho em sờ thì em cứ sờ đi."
Tay cô cứng đờ bất động.
Lực đạo ấn lên cổ tay cô qua lớp áo tăng lên, bàn tay cô bị bắt di chuyển xuống từ từ, cho đến khi chạm vào hốc mắt sâu quyến luyến đi đến sống mũi. Cánh mũi vừa cao vừa thẳng, chóp mũi dường như cao hơn một chút khiến cho đường nét của mũi hiện lên sự nghiêm khắc anh tuấn từ đầu đến cuối.
Cô từng nghe người khác nói rằng ai có được cái mũi này thì sẽ rất gợi cảm, khôi ngô tuấn tú.
Lướt qua chóp mũi, hơi thở ấm áp phả lên đầu ngón tay. Người đàn ông này có nhân trung sâu, kéo dài xuống dưới là vành môi lưu loát rõ ràng.
Hai má Chân Diểu với đầu ngón tay đã nóng lên, nếu không phải bị đối phương nắm có lẽ tay cô đều run hết cả lên rồi.
Nhưng trong đầu vẫn tự nhiên mà phác họa ra một hình ảnh.
Cô đã từng học vẽ, thông qua cảm nhận được từ tay thì khung xương ấy cùng với đường nét cấu trúc trên khuôn mặt đã tạo thành một khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ, ngay cả một chút máu thịt cũng không thừa.
Cho nên đương nhiên không phải "bình thường đại trà" như trong miệng Tống Lịch Kiêu, về chiều cao có lẽ cũng sai so với miêu tả?
Nhưng mà... có muốn chứng minh cái gì thì cũng không cần phải để cho cô trực tiếp sờ vào như vậy chứ! Cái này so với việc chạm vào tay anh lúc chơi trò chơi còn hơn...
Lòng bàn tay vẫn cảm nhận được cái cằm cứng rắn ấy, anh bỗng nhiên thả lỏng một chút, Chân Diểu lập tức thu tay về đặt sau lưng, "Anh Lộc Bách..."
Cô ngồi yên gật đầu một cách cứng nhắc.
"Không có gì muốn nói à?"
Muốn nói gì chứ? Nói cái gì bây giờ? Đại não Chân Diểu cứ như đang đình công, suy nghĩ miên man.
Anh làm như vậy chính là để phủ định cách nói của Tống Lịch Kiêu đúng không? Là việc ngoại hình của mình bị nói là kém cỏi? Nghĩ như vậy, cô thốt lên: "Rất... đẹp trai?"
Sau khi nói xong, phòng khách lại quay về sự yên tĩnh.
Chân Diểu lúng túng mà nhích lại gần, đầu ngón chân cũng cọ cọ.
"Em xin lỗi anh Lộc Bách." Cô lấy hết can đảm nói lời xin lỗi trong sự trầm mặc này: "Em không nên hỏi vấn đề này, sau này cũng sẽ không tái phạm lần nữa."
Cô rất muốn nói thêm mấy lời trong lòng, ví như sau này sẽ làm việc cẩn thận không cậy mạnh, sẽ chú ý để không gây phiền toái cho mọi người. Nhưng mà lại không nói ra thành lời được.
Tống Lộc Bách lại không nói gì, lập tức đứng lên.
Chân Diểu không biết là anh không kiên nhẫn nghe hay là lười để trong lòng, vì thế ngậm miệng không dám nói thêm một chữ.
"Có cần nói thêm cho em biết là anh cao bao nhiêu hay không?"
"Gì cơ?" Cô mờ mịt, tiếp đó lập tức lắc đầu, "Không, không cần."
Anh khẽ "ừm" một tiếng rồi nói ra bốn chữ không mang chút cảm tình nào cứ như là mệnh lệnh: "Quay về ngủ."
Chân Diểu ngoan ngoãn gật đầu, do do dự dự mà chống tay lên ghế sô pha rồi nhấc chân lên. Cố gắng nhớ lại "đường đi" về phòng trong đầu, tránh để ngã sấp mặt một lần nữa.
Cuối cùng khi thuận lợi về đến cửa, cô mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái co quắp như con cá mất tự nhiên mà vào phòng rồi quay người đóng cửa lại. Động tác của cô rất nhẹ, sau tiếng đóng cửa tồn tại một cảm giác tự ti, làn váy trắng biến mất ở cửa.
Cô cho rằng có lẽ động tác nhỏ của mình đã được che giấu, nhưng thực tế tấm lưng gầy guộc thẳng tắp này lại hơi chùng xuống như thế một sợi dây căng cứng đã được thả lỏng lại rất rõ ràng.
Ánh mắt của người đàn ông bất động, lẳng lặng đứng trong phòng khách nhìn cô.
Ngọn đèn trên đầu xuyên qua gương mặt góc cạnh của anh, quầng sáng lạnh lẽo phủ lên gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết như tạc tượng của anh, cả người thoạt nhìn có chút không chân thật.
*
Sáng sớm thứ hai, Tống Diên Từ ra cửa trước hỏi Chân Diểu có suy xét đến việc gặp bác sĩ tâm lý một lần hay không. Tuy rằng đã có đáp án chắn chắn, nhưng cuối cùng cô vẫn nhẹ nhàng đáp: "Không cần vội đâu ạ."
Chân Diểu hơi căng thẳng trong giây lát, nhưng cũng nhanh chóng thả lỏng.
Cô cảm thấy rằng có lẽ mình vẫn không thể che giấu được sự kháng cự trong cảm xúc của mình. Nhưng vì để không phụ lòng tốt của mọi người, cô chỉ có thể chấp nhận sự sắp đặt như vậy, nhưng tất nhiên nếu có thể không miễn cưỡng bản thân mình vẫn là tốt nhất.
Thoáng chốc đã một tuần trôi qua. Trong tuần này Chân Diểu được người nhà họ Tống chăm sóc chu đáo, lúc nào cũng có người đến nói chuyện phiến hoặc là chơi cùng để cô không phải nhớ đến những ký ức u ám trước kia. Cô còn được người làm dẫn đi dạo vòng quanh vườn hoa trong biệt thự, đồng thời còn nhận quà tặng đến mỏi cả tay.
Mấy chục năm qua Chu Huệ vẫn luôn mong mỏi có một cô con gái để cho con bé được ăn mặc đẹp đẽ. Bây giờ rốt cuộc nguyện vọng cũng đã thành sự thật, quần áo, giày dép, túi xách cứ như nước chảy đưa vào nhà họ Tống.
Mọi thứ trong cuộc sống hết thảy đều trở nên ấm áp hơn, điều duy nhất khiến Chân Diểu chống cự là người nhà họ Tưởng chủ động gọi điện thoại đến đây mấy lần. Lúc vừa nhận điện thoại, họ thường theo phép mà "quan tâm" cô mấy vấn đề bình thường, rồi sau đó sẽ đột ngột hoặc uyển chuyển chuyển đề tài đến người của nhà họ Tống.
"Chân Diểu, bọn họ đối xử với cháu như thế nào?"
"Diểu Diểu, bọn họ có lòng tốt mà thu nhận cháu, hay là hai nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi?"
"Đúng rồi, gần đây nhà họ Tống..."
Mọi việc cứ như thế.
Đương nhiên Chân Diểu biết rõ bọn họ có ý đồ gì cho nên mỗi lần đều cố gắng né tránh đi đề tài này hoặc miễn cưỡng cho qua. Qua vài lần thì người nhà họ Tưởng đã không vui, nhưng vẫn bám riết không tha mà gọi điện đến.
Nhưng mà dù có như vậy thì ở trong lòng cô cuộc sống bây giờ của mình cũng tốt hơn nhiều so với quá khứ.
*
"Diểu Diểu, cuối cùng cậu cũng béo lên rồi!"
Cuối tuần Khương Linh đến nhà họ Tống để gặp cô, vừa gặp mặt câu đầu tiên đã nhảy nhót hoan hô.
"Béo lên rất nhiều sao?" Chân Diểu biết cô ấy vẫn lo lắng cho mình, nghe vậy cũng cười rộ lên, lại đột nhiên lo lắng sốt ruột mà sờ sờ mặt mình: "Bây giờ mỗi ngày tớ đều ăn này ăn nọ rất nhiều."
"Chỉ béo hơn một chút thôi, không còn dáng vẻ đáng thương giống hồi trước nữa."
Khương Linh chào hỏi mọi người trong phòng khách một lượt, Chu Huệ cười tủm tỉm nói: "Hai cô nhóc bọn cháu về phòng ngủ yên tĩnh nói chuyện đi, người làm sẽ mang điểm tâm ngọt lên ngay lập tức."
"Cảm ơn dì ạ." Khương Linh nói lời cảm ơn.
Hai người kéo tay nhau đi về phía phòng ngủ, Chân Diểu yên tâm để cô ấy dẫn mình đi, mỗi bước chân đều nhanh hơn bình thường một chút.
"Đúng rồi," Khương Linh thuận miệng nói, bộ dáng vừa buồn cười lại vừa không biết phải làm sao: "Trình Trì vẫn luôn nói muốn cùng tớ đến thăm cậu, tớ nói bây giờ tạm thời vẫn chưa tiện để đến cùng nhau, kêu cậu ấy chờ thêm một khoảng thời gian."
"Cậu ấy... gần đây thế nào?"
"Vẫn giống như cũ thôi, nhưng mà thật sự rất lo lắng cho cậu, chỉ là so với tớ thì kém xa."
Tiếng nói chuyện của hai cô gái vang lên trên hành lang, cuối cùng bị chặn bởi cánh cửa của phòng ngủ.
Mọi người trong phòng khách nghe xong đều nở nụ cười, cũng chẳng đem cuộc trò chuyện đó để trong lòng. Chỉ có một bóng người đứng dậy nhìn chằm chằm một chút, sau đó bỗng nhiên nhướng mắt lên.
Trình Trì.
Tống Lộc Bách biết hai chữ đó viết như thế nào, anh từng thấy một bức thư tình chứa đầy cảm xúc của một cô gái với một dòng chữ rõ ràng.
Bức thư tình đó là viết cho cái người tên "Trình Trì" này.
*
Vừa đóng cửa xong, Khương Linh liền bụm mặt thở dài: "Trời ạ, thì ra có ba anh trai là cảm giác thế này!"
"Cảm giác gì cơ?" Chân Diểu cười rộ lên.
"Thích đó! Cậu nghĩ lại xem, trước đó có biết bao nhiêu người người trước ngã xuống, người sau tiến lên là để tiếp cận mấy anh trai của cậu đó, hơn nữa người này so với người kia lại đẹp trai hơn, lúc bọn họ đồng thời ngẩng đầu tim tớ cứ như ngừng đập vậy."
"Cậu cũng quá khoa trương rồi." Chân Diểu bị cô ấy chọc cười liên tục.
"Đó là do cậu quen rồi thôi."
"Cũng không hẳn là quen." Ít nhất có một người là không quen lắm, cô thanh giọng nói: "Cậu nói người này so với người kia còn đẹp hơn, vậy ai là đẹp nhất?"
"Phong cách của ba người hoàn toàn khác nhau, sao mà tớ chọn được cơ chứ." Khương Linh buồn rầu thở dài một hơi, bỗng nhiên lại chuyển sang cái khác: "Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
"Nếu không quan tâm đến khí chất như thế nào thì tuyệt đối là anh trai mang cà vạt xám ấy! Không làm ngôi sao thần tượng quả thật là đáng tiếc."
"Cà vạt màu xám?" Chân Diểu nhíu mi, hậm hực nói: "Cậu nói như thế tớ không có cách nào biết đó là ai cả."
Trong lòng Khương Linh lộp bộp một tiếng, sợ cô lại chán nản vì không nhìn thấy, nhanh chóng vắt hết trí óc nhớ lại mấy đặc điểm. Cơ mà vội vàng như vậy thì thông tin nhớ được lại có hạn.
Trong lòng Chân Diểu cũng ngờ ngợ ra một người nhưng không dám chắc chắn một trăm phần trăm. Tuy nhiên cả hai không nhắc nhiều đến vấn đề này nữa, quay sang nói chuyện khác, tạm thời bỏ qua chuyện vụn vặt này.
"Diểu Diểu." Trò chuyện được vài câu, giọng điệu của Khương Linh bỗng đứng đắn hơn: "Bọn họ đối xử với cậu tốt lắm có phải không?"
"Ừm." Chân Diểu gật đầu không chút do dự: "Tốt lắm, tốt lắm."
"Tớ cũng có thể cảm nhận được sự bảo vệ của họ đối với cậu, ánh mắt ấy không giống lừa dối, họ thật sự coi cậu là em gái mà đối xử."
Chân Diểu nằm trên đùi cô ấy, nghe vậy có hơi xuất thần, sau đó lại dùng sức mà gật đầu: "Tớ rất cảm kích bọn họ, nhưng không biết làm thế nào để báo đáp."
"Tớ cảm thấy là, quan trọng nhất không phải là báo đáp thế nào." Khương Linh có chút đăm chiêu: "Mà là khiến cho họ cảm thấy cậu đang bắt đầu tin tưởng ỷ lại bọn họ, dùng tình cảm ấy đối đãi với bọn họ."
Hai người không hẹn mà cùng nhau im lặng không nói gì.
Cuối cùng vẫn là Khương Linh đánh vỡ sự trầm mặc: "Diểu Diểu, tớ thật sự rất vui khi có nhiều người quan tâm chăm sóc cậu như vậy, có lẽ... cậu cũng nên thử mở lòng đi, đừng cho là mình tứ cố vô thân chỉ có một mình nữa..."
Sau một lúc lâu, cô ấy nghe thấy cô gái nằm trên đùi mình nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, sau đó nói: "Tớ sẽ."
*
Khương Linh ở lại ăn bữa cơm tối mới rời đi, người nọ vừa đi thì Chân Diểu vô tình nhớ đến chuyện cà vạt xám. Cô thật sự rất tò mò nhưng không biết làm thế nào để chứng thực chuyện này.
Đang nghĩ ngợi thì phòng khách đột nhiên vang lên tiếng mở cửa, sau đó cô chợt nghe Chu Huệ nói: "Hẳn là Lộc Bách đã xong việc nên về nhà."
Bước chân Chân Diểu dừng lại chốc lát, theo đó là tiếng bước chân người làm cũng vội vàng chạy đến phòng khách.
Chu Huệ hỏi: "Lại uống rượu xã giao sao?"
"Uống một chút ạ." Ngữ điệu của Tống Lộc Bách bình bình nghe không khác gì lúc bình thường.
"Uống một ly nước mật ong đi, sau đó mau chóng tắm rửa thay quần áo."
Lúc này Chu Huệ theo thường lệ cùng Tống Tất Xích ra ngoài tản bộ, Chân Diểu không làm phiền thế giới riêng của hai người bọn họ mà tự mình về phòng ngủ đợi một lát, đến khi người làm kêu cô ăn trái cây cô mới ra khỏi phòng ngủ.
Cô đã hạ quyết tâm phải thu nhỏ phạm vi hoạt động khi Tống Lộc Bách ở nhà, tránh việc phải chạm mặt khi không cần thiết.
Người làm đặt nĩa lên tay cô rồi đi khỏi, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Chân Diểu, nhân lúc Tống Lộc Bách không ở đây làm bộ như trùng hợp hỏi: "Tiểu Giai, hôm nay anh Lộc Bách có mang cà vạt không? Có phải màu xám không?"
"Là màu xám, tiểu thư hỏi chuyện này có gì không ạ?"
"À... không có gì, là Linh Linh không biết rõ ai với ai nên mới hỏi tôi người đeo cà vạt màu xám là ai."
Vừa dứt lời, sau phòng bếp đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
"Muốn biết thế nào sao không đến hỏi tôi."
Chân Diểu hoảng sợ, trực tiếp đứng bật dậy từ ghế sô pha, sau đó cứng ngắc quay đầu lại: "Anh Lộc Bách, sao anh lại ở trong này?!"
"Uống nước." Người đàn ông lời ít ý nhiều. Cùng với giọng nói của anh là tiếng những viên đá va vào thành ly.
Giọng anh dường như mang theo sự khó hiểu.
Tiểu Giai ôm khay nhẹ nhàng rời đi.
"Chiều nay mấy em nhắc tới anh sao?"
"Hả?" Chân Diểu vừa khẩn trương lại chột dạ lắc đầu: "Không có."
"Vậy sao còn hỏi về màu sắc của cà vạt?"
Cô dùng lý do qua loa nói với Tiểu Giai ban nãy nói lại một lần nữa, Tống Lộc Bách cũng không tiếp tục hỏi nữa.
"Anh Lộc Bách, không có chuyện gì nữa thì em về ——" Chân Diểu còn chưa nói xong thì đã bị anh bất thình lình chặn họng: "Em rất sợ anh sao?"
"Hả?" Cô nghẹn cả lời.
"Em sợ tôi." Lúc này anh dùng câu khẳng định để nói.
Chân Diểu theo bản năng phản bác: "Không ——"
"Mỗi lần chỉ cần có anh ở đó, thì em đều rất hồi hộp." Anh chặn lại lời nói của cô, cứ như không nghe thấy câu trả lời của cô mà tiếp tục hỏi: "Tại sao vậy?"
"Em..."
"Anh là con mãnh thú hay dòng nước lũ à?" Anh lại hỏi với giọng điệu ủ rũ.
"Không phải..." Cô khó khăn lúng ta lúng túng nói.
Sao đột nhiên lại hỏi cô vấn đề này một cách gay gắt như vậy?
Đang im lặng trong sự bế tắc đầy xấu hổ, người đàn ông đột nhiên chuyển chủ đề: "Ba mẹ còn chưa mua quần áo mới cho em mặc à?"
"Gì cơ?" Chân Diểu nghi ngờ là mình nghe lầm.
"Anh chỉ thấy em mặc mỗi bộ quần áo này."
"..." Chân Diểu sờ sờ váy mình, xác định đây là bộ váy mới lần đầu tiên mặc. Chẳng lẽ anh là cái loại thẳng nam chỉ biết phân biệt quần áo của con gái thông qua màu sắc sao?
"Anh Lộc Bách..."
"Thích màu gì?" Anh lại chặn lời nói của cô.
Chân Diểu nghẹn lời, mờ mịt đáp: "Không đặc biệt thích màu gì cả." Dù sao bây giờ cô cũng không nhìn thấy, dù cho có là màu khác thì cũng không khác gì mấy.
"Biết rồi." Anh thản nhiên nói với giọng điệu chắc chắn và điềm tĩnh.
Anh thì biết gì chứ?
Cô không hiểu gì cả, cũng không biết phải hỏi từ đâu, chợt nghe Tống Lộc Bách lầm bầm lầu bầu như nói: "Đặt cho tôi mấy bộ quần áo mà mấy cô bé 17 tuổi thường mặc, đủ các màu, càng nhiều càng tốt. Đừng có mua giống hệt nhau, cũng đừng chọn mấy kiểu đơn giản. Nếu đưa tới một bộ đồ như miếng giẻ lau thì cậu không cần phải đến công ty nữa."
"Giày dép, túi xách?" Giọng anh hoang mang mờ mịt hơi dừng lại: "Cũng lấy."
"Trong vòng ngày mai đưa đến nhà lớn hết, càng nhanh càng tốt."
Chân Diểu khựng lại.
Nên là... không phải anh đang lầm bầm lầu bầu mà là đang gọi điện thoại? Gọi điện thoại kêu người ta mua quần áo cho cô à?
Hành vi bất thình lình này không giống như việc mà Tống Lộc Bách có thể làm, nó khiến cô cảm thấy ngại ngùng nghi ngờ, bất an, cả đầu óc như trở thành một đống bột nhão.
"Anh Lộc Bách!" Cô chỉ có thể vội vội vàng vàng từ chối trước: "Không cần mua quần áo cho em đâu, quần áo của em thật sự nhiều lắm. Chú với dì còn có anh Diên Từ bọn họ đều tặng cho em rất nhiều."
"Tặng em thế tại sao em không mặc?"
"Có lẽ là do mấy bộ quần áo này có mà sắc giống nhau hoặc là cùng kiểu dáng... chứ không phải là một đâu."
Trong phòng khách yên lặng hai giây.
"Tuổi còn nhỏ thì phải mặc nhiều kiểu khác nhau với khác màu thì mới đẹp mắt."
"Nhưng mà ——"
"Có thể nhận của bọn họ, sao lại không nhận của anh?"
"Em không có ——"
"Cho em thì em cứ lấy."
"Nhưng ——"
"Không thích thì ném đi."
"..."
Chân Diểu đành phải chào thua, khô khan nói ra một câu: "Cảm ơn anh Lộc Bách."
Rất không bình thường, sao đột nhiên anh lại ra dáng một người "anh trai" thế này? Rõ ràng ngày đó còn lạnh lùng bảo cô đừng có cậy mạnh, mấy ngày nay cũng đối xử với cô rất lạnh lùng, lúc nào cũng tỏ ra kiểu xa lạ không mời mà đến.
"Sau này đừng gọi tên tự, nghe thiệt phiền." Anh chợt nói, giọng điệu rất là tự nhiên: "Gọi anh nghe một tiếng thử xem."
Chân Diểu ngẩn người.
Xung quanh thật yên tĩnh, dường như anh đang kiên nhẫn chờ cô nói. Chân Diểu không có cách nào, đành chiều theo ý anh, cố gắng mở miệng: "Anh..."
Hai chữ này nói thật sự rất gian nan, cách phát âm bình thường cũng trở nên không được tự nhiên.
Vừa dứt lời, đôi mày vốn cau có của Tống Lộc Bách giãn ra.
Khuôn mặt cô gái hướng về bên này, mái tóc và màu mắt cô nhạt hơn người bình thường, đôi con ngươi mông lung như ánh mặt trời bị mắc kẹt dưới lớp băng.
Luồng ánh sáng len lỏi giữa mái tóc dài và hàng lông mày của cô tạo thành một hình cung, mỗi chỗ chiếu đến như biến thành màu nâu vàng rám nắng như mật ong.
Ngày hôm đó đầu ngón tay cô giống như lông vũ chạm vào lòng bàn tay anh, cảm giác ngón tay mang theo độ ấm và mùi sữa chạm vào mặt anh như sống động trở lại.
Tống Lộc Bách nhìn chằm chằm cằm cô trong vài giây, sau đó đột nhiên đặt tay lên đầu cô rồi nhẹ nhàng xoa xoa, động tác tuy không lưu loát nhưng lại ôn nhu. Trang sức cài trên tóc nhẹ nhàng cọ qua lòng bàn tay và năm ngón tay của anh, cô gái nhỏ cứ như một thiên thần mỏng manh mềm mại.
Mới có mấy tháng đã thay đổi nhiều như vậy, ngày đó cô gầy gò mảnh mai đến đáng thương.
Anh nhíu mày.
Chân Diểu làm sao cũng không ngờ được anh mà lại xoa đầu cô nên theo bản năng co rúm người lại, bàn tay xoa đầu cô chợt dừng lại.
Trong lòng cô "lộp bộp" một tiếng, anh không nói gì mà thu tay về.
Anh tiếp tục vấn đề ban nãy: "Còn thiếu gì nữa không?"
"Không thiếu, thật sự không thiếu." Chân Diểu cố gắng thích ứng với cuộc đối thoại này.
"Tiền tiêu vặt có đủ dùng hay không?"
"Đủ đủ, em tự có."
Anh ném lại một câu: "Chờ ở đây đừng đi" rồi xoay người rời đi, giọng điệu nghe có vẻ bất mãn.
Chân Diểu thất thần đứng tại chỗ, chợt nghĩ đến lúc chập tối dì Huệ nói anh đi uống rượu xã giao. Lúc đó nghe tiếng cô còn tưởng anh đã tỉnh rồi, bây giờ xem ra rõ ràng là khác thường. Hơn nữa anh còn mới tắm xong, nước ấm có thể làʍ ŧìиɦ trạng say xỉn càng thêm trầm trọng.
Vậy nên, anh vẫn còn say phải không?
Tống Lộc Bách cũng không để cô chờ quá lâu, chỉ khoảng vài phút là anh đã bước xuống đây. Anh bước đến và nắm lấy tay cô, sau đó nhét một tấm thẻ vào.
Cô chạm nhẹ vào mép thẻ, do dự hỏi: "Đây là cái gì?"
"Tiền tiêu vặt."
"Em không có cần!" Chân Diểu lập tức phản ứng lại, vội vàng muốn đẩy tấm thẻ ngân hàng về tay anh.
Thế mà Tống Lộc Bách lại trực tiếp đưa thẻ ngân hàng cho cô!
Nhưng ngón tay cô còn chưa kịp mở tay ra đã bị anh giữ chặt lại không thể phản kháng: "Cầm."
"Nhưng mà bản thân em tự có tiền ——"
"Em có thể tự kiếm tiền khi chỉ ở nhà họ Tống không?"
"Chú với dì cũng đưa tiền cho em."
"Không giống nhau."
"Nhưng em cũng nhận tiền của anh Diên Từ với anh Lịch Kiêu rồi."
"Vậy được lắm."
Được lắm? Chân Diểu còn chưa kịp nghĩ cẩn thận, anh đã nói tiếp: "Thẻ này không có giới hạn mức tiêu xài, anh sẽ kêu người ta tắt thông báo chi tiêu với giấy tờ gửi đến, nên là không cần lo anh có biết em mua cái gì."
Cô hơi ngạc nhiên một chút, không giới hạn mức tiêu xài? Lấy thân phận của Tống Lộc Bách có loại thẻ này cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng mà anh làm sao lại đưa cho mình cứ như tặng quần áo vậy?
Tấm thẻ mỏng mỏng ấy lại càng trở nên phỏng tay, Chân Diểu lại cố gắng từ chối: "Em không có chỗ nào muốn tiêu nhiều tiền đâu, thật sự không cần dùng đến cái thẻ này."
"Kêu Tống Lịch Kiêu dạy em. Cái khác nó không biết chứ tiêu tiền thì rất có bản lĩnh."
Cô hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Chân Diểu." Hai từ này rơi xuống.
Cô lập tức khẩn trương mím môi: "Vâng."
"Cho em thì em cứ lấy đi."
Chân Diểu không hé răng, chỉ có thể tạm thời đầu hàng —— đương nhiên là không thể cầm thẻ, cô phải nghĩ cách trả thẻ về.
Nhưng mà bây giờ cô mới phát hiện tay của mình vẫn bị Tống Lục Bách nắm chặt không buông ra. Nhiệt độ ở lòng bàn tay anh dường như cao hơn một chút, độ ấm trên tay khiến cô theo bản năng muốn rụt tay lại.
"Anh Lộc Bách." Cái tay kia dường như không phải của cô, cô chỉ dám cẩn thận di chuyển.
Lúc đầu Tống Lộc Bách cũng không phản ứng lại, qua hai giây ngón tay mới động động, kết quả ngay sau đó anh lại siết chặt tay cô hai lần, như thể anh đang thử nghiệm một điều gì đó mới lạ.
"Sao tay em lại không có xương." Anh buông tay ra, bình thản nói: "Em rất gầy, sau này nhớ ăn nhiều thịt vào, con gái béo một chút mới khỏe mạnh. Thích đồ ăn thế nào, trong nước hay ngoài nước. Mai anh mời đầu bếp mới đến làm cho em."
"..."
Chân Diểu không nhịn được lùi về sau nửa bước.
Ít nhất là từ những ngày tiếp xúc gần đây, Tống Lộc Bách không giống một người sẽ nói hay làm mấy loại chuyện như vậy, chứ đừng nói là cằn nhằn nói nhiều thế này.
Không, chắc chắn là không có khả năng này.
"Anh Lộc Bách." Mặt cô ửng đỏ vì xấu hổ: "Đừng nói là anh đang còn say rượu nha?"
"Không có." Hai chữ bình tĩnh và đơn giản thốt ra không chút do dự, sau đó lại đột ngột nói: "Em lại quên mất rồi."
"Quên cái gì cơ?" Chân Diểu không theo kịp ý nghĩ.
"Gọi anh."
"..."
Cô miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, run rẩy gọi: "Anh."
Tiếng đá viên chuyển động trong ly nước lại vang lên, tiếng nước bọt nhẹ nhàng đều đặn.
Tống Lộc Bách đem ly nước uống cạn sạch trong một hơi, sau đó đặt ly thủy tinh sang bên cạnh rồi đưa tay lên xoa mày: "Đi ngủ đi."
Cô gái cách đó vài bước lại chìa thẻ ngân hàng trong tay ra, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Anh nhíu mày nghĩ nghĩ, sau đó máy móc nói một câu: "Nghe lời."
Chân Diểu bất ngờ cắn môi, đem những lời muốn nói còn lại nuốt vào trong, vì cô có chút xấu hổ không giải thích được khi nghe hai chữ "nghe lời" này. Nhưng vẫn không được tự nhiên mà phụ họa với sự thay đổi đột ngột của Tống Lộc Bách đối với "ham muốn khống chế" với việc gọi anh thế này.
Cũng bởi vì sợ anh cho nên hai chữ "nghe lời" này của anh có uy lực đến mười phần.
"Anh ngủ ngon." Lúc này cô nhớ kỹ, cũng không dám không nhớ được.
Cô gái sờ soạng đi vào phòng ngủ đóng cửa lại, Tống Lộc Bách cầm ly thủy tinh quay vào phòng bếp, rất dễ thấy vành tai hơi ửng đỏ lên, khóe mắt cũng nhàn nhạt đỏ lên vì rượu.
Nước đá trong ly lại được uống một hơi cạn sạch, anh nhíu mày ấn ấn lên trán đang đau buốt vì uống nước đá.
"Rắc rối." Anh khàn giọng thì thào hai chữ.
Rõ ràng chăm sóc một cô gái nhỏ khó khăn như vậy, không biết vì sao Tống Lịch Kiêu với Tống Diên Từ lại nhiệt tình muốn có em gái như thế.
Nhưng mà mọi người có thể làm được, thì anh không phải cũng không thể làm.
*
Tối nay lúc Chân Diểu chuẩn bị ngủ, cô thậm chí còn mất ngủ trằn trọc mà trở mình, không chỉ buồn rầu về việc trả lại cái thẻ kia, mà còn đầu óc cứ quay cuồng trong những lời này nọ kia của Tống Lộc Bách.
Nếu anh thật sự say rượu, liệu ngày mai anh có xấu hổ hay không?
Cô ngủ thiếp đi trong sự lo lắng.
Sáng sớm hôm sau, Chân Diểu rửa mặt xong xuống nhà bếp ăn bữa sáng.
Ngoại trừ Chu Huệ và Tống Diên Từ ân cần dặn dò cô bên tay trái và tay phải của cô đặt món gì thì những người khác đều im lặng ăn thức ăn trước mặt mình, trên bàn cơm chỉ có tiếng đồ ăn va chạm vào nhau cùng với vài ba câu trò chuyện ngẫu nhiên.
Tống Lộc Bách vẫn không nói gì, cô ngược lại có chút không yên lòng.
Bữa sáng rất nhanh đã kết thúc, ngay lúc đó chợt có người gõ cửa. Chân Diểu bỗng nhiên có một dự cảm không tốt.
"Phu nhân, là trợ lý Từ, trợ lý của thiếu gia." Người làm vào báo: "Sau xe của trợ lý Từ còn có ba chiếc xe theo sau."
"Ba chiếc xe?" Chu Huệ kinh ngạc: "Lộc Bách, đây là chuyện gì vậy?"
Trong một khắc quay đầu lại, bà ấy cứ tưởng là mình bị hoa mắt, thế mà bà ấy lại thấy một tia cứng đờ rồi biến mất trên khuôn mặt của Tống Lộc Bách.
Chắc chắn là có vấn đề! Vì thế Chu Huệ quyết định thật nhanh: "Mau cho người ta vào."
"Không cần đâu." Tống Lộc Bách đứng lên, giọng điệu có chút vội vàng: "Có chuyện gì thì chờ con quay về công ty ——"
"Tổng giám đốc Tống." Giọng trợ lý Từ đột nhiên vang lên ở cửa, anh ta vẫn còn đang thở gấp sau một quãng đường dài: "Tổng cộng bảy mươi bộ quần áo nữ mà ngài muốn đã đưa toàn bộ đến đây, ngoài ra còn có giày dép, túi xách, trang sức còn lại tôi đã sắp xếp tốt chiều nay sẽ đưa đến. Ngài xem bây giờ có cần kêu người ta chuyển vào không ạ?"
Trong phòng bếp bỗng im ắng hẳn, sự im lặng khiến trợ lý Từ hoảng hốt, đành phải thanh giọng bổ sung: "Tổng giám đốc Tống, tất cả quần áo đều dựa theo yêu cầu của ngài mà lựa chọn, ngài có muốn nhìn qua trước hay không?"
Đầu óc Tống Lịch Kiêu không khỏi xoay vòng vòng: "Anh cả, anh yêu đương à?"
"Yêu đương cái gì chứ, chắc là mua cho Diểu Diểu đúng không?" Chu Huệ trừng mắt liếc cậu ta một cái, lại như muốn chứng thức mà nhìn về phía Tống Lộc Bách. Người kia không phủ nhận, sự nhiệt tình của bà ấy lập tức tăng vọt lên: "Mau mau mau, lấy vào đây nhìn xem thử."
Nhiều năm như vậy bà còn chưa thấy đứa con này của mình chủ động chọn quần áo cho ai cả, chứ đừng nói là con gái, lúc này quả thật là tò mò đến cực điểm.
Một vài người đàn ông mặc tây trang đi giày da nối đuôi nhau mà vào, những chiếc túi đầy đồ treo trên tay họ trông rất mâu thuẫn nhưng giây tiếp theo lại xuất hiện một cảnh tượng còn mâu thuẫn hơn.
Bọn họ lấy quần áo từ trong túi bày ra trước mắt mọi người. Những chiếc váy đầy đủ màu sắc cộng thêm ren và kim cương được bày ra dưới ánh đèn với màu nền đen trắng của những bộ tây trang, còn có mấy bộ tay phồng như công chúa rất bắt mắt.
Màu hồng, mà xanh, màu tím, có đầy đủ các màu càng làm lu mờ mọi thứ xung quanh.
Mọi người nhất thời đều trầm mặc.