Thanh niên cường giả từng tung hoành thiên địa gian, huyết sát vạn lí lại xuất hiện, thật sự khiến tất cả kinh hãi cực điểm.
Ai cũng nhớ cảnh tượng đáng sợ Thần Nam từ vượt giới đại chiến, diệt Thái cổ quân vương, giết trăm vạn sinh linh, giờ lại thấy một cỗ sát ý lạnh băng hiện hữu.
Thần Nam tà ác ngửa mặt hú vang vọng, nỗi điên cuồng chấn nhiếp hồn người xuất phát từ xương tủy, quanh mình y ma diễm ngùn ngụt như ác ma đáng sợ nhất thoát khỏi lao lung, thấy được ánh sáng, muốn làm gì thì làm.
Sau trận chiến năm xưa, hắn biến mất như đá chìm đáy biển, ai cũng cho rằng hắn không còn trên đời, đã bị đệ ngũ giới quân vương hung tàn ngầm ám hại.
Nhưng sau mười ba năm, hắn lại hiện thế, đương nhiên người ta kinh hồn.
Trận chiến kinh tâm động phách năm xưa khi hắn đại chiến Cái Thế quân vương Hắc Khởi, diệt Thái cổ quân vương Tùng Tán Đức Bố lại hiện về.
Trong lúc bất ngờ, nhiều người tưởng thấy Thần Nam toàn thân nhuộm máu từ trong đường hầm thời không từng bước tiếng tới.
Mười ba năm mới hiện thế nhưng Thần Nam vẫn phát ra khí tức đáng sợ khiến người ta run rẩy.
Mái tóc bạc bay loạn xạ cùng ánh mắt bất khả nhất thế, bao trùm thiên hạ đủ làm lòng người lạnh buốt.
Thần Nam tà ác điên cuồng cực điểm, đứng sững trên không, một tay cầm tuyệt thế hung binh phương thiên họa kích, lưỡi kích sáng rực chầm chầm chuyển động quét khắp tám hướng, chỉ vào mỗi người.
Hung kích chỉ vào đâu cũng khiến người ta lạnh gáy.
Pháp Tổ La Khải Nhĩ biến sắc, không ngờ Thần Nam lại xuất hiện, y vốn cho rằng hậu bối này quả thật đáng sợ.
Y được tận mắt thấy trận chiến năm xưa, hiểu rõ tu vi của Thần Nam, biết hôm nay không thể làm lành được.
Một trường huyết chiến chắc chắn xảy ra.
Thần Nam phát ra “Thế” kinh nhân, như cái thế đại hung ma, quanh mình ngùn ngụt ma diễm, đám người sau lưng Pháp Tổ kinh hãi lui lại liên tục.
Phương thiên họa kích như vật sống, chủ nhân ngày cũ quay lại khiến linh hồn hung kích rung động, phát ra sát khí xung thiên, trùm lên mây trời.
Thần Nam tà ác quả nhiên ngông cuồng, uy thế lăng nhân, chấn kinh tất cả.
Sau lưng Pháp Tổ sạch bóng, tạo thành áp lực cực lớn lên La Khải Nhĩ.
“La Khải Nhĩ, mười ba năm nay ngươi tiến bộ thật, dám cùng đấu với hài nhi của ta, đúng là có bản sự.” Lúc này người nói không phải Thần Nam tà ác mà là bản thể của hắn.
Tinh thần cả hai tương thông, Thần Nam tà ác hung hăng cũng bởi chịu cơn khí phẫn của bản thể.
Sắc mặt Pháp Tổ thoạt xanh thoạt trắng, sau cùng rít lên: “Thần Nam, ngươi quay về hay lắm, vốn ta định tìm ngươi thanh toán nhưng người trốn suốt mười ba năm, hôm nay tính tất cho xong.”
“Ha ha… ha ha ha…” Thần Nam tà ác cười vang, lộ vẻ cuồng ngọa đoạn nói: “Đã vậy thì để hôm nay huyết nhiễm thiên địa!”
Cùng lúc Hậu Nghệ cung, Khốn Thiên tác, Liệt Không Kiếm, Thạch Cảm đương cùng bay tới.
“Hảo! Hảo! Hảo!”
Thần Nam tà ác nói liền ba tiếng, Thần Nam ôm Long Nhi ngoài xa cũng nói vậy.
Quả thật cả hai tinh thần tương thông.
“Không hổ là thần binh của ta, biết tự tìm tới, bất quá hôm nay không cần dùng tới các ngươi, ngày khác sẽ để các ngươi chói sáng.” Thần Nam đẩy mấy bảo vật về Nguyệt lượng.
Ở đó sôi lên, người Thần gia không ngờ Thần Nam biến mất mười ba năm lúc xuất hiện lại khiến tất cả kích động như vậy.
Trên đỉnh một ngọn núi xinh đẹp, tà áo trắng của Mộng Khả Nhi tung bay theo gió, lặng lẽ nhìn vào hình ảnh do kí ức thủy tinh truyền về, mặt đầy nước mắt.
Long Nhi cuối cùng cũng bình an vô sự, Thần Nam lại xuất hiện khiến lòng nàng không thể bình tĩnh…
Đạm Đài Tuyền và Vũ Hinh ở Thiên giới vẫn làm khách trên Nguyệt lượng, bất quá bế quan năm năm liền không xuất hiện, hiện tại không biết bên ngoài xảy ra việc gì.
Ở một nơi khác trên Thiên giới.
“Grào…” Tử Kim thần long gào lên, tức thì khiến trong vòng mấy chục dặm náo loạn, lão du côn rống to: “Xuất hiện, xuất hiện rồi.”
Tiểu Phượng Hoàng cũng liên hồi kêu lên kinh hãi: “Thần Nam ca ca sau cùng cũng xuất hiện, ô ô…”
“Ngẫu mễ đầu phát! Đúng rồi… đúng là xuất hiện rồi! Không nên kích động… ba chúng ta hiện là giáo chủ, không thể tỏ ra quá dao động…” Long Bảo Bảo hiển nhiên không giữ được bình tĩnh.
Trên tầng không Thiên giới, Đại Ma và Huyền Trang cũng vô cùng kích động.
Tại những nơi khác nhau trên Thiên giới, Nam Cung Tiên Nhi, Đông Phương Trường Minh, Tây phương thần linh, Đông thổ cường giả đều lộ ra thần sắc bất đồng.
…
Nói tóm lại, họ đều kinh hãi.
Thần Nam tà ác tỏ vẻ khát máu cùng cực, hai mắt hung quang đại thịnh, quát vang lên rồi vung phương thiên họa kích, phá toái hư không xuất hiện trước mặt Pháp Tổ, bổ mạnh xuống.
“Hậu Thổ lão nha thuẫn!”
Ma pháp thổ hệ phòng hộ kiêm công kích nhanh chóng ngưng tụ thành hình, một thuẫn bài cực lớn có răng nhọn hoắt trên bề mặt phát ra hoàng quang mênh manh, chặn trước mặt Pháp Tổ.
Đó là một trong những thiên giai ma pháp thổ hệ mạnh nhất, vốn định ngăn Thần Nam lại nhưng Thần Nam tà ác không buồn để ý đến loại ma pháp công thủ kiếm bị này, vẫn đánh xuống.
Hắn gầm lên như đại ác ma, hung quang trong mắt càng rực lên, mái tóc bạc bị cơn bão ma pháp thổi tung.
Mặc kệ Hậu thổ lão nha thuẫn!
Hắm cầm phương thiên họa kích lao thẳng tới khiến Hậu thổ thuẫn vỡ vụn, mấy chiếc răng nhọn cắm vào mình hắn nhưng hắn không dừng lại mà lao tới như chớp, thoáng chốc xuất hiện trước mặt Pháp Tổ, toàn thân nhuộm máu nở nụ cười tàn nhẫn, hung kích cắm vào ngực đối phương.
Pháp Tổ đau đớn gầm lên, nguyền rủa: “Đồ điên, ác ma.”
Y không ngờ Thần Nam vừa lên đã dùng cách đánh lưỡng bại câu thương, quả là ác ma khát máu điên cuồng, tàn bạo.
Sườn trái, đùi phải, vai trái Thần Nam đều có những mũi nhọn vàng rực cắm vào, toàn thân nhuộm máu nhưng hắn hình như không có cảm giác, lại xông tới đâm tiếp một kích vào Pháp Tổ.
Ngoài xa, những người quan chiến trợn mắt, lối chiến đấu của Thần Nam quá tàn nhẫn.
Đồng thời ai cũng cảm nhận được chỗ đáng sợ của hắn.
Mười ba năm không gặp, hình như hắn đã hung tàn vô cùng.
Hán dùng hung kích đâm Pháp Tổ, điên cuồng thôi động công lực xung kích linh hồn đối phương, dùng đại pháp lực tạm thời cấm cố không gian chung quanh.
Pháp Tổ tuy cố gắng giãy giụa nhưng sau cùng vẫn bị đánh tan thân thể.
Chỉ là cuộc chiến một phía.
Cách đánh của Thần Nam cực kì đơn giản, tàn nhẫn nhưng thực dụng, không thụ thương nghiêm trọng như Pháp Tổ.
Trong lòng chúng thần ngoài xa lạnh buốt.
Thần Nam qua điên cuồng, mắt lộ hung quang, tỏ ra vô cùng hưng phấn và hưởng thụ như một ác ma.
“Ha ha … ha ha ha…” Thần Nam tà ác nhuộm máu khắp người nhưng ại cười lên cuồng dại khiến ai nấy lạnh người.
Hắn nắm được vị trí Pháp Tổ ngưng tụ thân thể, mũi hung kích lại lao tới như dải lụa trắng.
“Băng tuyết thủ hộ!” Pháp Tổ phẫn nộ gầm lên, phát giác Thần Nam không khác nào quân vong mạng, bất chấp thương tổn mà lao tới.
Băng tuyết khắp trời phong ấn Thần Nam, vô số băng mâu phát ra vạn trượng thần mang xuyên tới.
Phương thiên họa kích nổi gió ràn rạt, phá tan tất cả, dù bị năm sáu khối băng đâm vào thân thể nhưng hắn vẫn lao tới, phương thiên họa kích chém mạnh xuống.
Vẫn cách đánh lưỡng bại câu thương.
Toàn thân hắn bị đâm thủng bảy tám lỗ lớn, đẫm trong máu, máu văng cả lên trời nhưng phương thiên họa kích chém thẳng băng xuống, cắt Pháp Tổ thành hai khúc.
Khung cảnh sặc mùi máu tanh.
So với mười ba năm trước, Thần Nam hiện tại điên cuồng đến đáng sợ, cả Pháp Tổ cũng kinh hồn.
Bạch phát cuồng ma này khiến y tan gan vỡ mật, xưa nay đã bao giờ y gặp ai rồ dại như vậy.
“Ha ha … ha ha ha…” Trong mắt Thần Nam tà ác lại hung quang đại thịnh.
Tiếng cười điên cuồng mà đáng sợ khiến ai nấy run rẩy.
“Hảo, phải như thế.” Tứ tổ ở trên Nguyệt lượng dụng lực vỗ mạnh làm một chiếc bàn vỡ tan, gào lên hưng phấn xen lẫn lạnh lùng: “Pháp Tổ từ Thái cổ không có gì đáng sợ.
Đối phó ma pháp sư phải liều mạng như vậy mới được, cứ đấu cận thân, dùng mạng đổi mạng.”
“Đánh hay lắm.” Ngũ tổ cũng đánh vỡ một chiếc bàn, quanh quảng trường, con cháu Thần gia nhìn hai lão kích động, đoạn xôn xao cổ vũ.
Trên tầng không, Thần Nam tà ác đại chiến kịch liệt với Pháp Tổ, cuồng phong ào ạt, mây bay cuồn cuộn, đó không đơn giản là thiên địa dị tượng.
Lúc nổi gió khiến núi non tan tác, đỉnh cao nghiêng ngả, lúc mây đen tràn ra che kín bầu trời, dày dặc đến độ nếu chạm vào mặt đất sẽ trải ra ngàn dặm, hủy diệt hết một vùng.
Đại chiến giữa thiên giai cường giả quả thanh thế khủng khiếp đến cực điểm.
Thần Nam và Pháp Tổ đánh đến hôn thiên ám địa, sau một lúc lúng tùng, Pháp Tổ dần không còn bị động, tuy đôi mắt như dã thú của Thần Nam tà ác khiến y khó chịu nhưng do công kích từ xa nên y không trọng thương nặng như lúc đầu nữa.
Y phát thệ tuyệt đối không thể đến gần, hung thú điên cuồng kia quá đáng sợ, là loại vong mạng trong các thiên giai cường giả.
“Thiên hỏa luyện ngục!” Pháp Tổ quát vang, đó là hỏa hệ thiên giai cấm chú đắc ý nhất của y mấy năm gần đây, ma pháp vừa tung ra, thinh không sáng rực, hư không cơ hồ cháy rực rỡ.
Pháp Tổ tin rằng loại ma pháp này sẽ khiến Thần Nam trọng thương.
Nhưng Thần Nam không xông tới, cũng ngâm xướng như ma pháp sư: “Băng Phong Tam Vạn Lí!”
Pháp tắc của Thần gia bát hồn được tung ra, tuy sức mạnh của bát hồn đã tan đi nhiều nhưng vẫn giúp hắn mở ra một đường thông đạo băng tuyết, phá tan “Thiên hỏa luyện ngục”, hung kích lại lao vào ngực Pháp Tổ.
La Khải Nhĩ cơ hồ bị lửa đốt mông, nhảy tưng tưng, lướt đi mấy dặm, quát vang: “Vĩnh hằng thánh quang!” Thánh quang rợp trời trải ra trắng xóa.
“Tuyệt Diệt Thái Hư!” Thần Nam lại sử dụng bát hồn pháp tắc, hắc vân vô tận tràn ra, che kín thánh quang, tạo thành sức mạnh đối chọi với đòn hủy diệt của Vĩnh hằng thánh quang.
Pháp Tổ ngầm nổi giận, liên tục niệm thiên giai cấm chú ma pháp.
Không trung cơ hồ sôi lên, cơn bão năng lượng do Thần Nam tà ác và Pháp Tổ tỏa ra tứ tung khiến mọi thần ma đều lui lại.
Thi thoảng có dòng năng lượng thoát ra, đánh xuống núi non bên dưới, thoáng chốc khiến nửa đỉnh núi bị đánh tan.
Sức mạnh hủy diệt của thiên giai này, không ai dám đem thân ra thử.
Pháp Tổ dần phát hiện, chiến lực của Thần Nam không cao hơn y nhưng mang tính khắc chế, mỗi đạo ma pháp của y đều có tinh thần hệ ma pháp phụ trợ cũng không mảy may tác dụng đến đối phương.
Sau cùng, y sử dụng đến tinh thần hệ thiên giai cấm chú sở trường “Tâm linh phong bạo”, “Tâm hữu linh tê”, “Tâm thần câu toái!”, “Nhất động thiên cổ”.
Đó là một trường “Đại yến” hào hoa tuyệt đỉnh về tinh thần ma pháp khiến vô số thần ma ngoài xa đều tinh thần thác loạn, nhưng Thần Nam vẫn trơ trơ.
“Ha ha … ha ha ha…” Hắn cầm phương thiên họa kích lao tới, ma diễm cháy ngùn ngụt.
Hiện tại, Pháp Tổ sợ nhất tiếng cười này, mỗi lần hắn vong mạng là Pháp Tổ lại rùng mình.
Nói ra không ai tin, đường đường Pháp Tổ lại tỏ ra quá mẫn cảm với tiếng cười của Thần Nam.
Thần Nam lại dùng cách đánh lưỡng bại câu thương, chém đứt Pháp Tổ một lần nữa.
Lần này khiến Pháp Tổ xấu hổ xen lẫn nổi giận cực độ, đồng thời cũng vô cùng sợ hãi, chiến đấu với tên điên này đúng là bó tay, dần cảm thấy vô lực.
“Pháp Tổ, đừng vọng tưởng dùng tinh thần ma pháp với ta, cho ngươi biết, không ai trên đời có thể nhiễu loạn ý chí của ta.
Huyền công ta tu tập dựa vào tinh thần thăng hoa.
Có lẽ đến lúc chấm dứt rồi.” Thần Nam quát vang: “Bắc Đẩu Phục Ma!”
Pháp Tổ theo phản xạ có điều kiện, nhớ lại cảnh Hắc Khởi bị phong ấn hồi mười ba năm trước.
Ma pháp công kích rợp trời, năng lượng vô tận tràn lên như sóng biển, đồng thời y quát vang: “Thiên ngoại vẫn thạch!” Y muốn triệu hoán Thiên ngoại vẫn thạch đối kháng Bắc Đẩu Phục Ma của Thần Nam.
Bảy đạo tinh quang từ trên trời bay xuống, thoáng chốc chiếu sáng thiên địa, như bảy đạo diệt thế thiên phạt khiến các thần ma kinh hãi!
Quang trụ sáng rực liên tục đánh xuống quanh mình Pháp Tổ, phá tan toàn bộ ma pháp năng lượng, ngay cả Thiên ngoại vẫn thạch cũng tan tành.
Pháp Tổ hết cách, đành tung ra ma pháp hỗn hợp, năm sức mạnh của các đại nguyên tố phong, lôi, thủy, hỏa, thổ ngưng tụ thành Ngũ giác tinh mang trận, sau cùng cũng hóa giải được bảy đạo thông thiên chi quang.
“Ha ha…” Lần này đến lượt Pháp Tổ cười vang, y cũng như Hắc Khởi năm xưa, phá được bảy đạo thần quang Bắc Đẩu Phục Ma! Tuy có liên quan đến việc bát hồn suy nhược nhưng cũng chứng tỏ ma pháp tu vi của y tinh tiến hơn nhiều.
“Bắc Đẩu Phục Ma bất quá như thế, đợi ta luyện thành Thái cổ lục mang tinh trận, thất mang tinh trận, nó chẳng là gì hết.”
Nhưng nụ cười đắc ý chưa tắt liền kêu lên, một đạo tinh quang ập tới.
“Bắc đẩu đệ bát tinh!” Thần Nam tà ác cười lạnh.
“Ta @%@…Bắc Đẩu Phục Ma sao lại thành bát tinh…” Vừa hoảng sợ nguyền rủa xong, y đã bị chặt làm đôi.
Quanh mình Thần Nam ngùn ngụt hung diễm, gầm lên lạnh tanh: “Đến nào! Bắc cực đế tinh!”
Lại một đạo tinh quang từ trên trời lao xuống, hiển nhiên Thần Nam chưa hoàn toàn khống chế được sức mạnh của nó nên mục tiêu công kích không chuẩn lắm.
nhưng đạo tinh quang vừa chạm vào Pháp Tổ lại đánh thân thể y tan tành.
Hồi lâu sau, Pháp Tổ mới ngưng tụ được nhục thể ở ngoài xa, cửu đạo tinh quang khiến y lãnh đủ, biết rằng hôm nay không thể chiến đấu nổi với Thần Nam.
Không kể gì đến mặt mũi nữa, y quay đầu bỏ chạy.
“Ha ha… ha ha ha…” Tiếng cười cuồng dại của Thần Nam chấn thiên.
Tiếng cười đáng sợ khiến Pháp Tổ suýt chút nữa rớt khỏi đám mây, vung tay phát ra ma pháp năng lượng vô tận.
Thần Nam không đuổi theo ngay, dùng đại thần thông biến mất khỏi mắt đám đông rồi xuất hiện cạnh Long Vũ, Tiềm Long.
Trận đại chiến vừa rồi, bản thể hắn tham dự một nửa, đóng vai trò chủ đạo nửa phần.
Hắn ôm lấy Long Nhi, đôi mắt mờ đục lộ rõ thần thái yêu chiều của bậc từ phụ, thấy Thần Nam tà ác đến mới ngẩng đầu lên.
Long Nhi chìm trong mộng không ngừng lẩm bẩm, những lời đó khiến tim hắn vụn vỡ.
“Cha… Long Nhi nhớ cha.”
“Cha… ở đâu?”
“Cha… Long Nhi mỗi ngày đều khắc khổ tu luyện, nhưng… vẫn không đánh lại Pháp Tổ…”
“Cha khi nào thì quay lại, Long Nhi mệt lắm rồi, không thể chiến đấu tiếp…”
Thần Nam tà ác nói: “Ngươi không sống bao lâu nữa, hôm nay ta sẽ giúp cho chót, để người làm bậc từ phụ anh hùng trước khi chết, để lại cho hài tử một hình mẫu đẹp.”
Thần Nam tựa hồ biết y muốn làm gì bèn đưa Long Nhi cho đối phương.
Tà ác Thần Nam phá tan hư không, ra ngoài xa hình như nhớ ra gì đó, tức giận: “Chết tiệt, vừa nãy là sao nhỉ, cớ gì mình chân tâm thành toàn cho hắn, không thể nào.
Hắn khống chế tâm thần mình? Cũng không thể.
Đáng ghét thật, thôi được, thành toàn cho kẻ sắp chết cũng không sao.”
Y đánh thức Long Nhi, làm ra vẻ từ phụ.
“Cha… cha thật sự về rồi.” Long Nhi ôm cổ y, mặt đầy lệ, liên tục gào lên: “Cha…ô ô… cuối cùng cha cũng về rồi.
Long Nhi rất nhớ người, cha vẫn như xưa, chỉ có mái tóc bạc trắng… cha…”
Thần Nam già lão cũng đầy nước mắt nhìn về phía xa.
“Vì sao ngươi không đánh thức nó?” Tiềm Long hỏi.
Thần Nam già nua không đáp, đôi mắt mờ đục chằm chằm nhìn xa xăm, nhưng không thấy gì…
“Mấy năm nay cha ở đâu, vì sao không về?”
“Cha chiến đấu nên không thoát thân được.
Long Nhi, hiện tại cha mang con đi, cho con thấy cha đánh bại Pháp Tổ thế nào, ngày sau học tập theo…”
Thần Nam tà ác để Long Nhi ngồi lên vai, đuổi theo Pháp Tổ với vẻ bình ổn nhi đồng thời uy thế lăng nhân, hệt như bậc chúa tể đang quan sát chúng sinh.
Long Nhi vui mừng hoan hô, khuôn mặt đầy lệ nhưng nó không hiểu sao bóng dáng già nua cứ đứng xa nhìn lại.
Pháp Tổ giận dữ, Thần Nam quá khinh thị y, lại cho cả tiểu quỷ quan chiến, chiến đấu mà như đang chỉ điểm cho tiểu hài tử.
Mấy lần y quay lại huyết chiến nhưng sau cùng vẫn phải cúp đuôi.
Long Nhi hưng phấn đến nỗi đỏ bừng mặt.
Thần Nam tà ác cầm phương thiên họa kích truy sát Pháp Tổ từ Đông phương Thiên giới sang Tây phương Thiên giới, thật khiến đối thủ không còn đường lên trời hay xuống đất.
Lưỡng giới chấn kinh.