Sau khi Thần Nam trở về khách sạn suy nghĩ cẩn thận, dần dần đoán ra được hướng đi của tiểu bào chủ, dựa vào tính tình của cô ta, cô nhất quyết không chịu được sự tịch mịch, nơi đâu có nhiệt náo thì nơi đó không thể thiếu cô ta, cô mười phần đến tám chín phần đã đi tìm cánh tay bị đứt của cổ thần.
" Tiểu ác ma đáng ghét này, thực sự khiến người ta không có lấy được một khoảnh khắc yên bình, thiên vạn lần cũng không thể để cô ta lại gây ra thêm phiền phức nữa."
Ngày hôm sau, hắn miễn cưỡng đi đến Thần Phong học viện, xa xa đã thấy một tuyệt sắc giai nhận đứng phía bên ngoài đại môn, đứng bên cạnh cô ta là một con kim sắc cự điêu to lớn.
" Xem ra ngươi cũng biết suy nghĩ, không dám thất ước, bằng không xem như ngươi đã tự định lấy cái chết cho mình." Tuyệt sắc nữ tử toàn thân vận tử y, toát ra một khí chất cao quý.
Thần Nam nói:" Ta nào dám vậy, vì để chứng minh cho sự thanh bạch của ta, dù cho lên núi đao xuống chảo dầu ta cũng không từ nan , ừm, mà ta phải xưng hô với tiểu thư như thế nào?"
" Ta phục tính(họ kép) Đông Phương, tên Phượng Hoàng."
Thần Nam thoáng sững sờ, đó quả thật là một danh tự đầy cá tính, nếu là được dùng ở trên một người khác, hắn sớm đã cười ầm ầm lên rồi, nhưng tuyệt sắc mĩ nữ trước mắt hắn đích thực phù hợp với cái tên Phượng Hoàng.
"Tên hay lắm, Phượng Hoàng........"
"Câm miệng, ta với cái tên hiềm nghi phạm đại đạo ngươi căn bản không quen thân, ngươi khả dĩ có thể gọi ta là Đông Phương Phượng Hoàng, cũng có thể gọi ta là Đông Phương tiểu thư, nhưng tuyệt đối không chấp nhận cách gọi ta như thế."
Thần Nam cười nói:" Hiểu rồi, ta là Thần Tây, ta sẽ không để tâm nếu cô gọi ta là Tây." Hắn báo ra một giả danh.
"Bùm bùm bùm" điện hồ cường đại thiểm hiện phía trước thân người Đông Phương Phượng Hoàng.
" Chỉ là trò đùa thôi mà, không cần phải tưởng thật như thế."
" Tốt nhất ngươi không nên làm trò trước mặt ta, mau mau đem những tập quán, tính tình của con tiểu lạp tháp đó nói ra cho ta biết."
Thần Nam nói:" Ta đối với tiểu nha đầu đó cũng không quá hiểu rõ lắm, chỉ gần đây ở trên đường quen biết cô ta, bất quá khả năng có thể phóng đoán được hướng đi của cô ta.
Đông Phương Phượng Hoàng nói:" ngươi đoán rằng nó sẽ ở đâu?"
"Cô ta có lẽ đã đi tìm cánh tay bị đứt của cổ thần rồi."
Đông Phương Phượng Hoàng nở một nụ cười nói:" không tưởng được tiểu lạp tháp đó lại gan to mật lớn đến như vậy, sau khi điên cuồng tác án, lại còn dám đến cái nơi nhiệt náo đó."
Di tích trận đại chiến của hai vị cổ thần là vùng địa phương ở cách thành Bắc năm mươi dặm, khi chuẩn bị rời đi, Đông Phương Phượng Hoàng có phần do dự, cuối cùng cô chau mày nhìn Thần Nam nói:" ngươi và ta sẽ cùng cưởi trên đại bàng này, nếu không ngươi không biết khi nào mới có thể đi đến được nơi đó."
Thần Nam cùng Đông Phương Phượng Hoàng nhảy lên lưng cự điêu, kim sắc cự điêu từ mặt đất tạo ra một cổ cuồng phong mãnh liệt, sau đó bay thẳng lên trên trời, tiếng gió vù vù vang lên bên tai của hai người.
Bên trong Thần Phong học viện, một tử y lão nhân cùng với một lam y lão nhân chính đang ngẫng mặt lên trời quan sát.
Tử y lão nhân nói:" lão đầu, ngươi nhìn xem, tôn nữ của ngươi đã tìm ra được cho ngươi một tôn nữ tế (cháu rể) rồi kìa."
Lam ý nhân mỉm cười rủa:" cái lão già ngươi rõ thật là chẳng đứng đắn gì cả......"
Tử y lão nhân nói:" tôn nữ của ngươi tánh khí cao ngạo, mà lại hay tranh cường háo thắng, thực sự sinh lầm thân nữ nhi mà."
Lam y nhân nói:" hồ thuyết bát đạo( nói nhăng nói càn), khi mà tôn nữ ta trở nên ôn nhu, khả dĩ có thể hóa tan vạn niên hàn băng, chỉ là ngươi không được trông qua mà thôi."
..............
Tộc độ phi hành của kim sắc cự điêu như phong như điện, từng dãy cao sơn, từng dòng sông dài, nhanh chóng lần lượt lướt qua dưới thân cự điêu.
Trên đường đi, dưới sự truy vấn "khẩn thiết" "ân cần" của Thần Nam, Đông Phương Phượng Hoàng đành chịu, buộc phải đái khái nói ra tin đồn liên quan đến cánh tay bị đứt của cổ thần.
Ba tháng trước đây một vị phú hộ trong tội ác chi thành khởi công xây dựng, từ dưới đất đào lên được một thiết hạp, bên trong có chứng một quyển sách da dể cổ xưa, nhưng lại không có người nào có thể nhận thức được những văn tự cổ xưa ở trên đó.
Về sau quyển da dê cổ đó được đưa đến thành chủ phủ, mấy vị thành chủ phái người đi đến đại lục thỉnh mời đến mấy vị lão học cứu tinh thông văn tự cổ, vào một tháng trước cuối cùng cũng phiên dịch ra được những văn tự trên đó, nội dung kí tải trên đó với những gì mà Thần Nam nghe được tại tửu lầu đại khái tương đồng.
Sự kiện này được lan truyền đi khắp tự do chi thành, sau đó bồ câu đưa thư mang tin tức này truyền đi đến khắp các địa phương trong đại lục, vô số tu luyện giả cũng vì thế mà đi đến nơi này, đều muốn tìm ra cánh tay bị đứt của cổ thần, do đó có thể lấy được vật nằm trong cánh tay của vị thần đó.
Thần Nam cảm thán:" Vùng quần sơn mênh mông ở trung bộ Thiên Nguyên đại lục quả thật thần bí vô cùng, lúc trước đây tại Lạc Phong sơn mạch ở Sở quốc tây cảnh kinh hiện kỳ lân, lần này tại vùng phụ cận của tội ác chi thành lại ầm ĩ xuất hiện phong ba về cánh tay bị đứt của cổ thần."
Đông Phương Phượng Hoàng nói:" Thập vạn đại sơn này ẩn giấu rất nhiều điều quý giá dị thường, có rất nhiều việc có thể khiến người vô phương tưởng tượng ra được.
Thần Nam vấn hỏi:" Lần trước vì sao kì lân đột nhiên biến mất không nghe thấy tăm tích gì, không lẽ bị Thần Phong học viện của cô bắt đi rồi hay sao?"
Đông Phương Phượng Hoàng nói:" Kỳ lân chính là thông linh thần thú siêu việt đạt đến câp năm, làm sao có thể để người dễ dàng bắt được, đoán rằng nó vẫn còn ở trong Thập vạn đại sơn này."
Kim sắc cự điêu phi hành như điện, năm mươi dặm chỉ nháy mắt đã đến, phía dưới là một vùng thanh sơn thúy cốc, cảnh sắc tú mĩ, thật sự không thể tưởng tượng được nơi đây lại đã từng kinh lịch qua một trận thần chi đại chiến.
Bất quá nếu như cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện, ở trong vùng thanh thúy này, có rất nhiều khe rãnh tựa hồ như bị ngoại lực kích động vào mà tạo ra. Ngoài ra chóp núi của mấy ngọn ải sơn lại bằng phẳng vô cùng, ở dưới dáy của ngọn ải sơn ấy lại rơi lả tả những tảng sơn thạch.
Lúc trước Thần nam vẫn còn hồ nghi về lời đồn của trận cổ thần đại chiến, nhưng thời khắc này hắn đã tin tưởng không còn nghi ngờ gì, hắn có thể tưởng tượng ra được trường đại chiến này kinh thiên động địa thảm liệt như thế nào, hắn tựa hồ như nghe thấy được những tiếng động long trời lở đất, quỷ khốc thần gào tại nơi này.
Ở trong sơn mạch xanh tươi này, mờ mờ ảo ảo, có không ít các nhân ảnh đang lay động.
Đông Phương Phượng Hoàng nói:" Trong phương viên ba mươi dặm quanh đây đều đã từng là chiến trường của hai vị cổ thần, ngươi hạ xuống mà xem xét, ta ở trên không trung này tìm kiếm.
"Phương viên ba mươi dặm!" Thần Nam lạc giọng hít lấy một hơi thanh khí.
Kim sắc cự điêu lượn vòng quanh một lúc, hắn từ trên lưng điêu nhảy xuống phía dưới , dụng lức hít lấy một khẩu thanh khí, nói:" hương thơm quá a!"
Đông Phương Phượng Hoàng nghe thấy sắc mặt nhanh chóng đột biến, lập tức niêm ra một trường chú ngữ, một đạo thiểm điện lập tức phóng ra đuổi theo Thần Nam. Thần Nam tại không trung vội vàng hoành ngang qua vài trượng, thiểm điện kích lên mặt đất oanh vang lên một tiếng động rầm trời, một hố đen cháy xạm lập tức xuất hiện trước mắt mọi người.
Lúc này kim sắc cự điêu đã bay thẳng lên cao không, Đông Phương Phượng Hoàng ở phía trên lạnh giọng nói:" lại dám khinh bạc ta, xem ra người còn may mắn!"
"nữ cường nhân!"
Nhân ảnh trong vùng núi này lần lần lay động, một vùng sơn lâm trước đây hoang tịnh vì cánh tay bị đứt của cổ thần mà dẫn đến rất nhiều kẻ tìm đến điều tra, trong rừng điểu thú đều hoảng loạn, bất ngờ chạy trốn náo loạn khắp nơi.
Thần Nam vượt qua ba ngọn ải sơn, đi đến một thung lũng, nơi đây trước kia hắn lại không phát hiện ra, tại đây trước kia không ngờ lại là một cái hồ, bất quá lúc này đã sớm khô cạn, dòng chảy của con sông chảy qua đây đã bị đổi dòng, đã vòng sang một bên, kỹ lưỡng quan sát phía dưới có thể phát hiện, con sông này sở dĩ thay đổi dòng chảy hoàn toàn là bởi vì một khối cự thạch mọc lên cắt đoạn.
Nhìn về ngọn ải sơn đã mất đi đỉnh chóp ở gần đây, Thần Nam tựa hồ thấy được trận kinh thế đại chiến của hai vị cổ thần năm đó, một vi cổ thần khua tay chém ngang, chặt mất đi đỉnh chóp của một ngọn cao sơn, toái thạch của đỉnh chóp đó bị kích xạ đến nơi này, trong đó một khối sơn thạch cự đại rơi vào trong dòng sông, cắt đứt dòng chảy, khiến dòng sông đổi hướng........
Chuyến thần du (đi vào cỏi thần tiên) nháy mắt đã khiên hắn nhiệt huyết sục sôi, hắn tin tưởng sau khi tu võ đến chí cực tẫn cảnh giới cũng có khả năng phách sơn đoạn lưu như vậy, bởi vì các loại thần thông của phụ thân hắn năm đó đã khiến trong hắn có một kí ức mạnh mẽ.
Bấy giờ cuộc đối thoại của hai vị tu luyện giả truyền đến tai Thần Nam, chỉ nghe thấy một người nói:" nữ hài đó thật quá đáng ghét, hôm qua nó hô hào to lớn rằng đã tìm được tả thủ của cổ thần, ngay khi chúng nhân chạy đến, nó lại lẩn tránh này nọ, nói là đã nhìn lầm rồi. Hôm nay lại hô to nói lớn, rõ ràng là muốn bỡn cợt toàn bộ các tu luyện giả, thực sự là quá sức đáng ghét."
Một người khác nói:" Nếu không phải là nó cưởi trên một con bach hổ bay nhanh như thiểm điện phía trên khu rừng, e rằng nó đã bị chúng nhân bắt giữ được rồi."
" Ta vì sao lại cảm thấy nó với phi hổ đại đạo trong tự do chi thành có điểm gì đó giống nhau nhỉ?"
........
Thần Nam quả thật muốn lập tức tìm ra được tiểu bào chủ, hung hăng véo lấy cái mủi nhỏ của cô, thậm chí có cảm tưởng như bị kích thích muốn bóp chết tiểu nha đầu này. Tiểu nha đầu này quả thật là một kẻ chuyên môn gây ra tai họa, sau khi trắng trợn đánh cướp tại tội ác chi thành, lại còn dám đến nơi này hồ ngôn loạn ngữ, gây ra bao nhiêu phiền phức này nối tiếp phiền phức khác, không có lấy một thời khắc thanh thản. Hắn thầm nói:" tiểu ác ma này thật là khiến người không chịu được, cô ta cần phải bị giam giữ cả đời ở trong hoàng cung!"
Thần Nao đi đến trước mặt hai vị tu luyện giả đó nói:" thỉnh vấn hai vị đại ca, nữ hài mà hai vị đang nói đến hôm nay đã xuất hiện ở đâu vậy?"
Hai người nhìn hắn một cách hồ nghi, nói:" ngươi quen biết nó sao?"
Thần Nam cười nói:" ta mà không biết cô ta hay sao, hôm qua ta cũng bị tiểu nha đầu đó gây phiên phức, chính đang chuẩn bị tìm bắt cô ta đây."
"Ồ, ở phía tiền phương của vùng sơn lâm kia kìa."
Thần Nam cáo biệt hai ngươi rồi đi đến nơi ấy, đã ở trong sơn lâm này hơn nữa ngày, hắn cũng lần lượt gặp qua một số tu luyện giả, nhưng mà không có phát hiện bất cứ một tung tích gì của tiểu bào chủ. Đột nhiện một tiếng điêu vang lên phía trên đỉnh đầu hắn, kim sắc cụa điêu của Đông Phương Phượng Hoàng lượn vòng hạ xuống.
"Này, Thần Tây, ngươi xác nhận tiểu lạp tháp thật sự đi đến nơi này sao? Ta đã tìm kiếm khắp phương viên ba mươi dặm quanh đây, can bản không có phát hiện gì về tung tích của cô ta."
Thần Nam nói:" Cô ta xác thật đã đến nơi này, cũng vừa có một số người đàm luận về cô ta, ta nghĩ cô ta vẫn còn đang ở phụ cận quanh đây, chỉ là sơn lâm này quá dày đặc, cô không phát hiện ra cô ta mà thôi."
Bấy giờ, tiền phường đột nhiên truyện lại một trận la hét chửi rủa:" mọi người mau đến đây, con tiểu quỷ đáng ghét đó đang ở đây......"
Sâu trong sơn lâm vang lên một trận ồn ào, rất nhiều tu luyện giả vội vã chạy đến nơi ấy.
Đông Phương Phượng Hoàng nhìn Thần Nam một cái nói:" Nhanh leo lên trên đại bàng." Thần Nam nhanh chóng nhảy lên, kim sắc cự điêu thuận theo sơn lâm như điện quang bay đến phía trước, gây ra chúng nhân trong rừng một trận kinh hô. Nhìn ra xa xa thấy một lão hổ toàn thân tuyết bạch từ trong rừng nhanh chóng lẫn trốn, cưởi trên lưng hổ là một nữ hài vóc dáng thon dài, y sam rộng thùng thình, gương mặt của nữ hài được phủ bởi một mạng che mặt, tấm màng mỏng thỉnh thoảng bị gió thổi tung lên, tựa như có thể thấy được một dung nhan tuyệt mĩ.
Đông Phương Phượng Hoàng nói:" Đúng là hổ vương của tiểu lạp tháp đó."
Tiểu bào chủ mặc dù đang bỏ chạy, nhưng lại không có lấy một điểm hoảng loạn, không ngừng xoay người ra sau hô ta:" Mau lên nào, bọn ngươi thật quá chậm chạp, tiểu Ngọc của ta đã dừng lại một lúc rồi đó........"
Thần Nam thấy vậy vừa tức giận vừa buồn cười, tiểu ác ma tựa hồ xem việc này như một trò du hí, thực sự khiến người không biết nên khóc hay nên cười. Hắn ở trên không trung lớn tiếng quát:" con tiểu ác ma hay gây ra tai họa kia, ngươi biết bản thân ngươi đã làm ra chuyện gì hay không?"
Tiểu ác ma ngầng đầu quan sát, phát hiện ra một con kim sắc cự điêu quen thuộc, liền đó nhận ra Đông Phương Phượng Hoàng là mông diện nữ tử ngày ấy, cô tựa hồ như minh bạch được điều gì, la lên:" tiểu ngọc mau chạy, hai tên hỗn đản đang truy đến kìa."
Đông Phương Phượng Hoàng tức giận quát lên:" tiểu lạp tháp ngươi dám buông lời càn rỡ đối với ta, ngươi đã quyên đi cuộc giáo huấn lần đó rồi sao?"
"Lão nữ nhân, sớm hay muộn gì cũng có ngày ta sẽ báo thù."
"tiểu lạp tháp, lần này ta nhật định phải kiên quyết trừng phạt ngươi."
Hổ vương tiểu Ngọc tựa nhu một đạo ngân tiễn phóng xuyên trong khu rừng, tiểu bào chủ không ngừng nhìn lên trời chửi rủa:" bại hoại chết tiệt ngươi lại dám cùng với lão nữ nhân đó đi truy bắt ta, ta sớm muộn gì cũng tróc hết gân, xẻo hết thịt, róc hết xương của ngươi ra......." ở trong mắt cô lúc này, Thần Nam mặc dù vô cùng đáng ghét, nhưng rốt cuộc cùng cô ta là " quen trên đường", thời khắc này lại còn câu kết "ngoại nhân" đến bắt cô ta, điều đó khiến cô đặc biệt cáu gắt.
Thần Nam tức giận đến tận xương tận tủy, nhưng cũng vô phương làm gì được nó, chỉ có thể bóp chặt lấy nắm tay mà thôi.
Tiểu bào chủ la lên:" các ngươi muốn bắt ta, đừng tưởng là ta không biết, hai người các ngươi đều là kẻ khốn nạn. Hừm, nhất lộ hóa sắc, nhất khâu chi hạc, hãng giới nhất khí, xà thử nhất oa, nhất gia nhất cá đại hỗn đản......" (bó tay chửi quá cao thâm không dịch được.)
Thần Nàm đối với những "hào ngôn tráng ngữ" của tiểu bào chủ đã thành thói quen, nhưng Đông Phương Phượng Hoàng nghe thấy lại cực kỳ phẫn nộ, tức giận nghiến răng nghiến lợi, ở giữa song thủ xuất hiện tia lửa điện vang lên những tiếng "rè rè" không ngớt.
Một vách núi xuất hiện phía trước tiểu bào chủ, cô bất đắc dĩ phải ra lệnh cho tiểu Ngọc triển khai song dực (hai cánh) bay lên không trung, một hổ một điêu, một trước một sau, cùng nhau phi hành như thiểm điện trên không trung.
Các tu luyện giả trong sơn lâm kinh dị nhìn trên không trung, sau đó sôi nổi nghị luận:
" Nguyên lai nữ hài đáng ghét kia lại là phi hổ đại đạo đã gây náo loạn khắp thành mấy ngày trước."
" Nữ hài đó thật đáng ghét, dưới những phiền phức xôn xao như thế, còn dám đến đây hí lộng chúng ta.⬙
..........
Tiểu Ngọc tuy là thiên sinh dị thú, nhưng lực lượng đã giảm xuống đến cấp một, hiện tại nó đã không thể bay nhanh được bằng kim sắc cự điêu, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần lại hơn, lập tức đã nằm trong phạm vi công kích ma pháp của Đông Phương Phượng Hoàng.
Tiểu bào chủ nhãn tình đưa qua đưa lại, sau đó lớn tiếng gọi to :" lão nữ nhân tỷ tỷ, ta không bỏ chạy nữa, chúng ta dừng lại nói chuyện với nhau đi."
Đông Phương Phượng Hoàng nói với thanh âm đầy phẫn hận:" tiểu lạp tháp, ngươi đó là cố tình chọc giận ta, hãy xem ta làm gì sau khi bắt giữ được ngươi." Nói xong, cô bắt đầu phát động ma pháp công kích, một con hỏa long từ từ ép sát phía sau tiểu Ngọc, từng bước tiếp cận đến.
Tiểu bào chủ vội vàng nói:" tỷ tỷ, muội không biết phải xưng hô với tỷ như thế nào, vì vậy mới gọi tỷ tỷ như vậy, tỷ mau mau đình chỉ lại ma pháp công kích đi, muội không chạy nữa đâu."
Thần Nam ngấm ngầm kinh ngạc, Tiểu bào chủ lại có thể ăn nói nhã nhặn, khẳng định trong đó có âm mưu. Đông Phương Phượng Hoàng nghe thấy, trong lòng có phần dễ chịu hơn, liền đình chỉ lại hỏa diễm công kích, nói:" vậy ngươi hay mau chóng đứng lại, không được tiếp tục bỏ chạy nữa."
Lúc này ba người, hai thú đã bỏ xa chiến trường của cổ thần năm sáu dặm, sau lưng đã không còn một bóng dáng nào của những tu luyện giả. Tiểu bào chủ để hổ vương đáp xuống một thung lũng gần đó, kim sắc cự điêu cũng nhanh chóng đáp theo sau. Thung lũng ba mặt chỉ toàn là núi, cảnh sắc tú mĩ, một khe suối nhỏ từ trong cốc kéo dài ra ngoài, trong cốc nở đầy những hoa trà ngũ nhan lục sắc, hương hoa xộc vào mũi, từng trận thanh hương khiến người túy lúy.
Tiểu bào chủ la lên:" nơi đây cảnh sắc thật sự quá là tuyệt vời, ô, hương thơm quá!"
Thần Nam nói:" tiểu ác ma ngươi không biết bản thân đã gây ra chuyện gì sao, lại còn gây ra biết bao nhiêu là phiền phức."
Tiểu bào chủ chớp chớp cặp mắt to vô tội của mình nói:" đó không phải đều là do ngươi bắt ta làm hay sao?"
Đông Phương Phượng Hoàng nghe thấy điều này, lập tức tránh xa khỏi Thần Nam, cho dù trong mắt cô lời nói của tiểu lạp tháp là thật hay là giả, cô đều cảm thấy có phần sơ xuất. Một tên võ giả thân phận bất minh lại có thể cùng cô đồng hành trên đường, ma pháp sư tối kị cùng võ giả cận thân tác chiến, cô thầm cảm thấy bản thân quá lơ là, phạm vào điều đại kỵ của ma pháp sư, cô toàn thân đã toát ra mồ hôi lạnh.
Thần Nam nghe qua đã biết không hay rồi, tiểu bào chủ đáng ghét này lại muốn hãm hại hắn. " Tiểu ác ma ngươi đang hồ ngôn gì đó, ta muốn ngươi làm những việc đó khi nào?"
Tiểu bảo chủ nói với giọng vô cùng uất ức:" là ngươi muốn ta đi khắp nơi đánh cướp, sau đó tin tức truyền ra, ngươi muốn ta tạm trốn ở đây, ta toàn bộ đều là nghe theo lời ngươi. Chỉ là ở trong vùng thâm sơn cùng cốc này, ta thật sự quá buồn chán, vì vậy mới đi trêu chọc cùng với các vị tu luyện giả, ta biết là ta sai rồi, không nên đi trêu đùa bọn họ. Vừa nãy cũng là ta không tốt, không nên mắng chửi ngươi, ta tưởng là ngươi muốn ta thay ngươi chịu tội, muốn để cho vị tỷ tỷ này bắt ta, ta cảm thấy có phần oan khuất, vì vậy không kiềm được mới mắng chửi ngươi......"
Đông Phương Phượng Hoàng nghe thấy điều đó, liền nhanh chóng thối lùi mấy bước, chuẩn bị cho cuộc chiến đấu.
Thần Nam tức giận đến gần thổ huyết, việc này dù cho có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể tẩy sạch tội tráng cho hắn.
"Tiểu ác ma ngươi.....rõ ràng mọi việc đều là do ngươi làm ra, vì sao lại muốn vu hãm lên người ta? Tiểu nha đầu ngươi quả thật vô cùng giảo trá, hừm, ngươi nghĩ Đông Phương tiểu thư dễ bị ngươi lừa gạt thế sao? Không cần phải tốn sức lực như thế ?"
Tiểu bào chủ gở tấm sa che mặt trên đầu xuống, lộ ra một dung nhan tuyệt mĩ, nhưng lúc này gương mặt của cô đầy vẻ thương tâm, cô yếu ớt than thở: " Thần Bắc ngươi lại dám đối xử với ta như thế sao, ta thực sư là rất đau lòng mà......"
Đông Phương Phượng Hoàng tức giận nói:" nguyên lai ngươi là Thần Bắc, vậy mà trước kia ngươi lại dám lừa ta gọi ngươi là Thần Tây, hừm!"
Thần Nam không ngừng than khổ, dưới sự việc này e rằng không thể nào biện giải được.
Tiểu bào chủ than thở:" chúng ta cùng lớn lên với nhau từ nhỏ, dầu gì ngươi luôn luôn là một vi huynh trưởng chăm sóc ta, vậy mà không thể tưởng được khi gặp phải sự tình này, ngươi để tự bảo vệ bản thân, lại dám đem ta ra thay ngươi gánh tội....."
Cô càng nói càng căm phẫn, càng lúc càng xuất thần, làm như những oan khuất mà mấy ngày qua cô phải gánh chịu bây giờ mới được phát tiết ra, rồi nước mắt lại lả chã rơi xuống, cô bắt đầu khóc nức lên. Không phải là tiểu bào chủ không ngờ lại có biến đổi như thế, chỉ là cô trong tình cảnh này vô luận ra sao cũng không kềm được nước mắt rơi xuống.
Thần Nam ngẩn người ra nghe thấy những gì cô nói, thầm than tiểu bào chủ giảo trá đa mưu, lại còn đóng kịch, hắn thực sự không thể giải thích được chuyện gì.
Đông Phương Phượng Hoàng nói:" tiểu lạp tháp mặc dù ngươi nói rất nhiều, nhưng ta vẫn không hoàn toàn tin tưởng ngươi, vì để chứng minh ngươi thanh bạch, ngươi nhất định phải trở về Thần Phong học viện cùng với ta, ngươi dám không?"
Tiểu bào chủ gật đầu nói:" muội nguyện ý cùng tỷ quay về, chứng minh cho sự thanh bạch của muội."
"Tốt, chúng ta đi nào." Đông Phương Phượng Hoàng nhảy lên kim sắc cự điêu.
Tiểu bào chủ nói:" hôm nay muội thật sự rất thương tâm, không tưởng được hắn ta lại có thể đối xử với muội như thế, tỷ tỷ, muội vẫn còn vài lời muốn nói với hắn."
"Được rồi, muội hãy nói với hắn đi."
Tiểu bào chủ đi đến gần Thần Nam, nhỏ giọng xuống nói:" bại hoại chết tiệt, đáng kiếp tên ác ôn xấu xa."
Thần Nam cảm thấy cuồng dại, hôm nay bị tiểu bào chủ cước lấy hết tiên cơ, bị cô bôi nhọ như thế, hắn lại vô lực biện giải.
"Ô........tiểu ác ma ngươi quả thực hại chết ta mà."
"Đáng kiếp, ai kêu ngươi mang lão nữ nhân đó đến đây truy bắt ta."
" Ta bị cô ta uy hiếp, nếu không sẽ bị cô ta dán họa tượng của ta lên khắp tội ác chi thành, trở thành phi hổ đại đạo cho mọi người đến bắt, đều là do ngươi gây ra tai họa này."
" Dù vậy ngươi cũng không nên đem ta giao ra."
" Ngươi thân phận là công chúa, cho dù nếu bị bắt cũng không có can hệ gì, chỉ cần ta ngầm ám thị cho bọn họ biết, bọn họ lập tức phóng thả ngươi ngay."
Tiểu bào chủ cười hắc hắc nói:" đáng kiếp, ai kêu ngươi nhiều lần mạo phảm bổn công chúa, ngươi hãy đợi mọi người trong tự do chi thành đến truy sát đi." Nói xong, cô đi đến bên cạnh hổ vương tiểu ngọc, trở mình ngồi lên trên nó.
Kim sắc cự điêu cùng hổ vương tiểu ngọc bay thẳng lên trời, Thần Nam hét to:" Này này này...... tiểu ác ma, Đông Phương tiểu thư, ta vẫn còn chưa lên mà, các người vì sao lại bỏ rơi ta như thế này?
Tiểu bào chủ tại không trung than thở:" ngươi đối xử với ta như thế, vẫn còn muốn ta chở ngươi quay về hay sao?"
Đông Phương Phượng Hoàng nói:" ngươi ở nơi này hãy tự kiểm điểm lại bản thân mình một lúc, ngươi rốt cuộc phải gọi bằng danh tính nào đây."
"Này, tiểu ác ma, Phượng Hoàng.......các người không được bỏ mặc ta ở đây."
Đông Phương Phượng Hoàng nghe thấy, huy động ma trượng phóng xuống một phiến hỏa diễm cường đại, theo sau là một đạo thiểm điện bổ đến.
Thần Nam né trái né phải trong cốc, khi hắn né hết những đợt công kích liên tục của ma pháp, tiểu bào chủ cùng Đông Phương Phượng Hoàng đã biến mất vào thiên không.
"Ta chửi!... Thần Nam muốn khóc mà không khóc được, lại bị hai người đó bỏ mặc trong vùng đại sơn này, nơi này cách tội ác chi thành không dưới trăm dặm, hắn nếu muốn vượt qua từng ngọn từng ngọn đại sơn này để quay về, có trời mới biết phải mất bao lâu mới có thể.
" Trời ơi, ma ơi, giúp ta trừng phát hai nữ nhân đó đi, thật đáng hận quá mà, đặc biệt là con tiểu ác mà đó, quả thực .........."
Thần Nam gian nan hành tẩu trong vùng quần sơn này, cố gắng tránh những nơi hoa hương điểu ngữ trên đường đi, cũng có lúc có trân cầm dị thú xuất hiện trước mặt hắn, nhưng hắn căn bản không có tâm tình để quan sát. Hắn chỉ hy vọng trước khi trời tối có thể quay trờ về tự do chi thành, nếu không khi mà màn đêm buông xuống nơi này, hắn lại còn khó khăn để đi tiếp hơn.
" Trước sự việc này ta quả thực đã vô cùng bị động, ta lại chưa trải qua tình huống này hay sao, tiểu ác ma há không phải là có thể tùy ý giảo biện hoang ngôn xảo ngữ, nếu như đối với những lão cổ hữu đó ấn tượng ban đầu mới là chủ đạo, ta há chẳng phải có cái trăm miệng cũng không thể biện bạch được hay sao,
Thần Nam phảng phất như đã nhìn thấy họa tượng của hắn được gián khắp nơi trong tội ác chi thành, vô sô cao thủ trong Thần Phong học viện đang truy bắt hắn, hắn thì bỏ chạy thục mạng khắp nơi. Nghĩ đến đây hắn đã cảm thấy rùng mình, nếu như trở về tự do chi thành như thế này, vô cùng có khă năng sẽ bị người truy bắt như hắn vừa suy đoán.
Hắn trong lòng dần dần có một tia ý tưởng rời khỏi tự do chi thành này, bất quá dù đi đến đâu chăng nữa hắn trước tiên cũng phải quay trở về, bởi vì trong vùng quần sơn mịt mù này hắn không cách nào tìm ra được con đường nối liền đông tây đại lục.
Sau khi Tiểu Bảo Chúa và Đông Phương Phượng Hoàng về đến trên không thành Tội Ác liền ra lệnh cho hai con dị thú nhắm thẳng Thần Phong học viện hạ xuống.
Cư dân trong thành nhìn thấy Hổ Vương trên không liền rối rít la hét:
"Nhìn kìa, phi hổ đại đạo!"
"Đúng, chính là nó, nó không chỉ cướp hết tiền mà còn lệnh cho phi hổ phun lửa thiêu trụi râu ria của ta nữa"
"Cuối cùng nó cũng bị người của Thần Phong học viện bắt được rồi, thiên hạ từ nay đã được thái bình"
......
Tiểu Bảo Chúa ở trên không cúi xuống nhìn ngắm Thần Phong học viện, không hề khẩn trương chút nào, giống như đã giải hết oan khuất, thật tình nhìn không ra một chút sơ hở nào.
"Phượng Hoàng tỷ tỷ, muội thấy đau lòng quá, tên xấu xa đó không ngờ đối xử với muội như vậy, muội quyết định sẽ không dính líu đến hắn nữa, muội có thể cùng tỷ ở lại Thần Phong học viện tu luyện không?"
Đông Phương Phượng Hoàng mặc dù chưa hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng có nhiều hảo cảm với Tiểu Bảo Chúa trên đoạn đường về, nghe thấy cười nói: "Đương nhiên có thể, nhưng muội phải vượt qua một loạt khảo hạch (kiểm tra/xét duyệt) mới có thể gia nhập được"
"Woa". Lúc này trông Tiểu Bảo Chúa như một thiếu nữ ngây thơ vô cùng trong sáng.
Sau khi hai con dị thú hạ xuống đất, Tiểu Bảo Chúa từ trên lưng Hổ vương Tiểu Ngọc nhảy xuống liền vẩy tay một cái, Tiểu Ngọc bỗng biến thành một con mèo con phóng vào lòng cô ta.
Đông Phương Phượng Hoàng vô cùng kinh ngạc, vạn lần không tưởng được Hổ vương lại biết được biến ảo chi đạo (phép biến hóa). Kim điêu của cô ta là hậu duệ của thần điểu đại bằng, cũng có thể xem là thượng linh cầm trân thú nhưng bây giờ so với Tiểu Ngọc hiển nhiên có chút không bì được.
Lúc hai người bước vào Thần Phong học viện, lập tức gây ra một trận xôn xao, không chỉ vì Tiểu Bảo Chúa là phi hổ đại đạo đang nổi đình nổi đám mà còn bởi sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cả hai.
Đông Phương Phượng Hoàng dẫn Tiểu Bảo Chúa xuyên qua đám đông đến chỗ ở của các giáo sư trong học viện, phó viện trưởng khi được bẩm báo liền phái người ra đưa cả hai đến thư phòng của ông.
"Lương tài mĩ chất thế này không ngờ lại là cường đạo, còn trẻ tuổi vậy mà đã học được nhiều thói xấu xa. May mà đã tóm được ngươi rồi nếu không thành Tội Ác sẽ còn bị ngươi nghiêng trời lật đất đến khi nào nữa?"
Tiểu Bảo Chúa trông thấy phó viện trưỏng cười cười híp cả mắt, chợt giật mình, cảm thấy lão già này thật nham hiểm lòng dạ thật không đơn giản chút nào.
"Lão bá bá, ta biết ta sai rồi mà, tất cả đều là do cái gã Thần Bắc sai ta làm đó, hắn mới là kẻ chủ mưu đứng đằng sau".
An viện trưởng bật cười: "Ha ha, tiểu cô nương mưu mô, ngươi không cần phải nói dối nữa đâu, chân tướng sự việc thế nào ta đã biết cả rồi. Ngày hôm đó ngươi đến học viện của chúng ta đăng kí, ngươi quên lão già này đã bảo ngươi đóng tiền học phí rồi sao?
Tiểu Bảo Chúa kinh sợ nói: "A..., là ông ư?"
"Đúng vậy, không ngờ ngươi mới đi khỏi học viện chưa được nửa canh giờ, ngoài Đông thành liền không ngừng báo về tin tức cướp giật, một học sinh của ta đã đuổi theo đến đó, từ xa đã thấy một thanh niên tựa như đang khuyên bảo ngươi dừng tay, ta nghĩ thanh niên đó chính là Thần Bắc mà ngươi đã nói."
"Học sinh của ông dứt khoát đã nhìn lầm rồi, là ta không ngừng xin Thần Bắc ngừng tay "
"Ha ha, tiểu cô nương mưu mô không cần phải xảo biện thêm nữa đâu. Nếu không phải ngươi có con phi hổ, hành tung phiêu hốt bất định, thì đã sớm bị học trò của ta bắt rồi. Tổng hợp từ những tài liệu của học sinhh của ta, lại thêm chính tai nghe những gì ngươi nói, ta đã kết luận việc này hoàn toàn không quan hệ gì với Thần Bắc"
"Tử lão đầu (lão già chết tiệt), xú lão đầu (lão già thúi), phôi lão đầu (lão già hư hỏng, nát bét)... thêm gã học trò đáng ghét nữa..." Tiểu Bảo Chúa trong lòng thầm chửi rủa.
Đông Phương Phượng Hoàng kế bên trừng mắt nhìn Tiểu Bảo Chúa nói: "Tiểu lạp thác (con láo cá, con dơ dáy) ngươi quả thật là đang nói dối may mà ta không hoàn toàn tin ngươi"
Tiểu Bảo Chúa thấy "hoang ngôn đại kế" đã bị bại lộ liền làm ra vẻ đáng thương hại nói: "Cái này cũng không thể trách được muội, xú lão đầu này nói mỗi kỳ phải đóng ba ngàn kim tệ, muội làm sao mà có nhiều tiền đến vậy, nhưng mà muội lại rất muốn gia nhập Thần Phong học viện, bất đắc dĩ ...... vì vậy liền....."
Trong phòng, hai người nghe thấy Tiểu Bảo Chúa gọi phó viện trưởng là xú lão đầu vừa lúng túng dùng tay sờ mũi mình vừa trộm cười, bộ dạng của Tiểu Bảo Chúa trông thật ngây thơ, thiệt là làm cho người ta không giận được.
Đông Phương Phượng Hoàng hỏi: "Viện trưởng người xem phải làm thế nào?"
An viện trưỏng đáp: "Theo như quy định trong thành thì ăn trộm, kẻ cướp bị giam giữ trong năm năm, chút nữa hãy mang nó đến Thành Chủ phủ."
"A, không được, ta phải gia nhập Thần Phong học viện, không được bắt giam ta, xú lão đầu bá bá ta biết lỗi rồi. Ông xem ta chỉ mới mười sáu tuổi thôi, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu. Ông tha cho ta đi" Tiểu Bảo Chúa nhắm vào tính cảm thông của con người, nếu là Thần Nam lúc này nhất định phải than dài, tại sao lại để tiểu ác ma đội lốt thiên sứ chứ?
"Ta nghĩ các Thành chủ sẽ niệm tình ngươi trẻ dại nên phạm pháp mà khai ân cho ngươi"
"Thật không?"
Trên mặt phó viện trưởng thoáng qua chút tiếu ý, đáp: "Xem ra nhiều lắm chỉ giam ngươi ba năm, thường ngày cũng chỉ bắt ngươi chà mâm, rửa chén, hoặc giúp người may vá, cũng không có gì nặng nhọc đâu"
"Không được" nếu vậy Tiểu Bảo Chúa lo lắng vô cùng. Nếu bắt một hoàng gia chi nữ như cô ta phải làm những việc như vậy thì dù cho có giết chết cô ấy cũng không chịu.
Phó viện trưởng nói: "Đông Phương Phượng Hoàng hãy trông coi cô ta, cẩn thận đừng để cô ta không trốn thoát, chốc lát nữa ta sẽ phái người đi báo cho Thành Chủ phủ"
Tiểu Bảo Chúa mở to hai mắt thật đáng thương nhìn phó viện trưởng, mặc dù không nói một tiếng van xin nhưng ánh mắt đã nói lên điều ấy, nếu như người bình thường có thể tha thứ không làm khó cô ấy nhưng phó viện trưởng thì lòng dạ như gang thép vẫy vẫy tay nói: "Đông Phương Phượng Hoàng mang cô ta đi"
"Dạ"
Tiểu Bảo Chúa thấy không còn cách nào làm động lòng phó viện trưởng nên vừa đi ra ngoài vừa hét to: "tử lão đầu, xú lão đầu, phôi lão đầu... uổng công ta nói những lời tốt đẹp với ông, ta nguyền rủa ông tóc sẽ rụng trọc đầu, răng sẽ gãy hết..."
"Rầm" phó viện trưởng hối hả đóng cửa lại, thở hắt ra nói: "Thật đúng là tiểu ma phiền (đồ quái quỷ, phiền phức)"
Tiểu Bảo Chúa sau ra khỏi thư phòng của phó viện trưởng, đang định bảo con hổ Tiểu Ngọc hóa thân để chạy trốn thì Đông Phương Phượng Hoàng giống như làm trò ảo thuật, tạo ra một quả cầu lửa nhỏ không ngừng quay xung quanh Tiểu Bảo Chúa.
Đông Phương Phượng Hoàng nói: "Đừng có coi thường quả cầu lửa nhỏ này, nó có thể thiêu rụi cả một căn phòng trong phút chốc đó. Nếu ngươi không tin, có thể chạy trốn thử"
Tiểu Bảo Chúa nghe xong chán nản vô cùng, thờ ơ nói: "Đông Phương Phượng Hoàng tỷ tỷ ơi, tỷ không tin muội sao?"
"Tin ngươi mới lạ, luôn miệng nói dối, đến bây giờ cũng không có lấy một câu nói thật"
"Nhưng bây giờ những lời nói của muội hoàn toàn là thật, muội thực sự không muốn trốn nữa đâu"
"Chỉ có quỷ mới tin lời ngươi"
"Được rồi, không tin cũng được, tỷ có thể dẫn muội đi tham quan xung quanh học viện được không?"
Đông Phương Phượng Hoàng nhìn chằm chằm, sau khi tin chắc cô ta không thể giở trò gì mới nói: "Được, ngươi theo ta"
Khi di chuyển trong học viện, hai mỹ nhân tuyệt sắc này hấp dẫn vô số cặp mắt nhìn theo, cuối cùng Đông Phương Phượng Hoàng dù muốn dù không cũng đã dẫn Tiểu Bảo Chúa đến nơi cuối cùng trong viện.
"Viện trưởng sao vẫn chưa gọi người của Thành Chủ phủ đến nhỉ?"
"Hoàng tỷ tỷ, tỷ thực sự nhẫn tâm để muội bị người ta đến bắt đi sao?"
Đông Phương Phượng Hoàng không trả lời. Từ phía cửa viện có một nữ sinh đi vào nói: "Đông Phương Phượng Hoàng tỷ tỷ, viện trưởng cho gọi hai người"
"Người của Thành Chủ phủ đã đến rồi sao?"
"Chưa, nhưng hình như viện trưởng vừa mới đón một vị khách"
Quay lại thư phòng của phó viện trưởng lần nữa, Tiểu Bảo Chúa không dám nhìn thẳng vào lão nhân đang đứng trước mặt.
Phó trưởng viện lúng túng cười nói: "Tiểu nha đầu... ngươi... vô tội, ngươi được thả"
"Cái gì?"
"Cái gì?"
Tiểu Bảo Chúa và Đông Phương Phượng Hoàng đều lộ vẻ mặt không thể tin được.
Phó viện trưởng nói: "Nhưng ngươi phải giao nộp hết những gì mà ngươi đã lấy được".
"Không vấn đề gì" Tiểu Bảo Chúa nhẹ nhàng đổ ra một đống kim tệ to lớn rồi không tin hỏi lại: "Ông thiệt sẽ thả ta đi chứ?"
"Thật chứ, mau đi đi, nhưng không được cưỡi con Bạch Hổ bay đi gây sự nữa, nếu không sẽ lại gây ra công phẫn"
Tiểu Bảo Chúa vội nói "Xú lão đầu, ta tại sao lại có cảm giác ông cứ muốn đuổi ta đi khỏi đây, xin hỏi ta có thể gia nhập Thần Phong học viện không?"
"Không được" phó viện trưởng lập tức cự tuyệt, rồi lại nói tiếp: "Ở đây chúng ta không thu nhận những học sinh có vấn đề, tiểu nha đầu mau cút đi"
Tiểu Bảo Chúa nói: "Nhưng ta thực sự muốn gia nhập Thần Phong học viện. Xú lão đầu ông không được kì thị ta, chẳng có ai là không mắc sai lầm, huống hồ chính các người đã không truy cứu chuyện của ta mà"
"Cút mau tiểu nha đầu, Thần Phong học viện sẽ không bao giờ thu nhận ngươi"
"Ta không đi, nếu ông không cho ta gia nhập Thần Phong học viện, ta sẽ không đi đâu hết" Tiểu Bảo Chúa tỏ ra chút tức giận.
Đông Phương Phượng Hoàng nhìn phó viện trưởng rồi lại nhìn Tiểu Bảo Chúa, không hiểu nổi hai người này lại đang hoán đổi vị trí như thế. Vốn dĩ người đáng bị tống giam là Tiểu Bảo Chúa, nay lại là người có quyền chủ động.
Phó viện trưởng nói: "Nếu ngươi muốn gia nhập Thần Phong cũng được, nhưng phải tìm về đây bàn tay bị đứt của cổ thần, nếu không thì nói gì cũng vô ích".
"Xú lão đầu, hãy đợi đấy ta nhất định phải gia nhập Thần Phong học viện." Nói xong Tiểu Bảo Chúa tức giận, hồng hộc đi ra và đóng sầm cửa lại.
Sau khi thấy Tiểu Bảo Chúa đi rồi, Đông Phương Phượng Hoàng liền hỏi: "Viện trưởng phóng thích cho cô ta đi là có ý gì vậy?"
Phó viện trưởng nói: "Có một vị khách vừa đến đây, bảo ta tiểu nha đầu này có một thân phận đặc biệt, thân phận cô ta thật không thường đâu, không thể không thả ra được".
"Quả nhiên thân phận cô ta không bình thường chút nào, thế tại sao lại không cho gia nhập học viện?"
"Một người hay gây phiền toái như thế nếu như để lại ở học viện trước sau sẽ gây náo loạn. Bây giờ chỉ mong cô ta sớm ngày rời khỏi thành Tội Ác"
Thần Nam trèo đèo lội suối, cuối cùng lúc trời nhá nhem tối mới ra khỏi đại sơn.
Màn đêm buông xuống, từng dãy núi chập chùng, thành Tội Ác trông giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
Thần Nam thân hình như điện, chỉ vài lần nhô lên hụp xuống đã tiến vào thành. Sau khi cẩn thận xem xét đại lộ và hẻm nhỏ liền thở hắt ra một hơi. Trong thành không dán họa tượng truy nã hắn. Sự việc không gay go, căng thẳng như hắn tưởng.
Khi trở lại khách sạn đột nhiên nghe thấy có tiếng động lớn ở trong phòng của hắn.
"Có trộm, tên xú tặc nào dám ăn cắp của ta chứ, hôm nay đã phải trèo đèo lội suối mệt quá rồi lại thêm chuyện này thật bực mình quá đi"
Lúc Thần Nam đẩy cửa bước vào, chỉ nhìn thấy bàn ghế bị xô đẩy lung tung, chăn giường lộn xộn, hành lý của hắn bị tháo tung ra, mấy bộ quần áo cũng vứt bừa trên đất.
"Á... bại hoại ngươi... không ngờ trở về nhanh quá" Tiểu Bảo Chúa sắc mặt sợ hãi vô cùng.
"Ha... ha... " Thần Nam cười lớn, hắn ta đâu ngờ rằng tên trộm này lại chính là Tiểu Bảo Chúa là kẻ mà hắn đang muốn tìm nhất, hắn cảm thấy khoảng khắc này thật là tuyệt diệu.
Thần Nam cười đến toàn thân rung lên, siết chặt tay Tiểu Bảo Chúa nói: "Tiểu ác ma ngươi đã hãm hại ta thê thảm tới mức này, hại ta phải lội bộ mấy trăm dặm sơn lộ, vậy mà vẫn còn dám mò đến đây ăn trộm đồ của ta?" đúng là muốn chui đầu vào rọ mà. Thật tức cười..."
"Buông tay ra mau..." Tiểu Bảo Chúa cố gắng chống cự nhưng thần tình thì hoảng loạn vô cùng.
Thần Nam giơ cánh tay còn lại, véo lấy bầu má trơn mịn của cô ta: "Ngươi nói ta nên trừng phạt ngươi thế nào đây?"
"Đồ chết tiệt, mau bỏ tay ra, ngươi dám làm đau ta hả"
"Đến giờ mà ngươi vẫn cứng đầu hả, hôm nay ta quyết thần phục được tiểu nha đầu này"
Tiểu Bảo Chúa vừa tức giận vừa xấu hổ, cảm thấy hối hận vô cùng khi quay lại đây. Cô ta kêu lên: "Ây da... đau quá, đồ chết tiệt ta sớm muộn gì cũng giết chết ngươi"
Thần Nam bị Tiểu Bảo Chúa hại lội bộ cả ngày trời trong sơn lộ, lúc này lại nghe thấy những lời như vậy, hỏa khí bốc lên, liền đẩy Tiểu Bảo Chúa đến gần giường, rồi nằm đè lên cô ta.
Tiểu Bảo Chúa hét toáng lên: "Đồ chết tiệt, ngươi muốn làm gì vậy hả mau thả ta ra..."
Thần Nam xuất thủ chưởng vỗ xuống cặp mông đầy đặn của cô ta, tiếng "chát chát" vang lên liên tục không dứt.
"A, ây da...Tên chết tiệt ngươi dám làm nhục ...... mạo phạm ta, ngươi nhất định sẽ chết... ây da....
"Víu víu" một đạo thiểm điện lóe lên trong phòng, Hổ Vương Tiểu Ngọc thấy chủ nhân bị bắt nạt liền từ trong góc phòng bay ra, nhắm Thần Nam phóng tới một đạo thiểm điện.
Thần Nam không đề phòng, bị thiểm điện đánh trúng, toàn thân cháy đen. Hắn phẫn nộ đến tột cùng, buông Tiểu Bảo Chúa ra, thân hình như quỷ mị, trợn mắt lao tới Tiểu Ngọc, tiếc là Tiểu Ngọc không kịp hoá thân, liền bị hắn ta tóm được.
Hắn thực không biết huyệt đạo trên thân thú vật, liền thi triển điểm huyệt tất cả phương vị của hổ vương. Mỗi một thước da thịt của hổ vương đều bị điểm huyệt hết thảy. Cuối cùng Tiểu Ngọc như một con mèo con hiền lành, hoàn toàn bất động
"Sắc hổ dám cắn trộm ta hả..." Thần Nam nhắm trán Tiểu Ngọc điên cuồng gõ xuống mấy cái. Hổ vương đau quá nhe răng há miệng, nhưng mà thân không động được, lại không thể nói, chỉ có thể trừng mắt lên nhìn. "Còn dám trợn mắt nhìn ta hả, đánh ngươi này, gõ ngươi này..." Thần Nam liên tục gõ cho nó mấy cái. Đến lúc Tiểu Ngọc lệ hổ chảy ròng ròng, trong mắt không dám lộ ra vẻ hung hăng nữa. "Con hổ quái quỷ này dám hợp sức với Tiểu ác ma cùng chống lại ta hảï¼x Chút nữa sẽ thu thập ngươi sau."
Lúc Thần Nam trở lại giường, Tiểu Bảo Chúa kinh sợ vô cùng, giọng run run nói: "Bại hoại... xú tặc... cả ngày ta đã chơi đùa vui vẻ với ngươi rồi, bây giờ ta không muốn chơi nữa..."
"Ngươi đùa đủ rồi nhưng ta thì chưa thấy đủ, ngươi mở miệng ra là nói ta là đồ này đồ kia là chết tiệt là thúi tha... Đừng có quên là ngươi đang nằm trong tay ta. Ta vốn dĩ đã định thả ngươi nhưng bây giờ thì không. Xem ra cần phải huấn luyện ngươi thành một thị nữ hợp cách"
Tiểu Bảo Chúa nghe xong lời này sắc mặt biến đổi hẳn. Suýt nữa thì phát điên lên nhưng cố kiềm chế lại, chịu đựng nói: "Sau này ta sẽ không gọi ngươi là chết tiệt, thúi tha nữa, được chưa?"
"Tất nhiên là phải thế rồi, sau này ngươi phải gọi ta là chủ nhân, rõ chưa?"
Tiểu Bảo Chúa cố kìm nén nộ hỏa nói: "Sau này ta sẽ gọi ngươi là Thần Nam nha, tuyệt đối không gọi nhầm ngươi thành gì khác"
Thần Nam đáp: "Muộn rồi, sau này đồ láu lỉnh, bẻm mép này phải làm thị nữ cho ta"
"Đồ thúi tha, xú tặc, đồ vô sỉ..." Tiểu Bảo Chúa không thể kìm nén thêm được nữa vừa mắng chửi vừa đấm đá cào cấu.
Thần Nam lại đè cô ta xuống giường, tiếng "chát chát" trong phòng lại vang lên.
Tiểu Bảo Chúa cảm thấy xấu hổ và tuyệt vọng vô cùng, mặt cô đỏ lên nhưng không thể nghĩ ra được cách nào để tự cứu mình.
"Bại hoại... ngươi bây giờ đang lăng mạ công chúa một nước đó. Nếu như tin này được truyền đến tai phụ hoàng ta thì... Ai da... ngươi có mười cái đầu cũng không thể nào thoát được... Ái da.... Đừng đánh nữa, ta bảo đảm sẽ không nói ra sự việc hôm nay, hãy ngừng tay lại mau..."
Thần Nam ngưng tay rồi chế nhạo: "Có nguyện làm thị nữ của ta không?"
Tiểu Bảo Chúa nhanh chóng lê xuống cuối giường, nước mắt chảy như mưa: "Ta là công chúa một nước, ngươi làm sao đủ tư cách yêu cầu ta làm như thế? Huống hồ mọi chuyện giữa bọn ta chỉ là hiểu lầm, ta đã không thành tâm với ngươi. Lần sau ta không trêu đùa ngươi nữa, được chứ ?"
Thần Nam: "Tiểu ác ma, ngươi không cần phải diễn kịch với ta nữa, ta sẽ không rơi vào quỷ kế của ngươi đâu"
Tiểu Bảo Chúa đáp: "Được rồi, chúng ta thử làm bạn xem sao, không coi thường nhau nữa được không ?"
"Không được, ngươi có đáp ứng yêu cầu của ta không?"
Nhìn Thần Nam giơ bàn tay lên, Tiểu Bảo Chúa thấy sợ run run nói: "Sao ngươi bức người quá đáng, muốn ta đáp ứng cần phải làm cho ta một số việc, chịu không? Nhưng chúng ta bây giờ vẫn chưa hề có quan hệ chủ tớ đâu đây nhé"
Thần Nam trong lòng mừng thầm, không bao giờ hắn lại ngờ rằng hôm nay làm một đại ác nhân thành công đến thế, có thể doạ nạt được Tiểu Bảo Chúa không sợ trời đất này.
Hắn không bức bách Tiểu Bảo Chúa nữa, tránh khéo quá hóa vụng, trầm giọng nói: "Được, ngươi đợi ta một chút, ta đi tắm chút, đợi lát nữa quay lại sẽ nói chuyện với ngươi sau. Con hổ đáng chết dám tấn công làm cả người ta cháy đen như thế này"
Thấy Thần Nam đi khỏi, Tiểu Bảo Chúa lập tức nhảy xuống giường, ôm lấy Tiểu Ngọc đang bất động
"Tiểu Ngọc, ngươi sao lại bất động như thế... Ai da... ngươi mau mau cử động đi mà, để còn đưa ta ra khỏi nơi này" Cô ta phát hoảng lên vì Tiểu Ngọc vẫn không hề nhúc nhích.
"Tên chết tiệt không ngờ có thể điểm huyệt động vật nữa, đồ ác ôn đáng bị ngàn đao róc thịt mà..." Tiểu Bảo Chúa nhỏ giọng nguyền rủa hắn.
Tiểu Bảo Chúa mặc dù muốn đưa Tiểu Ngọc trốn nhưng lại nghĩ đến chuyện mĩ lệ nữ tử rơi vào tay kẻ xấu, trong lòng thấy sợ vô cùng. Bây giờ Tiểu Ngọc không thể bảo vệ mình nữa, cả thân công lực lại bị phong bế, trời đã tối rồi, thành Tội Ác người tốt kẻ xấu lẫn lộn với nhau, chẳng biết sẽ xảy còn ra chuyện gì nữa.
Lúc Thần Nam trở lại phòng, Tiểu Bảo Chúa đang ôm con hổ đáng thương của mình để sưởi ấm cho nó.
"Tiểu nha đầu mang cho ta chậu nước nóng lại đây"
"Ngươi... ngươi chẳng phải là đã tắm rồi đó sao... vẫn còn muốn nước làm gì"
"Ta muốn rửa chân, phải đi hàng trăm dặm sơn lộ, chân ta đã phồng rộp lên rồi nè"
"Ngươi... muốn ta bê nước rửa chân thì chỉ có nằm mơ thôi nhé, ta chết cũng không làm chuyện đó"
Thần Nam phải tự dàn xếp, liền giảm bớt yêu cầu của mình nói: "huhm... thế thì bưng trà rót cho ta đi, mau bưng trà tới đây mau lên"
Tiểu Bảo Chúa trong lòng nguyền rủa Thần Nam cả trăm lần, nhưng cũng miễn cưỡng đi ra. Sau khi đi ra tiền viện gặp hỏa kế (tiểu nhị/bồi bàn) tiếp lấy bình trà nóng, ánh mắt láo liên, đầu óc đen tối không ngừng suy tính.
"Bại hoại chết tiệt dám làm nhục bổn công chúa, lại còn muốn uống trà ta dâng nữa... Oh, ngày hôm nay ta muốn ngươi phải uống nước rửa chân." Tiểu Bảo Chúa hiển nhiên không thể tự cởi giày vớ ra, liền nhẹ nhàng nhúng chân hổ nhỏ nhắn của Tiểu Ngọc vào nước trà. Cuối cùng nhịn không được bật cười: "Xú tặc cái này là do ngươi tự chuốc lấy nhé. Haha... ha..."
Lúc Thần Nam bưng trà lên định uống thì bắt gặp khóe miệng Tiểu Bảo Chúa cười cười quỷ quyệt, trong đầu hắn tức thì cảnh giác, tách trà này chắc chắn có vấn đề. Hắn đặt tách trà đang đưa đếng miệng xuống, cẩn thận kiểm tra thì phát hiện ra có một sợi lông trắng, rồi lại nhìn nhìn tiểu từ miêu (con mèo nhỏ hiền) Tiểu Ngọc đang trong lòng Tiểu Bảo Chúa, trong chốc lát hiểu ra toàn bộ sự việc, khẳng định tách trà này có "dấu vết" của Hổ vương.
Thần nam tức giận đặt chén trà lên trên bàn nói: "Tiểu ác ma không ngờ đến lúc này mà nguơi vẫn còn giở trò với ta. Xem ra ta quá dễ dãi với ngươi rồi, nhất định phải trừng phạt ngươi"
Tiểu Bảo Chúa sợ run lên, không nghĩ được Thần Nam lại nhìn ra trong tách trà có "huyền cơ", run run hỏi: "Bại... Thần Nam ngươi sao thế, ngươi ... muốn gì?"
"Dám giở trò (động thủ cước) trong trà hả, sau này ta mà không lưu ý chắc bị ngươi hại chết ngay." Vừa nói hắn đứng lên.
Ta không có giở trò (động thủ cước) vào đó... á... ngươi không được qua đây..."
Thần Nam kéo Tiểu Bảo Chúa lại, ném Tiểu Ngọc xuống đất, rồi đẩy cô ta lên giường.
Tiểu Bảo Chúa lúc này thực tình run sợ, hoảng hốt đến cực điểm, run run nói: "Bại hoại, không, Thần Nam... ngươi không được làm bừa ta biết ta sai rồi... lần sau ta không dám nữa"
Bất ngờ Thần Nam cảm thấy có gì đó vô cùng bất an, một cỗ áp lực tuyệt đại từ ngoài cửa sổ ùa vào làm hắn cảm thấy vừa khiếp hồn vía vừa không thể chống cự lại và nó ngày càng mạnh lên. Áp lực cường đại này rất dị thường, như thủy triều dâng hết đợt này đến đợt khác.
Thần Nam sửng sốt, bây giờ hắn đã là một tam giai cao thủ (cao thủ cấp ba) mà vẫn bị cỗ áp lực này chế ngự không thể kháng cự lại chút nào, có thể tưởng tượng tu vi của người đang đến kinh khủng thế nào. Khi hắn bắt ép Tiểu Bảo Chúa trốn đi, tại khách sạn cách kinh đô Sở quốc hàng trăm dặm cũng đã từng có cảm giác bất an cường liệt như vậy, lần này cũng tương tự nhưng lại mãnh liệt hơn rất nhiều.
Thần Nam bỗng liên tưởng đến huyền tổ hoàng đế của Sở quốc, lão yêu quái đã trên 170 tuổi, rồi nhìn sang Tiểu Bảo phát hiện ra cô ta không có cảm giác như hắn, lập tức khẳng định chắc chắn rằng người đến là lão yêu quái chứ không ai khác. Hắn thấy sống lưng lạnh lẽo, lão yêu quái này thực sự đến đây thì tu vi khủng khiếp của lão không chỉ bảo vệ Tiểu Bảo Chúa mà chắc là có âm mưu gì với hắn nữa, hoặc nếu khác thì cũng không dễ dàng tha thứ cho hắn.
Tiểu Tiểu Bảo Chúa nhìn sắc mặt không không ngừng biến đổi của Thần Nam thì trong lòng run lên, sợ hắn "nổi máu thú vật lên"
Một lúc sau Thần Nam mới bình tĩnh lại, đối với lão yêu quái úy kỵ đang bên ngoài, hắn không dám vô lễ thái quá với Tiểu Bảo Chúa.
"Tiểu ác ma đừng nằm ỳ ra trên giường nữa. Mau dậy đi"
Tiểu Bảo Chúa phút chốc thấy thoải mái trở lại nói: "Ai thèm nằm trên giường của ngươi chứ, xú tử liễu"
Thần Nam không thèm quan tâm đến, nhấc con Tiểu Ngọc từ dưới đất lên, trên thân nó loạn xạ những chấm chấm kim sắc kình khí xuyên vào thân thể.
Tiểu Ngọc vừa cử động được lập tức biến thân hóa thành đại hổ thân hình chiếm hết nữa căn phòng rồi như muốn mở miệng gầm rống nhưng Thần Nam đã nhanh tay lẹ mắt, nhét hết giày vớ vào miệng nó, sau đó còn không ngừng vơ vét mấy bộ đồ dơ ném thêm vào. Dù vậy những thứ này làm sao có thể chặn được cái miệng to lớn đỏ lòm của Hổ vương, hắn vội vàng gom hết chăn nệm trên giường rồi nhét đầy hết cả miệng Tiểu Ngọc trước khi nó kịp rống lên.
Dù miệng của Tiểu Ngọc kẹt cứng nhưng nó vẫn nhắm Thần Nam vồ tới, hắn vội vàng né sang một bên, quát Tiểu Bảo Chủ: "Mau kêu con sắc hổ dừng lại ngay, nếu không ta sẽ lột da nó đó"
Tiểu Bảo Chúa kêu to: "Tiểu Ngọc dừng lại đi, bây giờ chúng ta không đánh lại cái tên khốn khiếp này, mai sau sẽ báo thù hắn.
Tiểu Ngọc nhìn Tiểu Bảo Chủ với ánh mắt oan khuất vô hạn, sau cùng thì cũng ngừng công kích rồi không ngừng ói mửa giày dép hôi thúi của Thần Nam mà nó đang ngậm trong miệng ra ngoài.
Tiểu Bảo Chúa bịt mũi, chửi mắng: "Thần Nam ngươi... thiệt xấu xa quá, không ngờ ngươi ác độc nhét những thứ tởm lợm này vào miệng Tiểu Ngọc, ngươi xem bộ dáng nó khó chịu đến mức nào."
Tiểu Ngọc biến nhỏ lại như mèo con, vẫn không ngừng ói, trên đất một đống bầy nhầy.
Thần Nam gắt gỏng lại: "XX, sắc hổ ngươi sao lại yếu ớt vậy, giày vớ của ta không tệ chứ?"
Tiểu Bảo Chủ hét lên: "Xú tử liễu (Đồ thúi tha chết tiệt)"
Tiểu Ngọc không ngờ như có nhân tính gật gật đầu rồi lại bắt đầu ói mửa như điên.
Thần Nam lúng túng lắc đầu nói: "Lội bộ mấy trăm dặm sơn lộ nên "mùi vị" cũng không tầm thường đâu. Sắc hổ cũng đáng đời ngươi lắm, ai kêu ngươi dám dùng thiểm điện đánh trộm ta".
Tiểu Bảo Chúa thương quá, ôm Tiểu Ngọc vào lòng, giúp nó súc miệng, qua một lúc lâu nó đã thôi không còn ói nữa.
Sau khi Thần Nam trở về khách sạn suy nghĩ cẩn thận, dần dần đoán ra được hướng đi của tiểu bào chủ, dựa vào tính tình của cô ta, cô nhất quyết không chịu được sự tịch mịch, nơi đâu có nhiệt náo thì nơi đó không thể thiếu cô ta, cô mười phần đến tám chín phần đã đi tìm cánh tay bị đứt của cổ thần.
" Tiểu ác ma đáng ghét này, thực sự khiến người ta không có lấy được một khoảnh khắc yên bình, thiên vạn lần cũng không thể để cô ta lại gây ra thêm phiền phức nữa."
Ngày hôm sau, hắn miễn cưỡng đi đến Thần Phong học viện, xa xa đã thấy một tuyệt sắc giai nhận đứng phía bên ngoài đại môn, đứng bên cạnh cô ta là một con kim sắc cự điêu to lớn.
" Xem ra ngươi cũng biết suy nghĩ, không dám thất ước, bằng không xem như ngươi đã tự định lấy cái chết cho mình." Tuyệt sắc nữ tử toàn thân vận tử y, toát ra một khí chất cao quý.
Thần Nam nói:" Ta nào dám vậy, vì để chứng minh cho sự thanh bạch của ta, dù cho lên núi đao xuống chảo dầu ta cũng không từ nan , ừm, mà ta phải xưng hô với tiểu thư như thế nào?"
" Ta phục tính(họ kép) Đông Phương, tên Phượng Hoàng."
Thần Nam thoáng sững sờ, đó quả thật là một danh tự đầy cá tính, nếu là được dùng ở trên một người khác, hắn sớm đã cười ầm ầm lên rồi, nhưng tuyệt sắc mĩ nữ trước mắt hắn đích thực phù hợp với cái tên Phượng Hoàng.
"Tên hay lắm, Phượng Hoàng........"
"Câm miệng, ta với cái tên hiềm nghi phạm đại đạo ngươi căn bản không quen thân, ngươi khả dĩ có thể gọi ta là Đông Phương Phượng Hoàng, cũng có thể gọi ta là Đông Phương tiểu thư, nhưng tuyệt đối không chấp nhận cách gọi ta như thế."
Thần Nam cười nói:" Hiểu rồi, ta là Thần Tây, ta sẽ không để tâm nếu cô gọi ta là Tây." Hắn báo ra một giả danh.
"Bùm bùm bùm" điện hồ cường đại thiểm hiện phía trước thân người Đông Phương Phượng Hoàng.
" Chỉ là trò đùa thôi mà, không cần phải tưởng thật như thế."
" Tốt nhất ngươi không nên làm trò trước mặt ta, mau mau đem những tập quán, tính tình của con tiểu lạp tháp đó nói ra cho ta biết."
Thần Nam nói:" Ta đối với tiểu nha đầu đó cũng không quá hiểu rõ lắm, chỉ gần đây ở trên đường quen biết cô ta, bất quá khả năng có thể phóng đoán được hướng đi của cô ta.
Đông Phương Phượng Hoàng nói:" ngươi đoán rằng nó sẽ ở đâu?"
"Cô ta có lẽ đã đi tìm cánh tay bị đứt của cổ thần rồi."
Đông Phương Phượng Hoàng nở một nụ cười nói:" không tưởng được tiểu lạp tháp đó lại gan to mật lớn đến như vậy, sau khi điên cuồng tác án, lại còn dám đến cái nơi nhiệt náo đó."
Di tích trận đại chiến của hai vị cổ thần là vùng địa phương ở cách thành Bắc năm mươi dặm, khi chuẩn bị rời đi, Đông Phương Phượng Hoàng có phần do dự, cuối cùng cô chau mày nhìn Thần Nam nói:" ngươi và ta sẽ cùng cưởi trên đại bàng này, nếu không ngươi không biết khi nào mới có thể đi đến được nơi đó."
Thần Nam cùng Đông Phương Phượng Hoàng nhảy lên lưng cự điêu, kim sắc cự điêu từ mặt đất tạo ra một cổ cuồng phong mãnh liệt, sau đó bay thẳng lên trên trời, tiếng gió vù vù vang lên bên tai của hai người.
Bên trong Thần Phong học viện, một tử y lão nhân cùng với một lam y lão nhân chính đang ngẫng mặt lên trời quan sát.
Tử y lão nhân nói:" lão đầu, ngươi nhìn xem, tôn nữ của ngươi đã tìm ra được cho ngươi một tôn nữ tế (cháu rể) rồi kìa."
Lam ý nhân mỉm cười rủa:" cái lão già ngươi rõ thật là chẳng đứng đắn gì cả......"
Tử y lão nhân nói:" tôn nữ của ngươi tánh khí cao ngạo, mà lại hay tranh cường háo thắng, thực sự sinh lầm thân nữ nhi mà."
Lam y nhân nói:" hồ thuyết bát đạo( nói nhăng nói càn), khi mà tôn nữ ta trở nên ôn nhu, khả dĩ có thể hóa tan vạn niên hàn băng, chỉ là ngươi không được trông qua mà thôi."
..............
Tộc độ phi hành của kim sắc cự điêu như phong như điện, từng dãy cao sơn, từng dòng sông dài, nhanh chóng lần lượt lướt qua dưới thân cự điêu.
Trên đường đi, dưới sự truy vấn "khẩn thiết" "ân cần" của Thần Nam, Đông Phương Phượng Hoàng đành chịu, buộc phải đái khái nói ra tin đồn liên quan đến cánh tay bị đứt của cổ thần.
Ba tháng trước đây một vị phú hộ trong tội ác chi thành khởi công xây dựng, từ dưới đất đào lên được một thiết hạp, bên trong có chứng một quyển sách da dể cổ xưa, nhưng lại không có người nào có thể nhận thức được những văn tự cổ xưa ở trên đó.
Về sau quyển da dê cổ đó được đưa đến thành chủ phủ, mấy vị thành chủ phái người đi đến đại lục thỉnh mời đến mấy vị lão học cứu tinh thông văn tự cổ, vào một tháng trước cuối cùng cũng phiên dịch ra được những văn tự trên đó, nội dung kí tải trên đó với những gì mà Thần Nam nghe được tại tửu lầu đại khái tương đồng.
Sự kiện này được lan truyền đi khắp tự do chi thành, sau đó bồ câu đưa thư mang tin tức này truyền đi đến khắp các địa phương trong đại lục, vô số tu luyện giả cũng vì thế mà đi đến nơi này, đều muốn tìm ra cánh tay bị đứt của cổ thần, do đó có thể lấy được vật nằm trong cánh tay của vị thần đó.
Thần Nam cảm thán:" Vùng quần sơn mênh mông ở trung bộ Thiên Nguyên đại lục quả thật thần bí vô cùng, lúc trước đây tại Lạc Phong sơn mạch ở Sở quốc tây cảnh kinh hiện kỳ lân, lần này tại vùng phụ cận của tội ác chi thành lại ầm ĩ xuất hiện phong ba về cánh tay bị đứt của cổ thần."
Đông Phương Phượng Hoàng nói:" Thập vạn đại sơn này ẩn giấu rất nhiều điều quý giá dị thường, có rất nhiều việc có thể khiến người vô phương tưởng tượng ra được.
Thần Nam vấn hỏi:" Lần trước vì sao kì lân đột nhiên biến mất không nghe thấy tăm tích gì, không lẽ bị Thần Phong học viện của cô bắt đi rồi hay sao?"
Đông Phương Phượng Hoàng nói:" Kỳ lân chính là thông linh thần thú siêu việt đạt đến câp năm, làm sao có thể để người dễ dàng bắt được, đoán rằng nó vẫn còn ở trong Thập vạn đại sơn này."
Kim sắc cự điêu phi hành như điện, năm mươi dặm chỉ nháy mắt đã đến, phía dưới là một vùng thanh sơn thúy cốc, cảnh sắc tú mĩ, thật sự không thể tưởng tượng được nơi đây lại đã từng kinh lịch qua một trận thần chi đại chiến.
Bất quá nếu như cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện, ở trong vùng thanh thúy này, có rất nhiều khe rãnh tựa hồ như bị ngoại lực kích động vào mà tạo ra. Ngoài ra chóp núi của mấy ngọn ải sơn lại bằng phẳng vô cùng, ở dưới dáy của ngọn ải sơn ấy lại rơi lả tả những tảng sơn thạch.
Lúc trước Thần nam vẫn còn hồ nghi về lời đồn của trận cổ thần đại chiến, nhưng thời khắc này hắn đã tin tưởng không còn nghi ngờ gì, hắn có thể tưởng tượng ra được trường đại chiến này kinh thiên động địa thảm liệt như thế nào, hắn tựa hồ như nghe thấy được những tiếng động long trời lở đất, quỷ khốc thần gào tại nơi này.
Ở trong sơn mạch xanh tươi này, mờ mờ ảo ảo, có không ít các nhân ảnh đang lay động.
Đông Phương Phượng Hoàng nói:" Trong phương viên ba mươi dặm quanh đây đều đã từng là chiến trường của hai vị cổ thần, ngươi hạ xuống mà xem xét, ta ở trên không trung này tìm kiếm.
"Phương viên ba mươi dặm!" Thần Nam lạc giọng hít lấy một hơi thanh khí.
Kim sắc cự điêu lượn vòng quanh một lúc, hắn từ trên lưng điêu nhảy xuống phía dưới , dụng lức hít lấy một khẩu thanh khí, nói:" hương thơm quá a!"
Đông Phương Phượng Hoàng nghe thấy sắc mặt nhanh chóng đột biến, lập tức niêm ra một trường chú ngữ, một đạo thiểm điện lập tức phóng ra đuổi theo Thần Nam. Thần Nam tại không trung vội vàng hoành ngang qua vài trượng, thiểm điện kích lên mặt đất oanh vang lên một tiếng động rầm trời, một hố đen cháy xạm lập tức xuất hiện trước mắt mọi người.
Lúc này kim sắc cự điêu đã bay thẳng lên cao không, Đông Phương Phượng Hoàng ở phía trên lạnh giọng nói:" lại dám khinh bạc ta, xem ra người còn may mắn!"
"nữ cường nhân!"
Nhân ảnh trong vùng núi này lần lần lay động, một vùng sơn lâm trước đây hoang tịnh vì cánh tay bị đứt của cổ thần mà dẫn đến rất nhiều kẻ tìm đến điều tra, trong rừng điểu thú đều hoảng loạn, bất ngờ chạy trốn náo loạn khắp nơi.
Thần Nam vượt qua ba ngọn ải sơn, đi đến một thung lũng, nơi đây trước kia hắn lại không phát hiện ra, tại đây trước kia không ngờ lại là một cái hồ, bất quá lúc này đã sớm khô cạn, dòng chảy của con sông chảy qua đây đã bị đổi dòng, đã vòng sang một bên, kỹ lưỡng quan sát phía dưới có thể phát hiện, con sông này sở dĩ thay đổi dòng chảy hoàn toàn là bởi vì một khối cự thạch mọc lên cắt đoạn.
Nhìn về ngọn ải sơn đã mất đi đỉnh chóp ở gần đây, Thần Nam tựa hồ thấy được trận kinh thế đại chiến của hai vị cổ thần năm đó, một vi cổ thần khua tay chém ngang, chặt mất đi đỉnh chóp của một ngọn cao sơn, toái thạch của đỉnh chóp đó bị kích xạ đến nơi này, trong đó một khối sơn thạch cự đại rơi vào trong dòng sông, cắt đứt dòng chảy, khiến dòng sông đổi hướng........
Chuyến thần du (đi vào cỏi thần tiên) nháy mắt đã khiên hắn nhiệt huyết sục sôi, hắn tin tưởng sau khi tu võ đến chí cực tẫn cảnh giới cũng có khả năng phách sơn đoạn lưu như vậy, bởi vì các loại thần thông của phụ thân hắn năm đó đã khiến trong hắn có một kí ức mạnh mẽ.
Bấy giờ cuộc đối thoại của hai vị tu luyện giả truyền đến tai Thần Nam, chỉ nghe thấy một người nói:" nữ hài đó thật quá đáng ghét, hôm qua nó hô hào to lớn rằng đã tìm được tả thủ của cổ thần, ngay khi chúng nhân chạy đến, nó lại lẩn tránh này nọ, nói là đã nhìn lầm rồi. Hôm nay lại hô to nói lớn, rõ ràng là muốn bỡn cợt toàn bộ các tu luyện giả, thực sự là quá sức đáng ghét."
Một người khác nói:" Nếu không phải là nó cưởi trên một con bach hổ bay nhanh như thiểm điện phía trên khu rừng, e rằng nó đã bị chúng nhân bắt giữ được rồi."
" Ta vì sao lại cảm thấy nó với phi hổ đại đạo trong tự do chi thành có điểm gì đó giống nhau nhỉ?"
........
Thần Nam quả thật muốn lập tức tìm ra được tiểu bào chủ, hung hăng véo lấy cái mủi nhỏ của cô, thậm chí có cảm tưởng như bị kích thích muốn bóp chết tiểu nha đầu này. Tiểu nha đầu này quả thật là một kẻ chuyên môn gây ra tai họa, sau khi trắng trợn đánh cướp tại tội ác chi thành, lại còn dám đến nơi này hồ ngôn loạn ngữ, gây ra bao nhiêu phiền phức này nối tiếp phiền phức khác, không có lấy một thời khắc thanh thản. Hắn thầm nói:" tiểu ác ma này thật là khiến người không chịu được, cô ta cần phải bị giam giữ cả đời ở trong hoàng cung!"
Thần Nao đi đến trước mặt hai vị tu luyện giả đó nói:" thỉnh vấn hai vị đại ca, nữ hài mà hai vị đang nói đến hôm nay đã xuất hiện ở đâu vậy?"
Hai người nhìn hắn một cách hồ nghi, nói:" ngươi quen biết nó sao?"
Thần Nam cười nói:" ta mà không biết cô ta hay sao, hôm qua ta cũng bị tiểu nha đầu đó gây phiên phức, chính đang chuẩn bị tìm bắt cô ta đây."
"Ồ, ở phía tiền phương của vùng sơn lâm kia kìa."
Thần Nam cáo biệt hai ngươi rồi đi đến nơi ấy, đã ở trong sơn lâm này hơn nữa ngày, hắn cũng lần lượt gặp qua một số tu luyện giả, nhưng mà không có phát hiện bất cứ một tung tích gì của tiểu bào chủ. Đột nhiện một tiếng điêu vang lên phía trên đỉnh đầu hắn, kim sắc cụa điêu của Đông Phương Phượng Hoàng lượn vòng hạ xuống.
"Này, Thần Tây, ngươi xác nhận tiểu lạp tháp thật sự đi đến nơi này sao? Ta đã tìm kiếm khắp phương viên ba mươi dặm quanh đây, can bản không có phát hiện gì về tung tích của cô ta."
Thần Nam nói:" Cô ta xác thật đã đến nơi này, cũng vừa có một số người đàm luận về cô ta, ta nghĩ cô ta vẫn còn đang ở phụ cận quanh đây, chỉ là sơn lâm này quá dày đặc, cô không phát hiện ra cô ta mà thôi."
Bấy giờ, tiền phường đột nhiên truyện lại một trận la hét chửi rủa:" mọi người mau đến đây, con tiểu quỷ đáng ghét đó đang ở đây......"
Sâu trong sơn lâm vang lên một trận ồn ào, rất nhiều tu luyện giả vội vã chạy đến nơi ấy.
Đông Phương Phượng Hoàng nhìn Thần Nam một cái nói:" Nhanh leo lên trên đại bàng." Thần Nam nhanh chóng nhảy lên, kim sắc cự điêu thuận theo sơn lâm như điện quang bay đến phía trước, gây ra chúng nhân trong rừng một trận kinh hô. Nhìn ra xa xa thấy một lão hổ toàn thân tuyết bạch từ trong rừng nhanh chóng lẫn trốn, cưởi trên lưng hổ là một nữ hài vóc dáng thon dài, y sam rộng thùng thình, gương mặt của nữ hài được phủ bởi một mạng che mặt, tấm màng mỏng thỉnh thoảng bị gió thổi tung lên, tựa như có thể thấy được một dung nhan tuyệt mĩ.
Đông Phương Phượng Hoàng nói:" Đúng là hổ vương của tiểu lạp tháp đó."
Tiểu bào chủ mặc dù đang bỏ chạy, nhưng lại không có lấy một điểm hoảng loạn, không ngừng xoay người ra sau hô ta:" Mau lên nào, bọn ngươi thật quá chậm chạp, tiểu Ngọc của ta đã dừng lại một lúc rồi đó........"
Thần Nam thấy vậy vừa tức giận vừa buồn cười, tiểu ác ma tựa hồ xem việc này như một trò du hí, thực sự khiến người không biết nên khóc hay nên cười. Hắn ở trên không trung lớn tiếng quát:" con tiểu ác ma hay gây ra tai họa kia, ngươi biết bản thân ngươi đã làm ra chuyện gì hay không?"
Tiểu ác ma ngầng đầu quan sát, phát hiện ra một con kim sắc cự điêu quen thuộc, liền đó nhận ra Đông Phương Phượng Hoàng là mông diện nữ tử ngày ấy, cô tựa hồ như minh bạch được điều gì, la lên:" tiểu ngọc mau chạy, hai tên hỗn đản đang truy đến kìa."
Đông Phương Phượng Hoàng tức giận quát lên:" tiểu lạp tháp ngươi dám buông lời càn rỡ đối với ta, ngươi đã quyên đi cuộc giáo huấn lần đó rồi sao?"
"Lão nữ nhân, sớm hay muộn gì cũng có ngày ta sẽ báo thù."
"tiểu lạp tháp, lần này ta nhật định phải kiên quyết trừng phạt ngươi."
Hổ vương tiểu Ngọc tựa nhu một đạo ngân tiễn phóng xuyên trong khu rừng, tiểu bào chủ không ngừng nhìn lên trời chửi rủa:" bại hoại chết tiệt ngươi lại dám cùng với lão nữ nhân đó đi truy bắt ta, ta sớm muộn gì cũng tróc hết gân, xẻo hết thịt, róc hết xương của ngươi ra......." ở trong mắt cô lúc này, Thần Nam mặc dù vô cùng đáng ghét, nhưng rốt cuộc cùng cô ta là " quen trên đường", thời khắc này lại còn câu kết "ngoại nhân" đến bắt cô ta, điều đó khiến cô đặc biệt cáu gắt.
Thần Nam tức giận đến tận xương tận tủy, nhưng cũng vô phương làm gì được nó, chỉ có thể bóp chặt lấy nắm tay mà thôi.
Tiểu bào chủ la lên:" các ngươi muốn bắt ta, đừng tưởng là ta không biết, hai người các ngươi đều là kẻ khốn nạn. Hừm, nhất lộ hóa sắc, nhất khâu chi hạc, hãng giới nhất khí, xà thử nhất oa, nhất gia nhất cá đại hỗn đản......" (bó tay chửi quá cao thâm không dịch được.)
Thần Nàm đối với những "hào ngôn tráng ngữ" của tiểu bào chủ đã thành thói quen, nhưng Đông Phương Phượng Hoàng nghe thấy lại cực kỳ phẫn nộ, tức giận nghiến răng nghiến lợi, ở giữa song thủ xuất hiện tia lửa điện vang lên những tiếng "rè rè" không ngớt.
Một vách núi xuất hiện phía trước tiểu bào chủ, cô bất đắc dĩ phải ra lệnh cho tiểu Ngọc triển khai song dực (hai cánh) bay lên không trung, một hổ một điêu, một trước một sau, cùng nhau phi hành như thiểm điện trên không trung.
Các tu luyện giả trong sơn lâm kinh dị nhìn trên không trung, sau đó sôi nổi nghị luận:
" Nguyên lai nữ hài đáng ghét kia lại là phi hổ đại đạo đã gây náo loạn khắp thành mấy ngày trước."
" Nữ hài đó thật đáng ghét, dưới những phiền phức xôn xao như thế, còn dám đến đây hí lộng chúng ta.⬙
..........
Tiểu Ngọc tuy là thiên sinh dị thú, nhưng lực lượng đã giảm xuống đến cấp một, hiện tại nó đã không thể bay nhanh được bằng kim sắc cự điêu, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần lại hơn, lập tức đã nằm trong phạm vi công kích ma pháp của Đông Phương Phượng Hoàng.
Tiểu bào chủ nhãn tình đưa qua đưa lại, sau đó lớn tiếng gọi to :" lão nữ nhân tỷ tỷ, ta không bỏ chạy nữa, chúng ta dừng lại nói chuyện với nhau đi."
Đông Phương Phượng Hoàng nói với thanh âm đầy phẫn hận:" tiểu lạp tháp, ngươi đó là cố tình chọc giận ta, hãy xem ta làm gì sau khi bắt giữ được ngươi." Nói xong, cô bắt đầu phát động ma pháp công kích, một con hỏa long từ từ ép sát phía sau tiểu Ngọc, từng bước tiếp cận đến.
Tiểu bào chủ vội vàng nói:" tỷ tỷ, muội không biết phải xưng hô với tỷ như thế nào, vì vậy mới gọi tỷ tỷ như vậy, tỷ mau mau đình chỉ lại ma pháp công kích đi, muội không chạy nữa đâu."
Thần Nam ngấm ngầm kinh ngạc, Tiểu bào chủ lại có thể ăn nói nhã nhặn, khẳng định trong đó có âm mưu. Đông Phương Phượng Hoàng nghe thấy, trong lòng có phần dễ chịu hơn, liền đình chỉ lại hỏa diễm công kích, nói:" vậy ngươi hay mau chóng đứng lại, không được tiếp tục bỏ chạy nữa."
Lúc này ba người, hai thú đã bỏ xa chiến trường của cổ thần năm sáu dặm, sau lưng đã không còn một bóng dáng nào của những tu luyện giả. Tiểu bào chủ để hổ vương đáp xuống một thung lũng gần đó, kim sắc cự điêu cũng nhanh chóng đáp theo sau. Thung lũng ba mặt chỉ toàn là núi, cảnh sắc tú mĩ, một khe suối nhỏ từ trong cốc kéo dài ra ngoài, trong cốc nở đầy những hoa trà ngũ nhan lục sắc, hương hoa xộc vào mũi, từng trận thanh hương khiến người túy lúy.
Tiểu bào chủ la lên:" nơi đây cảnh sắc thật sự quá là tuyệt vời, ô, hương thơm quá!"
Thần Nam nói:" tiểu ác ma ngươi không biết bản thân đã gây ra chuyện gì sao, lại còn gây ra biết bao nhiêu là phiền phức."
Tiểu bào chủ chớp chớp cặp mắt to vô tội của mình nói:" đó không phải đều là do ngươi bắt ta làm hay sao?"
Đông Phương Phượng Hoàng nghe thấy điều này, lập tức tránh xa khỏi Thần Nam, cho dù trong mắt cô lời nói của tiểu lạp tháp là thật hay là giả, cô đều cảm thấy có phần sơ xuất. Một tên võ giả thân phận bất minh lại có thể cùng cô đồng hành trên đường, ma pháp sư tối kị cùng võ giả cận thân tác chiến, cô thầm cảm thấy bản thân quá lơ là, phạm vào điều đại kỵ của ma pháp sư, cô toàn thân đã toát ra mồ hôi lạnh.
Thần Nam nghe qua đã biết không hay rồi, tiểu bào chủ đáng ghét này lại muốn hãm hại hắn. " Tiểu ác ma ngươi đang hồ ngôn gì đó, ta muốn ngươi làm những việc đó khi nào?"
Tiểu bảo chủ nói với giọng vô cùng uất ức:" là ngươi muốn ta đi khắp nơi đánh cướp, sau đó tin tức truyền ra, ngươi muốn ta tạm trốn ở đây, ta toàn bộ đều là nghe theo lời ngươi. Chỉ là ở trong vùng thâm sơn cùng cốc này, ta thật sự quá buồn chán, vì vậy mới đi trêu chọc cùng với các vị tu luyện giả, ta biết là ta sai rồi, không nên đi trêu đùa bọn họ. Vừa nãy cũng là ta không tốt, không nên mắng chửi ngươi, ta tưởng là ngươi muốn ta thay ngươi chịu tội, muốn để cho vị tỷ tỷ này bắt ta, ta cảm thấy có phần oan khuất, vì vậy không kiềm được mới mắng chửi ngươi......"
Đông Phương Phượng Hoàng nghe thấy điều đó, liền nhanh chóng thối lùi mấy bước, chuẩn bị cho cuộc chiến đấu.
Thần Nam tức giận đến gần thổ huyết, việc này dù cho có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể tẩy sạch tội tráng cho hắn.
"Tiểu ác ma ngươi.....rõ ràng mọi việc đều là do ngươi làm ra, vì sao lại muốn vu hãm lên người ta? Tiểu nha đầu ngươi quả thật vô cùng giảo trá, hừm, ngươi nghĩ Đông Phương tiểu thư dễ bị ngươi lừa gạt thế sao? Không cần phải tốn sức lực như thế ?"
Tiểu bào chủ gở tấm sa che mặt trên đầu xuống, lộ ra một dung nhan tuyệt mĩ, nhưng lúc này gương mặt của cô đầy vẻ thương tâm, cô yếu ớt than thở: " Thần Bắc ngươi lại dám đối xử với ta như thế sao, ta thực sư là rất đau lòng mà......"
Đông Phương Phượng Hoàng tức giận nói:" nguyên lai ngươi là Thần Bắc, vậy mà trước kia ngươi lại dám lừa ta gọi ngươi là Thần Tây, hừm!"
Thần Nam không ngừng than khổ, dưới sự việc này e rằng không thể nào biện giải được.
Tiểu bào chủ than thở:" chúng ta cùng lớn lên với nhau từ nhỏ, dầu gì ngươi luôn luôn là một vi huynh trưởng chăm sóc ta, vậy mà không thể tưởng được khi gặp phải sự tình này, ngươi để tự bảo vệ bản thân, lại dám đem ta ra thay ngươi gánh tội....."
Cô càng nói càng căm phẫn, càng lúc càng xuất thần, làm như những oan khuất mà mấy ngày qua cô phải gánh chịu bây giờ mới được phát tiết ra, rồi nước mắt lại lả chã rơi xuống, cô bắt đầu khóc nức lên. Không phải là tiểu bào chủ không ngờ lại có biến đổi như thế, chỉ là cô trong tình cảnh này vô luận ra sao cũng không kềm được nước mắt rơi xuống.
Thần Nam ngẩn người ra nghe thấy những gì cô nói, thầm than tiểu bào chủ giảo trá đa mưu, lại còn đóng kịch, hắn thực sự không thể giải thích được chuyện gì.
Đông Phương Phượng Hoàng nói:" tiểu lạp tháp mặc dù ngươi nói rất nhiều, nhưng ta vẫn không hoàn toàn tin tưởng ngươi, vì để chứng minh ngươi thanh bạch, ngươi nhất định phải trở về Thần Phong học viện cùng với ta, ngươi dám không?"
Tiểu bào chủ gật đầu nói:" muội nguyện ý cùng tỷ quay về, chứng minh cho sự thanh bạch của muội."
"Tốt, chúng ta đi nào." Đông Phương Phượng Hoàng nhảy lên kim sắc cự điêu.
Tiểu bào chủ nói:" hôm nay muội thật sự rất thương tâm, không tưởng được hắn ta lại có thể đối xử với muội như thế, tỷ tỷ, muội vẫn còn vài lời muốn nói với hắn."
"Được rồi, muội hãy nói với hắn đi."
Tiểu bào chủ đi đến gần Thần Nam, nhỏ giọng xuống nói:" bại hoại chết tiệt, đáng kiếp tên ác ôn xấu xa."
Thần Nam cảm thấy cuồng dại, hôm nay bị tiểu bào chủ cước lấy hết tiên cơ, bị cô bôi nhọ như thế, hắn lại vô lực biện giải.
"Ô........tiểu ác ma ngươi quả thực hại chết ta mà."
"Đáng kiếp, ai kêu ngươi mang lão nữ nhân đó đến đây truy bắt ta."
" Ta bị cô ta uy hiếp, nếu không sẽ bị cô ta dán họa tượng của ta lên khắp tội ác chi thành, trở thành phi hổ đại đạo cho mọi người đến bắt, đều là do ngươi gây ra tai họa này."
" Dù vậy ngươi cũng không nên đem ta giao ra."
" Ngươi thân phận là công chúa, cho dù nếu bị bắt cũng không có can hệ gì, chỉ cần ta ngầm ám thị cho bọn họ biết, bọn họ lập tức phóng thả ngươi ngay."
Tiểu bào chủ cười hắc hắc nói:" đáng kiếp, ai kêu ngươi nhiều lần mạo phảm bổn công chúa, ngươi hãy đợi mọi người trong tự do chi thành đến truy sát đi." Nói xong, cô đi đến bên cạnh hổ vương tiểu ngọc, trở mình ngồi lên trên nó.
Kim sắc cự điêu cùng hổ vương tiểu ngọc bay thẳng lên trời, Thần Nam hét to:" Này này này...... tiểu ác ma, Đông Phương tiểu thư, ta vẫn còn chưa lên mà, các người vì sao lại bỏ rơi ta như thế này?
Tiểu bào chủ tại không trung than thở:" ngươi đối xử với ta như thế, vẫn còn muốn ta chở ngươi quay về hay sao?"
Đông Phương Phượng Hoàng nói:" ngươi ở nơi này hãy tự kiểm điểm lại bản thân mình một lúc, ngươi rốt cuộc phải gọi bằng danh tính nào đây."
"Này, tiểu ác ma, Phượng Hoàng.......các người không được bỏ mặc ta ở đây."
Đông Phương Phượng Hoàng nghe thấy, huy động ma trượng phóng xuống một phiến hỏa diễm cường đại, theo sau là một đạo thiểm điện bổ đến.
Thần Nam né trái né phải trong cốc, khi hắn né hết những đợt công kích liên tục của ma pháp, tiểu bào chủ cùng Đông Phương Phượng Hoàng đã biến mất vào thiên không.
"Ta chửi!... Thần Nam muốn khóc mà không khóc được, lại bị hai người đó bỏ mặc trong vùng đại sơn này, nơi này cách tội ác chi thành không dưới trăm dặm, hắn nếu muốn vượt qua từng ngọn từng ngọn đại sơn này để quay về, có trời mới biết phải mất bao lâu mới có thể.
" Trời ơi, ma ơi, giúp ta trừng phát hai nữ nhân đó đi, thật đáng hận quá mà, đặc biệt là con tiểu ác mà đó, quả thực .........."
Thần Nam gian nan hành tẩu trong vùng quần sơn này, cố gắng tránh những nơi hoa hương điểu ngữ trên đường đi, cũng có lúc có trân cầm dị thú xuất hiện trước mặt hắn, nhưng hắn căn bản không có tâm tình để quan sát. Hắn chỉ hy vọng trước khi trời tối có thể quay trờ về tự do chi thành, nếu không khi mà màn đêm buông xuống nơi này, hắn lại còn khó khăn để đi tiếp hơn.
" Trước sự việc này ta quả thực đã vô cùng bị động, ta lại chưa trải qua tình huống này hay sao, tiểu ác ma há không phải là có thể tùy ý giảo biện hoang ngôn xảo ngữ, nếu như đối với những lão cổ hữu đó ấn tượng ban đầu mới là chủ đạo, ta há chẳng phải có cái trăm miệng cũng không thể biện bạch được hay sao,
Thần Nam phảng phất như đã nhìn thấy họa tượng của hắn được gián khắp nơi trong tội ác chi thành, vô sô cao thủ trong Thần Phong học viện đang truy bắt hắn, hắn thì bỏ chạy thục mạng khắp nơi. Nghĩ đến đây hắn đã cảm thấy rùng mình, nếu như trở về tự do chi thành như thế này, vô cùng có khă năng sẽ bị người truy bắt như hắn vừa suy đoán.
Hắn trong lòng dần dần có một tia ý tưởng rời khỏi tự do chi thành này, bất quá dù đi đến đâu chăng nữa hắn trước tiên cũng phải quay trở về, bởi vì trong vùng quần sơn mịt mù này hắn không cách nào tìm ra được con đường nối liền đông tây đại lục.
Sau khi Tiểu Bảo Chúa và Đông Phương Phượng Hoàng về đến trên không thành Tội Ác liền ra lệnh cho hai con dị thú nhắm thẳng Thần Phong học viện hạ xuống.
Cư dân trong thành nhìn thấy Hổ Vương trên không liền rối rít la hét:
"Nhìn kìa, phi hổ đại đạo!"
"Đúng, chính là nó, nó không chỉ cướp hết tiền mà còn lệnh cho phi hổ phun lửa thiêu trụi râu ria của ta nữa"
"Cuối cùng nó cũng bị người của Thần Phong học viện bắt được rồi, thiên hạ từ nay đã được thái bình"
......
Tiểu Bảo Chúa ở trên không cúi xuống nhìn ngắm Thần Phong học viện, không hề khẩn trương chút nào, giống như đã giải hết oan khuất, thật tình nhìn không ra một chút sơ hở nào.
"Phượng Hoàng tỷ tỷ, muội thấy đau lòng quá, tên xấu xa đó không ngờ đối xử với muội như vậy, muội quyết định sẽ không dính líu đến hắn nữa, muội có thể cùng tỷ ở lại Thần Phong học viện tu luyện không?"
Đông Phương Phượng Hoàng mặc dù chưa hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng có nhiều hảo cảm với Tiểu Bảo Chúa trên đoạn đường về, nghe thấy cười nói: "Đương nhiên có thể, nhưng muội phải vượt qua một loạt khảo hạch (kiểm tra/xét duyệt) mới có thể gia nhập được"
"Woa". Lúc này trông Tiểu Bảo Chúa như một thiếu nữ ngây thơ vô cùng trong sáng.
Sau khi hai con dị thú hạ xuống đất, Tiểu Bảo Chúa từ trên lưng Hổ vương Tiểu Ngọc nhảy xuống liền vẩy tay một cái, Tiểu Ngọc bỗng biến thành một con mèo con phóng vào lòng cô ta.
Đông Phương Phượng Hoàng vô cùng kinh ngạc, vạn lần không tưởng được Hổ vương lại biết được biến ảo chi đạo (phép biến hóa). Kim điêu của cô ta là hậu duệ của thần điểu đại bằng, cũng có thể xem là thượng linh cầm trân thú nhưng bây giờ so với Tiểu Ngọc hiển nhiên có chút không bì được.
Lúc hai người bước vào Thần Phong học viện, lập tức gây ra một trận xôn xao, không chỉ vì Tiểu Bảo Chúa là phi hổ đại đạo đang nổi đình nổi đám mà còn bởi sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cả hai.
Đông Phương Phượng Hoàng dẫn Tiểu Bảo Chúa xuyên qua đám đông đến chỗ ở của các giáo sư trong học viện, phó viện trưởng khi được bẩm báo liền phái người ra đưa cả hai đến thư phòng của ông.
"Lương tài mĩ chất thế này không ngờ lại là cường đạo, còn trẻ tuổi vậy mà đã học được nhiều thói xấu xa. May mà đã tóm được ngươi rồi nếu không thành Tội Ác sẽ còn bị ngươi nghiêng trời lật đất đến khi nào nữa?"
Tiểu Bảo Chúa trông thấy phó viện trưỏng cười cười híp cả mắt, chợt giật mình, cảm thấy lão già này thật nham hiểm lòng dạ thật không đơn giản chút nào.
"Lão bá bá, ta biết ta sai rồi mà, tất cả đều là do cái gã Thần Bắc sai ta làm đó, hắn mới là kẻ chủ mưu đứng đằng sau".
An viện trưởng bật cười: "Ha ha, tiểu cô nương mưu mô, ngươi không cần phải nói dối nữa đâu, chân tướng sự việc thế nào ta đã biết cả rồi. Ngày hôm đó ngươi đến học viện của chúng ta đăng kí, ngươi quên lão già này đã bảo ngươi đóng tiền học phí rồi sao?
Tiểu Bảo Chúa kinh sợ nói: "A..., là ông ư?"
"Đúng vậy, không ngờ ngươi mới đi khỏi học viện chưa được nửa canh giờ, ngoài Đông thành liền không ngừng báo về tin tức cướp giật, một học sinh của ta đã đuổi theo đến đó, từ xa đã thấy một thanh niên tựa như đang khuyên bảo ngươi dừng tay, ta nghĩ thanh niên đó chính là Thần Bắc mà ngươi đã nói."
"Học sinh của ông dứt khoát đã nhìn lầm rồi, là ta không ngừng xin Thần Bắc ngừng tay "
"Ha ha, tiểu cô nương mưu mô không cần phải xảo biện thêm nữa đâu. Nếu không phải ngươi có con phi hổ, hành tung phiêu hốt bất định, thì đã sớm bị học trò của ta bắt rồi. Tổng hợp từ những tài liệu của học sinhh của ta, lại thêm chính tai nghe những gì ngươi nói, ta đã kết luận việc này hoàn toàn không quan hệ gì với Thần Bắc"
"Tử lão đầu (lão già chết tiệt), xú lão đầu (lão già thúi), phôi lão đầu (lão già hư hỏng, nát bét)... thêm gã học trò đáng ghét nữa..." Tiểu Bảo Chúa trong lòng thầm chửi rủa.
Đông Phương Phượng Hoàng kế bên trừng mắt nhìn Tiểu Bảo Chúa nói: "Tiểu lạp thác (con láo cá, con dơ dáy) ngươi quả thật là đang nói dối may mà ta không hoàn toàn tin ngươi"
Tiểu Bảo Chúa thấy "hoang ngôn đại kế" đã bị bại lộ liền làm ra vẻ đáng thương hại nói: "Cái này cũng không thể trách được muội, xú lão đầu này nói mỗi kỳ phải đóng ba ngàn kim tệ, muội làm sao mà có nhiều tiền đến vậy, nhưng mà muội lại rất muốn gia nhập Thần Phong học viện, bất đắc dĩ ...... vì vậy liền....."
Trong phòng, hai người nghe thấy Tiểu Bảo Chúa gọi phó viện trưởng là xú lão đầu vừa lúng túng dùng tay sờ mũi mình vừa trộm cười, bộ dạng của Tiểu Bảo Chúa trông thật ngây thơ, thiệt là làm cho người ta không giận được.
Đông Phương Phượng Hoàng hỏi: "Viện trưởng người xem phải làm thế nào?"
An viện trưỏng đáp: "Theo như quy định trong thành thì ăn trộm, kẻ cướp bị giam giữ trong năm năm, chút nữa hãy mang nó đến Thành Chủ phủ."
"A, không được, ta phải gia nhập Thần Phong học viện, không được bắt giam ta, xú lão đầu bá bá ta biết lỗi rồi. Ông xem ta chỉ mới mười sáu tuổi thôi, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu. Ông tha cho ta đi" Tiểu Bảo Chúa nhắm vào tính cảm thông của con người, nếu là Thần Nam lúc này nhất định phải than dài, tại sao lại để tiểu ác ma đội lốt thiên sứ chứ?
"Ta nghĩ các Thành chủ sẽ niệm tình ngươi trẻ dại nên phạm pháp mà khai ân cho ngươi"
"Thật không?"
Trên mặt phó viện trưởng thoáng qua chút tiếu ý, đáp: "Xem ra nhiều lắm chỉ giam ngươi ba năm, thường ngày cũng chỉ bắt ngươi chà mâm, rửa chén, hoặc giúp người may vá, cũng không có gì nặng nhọc đâu"
"Không được" nếu vậy Tiểu Bảo Chúa lo lắng vô cùng. Nếu bắt một hoàng gia chi nữ như cô ta phải làm những việc như vậy thì dù cho có giết chết cô ấy cũng không chịu.
Phó viện trưởng nói: "Đông Phương Phượng Hoàng hãy trông coi cô ta, cẩn thận đừng để cô ta không trốn thoát, chốc lát nữa ta sẽ phái người đi báo cho Thành Chủ phủ"
Tiểu Bảo Chúa mở to hai mắt thật đáng thương nhìn phó viện trưởng, mặc dù không nói một tiếng van xin nhưng ánh mắt đã nói lên điều ấy, nếu như người bình thường có thể tha thứ không làm khó cô ấy nhưng phó viện trưởng thì lòng dạ như gang thép vẫy vẫy tay nói: "Đông Phương Phượng Hoàng mang cô ta đi"
"Dạ"
Tiểu Bảo Chúa thấy không còn cách nào làm động lòng phó viện trưởng nên vừa đi ra ngoài vừa hét to: "tử lão đầu, xú lão đầu, phôi lão đầu... uổng công ta nói những lời tốt đẹp với ông, ta nguyền rủa ông tóc sẽ rụng trọc đầu, răng sẽ gãy hết..."
"Rầm" phó viện trưởng hối hả đóng cửa lại, thở hắt ra nói: "Thật đúng là tiểu ma phiền (đồ quái quỷ, phiền phức)"
Tiểu Bảo Chúa sau ra khỏi thư phòng của phó viện trưởng, đang định bảo con hổ Tiểu Ngọc hóa thân để chạy trốn thì Đông Phương Phượng Hoàng giống như làm trò ảo thuật, tạo ra một quả cầu lửa nhỏ không ngừng quay xung quanh Tiểu Bảo Chúa.
Đông Phương Phượng Hoàng nói: "Đừng có coi thường quả cầu lửa nhỏ này, nó có thể thiêu rụi cả một căn phòng trong phút chốc đó. Nếu ngươi không tin, có thể chạy trốn thử"
Tiểu Bảo Chúa nghe xong chán nản vô cùng, thờ ơ nói: "Đông Phương Phượng Hoàng tỷ tỷ ơi, tỷ không tin muội sao?"
"Tin ngươi mới lạ, luôn miệng nói dối, đến bây giờ cũng không có lấy một câu nói thật"
"Nhưng bây giờ những lời nói của muội hoàn toàn là thật, muội thực sự không muốn trốn nữa đâu"
"Chỉ có quỷ mới tin lời ngươi"
"Được rồi, không tin cũng được, tỷ có thể dẫn muội đi tham quan xung quanh học viện được không?"
Đông Phương Phượng Hoàng nhìn chằm chằm, sau khi tin chắc cô ta không thể giở trò gì mới nói: "Được, ngươi theo ta"
Khi di chuyển trong học viện, hai mỹ nhân tuyệt sắc này hấp dẫn vô số cặp mắt nhìn theo, cuối cùng Đông Phương Phượng Hoàng dù muốn dù không cũng đã dẫn Tiểu Bảo Chúa đến nơi cuối cùng trong viện.
"Viện trưởng sao vẫn chưa gọi người của Thành Chủ phủ đến nhỉ?"
"Hoàng tỷ tỷ, tỷ thực sự nhẫn tâm để muội bị người ta đến bắt đi sao?"
Đông Phương Phượng Hoàng không trả lời. Từ phía cửa viện có một nữ sinh đi vào nói: "Đông Phương Phượng Hoàng tỷ tỷ, viện trưởng cho gọi hai người"
"Người của Thành Chủ phủ đã đến rồi sao?"
"Chưa, nhưng hình như viện trưởng vừa mới đón một vị khách"
Quay lại thư phòng của phó viện trưởng lần nữa, Tiểu Bảo Chúa không dám nhìn thẳng vào lão nhân đang đứng trước mặt.
Phó trưởng viện lúng túng cười nói: "Tiểu nha đầu... ngươi... vô tội, ngươi được thả"
"Cái gì?"
"Cái gì?"
Tiểu Bảo Chúa và Đông Phương Phượng Hoàng đều lộ vẻ mặt không thể tin được.
Phó viện trưởng nói: "Nhưng ngươi phải giao nộp hết những gì mà ngươi đã lấy được".
"Không vấn đề gì" Tiểu Bảo Chúa nhẹ nhàng đổ ra một đống kim tệ to lớn rồi không tin hỏi lại: "Ông thiệt sẽ thả ta đi chứ?"
"Thật chứ, mau đi đi, nhưng không được cưỡi con Bạch Hổ bay đi gây sự nữa, nếu không sẽ lại gây ra công phẫn"
Tiểu Bảo Chúa vội nói "Xú lão đầu, ta tại sao lại có cảm giác ông cứ muốn đuổi ta đi khỏi đây, xin hỏi ta có thể gia nhập Thần Phong học viện không?"
"Không được" phó viện trưởng lập tức cự tuyệt, rồi lại nói tiếp: "Ở đây chúng ta không thu nhận những học sinh có vấn đề, tiểu nha đầu mau cút đi"
Tiểu Bảo Chúa nói: "Nhưng ta thực sự muốn gia nhập Thần Phong học viện. Xú lão đầu ông không được kì thị ta, chẳng có ai là không mắc sai lầm, huống hồ chính các người đã không truy cứu chuyện của ta mà"
"Cút mau tiểu nha đầu, Thần Phong học viện sẽ không bao giờ thu nhận ngươi"
"Ta không đi, nếu ông không cho ta gia nhập Thần Phong học viện, ta sẽ không đi đâu hết" Tiểu Bảo Chúa tỏ ra chút tức giận.
Đông Phương Phượng Hoàng nhìn phó viện trưởng rồi lại nhìn Tiểu Bảo Chúa, không hiểu nổi hai người này lại đang hoán đổi vị trí như thế. Vốn dĩ người đáng bị tống giam là Tiểu Bảo Chúa, nay lại là người có quyền chủ động.
Phó viện trưởng nói: "Nếu ngươi muốn gia nhập Thần Phong cũng được, nhưng phải tìm về đây bàn tay bị đứt của cổ thần, nếu không thì nói gì cũng vô ích".
"Xú lão đầu, hãy đợi đấy ta nhất định phải gia nhập Thần Phong học viện." Nói xong Tiểu Bảo Chúa tức giận, hồng hộc đi ra và đóng sầm cửa lại.
Sau khi thấy Tiểu Bảo Chúa đi rồi, Đông Phương Phượng Hoàng liền hỏi: "Viện trưởng phóng thích cho cô ta đi là có ý gì vậy?"
Phó viện trưởng nói: "Có một vị khách vừa đến đây, bảo ta tiểu nha đầu này có một thân phận đặc biệt, thân phận cô ta thật không thường đâu, không thể không thả ra được".
"Quả nhiên thân phận cô ta không bình thường chút nào, thế tại sao lại không cho gia nhập học viện?"
"Một người hay gây phiền toái như thế nếu như để lại ở học viện trước sau sẽ gây náo loạn. Bây giờ chỉ mong cô ta sớm ngày rời khỏi thành Tội Ác"
Thần Nam trèo đèo lội suối, cuối cùng lúc trời nhá nhem tối mới ra khỏi đại sơn.
Màn đêm buông xuống, từng dãy núi chập chùng, thành Tội Ác trông giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
Thần Nam thân hình như điện, chỉ vài lần nhô lên hụp xuống đã tiến vào thành. Sau khi cẩn thận xem xét đại lộ và hẻm nhỏ liền thở hắt ra một hơi. Trong thành không dán họa tượng truy nã hắn. Sự việc không gay go, căng thẳng như hắn tưởng.
Khi trở lại khách sạn đột nhiên nghe thấy có tiếng động lớn ở trong phòng của hắn.
"Có trộm, tên xú tặc nào dám ăn cắp của ta chứ, hôm nay đã phải trèo đèo lội suối mệt quá rồi lại thêm chuyện này thật bực mình quá đi"
Lúc Thần Nam đẩy cửa bước vào, chỉ nhìn thấy bàn ghế bị xô đẩy lung tung, chăn giường lộn xộn, hành lý của hắn bị tháo tung ra, mấy bộ quần áo cũng vứt bừa trên đất.
"Á... bại hoại ngươi... không ngờ trở về nhanh quá" Tiểu Bảo Chúa sắc mặt sợ hãi vô cùng.
"Ha... ha... " Thần Nam cười lớn, hắn ta đâu ngờ rằng tên trộm này lại chính là Tiểu Bảo Chúa là kẻ mà hắn đang muốn tìm nhất, hắn cảm thấy khoảng khắc này thật là tuyệt diệu.
Thần Nam cười đến toàn thân rung lên, siết chặt tay Tiểu Bảo Chúa nói: "Tiểu ác ma ngươi đã hãm hại ta thê thảm tới mức này, hại ta phải lội bộ mấy trăm dặm sơn lộ, vậy mà vẫn còn dám mò đến đây ăn trộm đồ của ta?" đúng là muốn chui đầu vào rọ mà. Thật tức cười..."
"Buông tay ra mau..." Tiểu Bảo Chúa cố gắng chống cự nhưng thần tình thì hoảng loạn vô cùng.
Thần Nam giơ cánh tay còn lại, véo lấy bầu má trơn mịn của cô ta: "Ngươi nói ta nên trừng phạt ngươi thế nào đây?"
"Đồ chết tiệt, mau bỏ tay ra, ngươi dám làm đau ta hả"
"Đến giờ mà ngươi vẫn cứng đầu hả, hôm nay ta quyết thần phục được tiểu nha đầu này"
Tiểu Bảo Chúa vừa tức giận vừa xấu hổ, cảm thấy hối hận vô cùng khi quay lại đây. Cô ta kêu lên: "Ây da... đau quá, đồ chết tiệt ta sớm muộn gì cũng giết chết ngươi"
Thần Nam bị Tiểu Bảo Chúa hại lội bộ cả ngày trời trong sơn lộ, lúc này lại nghe thấy những lời như vậy, hỏa khí bốc lên, liền đẩy Tiểu Bảo Chúa đến gần giường, rồi nằm đè lên cô ta.
Tiểu Bảo Chúa hét toáng lên: "Đồ chết tiệt, ngươi muốn làm gì vậy hả mau thả ta ra..."
Thần Nam xuất thủ chưởng vỗ xuống cặp mông đầy đặn của cô ta, tiếng "chát chát" vang lên liên tục không dứt.
"A, ây da...Tên chết tiệt ngươi dám làm nhục ...... mạo phạm ta, ngươi nhất định sẽ chết... ây da....
"Víu víu" một đạo thiểm điện lóe lên trong phòng, Hổ Vương Tiểu Ngọc thấy chủ nhân bị bắt nạt liền từ trong góc phòng bay ra, nhắm Thần Nam phóng tới một đạo thiểm điện.
Thần Nam không đề phòng, bị thiểm điện đánh trúng, toàn thân cháy đen. Hắn phẫn nộ đến tột cùng, buông Tiểu Bảo Chúa ra, thân hình như quỷ mị, trợn mắt lao tới Tiểu Ngọc, tiếc là Tiểu Ngọc không kịp hoá thân, liền bị hắn ta tóm được.
Hắn thực không biết huyệt đạo trên thân thú vật, liền thi triển điểm huyệt tất cả phương vị của hổ vương. Mỗi một thước da thịt của hổ vương đều bị điểm huyệt hết thảy. Cuối cùng Tiểu Ngọc như một con mèo con hiền lành, hoàn toàn bất động
"Sắc hổ dám cắn trộm ta hả..." Thần Nam nhắm trán Tiểu Ngọc điên cuồng gõ xuống mấy cái. Hổ vương đau quá nhe răng há miệng, nhưng mà thân không động được, lại không thể nói, chỉ có thể trừng mắt lên nhìn. "Còn dám trợn mắt nhìn ta hả, đánh ngươi này, gõ ngươi này..." Thần Nam liên tục gõ cho nó mấy cái. Đến lúc Tiểu Ngọc lệ hổ chảy ròng ròng, trong mắt không dám lộ ra vẻ hung hăng nữa. "Con hổ quái quỷ này dám hợp sức với Tiểu ác ma cùng chống lại ta hảï¼x Chút nữa sẽ thu thập ngươi sau."
Lúc Thần Nam trở lại giường, Tiểu Bảo Chúa kinh sợ vô cùng, giọng run run nói: "Bại hoại... xú tặc... cả ngày ta đã chơi đùa vui vẻ với ngươi rồi, bây giờ ta không muốn chơi nữa..."
"Ngươi đùa đủ rồi nhưng ta thì chưa thấy đủ, ngươi mở miệng ra là nói ta là đồ này đồ kia là chết tiệt là thúi tha... Đừng có quên là ngươi đang nằm trong tay ta. Ta vốn dĩ đã định thả ngươi nhưng bây giờ thì không. Xem ra cần phải huấn luyện ngươi thành một thị nữ hợp cách"
Tiểu Bảo Chúa nghe xong lời này sắc mặt biến đổi hẳn. Suýt nữa thì phát điên lên nhưng cố kiềm chế lại, chịu đựng nói: "Sau này ta sẽ không gọi ngươi là chết tiệt, thúi tha nữa, được chưa?"
"Tất nhiên là phải thế rồi, sau này ngươi phải gọi ta là chủ nhân, rõ chưa?"
Tiểu Bảo Chúa cố kìm nén nộ hỏa nói: "Sau này ta sẽ gọi ngươi là Thần Nam nha, tuyệt đối không gọi nhầm ngươi thành gì khác"
Thần Nam đáp: "Muộn rồi, sau này đồ láu lỉnh, bẻm mép này phải làm thị nữ cho ta"
"Đồ thúi tha, xú tặc, đồ vô sỉ..." Tiểu Bảo Chúa không thể kìm nén thêm được nữa vừa mắng chửi vừa đấm đá cào cấu.
Thần Nam lại đè cô ta xuống giường, tiếng "chát chát" trong phòng lại vang lên.
Tiểu Bảo Chúa cảm thấy xấu hổ và tuyệt vọng vô cùng, mặt cô đỏ lên nhưng không thể nghĩ ra được cách nào để tự cứu mình.
"Bại hoại... ngươi bây giờ đang lăng mạ công chúa một nước đó. Nếu như tin này được truyền đến tai phụ hoàng ta thì... Ai da... ngươi có mười cái đầu cũng không thể nào thoát được... Ái da.... Đừng đánh nữa, ta bảo đảm sẽ không nói ra sự việc hôm nay, hãy ngừng tay lại mau..."
Thần Nam ngưng tay rồi chế nhạo: "Có nguyện làm thị nữ của ta không?"
Tiểu Bảo Chúa nhanh chóng lê xuống cuối giường, nước mắt chảy như mưa: "Ta là công chúa một nước, ngươi làm sao đủ tư cách yêu cầu ta làm như thế? Huống hồ mọi chuyện giữa bọn ta chỉ là hiểu lầm, ta đã không thành tâm với ngươi. Lần sau ta không trêu đùa ngươi nữa, được chứ ?"
Thần Nam: "Tiểu ác ma, ngươi không cần phải diễn kịch với ta nữa, ta sẽ không rơi vào quỷ kế của ngươi đâu"
Tiểu Bảo Chúa đáp: "Được rồi, chúng ta thử làm bạn xem sao, không coi thường nhau nữa được không ?"
"Không được, ngươi có đáp ứng yêu cầu của ta không?"
Nhìn Thần Nam giơ bàn tay lên, Tiểu Bảo Chúa thấy sợ run run nói: "Sao ngươi bức người quá đáng, muốn ta đáp ứng cần phải làm cho ta một số việc, chịu không? Nhưng chúng ta bây giờ vẫn chưa hề có quan hệ chủ tớ đâu đây nhé"
Thần Nam trong lòng mừng thầm, không bao giờ hắn lại ngờ rằng hôm nay làm một đại ác nhân thành công đến thế, có thể doạ nạt được Tiểu Bảo Chúa không sợ trời đất này.
Hắn không bức bách Tiểu Bảo Chúa nữa, tránh khéo quá hóa vụng, trầm giọng nói: "Được, ngươi đợi ta một chút, ta đi tắm chút, đợi lát nữa quay lại sẽ nói chuyện với ngươi sau. Con hổ đáng chết dám tấn công làm cả người ta cháy đen như thế này"
Thấy Thần Nam đi khỏi, Tiểu Bảo Chúa lập tức nhảy xuống giường, ôm lấy Tiểu Ngọc đang bất động
"Tiểu Ngọc, ngươi sao lại bất động như thế... Ai da... ngươi mau mau cử động đi mà, để còn đưa ta ra khỏi nơi này" Cô ta phát hoảng lên vì Tiểu Ngọc vẫn không hề nhúc nhích.
"Tên chết tiệt không ngờ có thể điểm huyệt động vật nữa, đồ ác ôn đáng bị ngàn đao róc thịt mà..." Tiểu Bảo Chúa nhỏ giọng nguyền rủa hắn.
Tiểu Bảo Chúa mặc dù muốn đưa Tiểu Ngọc trốn nhưng lại nghĩ đến chuyện mĩ lệ nữ tử rơi vào tay kẻ xấu, trong lòng thấy sợ vô cùng. Bây giờ Tiểu Ngọc không thể bảo vệ mình nữa, cả thân công lực lại bị phong bế, trời đã tối rồi, thành Tội Ác người tốt kẻ xấu lẫn lộn với nhau, chẳng biết sẽ xảy còn ra chuyện gì nữa.
Lúc Thần Nam trở lại phòng, Tiểu Bảo Chúa đang ôm con hổ đáng thương của mình để sưởi ấm cho nó.
"Tiểu nha đầu mang cho ta chậu nước nóng lại đây"
"Ngươi... ngươi chẳng phải là đã tắm rồi đó sao... vẫn còn muốn nước làm gì"
"Ta muốn rửa chân, phải đi hàng trăm dặm sơn lộ, chân ta đã phồng rộp lên rồi nè"
"Ngươi... muốn ta bê nước rửa chân thì chỉ có nằm mơ thôi nhé, ta chết cũng không làm chuyện đó"
Thần Nam phải tự dàn xếp, liền giảm bớt yêu cầu của mình nói: "huhm... thế thì bưng trà rót cho ta đi, mau bưng trà tới đây mau lên"
Tiểu Bảo Chúa trong lòng nguyền rủa Thần Nam cả trăm lần, nhưng cũng miễn cưỡng đi ra. Sau khi đi ra tiền viện gặp hỏa kế (tiểu nhị/bồi bàn) tiếp lấy bình trà nóng, ánh mắt láo liên, đầu óc đen tối không ngừng suy tính.
"Bại hoại chết tiệt dám làm nhục bổn công chúa, lại còn muốn uống trà ta dâng nữa... Oh, ngày hôm nay ta muốn ngươi phải uống nước rửa chân." Tiểu Bảo Chúa hiển nhiên không thể tự cởi giày vớ ra, liền nhẹ nhàng nhúng chân hổ nhỏ nhắn của Tiểu Ngọc vào nước trà. Cuối cùng nhịn không được bật cười: "Xú tặc cái này là do ngươi tự chuốc lấy nhé. Haha... ha..."
Lúc Thần Nam bưng trà lên định uống thì bắt gặp khóe miệng Tiểu Bảo Chúa cười cười quỷ quyệt, trong đầu hắn tức thì cảnh giác, tách trà này chắc chắn có vấn đề. Hắn đặt tách trà đang đưa đếng miệng xuống, cẩn thận kiểm tra thì phát hiện ra có một sợi lông trắng, rồi lại nhìn nhìn tiểu từ miêu (con mèo nhỏ hiền) Tiểu Ngọc đang trong lòng Tiểu Bảo Chúa, trong chốc lát hiểu ra toàn bộ sự việc, khẳng định tách trà này có "dấu vết" của Hổ vương.
Thần nam tức giận đặt chén trà lên trên bàn nói: "Tiểu ác ma không ngờ đến lúc này mà nguơi vẫn còn giở trò với ta. Xem ra ta quá dễ dãi với ngươi rồi, nhất định phải trừng phạt ngươi"
Tiểu Bảo Chúa sợ run lên, không nghĩ được Thần Nam lại nhìn ra trong tách trà có "huyền cơ", run run hỏi: "Bại... Thần Nam ngươi sao thế, ngươi ... muốn gì?"
"Dám giở trò (động thủ cước) trong trà hả, sau này ta mà không lưu ý chắc bị ngươi hại chết ngay." Vừa nói hắn đứng lên.
Ta không có giở trò (động thủ cước) vào đó... á... ngươi không được qua đây..."
Thần Nam kéo Tiểu Bảo Chúa lại, ném Tiểu Ngọc xuống đất, rồi đẩy cô ta lên giường.
Tiểu Bảo Chúa lúc này thực tình run sợ, hoảng hốt đến cực điểm, run run nói: "Bại hoại, không, Thần Nam... ngươi không được làm bừa ta biết ta sai rồi... lần sau ta không dám nữa"
Bất ngờ Thần Nam cảm thấy có gì đó vô cùng bất an, một cỗ áp lực tuyệt đại từ ngoài cửa sổ ùa vào làm hắn cảm thấy vừa khiếp hồn vía vừa không thể chống cự lại và nó ngày càng mạnh lên. Áp lực cường đại này rất dị thường, như thủy triều dâng hết đợt này đến đợt khác.
Thần Nam sửng sốt, bây giờ hắn đã là một tam giai cao thủ (cao thủ cấp ba) mà vẫn bị cỗ áp lực này chế ngự không thể kháng cự lại chút nào, có thể tưởng tượng tu vi của người đang đến kinh khủng thế nào. Khi hắn bắt ép Tiểu Bảo Chúa trốn đi, tại khách sạn cách kinh đô Sở quốc hàng trăm dặm cũng đã từng có cảm giác bất an cường liệt như vậy, lần này cũng tương tự nhưng lại mãnh liệt hơn rất nhiều.
Thần Nam bỗng liên tưởng đến huyền tổ hoàng đế của Sở quốc, lão yêu quái đã trên tuổi, rồi nhìn sang Tiểu Bảo phát hiện ra cô ta không có cảm giác như hắn, lập tức khẳng định chắc chắn rằng người đến là lão yêu quái chứ không ai khác. Hắn thấy sống lưng lạnh lẽo, lão yêu quái này thực sự đến đây thì tu vi khủng khiếp của lão không chỉ bảo vệ Tiểu Bảo Chúa mà chắc là có âm mưu gì với hắn nữa, hoặc nếu khác thì cũng không dễ dàng tha thứ cho hắn.
Tiểu Tiểu Bảo Chúa nhìn sắc mặt không không ngừng biến đổi của Thần Nam thì trong lòng run lên, sợ hắn "nổi máu thú vật lên"
Một lúc sau Thần Nam mới bình tĩnh lại, đối với lão yêu quái úy kỵ đang bên ngoài, hắn không dám vô lễ thái quá với Tiểu Bảo Chúa.
"Tiểu ác ma đừng nằm ỳ ra trên giường nữa. Mau dậy đi"
Tiểu Bảo Chúa phút chốc thấy thoải mái trở lại nói: "Ai thèm nằm trên giường của ngươi chứ, xú tử liễu"
Thần Nam không thèm quan tâm đến, nhấc con Tiểu Ngọc từ dưới đất lên, trên thân nó loạn xạ những chấm chấm kim sắc kình khí xuyên vào thân thể.
Tiểu Ngọc vừa cử động được lập tức biến thân hóa thành đại hổ thân hình chiếm hết nữa căn phòng rồi như muốn mở miệng gầm rống nhưng Thần Nam đã nhanh tay lẹ mắt, nhét hết giày vớ vào miệng nó, sau đó còn không ngừng vơ vét mấy bộ đồ dơ ném thêm vào. Dù vậy những thứ này làm sao có thể chặn được cái miệng to lớn đỏ lòm của Hổ vương, hắn vội vàng gom hết chăn nệm trên giường rồi nhét đầy hết cả miệng Tiểu Ngọc trước khi nó kịp rống lên.
Dù miệng của Tiểu Ngọc kẹt cứng nhưng nó vẫn nhắm Thần Nam vồ tới, hắn vội vàng né sang một bên, quát Tiểu Bảo Chủ: "Mau kêu con sắc hổ dừng lại ngay, nếu không ta sẽ lột da nó đó"
Tiểu Bảo Chúa kêu to: "Tiểu Ngọc dừng lại đi, bây giờ chúng ta không đánh lại cái tên khốn khiếp này, mai sau sẽ báo thù hắn.
Tiểu Ngọc nhìn Tiểu Bảo Chủ với ánh mắt oan khuất vô hạn, sau cùng thì cũng ngừng công kích rồi không ngừng ói mửa giày dép hôi thúi của Thần Nam mà nó đang ngậm trong miệng ra ngoài.
Tiểu Bảo Chúa bịt mũi, chửi mắng: "Thần Nam ngươi... thiệt xấu xa quá, không ngờ ngươi ác độc nhét những thứ tởm lợm này vào miệng Tiểu Ngọc, ngươi xem bộ dáng nó khó chịu đến mức nào."
Tiểu Ngọc biến nhỏ lại như mèo con, vẫn không ngừng ói, trên đất một đống bầy nhầy.
Thần Nam gắt gỏng lại: "XX, sắc hổ ngươi sao lại yếu ớt vậy, giày vớ của ta không tệ chứ?"
Tiểu Bảo Chủ hét lên: "Xú tử liễu (Đồ thúi tha chết tiệt)"
Tiểu Ngọc không ngờ như có nhân tính gật gật đầu rồi lại bắt đầu ói mửa như điên.
Thần Nam lúng túng lắc đầu nói: "Lội bộ mấy trăm dặm sơn lộ nên "mùi vị" cũng không tầm thường đâu. Sắc hổ cũng đáng đời ngươi lắm, ai kêu ngươi dám dùng thiểm điện đánh trộm ta".
Tiểu Bảo Chúa thương quá, ôm Tiểu Ngọc vào lòng, giúp nó súc miệng, qua một lúc lâu nó đã thôi không còn ói nữa.