Thần Nam lúc này vô cùng kinh ngạc, mấy ngày hôm nay, hắn tuy cảm ứng được Bách Hoa cốc tựa hồ có thể ngưng thiên địa linh khí, tụ tinh hoa nhật nguyệt, nhưng lại cứ nghĩ rằng đó là kết quả của cổ tiên cấm chế. Đến tận lúc này hắn mới phát giác ra mọi thứ đều do nụ hoa lấp lánh tinh oánh đó, tất cả linh khí không ngờ đều bị nó ngưng tụ.
Trước đây, nó đang từ từ trưởng thành nên không cần quá nhiều linh khí. Nhưng hiện tại đã đến lúc nở, tựa hồ vì thế phải cần một lượng lớn thiên địa linh khí và nhật nguyệt tinh hoa.
Liên tiếp trong ba ngày, bên ngoài Bách Hoa cốc bắt đầu nhiệt náo lên, các loại quái thú dần dần xuất hiện. Tất cả đều vây quanh Bách Hoa cốc, không ngừng mong đợi, chăm chú nhìn vào nụ hoa kì dị trong cốc.
Thần Nam bây giờ mới cảm thấy dựng tóc gáy, nơi này thật sự nhanh chóng biến thành chốn tụ tập của yêu quái. Tuy mấy con yêu quái đó bản lĩnh còn xa lắm mới bằng được bọn Bát Ca công chúa, nhưng mỗi con đều là dị chủng hiếm thấy, như đại xà sừng dài, khỉ hai đầu, kiến cực lớn, rết biết bay...
Thông qua sự giải thích của Bát Ca công chúa, Thần Nam mới minh bạch, mấy con yêu thú này đến để hành hương. Tiên hoa trong Bách Hoa cốc đã được nuôi dưỡng gần ba ngàn năm, chỉ đến vài năm gần đây mới có được hình thái ý thức. Hơn nữa, Côn Lôn sơn trong hơn nghìn năm gần đây,đã lưu truyền một truyền thuyết, bên trong tiên hoa đó có một tiên nữ đang ngủ say, là người có khả năng tương lai sẽ trở thành vua của yêu giới Côn Lôn.
Truyền thuyết này từ một lão yêu quái nhiều tuổi nhất truyền lại, do vậy có được sức thuyết phục rất lớn. Đó chính là nguyên nhân tại sao cổ tiên di địa này được chúng yêu coi là Thánh địa. Bình thường chỉ có một vài yêu quái đầu lĩnh thế hệ mới sinh sau này trông coi ở đây, yêu thú bình thường không được tùy ý đến gần.
Đêm nay, trăng sáng vằng vặc, dưới ánh trăng, vô số bóng yêu thú chuyển động chen chúc khắp nơi. Thần Nam không biết được có bao nhiêu yêu thú ẩn hiện tại đây, nhưng có một điểm hắn có thể khẳng định, những yêu thú này biết chuyện tiên hoa sắp nở mà đến chính là từ cái mồm quạ của Bát Ca công chúa.
Trong đêm trăng tròn này, bên ngoài Bách Hoa cốc tuy có hàng vạn yêu thú bao quanh nhưng lại yên tĩnh đến dị thường. Tất cả yêu thú đều đứng im không động đậy, chăm chú nhìn vào cốc.
Ánh trăng như những hạt sương hội tụ vào trong cốc tạo nên một luồng sáng nhu hòa, làm cho tiên hoa bảy màu càng rực rỡ chói mắt hơn.
Bỗng "Ầm ầm ầm" những tiếng sấm kinh thiên vang lên, luồng sáng lúc này đã hội tụ thành một cột ánh sáng nối mặt trăng tròn trên cao kia với tiên hoa.
Bên ngoài Bách Hoa cốc ,vạn yêu bỗng trở nên hỗn loạn, tiếng gầm rống vang lên khắp nơi.
Đối với Thần Nam, Bách Hoa cốc chính là hồi ức sau cùng của hắn về Vũ Hinh. Hắn trở về nơi đây chính để mong tìm được một chút tin tức của nàng, vì thế hắn còn chăm chú quan sát đóa kì hoa đó hơn cả vạn yêu. Một sinh mệnh sắp chào đời, nhưng còn Vũ Hinh thì sao? Lúc này hắn cảm thấy đầu óc có phần mơ hồ, cứ mãi thì thầm nói: "Vũ Hinh..."
Hiện tại, tiên hoa bảy màu đột nhiên chiếu ra vạn đạo hào quang rực rỡ làm cho Bách Hoa cốc sáng rực như ban ngày.
"Tách" một âm thanh nhỏ vang lên, một cánh hoa nhẹ nhàng nở ra, hào quang nhiều màu chính từ trong hoa phát tán ra ngoài.
"Tách","Tách", "Tách", "Tách", lại bốn âm thanh nữa nhẹ vang, bốn cánh hoa từ từ nở ra, ánh sáng bảy màu chiếu sáng chân trời, trong vòng trăm dặm đều có thể thấy được thiên địa dị tượng đó.
Tiên hoa bảy màu tổng cộng có chín cánh, trong đó năm cánh đã nở, còn lại bốn cánh hào quang bao phủ, không có động tĩnh gì. Năm cánh hoa tách ra như một bàn tay nhẹ nhàng bảo hộ sinh mệnh trong tiên hoa.
Đêm nay, trong Bách Hoa cốc tiên khí dâng trào, quang mang bảy màu như nước tuôn ra ngoài cốc, ngàn vạn yêu thú như mê như say, thành kính cầu nguyện, yên lặng chăm chú nhìn vào đóa tiên hoa.
Đêm nay Thần Nam không hề chợp mắt, hắn biết sinh mệnh trong bông hoa sắp chào đời, cửa Bách Hoa cốc sẽ rộng mở, vì thế hắn phải tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi này xông vào cổ tiên di địa.
Bình minh cuối cùng cũng trôi qua, mặt trời đã nhô dần lên từ phía Đông. Một luồng sáng cực đại rực rỡ từ vầng thái dương chiếu sáng khắp cả Bách Hoa cốc.
"Tách","Tách", "Tách", "Tách", bốn âm thanh nhẹ nữa vang lên, bốn cánh hoa cuối cùng của tiên hoa tựa hồ trong cùng một lúc nở ra. Hương hoa thơm ngát phủ đầy mỗi tấc không gian, quang mang bảy màu bắn thẳng lên bầu trời, che mờ cả vầng thái dương mới mọc.
"Oanh", "Oanh", "Oanh",.....
Liên tiếp chín tiếng sấm kinh thiên vang lên, cánh cửa Bách Hoa cốc cuối cùng đã mở ra, cổ tiên cấm chế vào lúc này tạm thời mất đi hiệu lực của nó.
Hào quang trên trời chiếu sáng cả mặt đất, vào thời khắc này giữa thiên địa rực rỡ muôn màu, lại tràn ngập khí tức an lành, thuần khiết.
Một lúc lâu sau đó, quang hoa mới dần dần nhạt đi, cả bầu trời dần yên tĩnh trở lại.
"Hi hi..." Đột nhiên tiếng cười trẻ con non nớt từ trong Bách Hoa cốc vang lên, phá vỡ không khí an tĩnh. Một nữ đồng khoảng ba tuổi đang đứng trên đóa tiên hoa vui sướng cười đùa nhảy múa, nụ cười thật ngây thơ, thuần khiết.
Mọi nụ cười trên thế gian đều như bị lu mờ, trở nên giả tạo trước tiếng cười đáng yêu này. Nụ cười của tiểu đồng thật tự nhiên, ngây thơ, thánh khiết, bất cứ người nào nhìn thấy đều sẽ quên đi những việc đau thương không vui. Nụ cười như vậy tựa hồ không thuộc về nhân gian thế tục.
Vẻ mặt tươi cười ngây thơ của tiểu đồng khiến cho lòng Thần Nam tràn đầy hơi ấm, làm cho cả ngàn vạn yêu thú im lặng vô thanh.
"Hi hi.." tiếng cười trẻ con vui sướng phiêu đãng như vang vọng cả Bách Hoa cốc.
Có lẽ đây đúng thật là một tiểu tiên nữ, cô bé như được tạc từ ngọc, làn da trắng muốt, đôi mắt to chớp động lóng lánh như hắc bảo thạch, chiếc mũi cao thẳng xinh đẹp, chiếc miệng nhỏ đỏ hồng, cô bé so với tiểu thiên sứ còn thánh khiết hơn, so với tiểu tinh linh còn mĩ lệ hơn.
Đôi chân trần nhỏ bé của nó đung đưa trên tiên hoa, mái tóc đen huyền ngang vai mềm mại tùy nghi lay động, đột nhiên nó vẫy tay với Thần Nam gọi: "Ca ca..."
Thanh âm trẻ con ngây thơ lập tức làm Thần Nam giật mình tỉnh lại, hắn không nghĩ tiểu tiên nữ này đột nhiên kêu hắn là ca ca, hắn từng bước từng bước tiến lên phía trước. Tiểu Long bám sát phía sau hắn, tám, chín yêu thú đầu lĩnh cũng cùng tiến lên, những yêu thú còn lại chỉ dám nằm yên tại chỗ, chăm chú nhìn vào trong cốc.
Cấm chế của cổ tiên di địa quả thật đã biến mất, Thần Nam không cảm thấy cản trở nào, liền bước vào trong cốc. Tiểu thiên sứ vẫy cánh tay nhỏ nhắn như ngọc, nhìn kĩ, nụ cười ngọt ngào của nó thật là đáng yêu.
Đột nhiên một cỗ năng lượng cực đại bao la ập tới, đẩy Thần Nam lảo đảo lùi ra sau mười mấy bước. Hắn đại kinh thất sắc, nhìn quanh bốn phía, nhưng không lại không phát hiện được gì.
Tiểu Long cùng tám, chín tên yêu quái đầu lĩnh lại không hề có tí cảm giác nào, bọn chúng tựa hồ căn bản không cảm thấy cỗ năng lượng đó. Chúng ngạc nhiên nhìn Thần Nam rơi lại phía sau, lộ ra thần sắc khó hiểu.
Thần Nam lúc này vô cùng kinh ngạc, mấy ngày hôm nay, hắn tuy cảm ứng được Bách Hoa cốc tựa hồ có thể ngưng thiên địa linh khí, tụ tinh hoa nhật nguyệt, nhưng lại cứ nghĩ rằng đó là kết quả của cổ tiên cấm chế. Đến tận lúc này hắn mới phát giác ra mọi thứ đều do nụ hoa lấp lánh tinh oánh đó, tất cả linh khí không ngờ đều bị nó ngưng tụ.
Trước đây, nó đang từ từ trưởng thành nên không cần quá nhiều linh khí. Nhưng hiện tại đã đến lúc nở, tựa hồ vì thế phải cần một lượng lớn thiên địa linh khí và nhật nguyệt tinh hoa.
Liên tiếp trong ba ngày, bên ngoài Bách Hoa cốc bắt đầu nhiệt náo lên, các loại quái thú dần dần xuất hiện. Tất cả đều vây quanh Bách Hoa cốc, không ngừng mong đợi, chăm chú nhìn vào nụ hoa kì dị trong cốc.
Thần Nam bây giờ mới cảm thấy dựng tóc gáy, nơi này thật sự nhanh chóng biến thành chốn tụ tập của yêu quái. Tuy mấy con yêu quái đó bản lĩnh còn xa lắm mới bằng được bọn Bát Ca công chúa, nhưng mỗi con đều là dị chủng hiếm thấy, như đại xà sừng dài, khỉ hai đầu, kiến cực lớn, rết biết bay...
Thông qua sự giải thích của Bát Ca công chúa, Thần Nam mới minh bạch, mấy con yêu thú này đến để hành hương. Tiên hoa trong Bách Hoa cốc đã được nuôi dưỡng gần ba ngàn năm, chỉ đến vài năm gần đây mới có được hình thái ý thức. Hơn nữa, Côn Lôn sơn trong hơn nghìn năm gần đây,đã lưu truyền một truyền thuyết, bên trong tiên hoa đó có một tiên nữ đang ngủ say, là người có khả năng tương lai sẽ trở thành vua của yêu giới Côn Lôn.
Truyền thuyết này từ một lão yêu quái nhiều tuổi nhất truyền lại, do vậy có được sức thuyết phục rất lớn. Đó chính là nguyên nhân tại sao cổ tiên di địa này được chúng yêu coi là Thánh địa. Bình thường chỉ có một vài yêu quái đầu lĩnh thế hệ mới sinh sau này trông coi ở đây, yêu thú bình thường không được tùy ý đến gần.
Đêm nay, trăng sáng vằng vặc, dưới ánh trăng, vô số bóng yêu thú chuyển động chen chúc khắp nơi. Thần Nam không biết được có bao nhiêu yêu thú ẩn hiện tại đây, nhưng có một điểm hắn có thể khẳng định, những yêu thú này biết chuyện tiên hoa sắp nở mà đến chính là từ cái mồm quạ của Bát Ca công chúa.
Trong đêm trăng tròn này, bên ngoài Bách Hoa cốc tuy có hàng vạn yêu thú bao quanh nhưng lại yên tĩnh đến dị thường. Tất cả yêu thú đều đứng im không động đậy, chăm chú nhìn vào cốc.
Ánh trăng như những hạt sương hội tụ vào trong cốc tạo nên một luồng sáng nhu hòa, làm cho tiên hoa bảy màu càng rực rỡ chói mắt hơn.
Bỗng "Ầm ầm ầm" những tiếng sấm kinh thiên vang lên, luồng sáng lúc này đã hội tụ thành một cột ánh sáng nối mặt trăng tròn trên cao kia với tiên hoa.
Bên ngoài Bách Hoa cốc ,vạn yêu bỗng trở nên hỗn loạn, tiếng gầm rống vang lên khắp nơi.
Đối với Thần Nam, Bách Hoa cốc chính là hồi ức sau cùng của hắn về Vũ Hinh. Hắn trở về nơi đây chính để mong tìm được một chút tin tức của nàng, vì thế hắn còn chăm chú quan sát đóa kì hoa đó hơn cả vạn yêu. Một sinh mệnh sắp chào đời, nhưng còn Vũ Hinh thì sao? Lúc này hắn cảm thấy đầu óc có phần mơ hồ, cứ mãi thì thầm nói: "Vũ Hinh..."
Hiện tại, tiên hoa bảy màu đột nhiên chiếu ra vạn đạo hào quang rực rỡ làm cho Bách Hoa cốc sáng rực như ban ngày.
"Tách" một âm thanh nhỏ vang lên, một cánh hoa nhẹ nhàng nở ra, hào quang nhiều màu chính từ trong hoa phát tán ra ngoài.
"Tách","Tách", "Tách", "Tách", lại bốn âm thanh nữa nhẹ vang, bốn cánh hoa từ từ nở ra, ánh sáng bảy màu chiếu sáng chân trời, trong vòng trăm dặm đều có thể thấy được thiên địa dị tượng đó.
Tiên hoa bảy màu tổng cộng có chín cánh, trong đó năm cánh đã nở, còn lại bốn cánh hào quang bao phủ, không có động tĩnh gì. Năm cánh hoa tách ra như một bàn tay nhẹ nhàng bảo hộ sinh mệnh trong tiên hoa.
Đêm nay, trong Bách Hoa cốc tiên khí dâng trào, quang mang bảy màu như nước tuôn ra ngoài cốc, ngàn vạn yêu thú như mê như say, thành kính cầu nguyện, yên lặng chăm chú nhìn vào đóa tiên hoa.
Đêm nay Thần Nam không hề chợp mắt, hắn biết sinh mệnh trong bông hoa sắp chào đời, cửa Bách Hoa cốc sẽ rộng mở, vì thế hắn phải tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi này xông vào cổ tiên di địa.
Bình minh cuối cùng cũng trôi qua, mặt trời đã nhô dần lên từ phía Đông. Một luồng sáng cực đại rực rỡ từ vầng thái dương chiếu sáng khắp cả Bách Hoa cốc.
"Tách","Tách", "Tách", "Tách", bốn âm thanh nhẹ nữa vang lên, bốn cánh hoa cuối cùng của tiên hoa tựa hồ trong cùng một lúc nở ra. Hương hoa thơm ngát phủ đầy mỗi tấc không gian, quang mang bảy màu bắn thẳng lên bầu trời, che mờ cả vầng thái dương mới mọc.
"Oanh", "Oanh", "Oanh",.....
Liên tiếp chín tiếng sấm kinh thiên vang lên, cánh cửa Bách Hoa cốc cuối cùng đã mở ra, cổ tiên cấm chế vào lúc này tạm thời mất đi hiệu lực của nó.
Hào quang trên trời chiếu sáng cả mặt đất, vào thời khắc này giữa thiên địa rực rỡ muôn màu, lại tràn ngập khí tức an lành, thuần khiết.
Một lúc lâu sau đó, quang hoa mới dần dần nhạt đi, cả bầu trời dần yên tĩnh trở lại.
"Hi hi..." Đột nhiên tiếng cười trẻ con non nớt từ trong Bách Hoa cốc vang lên, phá vỡ không khí an tĩnh. Một nữ đồng khoảng ba tuổi đang đứng trên đóa tiên hoa vui sướng cười đùa nhảy múa, nụ cười thật ngây thơ, thuần khiết.
Mọi nụ cười trên thế gian đều như bị lu mờ, trở nên giả tạo trước tiếng cười đáng yêu này. Nụ cười của tiểu đồng thật tự nhiên, ngây thơ, thánh khiết, bất cứ người nào nhìn thấy đều sẽ quên đi những việc đau thương không vui. Nụ cười như vậy tựa hồ không thuộc về nhân gian thế tục.
Vẻ mặt tươi cười ngây thơ của tiểu đồng khiến cho lòng Thần Nam tràn đầy hơi ấm, làm cho cả ngàn vạn yêu thú im lặng vô thanh.
"Hi hi.." tiếng cười trẻ con vui sướng phiêu đãng như vang vọng cả Bách Hoa cốc.
Có lẽ đây đúng thật là một tiểu tiên nữ, cô bé như được tạc từ ngọc, làn da trắng muốt, đôi mắt to chớp động lóng lánh như hắc bảo thạch, chiếc mũi cao thẳng xinh đẹp, chiếc miệng nhỏ đỏ hồng, cô bé so với tiểu thiên sứ còn thánh khiết hơn, so với tiểu tinh linh còn mĩ lệ hơn.
Đôi chân trần nhỏ bé của nó đung đưa trên tiên hoa, mái tóc đen huyền ngang vai mềm mại tùy nghi lay động, đột nhiên nó vẫy tay với Thần Nam gọi: "Ca ca..."
Thanh âm trẻ con ngây thơ lập tức làm Thần Nam giật mình tỉnh lại, hắn không nghĩ tiểu tiên nữ này đột nhiên kêu hắn là ca ca, hắn từng bước từng bước tiến lên phía trước. Tiểu Long bám sát phía sau hắn, tám, chín yêu thú đầu lĩnh cũng cùng tiến lên, những yêu thú còn lại chỉ dám nằm yên tại chỗ, chăm chú nhìn vào trong cốc.
Cấm chế của cổ tiên di địa quả thật đã biến mất, Thần Nam không cảm thấy cản trở nào, liền bước vào trong cốc. Tiểu thiên sứ vẫy cánh tay nhỏ nhắn như ngọc, nhìn kĩ, nụ cười ngọt ngào của nó thật là đáng yêu.
Đột nhiên một cỗ năng lượng cực đại bao la ập tới, đẩy Thần Nam lảo đảo lùi ra sau mười mấy bước. Hắn đại kinh thất sắc, nhìn quanh bốn phía, nhưng không lại không phát hiện được gì.
Tiểu Long cùng tám, chín tên yêu quái đầu lĩnh lại không hề có tí cảm giác nào, bọn chúng tựa hồ căn bản không cảm thấy cỗ năng lượng đó. Chúng ngạc nhiên nhìn Thần Nam rơi lại phía sau, lộ ra thần sắc khó hiểu.