Tiểu Thần Hi có trí tuệ cao hơn nhiều so với những em bé cùng tuổi, thể chất cũng khác so với người bình thường. Cô bé vô cùng mẫn cảm với năng lượng, sớm đã cảm giác được sức mạnh khủng khiếp của kẻ đứng trước mặt vì thế nên cô bé vô cùng lo lắng cho Thần Nam. Mắt Thần Hi đỏ hoe, gật đầu nhìn theo Thần Nam đang bước đi, không nói thêm lời nào.
Lúc này Tiểu Hầu Gia đã cực kỳ tức giận. Tên thanh niên dáng vẻ bình thường trước mặt lại dám mở mồm cãi gã. Điều này khiến cho gã, vốn hàng ngày ngang ngược, trong lòng như có lửa đốt. Gã chỉ tay vào mặt Thần Nam nói: "Tiểu tử! Hôm nay ngươi chết chắc rồi!" Tiếp theo gã quay đầu lại, nói với mấy người bên cạnh mình: "Các ngươi đều là quý tộc của Khai Nguyên thành, nếu lát nữa nơi này xảy ra đều gì không vui vẻ, các người có thể thu xếp ổn thỏa không?"
Một tay quý tộc trong số đó đáp nhẹ nhàng: "Không vấn đề gì!"
Tiểu Hầu gia cười ha ha nói: "Tốt! Thống khoái!" Vẻ mặt gã lộ ra vẻ dữ tợn, nhìn chằm chằm vào Thần Nam nói: "Tiểu tử ngươi có điều gì muốn nói không?"
Thần Nam ngay từ đầu đã biết được xung đột với kẻ độc ác này là không thể nào tránh khỏi. Lúc này hắn vô cùng bình tĩnh nói: "Đối với người khác thì ta có thể nói đạo lý như đối với ngươi thì ta chẳng có gì để nói cả. Muốn đánh thì đánh!" Nói xong liền bước ra khỏi tiệm may trước.
Tiểu Hầu gia vô cùng giận dữ cười, nói: "Ha ha, tốt! Đã lâu lắm rồi không có ai dám nói với ta như vậy. Ta muốn xem ngươi dựa vào cái gì nào?"
Bên ngoài tiệm cắt may là một con đường chính trong thành, vô cùng rộng rãi, dòng người đi lại không ngớt. Lúc Tiểu Hầu gia bước ra giữa đường, người qua lại bất giác đều dạt sang hai bên đường, dừng lại ở chỗ cách xa bọn chúng.
Nguyên vì lúc này người Tiểu Hầu gia phát xuất ra một luồng khí tức rất mạnh, một nguồn năng lượng lấy hắn làm trung tâm như sóng thuỷ triều khuếch tán ra xung quanh. Cỗ năng lượng cường đại truyền ra khiến cho những người muốn lại gần lảo đảo, nhiều người đi đường kinh hãi nhìn hắn.
Lúc này con phố vốn náo nhiệt đột nhiên yên ắng. Tất cả người đi đường đều dừng chân, đứng từ xa quan sát. Chính giữa con đường rộng rãi trở nên vô cùng trống trải. Cô gái xinh đẹp bên cạnh Tiểu Hầu gia và đám công tử ăn mặc sang trọng kia đều lùi ra ven đường. Giữa đường chỉ còn lại Tiểu Hầu gia và Thần Nam.
"Hắc hắc! Tiểu tử, từ trước tới nay chưa có ai dám cãi lại ta như hôm nay. Ngươi có biết hậu quả của việc làm như vậy không?" Tiểu Hầu gia cười dữ tợn, người gã đột nhiên phát ra thanh sắc quang mang giống như ngọn lửa đang nhảy múa chụp lấy toàn bộ người hắn.
Quần áo trên người hắn chỉ trong chớp mắt đã rách nát, những mảnh vụn quần áo giống như cát bụi bay lên không trung. Trên bộ ngực trần lông lá rậm rạp, đen sì một đám lớn. Ngoài ra lông ở những chỗ khác trên người hắn đều rất dài và rậm. Cả người hắn giống như một con đại tinh tinh hung tàn, bộ dạng vô cùng hung dữ, khủng bố.
Con ngươi hai mắt Thần Nam thu lại, phát ra hai đạo hàn quang, hắn lạnh lùng đáp: "Đừng phí lời, ra tay đi!" Hắn mặc dù biết rằng võ công của Tiểu Hầu gia đã đạt tới Nhị Giai đại thừa cảnh giới, sắp bước vào danh sách Tam Giai cao thủ nhưng hắn không quan tâm. Vào giờ khắc này hắn vô cùng bình tĩnh. Đây là đối địch tâm thái mà hắn đã luyện được từ vạn năm trước. Càng gặp phải kẻ địch mạnh, càng đối diện với đại chiến trong lòng hắn càng bình tĩnh.
Cuộc thi Cường giả nhiệt thân của Tiên Vũ học viện vừa mới kết thúc. Những thanh niên cao thủ của các học viện tới tham gia cuộc đấu vẫn chưa dời đi. Hai ngày nay nhiều người vẫn còn dạo chơi ở đô thành Tấn quốc. Chuyện ồn ào trên tuyến đường chính này nhanh chóng thu hút nhiều thanh niên cao thủ của tứ đại học viện tới.
Có người trong đám đông nhìn thoáng qua đã nhận ra Tiểu Hầu gia hung hãn, lộ ra khí thế của kẻ mạnh. Những người này đều biết hắn là em trai của Thần Uy Tiểu Hầu gia. Thần Uy Tiểu Hầu gia đã vô cùng oai phong trong trận đấu Cường giả nhiệt thân, đánh bại các cao thủ tới tham gia thi đấu của tứ đại học viện. Những người xung quanh hắn đương nhiên cũng trở thành điểm chú ý.
Những người này không biết Tiểu Hầu gia ngông nghênh lại ở đây dấy động can qua, nhưng mọi người đều chờ đợi trận chiến này. Có lẽ đây là mong muốn thầm kín chung của mọi người. Những xung đột dữ dội của người khác chính là niềm vui của bản thân.
Tiểu Hầu gia khi nói chuyện đã bị thua thiệt, sớm đã thống hận Thần Nam. Gã thét lớn: "Tiểu tử! Ngươi chết đi cho ta!" Tiếng thét ầm ầm vang vọng ở trận chiến giống như tiếng sấm rền. Nhiều người dân đứng xem ở đó bị chấn động đến nỗi lảo đảo người. Nhiều người sợ hãi vội vàng bịt chặt lỗ tai lại.
Tiểu Hầu gia thân hóa thành một đạo thanh quang, nhanh như một tia chớp lao tới chỗ Thần Nam.
Thần Nam gầm lên một tiếng, sức mạnh dồn nén trong người đột nhiên sôi sục. Một luồng khí tức mạnh mẽ từ trong người hắn bỗng chốc phóng xuất ra ngoài. Kim quang chói lòa bao phủ khắp người hắn, ánh sáng lấp lánh như chiến thần kim giáp bao phủ khắp bên ngoài.
Những người khác nhìn thấy là một đạo thanh quang lao về phía Thần Nam còn Thần Nam nhìn thấy mười mấy quyền ảnh đan xen vào nhau dữ tợn đánh tới phía hắn. Hắn nhảy tiến lên một bước, cả con đường cũng rung theo. Quyền phải của hắn dũng mãnh xuất ra, lấy lực kháng lực, lấy bạo chế bạo.
Bốn phía kim sắc quyền ảnh là một đạo kim quang hừng hực, giống như một con kim xà đang uốn lượn, sức mạnh khủng khiếp khiến cho không gian như bị gấp khúc, dường như muốn làm tê liệt hư không ở xung quanh quyền ảnh. Một áp lực lớn cuồn cuộn khắp nơi, những người đứng xem bị sức mạnh đang trào dâng đẩy lùi ra sau. Những chuyển động đáng sợ này khiến cho mọi người đều cảm thấy sợ hãi. Cho dù là những tu luyện giả bản lĩnh cao thâm cũng không phải là ngoại lệ.
Hữu quyền của Thần Nam lao thẳng vào giữa quyền ảnh của Tiểu Hầu gia. Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên trong trận chiến. Một luồng năng lượng vô cùng cường đại từ trong trận chiến xuất ra.
Kim, thanh hai đạo ánh sáng giống như mặt trời gay gắt chiếu rọi, ánh sáng lấp lánh chói mắt, năng lượng khổng lồ thoát ra như núi lở. Sức mạnh phóng ra khiến cho tất cả những người đứng xem đều lùi về sau ba trượng. Nhiều người ngã ngửa trên mặt đất, hiện trường là cảnh hỗn loạn.
Giữa phố, năng lượng tuôn trào, gió lớn gào thét, cuồng phong thổi tung mái tóc dài của Thần Nam. Tuy nhiên người hắn giống như một chiếc cọc thép đứng chắc ở nơi đó. Lúc đó bóng dáng hắn cho người ta liên tưởng đến một bức trường thành không thể nào có thể leo được. Xung quanh hắn như cuồn cuộn một sức mạnh thần ma. Hắn giống như một đế chủ quân lâm thiên hạ khiến cho tất cả đều phải sợ hãi.
Ảo giác? Những người đứng xem đã không phân biệt được rõ ràng.
Năng lượng đáng sợ dần dần biến mất, cuồng phong cũng dần dần ngừng lại, trước mặt Thần Nam xuất hiện một cái rãnh lớn sâu một trượng. Con đường bị hủy hoại nặng nề.
"Khụ... khụ..." Trong hố sâu phát ra tiếng một cơn ho. Một bàn tay lớn bám lấy thành hố, Tiểu Hầu gia mặt toàn đất cát vất vả bò lên trên. Lúc này trông hắn ta vô cùng thê thảm. Tay phải hắn sưng húp bầm dập. Nếu như lúc quan trọng cuối cùng hắn ta không dùng kỳ công lấy chưởng đỡ lực dẫn tới tứ chi bách mạch thì bây giờ tay phải của hắn đã hoàn toàn bị phế rồi.
Một quyền! Chỉ một quyền đã bại! Điều này khiến cho Tiểu Hầu gia ngang ngược có cảm giác muốn khóc. Đây là sự sỉ nhục lớn nhất từ trước tới giờ mà hắn gặp phải, cho dù là đại ca hắn cũng không dễ dàng đánh bại hắn như vậy.
Tiểu Thần Hi có trí tuệ cao hơn nhiều so với những em bé cùng tuổi, thể chất cũng khác so với người bình thường. Cô bé vô cùng mẫn cảm với năng lượng, sớm đã cảm giác được sức mạnh khủng khiếp của kẻ đứng trước mặt vì thế nên cô bé vô cùng lo lắng cho Thần Nam. Mắt Thần Hi đỏ hoe, gật đầu nhìn theo Thần Nam đang bước đi, không nói thêm lời nào.
Lúc này Tiểu Hầu Gia đã cực kỳ tức giận. Tên thanh niên dáng vẻ bình thường trước mặt lại dám mở mồm cãi gã. Điều này khiến cho gã, vốn hàng ngày ngang ngược, trong lòng như có lửa đốt. Gã chỉ tay vào mặt Thần Nam nói: "Tiểu tử! Hôm nay ngươi chết chắc rồi!" Tiếp theo gã quay đầu lại, nói với mấy người bên cạnh mình: "Các ngươi đều là quý tộc của Khai Nguyên thành, nếu lát nữa nơi này xảy ra đều gì không vui vẻ, các người có thể thu xếp ổn thỏa không?"
Một tay quý tộc trong số đó đáp nhẹ nhàng: "Không vấn đề gì!"
Tiểu Hầu gia cười ha ha nói: "Tốt! Thống khoái!" Vẻ mặt gã lộ ra vẻ dữ tợn, nhìn chằm chằm vào Thần Nam nói: "Tiểu tử ngươi có điều gì muốn nói không?"
Thần Nam ngay từ đầu đã biết được xung đột với kẻ độc ác này là không thể nào tránh khỏi. Lúc này hắn vô cùng bình tĩnh nói: "Đối với người khác thì ta có thể nói đạo lý như đối với ngươi thì ta chẳng có gì để nói cả. Muốn đánh thì đánh!" Nói xong liền bước ra khỏi tiệm may trước.
Tiểu Hầu gia vô cùng giận dữ cười, nói: "Ha ha, tốt! Đã lâu lắm rồi không có ai dám nói với ta như vậy. Ta muốn xem ngươi dựa vào cái gì nào?"
Bên ngoài tiệm cắt may là một con đường chính trong thành, vô cùng rộng rãi, dòng người đi lại không ngớt. Lúc Tiểu Hầu gia bước ra giữa đường, người qua lại bất giác đều dạt sang hai bên đường, dừng lại ở chỗ cách xa bọn chúng.
Nguyên vì lúc này người Tiểu Hầu gia phát xuất ra một luồng khí tức rất mạnh, một nguồn năng lượng lấy hắn làm trung tâm như sóng thuỷ triều khuếch tán ra xung quanh. Cỗ năng lượng cường đại truyền ra khiến cho những người muốn lại gần lảo đảo, nhiều người đi đường kinh hãi nhìn hắn.
Lúc này con phố vốn náo nhiệt đột nhiên yên ắng. Tất cả người đi đường đều dừng chân, đứng từ xa quan sát. Chính giữa con đường rộng rãi trở nên vô cùng trống trải. Cô gái xinh đẹp bên cạnh Tiểu Hầu gia và đám công tử ăn mặc sang trọng kia đều lùi ra ven đường. Giữa đường chỉ còn lại Tiểu Hầu gia và Thần Nam.
"Hắc hắc! Tiểu tử, từ trước tới nay chưa có ai dám cãi lại ta như hôm nay. Ngươi có biết hậu quả của việc làm như vậy không?" Tiểu Hầu gia cười dữ tợn, người gã đột nhiên phát ra thanh sắc quang mang giống như ngọn lửa đang nhảy múa chụp lấy toàn bộ người hắn.
Quần áo trên người hắn chỉ trong chớp mắt đã rách nát, những mảnh vụn quần áo giống như cát bụi bay lên không trung. Trên bộ ngực trần lông lá rậm rạp, đen sì một đám lớn. Ngoài ra lông ở những chỗ khác trên người hắn đều rất dài và rậm. Cả người hắn giống như một con đại tinh tinh hung tàn, bộ dạng vô cùng hung dữ, khủng bố.
Con ngươi hai mắt Thần Nam thu lại, phát ra hai đạo hàn quang, hắn lạnh lùng đáp: "Đừng phí lời, ra tay đi!" Hắn mặc dù biết rằng võ công của Tiểu Hầu gia đã đạt tới Nhị Giai đại thừa cảnh giới, sắp bước vào danh sách Tam Giai cao thủ nhưng hắn không quan tâm. Vào giờ khắc này hắn vô cùng bình tĩnh. Đây là đối địch tâm thái mà hắn đã luyện được từ vạn năm trước. Càng gặp phải kẻ địch mạnh, càng đối diện với đại chiến trong lòng hắn càng bình tĩnh.
Cuộc thi Cường giả nhiệt thân của Tiên Vũ học viện vừa mới kết thúc. Những thanh niên cao thủ của các học viện tới tham gia cuộc đấu vẫn chưa dời đi. Hai ngày nay nhiều người vẫn còn dạo chơi ở đô thành Tấn quốc. Chuyện ồn ào trên tuyến đường chính này nhanh chóng thu hút nhiều thanh niên cao thủ của tứ đại học viện tới.
Có người trong đám đông nhìn thoáng qua đã nhận ra Tiểu Hầu gia hung hãn, lộ ra khí thế của kẻ mạnh. Những người này đều biết hắn là em trai của Thần Uy Tiểu Hầu gia. Thần Uy Tiểu Hầu gia đã vô cùng oai phong trong trận đấu Cường giả nhiệt thân, đánh bại các cao thủ tới tham gia thi đấu của tứ đại học viện. Những người xung quanh hắn đương nhiên cũng trở thành điểm chú ý.
Những người này không biết Tiểu Hầu gia ngông nghênh lại ở đây dấy động can qua, nhưng mọi người đều chờ đợi trận chiến này. Có lẽ đây là mong muốn thầm kín chung của mọi người. Những xung đột dữ dội của người khác chính là niềm vui của bản thân.
Tiểu Hầu gia khi nói chuyện đã bị thua thiệt, sớm đã thống hận Thần Nam. Gã thét lớn: "Tiểu tử! Ngươi chết đi cho ta!" Tiếng thét ầm ầm vang vọng ở trận chiến giống như tiếng sấm rền. Nhiều người dân đứng xem ở đó bị chấn động đến nỗi lảo đảo người. Nhiều người sợ hãi vội vàng bịt chặt lỗ tai lại.
Tiểu Hầu gia thân hóa thành một đạo thanh quang, nhanh như một tia chớp lao tới chỗ Thần Nam.
Thần Nam gầm lên một tiếng, sức mạnh dồn nén trong người đột nhiên sôi sục. Một luồng khí tức mạnh mẽ từ trong người hắn bỗng chốc phóng xuất ra ngoài. Kim quang chói lòa bao phủ khắp người hắn, ánh sáng lấp lánh như chiến thần kim giáp bao phủ khắp bên ngoài.
Những người khác nhìn thấy là một đạo thanh quang lao về phía Thần Nam còn Thần Nam nhìn thấy mười mấy quyền ảnh đan xen vào nhau dữ tợn đánh tới phía hắn. Hắn nhảy tiến lên một bước, cả con đường cũng rung theo. Quyền phải của hắn dũng mãnh xuất ra, lấy lực kháng lực, lấy bạo chế bạo.
Bốn phía kim sắc quyền ảnh là một đạo kim quang hừng hực, giống như một con kim xà đang uốn lượn, sức mạnh khủng khiếp khiến cho không gian như bị gấp khúc, dường như muốn làm tê liệt hư không ở xung quanh quyền ảnh. Một áp lực lớn cuồn cuộn khắp nơi, những người đứng xem bị sức mạnh đang trào dâng đẩy lùi ra sau. Những chuyển động đáng sợ này khiến cho mọi người đều cảm thấy sợ hãi. Cho dù là những tu luyện giả bản lĩnh cao thâm cũng không phải là ngoại lệ.
Hữu quyền của Thần Nam lao thẳng vào giữa quyền ảnh của Tiểu Hầu gia. Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên trong trận chiến. Một luồng năng lượng vô cùng cường đại từ trong trận chiến xuất ra.
Kim, thanh hai đạo ánh sáng giống như mặt trời gay gắt chiếu rọi, ánh sáng lấp lánh chói mắt, năng lượng khổng lồ thoát ra như núi lở. Sức mạnh phóng ra khiến cho tất cả những người đứng xem đều lùi về sau ba trượng. Nhiều người ngã ngửa trên mặt đất, hiện trường là cảnh hỗn loạn.
Giữa phố, năng lượng tuôn trào, gió lớn gào thét, cuồng phong thổi tung mái tóc dài của Thần Nam. Tuy nhiên người hắn giống như một chiếc cọc thép đứng chắc ở nơi đó. Lúc đó bóng dáng hắn cho người ta liên tưởng đến một bức trường thành không thể nào có thể leo được. Xung quanh hắn như cuồn cuộn một sức mạnh thần ma. Hắn giống như một đế chủ quân lâm thiên hạ khiến cho tất cả đều phải sợ hãi.
Ảo giác? Những người đứng xem đã không phân biệt được rõ ràng.
Năng lượng đáng sợ dần dần biến mất, cuồng phong cũng dần dần ngừng lại, trước mặt Thần Nam xuất hiện một cái rãnh lớn sâu một trượng. Con đường bị hủy hoại nặng nề.
"Khụ... khụ..." Trong hố sâu phát ra tiếng một cơn ho. Một bàn tay lớn bám lấy thành hố, Tiểu Hầu gia mặt toàn đất cát vất vả bò lên trên. Lúc này trông hắn ta vô cùng thê thảm. Tay phải hắn sưng húp bầm dập. Nếu như lúc quan trọng cuối cùng hắn ta không dùng kỳ công lấy chưởng đỡ lực dẫn tới tứ chi bách mạch thì bây giờ tay phải của hắn đã hoàn toàn bị phế rồi.
Một quyền! Chỉ một quyền đã bại! Điều này khiến cho Tiểu Hầu gia ngang ngược có cảm giác muốn khóc. Đây là sự sỉ nhục lớn nhất từ trước tới giờ mà hắn gặp phải, cho dù là đại ca hắn cũng không dễ dàng đánh bại hắn như vậy.