Trên đỉnh đầu Tịnh Tuyết đột nhiên truyền đến một cảm giác đau buốt. Mái tóc nàng bị tên nam tử kia hung hăng kéo lấy. A Tố trên vai nàng đôi mắt sắc bén nhảy bổ đến giơ mống vuốt tấn công nam tử kia. Tên thối nam nhân đó do đau đớn mà buống tay, Tịnh Tuyết nhân cơ hội đó mà trốn thoát. Tên nam nhân tức giận mắng:
- Đồ súc sinh! Ngươi dám tấn cồng ta?
A Tố trở về bên cạnh Tịnh Tuyết, ánh mắt híp lại nhìn tên nam tử kia. Một con người còn kém hơn cả loài cầm thú như tên này cũng dám mắng nó?
Tịnh Tuyết thấy mình đã bị phát hiện cũng không còn cách nào khác mà cầm chắt trong tay cây đoàn kiếm. Đằng sau, tên nam nhân trung niên lăm lăm con dao chạy đến nhằm tấn công lấy nàng.
Những nữ nhân trong lồng sắc hốt hoảng:
- Cô nương, cẩn thận!!!!
Nàng nhanh nhẹn tránh đi, đôi tay theo bản năng đánh vào tay lão khiến con dao rơi xuống đất. Bọn nữ quỷ vội hô:
- Cô nương, mau vứt cái bùa hộ thân trên cổ lão. Bọn ta sẽ đến giúp cô ngay.
Tịnh Tuyết hiểu ý, vức đi lá bùa màu vàng của lão ta. Lập tức lão ta nhìn thấy những âm hồn bao quanh lão khiến lão sợ hãi không thôi. Lão ta co rúm người lại. Thân thể run cầm cập nói:
- Không... Đừng bắt ta, đừng bắt ta...
Bọn quỷ nữ kia hung hăng đánh lão làm lão đau đớn không thôi. Tên nam tử kia hốt hoảng gọi:
- Cha!!!
Thấy hắn định tới gần cha mình, Tịnh Tuyết vội chặn lại. Để hắn đến gần lão già đó thì mấy nữ quỷ kia sẽ bị lá bùa hộ thân của hắn làm tổn hại hay sao?
Hắn ta cầm lấy con dao điên cuồng tấn công Tịnh Tuyết. Nàng cũng chỉ có thể tránh né. Nàng là pháp sư. Trước giờ chỉ nghĩ là bảo vệ con người chứ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tấn công con người cả. Vậy thì như thế nào nàng tấn công hắn ta được đây?
Mắt nàng đảo quanh một vòng, thôi thì đánh liều vậy!
Tịnh Tuyết từ trong nhười cầm lấy một lá bùa, niệm định thân chú rồi dán vào người hắn ta. Nhưng hắn ta lại không mảy may gì mà vẫn cứ điên cuồng tấn công nàng.
Không còn cách nào khác nàng đành phải dùng sức mạnh của yêu quái đóng băng hắn ta. Xong, lại vứt đi lá bùa hộ thân của hắn. Bọn nữ quỷ lập tức bao quanh lấy hắn mà giẫm đạp.
Tịnh Tuyết nói:
- Các vị, đừng làm chết bọn họ. Để lát nữa quan binh đến bắt thì phiền lắm.
- Đa tạ cô nương giúp đỡ. Bọn ta đã biết. - Những nữ quỷ kia hướng nàng mỉm cười nói. Nhưng khi quay lại nhìn bọn Hinh gia thì đáng sợ vô cùng.
Tịnh Tuyết vừa xoay lưng lại tính mở cửa lồng giam cho những người bị nhốt kia thì lại nghe thấy:
- Thối nữ nhân! Thì ra là ngươi phá kết giới của ta.
Nàng nhíu mày! Thật tình! Tại sao người cổ đại cứ hễ mở miệng ra thì mắng người vậy nhỉ? Nàng xoay người lại nhìn chủ nhân của câu nói kia thì thấy một nam nhân đã ngoài tứ tuần. Trên người mặc áo đạo bào, trên tay cầm kiếm. Đầu đội nón bát quát đang vuốt vuốt rau mép của mình.
Bọn nữ quỷ vừa nhìn thấy hắn liền sợ hãi. Bọn họ nhanh cho gs núp sau lưng Tịnh Tuyết. Khẽ nói:
- Cô nương, đó chính là ma đạo sĩ mà chúng tôi đã nhắc đến. Cô nương phải cẩn thận, pháp lực của lão ta cao cường lắm đấy.
Tịnh Tuyết lông mày hơi nhếch lên:
- A? Ra nhươi chính là tên đạo sĩ mà các nàng đã nhắc tới. Ngươi có biết là bọn Hinh gia này đã làm cái loại chuyện gì không?
Đạo sĩ kia cười ha hả nói:
- Loại chuyện gì ta không cần biết. Chỉ cần có tiền thì chuyện gì ta cũng làm.
- Ngươi... - Tịnh Tuyết cũng không biết nói như thế nào với cái loại đạo sĩ này. Thông thường nàng đọc tiểu thuyết cũng thấy có rất nhiều trường hợp đạo sĩ phẩm hạnh chỉ xứng lấy làm đồ giẻ mà cho dù có cho nàng lấy làm đồ giẻ nàng cũng không cần này! Nhưng bây giờ đặt mình trong trường hợp ấy mới biết cảm giác bức xúc như thế nào!
Hai người Hinh gia thấy đạo sĩ kia lập tức mắt sáng rỡ. Vội vàng kêu lên:
- Đạo sĩ! Đạo sĩ! Mau cứu chúng tôi. Chúng tôi sẽ trả công cho ngài thật hậu hĩnh.
- Được! - Lão đạo sĩ kia đắc ý nói rồi lấy trong người ra hai lá bùa hộ thân mới đưa cho Hinh gia.
Bọn người kia nhận được bùa hộ thân thì đắc ý vô cùng. Dương dương tự đắc hất cằm nhìn Tịnh Tuyết. Vẻ mặt đầy thách thức.
Tịnh Tuyết nghiến răng nghiến lợi nhìn bọn người kia. Trong lòng cảm tưởng mình đang đem bọn chúng ra bằm thay vạn mảnh, dẫm đạp nát bét rồi thảy cho chó ăn cho hả dạ.
Tên đạo sĩ nhìn qua nàng, ánh mắt dò xét một hồi lâu nói:
- Mỹ nhân! Ngươi cũng thật xinh đẹp. Hay là đi theo ta đi? Ta sẽ cho ngươi thật nhiều vinh hoa phú quý.
- Ngươi cứ ở đó mà vọng tưởng đi. Bản cô nương ta không phải là cái loại rẻ tiền như vậy! - Nói rồi nàng cầm đoản kiếm trong tay hướng bọn Hinh gia chém tới nhằm tách bọn chúng với bùa hộ thân.
Nhưng không may, tên đạo sĩ kia đã phi thân đến chặn nàng. Tịnh Tuyết biết rõ mình không biết võ công, lại biết mình thua đạo sĩ thối này rất nhiều mặt nhưng như vậy thì sao? Nàng không thể thấy chết mà không cứu. Nếu như nàng làm một con rùa rút đầu thì còn ai dám tin tưởng nàng nữa? Vì vậy dù phần thắng chỉ có một trên một trăm thì nàng vẫn phải chiến đấu.
- Cô nương!!! Cẩn thận!!! - Bọn quỷ nữ thấy tình thế cấp bách vôin kinh hô. Bọn họ tuy rằng muốn giúp Tịnh Tuyết nhưng là bọn họ căn bản không có khả năng. Mặc dù là quỷ nhưng có người đối xử tốt với mình bọn họ cũng không cam tâm để người đó vì chuyện của bọn họ mà phải nguy hiểm.
Tịnh Tuyết rõ ràng là ở thế hạ phong. Nàng chỉ có thể phòng thủ mà quan sát để tìm ra sơ hở đối phó với tên đạo sĩ hỗn đản kia. Cơ thể nàng cứ theo bản năng mà đỡ lấy từng nhát kiếm của hắn, né từng đợt tấn công hiểm hốc. Cho tới khi nàng cảm thấy mệt lả, sức lực gần như muốn vắt kiệt thì yêu đạo kia đã đoạt lấy đoản kiếm trong tay nàng.
Đôi tay dơ bẩn của hắn từ đằng sau ôm chầm cơ thể nàng. Hơi thở ô uế phì phò trên hò má Tịnh Tuyết nói:
- Mỹ nhân, nàng thật có cá tính! Ta thích.
- Yêu đạo to gan! Mau thả ta ra. - Tịnh Tuyết không ngừng vùng vẫy nhưng cho dù nàng có làm cách gì đi chăng nữa cũng không thể thoát khổ lão ta.
A Tố thân thể ẩn ẩn run run kiềm chế tức giận. Hiện giờ Tịnh Tuyết còn tỉnh táo, nó không thể tự ý hành động. Nhưng nếu lão hìa khốn khiếp ấy dám có gì không phải với nàng thử xem? Nó nhất định sẽ cho lão ta đi chầu ông bà!!
Lão yêu đạo kia hôn lên má nàng một cái:
- Mỹ nhân, nàng thật thơm a!
- Ngươi!!! Tránh xa ta ra!!! - Tịnh Tuyết ghê tởm khắp mình. Ai đó cũng được, làm ơn giải thoát giúp nàng với!!!
- Cô nương... - Bọn nữ quỷ đứng một gốc lo la gứ nhìn nàng. Bọn chúng nghiến răng kèn kẹt. Lúc này bọn họ thật hối hận. Hối hận tại sao bọn họ lại kéo nàng vào chuyện này chứ? Đây đều là lỗi của bọn họ...
Ngay lúc Tịnh Tuyết rơi vào tuyệt vọng, A Tố sắp điên lên thì một bóng dáng phi thân xuống đánh bay tên đạo sĩ:
- Chủ nhân! Xin lỗi, ta tới trễ.
- Cảm ơn ngươi đã giúp ta. Nhưng làm sao ngươi biết được ta ở đây? - Nàng nhíu mày khó hiểu.
- Ta là linh thú của người. Chủ nhân gặp nạn ắt sẽ tự biết đường mà tới. - Hoàng Ung đắc ý nói. Xong nhìn tên yêu đạo hắn lại ngạc nhiên: - Chủ nhân, đừng nói là người không biết võ công đấy nhé?
- Từ trước đến giờ trên mặt ta có viết ta biết võ công hay sao? - Tịnh Tuyết bĩu môi nói. Haizz...thật mất mặt a.
A Tố nhắm mắt lại điều chỉnh tâm tình của mình. Cũng may là tên hổ tinh kia tới đúng lúc nếu không chắc nó đã xé tên yêu đạo kia ra thành trăm mảnh rồi.
- Hoàng Ung, ngươi cầm chân tên yêu đạo này giúp ta một lát. - Tịnh Tuyết chợt nhớ ra nàng còn chưa giải thoát cho mấy nữ nhân bị giam cầm nên vội vàng nói. Nếu bây giờ nàng không nhanh chống cứu bọn họ thì có lẽ không kịp nữ rồi.
Hoàng Ung thuận theo lời nàng giao chiến với ma đạo sĩ kia. Nhưng hắn là yêu, lão ta là đạo sĩ. Hắn là yêu quái đạo hạnh chỉ mới có vài ngàn năm, lão ta là đạo sĩ một thân kinh nghiệm. Trận chiến này vừa nhìn đã biết chắc phần thắng thuộc về ai.
Tịnh Tuyết mở lồng giam ra, lại dùng máu của mình nhỏ lên một lá bùa bắt đầu niệm chú. Không lâu sau, lá bùa đã biến thành một cái kiệu rất to. Trên trán nàng lấm tấm mồ hôi. Thuật này tuy không khó nhưng để biến ra một cái kiệu lớn như thế này thì phải tốn rất nhiều linh lực.
Nàng đỡ từng người vào kiệu, lại quay sang nói với bọn quỷ nữ:
- Các vị, phiền các vị đưa cái kiệu này ra ngoài.
- Được! Không thành vấn đề. - Những quỷ nữ kia đồng ý làm theo. Lập tức tới khiên chiếc kiệu kia đi khỏi mật thất.
Bọn người Hinh gia định tiến đến ngăn cản thì Tịnh Tuyết đã chắn trước mặt bọn họ:
- Bước qua xác ta trước rồi muốn làm gì thì làm.
Trên đỉnh đầu Tịnh Tuyết đột nhiên truyền đến một cảm giác đau buốt. Mái tóc nàng bị tên nam tử kia hung hăng kéo lấy. A Tố trên vai nàng đôi mắt sắc bén nhảy bổ đến giơ mống vuốt tấn công nam tử kia. Tên thối nam nhân đó do đau đớn mà buống tay, Tịnh Tuyết nhân cơ hội đó mà trốn thoát. Tên nam nhân tức giận mắng:
- Đồ súc sinh! Ngươi dám tấn cồng ta?
A Tố trở về bên cạnh Tịnh Tuyết, ánh mắt híp lại nhìn tên nam tử kia. Một con người còn kém hơn cả loài cầm thú như tên này cũng dám mắng nó?
Tịnh Tuyết thấy mình đã bị phát hiện cũng không còn cách nào khác mà cầm chắt trong tay cây đoàn kiếm. Đằng sau, tên nam nhân trung niên lăm lăm con dao chạy đến nhằm tấn công lấy nàng.
Những nữ nhân trong lồng sắc hốt hoảng:
- Cô nương, cẩn thận!!!!
Nàng nhanh nhẹn tránh đi, đôi tay theo bản năng đánh vào tay lão khiến con dao rơi xuống đất. Bọn nữ quỷ vội hô:
- Cô nương, mau vứt cái bùa hộ thân trên cổ lão. Bọn ta sẽ đến giúp cô ngay.
Tịnh Tuyết hiểu ý, vức đi lá bùa màu vàng của lão ta. Lập tức lão ta nhìn thấy những âm hồn bao quanh lão khiến lão sợ hãi không thôi. Lão ta co rúm người lại. Thân thể run cầm cập nói:
- Không... Đừng bắt ta, đừng bắt ta...
Bọn quỷ nữ kia hung hăng đánh lão làm lão đau đớn không thôi. Tên nam tử kia hốt hoảng gọi:
- Cha!!!
Thấy hắn định tới gần cha mình, Tịnh Tuyết vội chặn lại. Để hắn đến gần lão già đó thì mấy nữ quỷ kia sẽ bị lá bùa hộ thân của hắn làm tổn hại hay sao?
Hắn ta cầm lấy con dao điên cuồng tấn công Tịnh Tuyết. Nàng cũng chỉ có thể tránh né. Nàng là pháp sư. Trước giờ chỉ nghĩ là bảo vệ con người chứ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tấn công con người cả. Vậy thì như thế nào nàng tấn công hắn ta được đây?
Mắt nàng đảo quanh một vòng, thôi thì đánh liều vậy!
Tịnh Tuyết từ trong nhười cầm lấy một lá bùa, niệm định thân chú rồi dán vào người hắn ta. Nhưng hắn ta lại không mảy may gì mà vẫn cứ điên cuồng tấn công nàng.
Không còn cách nào khác nàng đành phải dùng sức mạnh của yêu quái đóng băng hắn ta. Xong, lại vứt đi lá bùa hộ thân của hắn. Bọn nữ quỷ lập tức bao quanh lấy hắn mà giẫm đạp.
Tịnh Tuyết nói:
- Các vị, đừng làm chết bọn họ. Để lát nữa quan binh đến bắt thì phiền lắm.
- Đa tạ cô nương giúp đỡ. Bọn ta đã biết. - Những nữ quỷ kia hướng nàng mỉm cười nói. Nhưng khi quay lại nhìn bọn Hinh gia thì đáng sợ vô cùng.
Tịnh Tuyết vừa xoay lưng lại tính mở cửa lồng giam cho những người bị nhốt kia thì lại nghe thấy:
- Thối nữ nhân! Thì ra là ngươi phá kết giới của ta.
Nàng nhíu mày! Thật tình! Tại sao người cổ đại cứ hễ mở miệng ra thì mắng người vậy nhỉ? Nàng xoay người lại nhìn chủ nhân của câu nói kia thì thấy một nam nhân đã ngoài tứ tuần. Trên người mặc áo đạo bào, trên tay cầm kiếm. Đầu đội nón bát quát đang vuốt vuốt rau mép của mình.
Bọn nữ quỷ vừa nhìn thấy hắn liền sợ hãi. Bọn họ nhanh cho gs núp sau lưng Tịnh Tuyết. Khẽ nói:
- Cô nương, đó chính là ma đạo sĩ mà chúng tôi đã nhắc đến. Cô nương phải cẩn thận, pháp lực của lão ta cao cường lắm đấy.
Tịnh Tuyết lông mày hơi nhếch lên:
- A? Ra nhươi chính là tên đạo sĩ mà các nàng đã nhắc tới. Ngươi có biết là bọn Hinh gia này đã làm cái loại chuyện gì không?
Đạo sĩ kia cười ha hả nói:
- Loại chuyện gì ta không cần biết. Chỉ cần có tiền thì chuyện gì ta cũng làm.
- Ngươi... - Tịnh Tuyết cũng không biết nói như thế nào với cái loại đạo sĩ này. Thông thường nàng đọc tiểu thuyết cũng thấy có rất nhiều trường hợp đạo sĩ phẩm hạnh chỉ xứng lấy làm đồ giẻ mà cho dù có cho nàng lấy làm đồ giẻ nàng cũng không cần này! Nhưng bây giờ đặt mình trong trường hợp ấy mới biết cảm giác bức xúc như thế nào!
Hai người Hinh gia thấy đạo sĩ kia lập tức mắt sáng rỡ. Vội vàng kêu lên:
- Đạo sĩ! Đạo sĩ! Mau cứu chúng tôi. Chúng tôi sẽ trả công cho ngài thật hậu hĩnh.
- Được! - Lão đạo sĩ kia đắc ý nói rồi lấy trong người ra hai lá bùa hộ thân mới đưa cho Hinh gia.
Bọn người kia nhận được bùa hộ thân thì đắc ý vô cùng. Dương dương tự đắc hất cằm nhìn Tịnh Tuyết. Vẻ mặt đầy thách thức.
Tịnh Tuyết nghiến răng nghiến lợi nhìn bọn người kia. Trong lòng cảm tưởng mình đang đem bọn chúng ra bằm thay vạn mảnh, dẫm đạp nát bét rồi thảy cho chó ăn cho hả dạ.
Tên đạo sĩ nhìn qua nàng, ánh mắt dò xét một hồi lâu nói:
- Mỹ nhân! Ngươi cũng thật xinh đẹp. Hay là đi theo ta đi? Ta sẽ cho ngươi thật nhiều vinh hoa phú quý.
- Ngươi cứ ở đó mà vọng tưởng đi. Bản cô nương ta không phải là cái loại rẻ tiền như vậy! - Nói rồi nàng cầm đoản kiếm trong tay hướng bọn Hinh gia chém tới nhằm tách bọn chúng với bùa hộ thân.
Nhưng không may, tên đạo sĩ kia đã phi thân đến chặn nàng. Tịnh Tuyết biết rõ mình không biết võ công, lại biết mình thua đạo sĩ thối này rất nhiều mặt nhưng như vậy thì sao? Nàng không thể thấy chết mà không cứu. Nếu như nàng làm một con rùa rút đầu thì còn ai dám tin tưởng nàng nữa? Vì vậy dù phần thắng chỉ có một trên một trăm thì nàng vẫn phải chiến đấu.
- Cô nương!!! Cẩn thận!!! - Bọn quỷ nữ thấy tình thế cấp bách vôin kinh hô. Bọn họ tuy rằng muốn giúp Tịnh Tuyết nhưng là bọn họ căn bản không có khả năng. Mặc dù là quỷ nhưng có người đối xử tốt với mình bọn họ cũng không cam tâm để người đó vì chuyện của bọn họ mà phải nguy hiểm.
Tịnh Tuyết rõ ràng là ở thế hạ phong. Nàng chỉ có thể phòng thủ mà quan sát để tìm ra sơ hở đối phó với tên đạo sĩ hỗn đản kia. Cơ thể nàng cứ theo bản năng mà đỡ lấy từng nhát kiếm của hắn, né từng đợt tấn công hiểm hốc. Cho tới khi nàng cảm thấy mệt lả, sức lực gần như muốn vắt kiệt thì yêu đạo kia đã đoạt lấy đoản kiếm trong tay nàng.
Đôi tay dơ bẩn của hắn từ đằng sau ôm chầm cơ thể nàng. Hơi thở ô uế phì phò trên hò má Tịnh Tuyết nói:
- Mỹ nhân, nàng thật có cá tính! Ta thích.
- Yêu đạo to gan! Mau thả ta ra. - Tịnh Tuyết không ngừng vùng vẫy nhưng cho dù nàng có làm cách gì đi chăng nữa cũng không thể thoát khổ lão ta.
A Tố thân thể ẩn ẩn run run kiềm chế tức giận. Hiện giờ Tịnh Tuyết còn tỉnh táo, nó không thể tự ý hành động. Nhưng nếu lão hìa khốn khiếp ấy dám có gì không phải với nàng thử xem? Nó nhất định sẽ cho lão ta đi chầu ông bà!!
Lão yêu đạo kia hôn lên má nàng một cái:
- Mỹ nhân, nàng thật thơm a!
- Ngươi!!! Tránh xa ta ra!!! - Tịnh Tuyết ghê tởm khắp mình. Ai đó cũng được, làm ơn giải thoát giúp nàng với!!!
- Cô nương... - Bọn nữ quỷ đứng một gốc lo la gứ nhìn nàng. Bọn chúng nghiến răng kèn kẹt. Lúc này bọn họ thật hối hận. Hối hận tại sao bọn họ lại kéo nàng vào chuyện này chứ? Đây đều là lỗi của bọn họ...
Ngay lúc Tịnh Tuyết rơi vào tuyệt vọng, A Tố sắp điên lên thì một bóng dáng phi thân xuống đánh bay tên đạo sĩ:
- Chủ nhân! Xin lỗi, ta tới trễ.
- Cảm ơn ngươi đã giúp ta. Nhưng làm sao ngươi biết được ta ở đây? - Nàng nhíu mày khó hiểu.
- Ta là linh thú của người. Chủ nhân gặp nạn ắt sẽ tự biết đường mà tới. - Hoàng Ung đắc ý nói. Xong nhìn tên yêu đạo hắn lại ngạc nhiên: - Chủ nhân, đừng nói là người không biết võ công đấy nhé?
- Từ trước đến giờ trên mặt ta có viết ta biết võ công hay sao? - Tịnh Tuyết bĩu môi nói. Haizz...thật mất mặt a.
A Tố nhắm mắt lại điều chỉnh tâm tình của mình. Cũng may là tên hổ tinh kia tới đúng lúc nếu không chắc nó đã xé tên yêu đạo kia ra thành trăm mảnh rồi.
- Hoàng Ung, ngươi cầm chân tên yêu đạo này giúp ta một lát. - Tịnh Tuyết chợt nhớ ra nàng còn chưa giải thoát cho mấy nữ nhân bị giam cầm nên vội vàng nói. Nếu bây giờ nàng không nhanh chống cứu bọn họ thì có lẽ không kịp nữ rồi.
Hoàng Ung thuận theo lời nàng giao chiến với ma đạo sĩ kia. Nhưng hắn là yêu, lão ta là đạo sĩ. Hắn là yêu quái đạo hạnh chỉ mới có vài ngàn năm, lão ta là đạo sĩ một thân kinh nghiệm. Trận chiến này vừa nhìn đã biết chắc phần thắng thuộc về ai.
Tịnh Tuyết mở lồng giam ra, lại dùng máu của mình nhỏ lên một lá bùa bắt đầu niệm chú. Không lâu sau, lá bùa đã biến thành một cái kiệu rất to. Trên trán nàng lấm tấm mồ hôi. Thuật này tuy không khó nhưng để biến ra một cái kiệu lớn như thế này thì phải tốn rất nhiều linh lực.
Nàng đỡ từng người vào kiệu, lại quay sang nói với bọn quỷ nữ:
- Các vị, phiền các vị đưa cái kiệu này ra ngoài.
- Được! Không thành vấn đề. - Những quỷ nữ kia đồng ý làm theo. Lập tức tới khiên chiếc kiệu kia đi khỏi mật thất.
Bọn người Hinh gia định tiến đến ngăn cản thì Tịnh Tuyết đã chắn trước mặt bọn họ:
- Bước qua xác ta trước rồi muốn làm gì thì làm.