Lẫm Khanh kia khuôn mặt thật sự rất tuấn mĩ. Mang một nét đẹp trong sáng, trẻ con thực khiến cho người ta muốn cắn. Tịnh Tuyết liền vô sỉ hỏi:
- Xin hỏi Lẫm Khanh, ngươi có muốn tham gia hậu cung mĩ nam của ta không?
- Hả?
- Nếu như ngươi tham gia, ta đảm bảo với ngươi ngươi sẽ không cần lo chuyện tiền bạc. Ăn uống không sợ thiếu nga. - Tịnh Tuyết cười gian nói.
Lẫm Khanh suy nghĩ một hồi. Hắn và nàng cùng là người của thế kỉ 21. Nàng lại bảo hắn không còn lo chuyện tiền bạc. Thật sự là quá tiện lợi đi? Nghĩ thế, cuối cùng hắn đáp:
- Hảo! Ta đi theo cô.
- Tốt lắm! Bây giờ phải kiếm chỗ ăn trước đã. - Nàng nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Hoàng Ung nhưng vẫn không thấy. Bụng nàng thật sự đã đánh trống khua chiêng, cào cấu nãy giờ rồi.
Bỗng nhiên từ đằng sau vọng lại một giọng nói:
- Chủ nhân, ở đây nè!!
Nàng cùng Lẫm Khanh bước qua chỗ Hoàng Ung. Thì thấy trên bảng tên đề "Lan Tâm Khách Điếm". Lẫm Khanh vui vẻ nói:
- Thật trùng hợp, ta là khách quen ở đây đó. Ông chủ ở đây cũng là người của tương lai mà xuyên đến nha.
Ba người bước vào bên trong khách điếm, Lẫm Khanh lập tức hô:
- Ông chủ, làm ơn cho ba phần đặc biệt.
- Có ngay có ngay! - Một ông lão đã ngoài năm mươi tuổi đáp. Ông nhanh chóng đi vào sau bếp.
Không lâu sau, ông ta cùng phu nhân của mình bước ra. Trên tay còn cần khanh đựng thức ăn mang tới bàn của ba người. Món mì xào hải sản, trên còn có một cái trứng ốp la vừa được đặt xuống bàn mùi hương toả ra nghi ngút, kích thích vị giác của mọi người.
A Tố thấy mình bị bỏ qua một bên liền đáng thương kêu "Ưu..ưu.." Nó cũng biết đói mà. Sao lại xem nó là không khí? Nó im lặng nãy giờ là do bận suy nghĩ cái câu chuyện "thế kỉ 21" gì đó của Tịnh Tuyết và Lẫm Khanh thôi. Như thế nào lại quên mất nó?
Người nào đó thật sự đã quên tiểu hồ li của mình. Nàng nghe nó gọi xong mới sực nhớ ra:
- À ông chủ, cho thêm ta thêm một phần đặc biệt nữa nhé.
- Có ngay có ngay!
Trong lúc ông chủ Lan Tâm khách điếm đi nấu thêm một phần thì phu nhân của ông ta đã ngồi xuống đối diện Lẫm Khanh, thân tình hỏi:
- Lẫm Khanh, dạo này sao không thấy cậu đến đây ăn a?
- Hì, bà chủ. Ta làm ăn phải có lúc được lúc không chứ. Không thể lúc nào cũng có tiền đến đây dùng bữa. - Lẫm Khanh đáp. Bà chủ và hắn cũng rất thân thiết với nhau. Phải nói bà còn xem hắn như nhi tử mà đối đãi vậy.
- À, không phải cậu thích ăn ớt lắm sao? Để ta múc cho cậu. - Bà chủ khách điếm cười nói. Xong, lại múc cho hắn một muỗng ớt.
Lẫm Khanh đưa ngón tay cái lên với bà chủ nói:
- Bà chủ thật hiểu ý a.
- Có rồi đây! - Ông chủ khách điếm bưng đĩa đồ ăn lên đặt xuống bàn.
- Lẫm Khanh, không phải cậu thích ăn ớt lắm sao? Để ta múc cho cậu. - Bà chủ khách điếm đột nhiên múc thêm một muỗng nữa.
Mọi người đồng loạt ngớ người nhìn bà. Lẫm Khanh:
- À...ờ...đa tạ bà chủ.
Một lát sau:
- Lẫm Khanh, không phải cậu thích ăn ớt lắm sao? Để ta múc cho cậu.
- Bà chủ, bà... - Tịnh Tuyết thấy có gì đó không ổn. Lời còn chưa nói ra đã bị Lẫm Khanh và ông chủ khách điếm chặn lại.
Thật ra bà ấy bị bệnh già lãng trí. Nhưng cứ hễ nhắc đến bệnh tình thì bà ấy lại làm ầm lên, quậy phá cho nên phu quân của bà ta và Lẫm Khanh cũng không nhắc đến nữa.
Một lát sau:
- Lẫm Khanh, không phải cậu thích ăn ớt lắm sao? Để ta múc cho cậu.
- Hả?... A... đa tạ bà chủ... Ô ô ô... - Lẫm Khanh mếu máo nhìn bát mì xào đã đầy ớt của mình nói. Nước mắt giàn giụa khắp khuôn mặt. Hắn ăn ớt cay đến nỗi môi phòng to như thịt bò luôn rồi. Nếu còn tiếp tục ăn sợ là có thể thở ra lửa a.
- Sao lại khóc? Không phải cậu thích ăn ớt sao? Để ta mú cho cậu. - Lại một muỗng ớt nữa đến với bát của Lẫm Khanh.
Đến nước này rồi hắn cũng không chịu được nữa, lập tức ngất xỉu tại chỗ. Đôi môi xưng phù không ngừng sùi bọt mép. Hai mắt trợn trắng lên. Trong lòng mọi người thần hướng hắn thấp một nén nhang: "Lẫm Khanh, xem như hôm nay ngươi xui xẻo vậy."
----------------
Trong lúc đợi cho Lẫm Khanh tỉnh lại, A Tố thì bận đi giải toả "nỗi buồn". Tịnh Tuyết vô tình thấy được một chiếc gương rất đẹp. Cán gương được làm bằng vàng, trên đó còn có gắn vài hạt cảm thạch nhỏ. Nhưng không hiểu sao trên mặt gương lại có dán hai lá bùa chú.
Bà chủ khách điếm thấy vậy liền nói:
- Đây là chiếc gương ngàn năm. Nó là vật gia truyền của tổ tiên ta. Có phải rất đẹp không? Nhưng bà của ta nói dù có đẹp thế nào đi chăng nữa cũng không được tháo mấy lá bùa trên đó ra nếu không sẽ gặp tai hoạ. - Nói rồi bà lại bưng thau nước vào phòng chăm sóc cho Lẫm Khanh.
- Thật sự rất đẹp. - Tịnh Tuyết cầm chiếc gương săm sôi. Nàng vén hai lá bùa sang một bên, mặt gương phản chiếu hình ảnh của nàng hiện ra trước mắt. Bỗng nhiên một luồng sáng xanh lục bao phủ lấy nàng. Tịnh Tuyết liền hôn mê.
Lẫm Khanh kia khuôn mặt thật sự rất tuấn mĩ. Mang một nét đẹp trong sáng, trẻ con thực khiến cho người ta muốn cắn. Tịnh Tuyết liền vô sỉ hỏi:
- Xin hỏi Lẫm Khanh, ngươi có muốn tham gia hậu cung mĩ nam của ta không?
- Hả?
- Nếu như ngươi tham gia, ta đảm bảo với ngươi ngươi sẽ không cần lo chuyện tiền bạc. Ăn uống không sợ thiếu nga. - Tịnh Tuyết cười gian nói.
Lẫm Khanh suy nghĩ một hồi. Hắn và nàng cùng là người của thế kỉ . Nàng lại bảo hắn không còn lo chuyện tiền bạc. Thật sự là quá tiện lợi đi? Nghĩ thế, cuối cùng hắn đáp:
- Hảo! Ta đi theo cô.
- Tốt lắm! Bây giờ phải kiếm chỗ ăn trước đã. - Nàng nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Hoàng Ung nhưng vẫn không thấy. Bụng nàng thật sự đã đánh trống khua chiêng, cào cấu nãy giờ rồi.
Bỗng nhiên từ đằng sau vọng lại một giọng nói:
- Chủ nhân, ở đây nè!!
Nàng cùng Lẫm Khanh bước qua chỗ Hoàng Ung. Thì thấy trên bảng tên đề "Lan Tâm Khách Điếm". Lẫm Khanh vui vẻ nói:
- Thật trùng hợp, ta là khách quen ở đây đó. Ông chủ ở đây cũng là người của tương lai mà xuyên đến nha.
Ba người bước vào bên trong khách điếm, Lẫm Khanh lập tức hô:
- Ông chủ, làm ơn cho ba phần đặc biệt.
- Có ngay có ngay! - Một ông lão đã ngoài năm mươi tuổi đáp. Ông nhanh chóng đi vào sau bếp.
Không lâu sau, ông ta cùng phu nhân của mình bước ra. Trên tay còn cần khanh đựng thức ăn mang tới bàn của ba người. Món mì xào hải sản, trên còn có một cái trứng ốp la vừa được đặt xuống bàn mùi hương toả ra nghi ngút, kích thích vị giác của mọi người.
A Tố thấy mình bị bỏ qua một bên liền đáng thương kêu "Ưu..ưu.." Nó cũng biết đói mà. Sao lại xem nó là không khí? Nó im lặng nãy giờ là do bận suy nghĩ cái câu chuyện "thế kỉ " gì đó của Tịnh Tuyết và Lẫm Khanh thôi. Như thế nào lại quên mất nó?
Người nào đó thật sự đã quên tiểu hồ li của mình. Nàng nghe nó gọi xong mới sực nhớ ra:
- À ông chủ, cho thêm ta thêm một phần đặc biệt nữa nhé.
- Có ngay có ngay!
Trong lúc ông chủ Lan Tâm khách điếm đi nấu thêm một phần thì phu nhân của ông ta đã ngồi xuống đối diện Lẫm Khanh, thân tình hỏi:
- Lẫm Khanh, dạo này sao không thấy cậu đến đây ăn a?
- Hì, bà chủ. Ta làm ăn phải có lúc được lúc không chứ. Không thể lúc nào cũng có tiền đến đây dùng bữa. - Lẫm Khanh đáp. Bà chủ và hắn cũng rất thân thiết với nhau. Phải nói bà còn xem hắn như nhi tử mà đối đãi vậy.
- À, không phải cậu thích ăn ớt lắm sao? Để ta múc cho cậu. - Bà chủ khách điếm cười nói. Xong, lại múc cho hắn một muỗng ớt.
Lẫm Khanh đưa ngón tay cái lên với bà chủ nói:
- Bà chủ thật hiểu ý a.
- Có rồi đây! - Ông chủ khách điếm bưng đĩa đồ ăn lên đặt xuống bàn.
- Lẫm Khanh, không phải cậu thích ăn ớt lắm sao? Để ta múc cho cậu. - Bà chủ khách điếm đột nhiên múc thêm một muỗng nữa.
Mọi người đồng loạt ngớ người nhìn bà. Lẫm Khanh:
- À...ờ...đa tạ bà chủ.
Một lát sau:
- Lẫm Khanh, không phải cậu thích ăn ớt lắm sao? Để ta múc cho cậu.
- Bà chủ, bà... - Tịnh Tuyết thấy có gì đó không ổn. Lời còn chưa nói ra đã bị Lẫm Khanh và ông chủ khách điếm chặn lại.
Thật ra bà ấy bị bệnh già lãng trí. Nhưng cứ hễ nhắc đến bệnh tình thì bà ấy lại làm ầm lên, quậy phá cho nên phu quân của bà ta và Lẫm Khanh cũng không nhắc đến nữa.
Một lát sau:
- Lẫm Khanh, không phải cậu thích ăn ớt lắm sao? Để ta múc cho cậu.
- Hả?... A... đa tạ bà chủ... Ô ô ô... - Lẫm Khanh mếu máo nhìn bát mì xào đã đầy ớt của mình nói. Nước mắt giàn giụa khắp khuôn mặt. Hắn ăn ớt cay đến nỗi môi phòng to như thịt bò luôn rồi. Nếu còn tiếp tục ăn sợ là có thể thở ra lửa a.
- Sao lại khóc? Không phải cậu thích ăn ớt sao? Để ta mú cho cậu. - Lại một muỗng ớt nữa đến với bát của Lẫm Khanh.
Đến nước này rồi hắn cũng không chịu được nữa, lập tức ngất xỉu tại chỗ. Đôi môi xưng phù không ngừng sùi bọt mép. Hai mắt trợn trắng lên. Trong lòng mọi người thần hướng hắn thấp một nén nhang: "Lẫm Khanh, xem như hôm nay ngươi xui xẻo vậy."
----------------
Trong lúc đợi cho Lẫm Khanh tỉnh lại, A Tố thì bận đi giải toả "nỗi buồn". Tịnh Tuyết vô tình thấy được một chiếc gương rất đẹp. Cán gương được làm bằng vàng, trên đó còn có gắn vài hạt cảm thạch nhỏ. Nhưng không hiểu sao trên mặt gương lại có dán hai lá bùa chú.
Bà chủ khách điếm thấy vậy liền nói:
- Đây là chiếc gương ngàn năm. Nó là vật gia truyền của tổ tiên ta. Có phải rất đẹp không? Nhưng bà của ta nói dù có đẹp thế nào đi chăng nữa cũng không được tháo mấy lá bùa trên đó ra nếu không sẽ gặp tai hoạ. - Nói rồi bà lại bưng thau nước vào phòng chăm sóc cho Lẫm Khanh.
- Thật sự rất đẹp. - Tịnh Tuyết cầm chiếc gương săm sôi. Nàng vén hai lá bùa sang một bên, mặt gương phản chiếu hình ảnh của nàng hiện ra trước mắt. Bỗng nhiên một luồng sáng xanh lục bao phủ lấy nàng. Tịnh Tuyết liền hôn mê.