- Nguyệt Nhan tỷ?... - Một giọng nói nhỏ vang lên. Tiểu cô nương vận hồng y nhẹ nhàng quay đầu lại. Nàng ta kinh ngạc nhìn Tịnh Tuyết. - Tiểu Xảo!! Đúng là muội rồi. - Tịnh Tuyết vui vẻ nói. Nhưng khi nàng vừa định tiến lại gần thì Tiểu Xảo đã nhanh nhẹ rời đi tránh mặt nàng.
Thật ra bây giờ trong thôn bán yêu ai cũng biết tiếng xấu của Nguyệt Nhan tỷ cả. Bọn họ nói tỷ ấy hết ngủ cùng bọn nam nhân rồi lại nói tỷ ấy đi dụ dỗ bọn họ. Có lần nàng còn tình cờ thấy được tỷ ấy làm cái loại chuyện đó với một lão yêu quái nữa. Chính vì không muốn tin vào sự thật đó nên nàng mới không dám đối mặt tỷ ấy. Nàng không muốn tin một người từng dùng cả sinh mệnh cứu mình lại là loại người như thế.
Tịnh Tuyết tức giận. Hỗn đản!! Chẳng lẽ đến cả Tiểu Xảo cũng nghĩ bậy về nàng sao? Aaa!!! Rốt cuộc con yêu quái khốn khiếp kia đã làm ra cái loại chuyện xấu cỡ nào chứ?
Nàng vội vàng đuổi theo, bọn Hoàng Ung thấy thế cũng chạy theo nàng. Lẫm khanh vừa chạy hỗn hển vừa phì phò nói:
- Hoàng Ung, vị cô nương đó là ai vậy?
- À... Là người quen của bọn ta thôi.
Bọn họ đi theo Tiểu Xảo đến một đoạn đường vắng, lúc này Tiểu Xảo mới mệt mỏi không chạy nổi nữa. Miễn cưỡng xem như Tịnh Tuyết đã bắt được nàng.
- Muội đứng lại đó cho ta! Hừ... Cả muội cũng tin ta là loại nữ nhân như vậy sao? - Tịnh Tuyết nổi giận đùng đùng hỏi.
- Không phải... - Tiểu Xảo nhỏ giọng đáp.
- Thật? - Nàng nhướng mắt nhìn thẳng vào Tiểu Xảo hỏi lại.
- ... - Tiểu Xảo im lặng cúi đầu.
- Tiểu Xảo, muội hiểu lầm rồi. - Hoàng Ung nhịn nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng. Nhưng đang định phân trần mọi chuyện thì....
- Diện Ảnh! Không phải mới khi nãy nàng còn đang ở Vũ Thiên Lâu sao? Sao bây giờ nàng lại ở đây? Có phải nàng nhớ ta nên chạy đến đây theo ta không? - Một lão già xấu xí sún răng đang nhe răng cười với bọn người Lẫm Khanh.
Nhất tề bọn họ đều hoá đá. Nhìn lão ta cũng quá rợn người đi?
Tịnh Tuyết nhếch mép cười. Vũ Thiên Lâu? Hảo! Bà đqay cũng đang có chuyện tìm ngươi đây! Nàng nắm tay Tiểu Xảo nói:
- Muội mau dẫn ta tới Vũ Thiên Lâu. Ở đó ta sẽ cho muội và mọi người một lời giải thích thích đáng.
Tiểu Xảo cũng không hiểu ý Tịnh Tuyết lắm nhưng cũng nghe theo lời nàng dẫn mọi người đến Vũ Thiên Lâu - quán trọ thượng hạng ở đây.
---------------
Tịnh Tuyết đứng trước Vũ Thiên Lâu, trong lòng ngập tràn vui sướng. Cái gương tinh máy giặt kia! Bà đây đến tìm ngươi chơi đây!!!
Nàng điên cuồng tìm kiếm. Hết đẩy cửa phòng này lại tới đẩy cửa khác. Không ít lần phá hoại chuyện tốt cùng giấc ngủ của người khác. Cho dù Hoàng Ung, Lẫm Khanh và ông chủ, tiểu nhị ở đây có ngăn cản nàng cách mấy cũng không được.
A Tố chỉ im lặng nằm trên vai nàng híp mắt như đang cười. Tịnh Tuyết của nó thật có cá tính a.
Nàng lật tung cả cái quán trọ đó lên. Cuối cùng cũng tìm được cái kẻ đã mạo danh nàng. Nhưng khi mở cánh cửa phòng đó ra thì mọi thứ trước mắt nàng khiến cho nàng không muốn tin. Đôi tai ù cạt đi, trên má như có bàn tay vô hình tán vào mặt nàng.
Hoàng Ung, A Tố, Tiểu Xảo và Lẫm Khanh cũng trợn trắng mắt. Đứng đơ cả người. Còn bọn tiểu nhị chủ quán kia thì đỏ mặt, ánh mắt thèm thuồng nhìn vào trong gian phòng.
- Nguyệt Nhan tỷ?... - Một giọng nói nhỏ vang lên. Tiểu cô nương vận hồng y nhẹ nhàng quay đầu lại. Nàng ta kinh ngạc nhìn Tịnh Tuyết. - Tiểu Xảo!! Đúng là muội rồi. - Tịnh Tuyết vui vẻ nói. Nhưng khi nàng vừa định tiến lại gần thì Tiểu Xảo đã nhanh nhẹ rời đi tránh mặt nàng.
Thật ra bây giờ trong thôn bán yêu ai cũng biết tiếng xấu của Nguyệt Nhan tỷ cả. Bọn họ nói tỷ ấy hết ngủ cùng bọn nam nhân rồi lại nói tỷ ấy đi dụ dỗ bọn họ. Có lần nàng còn tình cờ thấy được tỷ ấy làm cái loại chuyện đó với một lão yêu quái nữa. Chính vì không muốn tin vào sự thật đó nên nàng mới không dám đối mặt tỷ ấy. Nàng không muốn tin một người từng dùng cả sinh mệnh cứu mình lại là loại người như thế.
Tịnh Tuyết tức giận. Hỗn đản!! Chẳng lẽ đến cả Tiểu Xảo cũng nghĩ bậy về nàng sao? Aaa!!! Rốt cuộc con yêu quái khốn khiếp kia đã làm ra cái loại chuyện xấu cỡ nào chứ?
Nàng vội vàng đuổi theo, bọn Hoàng Ung thấy thế cũng chạy theo nàng. Lẫm khanh vừa chạy hỗn hển vừa phì phò nói:
- Hoàng Ung, vị cô nương đó là ai vậy?
- À... Là người quen của bọn ta thôi.
Bọn họ đi theo Tiểu Xảo đến một đoạn đường vắng, lúc này Tiểu Xảo mới mệt mỏi không chạy nổi nữa. Miễn cưỡng xem như Tịnh Tuyết đã bắt được nàng.
- Muội đứng lại đó cho ta! Hừ... Cả muội cũng tin ta là loại nữ nhân như vậy sao? - Tịnh Tuyết nổi giận đùng đùng hỏi.
- Không phải... - Tiểu Xảo nhỏ giọng đáp.
- Thật? - Nàng nhướng mắt nhìn thẳng vào Tiểu Xảo hỏi lại.
- ... - Tiểu Xảo im lặng cúi đầu.
- Tiểu Xảo, muội hiểu lầm rồi. - Hoàng Ung nhịn nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng. Nhưng đang định phân trần mọi chuyện thì....
- Diện Ảnh! Không phải mới khi nãy nàng còn đang ở Vũ Thiên Lâu sao? Sao bây giờ nàng lại ở đây? Có phải nàng nhớ ta nên chạy đến đây theo ta không? - Một lão già xấu xí sún răng đang nhe răng cười với bọn người Lẫm Khanh.
Nhất tề bọn họ đều hoá đá. Nhìn lão ta cũng quá rợn người đi?
Tịnh Tuyết nhếch mép cười. Vũ Thiên Lâu? Hảo! Bà đqay cũng đang có chuyện tìm ngươi đây! Nàng nắm tay Tiểu Xảo nói:
- Muội mau dẫn ta tới Vũ Thiên Lâu. Ở đó ta sẽ cho muội và mọi người một lời giải thích thích đáng.
Tiểu Xảo cũng không hiểu ý Tịnh Tuyết lắm nhưng cũng nghe theo lời nàng dẫn mọi người đến Vũ Thiên Lâu - quán trọ thượng hạng ở đây.
---------------
Tịnh Tuyết đứng trước Vũ Thiên Lâu, trong lòng ngập tràn vui sướng. Cái gương tinh máy giặt kia! Bà đây đến tìm ngươi chơi đây!!!
Nàng điên cuồng tìm kiếm. Hết đẩy cửa phòng này lại tới đẩy cửa khác. Không ít lần phá hoại chuyện tốt cùng giấc ngủ của người khác. Cho dù Hoàng Ung, Lẫm Khanh và ông chủ, tiểu nhị ở đây có ngăn cản nàng cách mấy cũng không được.
A Tố chỉ im lặng nằm trên vai nàng híp mắt như đang cười. Tịnh Tuyết của nó thật có cá tính a.
Nàng lật tung cả cái quán trọ đó lên. Cuối cùng cũng tìm được cái kẻ đã mạo danh nàng. Nhưng khi mở cánh cửa phòng đó ra thì mọi thứ trước mắt nàng khiến cho nàng không muốn tin. Đôi tai ù cạt đi, trên má như có bàn tay vô hình tán vào mặt nàng.
Hoàng Ung, A Tố, Tiểu Xảo và Lẫm Khanh cũng trợn trắng mắt. Đứng đơ cả người. Còn bọn tiểu nhị chủ quán kia thì đỏ mặt, ánh mắt thèm thuồng nhìn vào trong gian phòng.