Tịnh Tuyết sau cơn đau đầu liền tỉnh lại.Đập vào tai nàng chính là một câu nói rất ứa gan. Đến nỗi mà nàng chỉ muốn lấy dép lào phi vào mặt hắn: - Thần là sứ thần của Trường Vạn quốc. Hôm nay xin dâng lên cho ngài một lễ vật để tăng thêm tình hữu nghị của hai nước. Người ngồi trong màng đây chính là Thần nữ của tiểu quốc. Nàng vì ngưỡng mộ ngài cũng như muốn tăng thêm tình hữu nghị giưa hai nước nên đã tự nguyện đến đây xem như là dâng chút lòng thành cho ngài.
Nói rồi tên sứ thần ấy vén cái màn lên. Tịnh Tuyết ngồi trên kiệu, dáng vẻ mới vừa tỉnh ngủ đang dụi dụi mắt. Mái tóc đen dài mượt mà chưa đụng vào kéo hay bất kì máy uốn hoặc duỗi nào của nàng được bới lên một phần. Trên gài vài cái trang sức, đơn giản mà đẹp lạ lùng. Trên người, y phục pháp sư của nàng cũng đã bị cởi bỏ. Mà thay vào đó là một bộ cổ trang màu tím nhạt, tôn lên làng da trắng hồng của nàng. Không những thế, bọn nô tì còn cố ý kéo chiếc áo lụa mỏng của nàng xuống, để lộ cả xương quai xanh và đôi vai mảnh khảnh.
Cảnh tượng này bất cứ ai nhìn vào cũng đều bị mê hoặc. Thậm chí tên vua của Thống An quốc kia còn hoa hoa lệ lệ rớt vài giọt nước miếng. Tên sứ thần sau một hồi điều chỉ lại ánh mắt mới hướng hoàng thượng ngồi trên cao nói:
- Hoàng thượng, ý ngài như thế nào?
- Hảo, hảo! Từ nay về sau Thống An quốc và Trường Vạn quốc sẽ không còn chiến tranh nữa. - Hoàng thượng kia đắc ý cười ha hả. Mỹ nhân! Quả là mỹ nhân. Hắn phải hảo hảo yêu thương mới được.
Con cáo nhỏ trừng mắt nhìn bọn người bên nhoài, lại đưa ánh mắt ai oán nhìn nàng. Nhìn hết tổng thể của nàng xong nó lại lắc lắc cái đầu nhỏ. Nó chạy đến, vòng qua cổ nàng, cái đuôi nhỏ phối hợp tạo thành một cái vòng tròn che đi xương quai xanh và cái cổ của nàng.
Tịnh Tuyết nhíu mày. Không biết có phải nàng nhìn lầm hay không mà cái đuôi của con cáo này hình như to và dài ra thêm một chút? Mà thôi, nàng phải tập trung vào vấn đề chính. Nhớ lại cảnh tượng lúc mình ngấy xỉu, lại nhớ lại câu nói của tên sứ thần Trường Vạn quốc khi nãy… Kháo!!!! Nàng tự nguyện từ lúc nào? Đúng là chém gió có đẳng cấp. Có thể chém bay villa luôn rồi.
Chưa kịp để nàng nói gì, tên sứ thần kia đã nói:
- Vậy hạ thần xin cáo lui, không phiền nhã hứng của ngài.
Tên vua kia không thèm nhìn lấy hắn một cái mà cứ nhìn chằm chằm vào Tịnh Tuyết như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Tên sứ thần nhếch mép cười rồi cũng lặng lặng lui ra. Trong điện chỉ còn có nàng tên vua đó và con cáo nhỏ.
Cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một hồi lâu như vậy tên vua kia cuối cùng cũng đứng lên hướng nàng đi tới.
Tịnh Tuyết nhìn hắn. Ai nha!!! Cũng là mĩ nam a. Nhưng nhìn lại cái bản mặt dê sòm của hắn, nàng lại muốn lấy cục gạch mà chọi vào. Cái này gọi là bánh mì phải có ba-tê, đàn ông phải có máu dê trong người đi?
- Mỹ nhân a, trẫm sẽ hảo hảo yêu thương ngươi. - Tên hoàng thượng tới gần, đè lấy Tịnh Tuyết còn chưa phòng bị.
Con cáo nhỏ xù lông lên. Nhe răng trợn mắt nhìn hắn ta nhưng hắn ta cũng chả mảy may gì mà ngược lại còn hất văng nó khiến cho nó đập mạnh vào tường rồi rơi xuống sàn.
Tịnh Tuyết nhìn cáo nhỏ nằm im trên mặt đất, trong lòng tức giận càng nhiều. Nàng cố hết sức đẩy tên nam nhân kia ra nhưng vô ích. Hắn ta quá mạnh so với nàng. Điều nàng làm chỉ càng làm hắn ta thêm dục vọng.
Hắn ta điên cuồng hôn lên cổ Tịnh Tuyết, hai tay sờ soạn khắp người nàng.
Nàng chưa bao giờ có cảm giác bị sỉ nhục như vậy. Gì chứ? Nàng từ nhỏ đến giờ tuy rằng không phải là một cái đại danh đỉnh đỉnh gì nhưng cũng chưa có ai dám làm loạn như vậy. Kể cả trong tiểu thuyết xuyên không cũng không có viết nam chính như vậy a (Shizu: Giờ này giờ nào rồi còn lôi tiểu thuyết ra??? *té ghế*).
Đột nhiên Tịnh Tuyết rùng mình một cái, một cảm giác ghê tởm cùng lạnh người xuất hiện. Nàng nhìn lại khuôn mặt tên nam nhân ấy thì hỡi ơi! Một con heo a! Đúng vậy, mọi người không nhìn lầm đâu. là một con HEO đó!!! Ngay lúc đó nàng chợt hiểu ra, tên hoàng đế này nguyên lai là bị ách…bị heo nhập a.
Tức giận bộc phát, đôi đồng tử co rút lại. Nàng đường đường là một pháp sư có linh lực không thua bất kì ai mà lại bị một con heo khốn khiếp đi cưỡng hiếp. Nói ra cũng thật nhục nhã và buồn cười đi?
Không biết từ đâu mà một luồng sức mạnh phát ra từ người nàng đẩy văng tên hoàng đế. Những đoá hoa tuyết trắng nho nhỏ xoay quanh người nàng. Váy áo không gió mà lay động kịch liệt, trên huyệt thái bên trái nàng xuất hiện một dấu ấn đoá sen màu lam, xung quanh nó là những hoa văn uốn lượn cũng màu lam nốt.
Lần đầu tiên trong đời, nàng sử dụng năng lực của yêu quái. Cũng là lần đầu tiên, nàng bộc lộ bản chất bán yêu của mình…
Tịnh Tuyết sau cơn đau đầu liền tỉnh lại.Đập vào tai nàng chính là một câu nói rất ứa gan. Đến nỗi mà nàng chỉ muốn lấy dép lào phi vào mặt hắn: - Thần là sứ thần của Trường Vạn quốc. Hôm nay xin dâng lên cho ngài một lễ vật để tăng thêm tình hữu nghị của hai nước. Người ngồi trong màng đây chính là Thần nữ của tiểu quốc. Nàng vì ngưỡng mộ ngài cũng như muốn tăng thêm tình hữu nghị giưa hai nước nên đã tự nguyện đến đây xem như là dâng chút lòng thành cho ngài.
Nói rồi tên sứ thần ấy vén cái màn lên. Tịnh Tuyết ngồi trên kiệu, dáng vẻ mới vừa tỉnh ngủ đang dụi dụi mắt. Mái tóc đen dài mượt mà chưa đụng vào kéo hay bất kì máy uốn hoặc duỗi nào của nàng được bới lên một phần. Trên gài vài cái trang sức, đơn giản mà đẹp lạ lùng. Trên người, y phục pháp sư của nàng cũng đã bị cởi bỏ. Mà thay vào đó là một bộ cổ trang màu tím nhạt, tôn lên làng da trắng hồng của nàng. Không những thế, bọn nô tì còn cố ý kéo chiếc áo lụa mỏng của nàng xuống, để lộ cả xương quai xanh và đôi vai mảnh khảnh.
Cảnh tượng này bất cứ ai nhìn vào cũng đều bị mê hoặc. Thậm chí tên vua của Thống An quốc kia còn hoa hoa lệ lệ rớt vài giọt nước miếng. Tên sứ thần sau một hồi điều chỉ lại ánh mắt mới hướng hoàng thượng ngồi trên cao nói:
- Hoàng thượng, ý ngài như thế nào?
- Hảo, hảo! Từ nay về sau Thống An quốc và Trường Vạn quốc sẽ không còn chiến tranh nữa. - Hoàng thượng kia đắc ý cười ha hả. Mỹ nhân! Quả là mỹ nhân. Hắn phải hảo hảo yêu thương mới được.
Con cáo nhỏ trừng mắt nhìn bọn người bên nhoài, lại đưa ánh mắt ai oán nhìn nàng. Nhìn hết tổng thể của nàng xong nó lại lắc lắc cái đầu nhỏ. Nó chạy đến, vòng qua cổ nàng, cái đuôi nhỏ phối hợp tạo thành một cái vòng tròn che đi xương quai xanh và cái cổ của nàng.
Tịnh Tuyết nhíu mày. Không biết có phải nàng nhìn lầm hay không mà cái đuôi của con cáo này hình như to và dài ra thêm một chút? Mà thôi, nàng phải tập trung vào vấn đề chính. Nhớ lại cảnh tượng lúc mình ngấy xỉu, lại nhớ lại câu nói của tên sứ thần Trường Vạn quốc khi nãy… Kháo!!!! Nàng tự nguyện từ lúc nào? Đúng là chém gió có đẳng cấp. Có thể chém bay villa luôn rồi.
Chưa kịp để nàng nói gì, tên sứ thần kia đã nói:
- Vậy hạ thần xin cáo lui, không phiền nhã hứng của ngài.
Tên vua kia không thèm nhìn lấy hắn một cái mà cứ nhìn chằm chằm vào Tịnh Tuyết như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Tên sứ thần nhếch mép cười rồi cũng lặng lặng lui ra. Trong điện chỉ còn có nàng tên vua đó và con cáo nhỏ.
Cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một hồi lâu như vậy tên vua kia cuối cùng cũng đứng lên hướng nàng đi tới.
Tịnh Tuyết nhìn hắn. Ai nha!!! Cũng là mĩ nam a. Nhưng nhìn lại cái bản mặt dê sòm của hắn, nàng lại muốn lấy cục gạch mà chọi vào. Cái này gọi là bánh mì phải có ba-tê, đàn ông phải có máu dê trong người đi?
- Mỹ nhân a, trẫm sẽ hảo hảo yêu thương ngươi. - Tên hoàng thượng tới gần, đè lấy Tịnh Tuyết còn chưa phòng bị.
Con cáo nhỏ xù lông lên. Nhe răng trợn mắt nhìn hắn ta nhưng hắn ta cũng chả mảy may gì mà ngược lại còn hất văng nó khiến cho nó đập mạnh vào tường rồi rơi xuống sàn.
Tịnh Tuyết nhìn cáo nhỏ nằm im trên mặt đất, trong lòng tức giận càng nhiều. Nàng cố hết sức đẩy tên nam nhân kia ra nhưng vô ích. Hắn ta quá mạnh so với nàng. Điều nàng làm chỉ càng làm hắn ta thêm dục vọng.
Hắn ta điên cuồng hôn lên cổ Tịnh Tuyết, hai tay sờ soạn khắp người nàng.
Nàng chưa bao giờ có cảm giác bị sỉ nhục như vậy. Gì chứ? Nàng từ nhỏ đến giờ tuy rằng không phải là một cái đại danh đỉnh đỉnh gì nhưng cũng chưa có ai dám làm loạn như vậy. Kể cả trong tiểu thuyết xuyên không cũng không có viết nam chính như vậy a (Shizu: Giờ này giờ nào rồi còn lôi tiểu thuyết ra??? té ghế).
Đột nhiên Tịnh Tuyết rùng mình một cái, một cảm giác ghê tởm cùng lạnh người xuất hiện. Nàng nhìn lại khuôn mặt tên nam nhân ấy thì hỡi ơi! Một con heo a! Đúng vậy, mọi người không nhìn lầm đâu. là một con HEO đó!!! Ngay lúc đó nàng chợt hiểu ra, tên hoàng đế này nguyên lai là bị ách…bị heo nhập a.
Tức giận bộc phát, đôi đồng tử co rút lại. Nàng đường đường là một pháp sư có linh lực không thua bất kì ai mà lại bị một con heo khốn khiếp đi cưỡng hiếp. Nói ra cũng thật nhục nhã và buồn cười đi?
Không biết từ đâu mà một luồng sức mạnh phát ra từ người nàng đẩy văng tên hoàng đế. Những đoá hoa tuyết trắng nho nhỏ xoay quanh người nàng. Váy áo không gió mà lay động kịch liệt, trên huyệt thái bên trái nàng xuất hiện một dấu ấn đoá sen màu lam, xung quanh nó là những hoa văn uốn lượn cũng màu lam nốt.
Lần đầu tiên trong đời, nàng sử dụng năng lực của yêu quái. Cũng là lần đầu tiên, nàng bộc lộ bản chất bán yêu của mình…