- Ta thành thật xin lỗi cô nương!!! Tịnh Tuyết hai mắt sọc ngang nhìn cái người vận hoàng y, đường đường là một đế vương của Thống An quốc rộng lớn, binh lực hùng mạnh lại dễ dàng đi quỳ gối, dập đầu xin lỗi nàng.
À! Chuyện này đọc giả cũng không cần thắc mắc đâu. Chẳng qua là tên hoàng đế kia sau khi tỉnh lại thì nhớ hết tất cả mọi chuyện. Những chuyện khởi binh chiến tranh, những chuyện thất nhân ác đức, cưỡng bức nữ nhân khiến cho dân chúng uất hận đều là do tên trư yêu kia nhập vào hắn mà làm. Yêu trư nhập vào thì như thế nào? Hắn nói thì sẽ có người tin sao? Bây giờ hắn chỉ muốn đập đầu vào tường chết quách đi cho xong.
- Hoàng thượng, ngài đứng lên đi. Một bậc đế vương như ngài thì không nên dễ dàng cúi đầu trước kẻ khác như thế. - Tịnh Tyết thở dài đỡ lấy hắn. Xong lại nói tiếp: - Tuy rằng ta không biết ngài đã làm những chuyện gì trong thời gian bị yêu quái nhập xác nhưng mà bây giờ đã không sao rồi. Sai lầm của quá khứ, hiện tại ngài hãy cố gắng sữa đổi. Nói không chừng nếu ngài làm tốt thì sẽ không còn ai nhớ đến cái quá khứ của ngài nữa.
Hắn bất ngờ nhìn nàng. Cảm thấy lời nói của nàng thật có lý. Lỗi không phải do hắn nhưng hắn vẫn có thể sữa chữa sai lầm của mình. Biết đâu có một ngày hắn sẽ như lời nàng nói, quên đi cái quá khứ ghê tởm kia?
Tên hoàng đế kia ánh mắt biết ơn, chấp tay hướng nàng nói:
- Đa tạ cô nương đã khai thông cho ta. Vậy bây giờ cô nương tính như thế nào? Hay để ta phái người đưa cô nương về Trường Vạn quốc?
- À, không cần đâu. - Hừ...cái nơi chó má đó nàng về làm gì? Toàn một lũ chỉ biết lợi dụng người khác. Chỉ nghĩ đến thôi là nàng đã khiến àng ứa gan rồi. (Shizu: Mô phật. Mình không muốn chửi tục gì đâu nhưng chẳng qua phải có những khúc như thế này mới có thể diễn tả được cái "thục nữ" của nhân vật.)
Không biết tên hoàng đế kia lại suy nghĩ cái gì rồi đột nhiên nói:
- A! Nguyệt Nhan cô nương, không biết cô nương có bằng lòng cùng ta đi xem qua một người?
- Vậy mời ngài dẫn đường.
-------------------------
Tịnh Tuyết đi theo hắn luồng lách qua hết nơi này lại tới nơi khác. Đến khi nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, chân muốn rụng rời thì hắn ta mới dẫn nàng đến một căn phòng rất hoa lệ, hoành tráng.
Hai nô tì thấy hắn liền cúi chào hành lễ xong lại quay sang vén tấm màn giường lên. Nằm trên giường là một nữ phụ thần sắc nhợt nhạt, mày liễu của nàng cứ nhíu chặt lại. Tuy rằng thần sắc không tốt nhưng vẫn nhìn ra được đây là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
- Nàng là Tú phi của ta. Không hiểu tại sao mà một năm nay sức khoẻ càng lúc càng suy yếu. Ta mời hết danh y đại phu rồi mà nàng vẫn không khỏi. Thật sự làm ta rất lo lắng. Không biét cô nương có nhìn ra điểm gì bất thường? - Hoàng đế ánh mắt thâm tình nhìn Tú phi. Biểu hiện này đủ để người ta biết hắn là có bao nhiêu tình ý, bao nhiêu tình cảm dành cho nàng.
Tịnh Tuyết nhìn Tú phi một hồi lâu. Con cáo nhỏ trên vai nàng đã bắt đầu xù lông với thân thể Tú phi đang nằm trên giường. Không khí trong căn phòng cực kì quỷ dị. Linh cảm mách bảo cho nàng biết rằng Tú phi này mắc bệnh không đơn giản.
Sau một hồi nghiền ngẫm, nàng cuối cùng cũng nói:
- Hoàng thượng, ta cần chút không gian để chữa bệnh cho Tú phi. Nếu ngài không phiền, xin đợi ở bên ngoài.
- Hảo! Trông cậy vào cô nương. - Hắn ta nghe nàng nói như vậy thì trong lòng rất vui mừng, nhanh chóng dời bước đi ra ngoài. Hai a hoàn cũng theo hắn rời đi.
-------------------------
Trong phòng, không khí trầm mặc bao trùm cả không gian. Tịnh Tuyết ngồi trên ghế quý phi, lười biếng nói:
- Âm hồn, ngươi có thể lộ diện rồi.
- Gừ.... - Con cáo nhỏ gầm gừ với thân thể của Tú phi đang từ từ ngồi dậy. Nàng ta hiện giờ như một con rối, động tác di chuyển cứng ngắt, không có tí chút sức sống nào cả.
"Vù...vù..."
Trong phòng kín không có lấy một khe hỡ, đột nhiên gió thổi không ngừng. Lá cây bị cuốn vào che mắt Tịnh Tuyết. Đợi sau khi nàng lấy chúng ra thì ngồi kế bên Tú phi kia chính là một nam tử. Tuy rằng khuôn mặt không tệ nhưng trên người chỉ duy một bộ đồ trắng, cùng với làn da cũng trắng như tuyết kia làm cho hắn trông có chút gì đó đáng sợ. Hắn nhìn nàng, khẽ nhíu mày hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là...ngươi đã bám nàng bao lâu rồi? - Tịnh Tuyết không vòng vo hay tỏ ra sợ sệt gì mà vào thẳng vấn đề chính.
Hắn im lặng một hồi rốt cuộc cũng trả lời:
- Một năm...
- Ngươi muốn gì ở nàng? - Tịnh Tuyết quét ánh mắt sắc bén về phía hắn. Một năm? Làm sao lại lâu như thế? Nữ nhân kia có thể sống tới hôm nay quả là kì tích đi
- Ta không có ý đồ gì với nàng cả. Ta chỉ đơn giản muốn ở bên cạnh nàng thôi! - Hắn ta tức giận nói. Sao ai cũng như vậy? Kể cả những nghời cùng là âm hồn như hắn cũng nghĩ hắn ở bên cạnh nàng là có lí do.
- Ngươi…thích nàng? - Nàng nhìn biểu hiện của hắn rồi phán bừa. Không ngờ lại đoán trúng. Nhất thời làm cho hắn không biết biện minh như thế nào.
Nàng quan sát biểu cảm trên gương mặt hắn một hồi lâu, cuối cùng vẫn là nói:
- Ngươi mau đi đầu thai đi.
- Không! Ta muốn...
Không để âm hồn kia nói hết câu nàng đã chặt đứt lời hắn:
- Ngươi yêu nàng, ta biết. Vậy ta hỏi ngươi nàng có yêu ngươi không? Nàng cũng chả nhìn thấy ngươi. Ngươi ở bên nàng cũng chả ích lợi gì.
- Ta chỉ muốn ở bên cạnh nàng thôi. Chẳng lẽ hư vậy cũng là sai hay sao? - Hắn ta gần như thét lên.
"Chát"
Một tiếng chát giòn tan vang lên. Trên mặt hắn đã hiện rõ năm dấu tay. Tịnh Tuyết sau khi tát cho hắn tỉnh xong mới nói;
- Ngươi có biết yêu là gì không? Là hạnh phúc khi thấy người mình yêu cũng hạnh phúc. Còn ngươi? Ngươi nhìn lại nàng đi! Ngươi bám theo nàng, hút hết sinh khí của nàng đến nỗi nàng phải nằm trên giường thì thử hỏi nàng có vui hay không? Nàng có hạnh phúc hay không? Ngươi sắp hại chết nàng rồi ngươi biết không?
- Ta thành thật xin lỗi cô nương!!! Tịnh Tuyết hai mắt sọc ngang nhìn cái người vận hoàng y, đường đường là một đế vương của Thống An quốc rộng lớn, binh lực hùng mạnh lại dễ dàng đi quỳ gối, dập đầu xin lỗi nàng.
À! Chuyện này đọc giả cũng không cần thắc mắc đâu. Chẳng qua là tên hoàng đế kia sau khi tỉnh lại thì nhớ hết tất cả mọi chuyện. Những chuyện khởi binh chiến tranh, những chuyện thất nhân ác đức, cưỡng bức nữ nhân khiến cho dân chúng uất hận đều là do tên trư yêu kia nhập vào hắn mà làm. Yêu trư nhập vào thì như thế nào? Hắn nói thì sẽ có người tin sao? Bây giờ hắn chỉ muốn đập đầu vào tường chết quách đi cho xong.
- Hoàng thượng, ngài đứng lên đi. Một bậc đế vương như ngài thì không nên dễ dàng cúi đầu trước kẻ khác như thế. - Tịnh Tyết thở dài đỡ lấy hắn. Xong lại nói tiếp: - Tuy rằng ta không biết ngài đã làm những chuyện gì trong thời gian bị yêu quái nhập xác nhưng mà bây giờ đã không sao rồi. Sai lầm của quá khứ, hiện tại ngài hãy cố gắng sữa đổi. Nói không chừng nếu ngài làm tốt thì sẽ không còn ai nhớ đến cái quá khứ của ngài nữa.
Hắn bất ngờ nhìn nàng. Cảm thấy lời nói của nàng thật có lý. Lỗi không phải do hắn nhưng hắn vẫn có thể sữa chữa sai lầm của mình. Biết đâu có một ngày hắn sẽ như lời nàng nói, quên đi cái quá khứ ghê tởm kia?
Tên hoàng đế kia ánh mắt biết ơn, chấp tay hướng nàng nói:
- Đa tạ cô nương đã khai thông cho ta. Vậy bây giờ cô nương tính như thế nào? Hay để ta phái người đưa cô nương về Trường Vạn quốc?
- À, không cần đâu. - Hừ...cái nơi chó má đó nàng về làm gì? Toàn một lũ chỉ biết lợi dụng người khác. Chỉ nghĩ đến thôi là nàng đã khiến àng ứa gan rồi. (Shizu: Mô phật. Mình không muốn chửi tục gì đâu nhưng chẳng qua phải có những khúc như thế này mới có thể diễn tả được cái "thục nữ" của nhân vật.)
Không biết tên hoàng đế kia lại suy nghĩ cái gì rồi đột nhiên nói:
- A! Nguyệt Nhan cô nương, không biết cô nương có bằng lòng cùng ta đi xem qua một người?
- Vậy mời ngài dẫn đường.
-------------------------
Tịnh Tuyết đi theo hắn luồng lách qua hết nơi này lại tới nơi khác. Đến khi nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, chân muốn rụng rời thì hắn ta mới dẫn nàng đến một căn phòng rất hoa lệ, hoành tráng.
Hai nô tì thấy hắn liền cúi chào hành lễ xong lại quay sang vén tấm màn giường lên. Nằm trên giường là một nữ phụ thần sắc nhợt nhạt, mày liễu của nàng cứ nhíu chặt lại. Tuy rằng thần sắc không tốt nhưng vẫn nhìn ra được đây là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
- Nàng là Tú phi của ta. Không hiểu tại sao mà một năm nay sức khoẻ càng lúc càng suy yếu. Ta mời hết danh y đại phu rồi mà nàng vẫn không khỏi. Thật sự làm ta rất lo lắng. Không biét cô nương có nhìn ra điểm gì bất thường? - Hoàng đế ánh mắt thâm tình nhìn Tú phi. Biểu hiện này đủ để người ta biết hắn là có bao nhiêu tình ý, bao nhiêu tình cảm dành cho nàng.
Tịnh Tuyết nhìn Tú phi một hồi lâu. Con cáo nhỏ trên vai nàng đã bắt đầu xù lông với thân thể Tú phi đang nằm trên giường. Không khí trong căn phòng cực kì quỷ dị. Linh cảm mách bảo cho nàng biết rằng Tú phi này mắc bệnh không đơn giản.
Sau một hồi nghiền ngẫm, nàng cuối cùng cũng nói:
- Hoàng thượng, ta cần chút không gian để chữa bệnh cho Tú phi. Nếu ngài không phiền, xin đợi ở bên ngoài.
- Hảo! Trông cậy vào cô nương. - Hắn ta nghe nàng nói như vậy thì trong lòng rất vui mừng, nhanh chóng dời bước đi ra ngoài. Hai a hoàn cũng theo hắn rời đi.
-------------------------
Trong phòng, không khí trầm mặc bao trùm cả không gian. Tịnh Tuyết ngồi trên ghế quý phi, lười biếng nói:
- Âm hồn, ngươi có thể lộ diện rồi.
- Gừ.... - Con cáo nhỏ gầm gừ với thân thể của Tú phi đang từ từ ngồi dậy. Nàng ta hiện giờ như một con rối, động tác di chuyển cứng ngắt, không có tí chút sức sống nào cả.
"Vù...vù..."
Trong phòng kín không có lấy một khe hỡ, đột nhiên gió thổi không ngừng. Lá cây bị cuốn vào che mắt Tịnh Tuyết. Đợi sau khi nàng lấy chúng ra thì ngồi kế bên Tú phi kia chính là một nam tử. Tuy rằng khuôn mặt không tệ nhưng trên người chỉ duy một bộ đồ trắng, cùng với làn da cũng trắng như tuyết kia làm cho hắn trông có chút gì đó đáng sợ. Hắn nhìn nàng, khẽ nhíu mày hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là...ngươi đã bám nàng bao lâu rồi? - Tịnh Tuyết không vòng vo hay tỏ ra sợ sệt gì mà vào thẳng vấn đề chính.
Hắn im lặng một hồi rốt cuộc cũng trả lời:
- Một năm...
- Ngươi muốn gì ở nàng? - Tịnh Tuyết quét ánh mắt sắc bén về phía hắn. Một năm? Làm sao lại lâu như thế? Nữ nhân kia có thể sống tới hôm nay quả là kì tích đi
- Ta không có ý đồ gì với nàng cả. Ta chỉ đơn giản muốn ở bên cạnh nàng thôi! - Hắn ta tức giận nói. Sao ai cũng như vậy? Kể cả những nghời cùng là âm hồn như hắn cũng nghĩ hắn ở bên cạnh nàng là có lí do.
- Ngươi…thích nàng? - Nàng nhìn biểu hiện của hắn rồi phán bừa. Không ngờ lại đoán trúng. Nhất thời làm cho hắn không biết biện minh như thế nào.
Nàng quan sát biểu cảm trên gương mặt hắn một hồi lâu, cuối cùng vẫn là nói:
- Ngươi mau đi đầu thai đi.
- Không! Ta muốn...
Không để âm hồn kia nói hết câu nàng đã chặt đứt lời hắn:
- Ngươi yêu nàng, ta biết. Vậy ta hỏi ngươi nàng có yêu ngươi không? Nàng cũng chả nhìn thấy ngươi. Ngươi ở bên nàng cũng chả ích lợi gì.
- Ta chỉ muốn ở bên cạnh nàng thôi. Chẳng lẽ hư vậy cũng là sai hay sao? - Hắn ta gần như thét lên.
"Chát"
Một tiếng chát giòn tan vang lên. Trên mặt hắn đã hiện rõ năm dấu tay. Tịnh Tuyết sau khi tát cho hắn tỉnh xong mới nói;
- Ngươi có biết yêu là gì không? Là hạnh phúc khi thấy người mình yêu cũng hạnh phúc. Còn ngươi? Ngươi nhìn lại nàng đi! Ngươi bám theo nàng, hút hết sinh khí của nàng đến nỗi nàng phải nằm trên giường thì thử hỏi nàng có vui hay không? Nàng có hạnh phúc hay không? Ngươi sắp hại chết nàng rồi ngươi biết không?