Chờ? Chúng ta cứ chờ như thế? Chờ chết sao? Chúng ta cần phải chủ động đánh ra, git chết ma vật đáng chết kia.
Trần Dương vừa vung vẩy trường kiếm, vừa la lớn.
Chủ động đánh ra như thế? Tốc độ của nó còn nhanh hơn hổ Vĩ Hỏa Tứ Dực, chúng ta không đuổi kịp nó, huống chi nó có khả năng ẩn thân.
Chỉ cần nó ẩn thân ngừng trên đường chúng ta phi hành, chúng ta bay càng nhanh sẽ chết càng thảm, giống những đồng bạn kia của chúng ta lúc trước, tự mình đụng vào trên cánh sắc bén kia của nó, cắt chính mình thành hai nửa.
Bạch Thương Đông nói.
Làm sao ngươi biết tốc độ của nó nhanh hơn chúng ta, lúc đầu ngươi nên nói cho chúng ta biết nó có năng lực ẩn thân, khi nãy nếu như chúng ta đồng loạt ra tay, có lẽ đã có thể trực tiếp chém chết nó.
Trần Dương la lên.
Không có khả năng.
Bạch Thương Đông lắc đầu một cái.
Ngươi chưa thử qua làm sao biết không có khả năng?Các ngươi đã quên những người Mạc Đạo Danh sao? Bọn họ chạy trốn về các hướng khác nhau, kết quả lại một người cũng không có chạy thoát, khi đó ta đã đánh giá đại khái ra tốc độ nó, chúng ta không có người nào đuổi kịp nó.
Bạch Thương Đông lạnh nhạt nói.
A!Ma vật đột nhiên xuất hiện sau lưng Long Tu Văn, đôi cánh giống như lưỡi đao chém về phía sống lưng Long Tu Văn, mặc dù Long Tu Văn đã phản ứng rất nhanh, vung tay về phía sau dùng lá chắn trên cánh tay chặn lại, cả người lại thật nhanh đánh về phía trước, nhưng cuối cùng vẫn chậm một nhịp, không thể hoàn toàn tránh thoát, phía sau bị chém một vết thương sâu thấy xương, máu tươi lập tức tuôn ra ngoài.
Đám người Trần Dương nhất thời kinh hãi, đều dốc sức vung binh khí vung loạn bốn phía, nhưng ma vật kia chỉ điên cuồng cười một tiếng rồi lại biến mất không còn bóng dáng.
Nhân loại, nể tình ngươi hiểu rõ về bổn đại gia như vậy, bổn đại gia sẽ đại phóng lòng từ bi, cho phép ngươi nhìn đồng bạn của người từng người chết đi, cuối cùng lại tiễn ngươi lên đường.
Ma vật kia hiện ra thân thể cách đó hơn m, hét lên nói một câu rồi lại biến mất không thấy gì nữa.
Làm sao bây giờ? Chúng ta nên làm cái gì? Tiếp tục như vậy chúng ta cũng sẽ bị git chết! Dương Vũ Linh bó thuốc cầm máu trên lưng cho Long Tu Văn, trong giọng nói đã mang theo tiếng khóc.
Bạch Thương Đông ngưng mắt nhìn phía trước trả lời.
Cứ chờ, rốt cuộc là chờ cái gì? Thật sự để cho chúng ta đợi chết sao? Nỗi sợ hãi tử vong gần như đã khiến Trần Dương sắp điên cuồng, trường kiếm trong tay không ngừng chém loạn tung.
Những người khác cũng giống thế, dốc sức vung vẩy binh khí, rất sợ ma vật kia đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, chớp mắt đã cắt đi đầu của mình hoặc là thân thể.
Trần Dương, không nên gấp gáp, chúng ta tạm thời lấy binh khí hộ thể, ma vật kia cũng không đến gần chúng ta được.
Phó Thu Diệp an ủi.
Cạc cạc, không đến gần thân thể được các ngươi sao? Chẳng lẽ các ngươi định vung vũ binh khí mãi như vậy sao? Ta đây rất vui lòng nhìn các ngươi vung đến mức mệt chết, hoặc là chờ đến các ngươi hao hết khí lực, ta sẽ trực tiếp giết các ngươi, ngay cả ẩn thân cũng không cần rồi, cạc cạc! Quái điểu đột nhiên lóe lên hiện ra ở một nơi cách bọn họ hơn mười mét, sau đó lại biến mất không thấy gì nữa, dọa đám người Trần Dương càng điên cuồng chém loạn, rất sợ quái điểukia đang ở ngay bên cạnh mình, cả người đều cảm giác có cái gì không đúng, giống như bốn phương tám hướng đều có quái điểu đang nhìn mình chằm chằm rồi cười quái dị.
Tất cả mọi người đều biết rõ cứ chém lung tung như vậy cũng không có tác dụng, cuối cùng vẫn sẽ khó tránh khỏi cái chết, tuy nhiên lại không có người nào dám dừng lại, bởi vì dừng lại chỉ có thể chết nhanh hơn.
Bạch Chấp Viện, chúng ta đang chờ cái gì? Sắc mặt Long Tu Văn tái nhợt hỏi Bạch Thương Đông, hắn tin Bạch Thương Đông nhất định có suy nghĩ riêng, trải qua mấy lần hợp tác với Bạch Thương Đông, hắn biết rõ Bạch Thương Đông không phải một người chỉ biết tiêu cực chờ đợi.
Phó Thu Diệp và Dương Vũ Linh cũng đều nhìn về Bạch Thương Đông, bọn họ cũng nghĩ giống như Long Tu Văn, Bạch Thương Đông không có khả năng ngồi chờ chết.
Chờ ma vật kia tự mình quỳ rạp xuống trước mặt chúng ta.
Bạch Thương Đông lạnh nhạt nói.
Ta nghĩ ngươi là điên rồi.
Trần Dương la lên.
Bạch Chấp Viện, chuyện này có thể sao? Mặc dù Long Tu Văn tin tưởng Bạch Thương Đông, nhưng Bạch Thương Đông nói những lời này thực sự quá ly kỳ, con ma vật kia làm sao có thể sẽ tự mình chạy tới quỳ trước mặt bọn họ.
Cạc cạc! Ngươi có phải đã bị sợ đến choáng váng rồi hay không, để cho bổn đại gia quỳ xuống trước mặt ngươi, ngươi còn chưa tỉnh ngủ hả? Quái điểu hiện ra thân hình cách bọn họ chưa đủ mười mét, dùng ánh mắt khinh bỉ cực kỳ nhân tính hóa nhìn Bạch Thương Đông nói: Bổn đại gia vốn còn định cho ngươi một lần dứt khoát, nhưng bây giờ ta thay đổi rồi.
Ta muốn cho ngươi nhìn thấy tất cả đồng bọn chết đi, sau đó lại cắt đi từng mảng từng mảng thịt của ngươi, chongươi muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong, ta muốn cho ngươi xin bổn đại gia giết ngươi, cho ngươi hâm mộ đố kỵ đồng bọn của chính mình có khả năng chết đi một cách dứt khoát, cạc cạc! Trần Dương đột nhiên giơ kiếm chém về phía ma vật kia, nhưng ma vật lại giang hai cánh ra lóe lên lại biến mất không thấy gì nữa, khi xuất hiện đã ở ngay phía sau Trần Dương, Trần Dương không kịp phòng bị, trên lưng lập tức bị cắt ra một vết thương, máu chảy đầm đìa.
Phó Thu Diệp và một Văn Sĩ cấp chín khác vội vàng ra tay cứu giúp, ma vật kia mới ẩn thân biến mất không thấy gì nữa.
Mọi người xếp thành một vòng, mỗi người phụ trách một hướng, đợi thêm một chút thời gian, chỉ cần đợi thêm một chốc là tốt rồi! Bạch Thương Đông quát lên.
Phó Thu Diệp kéo Trần Dương trở lại, mọi người lưng tựa lưng tạo thành một vòng, vây Long Tu Văn và Trần Dương bị thương vào giữa, mỗi người phụ trách một hướng, binh khí trong tay không ngừng chặt chém, khiến ma vật kia không thể đến gần người.
Ma vật kia giống như đã biến mất vậy, một lúc lâu mà vẫn không xuất hiện, cũng không dùng thủ đoạn gì, thế nhưng loại yên tĩnh này, ngược lại khiến áp lực trong lòng của đám người Phó Thu Diệp lại lớn hơn, có cam giác như sự yên lặng trước bão táp.
Đột nhiên, chỉ nghe thấy tiếng cười quái dị ngông cuồng truyền tới từ trên đỉnh đầu đám người Bạch Thương Đông, chỉ thấy ma vật kia đứng trên một khối nham thạch to lớn trôi nổi khác, cạc cạc cười quái dị với bọn họ: Nhân loại ngu xuẩn, các ngươi cho rằng làm như vậy là có thể ngăn cản bổn đại gia giết các ngươi sao? Quá ngây thơ rồi, bổn đại gia muốn giết các ngươi, một khắc cũng không cần chờ Trong tiếng cười quái dị, ma vật vung cánh lên, một tảng đá cao hơn một người bên bờ nham thạch to lớn đã bị nó cắt xuống giống như cắt đậu hủ vậy, hòn đá kia giống như sao băng rơi xuống đám người g Bạch Thương Đông.
Cạc cạc! Đều chết đi cho ta! Ma vật đập loạn hai cánh, chỉ trong nháy mắt nó đã cắt khối nham thạch to lớn kia thành hơn ngàn tảng đá lớn nhỏ không đều, giống như mưa sao băng rơi xuống đám người Bạch Thương Đông.
Đám người Phó Thu Diệp thấy thế đều biến sắc, những tảng đá lớn này còn chưa đủ khiến bọn họ thương, nhưng nếu như bọn họ đi ngăn cản những tảng đá lớn này, thì nhất định phải sẽ cho ma vật kia chớp lấy cơ hội, hơn nữa đá lớn rơi xuống đỉnh núi sẽ phát ra tiếng vang, ma vật kia càng có thể đến gần mà bọn họ không phát hiện.
Ma vật cách bọn họ chừng hai thước phát động công kích, bọn họ đã không tránh né được, nếu như ma vật chỉ cách bọn họ một thước thì gần như có thể trực tiếp đánh chết bọn họ, bọn họ căn bản không kịp phản ứng.
Cho nên sắc mặt người nào cũng tái nhợt, trong lòng sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
.