Không biết sống chết. Bính Hỏa Chân Nhân âm thầm cười lạnh.Được, ta an tâm rồi. Hiền Nhân Lục Cốc nhìn chằm chằm vào Bạch Thương Đông đang tràn đầy tự tin nói.Đã như vậy, vậy thì mời Lục Cốc sư huynh mời Liên Ẩn Các chủ cùng đi ký kết khế ước đi, chỉ cần ta giải toàn bộ ra Thánh phẩm, về sau hai vị chính là Sư giả của Kính Thai Viện ta, còn có hai ngàn điểm Chấp Viện cống hiến kia cũng thuộc về ta. Bạch Thương Đông nói.Hiền Nhân Lục Cốc hơi do dự một lát, sau đó mới đánh ra một tờ linh phù, không lâu lắm liền thấy Hiền Nhân Liên Ẩn ngồi trên một con hạc màu xám to lớn bay tới, vạt áo tung bay giống như là tiên tử trên Tiên Giới.Phụ thân, ngài vội vã gọi ta tới là có chuyện gì gấp sao? Từ trên lưng con hạc màu xám đi xuống, Hiền Nhân Liên Ẩn nghi ngờ nhìn Hiền Nhân Lục Cốc hỏi.Hiền Nhân Lục Cốc đơn giản đem mọi chuyện nói lại một lần, Liên Ẩn bất đắc dĩ nói: Phụ thân, bây giờ ta rất tốt, ngài không cần phải để ý.Mặc dù Bạch Chấp Viện chỉ là một Văn Sĩ, nhưng mà phương diện văn đạo xác thực là có chỗ hơn người, nếu như hắn đã nói là có thể, hẳn là không có vấn đề gì, thử một lần cũng không sao. Hiền Nhân Lục Cốc khuyên.Hiền Nhân Liên Ẩn nhìn Hiền Nhân Lục Cốc đang mặt đầy vẻ khẩn cầu một chút, lại nhìn Bạch Thương Đông ở bên cạnh một chút, chỉ hơi cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu coi như là đã đồng ý.Bạch Thương Đông cùng Lục Cốc, Liên Ẩn tiến hành lập khế ước, nếu như Bạch Thương Đông thành công giải ra bốn miếng Thánh Vật Lệnh, Lục Cốc cùng Liên Ẩn đều sẽ trở thành Sư giả danh dự của Kính Thai Viện, mà nếu như Bạch Thương Đông không giải ra hoặc là không giải ra Thánh phẩm được, như vậy Bạch Thương Đông sẽ mặc cho Lục Cốc xử trí.Thật ký, Bạch Chấp Viện thật có thể giải ra kia bốn miếng Thánh Vật Lệnh sao? Thật sự quá khó khăn.Văn đạo của Bạch Chấp Viện sâu không lường được, nếu như hắn đã ký khế ước như vậy, hẳn là trong lòng đã có chút nắm chặt....Bạch Thương Đông bắt đầu hành động, nhìn bốn miếng Thánh Vật Lệnh trong hộp hẹp dài kia một chút, tiện tay từ bên trong cầm lấy một miếng, đưa ngón tay ra liền muốn viết lên.Cử động này làm cho Hiền Nhân Lục Cốc sợ hết hồn, vội vàng bước ra một bước, trong nháy mắt đã đến trước mặt Bạch Thương Đông, bắt được cánh tay của Bạch Thương Đông, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Thương Đông nói: Ngươi cần phải cân nhắc cẩn thận, nếu như không giải ra Thánh phẩm, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, coi như viện trưởng tới cầu tha thứ cho ngươi, ta cũng sẽ nhất định lấy mạng của ngươi, bởi vì bọn chúng quá quan trọng đối với ta,tuyệt đối không cho phép có bất kỳ sai lầm nào.Nếu như ngươi không tin ta, thì có thể đi tìm người khác. Bạch Thương Đông lạnh nhạt nói.Ta không phải là không tin ngươi, nhưng mà hy vọng ngươi có thể thận trọng hơn một chút. Hiền Nhân Lục Cốc từ từ buông tay Bạch Thương Đông ra.Ta đã rất thận trọng. Bạch Thương Đông vừa nói vừa nhấc tay viết lên bên trên Thánh Vật Lệnh.Ahh... Hiền Nhân Lục Cốc không nhịn được lại lên tiếng.Còn có chuyện gì sao? Bạch Thương Đông quay đầu nhìn về phía Hiền Nhân Lục Cốc.Không có... Hiền Nhân Lục Cốc khẽ lắc đầu.Xác thực là không có chuyện gì chứ? Bạch Thương Đông lại hỏi lại một câu.Không sao. Hiền Nhân Lục Cốc lại một lần nữa lắc đầu.Không có việc gì thì ta bắt đầu đây. Bạch Thương Đông nói xong, trực tiếp đưa ngón tay đặt lên trên Thánh Vật Lệnh, viết ra một bài thơ: Chịu đựng nhân gian tuyết cùng sương, trên đỉnh bách hoa tỏa mùi hương.
Thanh phong tự có thần tiên cốt, lãnh diễm thiên nghi tới ngọc đường.Theo viết xong bài thơ Bạch Thương Đông này, hoa mai trên miếng Thánh Vật Lệnh kia giống như là đã sống lại từ trong Thánh Vật Lệnh nở rộ đi ra, nhiều đóa hoa mai tản ra hương thơm mê người, một đóa trong đó nhẹ nhàng rơi xuống, hóa thành một đóa hoa mai ngọc, rơi vào trong lòng bàn tay Bạch Thương Đông, rất nhiều dị tượng cũng tùy theo mà biến mất.Ngọc hương mai...!Thánh phẩm ngọc hương mai... Hiền Nhân Lục Cốc vui mừng quá đỗi, liền lập tức từ trong tay Bạch Thương Đông đoạt lấy đóa hoa mai ngọc kia.Bạch Thương Đông cũng không thèm để ý, lại nắm lấy một miếng Thánh Vật Lệnh khác, đưa tay lại trực tiếp viết lên trên: Cửu Uyển tề tài phẩm độc ưu, tối nghi trâm trợ mỹ nhân đầu.
Nhất tòng phu tử lâm hiên cố, tu dữ phàm ba đấu diễm trù.Hiền Nhân Lục Cốc thấy Bạch Thương Đông đưa tay liền viết, trái tim đều sắp từ trong cổ họng nhảy ra ngoài, khẩn trương tới mức lòng vậybàn tay đều là mồ hôi, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Thương Đông đang từng nét từng nét toàn bộ viết xong.Viết nhanh như thế sao? Thật sự có thể làm ra văn chương Thánh phẩm à? Đây chính là hai bài liên tiếp rồi.Ta nghĩ là không thể.Mới vừa rồi đã làm được một bài,bài này có thể thành công không đây?Đây chính là Thánh Vật Lệnh Thánh Phẩm, ngươi cho rằng đó là cải trắng à? Tùy tiện viết một bài là được? Viết nhanh như vậy, thật sự là quá không cẩn thận rồi, chờ chút nữa xảy ra vấn đề thì có hối hận cũng không kịp.Bính Hỏa Chân Nhân liên tục cười lạnh, lối viết này của Bạch Thương Đông, hắn cho rằng lát nữa Bạch Thương Đông nhất định là sẽ chết rất thảm.Sau khi Bạch Thương Đông viết xong, chỉ thấy ánh sáng âm u lóe lên, lá xanh biếc bên trên cây phong lan mở rộng, chín đóa hoa bên trên gốc lan cũng tỏa ra hương hoa thơm ngát, biến thành một cây hoa lan chín đóa rơi vào trong tay Bạch Thương Đông.Cửu Uyển Thiên Lan...!Thánh phẩm...!Thật sự lại là Thánh phẩm...!Bạch Chấp Viện thật là thần kỳ...Thần kỳ cái gì, ta cho rằng đây đều là thơ mà hắn đã làm lúc trước, bây giờ chẳng qua là lấy ra dùng mà thôi, nếu không thì sao có thể nhanh như vậy.Coi như là thơ đã làm trước rồi thì cũng đã là rất đáng gờm, nếu không ngươi thử viết ra một bài Thánh phẩm như thế xem?Lần này Hiền Nhân Lục Cốc không cướp đoạt nữa, dùng hai tay dường như là đang run rẩy từ trong tay Bạch Thương Đông nhận lấy Cửu Uyển Thiên Lan.Sau khi Bạch Thương Đông giao ra Cửu Uyển Thiên Lan, không có chút do dự nào, một lần nữa lấy ra một miếng Thánh Vật Lệnh, vẫn giống như lúc trước trực tiếp viết thơ lên bên trên: Lộ địch duyên phấn tiết, phong dao thanh ngọc chi.
Y y tự quân tử, vô địa bất tương nghi.Không phải chứ, lại trực tiếp viết ra, chẳng lẽ trước đây hắn đã từng viết qua chủ đề của những Thánh Vật Lệnh này?Như vậy cũng được à? Bạch Chấp Viện cũng quá ghê gớm đi!Không hổ là người có văn đạo đứng đầu Nam Ly chúng ta, thật sự quá bin thái đi, căn bản cũng không phải là người a!Các ngươi ồn ào cái gì, còn chưa giải ra được, ai biết là có thể giải ra Thánh phẩm nữa hay không.Ở trong tiếng nghị luận của mọi người, một cây thanh ngọc bên trên Thánh Vật Lệnh kia vọt ra, hóa thành một cành Thanh Trúc trong suốt như ngọc rơi vào trong tay Bạch Thương Đông.Thanh Lộ Ngọc Trúc...!Thánh phẩm...!Lại tiếp tục là Thánh phẩm... Hốc mắt của Hiền Nhân Lục Cốc đều đã có chút ươn ướt, không chỉ có hai tay run rẩy, ngay cả thân thể cũng không nhịn được run lên theo, thiếu chút nữa đã không thể đón lấy Thanh Lộ Ngọc Trúc.Chính xác...!Ta thật sự phục tài văn chương này của Bạch Chấp Viện...Văn đạo đệ nhất Nam Ly quả nhiên là danh bất hư truyền!Những bài thơ này coi như là hắn đã viết trước, ta cũng bái phục rồi, thơ Thánh phẩm này chính là cải trắng a, tùy tiện liền có thể ném ra, giống như là không cần tiền vậy.Văn đạo ở Nam Ly, ta chỉ phục một mình Bạch Chấp Viện.Trong đôi mắt đẹp của Hiền Nhân Liên Ẩn có tia sáng kỳ dị chớp động, không nhịn được nhẹ nhàng thầm đọc bài thơ mà Bạch Thương Đông mới vừa viết.Sắc mặt của Bính Hỏa Chân Nhân lại đã tái xanh, ai cũng không nghĩ ra, Bạch Thương Đông vậy mà liên tiếp viết ra ba bài thơ giải ra ba Thánh phẩm, chuyện này hoàn toàn khác so với kịch bản trong dự đoán của hắn a.Không được, nếu để cho hắn thật sự giải ra bốn loại Thánh phẩm, há chẳng phải là Lục Cốc và Liên Ẩn đều sẽ bị hắn kéo vào trong Kính Thai Viện rồi hay sao? Lúc này Bính Hỏa Chân Nhân mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, nhưng lại cũng đã không kịp làm gì nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Thương Đông cầm lên một miếng Thánh Vật Lệnh cuối cùng..