Tử Y nằm dưới người Bạch Thương Đông giãy giụa kịch liệt, một lúc lâu sau mới dần dần bình tĩnh lại, gân xanh trên trán từ từ biến mất, tia máu trong mắt cũng dần dần phai nhạt.
Ta không có việc gì rồi.
Tử Y thở hổn hển, thều thào nói.
Lúc này Bạch Thương Đông mới thả lỏng tay thả Tử Y ra, lấy đan dược thoa lên trên vết thương của Tử Y.
Xử lý xong vết thương của Tử Y, lại bảo hắn đi về nghỉ trước, Bạch Thương Đông nhìn chằm chằm vào nữ nhân và Thánh Đế Cốt trong khối băng kia một lúc lâu, đang do dự có muốn lập tức phá băng lấy cốt ra hay không, đột nhiên lại cảm nhận đại trận hộ đảo khẽ động, có người xông vào Kính Thai Đảo.
Bạch Thương Đông đật lại nắp hòm gỗ, cũng khóa lại xiềng xích một lần nữa, sau khi ra nhà gỗ, nhìn thấy một đám người đang bước xuống khỏi một chiếc hải thuyền, nhìn kỹ một chút mới phát hiện ra là Cung Ngạo Long của Cung gia mang theo mấy tên thiếu niên, trong đó có Lý Trúc Phong cùng Lý Tế Vũ.
Trúc Phong, Tế Vũ, cuối cùng các ngươi đã tới.
Bạch Thương Đông nghênh đón, cười tủm tỉm nói với hai người kia.
Trúc Phong, Tế Vũ bái kiến cô gia.
Lý Trúc Phong cùng Lý Tế Vũ tiến lên khom người chào.
Bạch Thương Đông cũng không ngăn bọn họ, chờ sau khi bọn họ bái xong mới lên tiếng: Về sau các ngươi chính là đệ tử của ta, tu hành thật tốt, chớ có làm vi sư mất mặt.
Cung Ngạo Long giới thiệu bốn đệ tử khác của Cung gia cho Bạch Thương Đông, Bạch Thương Đông cũng chỉ có một chút ấn tượng với bọn họ, đều là con cháu dòng chính Cung gia, tất cả đều có thiên phú không tệ lắm, mặc dù ở Nam Ly Thư Viện chỉ có thể coi trung đẳng trở xuống, thế nhưng ở Cung gia đã được coi như mấy người có thiên phú tốt nhất rồi.
Chính thức để bốn người Cung gia cùng huynh muội Lý thị bái sư xong, Bạch Thương Đông đang chuẩn bị đuổi Cung Ngạo Long đi, lại thấy Cung Ngạo Long lấy từ trong lòng ngực ra một hộp gỗ đưa cho Bạch Thương Đông.
Bạch Thương Đông vốn tưởng rằng đây là đồ tốt mà Cung gia cho hắn, ai biết Cung Ngạo Long lại nói: Một tháng trước, có người đưa hộp gỗ này đến Cung gia, chỉ đích danh muốn giao cho ngươi, vừa vặn lần này ta trở về thì thuận tiện cầm tới cho ngươi.
Là ai đưa đồ vật cho ta? Trong lòng Bạch Thương Đông lộp bộp, cau mày nhận lấy hộp gỗ trong tay Cung Ngạo Long, chất liệu hộp gỗ này vậy mà lại giống hòm gỗ lớn kia như đúc.
Người kia chỉ nói hắn gọi là Tử Y.
Cung Ngạo Long đáp.
Ông có thể nhận ra người tên là Tử Y không? Bạch Thương Đông đại khái cũng nghĩ đến khả năng như thế, cau mày hỏi.
Khi đó là quản gia tiếp đãi người kia, chỉ biết là một thanh niên tướng mạo thanh tú, ta cũng chưa từng gặp nên không thể nhận ra.
Cung Ngạo Long nói.
Bạch Thương Đông gật đầu một cái, trước tiên thu hộp gỗ vào, sau khi tiễn Cung Ngạo Long đi, lại dẫn sáu người Lý Trúc Phong tới trước kính thạch.
Các ngươi mới tới Nam Ly Thư Viện, đi tới Nam Ly chủ đảo một vòng một chút đi, đi tìm đại sư huynh Tống Nhạc của các ngươi, thuận tiện đưa phong thư này giao cho hắn.
Bạch Thương Đông đưa một phong thư giao cho Lý Trúc Phong, sau đó triệu hoán ra Đại Bạch Nga, để Đại Bạch Nga đưa bọn họ tới Nam Ly chủ đảo.
Kính Thai Đảo chỉ có mấy gian nhà gỗ như vậy, chớp mắt đã có nhiều đệ tử như vậy, ngay cả một chỗ ở cũng không có, Bạch Thương Đông để bọn họ đi Nam Ly chủ đảo, thứ nhất là làm quen với hoàn cảnh Nam Ly đảo một chút, thứ hai là để cho Tống Nhạc mua chút vật liệu xây nhà, rồi để mấy người bọn họ mang về, dựng lên mấy phòng.
Đuổi đám Lý Trúc Phong đi, Bạch Thương Đông trở lại trong phòng, lấy ra hộp gỗ kia tỉ mỉ xem xét, quả nhiên là có chất liệu giống như hòm gỗ đấy, ngay cả khóa hộp cũng giống nhau, chỉ là hơi nhỏ một chút.
Chiếc khóa kia rõ ràng khóa chặt, nhưng Bạch Thương Đông đưa tay sờ một hồi, chiếc khóa kia đã tự mở ra, Bạch Thương Đông cẩn thận mở hộp ra, nhìn thấy đồ bên trong lại hơi ngẩn người một chút.
Vật này không phải là thất long châu sao? Vẻ mặt Bạch Thương Đông cổ quái nhìn thủy tinh kim sắcto cỡ nắm tay trong hộp gỗ, trong đó như có một viên đang lóe lên, nhìn có vẻ rất giống long châu trong thất long châu.
Đương nhiên, Bạch Thương Đông biết rõ vật này không thể nào là long châu, sau khi xem xét tỉ mỉ mới phát hiện, bên ngoài quả cầu thủy tinh có khắc một ký hiệu kỳ quái, nhìn giống như một cây dù đi mưa.
Đây rốt cuộc là thứ gì? Bạch Thương Đông cầm quả cầu thủy tinh lên, chạm tay vào có cảm giác mát lạnh, thế nhưng không cảm nhận được động tĩnh gì, thật giống như thật sự chỉ là một viên thủy tinh cầu bình thường mà thôi.
Bạch Thương Đông nhíu mày một cái, cầm theo quả cầu thủy tinh đi vào trong nhà gỗ nghỉ ngơi nhìn Tử Y một chút, thế nhưng cũng chỉ hỏi hắn có biết vật này hay không, Tử Y nói một câu không có ấn tượng, Bạch Thương Đông cũng không hỏi thêm gì.
Bạch Thương Đông không biết quả cầu thủy tinh này có ích lợi gì, lại có hàm ý gì, chỉ có thể tạm thời để quả cầu thủy tinh sang một bên, tạm thời để chuyện này đi qua như vậy.
Nhưng ai ngờ được đến ngày thứ hai, lại có một con thuyền chở hàng tới giao cho Bạch Thương Đông mười ba hộp gỗ như vậy, người gửi vẫn là Tử Y.
Bạch Thương Đông trở lại trong phòng, mở mười ba hộp gỗ kia ra, chỉ thấy trong mỗi một hộp gỗ đều có một viên thủy tinh kim sắc, kích thước mỗi một viên đều giống viên hôm qua Bạch Thương Đông nhận được, chỉ là điểm sáng trong đó lại không lớn giống nhau.
Cung Ngạo Long đưa tới viên thủy tinh kia, ở trong chỉ có một chút điểm sáng, mà trong mười ba viên thủy tinh này lại có từ một điểm đến mười ba điểm, số lượng điểm sáng trong mỗi một thủy tinh cầu rất khác nhau, thế nhưng chỉ có một viên giống viên hôm qua kia như đúc, đều chỉ có một điểm sáng.
Khác nhau là, trong mười va viên thủy tinh cầu này cũng không có ký hiệu cây dù đi mưa, ngoài ra thì không có gì khác biệt.
Những thủy tinh cầu này rốt cuộc là thứ gì? Vì sao lại được đưa đến chỗ của ta? Bọn chúng rốt cuộc có phải là Tử Y đưa cho ta hay không? Từng nghi vấn nối tiếp nảy ra khiến Bạch Thương Đông cảm thấy lẫn lộn, nhưng hắn lại không nhìn ra đầu mối gì, chỉ đành tạm thời cất hộp gỗ và thủy tinh cầu đi.
Cũng may là sau mười ba hộp gỗ kia, không còn có người tặng đồ tới nữa, chỉ cần đợi đám người Lý Trúc Phong vận chuyển vật liệu xây nhà, nhưng rất nhanh Bạch Thương Đông đã trợn tròn mắt, trong bọn họ lại không có người nào biết dựng phòng.
Xây nhà không liên quan gì đến sức mạnh lớn nhỏ gì, đây là một môn kỹ thuật làm việc, sức mạnh lớn nhiều lắm chỉ xây nhanh hơn một chút, nhưng đam người Bạch Thương Đông lại hoàn toàn cũng không được, ngay cả xây cái nhà xí đều không xây ra hình dáng gì.
Giao cho ta đi.
Tử Y vẫn một mực yên lặng đột nhiên đứng dậy, sử dụng những tài liệu kia xây lên vài toà nhà gỗ nhỏ.
Không phải là cái gì ngươi cũng không nhớ rõ sao? Sao có thể xây ra nhà gỗ như vậy? Bạch Thương Đông giật mình nhìn Tử Y dựng ra nhà gỗ, quả thực so với kiến trúc trên địa cầu còn tinh mỹ hơn không biết bao nhiêu lần, cách cục cùng thiết kế trong đó đều rất tỉ mỉ và nhân tính hóa, ngay cả những thứ như bàn ghế này đều làm ra rất tinh xảo, thật sự khiến người ta không thể tin được, mấy thứ này lại do một người mất trí nhớ dựng lên.
Ta có thể nhớ lại, chỉ có những thứ nhỏ nhặt này thì chỉ là chuyện nhỏ.
Tử Y bình tĩnh nói.
Không đến hai ngày, Phó Thu Diệp, Long Tu Văn cùng Dương Vũ Linh cùng đi tới Kính Thai Đảo, bí môn đã lập tức mở ra, bọn họ này đây là hy vọng có thể kết thành liên minh cùng Bạch Thương Đông, cùng nhau tìm di tích chiến trường.
Có khả năng hành động chung tự nhiên tốt nhất, giữa hai bên cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Bạch Thương Đông đồng ý, hắn hoàn toàn không biết gì về bí môn, có đám người Phó Thu Diệp đã từng đã tiến vào bí môn dẫn đường, cũng có thể bớt đi không ít phiền toái, tránh cho lại giống như ở Thiên Ma Tràng lần trước, bị mang tới nơi không giải thích được.
.