Vẻ mặt Bạch Thương Đông nghiêm túc nhìn quanh bốn phía, hắn cũng không phát hiện ra tung tích của địch nhân, trong đường kính m này không có nơi nào để ẩn núp, nếu như địch nhân từ ngoài ngàn mét chém giết một Văn Sĩ cấp tám, như vậy ít nhất đối phương cũng là một cường giả cấp Chân Nhân, không phải người mà bọn họ có thể địch nổi.
Tất cả mọi người đều tìm kiếm tung tích của địch nhân, Phó Thu Diệp và Mạc Đạo Danh đều sử dụng một số thủ đoạn, nhưng vẫn hoàn toàn không phát hiện ra tung tích của địch nhân, sắc mặt tất cả mọi người đều rất khó coi, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra.
Ngay cả cái bóng của địch nhân cũng không nhìn thấy mà đồng bạn của mình đã bị chém chết, địch nhân cường đại như vậy đương nhiên khiến người ta sợ hãi.
Mọi người không nhúc nhích cố gắng tìm kiếm thật lâu, nhưng một chút dấu vết cũng không phát hiện được, trên thực tế thì căn bản không cần nhìn, trong chu vi ngàn mét này căn bản không có bất kỳ vật gì, cách đây hơn ngàn mét có một đỉnh núi trôi lơ lửng ở giữa không trung, nếu quả thật có địch nhân thì nơi mà địch nhân này có khả năng ẩn núp chính là chỗ đó.
Chúng ta đi.
Phó Thu Diệp chỉ tới một đỉnh núi có hướng ngược lại, nếu như địch nhân thật sự núp ở nơi đó, có thể giết người từ nơi đó, như vậy bọn họ tuyệt đối không phải đối thủ của địch nhân, chạy trốn mới là lựa chọn tốt nhất.
Mọi người gật gật đầu, cùng nhau ra lệnh cho vật cưỡi dốc toàn lực bay về phía ngọn núi có hướng ngược lại, hy vọng có thể tránh khỏi địch nhân đuổi giết.
Từ xa nhìn thấy đỉnh núi kia dần dần biến mất trong tầm mắt, nhưng lại không có người nào đuổi theo, đám người Phó Thu Diệp cũng có thể âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra đối phương đã từ bỏ rồi, chắc không phải là cấp Chân Nhân! Phó Thu Diệp còn chưa nói hết lời đã lại nghe thấy một tiếng hét thảm.
Thân thể một Văn Sĩ cấp tám do Dương Vũ Linh mang đến bị chặt ngang người, máu tươi nhuộm lông đen của Thanh Hải Ưng thành màu máu, mất đi sự khống chế của chủ nhân, Thanh Hải Ưng kia hú lên một tiếng rồi bay về phương xa, rất nhanh đã biến mất trong đám đá vụn cách đó không xaSắc mặt của tất cả mọi người đều rất khó coi, tất cả mọi người không hẹn mà cùng cưỡi vật cưỡi dốc hết sức chạy trốn, nhưng chạy không được bao xa đã lại nghe được một tiếng hét thảm, lại có một đồng bạn bị chém ngang nửa người, từ trên lưng Thanh Hải Ưng rơi xuống.
Nhưng đám người Phó Thu Diệp vẫn không phát hiện ra bóng dáng của địch nhân, nỗi sợ hãi lan tràn trong lòng tất cả mọi người.
CMN, nhất định là ma tướng, hắn muốn đùa chết chúng ta.
Mạc Đạo Danh mắng một câu.
Bây giờ không phải lúc nói chuyện, mọi người tách ra đi, có lẽ còn có một chút hi vọng sống.
Phó Thu Diệp ngưng giọng nói.
Sao nơi nay có thể có ma tướng tồn tại được, đúng là hỏng bét rồi, xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy, ai chết ai sống chỉ có thể là xem ý trời rồi.
Long Tu Văn nuốt nước miếng một cái, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
Mọi người đang chuẩn bị chia nhau chạy trốn, Bạch Thương Đông lại đột nhiên nói: Không nên tách ra đi, tách ra cũng chỉ có thể chết thảm hại hơn.
Không tách nhau chạy mà cứ ở chỗ này chờ bị ma tướng kia chơi chết từng người một sao? Mạc Đạo Danh hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Thương Đông.
Có lẽ đó không phải là một ma tướng, nếu đúng như là ma tướng thì nó cần gì phải giấu đầu lòi đuôi như vậy, trực tiếp đi ra giết chúng ta không phải càng bớt chuyện? Bạch Thương Đông đưa mắt đánh giá bốn phía: Rất có thể chúng ta chỉ gặp phải một Ma binh, chỉ là nó có một loại lực lượng nào đó mà chúng ta không biết, chúng ta tụ chung một chỗ, nó còn phải cố kỵ, nếu như chúng ta tách ra, có lẽ nó sẽ không cần kiêng kỵ, trực tiếp hiện thân giết sạch.
Ngươi nói bậy gì đó, trong vòng trăm thước ở nơi này không có thứ gì, ngươi cảm thấy Ma binh có năng lực nấp ở trong đống đá vụn cách đây trăm thuớc mà có thể đánh chết đồng bạn của chúng ta sao? Mạc Đạo Danh kích động nói: Đừng nói nhảm nữa, bây giờ đường sống duy nhất của chúng ta chính là tách ra chạy trốn, nếu như chờ ma tướng kia không có kiên nhẫn, trực tiếp hiện ra đánh tới, chúng ta đều phải chết.
Phải đi thì các ngươi đi thôi, ta sẽ ở lại chỗ này.
Bạch Thương Đông vẫy vẫy tay gọi Tử Y: Thu hồi Thanh Hải Ưng của ngươi lại, đến trên lưng Bạch Hổ đi.
Tử Y không nói gì, nhảy tới trên lưng Bạch Hổ, thu Thanh Hải Ưng lại, đứng phía sau Bạch Thương Đông, cùng Bạch Thương Đông đề phòng bốn phía.
Người nào muốn lưu lại thì nhảy sang đây.
Bạch Thương Đông lại nóiđám với Phó Thu Diệp.
Các ngươi tin hắn nhất định phải chết, chúng ta mau mau đi, ở lại nơi này chính là chờ chết.
Mạc Đạo Danh lôi kéo Dương Vũ Linh: Vũ Linh, muội đi theo ta, không cần để ý hắn, ở lại chỗ này chính là chờ chết.
Dương Vũ Linh lại tránh khỏi tay Mạc Đạo Danh, do dự một chút rồi cũng nhảy tới trên lưng Bạch Hổ, thu vật cưỡi của chính mình về: Ta chọn ở lại chỗ này đi, dù là trí tuệ hay kinh nghiệm của Bạch Chấp Viện đều nhiều hơn chúng ta, hắn chọn lưu lại nhất định là do hắn có đạo lý.
Bạch Chấp Viện nói cũng có lý, nếu quả thật có ma tướng thì dù chúng ta có tách ra cũng không có khả năng chạy mất.
Long Tu Văn cũng thu lại vật cưỡi của chính mình rồi nhảy lên trên lưng Bạch Hổ.
Nếu đã như vậy, như vậy mọi người cùng nhau lưu lại đi.
Phó Thu Diệp cũng thu vật cưỡi lại, noi gương mấy người trước cùng nhảy tới trên lưng Bạch Hổ.
Các ngươi nghe hắn nói bậy nói bạ sao? Chẳng lẽ các ngươi muốn giống như ba người sư huynh đệ kia bị git chết không minh bạch? Ta tình nguyện liều một phen, cũng sẽ không ở đây chờ chết, người nào muốn đi theo ta thì cùng đi.
Mạc Đạo Danh cắn răng một cái, ra lệnh cho vật cưỡi của mình bay về hướng lúc trước.
Vài người còn lại do dự một chút, phần lớn đều rời đi theo Mạc Đạo Danh, chỉ có hai Văn Sĩ cấp chín đi theo Phó Thu Diệp lựa chọn ở lại.
Chúng ta làm sao bây giờ? Long Tu Văn quan sát chung quanh, hắn luôn có cảm giác giống như đang có thứ gì đó nhìn chằm chằm vào hắn, cả người nổi đầy da gà.
Mọi người không nên động loạn, chúng ta tạo thành một vòng trước, mỗi người đề phòng một phương hướng, tạm thời trước ở lại chỗ này.
Bạch Thương Đông nhìn theo vài người rời đi.
Đột nhiên lại nghe thấy một tiếng hét thảm, một người vừa chạy trốn kêu thảm thiết rồi ngã từ trên lưng Thanh Hải Ưng xuống, thân thể lại bị chặt ngang, không có khả năng sống thêm.
Mấy người còn lại càng thêm sợ hãi, dốc sức muốn chạy trốn, nhưng chỉ nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết truyền tới, không gian rất nhanh đã yên tĩnh lại.
Một, hai, ba, bốn, năm! Không có người nào còn sống! Chết hết! Mạc Đạo Danh bọn họ chết hết! Long Tu Văn vừa đếm tiếng kêu thảm thiết, mồ hôi lạnh không tự chủ được đi chảy xuống.
Sắc mặt mấy người Phó Thu Diệp đã tái nhợt, ngay cả bóng dáng của địch nhân ra sao bọn họ còn không có nhìn thấy, thế mà những người cùng đi đã bị giết hơn nửa, lúc này bọn họ có cảm giác giống như mình bị nhốt trong đầm rắn độc, phảng dường như bất cứ lúc nào trong bóng tối ở bốn phương tám hướng đều sẽ có rắn độc xông tới cắn chết bọn họ.
Khi mọi người đang vô cùng khẩn trương, đột nhiên lại nghe thấy Bạch Hổ hét thảm một tiếng, đột nhiên nhảy dựng lên, dưới bụng Bạch Hổ xuất hiện một vết thương dài, máu tươi như suối phun ra ngoài.
Tất cả mọi người là kinh hãi, rối rít triệu hồi ra vật cưỡi của chính mình, sợ hãi muốn chạy trốn.
Tất cả chớ động.
Bạch Thương Đông quát lạnh một tiếng làm mọi người đều tạm thời ngừng lại, đều sợ hãi nhìn Bạch Thương Đông đã thu Bạch Hổ về, cùng Tử Y ngồi chung trên một con Thanh Hải Ưng.
.