Khi đó, bản thân là một chú cá heo xinh đẹp mạnh mẽ, theo đông đảo chúng bạn tự do rong chơi giữa biển rộng, không vướng không víu, tự nhiên lại hoạt bát.
Có một ngày nàng ham chơi tách ra khỏi đàn, ở trong khu vực biển không quen thuộc rẽ bảy rẽ tám, bơi vào một nơi xa lạ.
Hành lang rợp mái qua lại, động phủ thần tiên, không một bóng người. Nhìn lên trên, thềm đá dài dẵng không biết thông đến chỗ nào, nàng thở ra một hơi, khẽ bơi dọc theo cầu thang. Không biết đã qua bao lâu, không người không cá, khiến người ta bắt đầu cảm thấy khủng bố thần bí.
Chỉ có thể hát mới gia tăng can đảm trong nàng, nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu, thốt ra âm thanh của cá heo: “Con cá suốt ngày bơi lội, con cá bơi không ngừng; trái tim suốt ngày nhớ về chàng, yêu không thể dừng...”
Câu thứ hai còn chưa hát xong, một cây đinh ba “vèo” phóng tới, phâp ngay bên cạnh nàng, mũi nhọn sắc bén cắm vào bên vách đá. Biết nguy hiểm, không cần nghĩ ngợi xem là bị cái gì đâm đến, nàng soãi vây lưng dùng tốc độ nhanh nhất bơi đi, ai ngờ vừa quay đầu đã bị một người ngăn lại.
Chàng thanh niên mặc áo choàng trắng tinh, ánh mắt bình tĩnh, không giận mà nói: “Ai cho phép ngươi đến chỗ của ta?”
Nàng nói: “$^%$#%*() “
Chàng thanh niên nói: “Đừng có ở đây giả vờ tiếng cá nữa. Mau hiện nguyện hình.”
Nàng đáp: “Vậy ngươi tránh xa ra đi, lúc ta hiện nguyên hình, cần phải có chỗ rộng.”
Hắn rút cây đinh ba của mình ra rồi bước lui, nàng nhân cơ hội này quẫy bọt vặn eo bỏ chạy. Nàng hốt hoảng tung người bơi đi mấy trăm hải lí, mới dám dừng lại nghỉ ngơi bên tảng đá ngầm, duỗi thẳng người về phía trước, ngồi trên tảng đá ngầm, nhìn chiếc bóng in dưới đáy biển là bản thân đang thở hổn hển: tóc dài, váy sa mỏng, học nghệ không tài, chỉ là một tiên nữ thích bơi lượn đó đây.
Đứa trẻ này có một tật xấu không biết chán, đó là thích nhất những viên đá xinh đẹp. Trên cây đinh ba của tên khốn mặc áo choàng trắng kia có gắn bảo thạch lấp lánh, sau khi vất vả trốn đi nàng vẫn nhớ mãi không quên. Trong lòng ngứa ngáy nghĩ, nếu lúc đó lấy thì hay quá, cũng đã quên bản thân suýt thì chết vì thứ hung khí đẹp đẽ đó.
Đó là những tháng năm làm càn mà thú vị.
Có những con người trần tục hiếu chiến cùng những vị thần ôn hòa lại dễ giận. Nàng may mắn gửi hồn sống ở chỗ một tiểu tiên có chút phép thuật, sẽ không dễ bị bắt nạt, lại đang nghiên cứu thuật độn thổ, cho nên tuy chu du khắp nơi gây họa, ỷ vào việc mình chạy trốn nhanh, nên không có ai bắt được.
Nàng kể lại chuyện hôm đó đụng phải tên khốn ấy với đồng bạn, nhưng chẳng ai tin. Cầm cây đinh ba, trên thế giới này ngay cả người lẫn thần đều không có kẻ thứ hai, chính là vua của nơi này, Poseidon. Tính tình đặc biệt không tốt, nếu bị quấy rầy sẽ dùng đinh ba làm xiên cá nướng thịt ăn, có một lần ngài còn muốn bày mấy hàng hải sản tươi ngon, tiếp đãi chư thần.
“Vua của biển muốn đâm chết ngươi, mà ngươi còn chạy thoát được hả? Đúng là nằm mơ.”
Nàng rùng mình nói: “Thật sự ta đã trốn đi mà.”
Bọn hắn nói: “Đúng là nói vớ vẩn. Cố lên nhé.”
Nàng nói: “Ta mượn bọt khí bỏ chạy. Hắn ta không đuổi theo.”
“Chứng cứ đâu, bằng không sao bọn ta có thể tin
Nàng cười nói: “Định kích động ta đấy à? Ta không gạt các người thật mà.”
Thật ra trong lòng nàng cũng có tính toán, lần trước đánh bậy đánh bạ chạy đến chỗ đó thế nào nhỉ, đường mình chạy trốn cũng ra sao đây? Nàng hạ quyết tâm, phải cướp được cây đinh ba của hắn, bán lấy tiền.
Ngày hôm ấy nàng vòng qua mũi Sounion, lặn xuống mấy trăm thước, chợt nhớ về nơi đã đến trước đó.
Nàng xoay quanh cột trụ ở hành lang rợp mái, tạo ra ra bọt nước, lại hát mấy khúc ca, nhưng chẳng có cây đinh ba nào “vèo” một tiếng bay đến cả. Tám chín phần là hắn ta không có nhà. Lúc nàng thở ra rồi bơi lên, thì bị một cánh tay mạnh mẽ tóm lấy đuôi.
“Lần trước thả ngươi chạy, lần này còn dám đưa đến tận cửa ư?”
Nàng quay đầu lại, thấy rõ chàng trai kia, hôm nay có vẻ tâm tình hắn tốt hơn so với ngày đó, rõ ràng nên tức giận, nhưng trong mắt lại tràn ngập ý cười, mái tóc bồng bềnh nhìn rất đẹp.
Nàng lắc lư đuôi, xoay người lại: “Nghe nói ngươi thích luyện võ nghệ xiên cá, ta đây muốn làm bia ngắm.”
Hắn nói: “Muốn chết ư?”
Nàng bơi ra xa một chút, đứng ở một vị trí tốt: “Thử đã rồi nói sau.”
Chàng thanh niên duỗi tay phải ra, cây đinh ba xuất hiện trong tay hắn, hắn giang tay, đầu vũ khí tỏa một tầng sáng vàng mạnh mẽ lại hung hãn, nàng nhắm chuẩn, trong miệng lẩm bảm, tên đó vừa ra tay, nàng bên này sẽ nhanh chóng bơi theo bọt nước, tạo thành lốc xoáy nhỏ, cuốn lấy cây đinh ba vào trong.
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh. Trong nháy mắt cuồng phong nổi lên, nàng đã cuốn lấy đi vũ khí của vị vua biển cả trong truyền thuyết này.
Cũng không biết bơi về phương Bắc bao lâu, nước ấm lạnh dần, nàng dừng bên tảng đá ngầm ở ngã rẽ bên cạnh, quay đầu lại nhìn, hắn ta không đuổi theo. Nàng hóa nguyên hình lên bờ, cầm cây đinh ba trong tay, lưỡi thép mài sắc vô cùng, lóe lên ánh sáng đen bóng, dọc theo thân là một chuỗi bảo thạch, mỗi một viên đều là kì trân hiếm có trên trời dưới đất này. Trong lòng thầm khen, quá đẹp quá đẹp, bất kể là món bảo vật này, hay lần ra tay ăn cắp đó.
Nàng mất nửa ngày sức lực mới tháo một bảo thạch xanh biếc to nhất xuống giữ lại cho mình, sau đó đem món hàng này đi bán giá đặc biệt.
Nhưng nàng đã tính sai rồi, ai dám mua vũ khí của vua thủy tề đây?
Vua Ấn Độ tham lam khi nhìn thấy nàng hiến bảo vật thì ánh mắt lập tức dán vào đó, muốn dùng cả một tòa thành, một cung điện và 100 loại vũ khí, với lũ hoạn quan có thể ca hát gì đó đến để trao đổi. Ngay khi vụ mua b sắp thành, phù thủy của ông ta bói tinh tướng nói với ông ta hay, cái này phải trả lại, đây là vũ khí của vua biển, nếu không muốn nước nhấn chìm cả nước, tốt nhất chỉ có thể kính nhi viễn chi. Nàng quỳ ở dưới nghiến răng oán hận, ngẩng đầu trừng mắt với tên phù thủy kia, dọa hắn ta vỡ cả túi mật.
Chuyện này được viết trong “Kinh Veda” như sau: Nữ yêu chào hàng món trân bảo nghiệt duyên với đức vua, phù thủy khuyên can, nữ yêu làm phép hại chết hắn. Sau đó toàn Ấn Độ gió to ba ngày. Được rồi, nàng cũng chỉ có một ít kĩ năng thế mà thôi.
Vua Ấn Độ không mua nổi, cây đinh ba này đành phải ở lại trong tay nàng.
Ở dưới trần trôi qua mấy năm, đối với thần tiên chỉ là mấy chục ngày.
Có tin truyền đến: “Sardinia có buổi tụ họp thần tiên, có hạng mục thi đấu và giải trí, thỉnh chư thần nhanh chóng báo danh.”
Sau đó nàng mới biết, so với lịch sử sau này, đó là thời điểm an nhàn hiếm thấy.
Ba anh em trên trời, dưới biển và địa ngục pháp luật vô biên vẫn còn rất trẽ, chưa có dục vọng mãnh liệt với quyền lực lãnh thổ, không hề phát động công kích nhau; hiểu biết của loài người vẫn đang trong giai đoạn hoài nghi với thần thánh, chưa xác định rõ; vẻ đẹp của Helen vẫn chưa được phát hiện; không chiến tranh, không sóng giá.
Bất kể là đỉnh Olympus hay Sardinia vẫn bình an náo nhiệt.
Nàng báo danh vào hạng mục bơi lội, nhận được quy trình thi đấu mới phát hiện ngoại trừ không được ăn thảo dược có tác dụng hưng phấn ra, còn không được biến hóa, phải dùng chân thân thi đấu.
Nàng đứng ở đình đài bên ngoài đại sảnh yến hội nhìn Poseidon dẫn vây cánh đi đến.
Chúng bạn nói: “Cúi đầu, cúi đầu. Vua thủy tề đã đến.”
Đều là các vị thần trẻ tuổi, bởi vì mẹ của hắn là Rhea, bà ngoại là Gaia, bởi vì hắn có pháp lực tối cao, bởi vì hắn hay cáu gắt, bởi vì hắn cai quản cả đại dương, nên nàng phải cúi đầu với hắn ư? Còn lâu nhé. Cái gì mà vua của biển chứ, đinh ba đó không phải dễ dàng bị nàng cướp đi sao?
Trong lòng nàng chắc chắn hắn sẽ không nhận ra mình là con cá heo kia, liền ngẩng cổ nhìn hắn. Nhìn kĩ thì, ở trong nước và dưới ánh mặt trời, gương mặt của Poseidon không hề giống nhau. Có nhiều hơn nhan sắc chân thật. Rất sinh động. Lúc nói chuyện với tùy tùng bên cạnh, khóe miệng luôn dắt theo ý cười.
Anh chàng luôn muốn biến thành cá ngựa cúi đầu, ở dưới nói vọng lên nàng: “Ngài ấy sẽ biến ngươi thành cá nướng cho xem.”
Poseidon dần dần bước đến.
Nàng vẫn không nhúc nhích, đầu.
Hắn nhìn thấy nàng, thấy duy mình nàng gái không hành lễ, hắn không nói gì, dừng bước trước mặt nàng. Giữa hắn và nàng còn cách mấy tên ngực to vạm vỡ đang hành lễ, trong lòng nàng nghĩ: để bọn chúng sau này ở biển biến thành tôm hết.
Hắn nhìn nàng, nghĩ một hồi lâu, dường như không biết phải nói chuyện thế nào với một tiểu thần tiên địa vị thấp: “Kẻ vô lễ này, ngươi tên gì?”
“Amphi, Amphitrite.”
Vì tuyển thủ tham gia thi đấu trò chơi Sardinia này rất nhiều, phải thi ba vòng đấu loại mới có thể chọn ra tám tuyển thủ tham gia chung kết. Phần thưởng cho kẻ chiến thắng là một viên kim cương trân quý, có thể chiếu sáng cả đáy biển, vì thế mà nàng có động lực rất lớn, trong trận đấu ra sức giao tranh, kết quả mới vòng đầu tiên đã bị loại.
Tên cá ngựa nói: “Còn tưởng ngươi là cao thủ chứ.”
Nàng rầu rĩ đáp: “Cao thủ cũng có lúc mà.”
Trong lòng thật ra cũng hoài nghi: Không lẽ mình không hề bơi nhanh như đã tưởng sao? Ta đã trộm cây đinh ba của vua thủy tề rồi chạy thoát mà. Lúc bọn họ náo nhiệt, Amphitrite bại trận ủ rũ rời khỏi Sardinia, vẫn còn cân nhắc đến viên kim cương chói mắt kia, giống như giọt nước mắt vậy, nhưng nước mắt của ai mà lại lớn, lại mỹ lệ vậy chứ? Thật khiến người ta đắm say
Một mình nàng ở trong biển chậm rãi bơi qua bơi lại, lên cao lại xuống, chẳng có mục đích. Bỗng ở một nơi không xa ánh lên tia sáng lấp lánh yếu ớt, nàng theo tia sáng mà bơi đến, trong đống vỏ sò ấy vậy mà phát hiện ra một viên kim cương.
Thời kì đó, mọi thứ đều đơn thuần. Lũ thợ săn trên mặt đất còn chưa đặt cạm bẫy, không có ngụ ngôn gì đó, rất nhiều đạo lí mà tiểu thần tiên đều không hiểu. Món bảo bối tốt thế này sao lại vô duyên vô cớ sáng ngời trước mắt ta chứ?
Amphi nhìn xung quanh không bóng người, liền đưa tay lấy nó, đặt vào trước ngực. Tung người nhảy, vừa mới bơi lên trên định chạy khỏi hiện trường, thì khi ngẩng đầu lên nhìn, đã bị binh lính vệ thành bắt được. Người vật đều có cả.
Viên đá xinh đẹp gây rắc rối kia bị cướp đi, nàng ngồi trong ngục cát rất nóng, ngay cả nước cũng không cho. Cơ thể từ từ mất nước, héo mòn, sắp chết rồi. Nhìn như thế, có thể thấy thần chẳng tốt bằng con người.
Đến thăm nàng lại là Poseidon.
Hắn ôm lấy nàng, dùng ngón trỏ nâng gương mặt nhỏ xinh của nàng, dáng vẻ hắn ngả ngớn lại đắc ý: “Lúc này biết ta là ai không? Còn không chịu vấn an?”
“Còn dám chạy không? Tên tiểu tặc này.”
“Viên đá đó, là ta nhặt
“Là ngươi trộm.”
“Vậy thì sao?”
“Thì sao ư?” Hắn nhìn Amphi, “Đây là hành vi hèn hạ nguy hiểm nhất. Ngươi không nhìn ra bên ngoài song sắt ư? Gã đó, gọi là Prometheus*, vì sao hắn lại bị trói vào đá, ngày ngày bị đại bàng ăn mất gan mình? Vì hắn đã trộm lửa.”
(*Vị thần khổng lồ đã cướp lửa của Zeus và trao nó cho nhân loại.)
Nàng biết chứ, đó là cảnh tượng khủng bố làm sao. Nhưng ngài ấy là một hảo hán, dù gan bị ăn sạch vẫn còn có thể giãy dụa mà lấy lại.
“Ngươi có thể sao?” Hắn nhìn nàng nói, “Thân thể ngươi rất khá, nếu ngươi bị ngốn sạch nội tạng liệu có thể tự mình chữa trị không? Hay chúng ta bắt đầu từ đây nhé, gan của ngươi, dạ dày của ngươi, hay là trái tim ngươi? À mà ngươi có tim không thế?” Nói xong hắn bật cười thành tiếng.
Mới nghe đến mấy câu này, cả nội tạng cũng cảm thấy quặn đau rồi. Khổ hình này nàng chắc chắn không chịu nổi, chẳng bằng...
Amphi ngẩng đầu, quyết đoán nói, “Đừng đem loại hình phát đó áp lên ta, bọn họ đều nói ngươi rất bạo lực, thích nhất là hải sản nướng tươi sống, ngươi trực tiếp nướng đi.”
Hình như hắn nghĩ nửa ngày vẫn không hiểu nàng đang nói gì, hàng lông mày rậm nhíu lại hỏi nàng: “Bọn họ là ai? Dựa vào gì mà nói ta như thế?”
“Bọn họ ư? Bọn họ đều nói thế. Nói ngươi vô cùng tàn bạo, chỉ là một chuyện nhỏ như cây đinh cũng có thể làm ra sóng thần động đất, giết người hại thần, mắt còn không nháy; còn nói ngươi...”
“Nói ta cái gì?”
“Thích nhất là hải sản tươi sống, từng ở dưới biển mở tiệc,” càng nói giọng nàng càng nhỏ, “đãi khách.”
Hắn nên tức giận mới phải, nhưng không ngờ chỉ mỉm cười, vui vẻ đến thế, giống như nghe được một câu chuyện cười đặc sắc: “Thật ra đến bây giờ ta chưa từng làm những chuyện như vậy,” rồi hắn nhìn nàng, “Ngươi đã nhắc đến, vậy thì bắt đầu từ ngươi đi.”
Hắn bổ nhào về phía trước, nàng lui về phía sau. Poseidon đụng vào người câu, giữ lấy cái đầu nhỏ của nàng trong tay, Amphi không thể động đậy, bị ép phải nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ồ, vô lễ này, bao tuổi rồi?”
“Vẫn còn nhỏ.”
“Đã gả đi chưa?”
“...”
“Ngươi xinh đẹp như thế, làm tình nhân của ta đi.”
Hắn vừa buông lời, nàng liền nghênh đón, dùng đầu mình giáng thật mạnh vào cằm hắn: “Không phải lúc nãy đã nói rồi sao? Không phải nói muốn nướng ta à? Mau lên đi.”
Nàng thừa dịp hắn bị đau mà định làm thêm cú nữa, lại bị hắn né tránh, trên người còn có xiềng xích không đuổi được, nàng tức giận nổi trận lôi đình: “Ngươi cứ thử ăn nói hạ lưu với ta thế thêm lần nữa đi, bảo ta làm tình nhân của ngươi? Ngươi lặp lại lần nữa thử xem.”
Hắn ôm cằm giật mình nhìn nàng: “Có được dạy dỗ không thế hả, sao lại đanh đá vậy?”
Amphi nhắm nghiền hai mắt, thở sâu, ngồi xuống xếp bằng, để bản thân bình tĩnh đôi chút. Nàng quyết định không thèm nói gì với hắn nữa, muốn chém giết muốn róc thịt tùy hắn. Nhưng muốn nàng trở thành một trong những tình nhân nhiều vô số của một kẻ lăng nhăng? Không có cửa nhé, chết cũng không có.
Ai ngờ hắn lại đi đến, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, giống như đang nghiên cứu một con quái vật nhỏ vậy.
“Ta thả ngươi ra, liệu ngươi có trả đinh ba lại cho ta không?”
Bảo bối đó cầm trên tay còn chưa nóng, đã chạy vào lòng Poseidon. Hắn sớm đã biết là nàng, bố trí một cạm bẫy khiến nàng tâm phục khẩu phục, ép nàng giao đồ của hắn ra.
Chuyện này có mấy điều phải giáo huấn, một là, có bảo bối, trộm được mà không giữ được; hai là, đừng ra vẻ thần thông trước mặt vua thủy tề.
Nàng cắn răng trả lại bảo vật cho hắn, Poseidon liếc mắt rồi nói: “Kim cương xanh biếc kia của ta đâu hả? Tiểu tặc.”
“Ngươi xem rồi không yên lòng nổi đâu,” Nàng lấy ra cho hắn xem, nàng đã đem nó gắn vào chiếc vòng cổ hình trái tim rồi, bên dưới viên kim cương sắc lục trong suốt là bức vẽ của nàng, miệng cười toe toét, vô cùng đáng yêu.
Poseidon nhìn nhìn, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng: “Vậy thì tặng cho ngươi. Nhớ cho kĩ, nợ ta một lần.”
Nàng còn muốn biện bạch thêm thì vua biển cả đã cưỡi sóng rời đi.
Sau khi được thả, mấy ngày an nhàn.
Amphitrite trở nên rất thích tám chuyện. Đặc biệt thích nghe về chuyện của Poseidon nhất. Hắn đi tuần ở hải vực nào, hắn đã nhấn chìm thuyền bè của ai, nữ thần xinh đẹp nào, công chúa tốt bụng nào hay nữ yêu lả lướt nào lại thành tình thân của hắn.
Trong lòng nàng vừa tò mò, lại vô cùng khinh thường.
Nàng không giống với đám phụ nữ khác, nàng chẳng cần làm tình nhân với ai cả. Dù hắn là vua thủy tề cũng không được. Nàng thà làm một vị thần nhỏ phép màu bình thường còn hơn.
Cứ như thế, lại trải qua vài chục năm dưới trần giới, thần tiên chỉ đôi mươi ngày.
Ba anh em giao chiến. Tin tức rơi vào tay bọn họ, thì khó mà tìm được nguyên nhân sớm đã được tam sao thất bản. Chỉ biết Zeus, Poseidon và Hades hùng mạnh đều dùng tất cả mọi thứ của mình, chém giết đến thiên hôn địa ám, nhất định phải liều một sống một chết. Chúng đại thần với anh hùng loài người cũng gia nhập những phe cánh khác nhau, đều vì chủ nhân của mình, mỹ nhân kế, vô gian đạo gì cũng tung ra, quan hệ bất chính, vô sỉ cực kì. Chuyện xưa truyền đến lại truyền đi, được những người mù thông minh Hy Lạp ghi chép lại, thêm mắm dặm muối, sau thành sử thi.
Là thời đại mà những dị số, ẩn sĩ, thế ngoại cao nhân, đông đảo chư thần không chịu được hủ tục.
Tiểu thần tiên Amphi cùng đồng bạn cảm thấy lúc đó đánh giặc vô cùng thô bỉ, bọn họ không muốn làm những chuyện thô bỉ đó, liền ở dưới đáy biển mở một bàn cá cược. Mỗi ngày cược lớn nhỏ.
Nàng chỉ đem tiền cược đặt cho một người, phần lớn thời gian sẽ thua trận.
Người này là Poseidon.
Tin báo chiến sự truyền đến, hắn vừa đánh vừa lui, những bảo thạch Amphi tích cóp từng ngày đều thua lỗ khá nhiều. Nhưng nàng nghĩ, bây giờ bọn họ không có chọc ngoáy gì hắn, tính tình hắn cũng không nóng nảy như lời đồn. Cho đến giờ hắn đều rất từ bi.
Nghĩ đến đây trên tay Amphi như nổi gió, bộp một cái đem bảo thạch cược cho Poseidon.
Nhưng hôm đó lại thua rồi.
Sau đó cũng chẳng rõ vì sao nàng đã du đãng đến thần điện dưới đáy biển của hắn. Không có binh lính khác, không có cá bơi qua, san hô bất động, ngay cả nước biển ở đây cũng yên ắng, mọi thứ còn im lặng hơn so với lần trước, yên tĩnh đến mức làm cho lòng người cảm thấy không đáy, cảm giác sợ hãi từ gót chân chạy thẳng lên cổ. Nàng muốn hát hai câu gọi hắn ra, nhưng mới vừa mở miệng, cổ tay đã bị người ta nắm chặt lấy.
Quả nhiên lại hắn, khóe miệng cong lên, khẽ cười thư thái, tựa hồ không để ý: “Lại là ngươi. Lần này không biến về cá heo sao?”
Nàng gạt tay hắn ra: “Ta muốn nhìn chút, ngươi là bất thường ở chỗ nào.”
“Thế nào cũng bình thường cả.” Poseidon ngửa tay ra, rất thẳng thắn rất vô tội.
Nàng bước lên, nắm chặt lấy vạt áo hắn: “Đánh giặc không dụng công, có biết ngươi hại ta thua bao nhiêu tiền
Hắn mỉm cười: “Ta đánh giặc có dụng công hay không, mắc mớ gì đến ngươi?”
“Thần tiên ở biển Adriatic đều mở cược. Ta chỉ cược mỗi mình ngươi...” Nàng mở miệng thành thật nói, mở miệng rồi phát hiện muốn giấu diếm cảm tình, thanh âm nàng càng lúc càng nhỏ, bàn tay cầm lấy vạt áo hắn chậm rãi nới lỏng, “Tiền, tiền của ta thua sạch hết rồi...”
Có người suy đoán hiểu rõ lại giả bộ hồ đồ: “Ta có tuyến báo, chỉ nói với mình ngươi: cược Hades đi, hắn đủ độc đấy. Cũng cược thay ta một phần đi.”
Làm sao hắn biết, đó là hi vọng hay chỉ là tham lam chút tiền mọn?
Amphi buông tay, quay đầu bước đi. Người kia cái gì cũng không đúng. Hắn đã phụ một lòng thành khẩn muốn hóng chuyện của nàng.
Chiếc váy lụa mỏng của nàng nhẹ nhàng tung bay, điều khiển bọt nước đặng rời đi, lại nghe thấy Poseidon ở phía sau gọi tên nàng: “Công chúa lưu lạc của nước Loufu Cisse*, nữ thần biển Amphitrite.”
(*Địa danh này không có thật trong thần thoại lẫn ngoài đời, tác giả cố ý thêm vào để đúng theo mạch truyện.)
Nàng bị hắn gọi tên đầy đủ, liền dừng bước,
“Mai là trận chiến cuối cùng, nàng còn bao nhiêu bảo thạch, cứ cược đi. Ta sẽ giúp nàng giành lại thắng lợi.”
Ngọc tím, ngỡ như mới gặp.