Nghe hắn nói như thể ta có niềm vui mới liền chán hắn, rồi có ý định vứt bỏ kẻ già trước tuổi là hắn vậy. Cái này khiến ta bỗng nhiên thấy mềm lòng.
Ta bèn lấy lòng hắn, nói: “Yên tâm, yên tâm. Ta cũng không quá vô tình vô nghĩa, cũng không thật sự vứt bỏ ngươi. Chờ ngươi hoàn thành đại sự, ta sẽ trở về.”
Hỏa Tịch híp mắt, đánh giá ta, từ chối phát biểu ý kiến.
Ta vội ưỡn ngực bổ sung một câu: “Ta nhất định vì ngươi thủ thân như ngọc.”
Hỏa Tịch giật giật khóe miệng, vẫn không nói gì.
Ta cảm thấy uể oải, lại nói: “Ta đây còn không phải là vì ngươi thôi ~ Ngươi nhìn xem, ta không có bản lĩnh thật sự gì. Khi ngươi cùng Yêu vương đại chiến ba trăm hiệp, ta đâu thể đứng một bên khiến ngươi vướng tay vướng chân. Ta đây rõ ràng là vì ngươi nha!”
Hỏa Tịch lúc này mới bắt đầu nhàn nhã uống trà, nói: “Nếu là việc bản quân phải làm, bất luận kẻ nào cũng không có khả năng gây trở ngại. Việc này Lưu Cẩm không cần lo lắng!”
Ta ngập ngừng nói: “Làm sao có thể không lo lắng, ta lo lắng vô cùng.”
Đương nhiên, ta phải lo lắng cho bản thân mình chứ.
Hỏa Tịch nhíu nhíu mày, trêu tức nói: “Ngươi là một viên thủy châu thì lo lắng cái gì. Ngươi có thể gọi Huyền Vũ, đó là tử địch của Yêu vương, còn sợ nó ăn thịt ngươi sao? Lúc trước, khi bản quân trừ yêu, không phải ngươi làm được rất tốt sao? Giờ bản quân để ngươi đi giết Yêu vương.”
Ta suýt phun máu: “Gì cơ?”
Hỏa Tịch tâm tình uyển chuyển nói: “Lưu Cẩm, ngươi đi giết Yêu vương.”
Ta liếc nhìn Hỏa Tịch, bỗng nhiên hiểu ra. Sợ là thằng nhãi này đã tính toán từ sớm, hắn để ý đến Huyền Vũ của ta. Hắn cố tình đem ta xuống hạ giới thay hắn diệt trừ Yêu vương. Ta bị hắn gài bẫy, người này đúng là tâm cơ sâu không lường được, thật khiến người khác khiếp sợ.
Ta luôn không thích người khác ăn nói vòng vo liền đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi lợi dụng ta?”
Hỏa Tịch nhíu mày: “Chỉ là hợp tác theo nhu cầu thôi, cần gì phải nói đến từ lợi dụng khó nghe như vậy.”
Ta hạ giọng xuống, cố áp chế cơn tức trong lồng ngực, liếc nhìn hắn, hỏi lại: “Ngay từ đầu? Bởi vì ngươi tận mắt thấy ta có thể gọi Huyền Vũ, là tử huyệt của Yêu vương, cho nên mới để ta lại, mang ta về Tiên giới? Nếu ta cái gì cũng không biết, có phải lúc đó, ngươi sẽ đối xử với ta như những tên Yêu tộc bình thường, khiến ta hồn phi phách tán?”
Hỏa Tịch nhíu mi, nói: “Ngươi suy diễn quá.”
Ta nổi giận: “Hỏa Tịch, ngươi không cần khinh người quá đáng! Việc này ông đây mặc kệ! Muốn giết tự ngươi đi mà giết! Sống hay chết đều không liên quan đến ông đây, đồ lừa đảo!”
Dứt lời, ta xoay người, định mở cửa bỏ đi.
Nói thật ra, ta cũng không phải quá tức giận. Tuy rằng hắn lợi dụng ta, dù mấy ngày ở Diễm Thải cung, lúc đầu ta thường xuyên bị phạt không được ăn cơm, rất thê thảm, nhưng …ít nhất… sau đó ta cũng được ăn ngon ngủ yên, bị lợi dụng một chút cũng đáng.
Chẳng qua thằng nhãi Hỏa Tịch cũng nên xem xem hắn lợi dụng ta làm gì chứ? Giết Yêu vương là chuyện đại sự, liên quan đến tính mạng bản thân và gia đình. Ta cảm thấy có chút không đáng. Nếu vì thế mà khiến bản thân bị thương thì thật quá thiệt thòi.
Vì thế, ta muốn để Hỏa Tịch hiểu rằng ta vô cùng tức giận. Một khi đã tức giận, ta sẽ ngập tràn khí phách, hừng hực khí thế, hiên ngang đoạn tuyệt quan hệ rồi rời khỏi Yêu giới một cách đúng lý hợp tình.
Ta luôn cái khó ló cái khôn, tự dưng cảm thấy mừng cho bản thân. Đúng, chính là vậy, gào lên với Hỏa Tịch, sau đó xô cửa chạy ra ngoài, ta liền tự do rồi!
Nhưng mà … Điều đáng giận là nhưng mà …. Ta vừa đến trước cửa phòng, tay vừa chạm vào cửa, còn chưa kịp mở ra, một lực đã đánh úp lên khung cửa từ sau lưng ta. Một cánh tay thon dài chống bên cạnh ta, sừng sững bất động.
Ta mở cửa không ra đành buồn bực dậm chân: “Hỏa Tịch ~ không phải ngươi thực sự muốn ta đi giết Yêu vương đó chứ? Lỡ đâu ta vừa đi liền không thể quay lại thì sao ~”
Ta bèn lấy lòng hắn, nói: “Yên tâm, yên tâm. Ta cũng không quá vô tình vô nghĩa, cũng không thật sự vứt bỏ ngươi. Chờ ngươi hoàn thành đại sự, ta sẽ trở về.”
Hỏa Tịch híp mắt, đánh giá ta, từ chối phát biểu ý kiến.
Ta vội ưỡn ngực bổ sung một câu: “Ta nhất định vì ngươi thủ thân như ngọc.”
Hỏa Tịch giật giật khóe miệng, vẫn không nói gì.
Ta cảm thấy uể oải, lại nói: “Ta đây còn không phải là vì ngươi thôi ~ Ngươi nhìn xem, ta không có bản lĩnh thật sự gì. Khi ngươi cùng Yêu vương đại chiến ba trăm hiệp, ta đâu thể đứng một bên khiến ngươi vướng tay vướng chân. Ta đây rõ ràng là vì ngươi nha!”
Hỏa Tịch lúc này mới bắt đầu nhàn nhã uống trà, nói: “Nếu là việc bản quân phải làm, bất luận kẻ nào cũng không có khả năng gây trở ngại. Việc này Lưu Cẩm không cần lo lắng!”
Ta ngập ngừng nói: “Làm sao có thể không lo lắng, ta lo lắng vô cùng.”
Đương nhiên, ta phải lo lắng cho bản thân mình chứ.
Hỏa Tịch nhíu nhíu mày, trêu tức nói: “Ngươi là một viên thủy châu thì lo lắng cái gì. Ngươi có thể gọi Huyền Vũ, đó là tử địch của Yêu vương, còn sợ nó ăn thịt ngươi sao? Lúc trước, khi bản quân trừ yêu, không phải ngươi làm được rất tốt sao? Giờ bản quân để ngươi đi giết Yêu vương.”
Ta suýt phun máu: “Gì cơ?”
Hỏa Tịch tâm tình uyển chuyển nói: “Lưu Cẩm, ngươi đi giết Yêu vương.”
Ta liếc nhìn Hỏa Tịch, bỗng nhiên hiểu ra. Sợ là thằng nhãi này đã tính toán từ sớm, hắn để ý đến Huyền Vũ của ta. Hắn cố tình đem ta xuống hạ giới thay hắn diệt trừ Yêu vương. Ta bị hắn gài bẫy, người này đúng là tâm cơ sâu không lường được, thật khiến người khác khiếp sợ.
Ta luôn không thích người khác ăn nói vòng vo liền đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi lợi dụng ta?”
Hỏa Tịch nhíu mày: “Chỉ là hợp tác theo nhu cầu thôi, cần gì phải nói đến từ lợi dụng khó nghe như vậy.”
Ta hạ giọng xuống, cố áp chế cơn tức trong lồng ngực, liếc nhìn hắn, hỏi lại: “Ngay từ đầu? Bởi vì ngươi tận mắt thấy ta có thể gọi Huyền Vũ, là tử huyệt của Yêu vương, cho nên mới để ta lại, mang ta về Tiên giới? Nếu ta cái gì cũng không biết, có phải lúc đó, ngươi sẽ đối xử với ta như những tên Yêu tộc bình thường, khiến ta hồn phi phách tán?”
Hỏa Tịch nhíu mi, nói: “Ngươi suy diễn quá.”
Ta nổi giận: “Hỏa Tịch, ngươi không cần khinh người quá đáng! Việc này ông đây mặc kệ! Muốn giết tự ngươi đi mà giết! Sống hay chết đều không liên quan đến ông đây, đồ lừa đảo!”
Dứt lời, ta xoay người, định mở cửa bỏ đi.
Nói thật ra, ta cũng không phải quá tức giận. Tuy rằng hắn lợi dụng ta, dù mấy ngày ở Diễm Thải cung, lúc đầu ta thường xuyên bị phạt không được ăn cơm, rất thê thảm, nhưng …ít nhất… sau đó ta cũng được ăn ngon ngủ yên, bị lợi dụng một chút cũng đáng.
Chẳng qua thằng nhãi Hỏa Tịch cũng nên xem xem hắn lợi dụng ta làm gì chứ? Giết Yêu vương là chuyện đại sự, liên quan đến tính mạng bản thân và gia đình. Ta cảm thấy có chút không đáng. Nếu vì thế mà khiến bản thân bị thương thì thật quá thiệt thòi.
Vì thế, ta muốn để Hỏa Tịch hiểu rằng ta vô cùng tức giận. Một khi đã tức giận, ta sẽ ngập tràn khí phách, hừng hực khí thế, hiên ngang đoạn tuyệt quan hệ rồi rời khỏi Yêu giới một cách đúng lý hợp tình.
Ta luôn cái khó ló cái khôn, tự dưng cảm thấy mừng cho bản thân. Đúng, chính là vậy, gào lên với Hỏa Tịch, sau đó xô cửa chạy ra ngoài, ta liền tự do rồi!
Nhưng mà … Điều đáng giận là nhưng mà …. Ta vừa đến trước cửa phòng, tay vừa chạm vào cửa, còn chưa kịp mở ra, một lực đã đánh úp lên khung cửa từ sau lưng ta. Một cánh tay thon dài chống bên cạnh ta, sừng sững bất động.
Ta mở cửa không ra đành buồn bực dậm chân: “Hỏa Tịch ~ không phải ngươi thực sự muốn ta đi giết Yêu vương đó chứ? Lỡ đâu ta vừa đi liền không thể quay lại thì sao ~”