Lúc đó, Hỏa Tịch vừa an điểm tâm vừa buồn chán nhìn tờ giấy ta viết rồi hỏi kẻ đang định lấy điểm tâm trong đĩa của hắn là ta: “Lưu Cẩm, trong khi bản quân hôn mê, nàng đi Ma giới à?”
Ta không hề nghĩ ngợi, đáp: “Có đi.”
Ta không thề không thừa nhận đồ ăn của Diễm Thải cung món nào cũng ngon.
“Nghe nói Băng Phách là bảo vật của Ma giới, làm sao nàng lấy được?” Hỏa Tịch hỏi tiếp.
Ta nhét một miếng điểm tâm, nghiêm chỉnh hỏi: “Bảo vật gì?”
Hắn đưa cho ta một chén nước, nói: “Băng Phách của Ma giới.”
“Đó không phải là bảo vật của Ma tôn sao, làm sao ta có được!” Ta lấy đĩa điểm tâm trên đùi Hỏa Tịch ôm vào lòng, thuận miệng đáp.
Thật ra đừng nói, bình thường Hỏa Tịch oai phong lẫm liệt, kết quả không phải cũng bệnh đến như núi đổ sao. Từ khi tỉnh lại đến giờ, mấy ngày liền đều không ra khỏi tẩm điện nửa bước, vẫn cứ nửa dựa vào giường đọc sách hoặc bắt ta hầu hạ hắn đọc sách.
Nhìn quyển sách dày cộp, thật khó hầu hạ!
Cho dù mệt mỏi hay đói bụng, hắn cũng bảo ta mang đồ ăn đến trước giường hắn. Tỷ như hiện tại, một mâm điểm tâm, hắn cũng đặt trên đùi, sau đó từng chút một vươn tay về phía đĩa, lấy điểm tâm nhét vào miệng.
Ta bưng lấy đĩa điểm tâm của Hỏa Tịch, hắn cũng không tức giận, mà nói: “Vậy Lưu Cẩm sao lại có bảo bối của Ma tôn?”
Ta nghi hoặc: “Ừ nhỉ, rốt cuộc ta sao lại có nó nhỉ?”
“Hay là …. Lưu Cẩm cấu kết với Ma tộc?”
Ta sửng sốt, nhấc mắt lên, trùng hợp bắt gặp Hỏa Tịch đang híp mắt nhìn ta, hoàn toàn thu lại ý cười.
Ta cố gắng nuốt miếng điểm tâm, nói: “Cấu kết như thế nào?” Ta thật sự không hiểu ta nên cấu kết với Ma tộc chúng ta như thế nào?
“Tỷ như …” Hỏa Tịch thản nhiên nâng mi, “Cùng Ma tộc bí mật qua lại, định gây chuyện bất lợi cho Tiên giới.”
Ta nghe thế, yên lặng đứng dậy, đặt lại đĩa điểm tâm đã hết nhẵn lên đùi Hỏa Tịch, thuận tiện lau tay lên áo hắn, xoay người đi ra ngoài, nói: “Vậy đúng lúc quá, dù sao ông đây cũng không muốn ở lại Diễm Thải cung chó má nhà ngươi. Nếu định gây chuyện bất lợi cho Tiên giới, ngươi đầu tiên ta giết chính là ngươi.”
“Trở lại.” Hỏa Tịch nói.
“Ngươi bảo ta trở lại thì ta sẽ trở lại?! Hừ!” Ta không thể tiêu tan lửa giận.
Thằng nhãi này thật sự không biết tốt xấu, ta mạo hiểm như vậy, chịu áp lực lớn từ ma huấn “Tiên Ma không thể cùng tồn tại” của Ma giới, cứu sống kẻ thuộc Tiên tộc như hắn, không nói đến chuyện trở về không chừng sẽ bị phụ tôn giết, thằng nhãi này cũng quá mức không hiểu tri ân báo đáp!
“Thật sự xin lỗi Lưu Cẩm, vừa nãy ta chỉ nói đùa thôi. Lát nữa, Thực Thần sẽ đến Diễm Thải cung, hiện tại chắc đã đến cửa chính Diễm Thải cung rồi, trưa nay, Thực Thần sẽ tự mình xuống bếp làm cơm trưa.”
Ta vừa đi ra cửa, thình lình Hỏa Tịch ở phía sau không hề hoang mang nói một câu như vậy.
Ta không hề nghĩ ngợi, đáp: “Có đi.”
Ta không thề không thừa nhận đồ ăn của Diễm Thải cung món nào cũng ngon.
“Nghe nói Băng Phách là bảo vật của Ma giới, làm sao nàng lấy được?” Hỏa Tịch hỏi tiếp.
Ta nhét một miếng điểm tâm, nghiêm chỉnh hỏi: “Bảo vật gì?”
Hắn đưa cho ta một chén nước, nói: “Băng Phách của Ma giới.”
“Đó không phải là bảo vật của Ma tôn sao, làm sao ta có được!” Ta lấy đĩa điểm tâm trên đùi Hỏa Tịch ôm vào lòng, thuận miệng đáp.
Thật ra đừng nói, bình thường Hỏa Tịch oai phong lẫm liệt, kết quả không phải cũng bệnh đến như núi đổ sao. Từ khi tỉnh lại đến giờ, mấy ngày liền đều không ra khỏi tẩm điện nửa bước, vẫn cứ nửa dựa vào giường đọc sách hoặc bắt ta hầu hạ hắn đọc sách.
Nhìn quyển sách dày cộp, thật khó hầu hạ!
Cho dù mệt mỏi hay đói bụng, hắn cũng bảo ta mang đồ ăn đến trước giường hắn. Tỷ như hiện tại, một mâm điểm tâm, hắn cũng đặt trên đùi, sau đó từng chút một vươn tay về phía đĩa, lấy điểm tâm nhét vào miệng.
Ta bưng lấy đĩa điểm tâm của Hỏa Tịch, hắn cũng không tức giận, mà nói: “Vậy Lưu Cẩm sao lại có bảo bối của Ma tôn?”
Ta nghi hoặc: “Ừ nhỉ, rốt cuộc ta sao lại có nó nhỉ?”
“Hay là …. Lưu Cẩm cấu kết với Ma tộc?”
Ta sửng sốt, nhấc mắt lên, trùng hợp bắt gặp Hỏa Tịch đang híp mắt nhìn ta, hoàn toàn thu lại ý cười.
Ta cố gắng nuốt miếng điểm tâm, nói: “Cấu kết như thế nào?” Ta thật sự không hiểu ta nên cấu kết với Ma tộc chúng ta như thế nào?
“Tỷ như …” Hỏa Tịch thản nhiên nâng mi, “Cùng Ma tộc bí mật qua lại, định gây chuyện bất lợi cho Tiên giới.”
Ta nghe thế, yên lặng đứng dậy, đặt lại đĩa điểm tâm đã hết nhẵn lên đùi Hỏa Tịch, thuận tiện lau tay lên áo hắn, xoay người đi ra ngoài, nói: “Vậy đúng lúc quá, dù sao ông đây cũng không muốn ở lại Diễm Thải cung chó má nhà ngươi. Nếu định gây chuyện bất lợi cho Tiên giới, ngươi đầu tiên ta giết chính là ngươi.”
“Trở lại.” Hỏa Tịch nói.
“Ngươi bảo ta trở lại thì ta sẽ trở lại?! Hừ!” Ta không thể tiêu tan lửa giận.
Thằng nhãi này thật sự không biết tốt xấu, ta mạo hiểm như vậy, chịu áp lực lớn từ ma huấn “Tiên Ma không thể cùng tồn tại” của Ma giới, cứu sống kẻ thuộc Tiên tộc như hắn, không nói đến chuyện trở về không chừng sẽ bị phụ tôn giết, thằng nhãi này cũng quá mức không hiểu tri ân báo đáp!
“Thật sự xin lỗi Lưu Cẩm, vừa nãy ta chỉ nói đùa thôi. Lát nữa, Thực Thần sẽ đến Diễm Thải cung, hiện tại chắc đã đến cửa chính Diễm Thải cung rồi, trưa nay, Thực Thần sẽ tự mình xuống bếp làm cơm trưa.”
Ta vừa đi ra cửa, thình lình Hỏa Tịch ở phía sau không hề hoang mang nói một câu như vậy.