Sau sự kiện đó, lầu chính đột nhiên rất náo nhiệt, ban ngày khách đến nhiều như nước, mỗi người đều có chuyện muốn khẩn cầu nàng nói với Tề Nghiêm một tiếng.Người trong phủ hiểu được, chỉ cần nhờ Bảo Bảo, mọi chuyện đều có thể giải quyết. Ít nhất lời nàng nói, Tề Nghiêm đều nhẫn nại lắng nghe không có một ngụm phủ quyết.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, đảo mắt đến cuối năm, trong thành Song Đồng cực kỳ náo nhiệt, mọi người cùng nhau quây quần, vui mừng ăn bữa cơm đoàn viên.
Càng gần lễ mừng năm mới, Tề Nghiêm càng có nhiều việc, ngân hàng tư nhân các nơi đưa tới kết hối cả năm, hắn phải tự mình kết toán sổ sách, liên tiếp mấy ngày cũng không gặp mặt, thậm chí không có về lầu chính qua đêm.
Ngày ba mươi đêm đó, trong đại sảnh xiêm áo sáu bàn, người Tề gia đều quay về nhà ăn bữa cơm tất niên, chỉ thiếu một mình Tề Nghiêm, đợi hơn nửa ngày, hạ nhân mới vội vàng thông báo là chủ nhân đã hồi phủ.
Bảo Bảo mắt hạnh chuyển động, trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn khó nén niềm hân hoan. Nàng đứng dậy, trước tiên căn dặn nha hoàn bưng thức ăn lên, tiếp theo liền xỏ chân vào giày thêu, ba bước cũng hai bước* đuổi tới cạnh cửa chờ đợi.( * có nghĩa là nôn nóng muốn làm gì đó,nghĩa chung chung là như vậy)
Đã nhiều ngày không gặp mặt hắn, trong lòng nàng trống trơn, có loại cảm xúc khó chịu nói không nên lời.
Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã quen có hắn bên cạnh. Đây là tương tư sao? Nàng sau khi trở thành thê tử của hắn, mới chậm rãi hiểu được loại tư vị này.
Thân hình cao lớn, xuyên qua hành lang dài treo đèn lồng chiếu sang đi vào, bọn người hầu đều phúc thân thỉnh an. Tề Nghiêm bước vào đại sảnh, con ngươi lợi hại ở phòng trong dạo qua một vòng, cuối cùng mới dừng lại trên người thê tử.
Nàng mặc một thân áo màu hồng mai, cổ áo, cổ tay áo kết một vòng long chồn bạc, xinh đẹp chiều chuộng, ai nhìn thấy cũng muốn đem nàng ôm vào trong ngực hảo hảo che chở.
" phu quân vạn phúc." Bảo Bảo kéo váy hành lễ, đi ra phía trước, cầm bàn tay to của hắn.
Mới từ ngoài phủ trở về, tay hắn dính tuyết, lạnh như khối băng. Nàng không chút nghĩ ngợi kéo tay hắn đến trước khuôn mặt nhỏ nhắn, nộn môi khẽ hé mở thổi thổi khí, muốn cho hắn mau ấm lên một chút.(Nhu Nhi: chòi oi dễ thương quá)
Sâu trong con ngươi đen hiện lên một tia quang mang mềm mại, lại nhanh chóng biến mất không thấy.
" đã xảy ra chuyện gì?" hắn phụng phịu hỏi, khẩu khí đông cứng.
Nàng chớp chớp mắt hạnh, nắm bàn tay to của hắn, quay về bàn ngồi xuống, lúc này mới chầm chậm trả lời.
" ngô, không có việc gì."
Tề Nghiêm sắc mặt trầm xuống.
" Vậy vì sao vội vã tìm ta trở về."
Trong vòng một ngày, Bảo Bảo liên tiếp phái sáu hạ nhân, thúc giục hắn mau mau hồi phủ, làm hắn không có tâm trạng kết toán sổ sách.
" phu quân chẳng lẽ đã quên đêm nay là trừ tịch?" (Nhu Nhi:trừ tịch có nghĩa là đêm giao thừa đó các nàng.Cái này ta coi Bộ Bộ Kinh Tâm nên biết)
"Vậy thì thế nào?"
" đêm trừ tịch đương nhiên là cả nhà nên đoàn tụ, cùng nhau ăn cơm tất niên a. Chàng xem, hai mươi bốn vị nương, cùng huynh đệ tỷ muội đã đến đông đủ, đang chờ chàng ăn cơm tất niên đó!" nàng thản nhiên nói.
Tề Nghiêm nheo nửa mắt lại, nhìn quanh mọi người, từng người nhìn đến tầm mắt hắn đều tươi cười cứng ngắc.
" ta có việc phải làm, không ăn." hắn thản nhiên nói, đứng dậy, chuẩn bị xuất môn.
Bảo Bảo giữ chặt cánh tay hắn, kiên quyết không buông ra, ánh mắt trong suốt, trừng to như cái đĩa để tách trà ( Nhu Nhi: cái gì 0_o), phảng phất như lời hắn vừa mới nói ra là lời nói cực kì vớ vẩn.
" cơm tất niên là cả nhà tụ cùng một chỗ, sao có thể nói không ăn là không ăn? Có chuyện gì quan trọng hơn so với một nhà đoàn tụ?"
Hắn cúi đầu, trừng mắt bắt tại chỗ cánh tay bị thê tử bắt phải.
" trong nhà này không có quy củ như vậy."
Lúc trước lễ mừng năm mới, hắn cũng bận việc đến thiên hôn địa ám ( Nhu Nhi: là bận đầu tắt mặt tối đó mà), mỗi ngày đi sớm về trễ, thậm chí quên cả ăn cơm, nào có cái thời gian rảnh rỗi ăn cơm tất niên? ( Nhu Nhi:nhưng bây giờ lấy vợ rồi phải khác anh Nghiêm ơi!hí hí)
" như vậy, từ nay về sau sẽ có." nàng đứng dậy khỏi ghế dựa, hai tay đặt ở trên vai rộng lớn của hắn, dùng hết khí lực ép hắn ngồi trở lại, lại đem khuôn mặt nhỏ nhắn tiến đến trước mắt hắn, trịnh trọng thông báo với hắn:
" Chàng ngoan ngoãn ăn xong bữa cơm này, nếu không chàng sẽ không chạy thoát được đâu." ( Nhu Nhi:chị Bảo Bảo giống xã hội đen quá)
Trong đại sảnh im ắng, không ai dám hé răng, tất cả đều vì Bảo Bảo toát một phen mồ hôi lạnh, nghĩ đến Tề Nghiêm sẽ đẩy ra nàng, xoay người rời đi.
Nhưng mọi người đều kinh ngạc, Tề Nghiêm lại không phát hỏa. Hắn hít sâu một hơi, sau một lúc lâu mới mở miệng.
" Ngồi xuống."
" Sao cơ?" nàng hơi ngạc nhiên.
" Nàng không ngồi xuống làm sao ăn cơm tất niên?" hắn lạnh lùng nói.
A, hắn muốn ở lại?
Nàng vội vàng gật đầu, dựa vào cánh tay trượng phu, ngoan ngoãn ngồi trở lại ghế trên, trên mặt dạt dào ý thoả mãn.
Tuy rằng mặt hắn đang đen sì, nhưng ít nhất cũng chịu lưu lại, cùng cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên. Một ngày nào đó, nàng luôn có thể dạy hắn nên cùng người than ở chung như thế nào.
Nhiều người cùng nhau trao đổi ánh mắt, hai tay không dám động, nhưng thật ra ở trong lòng dùng sức vỗ tay vì Bảo Bảo, tán thưởng dũng khí khả gia của nàng.
Mắt thấy tất cả mọi người ngồi vào vị trí, tổng quản thấp giọng phân phó, bọn nha hoàn bưng đồ ăn lên. Từng món ngon mỹ vị từ phòng bếp mang đến, đặt đầy mặt bàn làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Không lâu sau đó, không khí trong đại sảnh từ cứng ngắc chuyển sang thân thiện, mọi người kính rượu nhau, tiếng cười không ngừng. Vài huynh đệ uống rượu có thêm can đảm, còn đi đến trước chủ bàn, hướng Tề Nghiêm kính rượu, cảm tạ hắn một năm qua đã vất vả.
Đồ ăn ngon không ngừng bưng lên, cuối cùng là canh ngọt ấm áp, cùng với mười loại điểm tâm tinh xảo, buổi cơm tất niên cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Bảo Bảo cũng uống chút rượu, mặt hồng nộn nộn, phá lệ xinh đẹp. Nàng còn kéo tay áo, tự mình gắp một cái bánh ngọt cho vào trong chén của Tề Nghiêm.
" đây là bánh đoàn viên, là điểm tâm miền nam, dùng hoa quế, đường mai, đường trắng làm thành, vừa ngọt vừa thanh, ta lúc ở kinh thành rất thích ăn, không nghĩ tới nơi này cũng có đâu!" nàng cẩn thận nói.
Hắn ánh mắt chợt lóe, không nói gì, bàn tay to ở dưới bàn tìm được tay nhỏ bé nhuyễn nộn của nàng, gắt gao nắm lấy.
Cử chỉ đột nhiên này làm cho mặt nàng càng đỏ.
Tuy rằng không có người nhìn thấy, nhưng nàng vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Vẻ mặt hắn làm cho nàng cảm thấy ngực nóng lên, ánh mắt cực nóng kia phảng phất lúc bọn họ ở cùng một chỗ mà trên người nàng chỉ mặc rất ít rất ít quần áo. Nàng khẽ nuốt nước bọt làm thông yết hầu, mở đề tài muốn dời đi lực chú ý.
" đúng rồi, Tang nương nói, sau lễ mừng năm mới, hy vọng có thể quay về thăm viếng miền nam."
Lời này vừa nói ra, tiếng cười liền ngừng lại, đại sảnh khôi phục lặng yên.
Mày rậm nhíu lại, quét về phía Tang nương.
Tang nương bưng bát canh lên, cố gắng uống canh ngọt, không dám ngẩng đầu.
" Thập tứ đệ mạnh dạn nói rõ, đệ ấy không muốn tiếp chưởng cửa hàng, mà muốn lên Thiếu Lâm học võ công."
Thấy Tề Nghiêm không động đũa, nàng đem ghế dựa kéo gần một tí, gắp bánh đoàn viên đút hắn ăn.
Con ngươi đen nhìn về phía Tề Mạnh Minh.
thiếu niên thủ dài chân trưởng cúi đầu, đem mặt giấu dưới bàn.(nhu nhi: ta cũng không biết lấy từ gì thay cho từ thủ dài chân trưởng nữa,thấy để vậy cho nó hay)
" còn gì nữa không?" Tề Nghiêm ung dung hỏi, ngữ khí ôn hoà, nghe không ra cảm xúc.
Bảo Bảo dùng sức gật đầu, buông chiếc đũa.
" còn nữa còn nữa, nhiều lắm, ta thật sự không nhớ hết được." nàng ôn nhu cười. " bất quá chàng yên tâm, tất cả ta đều viết ra hết rồi." nàng sẽ không phụ long nhờ vảcủa mọi người đâu!
Không biết là người nào phát ra một tiếng kêu ông trời ơi.
Nàng hoang mang nhìn trái nhìn phải, lại phát hiện mọi người đều cúi đầu, không dám nhìn nàng.
Di, là nàng nghe lầm sao?
" nàng viết ở đâu?" Tề Nghiêm mở miệng.
Nàng quay đầu lại. "ta để ở trong phòng."
"đi lấy lại đây."
" ân." nàng gật gật đầu, trước múc bát canh nóng, để trước mặt hắn sau đó mới đứng dậy.
" chàng uống canh trước, ta trở về phòng lấy bút ký, lập tức trở về."
Thân mình kiều nhỏ thùng thùng thùng ra đại sảnh, bọn nha hoàn vội vàng theo sau, thay nàng mở ô, chống đỡ phong tuyết bên ngoài. Trong chốc lát, nàng liền ôm bút ký vội vàng trở lại đại sảnh.
Mở bút ký ra, bên trong rậm rạp chữ, mỗi người ở đây cơ hồ đều có tên trong đó.
" Liễu nương nói, thời điểm công tử Vương gia đến làm khách, nàng cũng muốn ở đây nhìn một cái; Diễm nương nói, hai tháng trước Trường Giang có lũ, nàng liên lạc không được với người nhà, trong lòng sốt ruột, muốn nhờ chàng phái người đi tìm; Tử nương nói, đại phu chẩn trị nàng không nên ở tại bên bờ ao, vừa vặn Thu nương thích cảnh ao sen, cả hai muốn đổi phòng ở cho nhau…" nàng lật sang trang khác,tiếp tục đọc.
Mọi người yêu cầu thiên kì bách quái, có việc quan trọng như đại sự, cũng có việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, nàng toàn bộ không có quên.
Tề Nghiêm yên lặng uống rượu, nghe giọng nàng kiều thúy.
Sau một lúc lâu, nàng thật vất vả đọc đến dòng cuối cùng.
" A, đúng rồi, tiểu muội cho rằng chàng ngẫu nhiên cũng nên cười một cái."
Hô, một tờ danh sách yêu cầu dài như sớ táo quân, cuối cùng cũng đọc xong.
Hắn lược lược gật đầu, đem trà đưa đến trước mặt nàng.
" uống đi!"
Nàng tiếp nhận chén trà, vui vẻ tòng mệnh, nàng đã sớm khát nước.
Trong đại sảnh không ai nói chuyện, tất cả đều vùi đầu ăn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không biết có nên thầm oán Bảo Bảo không. Bọn họ vội vàng đem canh ngọt, điểm tâm nhét vào miệng, tất cả đều không kịp nuốt vào.
Tề Nghiêm tầm mắt cực kì thong thả lướt một vòng qua từng người ở trong phòng.
" nhị ca, cầm đũa ngược kìa." hắn thản nhiên nhắc nhở nói.
Khách một tiếng, nhị ca sợ tới mức nhẹ buông tay, chiếc đũa rớt xuống.
" thực xin lỗi, thực xin lỗi." hắn cuống quít nói, từ trong tay hạ nhân tiếp nhận đũa sạch, lập tức lại đem mặt chôn vào trong bát.
Bảo Bảo uống hết một ly trà, nhận thấy được không khí có chút quái, nàng nhìn Tề Nghiêm một cái, cảm thấy hắn lặng yên không nói mới làm cho người ta khẩn trương không thở nổi.
" phu quân." nàng giật nhẹ ống tay áo hắn, kiên trì muốn hắn tỏ thái độ.
" chàng nói chuyện đi, mọi người đều đang chờ!"
Hắn nhìn nàng liếc mắt một cái, sau đó mới chậm rãi mở miệng.
" sau này nếu có chuyện gì, không được nhờ Bảo Bảo nữa, trực tiếp đến gặp ta mà nói." nếu không lập hạ quy củ mới này, chỉ sợ nàng sẽ cả ngày ôm bút ký, không để yên ghé vào lỗ tai hắn tụng kinh.
Mọi người liên tục gật đầu, thiếu chút nữa trẹo cổ.
" ăn no rồi?" tầm mắt hắn trở lại trên người thê tử.
" ân." nàng gật đầu, cười ngọt ngào.
Hắn gật gật đầu, đứng dậy.
" Được, chúng ta trở về đi."
Nàng mặt đỏ, biết hắn muốn về lầu chính.
" chàng không quay về kết toán sổ sách sao?" nàng nhỏ giọng hỏi.
" Mấy cái đó không chạy đi đâu được." hắn đem nàng kéo vào trong lòng, cũng không có mở miệng nói cáo lui, ngay tại ánh mắt nhìn của cả nhà, kéo thê tử ra khỏi hội trường.
Hành động này lớn mật làm cho mặt Bảo Bảo đỏ bừng. Nàng đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở ngực hắn, không dám xem biểu tình người khác.
Mọi người liền trơ mắt nhìn vợ chồng hai người biến mất ở cuối hành lang dài.
Tiết nguyên tiêu, tuyết trắng bay bay, không thấy được mặt trời.
Trời còn chưa sáng, Bảo Bảo liền tỉnh lại. Nàng thận trọng chuẩn bị thỏa đáng, ngồi ở bên giường chờ Tề Nghiêm dậy.
Đợi một hồi lâu, hắn vẫn nhắm chặt hai mắt ngủ say. Nàng có chút không chờ được,giơ cánh tay nhỏ bé lắc lắc cánh tay rắn chắc của hắn.
" phu quân ơi?" nàng nhỏ giọng kêu.
Con ngươi đen lợi hại ngày thường bởi vì thiếu ngủ mà lờ mờ.
" Chuyện gì?" hắn thô thanh hỏi, bởi vì bị đánh thức mà có phần khó chịu.
" ta muốn ra ngoài."
" đi nơi nào?"
"ngô …" nàng suy nghĩ trong chốc lát, vụng trộm lấy ra tờ giấy trong túi áo, xem lại một lần nữa, mới mở miệng.
" đi Thiên Hương tự ở huyện Trấn Xa xem hoa đăng."
" ta không rảnh, để người khác đi cùng nàng." hắn mở miệng từ chối.
Bảo Bảo cắn môi, có chút lo lắng, không chịu hết hy vọng.
" Ách, nhưng mà … nhưng mà … ta hy vọng phu quân có thể đưa ta đi." nếu hắn không đi cùng nàng,vậy kế hoạch kia coi như thất bại trong trứng nước rồi!
Tề Nghiêm nhắm mắt lại, không có trả lời.
Nàng lại duỗi tay thôi thôi hắn.
" van cầu chàng, đưa ta đi đi." Trong mắt to ngập nước lóe lên tia cầu xin, khiến cho người ta rất đau lòng.
Nhưng mà, lúc này hắn nhắm mắt lại, nhắm mắt làm ngơ, miễn dịch đối với khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự khẩn cầu kia.
Bảo Bảo cầu xin nửa ngày, vẫn là không được đáp lại. Nàng cắn môi đỏ mọng, quyết định tung tuyệt chiêu, Tư Đồ Mãng từng cười nói cho nàng, chỉ cần dùng tới chiêu này, Tề Nghiêm khẳng định sẽ đi vào khuôn khổ.
" phu quân, chàng thật sự không đưa ta đi sao?" nàng rời xa giường, thối lui đến phạm vi an toàn, mới cẩn thận cẩn thận mở miệng.
" một khi đã như vậy, như vậy, ta đây nhờ Tư Đồ tiên sinh đưa ta đi thôi, huynh ấy rất nhiệt tình, nói là chỉ cần ta mở miệng, huynh ấy lúc nào cũng sẵn sàng quyết không từ ch……"
Nàng còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy hoa mắt.
Tề Nghiêm căn bản nằm ở trên giường, động tác cực kì mau lẹ, nháy mắt đã nhảy xuống giường, sắc mặt biến thành màu đen đối diện trước mặt nàng, phát ra tiếng rống kinh thiên.
" không cho nàng cùng hắn xuất môn!" hắn rít gào nói.
Đáng chết, tên Tư Đồ Mãng kia càng lúc càng quá đáng, còn dám đề nghị, muốn cùng thê tử hắn một mình xuất môn! Hai người bọn họ, khi hắn không chú ý, đã than thiết đến vậy rồi sao?
Bảo Bảo hai tay bịt lỗ tai, rụt cổ, mắt hạnh trợn to liền nhắm tịt lại, nếu không phải đã sớm chuẩn bị tâm lý, khẳng định nàng sẽ bị hắn doạ sợ tới mức ngất xỉu luôn.
" như vậy, phu quân sẽ đưa ta đi?" nàng chờ mong hỏi.
Tề Nghiêm không có hé răng, hung tợn trừng mắt, động thủ mặc xiêm y vào, rồi sau đó đi ra cửa.
"nửa giờ sau xuất phát." hắn cũng không quay đầu lại, nói ra những lời này.
Nàng liên tục gật đầu, giống tiểu theo đuôi đuổi theo, khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn không dám lộ ra tươi cười, trong lòng không ngừng hò hét.
Nha, Tư Đồ tiên sinh, cám ơn huynh!
**********************
Ngày hội nguyên tiêu, hoa đăng như ban ngày.
Song Đồng thành cách Trấn Xa huyện hai mươi dặm, hoa đăng nguyên tiêu chương nổi tiếng thiên hạ, hàng năm đến tết âm lịch, trong tòa thị trấn đẹp không sao tả xiết, người ngắm hoa đăng chật ních mỗi điều ngã tư đường.
Thiên Hương tự là chùa trong Trấn Xa huyện, tuy rằng ngoài tự người tụ tập đông, náo nhiệt phi thường, nhưng khi vào cửa chùa, mỗi người đều nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ, không dám ồn ào.
Tề Nghiêm dặn dò, không được quấy rầy Phật môn, chỉ để hắn cùng Bảo Bảo vào tự thắp hương, nô tỳ đi theo, hạ nhân, tất cả chờ ngoài tự.
" buổi trưa sao?" nàng hỏi lần thứ sáu.
Hắn gật gật đầu.
" Aa, Vậy mau một tí." nàng không đầu không đuôi nói, lôi kéo Tề Nghiêm liền hướng ngoài tự đi.
Xuyên qua cửa chùa, bước qua mặt cỏ, phía sau chùa miếu là một rừng cây. Trong rừng có một tòa lương đình, cung cấp chỗ cho khách hành hương nghỉ ngơi.
" chàng ngồi ở chỗ này một chút, ngoan ngoãn chờ ta trở lại." nàng áp hắn ngồi xuống, xoay người rời đi.
Hắn giơ tay kéo nàng trở về trước mặt.
" nàng muốn đi đâu?"
"Ách, ta, ta, ta muốn xem hoa đăng."
" nàng không phải là muốn ta cùng nàng đến xem hoa đăng sao?" hắn nhíu mày, phá tan lời nói dối của nàng.
Bảo Bảo cắn môi, càng lúc càng lo lắng, lại nghĩ không ra lý do.
" ngô, cái kia, này, dù sao, chàng ở chỗ này đợi là được." nàng vội vàng căn dặn, tiếp theo nhấc tiểu giày thêu, chạy ra khỏi lương đình, chạy được dăm thước, vội trốn phía sau một gốc cây đại thụ, đầu nhỏ tò mò nhô ra, khẩn trương hề hề nhìn về phía hắn.
Tề Nghiêm khoanh hai tay ở trước ngực, con ngươi đen âm vụ, xa xa nhìn nàng.
Tiểu nữ nhân này, không biết đang làm trò gì! Từ khi vào Thiên Hương tự, nàng liền tâm thần hoảng hốt, trái xem phải xem, không biết đang tính toán cái gì, khi thắp hương bái Phật lại thì thào tự nói, ở trước Phật quỳ cả buổi, phá lệ thành khẩn.
Tiếng cười trẻ con đánh vỡ yên tĩnh, từ xa lại gần hướng lương đình mà đến.
Hắn quay đầu lại, thấy một đôi vợ chồng trẻ tuổi nắm tay một nam hài, tay đỡ phụ nhân lớn tuổi, chậm rãi đến gần lương đình. Bốn người nói nói cười cười, xem ra là một gia đình hoà thuận vui vẻ.
Khi đi đến trước bậc thang, người thanh niên mới vừa hai mươi kia, nhìn thấy Tề Nghiêm trong lương đình, hơi sửng sốt, tựa hồ không dự đoán được, sẽ có người chiếm vị trí trước.
" nương, người này có người." thiếu phụ thấp giọng nói.
" Không sao, ta ngồi ở lương đình chép kinh cũng được." phụ nhân trả lời, thanh âm rất nhẹ, kiên trì muốn vào lương đình.
Tề Nghiêm đứng dậy, nhường lại ghế đá.
Thanh niên đầu tiên là chắp tay nói lời cảm tạ, rất cảm kích, tiếp theo liền giúp đỡ mẫu thân ngồi trên ghế đá, việc phụng dưỡng thập phần tận tâm.
Tề Nghiêm mặt không chút thay đổi bước đi, chuẩn bị rời đi, nhưng mà cước bộ mới một bước trên thềm đá, đầu nhỏ đại thụ sau liền lắc lắc đến mức muốn gãy cổ, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn cũng tràn ngập cầu xin, chỉ kém không quỳ xuống, cầu hắn đừng rời đi.
Hắn thấp rủa một tiếng, không kiên nhẫn tiêu sái quay lại chỗ cũ.
Nháy mắt, Tề Nghiêm cứng người lại rồi.
Hắn nhận ra phụ nhân này.
Bất luận kẻ nào cũng đều nhớ rõ khuôn mặt mẫu thân, cho dù cách rất nhiều rất nhiều năm, trí nhớ cũng sẽ không mất đi, chỉ cần gặp mặt, liền có thể nhận ra được.
Phụ nhân ngồi trên ghế đá, đúng là mẹ ruột hắn!
Thiếu phụ mang sang giấy và bút mực, cùng với một quyển kinh Phật, bày ra trên bàn đá.
" nương, xong rồi."
Phụ nhân gật đầu.
" Để cho ta ở chỗ này là được rồi, các con đi dạo đi, đợi lát nữa rồi trở về."
" như vậy, nương, chúng con đi bên ngoài mua trản hoa đăng."
" đừng quên mua bánh hoa mai về."
" Con nhớ rồi, để nương dâng cúng phật!" thanh niên cười nói, mang theo thê tử, con rời đi.
Phụ nhân cầm lấy bút, chuyên chú bắt đầu sao chép kinh thư. Một trận gió lạnh thổi vào lương đình, kinh thư cách cách cách cách bị gió lật nhiều trang, bà nhất thời không có đè lại, kinh thư mỏng manh rơi xuống đất.
Tề Nghiêm đi lên phía trước, nhặt lại, không nói gì đưa qua.
" đa tạ." phụ nhân cảm kích nói, vươn tay tới đón.
Cánh tay kia, từng chải đầu cho hắn, dỗ hắn đi vào giấc ngủ, còn dạy hắn nên như thế nào mặc quần áo.
Cámh tay kia, từng vì hắn mua xuyến kẹo hồ lô đầu tiên trong đời.
Cánh tay kia, cũng từng không để ý đau đớn, nắm đồng tiền nóng đỏ, áp vào nội sườn cổ tay hắn, sau đó ôm hắn rơi lệ.
Ngày đó hắn không khóc, nước mắt mẫu thân lại thấm ướt trước vạt áo hắn, khi Tề Nhân dẫn hắn trở lại Tề phủ, hắn còn cảm thấy trước ngực lạnh như băng.
Tề Nghiêm cứng ngắc, làm cho phụ nhân nổi lên lòng nghi ngờ. Nàng hoang mang ngẩng đầu, tầm mắt từ kinh thư hướng lên trên nhìn lại, lập tức thấy sườn bên cổ tay hắn có dấu ấn đã mờ.
Đó là ấn ký bà tự tay tạo ra, căn bản nghĩ rằng, đời này sẽ không bao giờ còn nhìn thấy được.
Phụ nhân toàn thân rung động, nước mắt lập tức tràn mi. Bà muốn vuốt ve dấu ấn đã mờ kia, tay vươn ra lại ngừng ở giữa không trung, không ngừng run run, không dám tiến về phía trước.
Trong lương đình tràn ngập yên lặng, hồi lâu sau, phụ nhân mới nghẹn ngào mở miệng.
" Công tử sống có tốt không?" Mong nhớ nhiều năm như vậy, đều ngưng kết trong câu hỏi này.
Vấn đề này, làm cho hắn không tự chủ được quay đầu, nhìn về phía thê tử đang tránh ở phía sau đại thụ.
Nếu là nửa năm trước, có lẽ hắn chỉ có thể không nói gì mà chống đỡ, nhưng là nay bên cạnh có Bảo Bảo, đáp án kia trở nên rõ ràng như thế.
Trên bạc môi nhấc lên nụ cười nhợt nhạt.
" tôi sống tốt lắm." hắn nhìn phụ nhân hai mắt đã đẫm lệ lưng tròng.
" người thì sao?"
Nàng run run gật đầu, nói không ra lời.
Xa xa truyền đến thanh âm nam hài, hai vợ chồng đi trở về lương đình. Người thanh niên kia, hẳn là em trai cùng mẹ khác cha của hắn.
" hảo hảo bảo trọng thân mình." Tề Nghiêm đơn giản nói, không có lưu lại lâu, bước đi rời khỏi lương đình, đi về chỗ thê tử nấp sau đại thụ.
Nàng đứng tại chỗ, hai tay thu gấu váy, sớm khóc sướt mướt.
" là nàng an bài?" hắn hỏi, khẩu khí thực ôn hòa, còn tự tay lau đi nước mắt trên gò má phấn của nàng. Bảo Bảo rưng rưng gật đầu, nhào vào trong lòng Tề Nghiêm, ôm chặt lấy hắn. Mặc dù hắn chưa từng bao giờ nhắc tới, nhưng là nàng đoán rằng, hắn nhất định cũng rất nhớ mẹ ruột của mình.
" Là Tư Đồ tiên sinh mất công một phen mới giúp ta tìm được. Hắn nói, Trung thu hàng năm, nương đều đến chỗ này chép kinh, cầu phúc cho chàng." nàng nắm tay hắn, ngửa đầu nhìn thẳng cặp con ngươi đen kia.
" trong lòng nương vẫn nghĩ về chàng."
" ta biết." hắn thản nhiên nói, hướng cửa chùa đi, cố ý không nhìn hướng lương đình, nhưng lại có thể mơ hồ nghe thấy, nơi ấy truyền đến tiếng khóc vừa buồn vừa vui.
" phu quân, chúng ta liền trở về như vậy sao?" Bảo Bảo kinh ngạc thấp giọng hỏi, đối với chuyện mẹ con họ cảm thấy đau lòng.
Bọn họ rõ ràng nhận ra lẫn nhau, lại không nói với nhau một câu nào, mẹ con tách ra ba mươi năm, không phải có thiệt nhiều thiệt nhiều lời muốn nói sao?
Tề Nghiêm cúi đầu, ánh mắt hắc u khóa trụ nàng.
" Trượng phu của nương sẽ không vui nếu biết bà có con trước khi xuất giá."
Đây là chuyện dễ bị gièm pha, cho dù trải qua ba mươi năm, đối một nữ nhân mà nói vẫn là tràn ngập lực sát thương.
" ta chỉ cần biết rằng bà sống tốt lắm, như vậy là đủ rồi." hắn đơn giản nói, nắm tay nàng, mang theo nàng về nhà.
Nỗi đau xót trong lòng, trải qua lần gặp mặt này, cùng với vài câu đối đáp ít ỏi kia, đã có ôn nhu ấm áp bổ khuyết.
Đêm đó, hắn đối nàng phá lệ điên cuồng, cũng phá lệ ôn nhu.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, đảo mắt đến cuối năm, trong thành Song Đồng cực kỳ náo nhiệt, mọi người cùng nhau quây quần, vui mừng ăn bữa cơm đoàn viên.
Càng gần lễ mừng năm mới, Tề Nghiêm càng có nhiều việc, ngân hàng tư nhân các nơi đưa tới kết hối cả năm, hắn phải tự mình kết toán sổ sách, liên tiếp mấy ngày cũng không gặp mặt, thậm chí không có về lầu chính qua đêm.
Ngày ba mươi đêm đó, trong đại sảnh xiêm áo sáu bàn, người Tề gia đều quay về nhà ăn bữa cơm tất niên, chỉ thiếu một mình Tề Nghiêm, đợi hơn nửa ngày, hạ nhân mới vội vàng thông báo là chủ nhân đã hồi phủ.
Bảo Bảo mắt hạnh chuyển động, trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn khó nén niềm hân hoan. Nàng đứng dậy, trước tiên căn dặn nha hoàn bưng thức ăn lên, tiếp theo liền xỏ chân vào giày thêu, ba bước cũng hai bước* đuổi tới cạnh cửa chờ đợi.( * có nghĩa là nôn nóng muốn làm gì đó,nghĩa chung chung là như vậy)
Đã nhiều ngày không gặp mặt hắn, trong lòng nàng trống trơn, có loại cảm xúc khó chịu nói không nên lời.
Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã quen có hắn bên cạnh. Đây là tương tư sao? Nàng sau khi trở thành thê tử của hắn, mới chậm rãi hiểu được loại tư vị này.
Thân hình cao lớn, xuyên qua hành lang dài treo đèn lồng chiếu sang đi vào, bọn người hầu đều phúc thân thỉnh an. Tề Nghiêm bước vào đại sảnh, con ngươi lợi hại ở phòng trong dạo qua một vòng, cuối cùng mới dừng lại trên người thê tử.
Nàng mặc một thân áo màu hồng mai, cổ áo, cổ tay áo kết một vòng long chồn bạc, xinh đẹp chiều chuộng, ai nhìn thấy cũng muốn đem nàng ôm vào trong ngực hảo hảo che chở.
" phu quân vạn phúc." Bảo Bảo kéo váy hành lễ, đi ra phía trước, cầm bàn tay to của hắn.
Mới từ ngoài phủ trở về, tay hắn dính tuyết, lạnh như khối băng. Nàng không chút nghĩ ngợi kéo tay hắn đến trước khuôn mặt nhỏ nhắn, nộn môi khẽ hé mở thổi thổi khí, muốn cho hắn mau ấm lên một chút.(Nhu Nhi: chòi oi dễ thương quá)
Sâu trong con ngươi đen hiện lên một tia quang mang mềm mại, lại nhanh chóng biến mất không thấy.
" đã xảy ra chuyện gì?" hắn phụng phịu hỏi, khẩu khí đông cứng.
Nàng chớp chớp mắt hạnh, nắm bàn tay to của hắn, quay về bàn ngồi xuống, lúc này mới chầm chậm trả lời.
" ngô, không có việc gì."
Tề Nghiêm sắc mặt trầm xuống.
" Vậy vì sao vội vã tìm ta trở về."
Trong vòng một ngày, Bảo Bảo liên tiếp phái sáu hạ nhân, thúc giục hắn mau mau hồi phủ, làm hắn không có tâm trạng kết toán sổ sách.
" phu quân chẳng lẽ đã quên đêm nay là trừ tịch?" (Nhu Nhi:trừ tịch có nghĩa là đêm giao thừa đó các nàng.Cái này ta coi Bộ Bộ Kinh Tâm nên biết)
"Vậy thì thế nào?"
" đêm trừ tịch đương nhiên là cả nhà nên đoàn tụ, cùng nhau ăn cơm tất niên a. Chàng xem, hai mươi bốn vị nương, cùng huynh đệ tỷ muội đã đến đông đủ, đang chờ chàng ăn cơm tất niên đó!" nàng thản nhiên nói.
Tề Nghiêm nheo nửa mắt lại, nhìn quanh mọi người, từng người nhìn đến tầm mắt hắn đều tươi cười cứng ngắc.
" ta có việc phải làm, không ăn." hắn thản nhiên nói, đứng dậy, chuẩn bị xuất môn.
Bảo Bảo giữ chặt cánh tay hắn, kiên quyết không buông ra, ánh mắt trong suốt, trừng to như cái đĩa để tách trà ( Nhu Nhi: cái gì 0_o), phảng phất như lời hắn vừa mới nói ra là lời nói cực kì vớ vẩn.
" cơm tất niên là cả nhà tụ cùng một chỗ, sao có thể nói không ăn là không ăn? Có chuyện gì quan trọng hơn so với một nhà đoàn tụ?"
Hắn cúi đầu, trừng mắt bắt tại chỗ cánh tay bị thê tử bắt phải.
" trong nhà này không có quy củ như vậy."
Lúc trước lễ mừng năm mới, hắn cũng bận việc đến thiên hôn địa ám ( Nhu Nhi: là bận đầu tắt mặt tối đó mà), mỗi ngày đi sớm về trễ, thậm chí quên cả ăn cơm, nào có cái thời gian rảnh rỗi ăn cơm tất niên? ( Nhu Nhi:nhưng bây giờ lấy vợ rồi phải khác anh Nghiêm ơi!hí hí)
" như vậy, từ nay về sau sẽ có." nàng đứng dậy khỏi ghế dựa, hai tay đặt ở trên vai rộng lớn của hắn, dùng hết khí lực ép hắn ngồi trở lại, lại đem khuôn mặt nhỏ nhắn tiến đến trước mắt hắn, trịnh trọng thông báo với hắn:
" Chàng ngoan ngoãn ăn xong bữa cơm này, nếu không chàng sẽ không chạy thoát được đâu." ( Nhu Nhi:chị Bảo Bảo giống xã hội đen quá)
Trong đại sảnh im ắng, không ai dám hé răng, tất cả đều vì Bảo Bảo toát một phen mồ hôi lạnh, nghĩ đến Tề Nghiêm sẽ đẩy ra nàng, xoay người rời đi.
Nhưng mọi người đều kinh ngạc, Tề Nghiêm lại không phát hỏa. Hắn hít sâu một hơi, sau một lúc lâu mới mở miệng.
" Ngồi xuống."
" Sao cơ?" nàng hơi ngạc nhiên.
" Nàng không ngồi xuống làm sao ăn cơm tất niên?" hắn lạnh lùng nói.
A, hắn muốn ở lại?
Nàng vội vàng gật đầu, dựa vào cánh tay trượng phu, ngoan ngoãn ngồi trở lại ghế trên, trên mặt dạt dào ý thoả mãn.
Tuy rằng mặt hắn đang đen sì, nhưng ít nhất cũng chịu lưu lại, cùng cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên. Một ngày nào đó, nàng luôn có thể dạy hắn nên cùng người than ở chung như thế nào.
Nhiều người cùng nhau trao đổi ánh mắt, hai tay không dám động, nhưng thật ra ở trong lòng dùng sức vỗ tay vì Bảo Bảo, tán thưởng dũng khí khả gia của nàng.
Mắt thấy tất cả mọi người ngồi vào vị trí, tổng quản thấp giọng phân phó, bọn nha hoàn bưng đồ ăn lên. Từng món ngon mỹ vị từ phòng bếp mang đến, đặt đầy mặt bàn làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Không lâu sau đó, không khí trong đại sảnh từ cứng ngắc chuyển sang thân thiện, mọi người kính rượu nhau, tiếng cười không ngừng. Vài huynh đệ uống rượu có thêm can đảm, còn đi đến trước chủ bàn, hướng Tề Nghiêm kính rượu, cảm tạ hắn một năm qua đã vất vả.
Đồ ăn ngon không ngừng bưng lên, cuối cùng là canh ngọt ấm áp, cùng với mười loại điểm tâm tinh xảo, buổi cơm tất niên cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Bảo Bảo cũng uống chút rượu, mặt hồng nộn nộn, phá lệ xinh đẹp. Nàng còn kéo tay áo, tự mình gắp một cái bánh ngọt cho vào trong chén của Tề Nghiêm.
" đây là bánh đoàn viên, là điểm tâm miền nam, dùng hoa quế, đường mai, đường trắng làm thành, vừa ngọt vừa thanh, ta lúc ở kinh thành rất thích ăn, không nghĩ tới nơi này cũng có đâu!" nàng cẩn thận nói.
Hắn ánh mắt chợt lóe, không nói gì, bàn tay to ở dưới bàn tìm được tay nhỏ bé nhuyễn nộn của nàng, gắt gao nắm lấy.
Cử chỉ đột nhiên này làm cho mặt nàng càng đỏ.
Tuy rằng không có người nhìn thấy, nhưng nàng vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Vẻ mặt hắn làm cho nàng cảm thấy ngực nóng lên, ánh mắt cực nóng kia phảng phất lúc bọn họ ở cùng một chỗ mà trên người nàng chỉ mặc rất ít rất ít quần áo. Nàng khẽ nuốt nước bọt làm thông yết hầu, mở đề tài muốn dời đi lực chú ý.
" đúng rồi, Tang nương nói, sau lễ mừng năm mới, hy vọng có thể quay về thăm viếng miền nam."
Lời này vừa nói ra, tiếng cười liền ngừng lại, đại sảnh khôi phục lặng yên.
Mày rậm nhíu lại, quét về phía Tang nương.
Tang nương bưng bát canh lên, cố gắng uống canh ngọt, không dám ngẩng đầu.
" Thập tứ đệ mạnh dạn nói rõ, đệ ấy không muốn tiếp chưởng cửa hàng, mà muốn lên Thiếu Lâm học võ công."
Thấy Tề Nghiêm không động đũa, nàng đem ghế dựa kéo gần một tí, gắp bánh đoàn viên đút hắn ăn.
Con ngươi đen nhìn về phía Tề Mạnh Minh.
thiếu niên thủ dài chân trưởng cúi đầu, đem mặt giấu dưới bàn.(nhu nhi: ta cũng không biết lấy từ gì thay cho từ thủ dài chân trưởng nữa,thấy để vậy cho nó hay)
" còn gì nữa không?" Tề Nghiêm ung dung hỏi, ngữ khí ôn hoà, nghe không ra cảm xúc.
Bảo Bảo dùng sức gật đầu, buông chiếc đũa.
" còn nữa còn nữa, nhiều lắm, ta thật sự không nhớ hết được." nàng ôn nhu cười. " bất quá chàng yên tâm, tất cả ta đều viết ra hết rồi." nàng sẽ không phụ long nhờ vảcủa mọi người đâu!
Không biết là người nào phát ra một tiếng kêu ông trời ơi.
Nàng hoang mang nhìn trái nhìn phải, lại phát hiện mọi người đều cúi đầu, không dám nhìn nàng.
Di, là nàng nghe lầm sao?
" nàng viết ở đâu?" Tề Nghiêm mở miệng.
Nàng quay đầu lại. "ta để ở trong phòng."
"đi lấy lại đây."
" ân." nàng gật gật đầu, trước múc bát canh nóng, để trước mặt hắn sau đó mới đứng dậy.
" chàng uống canh trước, ta trở về phòng lấy bút ký, lập tức trở về."
Thân mình kiều nhỏ thùng thùng thùng ra đại sảnh, bọn nha hoàn vội vàng theo sau, thay nàng mở ô, chống đỡ phong tuyết bên ngoài. Trong chốc lát, nàng liền ôm bút ký vội vàng trở lại đại sảnh.
Mở bút ký ra, bên trong rậm rạp chữ, mỗi người ở đây cơ hồ đều có tên trong đó.
" Liễu nương nói, thời điểm công tử Vương gia đến làm khách, nàng cũng muốn ở đây nhìn một cái; Diễm nương nói, hai tháng trước Trường Giang có lũ, nàng liên lạc không được với người nhà, trong lòng sốt ruột, muốn nhờ chàng phái người đi tìm; Tử nương nói, đại phu chẩn trị nàng không nên ở tại bên bờ ao, vừa vặn Thu nương thích cảnh ao sen, cả hai muốn đổi phòng ở cho nhau…" nàng lật sang trang khác,tiếp tục đọc.
Mọi người yêu cầu thiên kì bách quái, có việc quan trọng như đại sự, cũng có việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, nàng toàn bộ không có quên.
Tề Nghiêm yên lặng uống rượu, nghe giọng nàng kiều thúy.
Sau một lúc lâu, nàng thật vất vả đọc đến dòng cuối cùng.
" A, đúng rồi, tiểu muội cho rằng chàng ngẫu nhiên cũng nên cười một cái."
Hô, một tờ danh sách yêu cầu dài như sớ táo quân, cuối cùng cũng đọc xong.
Hắn lược lược gật đầu, đem trà đưa đến trước mặt nàng.
" uống đi!"
Nàng tiếp nhận chén trà, vui vẻ tòng mệnh, nàng đã sớm khát nước.
Trong đại sảnh không ai nói chuyện, tất cả đều vùi đầu ăn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không biết có nên thầm oán Bảo Bảo không. Bọn họ vội vàng đem canh ngọt, điểm tâm nhét vào miệng, tất cả đều không kịp nuốt vào.
Tề Nghiêm tầm mắt cực kì thong thả lướt một vòng qua từng người ở trong phòng.
" nhị ca, cầm đũa ngược kìa." hắn thản nhiên nhắc nhở nói.
Khách một tiếng, nhị ca sợ tới mức nhẹ buông tay, chiếc đũa rớt xuống.
" thực xin lỗi, thực xin lỗi." hắn cuống quít nói, từ trong tay hạ nhân tiếp nhận đũa sạch, lập tức lại đem mặt chôn vào trong bát.
Bảo Bảo uống hết một ly trà, nhận thấy được không khí có chút quái, nàng nhìn Tề Nghiêm một cái, cảm thấy hắn lặng yên không nói mới làm cho người ta khẩn trương không thở nổi.
" phu quân." nàng giật nhẹ ống tay áo hắn, kiên trì muốn hắn tỏ thái độ.
" chàng nói chuyện đi, mọi người đều đang chờ!"
Hắn nhìn nàng liếc mắt một cái, sau đó mới chậm rãi mở miệng.
" sau này nếu có chuyện gì, không được nhờ Bảo Bảo nữa, trực tiếp đến gặp ta mà nói." nếu không lập hạ quy củ mới này, chỉ sợ nàng sẽ cả ngày ôm bút ký, không để yên ghé vào lỗ tai hắn tụng kinh.
Mọi người liên tục gật đầu, thiếu chút nữa trẹo cổ.
" ăn no rồi?" tầm mắt hắn trở lại trên người thê tử.
" ân." nàng gật đầu, cười ngọt ngào.
Hắn gật gật đầu, đứng dậy.
" Được, chúng ta trở về đi."
Nàng mặt đỏ, biết hắn muốn về lầu chính.
" chàng không quay về kết toán sổ sách sao?" nàng nhỏ giọng hỏi.
" Mấy cái đó không chạy đi đâu được." hắn đem nàng kéo vào trong lòng, cũng không có mở miệng nói cáo lui, ngay tại ánh mắt nhìn của cả nhà, kéo thê tử ra khỏi hội trường.
Hành động này lớn mật làm cho mặt Bảo Bảo đỏ bừng. Nàng đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở ngực hắn, không dám xem biểu tình người khác.
Mọi người liền trơ mắt nhìn vợ chồng hai người biến mất ở cuối hành lang dài.
Tiết nguyên tiêu, tuyết trắng bay bay, không thấy được mặt trời.
Trời còn chưa sáng, Bảo Bảo liền tỉnh lại. Nàng thận trọng chuẩn bị thỏa đáng, ngồi ở bên giường chờ Tề Nghiêm dậy.
Đợi một hồi lâu, hắn vẫn nhắm chặt hai mắt ngủ say. Nàng có chút không chờ được,giơ cánh tay nhỏ bé lắc lắc cánh tay rắn chắc của hắn.
" phu quân ơi?" nàng nhỏ giọng kêu.
Con ngươi đen lợi hại ngày thường bởi vì thiếu ngủ mà lờ mờ.
" Chuyện gì?" hắn thô thanh hỏi, bởi vì bị đánh thức mà có phần khó chịu.
" ta muốn ra ngoài."
" đi nơi nào?"
"ngô …" nàng suy nghĩ trong chốc lát, vụng trộm lấy ra tờ giấy trong túi áo, xem lại một lần nữa, mới mở miệng.
" đi Thiên Hương tự ở huyện Trấn Xa xem hoa đăng."
" ta không rảnh, để người khác đi cùng nàng." hắn mở miệng từ chối.
Bảo Bảo cắn môi, có chút lo lắng, không chịu hết hy vọng.
" Ách, nhưng mà … nhưng mà … ta hy vọng phu quân có thể đưa ta đi." nếu hắn không đi cùng nàng,vậy kế hoạch kia coi như thất bại trong trứng nước rồi!
Tề Nghiêm nhắm mắt lại, không có trả lời.
Nàng lại duỗi tay thôi thôi hắn.
" van cầu chàng, đưa ta đi đi." Trong mắt to ngập nước lóe lên tia cầu xin, khiến cho người ta rất đau lòng.
Nhưng mà, lúc này hắn nhắm mắt lại, nhắm mắt làm ngơ, miễn dịch đối với khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự khẩn cầu kia.
Bảo Bảo cầu xin nửa ngày, vẫn là không được đáp lại. Nàng cắn môi đỏ mọng, quyết định tung tuyệt chiêu, Tư Đồ Mãng từng cười nói cho nàng, chỉ cần dùng tới chiêu này, Tề Nghiêm khẳng định sẽ đi vào khuôn khổ.
" phu quân, chàng thật sự không đưa ta đi sao?" nàng rời xa giường, thối lui đến phạm vi an toàn, mới cẩn thận cẩn thận mở miệng.
" một khi đã như vậy, như vậy, ta đây nhờ Tư Đồ tiên sinh đưa ta đi thôi, huynh ấy rất nhiệt tình, nói là chỉ cần ta mở miệng, huynh ấy lúc nào cũng sẵn sàng quyết không từ ch……"
Nàng còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy hoa mắt.
Tề Nghiêm căn bản nằm ở trên giường, động tác cực kì mau lẹ, nháy mắt đã nhảy xuống giường, sắc mặt biến thành màu đen đối diện trước mặt nàng, phát ra tiếng rống kinh thiên.
" không cho nàng cùng hắn xuất môn!" hắn rít gào nói.
Đáng chết, tên Tư Đồ Mãng kia càng lúc càng quá đáng, còn dám đề nghị, muốn cùng thê tử hắn một mình xuất môn! Hai người bọn họ, khi hắn không chú ý, đã than thiết đến vậy rồi sao?
Bảo Bảo hai tay bịt lỗ tai, rụt cổ, mắt hạnh trợn to liền nhắm tịt lại, nếu không phải đã sớm chuẩn bị tâm lý, khẳng định nàng sẽ bị hắn doạ sợ tới mức ngất xỉu luôn.
" như vậy, phu quân sẽ đưa ta đi?" nàng chờ mong hỏi.
Tề Nghiêm không có hé răng, hung tợn trừng mắt, động thủ mặc xiêm y vào, rồi sau đó đi ra cửa.
"nửa giờ sau xuất phát." hắn cũng không quay đầu lại, nói ra những lời này.
Nàng liên tục gật đầu, giống tiểu theo đuôi đuổi theo, khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn không dám lộ ra tươi cười, trong lòng không ngừng hò hét.
Nha, Tư Đồ tiên sinh, cám ơn huynh!
**********************
Ngày hội nguyên tiêu, hoa đăng như ban ngày.
Song Đồng thành cách Trấn Xa huyện hai mươi dặm, hoa đăng nguyên tiêu chương nổi tiếng thiên hạ, hàng năm đến tết âm lịch, trong tòa thị trấn đẹp không sao tả xiết, người ngắm hoa đăng chật ních mỗi điều ngã tư đường.
Thiên Hương tự là chùa trong Trấn Xa huyện, tuy rằng ngoài tự người tụ tập đông, náo nhiệt phi thường, nhưng khi vào cửa chùa, mỗi người đều nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ, không dám ồn ào.
Tề Nghiêm dặn dò, không được quấy rầy Phật môn, chỉ để hắn cùng Bảo Bảo vào tự thắp hương, nô tỳ đi theo, hạ nhân, tất cả chờ ngoài tự.
" buổi trưa sao?" nàng hỏi lần thứ sáu.
Hắn gật gật đầu.
" Aa, Vậy mau một tí." nàng không đầu không đuôi nói, lôi kéo Tề Nghiêm liền hướng ngoài tự đi.
Xuyên qua cửa chùa, bước qua mặt cỏ, phía sau chùa miếu là một rừng cây. Trong rừng có một tòa lương đình, cung cấp chỗ cho khách hành hương nghỉ ngơi.
" chàng ngồi ở chỗ này một chút, ngoan ngoãn chờ ta trở lại." nàng áp hắn ngồi xuống, xoay người rời đi.
Hắn giơ tay kéo nàng trở về trước mặt.
" nàng muốn đi đâu?"
"Ách, ta, ta, ta muốn xem hoa đăng."
" nàng không phải là muốn ta cùng nàng đến xem hoa đăng sao?" hắn nhíu mày, phá tan lời nói dối của nàng.
Bảo Bảo cắn môi, càng lúc càng lo lắng, lại nghĩ không ra lý do.
" ngô, cái kia, này, dù sao, chàng ở chỗ này đợi là được." nàng vội vàng căn dặn, tiếp theo nhấc tiểu giày thêu, chạy ra khỏi lương đình, chạy được dăm thước, vội trốn phía sau một gốc cây đại thụ, đầu nhỏ tò mò nhô ra, khẩn trương hề hề nhìn về phía hắn.
Tề Nghiêm khoanh hai tay ở trước ngực, con ngươi đen âm vụ, xa xa nhìn nàng.
Tiểu nữ nhân này, không biết đang làm trò gì! Từ khi vào Thiên Hương tự, nàng liền tâm thần hoảng hốt, trái xem phải xem, không biết đang tính toán cái gì, khi thắp hương bái Phật lại thì thào tự nói, ở trước Phật quỳ cả buổi, phá lệ thành khẩn.
Tiếng cười trẻ con đánh vỡ yên tĩnh, từ xa lại gần hướng lương đình mà đến.
Hắn quay đầu lại, thấy một đôi vợ chồng trẻ tuổi nắm tay một nam hài, tay đỡ phụ nhân lớn tuổi, chậm rãi đến gần lương đình. Bốn người nói nói cười cười, xem ra là một gia đình hoà thuận vui vẻ.
Khi đi đến trước bậc thang, người thanh niên mới vừa hai mươi kia, nhìn thấy Tề Nghiêm trong lương đình, hơi sửng sốt, tựa hồ không dự đoán được, sẽ có người chiếm vị trí trước.
" nương, người này có người." thiếu phụ thấp giọng nói.
" Không sao, ta ngồi ở lương đình chép kinh cũng được." phụ nhân trả lời, thanh âm rất nhẹ, kiên trì muốn vào lương đình.
Tề Nghiêm đứng dậy, nhường lại ghế đá.
Thanh niên đầu tiên là chắp tay nói lời cảm tạ, rất cảm kích, tiếp theo liền giúp đỡ mẫu thân ngồi trên ghế đá, việc phụng dưỡng thập phần tận tâm.
Tề Nghiêm mặt không chút thay đổi bước đi, chuẩn bị rời đi, nhưng mà cước bộ mới một bước trên thềm đá, đầu nhỏ đại thụ sau liền lắc lắc đến mức muốn gãy cổ, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn cũng tràn ngập cầu xin, chỉ kém không quỳ xuống, cầu hắn đừng rời đi.
Hắn thấp rủa một tiếng, không kiên nhẫn tiêu sái quay lại chỗ cũ.
Nháy mắt, Tề Nghiêm cứng người lại rồi.
Hắn nhận ra phụ nhân này.
Bất luận kẻ nào cũng đều nhớ rõ khuôn mặt mẫu thân, cho dù cách rất nhiều rất nhiều năm, trí nhớ cũng sẽ không mất đi, chỉ cần gặp mặt, liền có thể nhận ra được.
Phụ nhân ngồi trên ghế đá, đúng là mẹ ruột hắn!
Thiếu phụ mang sang giấy và bút mực, cùng với một quyển kinh Phật, bày ra trên bàn đá.
" nương, xong rồi."
Phụ nhân gật đầu.
" Để cho ta ở chỗ này là được rồi, các con đi dạo đi, đợi lát nữa rồi trở về."
" như vậy, nương, chúng con đi bên ngoài mua trản hoa đăng."
" đừng quên mua bánh hoa mai về."
" Con nhớ rồi, để nương dâng cúng phật!" thanh niên cười nói, mang theo thê tử, con rời đi.
Phụ nhân cầm lấy bút, chuyên chú bắt đầu sao chép kinh thư. Một trận gió lạnh thổi vào lương đình, kinh thư cách cách cách cách bị gió lật nhiều trang, bà nhất thời không có đè lại, kinh thư mỏng manh rơi xuống đất.
Tề Nghiêm đi lên phía trước, nhặt lại, không nói gì đưa qua.
" đa tạ." phụ nhân cảm kích nói, vươn tay tới đón.
Cánh tay kia, từng chải đầu cho hắn, dỗ hắn đi vào giấc ngủ, còn dạy hắn nên như thế nào mặc quần áo.
Cámh tay kia, từng vì hắn mua xuyến kẹo hồ lô đầu tiên trong đời.
Cánh tay kia, cũng từng không để ý đau đớn, nắm đồng tiền nóng đỏ, áp vào nội sườn cổ tay hắn, sau đó ôm hắn rơi lệ.
Ngày đó hắn không khóc, nước mắt mẫu thân lại thấm ướt trước vạt áo hắn, khi Tề Nhân dẫn hắn trở lại Tề phủ, hắn còn cảm thấy trước ngực lạnh như băng.
Tề Nghiêm cứng ngắc, làm cho phụ nhân nổi lên lòng nghi ngờ. Nàng hoang mang ngẩng đầu, tầm mắt từ kinh thư hướng lên trên nhìn lại, lập tức thấy sườn bên cổ tay hắn có dấu ấn đã mờ.
Đó là ấn ký bà tự tay tạo ra, căn bản nghĩ rằng, đời này sẽ không bao giờ còn nhìn thấy được.
Phụ nhân toàn thân rung động, nước mắt lập tức tràn mi. Bà muốn vuốt ve dấu ấn đã mờ kia, tay vươn ra lại ngừng ở giữa không trung, không ngừng run run, không dám tiến về phía trước.
Trong lương đình tràn ngập yên lặng, hồi lâu sau, phụ nhân mới nghẹn ngào mở miệng.
" Công tử sống có tốt không?" Mong nhớ nhiều năm như vậy, đều ngưng kết trong câu hỏi này.
Vấn đề này, làm cho hắn không tự chủ được quay đầu, nhìn về phía thê tử đang tránh ở phía sau đại thụ.
Nếu là nửa năm trước, có lẽ hắn chỉ có thể không nói gì mà chống đỡ, nhưng là nay bên cạnh có Bảo Bảo, đáp án kia trở nên rõ ràng như thế.
Trên bạc môi nhấc lên nụ cười nhợt nhạt.
" tôi sống tốt lắm." hắn nhìn phụ nhân hai mắt đã đẫm lệ lưng tròng.
" người thì sao?"
Nàng run run gật đầu, nói không ra lời.
Xa xa truyền đến thanh âm nam hài, hai vợ chồng đi trở về lương đình. Người thanh niên kia, hẳn là em trai cùng mẹ khác cha của hắn.
" hảo hảo bảo trọng thân mình." Tề Nghiêm đơn giản nói, không có lưu lại lâu, bước đi rời khỏi lương đình, đi về chỗ thê tử nấp sau đại thụ.
Nàng đứng tại chỗ, hai tay thu gấu váy, sớm khóc sướt mướt.
" là nàng an bài?" hắn hỏi, khẩu khí thực ôn hòa, còn tự tay lau đi nước mắt trên gò má phấn của nàng. Bảo Bảo rưng rưng gật đầu, nhào vào trong lòng Tề Nghiêm, ôm chặt lấy hắn. Mặc dù hắn chưa từng bao giờ nhắc tới, nhưng là nàng đoán rằng, hắn nhất định cũng rất nhớ mẹ ruột của mình.
" Là Tư Đồ tiên sinh mất công một phen mới giúp ta tìm được. Hắn nói, Trung thu hàng năm, nương đều đến chỗ này chép kinh, cầu phúc cho chàng." nàng nắm tay hắn, ngửa đầu nhìn thẳng cặp con ngươi đen kia.
" trong lòng nương vẫn nghĩ về chàng."
" ta biết." hắn thản nhiên nói, hướng cửa chùa đi, cố ý không nhìn hướng lương đình, nhưng lại có thể mơ hồ nghe thấy, nơi ấy truyền đến tiếng khóc vừa buồn vừa vui.
" phu quân, chúng ta liền trở về như vậy sao?" Bảo Bảo kinh ngạc thấp giọng hỏi, đối với chuyện mẹ con họ cảm thấy đau lòng.
Bọn họ rõ ràng nhận ra lẫn nhau, lại không nói với nhau một câu nào, mẹ con tách ra ba mươi năm, không phải có thiệt nhiều thiệt nhiều lời muốn nói sao?
Tề Nghiêm cúi đầu, ánh mắt hắc u khóa trụ nàng.
" Trượng phu của nương sẽ không vui nếu biết bà có con trước khi xuất giá."
Đây là chuyện dễ bị gièm pha, cho dù trải qua ba mươi năm, đối một nữ nhân mà nói vẫn là tràn ngập lực sát thương.
" ta chỉ cần biết rằng bà sống tốt lắm, như vậy là đủ rồi." hắn đơn giản nói, nắm tay nàng, mang theo nàng về nhà.
Nỗi đau xót trong lòng, trải qua lần gặp mặt này, cùng với vài câu đối đáp ít ỏi kia, đã có ôn nhu ấm áp bổ khuyết.
Đêm đó, hắn đối nàng phá lệ điên cuồng, cũng phá lệ ôn nhu.