Thượng Quan Hiên trừng lớn mắt nhìn tình cảnh trước mắt, có rất nhiều nam tử trẻ tuổi ăn mặc xinh đẹp ở ngoài của lắc mông vẫy tay, thoạt nhìn giống các nữ tử của kỹ viện đối diện, chỉ là việc buôn bán của họ tương đối khá hơn.
“Đây là … Đây là nơi nào?’’
Thượng Quan Hiên chỉ nhìn đã không muốn đi vào rồi, hắn vẫn nên trở lại khách điếm đợi Vân là tốt rồi.
Tên nam tử kia cười tà mà nói:
‘ Ở đây là câu lan viện nha! Bên trong tuy không có nam hài tốt như vị tiểu ca đêm hôm qua của ngươi nhưng mà kinh nghiệm người bên trong vô cùng lão luyện, cam đoan ngươi sẽ hưởng dư vị vô cùng tuyệt vời nha!’’
Thượng Quan Hiên liều mạng lắc đầu:
‘’ Thực xin lỗi, ta không muốn đi vào, ngươi đi một mình là tốt rồi”
Nói xong Thượng Quan Hiên muốn xoay người rời đi.
‘’ Hoàng thượng, đã đến rồi không muốn vào ngồi một chút sao?’’
Ngồi trên lầu của câu lan viện, nam tử cúi đầu xuống hướng Thượng quan Hiên hỏi.
Thượng Quan Hiên ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn trông thấy thân ảnh quen thuộc ngồi trên tầng lầu nói chuyện với hắn, hắn nghi ngờ hỏi:
‘’ Lâm thiếu tướng? Ngươi tại sao lại đến nơi này?’’
Lâm Quân liếc mắt một cái, nam tử bên cạnh lập tức đưa Thượng Quan Hiên hướng câu lan viện đi vào bên trong
‘’Đau quá, đau quá!”
Thượng Quan Hiên giãy dụa muốn tránh thoát nam tử đang kiềm chế tay hắn, tuy nhiên lại bị đè lại khiến hắn càng đau hơn.
Nam tử mang Thượng Quan Hiên đi lên lầu, đến trước mặt Lâm Quân sau đó dùng lực đè xuống bắt buộc hắn phải ngồi đối diện Lâm Quân, rồi hướng Lâm Quân cung kính hành lễ liền rời đi.
‘’ Hoàng thượng muốn uống rượu không? Hay muốn một ít tiểu quan tới hầu hạ ngài?’’
Lâm Quân mỉm cười cầm lấy bầu rượu thay Thượng Quan Hiên rót chén rượu.
Thượng Quan Hiên lắc đầu:
‘’ Ta muốn trở về tìm Vân… “ Nếu không mau trở về Vân sẽ lo lắng.
Lâm Quân lạnh mặt, chén rượu trên tay bị hắn tức giận ném xuống đất:
‘Ngươi không đủ tư cách kêu tên hắn! Hắn chỉ có thể là người của ta, ngươi dựa vào cái gì đem hắn cướp đi? Bởi vì ngươi là hoàng đế sao? Ta cho ngươi biết! Vân Nhi hắn không thích ngươi. Hắn tiếp cận ngươi là có mục đích! Ngươi chỉ là bị lợi dụng mà thôi!”
“ Ta không hiểu ngươi nói cái gì, Vân hắn sẽ không gạt ta, ta sẽ không tin ngươi!’’
“ Thượng Quan Hiên bối rối phản bác, nhưng nội tâm bởi vì Lâm Quân nói mà rung chuyển không thôi.
“ Ngươi tin cũng tốt không tin cũng tốt, ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này, chờ ta đem Vân Nhi tìm về, ngươi có thể đi “
Lâm Quân nói xong liền đem hai thị vệ tùy thân phân phó chút rồi rời đi.
Thượng Quan Hiên ngồi ngốc ở đằng kia, đầu một mảnh hỗn loạn, không tin tưởng lời Lâm Quân nói, Vân sẽ lừa hắn sao? Nhưng Vân đối với hắn tốt như vậy, lại đi tìm hắn nên Vân không lừa hắn nha!
Lúc này mua xong vài thứ Niếp Vân trở về khách điếm, lại không thấy thân ảnh Thượng Quan Hiên, nội tâm cả kinh, hắn vội vàng chạy lên lầu, của phòng mở ra nhưng không có Thượng Quan Hiên ngược lại thấy người làm tâm hắn phiền – Lâm Quân!
‘ Đã lâu không gặp Vân Nhi ‘’ Lâm Quân cười ha ha đứng lên đối diện với sắc mặt tái nhợt của Niếp Vân
‘’Ít đến! Ngươi đem người của ta mang đi đâu?’’
Niếp Vân không có thời gian để ý đến hắn, trực tiếp hỏi Thương Quan Hiên ở đâu.
Lâm Quân hạ xuống tươi cười, khuôn mặt tức giận nói:
‘’ Ngươi cứ như vậy mà quan tâm hắn sao? Chẳng lẽ ta so ra kém với Thượng Quan Hiên? Đến tột cùng hắn tốt ở đâu? Luận sáng suốt, luận năng lực, nhân phẩm ta đều hơn hắn rất nhiều, ngưới cứ phải đem nhiệt tình của ta giẫm nát dưới chân hay sao?’’
Niếp Vân tâm phiền đi đến phía trước càm lấy y phục cùng kiếm, tàn khốc nói với hắn:
‘’ Ta đã nói qua, Ta đối với nam nhân không có hứng thú! Ngươi càng quấn quýt lấy ta sẽ chỉ càng làm ta thêm chán ghét!’’
‘’ Ngươi nói dối! Vậy tại sao ngươi lại cho ngu ngốc đè ngươi?’’
Lâm Quân sở dĩ nói như vậy là bởi vì tối hôm qua bọn họ ở trong phòng phát ra âm thanh khiến người khác hiểu nhầm, hơn nữa ở hoàng cung còn tung tin càng làm cho hắn tin Niếp Vân bị đè.
Niếp Vân sửng sốt rồi phì cười thành tiếng :
‘’ Áp ta? Đừng nói giỡn! ‘’ Tiểu ngu ngốc muốn áp hắn, còn phải nhìn xem có đánh được hắn không.
‘’Vô luận như thế nào, ngươi nếu không theo ta đi, ta sẽ giết hắn!’’
Lâm Quân không biết vô tình hay nói giỡn đối với Niếp Vân.
Niếp Vân hừ lạnh một tiếng:
‘’ Ngươi cho là ngươi bắt hắn đi thì ta sẽ chịu khuất phục sao?’’ nghĩ muốn uy hiếp hắn! trở về tu luyện thêm vài năm nữa đi!
Lâm Quân hơi nheo nửa mắt lại, cười lạnh đối Niếp Vân nói:
“ Nếu ngươi hy vọng Thượng Quan Hiên bị bốn năm nam nhân đè thì ta không ngại ngươi rời đi ‘’.
Nói xong, hắn xoay người đưa lưng về phía Niếp Vân, hắn cũng không tin Niếp Vân để cho Thượng Quan Hiên phải chịu khuất nhục.
Niếp Vân tức giận xông lên đánh cho hắn một quyền, căm giận nói:
’ Ngươi nếu dám làm như vậy, ta sẽ giết ngươi!’’
Lâm Quân cười ha ha lau đi tơ máu ở khóe môi nói:
‘’ Ta không chỉ làm mà còn mời Hoàng thượng ở trước mặt ngươi tự mình biểu diễn để ngươi xem, ngươi luyến tiếc không? Ha ha ha!’’
‘’ Nói! ngươi tột cùng muốn ta làm như thế nào mới bằng lòng thả hắn!’’
Niếp Vân nhịn xuống tức giận khẩu khí không tốt hỏi Lâm Quân.
Lâm Quân mỉm cười ôm Niếp Vân, nâng nâng cằm nói:
‘’ Ta biết ngươi theo ta cùng một chỗ là không có khả năng, cho nên ta chỉ muốn ngươi hôn ta, một cái là đủ rồi.’’
Niếp Vân hơi hơi nhướn mi, người này từ xa đuổi tới đây chỉ vì một cái hôn? Cho hắn cũng chẳng sao dù sao chỉ là một cái hôn thôi, liền cho hắn đi!
‘’ Ta hôn ngươi một chút, ngươi liền Thượng Quan Hiên ngay lập tức đúng hay không? ‘’
Niếp Vân tuy rằng hoài nghi Lâm Quân sẽ không đơn giản vậy buông tha hắn, bất quá có cơ hội hơn là không thì tốt hơn.
‘’Đúng vậy’’ Lâm Quân cúi đầu nhìn Niếp Vân cam đoan nói.
Niếp Vân tuy rằng không muốn nhưng chỉ có thể gật đầu đáp ứng hắn cũng không muốn tiểu ngu ngốc bị người khác ăn đâu!
‘’ Ngươi hôn xong sau đó phải thả hắn!’’
Lâm Quân tà khí cười, cúi đầu nhìn Niếp Vân nói:
’’ Hình như ngươi nghe nhầm, ngươi là người hôn ta không phải là ta hôn ngươi ‘’
Niếp Vân phẫn hận trừng mắt nhìn Lâm Quân, tức giận dùng sức hôn má hắn một cái sau đó tính toán thối lui, chính là bị Lâm Quân đè lại thân mình không thể động đậy, thân thể chỉ có thể cùng hắn dán một chỗ hôn môi, như vậy còn chưa tính, hắn thế nhưng còn đem đầu lưỡi với vào trong miệng! Niếp Vân tức giận muốn há miệng cắn lưỡi hắn lại bị hắn nắm chặt cằm chỉ có thể tùy ý hắn hôn.
‘’A!’’
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, khiến cho Niếp Vân chú ý, hắn thoáng qua đầu lại nhìn cửa vừa lúc thấy Thượng Quan Hiên vẻ mặt giật mình nhìn hai bọn họ, hắn cuối cùng hiểu được vì sau Lâm Quân vì cái gì đưa ra điều kiện đơn giản như vậy, hắn căn bản muốn chia rẽ mình với tiểu ngu ngốc, thật sự đáng giận đến cực điểm!
Thượng Quan Hiên ngốc lăng nhìn Niếp Vân bị Lâm Quân đặt lên giường hôn môi, hắn vừa rồi được hai thị vệ thả tới đây, tuy rằng không biết vì lý do gì bọn hắn tốt như vậy nhưng có thể trở về khách điếm là tốt rồi, chính là hắn hội không muốn nhìn thấy loại tình huống này, trong nội tâm bỗng có một cỗ buồn bực, mất mát rất khó chịu.
‘’Đáng giận! buông!’’
Niếp Vân ra sức đẩy Lâm Quân đang đè lên người hắn ra, kích động muốn đi trấn an tiểu ngốc Thượng Quan Hiên.
Thượng Quan Hiên không biết chính mình bị cái gì cảm thấy khổ sở, hắn không thích Vân bị người khác hôn, cũng không thích Vân đi hôn người khác, tóm lại Vân đi thân người khác làm cho hắn khó chịu, hắn liên tục lui vài bước cũng không quản trên người có ngân lượng hay không liền bỏ chạy.
Lâm Quân vội vàng kéo Niếp Vân đang muốn đuổi theo
‘’ Đừng đi! ‘’ hắn tuyệt đối không để Niếp Vân rời đi!
Niếp Vân liền cho hắn một chưởng, tức giận đối với hắn nói:
“Ta nói cho ngươi biết, đừng đến phiền ta nữa! Để cho ta nhìn thấy ngươi một lần nữa, ngươi liền tự mình mua quan tài đi!”
Phẫn hận bỏ lại lời uy hiếp, Niếp Vân nhanh chóng đuổi theo.
Lâm Quân há mồm nôn ra một ngụm máu tươi, vết thương Niếp Vân đánh trúng ngực, hắn mất mát nhìn phía trước, chẳng lẽ hắn thực sự không có được Niếp Vân hay sao? Một chưởng kia của Niếp Vân có tuyệt tình, cũng đánh nát tâm hắn, hắn hẳn nên buông tha phải không? Đúng là … nên buông tha, không nên dây dưa nữa, nếu không chiếm được thật tâm ngược lại chính mình càng thêm nan kham! Lâm Quân môi loan tự giễu, ngồi trên giường cười đến thương tâm.
———–
Thượng Quan Hiên từ lúc rời khách điếm đã qua hai ngày, hoàn hảo trên người còn có ngân phiếu bằng không hắn sẽ chết đói, nếu mệt hắn sẽ tìm gian khách điếm ngủ trọ, đói bụng thì mua vài thứ ăn thời gian còn lại đều ở trên đường hoảng hốt đi, đi lại đi cũng không biết tới địa phương nào, liền vào một trấn nhỏ vừa lúc hắn mệt muốn tìm khách điếm nghỉ chân chút, uống chút trà nhưng lại không thể tưởng tượng được lại gặp người hắn trốn ra cung tìm Mạnh Thường Tư, chính hắn lại cùng nam nhân khác đang ôm nhau, này đối với Thượng Quan Hiên không khác gì một đả kích quả thực là cảm xúc hỗn loạn, làm cho hắn lần thứ hai nhớ tới cảnh Vân cùng Lâm Quân ôm thành một khối thân thiết hôn nhau, làm cho hắn thương tâm, như vậy đủ cho hắn tan nát cõi lòng! Giờ ngay cả Tiểu Tư cùng người khác thân thiết hôn môi điều này sao có thể!
Thượng Quan Hiên vừa sợ vừa thương tâm, bất giác hô lên:
‘’ Thường Tư!’’
Mạnh Thường Tư kinh ngạc quay đầu bắt gặp Thượng Quan Hiên bộ dáng đáng thương giống như bị vứt bỏ nhất thời không biết làm thế nào cho phải, hắn biết Thượng Quan Hiên thích mình,chính mình cũng không chán ghét hắn nhưng không có khả năng mình yêu thương người mà mình không yêu! Huống chi hắn còn yêu Tuyết, quan hệ hai người bọn họ không thể tiến thêm.
Mạnh Thường Tư bị người mũ sa che mặt kéo qua một bên là Niếp Tuyết, thân ảnh cao lớn ngăn cản tàm mắt của Thượng Quan Hiên, hắn không thích ánh mắt của nam nhân này nhìn Thường Tư.
Thượng Quan Hiên lập tức quên chuyện của Lâm Quân và Niếp Vân, không cam lòng nhìn hai người trứơc mắt, tốt xấu gì hắn cũng là người thích Thường Tư trước, người trước mặt này toàn thân trắng còn mặc tang y.
‘Ngươi đến tột cùng là ai? Vì cái gì muốn cướp đi Thường Tư của ta? Nhất định là ngươi bắt buộc hắn đúng không?’’
Thượng Quan Hiên tức giận chỉ vào Niếp Tuyết chất vấn, chính là trong lời nói tựa hồ có chút sai lầm, hắn rốt cuộc là con mắt nào nhìn thấy Niếp Tuyết cướp đi Mạnh Thường Tư? Mạnh Thường Tư từ khi nào thành người của hắn? Thật khiến người ta nghi hoặc.
Mạnh Thường Tư vừa nghe hắn nói như vậy, thiếu chút nữa đi lên xoa xoa đầu của hắn, ai là Thường Tư của hắn nha? Hơn nữa Tuyết không có bắt buộc hắn, cho dù Thượng Quan Hiên bình thường giống nữ nhân nhiều lời nhưng như thế nào hiện tại lại hồ ngôn loạn ngữ nha?
Niếp Tuyết không nghĩ để ý tới Thượng Quan Hiên, lôi kéo Mạnh Thường Tư đến bên người.
‘’Uy … ngươi’’ từ trước đến nay tính tình của Thượng Quan Hiên rất tốt chưa từng sinh khí lớn như vậy, hắn chưa nói xong đã bị người đánh gãy.
‘’Tiểu Hiên Hiên rốt cuộc ta đã tìm được ngươi, ngoan ngoãn cùng ta trở về đi!’’ Niếp Vân đang đứng trên vách tường, tinh thần phấn chấn gọi Thượng Quan Hiên.
Rốt cuộc cũng tìm được tiểu khả ái! Không nghĩ tới tiểu ngu ngốc còn định chạy đi, thế mà lại chạy thoát hai ngày không để hắn tìm được.
‘’Oa ‘’
Mạnh Thường Tư sợ hãi kêu một tiếng lôi kéo ống tay áo của Niếp Tuyết chỉ vào Niếp Vân.
Này … này … này … là chuyện gì xảy ra? Thế nhưng có hai Tuyết? Chính là diện mạo tuy giống nhau nhưng là khí chất khác nhau, Tuyết ưa thích biểu tình lạnh như băng mà nam nhân này thật sự … làm cho người ta muốn đánh một quyền!
‘A’’
Thượng Quan Hiên âm thanh kêu lên còn to hơn so với Mạnh Thường Tư, cũng không so đo Mạnh Thường Tư sẽ cùng người bỏ trốn, liền hướng cổng chạy tới.
Niếp Vân hơi nheo mắt, nhìn thời gian, hắn liền đến cửa khách điếm chờ Thượng Quan Hiên tự mình chạy đến.
Thượng Quan Hiên có chút không chú ý, cả người hướng trong lòng tên kia đâm tới, đáng thương mũi hắn vừa vặn đập trúng, hắn ôm mũi:
‘’ Đau quá, đau quá!‘’
‘’ Xứng đáng! Ai kêu ngươi vừa thấy ta liền bỏ chạy!’’
Niếp Vân không hề xin lỗi nói, thân thủ ôm Thượng Quan Hiên đi ra ngoài.
Niếp Tuyết không nói một lời liền phi thân lên phía trước chặn đường hai người, Mạnh Thường Tư tuy không hiểu vì cái gì Niếp Tuyết làm như vậy bất quá hắn vẫn chạy lại.
‘’ Lão huynh, ta hẳn là không biết ngươi đi ? Nhanh chân chạy vọt sang một bên, chưa nghe qua câu danh ngôn cẩu ngoan không chặn đường sao?’’
Niếp Vân tức giận nói đối với người mặc một thân bạch y, nhưng lại đội mũ sa che lại mặt, tựa hồ không để Niếp Tuyết vào mắt.
‘’ Tên của ngươi’’ Niếp Tuyết lạnh như băng hỏi, thanh âm giống nam tử đến tám phần.
Niếp Vân không để ý Niếp Tuyết, hắn muốn lôi kéo Thượng Quan Hiên đang không cam lòng bước đi , hắn cũng không có thời gian trả lời vấn đề của Niếp Tuyết, hắn còn phải đưa tiểu ngu ngốc về hảo hảo thẩm vấn một phen, dám không nghe giải thích của hắn liền bỏ chạy! Hắn xem xem tiểu ngu ngốc như tế nào cho hắn một công đạo!
Niếp Tuyết lập tức lắc mình ngăn trở Niếp Vân đi, rất có kiên nhẫn hỏi lại một lần: ‘Tên của ngươi ‘’
Niếp Vân không kiên nhẫn, trên trán hiện lên chữ bát nói: ‘ Niếp Vân, ngươi vừa lòng rồi đi! Nhanh tránh sang một bên! ‘’
Mạnh Thường Tư vốn là muốn chạy đến hỏi Niếp Tuyết vì cái gì cản đường không cho họ đi, chính là vừa nghe đến câu trả lời của nam tử hắn liền bừng tỉnh đại ngộ hiểu vì sao Tuyết phải ngăn trở người nọ, cái tên Niếp Vân chẳng phải là huynh đệ của Tuyết sao! Cho nên Tuyết mới phải ngăn hắn hỏi, Mạnh Tường Tư bỗng nhiên nghĩ thông suốt không khỏi bội phục chính mình.
Niếp Tuyết ánh mắt rùng mình, tuy rằng không ai thấy được diện mạo của hắn nhưng mà một thân sát khí kia cũng khiến người khác liên tiếp phát run.
Niếp Vân cũng không phải một nhân vật tầm thường, nhận thấy sát khí của Niếp Tuyết hắn lập tức âm thầm phòng bị đứng lên, nội tâm không khỏi thầm nghĩ hắn dạo này có trêu chọc nhân vật số một nào không? Hắn ngay cả tên kia là ai cũng không biết nha!
Mấy người trong trấn thấy thế đều đem đại môn đóng, thậm chí ngay cả khách điếm cũng đem đại môn đóng, trên đường phố rộng lớn chỉ còn bốn người bọn họ, những người còn lại đã sớm đi hết một nửa người ở lại góp vui cũng không có.
Niếp Vân … đúng vậy! Chỉ cần giết hắn, nam nhân kia sẽ không tìm Thường Tư tìm phiền toái bất luận nam nhân kia có hay không buông tha cho Thường Tư.
Niếp Tuyết hướng tới Niếp Vân tiến công, chỉ cần có cơ hội làm cho Thường Tư bình an, mãi là người của hắn, nhất định phải giết hắn.
Niếp Vân không chút hoang mang, thân thủ nhanh nhẹn dùng một tay đỡ được một chiêu của Niếp Tuyết, tay còn lại liền đẩy Thượng Quan Hiên ra.
‘’ Ai ui!’’ Thượng Quan Hiên không chú ý một chút đã bị Niếp Vân đẩy ra kết quả hại hắn ngã kiểu chó gặm phân.
Mạnh Thường Tư chạy nhanh phía trước đem Thượng Quan Hiên nâng dậy, hảo tâm giúp hắn phủi bụi nói:
‘’Không có việc gì chứ?’’
Mạnh Thường Tư giúp Thượng Quan Hiên rồi nhìn về phía hai người đang đánh nhau, khó hiểu nghĩ vì cái gì họ đánh nhau, trong lòng thấy bất ổn, lo lắng Tuyết sẽ bị thương bởi vì công phu Niếp Vân tựa hồ cũng không yếu.
Mà một bên Thượng Quan Hiên đang hạnh phúc nắm tay Mạnh Thường Tư ngây ngô cười, một chút cũng không chú ý tới như hỏa như đồ của hai người.
Niếp Tuyết vừa rồi ra một chưởng chẳng qua là thử thực lực của đối thủ, không nghĩ tới người này võ công không tồi, hắn liền trở mình đánh một chưởng vào vai phải cả Niếp Vân, Niếp Vân cũng không yếu thế phản công trở về, nháy mắt, hai người song chưởng đánh một chỗ, nội lực hùng hậu khiến mũ sa của Niếp Tuyết bị tung ra.
Giống quá! Gương mặt tuấn mỹ ánh vào trong mắt của Niếp Vân, hắn kinh ngạc sửng sốt nhìn, Niếp Tuyết ánh mắt tối sầm lại, tăng thêm lực vào một chưởng tại thời điểm Niếp Vân thất thần liền đánh bay ra ngoài.
Niếp Vân bị đánh bay làm đụng ngã mấy khỏa thụ, trên đường nháy mắt che kín tro bụi, cũng bị cây che khuất thân ảnh, hắn ôm ngực đứng lên, ngực một trận bốc lên cổ họng một chút tanh ngọt, hắn há mồm hộc ra máu tươi, nếu không phải hắn có tu vi tốt thì có lẽ một cghuowrng kia đã đánh chết hắn rồi, không nghĩ sư phụ phái hắn đi tìm người thế nhưng người kia muốn giết hắn, giờ hắn phải làm thế nào để có thể nhận thức người kia đây.
Niếp Tuyết mặt lạnh nhìn về phía trước, tro bụi tán đi hắn lền tiến công hướng Niếp Vân không cho Niếp Vân thời gian thở dốc.
Nguyên bản muốn cùng Niếp Tuyết nói rõ ràng, Niếp Vân thấy hắn như vậy liền không thể không công kích, tâm tình tốt cũng bị phá hủy đứng lên liền tức giận phản kích trở về.
Hai người đánh tới đánh lui, trên đường sạp hàng bị phá hư không sai biệt lắm, hai người tựa hồ còn không đã nghiền mà nhảy lên mái hiên, ở trên mái đánh ra chưởng, mấy gian phòng thượng hạng bị bọn họ phá hư không ra hình dạng, có thể có một bên tường hoàn hảo khiến người trong phòng cười trộm, nguyên bản trốn trong phòng thì thấy phòng mình bị phá hư, ngay cả đại khí cũng không dám suyễn ra một tiếng liền lập tức tìm phòng khác trốn còn lưu lại một chút nữa chỉ sợ đám quyền cước không có mắt liền hướng bọn họ đánh đến.
Mạnh Thường Tư vội đến không biết làm thế nào, mắt thấy hai người đánh không có điểm dừng , còn đánh không ngừng, trấn trên thì còn nguyên vẹn ngoại trừ phía sau và bên ngoài khánh điếm.
Niếp Tuyết gặp phải đối thủ khó chơi không do dự lập tức thi triển băng kiếm – độc môn tuyệt học hướng Niếp Vân công lích.
Niếp Vân thấy thế cũng không chịu thua liền xoay thắt lưng phản kích, hai người lại người đến ta đi một kiếm, lúc trước Niếp Vân đac bị thương giờ cảm thấy chống đỡ không nổi, nội tâm có chút giật mình nhưng trước mặt ngay cả đại khí cũng không suyễn, hắn vẫn là người sao? Bọn họ đã đánh vài canh giờ a! Cho dù hắn không bị thương nhưng cũng biết mệt nha! Nhưng người này ngay cả mồ hôi cũng không rơi! Này … này … thật sự rất khủng bố!
Niếp Tuyết chặn được một kiếm, hất kiếm Niếp Vân bay thẳng ra ngoài, mắt thấy sẽ thương tổn đến Mạnh Thường Tư hắn liền nhanh phi thân về phía trước, Mạnh Thường Tư vẫn đứng ở đó còn bên cạnh là Thượng quan Hiên đã bị Mạnh Thường Tư đẩy ngã, tuy rằng lần này không có bị đụng vào mũi nhưng lúc đó kiếm cắm ở giữa hai chân hắn cũng đủ làm hắn gặp ác mộng, vừa quay lại nhìn liền ngất đi.
‘’ Có bị thương hay không?’’
Niếp Tuyết lôi kéo Mạnh Thường Tư đang thất thần lo lắng hỏi.
Mạnh Thường Tư vội vàng ôn lấy Niếp Tuyết, vừa rồi hắn còn tưởng hắn đã đi gặp Diêm La Vương uống trà nói chuyện phiếm rồi! May mà mạng hắn còn chưa tận bằng không sẽ không được nhìn thấy Tuyết.
Niếp Vân ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt thở gấp, hô …rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi, hắn nhìn về phía trước thấy tư thế ngất kỳ quái của Thượng Quan Hiên trên mặt đất, tên kia không chết là tốt rồi, hắn còn chưa còn tính toán sổ sách tốt đâu.
“Đây là … Đây là nơi nào?’’
Thượng Quan Hiên chỉ nhìn đã không muốn đi vào rồi, hắn vẫn nên trở lại khách điếm đợi Vân là tốt rồi.
Tên nam tử kia cười tà mà nói:
‘ Ở đây là câu lan viện nha! Bên trong tuy không có nam hài tốt như vị tiểu ca đêm hôm qua của ngươi nhưng mà kinh nghiệm người bên trong vô cùng lão luyện, cam đoan ngươi sẽ hưởng dư vị vô cùng tuyệt vời nha!’’
Thượng Quan Hiên liều mạng lắc đầu:
‘’ Thực xin lỗi, ta không muốn đi vào, ngươi đi một mình là tốt rồi”
Nói xong Thượng Quan Hiên muốn xoay người rời đi.
‘’ Hoàng thượng, đã đến rồi không muốn vào ngồi một chút sao?’’
Ngồi trên lầu của câu lan viện, nam tử cúi đầu xuống hướng Thượng quan Hiên hỏi.
Thượng Quan Hiên ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn trông thấy thân ảnh quen thuộc ngồi trên tầng lầu nói chuyện với hắn, hắn nghi ngờ hỏi:
‘’ Lâm thiếu tướng? Ngươi tại sao lại đến nơi này?’’
Lâm Quân liếc mắt một cái, nam tử bên cạnh lập tức đưa Thượng Quan Hiên hướng câu lan viện đi vào bên trong
‘’Đau quá, đau quá!”
Thượng Quan Hiên giãy dụa muốn tránh thoát nam tử đang kiềm chế tay hắn, tuy nhiên lại bị đè lại khiến hắn càng đau hơn.
Nam tử mang Thượng Quan Hiên đi lên lầu, đến trước mặt Lâm Quân sau đó dùng lực đè xuống bắt buộc hắn phải ngồi đối diện Lâm Quân, rồi hướng Lâm Quân cung kính hành lễ liền rời đi.
‘’ Hoàng thượng muốn uống rượu không? Hay muốn một ít tiểu quan tới hầu hạ ngài?’’
Lâm Quân mỉm cười cầm lấy bầu rượu thay Thượng Quan Hiên rót chén rượu.
Thượng Quan Hiên lắc đầu:
‘’ Ta muốn trở về tìm Vân… “ Nếu không mau trở về Vân sẽ lo lắng.
Lâm Quân lạnh mặt, chén rượu trên tay bị hắn tức giận ném xuống đất:
‘Ngươi không đủ tư cách kêu tên hắn! Hắn chỉ có thể là người của ta, ngươi dựa vào cái gì đem hắn cướp đi? Bởi vì ngươi là hoàng đế sao? Ta cho ngươi biết! Vân Nhi hắn không thích ngươi. Hắn tiếp cận ngươi là có mục đích! Ngươi chỉ là bị lợi dụng mà thôi!”
“ Ta không hiểu ngươi nói cái gì, Vân hắn sẽ không gạt ta, ta sẽ không tin ngươi!’’
“ Thượng Quan Hiên bối rối phản bác, nhưng nội tâm bởi vì Lâm Quân nói mà rung chuyển không thôi.
“ Ngươi tin cũng tốt không tin cũng tốt, ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này, chờ ta đem Vân Nhi tìm về, ngươi có thể đi “
Lâm Quân nói xong liền đem hai thị vệ tùy thân phân phó chút rồi rời đi.
Thượng Quan Hiên ngồi ngốc ở đằng kia, đầu một mảnh hỗn loạn, không tin tưởng lời Lâm Quân nói, Vân sẽ lừa hắn sao? Nhưng Vân đối với hắn tốt như vậy, lại đi tìm hắn nên Vân không lừa hắn nha!
Lúc này mua xong vài thứ Niếp Vân trở về khách điếm, lại không thấy thân ảnh Thượng Quan Hiên, nội tâm cả kinh, hắn vội vàng chạy lên lầu, của phòng mở ra nhưng không có Thượng Quan Hiên ngược lại thấy người làm tâm hắn phiền – Lâm Quân!
‘ Đã lâu không gặp Vân Nhi ‘’ Lâm Quân cười ha ha đứng lên đối diện với sắc mặt tái nhợt của Niếp Vân
‘’Ít đến! Ngươi đem người của ta mang đi đâu?’’
Niếp Vân không có thời gian để ý đến hắn, trực tiếp hỏi Thương Quan Hiên ở đâu.
Lâm Quân hạ xuống tươi cười, khuôn mặt tức giận nói:
‘’ Ngươi cứ như vậy mà quan tâm hắn sao? Chẳng lẽ ta so ra kém với Thượng Quan Hiên? Đến tột cùng hắn tốt ở đâu? Luận sáng suốt, luận năng lực, nhân phẩm ta đều hơn hắn rất nhiều, ngưới cứ phải đem nhiệt tình của ta giẫm nát dưới chân hay sao?’’
Niếp Vân tâm phiền đi đến phía trước càm lấy y phục cùng kiếm, tàn khốc nói với hắn:
‘’ Ta đã nói qua, Ta đối với nam nhân không có hứng thú! Ngươi càng quấn quýt lấy ta sẽ chỉ càng làm ta thêm chán ghét!’’
‘’ Ngươi nói dối! Vậy tại sao ngươi lại cho ngu ngốc đè ngươi?’’
Lâm Quân sở dĩ nói như vậy là bởi vì tối hôm qua bọn họ ở trong phòng phát ra âm thanh khiến người khác hiểu nhầm, hơn nữa ở hoàng cung còn tung tin càng làm cho hắn tin Niếp Vân bị đè.
Niếp Vân sửng sốt rồi phì cười thành tiếng :
‘’ Áp ta? Đừng nói giỡn! ‘’ Tiểu ngu ngốc muốn áp hắn, còn phải nhìn xem có đánh được hắn không.
‘’Vô luận như thế nào, ngươi nếu không theo ta đi, ta sẽ giết hắn!’’
Lâm Quân không biết vô tình hay nói giỡn đối với Niếp Vân.
Niếp Vân hừ lạnh một tiếng:
‘’ Ngươi cho là ngươi bắt hắn đi thì ta sẽ chịu khuất phục sao?’’ nghĩ muốn uy hiếp hắn! trở về tu luyện thêm vài năm nữa đi!
Lâm Quân hơi nheo nửa mắt lại, cười lạnh đối Niếp Vân nói:
“ Nếu ngươi hy vọng Thượng Quan Hiên bị bốn năm nam nhân đè thì ta không ngại ngươi rời đi ‘’.
Nói xong, hắn xoay người đưa lưng về phía Niếp Vân, hắn cũng không tin Niếp Vân để cho Thượng Quan Hiên phải chịu khuất nhục.
Niếp Vân tức giận xông lên đánh cho hắn một quyền, căm giận nói:
’ Ngươi nếu dám làm như vậy, ta sẽ giết ngươi!’’
Lâm Quân cười ha ha lau đi tơ máu ở khóe môi nói:
‘’ Ta không chỉ làm mà còn mời Hoàng thượng ở trước mặt ngươi tự mình biểu diễn để ngươi xem, ngươi luyến tiếc không? Ha ha ha!’’
‘’ Nói! ngươi tột cùng muốn ta làm như thế nào mới bằng lòng thả hắn!’’
Niếp Vân nhịn xuống tức giận khẩu khí không tốt hỏi Lâm Quân.
Lâm Quân mỉm cười ôm Niếp Vân, nâng nâng cằm nói:
‘’ Ta biết ngươi theo ta cùng một chỗ là không có khả năng, cho nên ta chỉ muốn ngươi hôn ta, một cái là đủ rồi.’’
Niếp Vân hơi hơi nhướn mi, người này từ xa đuổi tới đây chỉ vì một cái hôn? Cho hắn cũng chẳng sao dù sao chỉ là một cái hôn thôi, liền cho hắn đi!
‘’ Ta hôn ngươi một chút, ngươi liền Thượng Quan Hiên ngay lập tức đúng hay không? ‘’
Niếp Vân tuy rằng hoài nghi Lâm Quân sẽ không đơn giản vậy buông tha hắn, bất quá có cơ hội hơn là không thì tốt hơn.
‘’Đúng vậy’’ Lâm Quân cúi đầu nhìn Niếp Vân cam đoan nói.
Niếp Vân tuy rằng không muốn nhưng chỉ có thể gật đầu đáp ứng hắn cũng không muốn tiểu ngu ngốc bị người khác ăn đâu!
‘’ Ngươi hôn xong sau đó phải thả hắn!’’
Lâm Quân tà khí cười, cúi đầu nhìn Niếp Vân nói:
’’ Hình như ngươi nghe nhầm, ngươi là người hôn ta không phải là ta hôn ngươi ‘’
Niếp Vân phẫn hận trừng mắt nhìn Lâm Quân, tức giận dùng sức hôn má hắn một cái sau đó tính toán thối lui, chính là bị Lâm Quân đè lại thân mình không thể động đậy, thân thể chỉ có thể cùng hắn dán một chỗ hôn môi, như vậy còn chưa tính, hắn thế nhưng còn đem đầu lưỡi với vào trong miệng! Niếp Vân tức giận muốn há miệng cắn lưỡi hắn lại bị hắn nắm chặt cằm chỉ có thể tùy ý hắn hôn.
‘’A!’’
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, khiến cho Niếp Vân chú ý, hắn thoáng qua đầu lại nhìn cửa vừa lúc thấy Thượng Quan Hiên vẻ mặt giật mình nhìn hai bọn họ, hắn cuối cùng hiểu được vì sau Lâm Quân vì cái gì đưa ra điều kiện đơn giản như vậy, hắn căn bản muốn chia rẽ mình với tiểu ngu ngốc, thật sự đáng giận đến cực điểm!
Thượng Quan Hiên ngốc lăng nhìn Niếp Vân bị Lâm Quân đặt lên giường hôn môi, hắn vừa rồi được hai thị vệ thả tới đây, tuy rằng không biết vì lý do gì bọn hắn tốt như vậy nhưng có thể trở về khách điếm là tốt rồi, chính là hắn hội không muốn nhìn thấy loại tình huống này, trong nội tâm bỗng có một cỗ buồn bực, mất mát rất khó chịu.
‘’Đáng giận! buông!’’
Niếp Vân ra sức đẩy Lâm Quân đang đè lên người hắn ra, kích động muốn đi trấn an tiểu ngốc Thượng Quan Hiên.
Thượng Quan Hiên không biết chính mình bị cái gì cảm thấy khổ sở, hắn không thích Vân bị người khác hôn, cũng không thích Vân đi hôn người khác, tóm lại Vân đi thân người khác làm cho hắn khó chịu, hắn liên tục lui vài bước cũng không quản trên người có ngân lượng hay không liền bỏ chạy.
Lâm Quân vội vàng kéo Niếp Vân đang muốn đuổi theo
‘’ Đừng đi! ‘’ hắn tuyệt đối không để Niếp Vân rời đi!
Niếp Vân liền cho hắn một chưởng, tức giận đối với hắn nói:
“Ta nói cho ngươi biết, đừng đến phiền ta nữa! Để cho ta nhìn thấy ngươi một lần nữa, ngươi liền tự mình mua quan tài đi!”
Phẫn hận bỏ lại lời uy hiếp, Niếp Vân nhanh chóng đuổi theo.
Lâm Quân há mồm nôn ra một ngụm máu tươi, vết thương Niếp Vân đánh trúng ngực, hắn mất mát nhìn phía trước, chẳng lẽ hắn thực sự không có được Niếp Vân hay sao? Một chưởng kia của Niếp Vân có tuyệt tình, cũng đánh nát tâm hắn, hắn hẳn nên buông tha phải không? Đúng là … nên buông tha, không nên dây dưa nữa, nếu không chiếm được thật tâm ngược lại chính mình càng thêm nan kham! Lâm Quân môi loan tự giễu, ngồi trên giường cười đến thương tâm.
———–
Thượng Quan Hiên từ lúc rời khách điếm đã qua hai ngày, hoàn hảo trên người còn có ngân phiếu bằng không hắn sẽ chết đói, nếu mệt hắn sẽ tìm gian khách điếm ngủ trọ, đói bụng thì mua vài thứ ăn thời gian còn lại đều ở trên đường hoảng hốt đi, đi lại đi cũng không biết tới địa phương nào, liền vào một trấn nhỏ vừa lúc hắn mệt muốn tìm khách điếm nghỉ chân chút, uống chút trà nhưng lại không thể tưởng tượng được lại gặp người hắn trốn ra cung tìm Mạnh Thường Tư, chính hắn lại cùng nam nhân khác đang ôm nhau, này đối với Thượng Quan Hiên không khác gì một đả kích quả thực là cảm xúc hỗn loạn, làm cho hắn lần thứ hai nhớ tới cảnh Vân cùng Lâm Quân ôm thành một khối thân thiết hôn nhau, làm cho hắn thương tâm, như vậy đủ cho hắn tan nát cõi lòng! Giờ ngay cả Tiểu Tư cùng người khác thân thiết hôn môi điều này sao có thể!
Thượng Quan Hiên vừa sợ vừa thương tâm, bất giác hô lên:
‘’ Thường Tư!’’
Mạnh Thường Tư kinh ngạc quay đầu bắt gặp Thượng Quan Hiên bộ dáng đáng thương giống như bị vứt bỏ nhất thời không biết làm thế nào cho phải, hắn biết Thượng Quan Hiên thích mình,chính mình cũng không chán ghét hắn nhưng không có khả năng mình yêu thương người mà mình không yêu! Huống chi hắn còn yêu Tuyết, quan hệ hai người bọn họ không thể tiến thêm.
Mạnh Thường Tư bị người mũ sa che mặt kéo qua một bên là Niếp Tuyết, thân ảnh cao lớn ngăn cản tàm mắt của Thượng Quan Hiên, hắn không thích ánh mắt của nam nhân này nhìn Thường Tư.
Thượng Quan Hiên lập tức quên chuyện của Lâm Quân và Niếp Vân, không cam lòng nhìn hai người trứơc mắt, tốt xấu gì hắn cũng là người thích Thường Tư trước, người trước mặt này toàn thân trắng còn mặc tang y.
‘Ngươi đến tột cùng là ai? Vì cái gì muốn cướp đi Thường Tư của ta? Nhất định là ngươi bắt buộc hắn đúng không?’’
Thượng Quan Hiên tức giận chỉ vào Niếp Tuyết chất vấn, chính là trong lời nói tựa hồ có chút sai lầm, hắn rốt cuộc là con mắt nào nhìn thấy Niếp Tuyết cướp đi Mạnh Thường Tư? Mạnh Thường Tư từ khi nào thành người của hắn? Thật khiến người ta nghi hoặc.
Mạnh Thường Tư vừa nghe hắn nói như vậy, thiếu chút nữa đi lên xoa xoa đầu của hắn, ai là Thường Tư của hắn nha? Hơn nữa Tuyết không có bắt buộc hắn, cho dù Thượng Quan Hiên bình thường giống nữ nhân nhiều lời nhưng như thế nào hiện tại lại hồ ngôn loạn ngữ nha?
Niếp Tuyết không nghĩ để ý tới Thượng Quan Hiên, lôi kéo Mạnh Thường Tư đến bên người.
‘’Uy … ngươi’’ từ trước đến nay tính tình của Thượng Quan Hiên rất tốt chưa từng sinh khí lớn như vậy, hắn chưa nói xong đã bị người đánh gãy.
‘’Tiểu Hiên Hiên rốt cuộc ta đã tìm được ngươi, ngoan ngoãn cùng ta trở về đi!’’ Niếp Vân đang đứng trên vách tường, tinh thần phấn chấn gọi Thượng Quan Hiên.
Rốt cuộc cũng tìm được tiểu khả ái! Không nghĩ tới tiểu ngu ngốc còn định chạy đi, thế mà lại chạy thoát hai ngày không để hắn tìm được.
‘’Oa ‘’
Mạnh Thường Tư sợ hãi kêu một tiếng lôi kéo ống tay áo của Niếp Tuyết chỉ vào Niếp Vân.
Này … này … này … là chuyện gì xảy ra? Thế nhưng có hai Tuyết? Chính là diện mạo tuy giống nhau nhưng là khí chất khác nhau, Tuyết ưa thích biểu tình lạnh như băng mà nam nhân này thật sự … làm cho người ta muốn đánh một quyền!
‘A’’
Thượng Quan Hiên âm thanh kêu lên còn to hơn so với Mạnh Thường Tư, cũng không so đo Mạnh Thường Tư sẽ cùng người bỏ trốn, liền hướng cổng chạy tới.
Niếp Vân hơi nheo mắt, nhìn thời gian, hắn liền đến cửa khách điếm chờ Thượng Quan Hiên tự mình chạy đến.
Thượng Quan Hiên có chút không chú ý, cả người hướng trong lòng tên kia đâm tới, đáng thương mũi hắn vừa vặn đập trúng, hắn ôm mũi:
‘’ Đau quá, đau quá!‘’
‘’ Xứng đáng! Ai kêu ngươi vừa thấy ta liền bỏ chạy!’’
Niếp Vân không hề xin lỗi nói, thân thủ ôm Thượng Quan Hiên đi ra ngoài.
Niếp Tuyết không nói một lời liền phi thân lên phía trước chặn đường hai người, Mạnh Thường Tư tuy không hiểu vì cái gì Niếp Tuyết làm như vậy bất quá hắn vẫn chạy lại.
‘’ Lão huynh, ta hẳn là không biết ngươi đi ? Nhanh chân chạy vọt sang một bên, chưa nghe qua câu danh ngôn cẩu ngoan không chặn đường sao?’’
Niếp Vân tức giận nói đối với người mặc một thân bạch y, nhưng lại đội mũ sa che lại mặt, tựa hồ không để Niếp Tuyết vào mắt.
‘’ Tên của ngươi’’ Niếp Tuyết lạnh như băng hỏi, thanh âm giống nam tử đến tám phần.
Niếp Vân không để ý Niếp Tuyết, hắn muốn lôi kéo Thượng Quan Hiên đang không cam lòng bước đi , hắn cũng không có thời gian trả lời vấn đề của Niếp Tuyết, hắn còn phải đưa tiểu ngu ngốc về hảo hảo thẩm vấn một phen, dám không nghe giải thích của hắn liền bỏ chạy! Hắn xem xem tiểu ngu ngốc như tế nào cho hắn một công đạo!
Niếp Tuyết lập tức lắc mình ngăn trở Niếp Vân đi, rất có kiên nhẫn hỏi lại một lần: ‘Tên của ngươi ‘’
Niếp Vân không kiên nhẫn, trên trán hiện lên chữ bát nói: ‘ Niếp Vân, ngươi vừa lòng rồi đi! Nhanh tránh sang một bên! ‘’
Mạnh Thường Tư vốn là muốn chạy đến hỏi Niếp Tuyết vì cái gì cản đường không cho họ đi, chính là vừa nghe đến câu trả lời của nam tử hắn liền bừng tỉnh đại ngộ hiểu vì sao Tuyết phải ngăn trở người nọ, cái tên Niếp Vân chẳng phải là huynh đệ của Tuyết sao! Cho nên Tuyết mới phải ngăn hắn hỏi, Mạnh Tường Tư bỗng nhiên nghĩ thông suốt không khỏi bội phục chính mình.
Niếp Tuyết ánh mắt rùng mình, tuy rằng không ai thấy được diện mạo của hắn nhưng mà một thân sát khí kia cũng khiến người khác liên tiếp phát run.
Niếp Vân cũng không phải một nhân vật tầm thường, nhận thấy sát khí của Niếp Tuyết hắn lập tức âm thầm phòng bị đứng lên, nội tâm không khỏi thầm nghĩ hắn dạo này có trêu chọc nhân vật số một nào không? Hắn ngay cả tên kia là ai cũng không biết nha!
Mấy người trong trấn thấy thế đều đem đại môn đóng, thậm chí ngay cả khách điếm cũng đem đại môn đóng, trên đường phố rộng lớn chỉ còn bốn người bọn họ, những người còn lại đã sớm đi hết một nửa người ở lại góp vui cũng không có.
Niếp Vân … đúng vậy! Chỉ cần giết hắn, nam nhân kia sẽ không tìm Thường Tư tìm phiền toái bất luận nam nhân kia có hay không buông tha cho Thường Tư.
Niếp Tuyết hướng tới Niếp Vân tiến công, chỉ cần có cơ hội làm cho Thường Tư bình an, mãi là người của hắn, nhất định phải giết hắn.
Niếp Vân không chút hoang mang, thân thủ nhanh nhẹn dùng một tay đỡ được một chiêu của Niếp Tuyết, tay còn lại liền đẩy Thượng Quan Hiên ra.
‘’ Ai ui!’’ Thượng Quan Hiên không chú ý một chút đã bị Niếp Vân đẩy ra kết quả hại hắn ngã kiểu chó gặm phân.
Mạnh Thường Tư chạy nhanh phía trước đem Thượng Quan Hiên nâng dậy, hảo tâm giúp hắn phủi bụi nói:
‘’Không có việc gì chứ?’’
Mạnh Thường Tư giúp Thượng Quan Hiên rồi nhìn về phía hai người đang đánh nhau, khó hiểu nghĩ vì cái gì họ đánh nhau, trong lòng thấy bất ổn, lo lắng Tuyết sẽ bị thương bởi vì công phu Niếp Vân tựa hồ cũng không yếu.
Mà một bên Thượng Quan Hiên đang hạnh phúc nắm tay Mạnh Thường Tư ngây ngô cười, một chút cũng không chú ý tới như hỏa như đồ của hai người.
Niếp Tuyết vừa rồi ra một chưởng chẳng qua là thử thực lực của đối thủ, không nghĩ tới người này võ công không tồi, hắn liền trở mình đánh một chưởng vào vai phải cả Niếp Vân, Niếp Vân cũng không yếu thế phản công trở về, nháy mắt, hai người song chưởng đánh một chỗ, nội lực hùng hậu khiến mũ sa của Niếp Tuyết bị tung ra.
Giống quá! Gương mặt tuấn mỹ ánh vào trong mắt của Niếp Vân, hắn kinh ngạc sửng sốt nhìn, Niếp Tuyết ánh mắt tối sầm lại, tăng thêm lực vào một chưởng tại thời điểm Niếp Vân thất thần liền đánh bay ra ngoài.
Niếp Vân bị đánh bay làm đụng ngã mấy khỏa thụ, trên đường nháy mắt che kín tro bụi, cũng bị cây che khuất thân ảnh, hắn ôm ngực đứng lên, ngực một trận bốc lên cổ họng một chút tanh ngọt, hắn há mồm hộc ra máu tươi, nếu không phải hắn có tu vi tốt thì có lẽ một cghuowrng kia đã đánh chết hắn rồi, không nghĩ sư phụ phái hắn đi tìm người thế nhưng người kia muốn giết hắn, giờ hắn phải làm thế nào để có thể nhận thức người kia đây.
Niếp Tuyết mặt lạnh nhìn về phía trước, tro bụi tán đi hắn lền tiến công hướng Niếp Vân không cho Niếp Vân thời gian thở dốc.
Nguyên bản muốn cùng Niếp Tuyết nói rõ ràng, Niếp Vân thấy hắn như vậy liền không thể không công kích, tâm tình tốt cũng bị phá hủy đứng lên liền tức giận phản kích trở về.
Hai người đánh tới đánh lui, trên đường sạp hàng bị phá hư không sai biệt lắm, hai người tựa hồ còn không đã nghiền mà nhảy lên mái hiên, ở trên mái đánh ra chưởng, mấy gian phòng thượng hạng bị bọn họ phá hư không ra hình dạng, có thể có một bên tường hoàn hảo khiến người trong phòng cười trộm, nguyên bản trốn trong phòng thì thấy phòng mình bị phá hư, ngay cả đại khí cũng không dám suyễn ra một tiếng liền lập tức tìm phòng khác trốn còn lưu lại một chút nữa chỉ sợ đám quyền cước không có mắt liền hướng bọn họ đánh đến.
Mạnh Thường Tư vội đến không biết làm thế nào, mắt thấy hai người đánh không có điểm dừng , còn đánh không ngừng, trấn trên thì còn nguyên vẹn ngoại trừ phía sau và bên ngoài khánh điếm.
Niếp Tuyết gặp phải đối thủ khó chơi không do dự lập tức thi triển băng kiếm – độc môn tuyệt học hướng Niếp Vân công lích.
Niếp Vân thấy thế cũng không chịu thua liền xoay thắt lưng phản kích, hai người lại người đến ta đi một kiếm, lúc trước Niếp Vân đac bị thương giờ cảm thấy chống đỡ không nổi, nội tâm có chút giật mình nhưng trước mặt ngay cả đại khí cũng không suyễn, hắn vẫn là người sao? Bọn họ đã đánh vài canh giờ a! Cho dù hắn không bị thương nhưng cũng biết mệt nha! Nhưng người này ngay cả mồ hôi cũng không rơi! Này … này … thật sự rất khủng bố!
Niếp Tuyết chặn được một kiếm, hất kiếm Niếp Vân bay thẳng ra ngoài, mắt thấy sẽ thương tổn đến Mạnh Thường Tư hắn liền nhanh phi thân về phía trước, Mạnh Thường Tư vẫn đứng ở đó còn bên cạnh là Thượng quan Hiên đã bị Mạnh Thường Tư đẩy ngã, tuy rằng lần này không có bị đụng vào mũi nhưng lúc đó kiếm cắm ở giữa hai chân hắn cũng đủ làm hắn gặp ác mộng, vừa quay lại nhìn liền ngất đi.
‘’ Có bị thương hay không?’’
Niếp Tuyết lôi kéo Mạnh Thường Tư đang thất thần lo lắng hỏi.
Mạnh Thường Tư vội vàng ôn lấy Niếp Tuyết, vừa rồi hắn còn tưởng hắn đã đi gặp Diêm La Vương uống trà nói chuyện phiếm rồi! May mà mạng hắn còn chưa tận bằng không sẽ không được nhìn thấy Tuyết.
Niếp Vân ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt thở gấp, hô …rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi, hắn nhìn về phía trước thấy tư thế ngất kỳ quái của Thượng Quan Hiên trên mặt đất, tên kia không chết là tốt rồi, hắn còn chưa còn tính toán sổ sách tốt đâu.