Ngôn Sơ Thất cùng Bạch Tử Phi chạy vào khách điếm thì tình cảnh trong này đã rất hỗn loạn, hộ vệ Ngôn gia đều té lăn quay trên đất, mà lúc này tiếng đao kiếm va vào nhau cũng biế mất giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bạch Tử Phi khom lưng, chăm chú nhìn mấy hộ vệ “ oa, bọn họ đều chết hết rồi sao?”
“Đừng nhúc nhích!” Ngôn Sơ Thất lập tức lên tiếng ngăn hắn lại “ có độc”
Bạch Tử Phi kêu lên một tiếng rồi vội vàng nhảy ra xa “ có độc sao ngươi không nói sớm, ta đã đụng tới người hắn nha”
Ngôn Sơ Thất liền tiến tới, nắm cổ tay hắn.
Cũng may, mạch tượng vẫn bình thường, không có dấu hiệu trúng độc.
Nhưng mà, khách điếm này rất kỳ quái, nháy mắt hỗn loạn rồi lại nháy mắt yên tĩnh, càng làm cho người ta kinh hãi là Vân Tịnh Thư vốn bị thương đã không thấy đâu. Vừa rồi hắn rõ ràng còn ở trong này mà, hắn còn bị thương ah, vậy mà lại có thể biến mất vô tung vô ảnh.
“Uy, không thấy tiểu tử kia đâu” Bạch tử Phi lên tiếng phát hiện kỳ lạ.
Hộ vệ Ngôn gia toàn bộ đều nằm rạp trên đất nhưng lại không thấy Vân Tịnh Thư đâu.
Rốt cuộc là ai? Ai có thể ra tay nhanh như vậy? trong nháy mắt đánh ngã tất cả hộ vệ, còn lợi hại tới mức bắt Chu Sa công tử đi mà thần không biết quỷ không hay?
Ngôn Sơ Thất nhăn mày.
Cả khách điếm im lìm giống như đang ngủ.
Không đúng, không đúng, tình hống như vậy tuyệt đối là không đúng.
Ngôn Sơ Thất bình tĩnh đánh giá chung quanh, vểnh tai muốn nghe ngóng một chút âm thanh.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng động thật lớn
“Uy, Ngôn Sơ Thất”
Ngôn Sơ Thất nghe thanh âm của Bạch Tử Phi thì hoảng sợ, vội rút kiếm vọt ra.
Bạch Tử Phi vừa rồi còn ở bên cạnh nàng, lúc này đã chạy tới bên xe ngựa, vừa vuốt mông ngựa vừa lảm nhảm “ nơi này, nơi này, mau tới đây”
Sơ Thất tưởng hắn gặp chuyện, vội vàng chạy tới.
Bạch Tử Phi vỗ đầu xe nói “ mau, chúng ta mau đem mấy bọc hành lý này phân ra, nam trước nữ sau, ta bao lớn ngươi bao nhỏ”
Kiếm trong tay Ngôn Sơ Thất rung lên, thiếu chút nữa là đâm vào mông Bạch Tử Phi
Hắn thật rảnh nha, nhiều người bị thương như vậy, Vân Tịnh Thư lại sống chết chưa rõ, hắn đã không muốn đi cứu người thì thôi, còn rủ nàng dọn dẹp hành lý là sao?
“Cứu Vân công tử trước đã”
“Cứu hắn làm gì?” Bạch Tử Phi trợ mắt “ hắn chẳng phải là Chu Sa công tử danh chấn thiên hạ sao? một mình có thể diệt bốn mươi mấy cao thủ ah, hơn nữa ngươi vừa rồi còn nghĩ ta thích hắn, để chứng tỏ ta tuyệt không để ý hắn, ta quyết định quăng bỏ bớt hành lý cho xe ngựa rộng rãi thoải mái một chút rồi nhanh trở về nhà”
Mông hắn đau ê ẩm lắm rồi, vẫn là chăn ấm nệm êm trong Bạch phủ tốt hơn nhiều.
Ngôn Sơ Thất nhíu mày, nàng biết Bạch Tử Phi không có võ công nên gặp chuyện như vậy né tránh là bình thường. Nhưng mà nàng dẫn dắt hộ vệ Ngôn gia hộ tống Vân Tịnh Thư về nhà, hắn lại ở Ngôn gia mà bị thương, về tình về lý nàng đều không thể bỏ mặc hắn mà rời đi. Ít nhất thì phải tìm được hắn, xem thương thế của hắn thế nào đã.
Ngôn Sơ Thất rút kiếm, xoay người.
Còn chưa vào tới bên trong khách điếm thì đã nghe trên tầng trên của khách điếm vang lên mấy tiếng nổ ầm ầm.
Cửa sổ bị phá toang, một thân người vãm vỡ rơi xuống.
Bạch Tử Phi từ trên xe ngựa vội vàng nhảy xuống.
Thân người to lớn kia thẳng tắp rơi xuống chỗ xe ngựa.
“A…hành lý của ta” Bạch Tử Phi đau khổ, trơ mắt nhìn hành lý của mình bị thân mình máu me nằm đè lên.
Bên trong lầu hai rách nát có thể mơ hồ nhìn thấy một đoàn bóng người màu đen.
Ngôn Sơ Thất nhướng mày, nhún chân một cái, lập tức bay lên cửa sổ lầu hai.
“Uy uy uy! Từ từ chờ ta với” Bạch Tử Phi thấy nàng bay lên thì có chút không phục, chống tay vào thắt lưng gào lên “ khi dễ ta không thể dùng tiên pháp có phải không? bản công tử nếu mà bay lên thì tuyệt đối không thấp hơn ngươi. Có từng nghe qua thiên ngoại phi tiên không? đó chính là ta a”
Nhưng tất nhiên bây giờ là không thể, nếu lỡ không cẩn thận để người qua đường giáp ất bính đinh nào đó nhìn thấy, dọa cho tâm hồn mong manh của họ sợ hãi thì không tốt chút nào. Vì vậy với trách nhiệm che chở cho hạ giới, với tinh thần yêu quý động vật, Bạch đại tiên nhân đành phải thở hồng hộc mà leo cầu thang lên lầu hai.
Lủng xủng loảng xoản
Thùng thùng đông!
Đương đương đương!
Lầu hai thật đúng là náo nhiệt, một đám hắc y nhân chạy tới chạy lui, đánh nhau loạn xạ…
Bạch Tử Phi nhìn tình cảnh trước mắt tựa như nhìn một đám ruồi bọ.
Ngôn Sơ Thất lên trước cũng đang đứng sững sờ, nàng vốn nghĩ lên cứu Vân Tịnh Thư, ai ngờ nơi này có quá nhiều người, nàng đứng hồi lâu cũng không thấy hắn đâu, chỉ có một đám người đang đánh nhau hăng say.
Bạch Tử Phi thật sự chịu không được nữa, gào lên “ mau dừng tay lại cho ta”
Đám hắc y nhân giật mình, không khỏi dừng động tác lại.
Bạch Tử Phi rất khí chất vung tay lên nói với bọn họ “ uy, uy, các vị hắc y đại hiệp, các ngươi ở trong này là luyện tập hát hí khúc sao? vậy xin cho tiểu sinh nghe thử một chút”
Cầm đầu đám hắc y nhân khinh bỉ trừng mắt nhìn hắn “ ngươi không mắt nhìn sao? ai nói chúng ta hát hí khúc, chúng ta là đang giết người nha”
“Nga, giết người? Giết ai a? Ta thấy rõ ràng các ngươi đang là phe ta đánh phe mình mà thôi” Bạch Tử Phi theo thói quen muốn phe phẩy quạt, mới nhớ lại quạt đang bị đè dưới mông tên hắc y nhân trên xe ngựa nên lại thôi.
Người nhà đánh nhau?
Cầm đầu hắc y nhân giật mình, đảo mắt nhìn qua mới phát hiện đúng là đều là thủ hạ của mình, căn bản không phải người bọn họ cần giết.
Tức giận gào lên “ các ngươi đều là thùng cơm, còn đánh đến hăng say như vậy, Vân Tịnh Thư đâu?”
Lúc này đám hắc y nhân mới bừng tỉnh, vừa rồi còn đánh rất hăng say, bởi vì Vân Tịnh Thư cũng mặc đồ đen giống bọn họ cho nên mới không phát hiện ra hắn đã biến đâu mất tiêu. Rõ ràng bọn họ là tay trái đánh tay phải mà.
Thì ra làm chuyện xấu thì không được cận thị nha.
Cầm đầu đám hắc y nhân tức giận đám đàn em cận thị đến mức suýt té xỉu, trường kiếm vung lên chỉ vào Bạch Tử Phi “ không thấy Vân Tịnh Thư thì mượn ngươi thế chỗ đi”
Cái gì? ! Bạch Tử Phi khóe miệng run rẩy, tên cầm đầu này đúng là không có sáng ý nha. Đánh người ta không được thì nhắm vào tú tài như hắn sao? chết tiệt, nếu hắn có võ công thì chắc chắn sẽ một cước đá văng tên này ra xa ngàn dặm, nhưng mà…hắn lại không có nha
Đám hắc y nhân lập tức tấn công Bạch Tử Phi.
Bạch Tử Phi không quên binh pháp có câu, tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách. Cho nên hắn bỏ chạy, đám hắc y nhân điên cuồng đuổi theo.
Đột nhiên kiếm khí màu xanh phong thẳng về phía Bạch Tử Phi và đám hắc y nhân. Đám hắc y nhân đang đuổi theo có đà cảm thấy có một làn khí mãnh liệt thổi qua cằm mình, nhìn lại thì ôi thôi, râu đã không còn.
Ngọc bích kiếm trong tay Ngôn Sơ Thất run lên, cả người tiến lên che chở cho Bạch Tử Phi, đôi mắt trong veo ánh lên sắc bén lại tức giận, quyết tuyệt. Tuy rằng nàng chỉ là nữ nhân nhưng bích kiếm trong tay, tóc dài bay bay so với nam tử càng tuấn tú, khí thế hơn.
Bạch Tử Phi thấy có cứu tinh thì nhịn không được mà cười to “ mau, mau, Sơ Thất, giết bọn hắn đi”
Đám hắc y nhân chưa từng gặp Ngôn Sơ Thất, đương nhiên không biết nàng là ai, chỉ cảm thấy trước mặt mình là một nữ nhân thanh tú, thoạt nhìn càng giống một thiên kim tiểu thư, cho nên không để nàng vào mắt, vung kiếm lên
“Các huynh đệ, lên. Người nào đáng thắng nàng thì mang về làm áp trại phu nhân ah”
Một câu này đã kích thích nhiệt huyết của đám hắc y nhân, ánh mắt bọn chúng nhìn Ngôn Sơ Thất cũng trở nên điên cuồng hơn.
Ngôn Sơ Thất không chút hoang mang, ngọc bích kiếm trong tay lập tức huy động, tả xung hữu đột, kiếm quang lãnh liệt…
Đám hắc y nhân vừa rồi bị cạo mất râu, trải qua lần này thì đến cả tóc cũng không còn, quần áo cũng tơi tả…
“Hu, hu, lưu manh, dám cởi quần áo người ta”
Bạch Tử Phi thiếu chút nữa ngay cả cơm chiều ngày hôm qua cũng ói ra.
Cầm đầu đám hắc y nhân không ngờ thiếu nữ mảnh mai trước mặt lại lợi hại như vậy, không dám khinh địch nữa, vung kiếm tấn công “ các huynh đệ, khởi động trận pháp, tiểu nha đầu này không đơn giản, đừng đơn đả độc đấu nữa, chúng ta đánh hội đồng đi”
Vô sỉ, quá vô sỉ. Bạch Tử Phi đứng sau Ngôn Sơ Thất, phẫn hận chỉ tay vào đám hắc y nhân bại hoại. Một đám nam nhân lại khi dễ một thiếu nữ, đánh không lại người ta còn chơi trò hội đồng. Hừ, không sao, Sơ Thất chính là thiên hạ đệ nhất nữ hiệp nha, đừng nói là các ngươi đánh hội đồng, cho dù tất cả cùng nhào lên cũng không ảnh hưởng gì tới nàng nha.
Tuy nói vậy nhưng khi Ngôn Sơ Thất nhìn thấy bọn họ khởi động trận pháp thì cũng biết không thể xem nhẹ. Những người này cũng không phải là bình thường, bọn họ là huấn luyện có tổ chức, nhìn cách thức bọn họ khởi động trận pháp là biết đã sử dụng qua trăm ngàn lần.
Nàng không dám chậm trễ, nhún chân, huy động ngọc bích kiếm nhắm vào đám hắc y nhân lai giải bất thiệt.
Lả tả!
Ào ào!
Đám hắc y nhân di chuyển tiến thoái rất có quy củ, hợp thành một trận thế thống nhất như thiên la địa võng bủa vây Ngôn Sơ Thất.
Bạch Tử Phi tuy rằng không biết võ công nhưng cũng biết tình thế không ổn.
Sơ Thất tuy rằng võ công cái thế nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, đánh nhau với một đám nam nhân cũng bắt đầu thấy đuối sức.
Bạch Tử Phi hơi lui ra sau, sờ ngọc như ý trong túi.
Bỗng nhiên …
Kiếm quang như ngọc, kiếm khí như hồng!
Lả tả bá!
Chỉ thấy có một đạo kiếm quang, như là từ trên trời bay tới, hung hăng tấn công đám hắc y nhân, nháy mắt đã phá tan trận thế của bọn họ.
Đám hắc y nhân bị tập kích bất ngờ, không kịp phản ứng đã bị đánh đến hoa rơi nước chảy, kẻ văng vào vách tường, người ngã sấp xuống đất.
Bạch Tử Phi đứng bực dọc, con mẹ nó chứ. Người ta vừa mới định dùng tiên pháp diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân lại có kẻ hớt tay trên, rõ ràng là muốn đoạt nổi bật của bản công tử mà. Tiên sinh, ngươi có biết là tới hơi muộn không? còn bày trò xuất hiện đột ngột để gây hiệu ứng nữa chứ.
Quả nhiên.
Kiếm quang hiện lên, hắc y tung bay, tóc đen như thác, nam tử giống như từ trên trời giáng xuống. Hắc bào thêu hoa văn màu vàng, giữa trán là nốt chu sa đỏ thẫm, mắt sáng như sao, môi hồng răng trắng, trường kiếm trong tay ngân quang lóng lánh, tuy sắc mặt có chút tái nhợt nhưng không ảnh hưởng tới khí chất lạnh lùng sắc bén, còn làm đám hắc y nhân ngẩn người.
Có thấy chưa? Có thấy chưa? Đây mới là đại hiệp chân chính, đây mới là người có thể tiêu diệt đám hắc y nhân bại hoại kia. Nhìn người ta rồi nhìn lại mình đi, làm cho màu đen huyền bí, khí chất thâm trầm trở nên u ám, xấu xí. Đám hắc y nhân, thật xin lỗi ngươi.
Vân Tịnh Thư thu kiếm hạ xuống, vừa tiếp đất đã quay sang hỏi Ngôn Sơ Thất “ không có việc gì chứ?”
“Ân, không có việc gì.” Ngôn Sơ Thất gật đầu
Vân Tịnh Thư liếc nhìn nàng một cái.
Ngôn Sơ Thất cũng liếc nhìn lại hắn.
Hai người rất là ăn ý, không cần nhiều lời đã biết được đối phương nghĩ gì, lập tức đâu lưng vào nhau, cùng vung kiếm nghênh đón kẻn thù.
Bạch Tử Phi nhìn thấy, trong lòng không hiểu vì sao lại cảm thấy khó chịu. Hai người bọn họ quen biết bao nhiêu chứ, cứ làm như cùng nhau lớn lên không bằng, chỉ đưa mắt nhìn nhau là tự động đâu lưng lại với nhau rồi. Hắn từ lúc bảy tuổi đã bám dính lấy Ngôn Sơ Thất khi đó mới ba tuổi, cho tới giờ còn chưa có “ hành động thân mật” với nàng như vậy ah. Ô, hắn không phục, ô, hắn rất hận.
Hắc y nhân nhìn Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất, lửa giận hừng hực bốc cháy, không cam lòng cứ vậy bị đánh bại nên lại bừng bừng khí thế tấn công bọn họ.
“Cẩn thận chú” Vân Tịnh Thư nhẹ giọng dặn dò một câu
“Yên tâm!” Ngôn Sơ Thất đáp lại
Lả tả lả tả!
Ào ào ào ào!
Hai ngân kiếm, một trái một phải, một cao một thấp tung bay, kiếm phong ào ạt bức người, kiếm hoa chói mắt. Đám hắc y nhân hết lớp này tới lớp khác lần lượt ngã xuống, hai người bọn họ cùng bảo hộ lẫn nhau, tiến lên đánh rồi lại nhanh chóng lui lại phòng thủ.
Rất phấn khích, rất ăn ý cũng rất khí thế ah.
Thủ lĩnh hắc y nhìn thấy thủ hạ ngã xuống ngày càng nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy không xong, tức giận thét to “ chết tiệt, lão tử cảm thấy hôm nay không may mắn, hôm sau lại tìm các ngươi tính sổ”
Dứt lời tay vung lên, bùm, khói trắng bốc lên mù mịt.
Không tốt! có độc.
Bạch Tử Phi cơ hồ theo bản năng tiến tới chỗ đám khói trắng
“Có độc, đừng hô hấp” Bạch Tử Phi lấy khăn tay trong túi ra, che kín mũi miệng rồi nhanh chóng đi vào trong đám khói.
Có thể tên kia sẽ dùng độc lần nữa, cho nên hắn phải nhanh chóng loại trừ, vì vậy đã ngấm ngầm bỏ bách độc bất xâm vào khăn tay, thầm nghĩ tới thời khắc mấu chốt sẽ diễn vở anh hùng Bạch Tử Phi bảo hộ mỹ nhân Ngôn Sơ Thất.
Nhưng mà đám khói trắng này thật lớn, độc khí lại nồng đậm như vậy.
Bạch Tử Phi tiến lên, đầu bên kia cũng có một thân ảnh tiến tới.
Hai thân ảnh đụng vào nhau rất mạnh, trong đám khói trắng dày đặc vang lên một âm thanh thật lớn.
Một bạch y trắng toát.
Một hắc y thâm trầm
Một lạnh lùng tuấn tú.
Một thư sinh nho nhã
Một văn, một võ….
Thư sinh nho nhã cùng Chu Sa công tử lạnh lùng cùng ngã xuống đất
Ngôn Sơ Thất cùng Bạch Tử Phi chạy vào khách điếm thì tình cảnh trong này đã rất hỗn loạn, hộ vệ Ngôn gia đều té lăn quay trên đất, mà lúc này tiếng đao kiếm va vào nhau cũng biế mất giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bạch Tử Phi khom lưng, chăm chú nhìn mấy hộ vệ “ oa, bọn họ đều chết hết rồi sao?”
“Đừng nhúc nhích!” Ngôn Sơ Thất lập tức lên tiếng ngăn hắn lại “ có độc”
Bạch Tử Phi kêu lên một tiếng rồi vội vàng nhảy ra xa “ có độc sao ngươi không nói sớm, ta đã đụng tới người hắn nha”
Ngôn Sơ Thất liền tiến tới, nắm cổ tay hắn.
Cũng may, mạch tượng vẫn bình thường, không có dấu hiệu trúng độc.
Nhưng mà, khách điếm này rất kỳ quái, nháy mắt hỗn loạn rồi lại nháy mắt yên tĩnh, càng làm cho người ta kinh hãi là Vân Tịnh Thư vốn bị thương đã không thấy đâu. Vừa rồi hắn rõ ràng còn ở trong này mà, hắn còn bị thương ah, vậy mà lại có thể biến mất vô tung vô ảnh.
“Uy, không thấy tiểu tử kia đâu” Bạch tử Phi lên tiếng phát hiện kỳ lạ.
Hộ vệ Ngôn gia toàn bộ đều nằm rạp trên đất nhưng lại không thấy Vân Tịnh Thư đâu.
Rốt cuộc là ai? Ai có thể ra tay nhanh như vậy? trong nháy mắt đánh ngã tất cả hộ vệ, còn lợi hại tới mức bắt Chu Sa công tử đi mà thần không biết quỷ không hay?
Ngôn Sơ Thất nhăn mày.
Cả khách điếm im lìm giống như đang ngủ.
Không đúng, không đúng, tình hống như vậy tuyệt đối là không đúng.
Ngôn Sơ Thất bình tĩnh đánh giá chung quanh, vểnh tai muốn nghe ngóng một chút âm thanh.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng động thật lớn
“Uy, Ngôn Sơ Thất”
Ngôn Sơ Thất nghe thanh âm của Bạch Tử Phi thì hoảng sợ, vội rút kiếm vọt ra.
Bạch Tử Phi vừa rồi còn ở bên cạnh nàng, lúc này đã chạy tới bên xe ngựa, vừa vuốt mông ngựa vừa lảm nhảm “ nơi này, nơi này, mau tới đây”
Sơ Thất tưởng hắn gặp chuyện, vội vàng chạy tới.
Bạch Tử Phi vỗ đầu xe nói “ mau, chúng ta mau đem mấy bọc hành lý này phân ra, nam trước nữ sau, ta bao lớn ngươi bao nhỏ”
Kiếm trong tay Ngôn Sơ Thất rung lên, thiếu chút nữa là đâm vào mông Bạch Tử Phi
Hắn thật rảnh nha, nhiều người bị thương như vậy, Vân Tịnh Thư lại sống chết chưa rõ, hắn đã không muốn đi cứu người thì thôi, còn rủ nàng dọn dẹp hành lý là sao?
“Cứu Vân công tử trước đã”
“Cứu hắn làm gì?” Bạch Tử Phi trợ mắt “ hắn chẳng phải là Chu Sa công tử danh chấn thiên hạ sao? một mình có thể diệt bốn mươi mấy cao thủ ah, hơn nữa ngươi vừa rồi còn nghĩ ta thích hắn, để chứng tỏ ta tuyệt không để ý hắn, ta quyết định quăng bỏ bớt hành lý cho xe ngựa rộng rãi thoải mái một chút rồi nhanh trở về nhà”
Mông hắn đau ê ẩm lắm rồi, vẫn là chăn ấm nệm êm trong Bạch phủ tốt hơn nhiều.
Ngôn Sơ Thất nhíu mày, nàng biết Bạch Tử Phi không có võ công nên gặp chuyện như vậy né tránh là bình thường. Nhưng mà nàng dẫn dắt hộ vệ Ngôn gia hộ tống Vân Tịnh Thư về nhà, hắn lại ở Ngôn gia mà bị thương, về tình về lý nàng đều không thể bỏ mặc hắn mà rời đi. Ít nhất thì phải tìm được hắn, xem thương thế của hắn thế nào đã.
Ngôn Sơ Thất rút kiếm, xoay người.
Còn chưa vào tới bên trong khách điếm thì đã nghe trên tầng trên của khách điếm vang lên mấy tiếng nổ ầm ầm.
Cửa sổ bị phá toang, một thân người vãm vỡ rơi xuống.
Bạch Tử Phi từ trên xe ngựa vội vàng nhảy xuống.
Thân người to lớn kia thẳng tắp rơi xuống chỗ xe ngựa.
“A…hành lý của ta” Bạch Tử Phi đau khổ, trơ mắt nhìn hành lý của mình bị thân mình máu me nằm đè lên.
Bên trong lầu hai rách nát có thể mơ hồ nhìn thấy một đoàn bóng người màu đen.
Ngôn Sơ Thất nhướng mày, nhún chân một cái, lập tức bay lên cửa sổ lầu hai.
“Uy uy uy! Từ từ chờ ta với” Bạch Tử Phi thấy nàng bay lên thì có chút không phục, chống tay vào thắt lưng gào lên “ khi dễ ta không thể dùng tiên pháp có phải không? bản công tử nếu mà bay lên thì tuyệt đối không thấp hơn ngươi. Có từng nghe qua thiên ngoại phi tiên không? đó chính là ta a”
Nhưng tất nhiên bây giờ là không thể, nếu lỡ không cẩn thận để người qua đường giáp ất bính đinh nào đó nhìn thấy, dọa cho tâm hồn mong manh của họ sợ hãi thì không tốt chút nào. Vì vậy với trách nhiệm che chở cho hạ giới, với tinh thần yêu quý động vật, Bạch đại tiên nhân đành phải thở hồng hộc mà leo cầu thang lên lầu hai.
Lủng xủng loảng xoản
Thùng thùng đông!
Đương đương đương!
Lầu hai thật đúng là náo nhiệt, một đám hắc y nhân chạy tới chạy lui, đánh nhau loạn xạ…
Bạch Tử Phi nhìn tình cảnh trước mắt tựa như nhìn một đám ruồi bọ.
Ngôn Sơ Thất lên trước cũng đang đứng sững sờ, nàng vốn nghĩ lên cứu Vân Tịnh Thư, ai ngờ nơi này có quá nhiều người, nàng đứng hồi lâu cũng không thấy hắn đâu, chỉ có một đám người đang đánh nhau hăng say.
Bạch Tử Phi thật sự chịu không được nữa, gào lên “ mau dừng tay lại cho ta”
Đám hắc y nhân giật mình, không khỏi dừng động tác lại.
Bạch Tử Phi rất khí chất vung tay lên nói với bọn họ “ uy, uy, các vị hắc y đại hiệp, các ngươi ở trong này là luyện tập hát hí khúc sao? vậy xin cho tiểu sinh nghe thử một chút”
Cầm đầu đám hắc y nhân khinh bỉ trừng mắt nhìn hắn “ ngươi không mắt nhìn sao? ai nói chúng ta hát hí khúc, chúng ta là đang giết người nha”
“Nga, giết người? Giết ai a? Ta thấy rõ ràng các ngươi đang là phe ta đánh phe mình mà thôi” Bạch Tử Phi theo thói quen muốn phe phẩy quạt, mới nhớ lại quạt đang bị đè dưới mông tên hắc y nhân trên xe ngựa nên lại thôi.
Người nhà đánh nhau?
Cầm đầu hắc y nhân giật mình, đảo mắt nhìn qua mới phát hiện đúng là đều là thủ hạ của mình, căn bản không phải người bọn họ cần giết.
Tức giận gào lên “ các ngươi đều là thùng cơm, còn đánh đến hăng say như vậy, Vân Tịnh Thư đâu?”
Lúc này đám hắc y nhân mới bừng tỉnh, vừa rồi còn đánh rất hăng say, bởi vì Vân Tịnh Thư cũng mặc đồ đen giống bọn họ cho nên mới không phát hiện ra hắn đã biến đâu mất tiêu. Rõ ràng bọn họ là tay trái đánh tay phải mà.
Thì ra làm chuyện xấu thì không được cận thị nha.
Cầm đầu đám hắc y nhân tức giận đám đàn em cận thị đến mức suýt té xỉu, trường kiếm vung lên chỉ vào Bạch Tử Phi “ không thấy Vân Tịnh Thư thì mượn ngươi thế chỗ đi”
Cái gì? ! Bạch Tử Phi khóe miệng run rẩy, tên cầm đầu này đúng là không có sáng ý nha. Đánh người ta không được thì nhắm vào tú tài như hắn sao? chết tiệt, nếu hắn có võ công thì chắc chắn sẽ một cước đá văng tên này ra xa ngàn dặm, nhưng mà…hắn lại không có nha
Đám hắc y nhân lập tức tấn công Bạch Tử Phi.
Bạch Tử Phi không quên binh pháp có câu, tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách. Cho nên hắn bỏ chạy, đám hắc y nhân điên cuồng đuổi theo.
Đột nhiên kiếm khí màu xanh phong thẳng về phía Bạch Tử Phi và đám hắc y nhân. Đám hắc y nhân đang đuổi theo có đà cảm thấy có một làn khí mãnh liệt thổi qua cằm mình, nhìn lại thì ôi thôi, râu đã không còn.
Ngọc bích kiếm trong tay Ngôn Sơ Thất run lên, cả người tiến lên che chở cho Bạch Tử Phi, đôi mắt trong veo ánh lên sắc bén lại tức giận, quyết tuyệt. Tuy rằng nàng chỉ là nữ nhân nhưng bích kiếm trong tay, tóc dài bay bay so với nam tử càng tuấn tú, khí thế hơn.
Bạch Tử Phi thấy có cứu tinh thì nhịn không được mà cười to “ mau, mau, Sơ Thất, giết bọn hắn đi”
Đám hắc y nhân chưa từng gặp Ngôn Sơ Thất, đương nhiên không biết nàng là ai, chỉ cảm thấy trước mặt mình là một nữ nhân thanh tú, thoạt nhìn càng giống một thiên kim tiểu thư, cho nên không để nàng vào mắt, vung kiếm lên
“Các huynh đệ, lên. Người nào đáng thắng nàng thì mang về làm áp trại phu nhân ah”
Một câu này đã kích thích nhiệt huyết của đám hắc y nhân, ánh mắt bọn chúng nhìn Ngôn Sơ Thất cũng trở nên điên cuồng hơn.
Ngôn Sơ Thất không chút hoang mang, ngọc bích kiếm trong tay lập tức huy động, tả xung hữu đột, kiếm quang lãnh liệt…
Đám hắc y nhân vừa rồi bị cạo mất râu, trải qua lần này thì đến cả tóc cũng không còn, quần áo cũng tơi tả…
“Hu, hu, lưu manh, dám cởi quần áo người ta”
Bạch Tử Phi thiếu chút nữa ngay cả cơm chiều ngày hôm qua cũng ói ra.
Cầm đầu đám hắc y nhân không ngờ thiếu nữ mảnh mai trước mặt lại lợi hại như vậy, không dám khinh địch nữa, vung kiếm tấn công “ các huynh đệ, khởi động trận pháp, tiểu nha đầu này không đơn giản, đừng đơn đả độc đấu nữa, chúng ta đánh hội đồng đi”
Vô sỉ, quá vô sỉ. Bạch Tử Phi đứng sau Ngôn Sơ Thất, phẫn hận chỉ tay vào đám hắc y nhân bại hoại. Một đám nam nhân lại khi dễ một thiếu nữ, đánh không lại người ta còn chơi trò hội đồng. Hừ, không sao, Sơ Thất chính là thiên hạ đệ nhất nữ hiệp nha, đừng nói là các ngươi đánh hội đồng, cho dù tất cả cùng nhào lên cũng không ảnh hưởng gì tới nàng nha.
Tuy nói vậy nhưng khi Ngôn Sơ Thất nhìn thấy bọn họ khởi động trận pháp thì cũng biết không thể xem nhẹ. Những người này cũng không phải là bình thường, bọn họ là huấn luyện có tổ chức, nhìn cách thức bọn họ khởi động trận pháp là biết đã sử dụng qua trăm ngàn lần.
Nàng không dám chậm trễ, nhún chân, huy động ngọc bích kiếm nhắm vào đám hắc y nhân lai giải bất thiệt.
Lả tả!
Ào ào!
Đám hắc y nhân di chuyển tiến thoái rất có quy củ, hợp thành một trận thế thống nhất như thiên la địa võng bủa vây Ngôn Sơ Thất.
Bạch Tử Phi tuy rằng không biết võ công nhưng cũng biết tình thế không ổn.
Sơ Thất tuy rằng võ công cái thế nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, đánh nhau với một đám nam nhân cũng bắt đầu thấy đuối sức.
Bạch Tử Phi hơi lui ra sau, sờ ngọc như ý trong túi.
Bỗng nhiên …
Kiếm quang như ngọc, kiếm khí như hồng!
Lả tả bá!
Chỉ thấy có một đạo kiếm quang, như là từ trên trời bay tới, hung hăng tấn công đám hắc y nhân, nháy mắt đã phá tan trận thế của bọn họ.
Đám hắc y nhân bị tập kích bất ngờ, không kịp phản ứng đã bị đánh đến hoa rơi nước chảy, kẻ văng vào vách tường, người ngã sấp xuống đất.
Bạch Tử Phi đứng bực dọc, con mẹ nó chứ. Người ta vừa mới định dùng tiên pháp diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân lại có kẻ hớt tay trên, rõ ràng là muốn đoạt nổi bật của bản công tử mà. Tiên sinh, ngươi có biết là tới hơi muộn không? còn bày trò xuất hiện đột ngột để gây hiệu ứng nữa chứ.
Quả nhiên.
Kiếm quang hiện lên, hắc y tung bay, tóc đen như thác, nam tử giống như từ trên trời giáng xuống. Hắc bào thêu hoa văn màu vàng, giữa trán là nốt chu sa đỏ thẫm, mắt sáng như sao, môi hồng răng trắng, trường kiếm trong tay ngân quang lóng lánh, tuy sắc mặt có chút tái nhợt nhưng không ảnh hưởng tới khí chất lạnh lùng sắc bén, còn làm đám hắc y nhân ngẩn người.
Có thấy chưa? Có thấy chưa? Đây mới là đại hiệp chân chính, đây mới là người có thể tiêu diệt đám hắc y nhân bại hoại kia. Nhìn người ta rồi nhìn lại mình đi, làm cho màu đen huyền bí, khí chất thâm trầm trở nên u ám, xấu xí. Đám hắc y nhân, thật xin lỗi ngươi.
Vân Tịnh Thư thu kiếm hạ xuống, vừa tiếp đất đã quay sang hỏi Ngôn Sơ Thất “ không có việc gì chứ?”
“Ân, không có việc gì.” Ngôn Sơ Thất gật đầu
Vân Tịnh Thư liếc nhìn nàng một cái.
Ngôn Sơ Thất cũng liếc nhìn lại hắn.
Hai người rất là ăn ý, không cần nhiều lời đã biết được đối phương nghĩ gì, lập tức đâu lưng vào nhau, cùng vung kiếm nghênh đón kẻn thù.
Bạch Tử Phi nhìn thấy, trong lòng không hiểu vì sao lại cảm thấy khó chịu. Hai người bọn họ quen biết bao nhiêu chứ, cứ làm như cùng nhau lớn lên không bằng, chỉ đưa mắt nhìn nhau là tự động đâu lưng lại với nhau rồi. Hắn từ lúc bảy tuổi đã bám dính lấy Ngôn Sơ Thất khi đó mới ba tuổi, cho tới giờ còn chưa có “ hành động thân mật” với nàng như vậy ah. Ô, hắn không phục, ô, hắn rất hận.
Hắc y nhân nhìn Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất, lửa giận hừng hực bốc cháy, không cam lòng cứ vậy bị đánh bại nên lại bừng bừng khí thế tấn công bọn họ.
“Cẩn thận chú” Vân Tịnh Thư nhẹ giọng dặn dò một câu
“Yên tâm!” Ngôn Sơ Thất đáp lại
Lả tả lả tả!
Ào ào ào ào!
Hai ngân kiếm, một trái một phải, một cao một thấp tung bay, kiếm phong ào ạt bức người, kiếm hoa chói mắt. Đám hắc y nhân hết lớp này tới lớp khác lần lượt ngã xuống, hai người bọn họ cùng bảo hộ lẫn nhau, tiến lên đánh rồi lại nhanh chóng lui lại phòng thủ.
Rất phấn khích, rất ăn ý cũng rất khí thế ah.
Thủ lĩnh hắc y nhìn thấy thủ hạ ngã xuống ngày càng nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy không xong, tức giận thét to “ chết tiệt, lão tử cảm thấy hôm nay không may mắn, hôm sau lại tìm các ngươi tính sổ”
Dứt lời tay vung lên, bùm, khói trắng bốc lên mù mịt.
Không tốt! có độc.
Bạch Tử Phi cơ hồ theo bản năng tiến tới chỗ đám khói trắng
“Có độc, đừng hô hấp” Bạch Tử Phi lấy khăn tay trong túi ra, che kín mũi miệng rồi nhanh chóng đi vào trong đám khói.
Có thể tên kia sẽ dùng độc lần nữa, cho nên hắn phải nhanh chóng loại trừ, vì vậy đã ngấm ngầm bỏ bách độc bất xâm vào khăn tay, thầm nghĩ tới thời khắc mấu chốt sẽ diễn vở anh hùng Bạch Tử Phi bảo hộ mỹ nhân Ngôn Sơ Thất.
Nhưng mà đám khói trắng này thật lớn, độc khí lại nồng đậm như vậy.
Bạch Tử Phi tiến lên, đầu bên kia cũng có một thân ảnh tiến tới.
Hai thân ảnh đụng vào nhau rất mạnh, trong đám khói trắng dày đặc vang lên một âm thanh thật lớn.
Một bạch y trắng toát.
Một hắc y thâm trầm
Một lạnh lùng tuấn tú.
Một thư sinh nho nhã
Một văn, một võ….
Thư sinh nho nhã cùng Chu Sa công tử lạnh lùng cùng ngã xuống đất