Tờ Giang Hồ Phong Tình báo trong tay Ngôn đại lão gia phút chốc trở thành những mảnh giấy vụn, bay lả tả trong không trung như lá rụng chiều thu.
Nhưng mà Ngôn đại lão gia vẫn chưa hết tức, tức giận đến muốn kêu trời, chỉ tay vào đám người trước mặt “ ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi,…” ngón tay suýt chút nữa là chạm vào chóp mũi mấy đứa con
“Ta phải nói các ngươi thế nào đây? Các ngươi ăn của ta, ở của ta, tiêu xài cũng của ta thế mà không nghe ta. Các ngươi chỉ có một muội muội bảo bối thế nhưng sáu đại nam nhân lại không thể bảo hộ được, làm cho xú tiểu tử kia chiếm tiện nghi. Nhìn xem báo chí viết gì đi, làm mất hết thể diện của Ngôn gia ta, làm mất hết mặt mũi của ta ah”
Xếp hàng dài là sáu vị công tử của Ngôn gia, người nào cũng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, đối với chỉ trích của phụ thân bọn họ đã sớm tập thành thói quen.
Từ khi muội muội ba tuổi, tiểu tử Bạch gia kia cũng bắt đầu “phi lễ” muội muội, bọn họ cũng bắt đầu nhận được lệnh của phụ thân bảo hộ cho muội muội bảo bối, tiểu thư duy nhất, thiên kim của Ngôn gia, Ngôn Sơn Thất, một tấc cũng không được rời. Nhưng chẳng biết sao, lần nào cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm cho tên Bạch tiểu tử kia có cơ hội bắt muội muội mang đi. Tiếp theo là bọn họ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của phụ thân.
“Ngươi! Không phải được xưng võ lâm đệ nhất sao?” Ngôn đại lão gia tức giận chỉ tay vào Ngôn Sơ Nhất hỏi
Ngôn Sơ Nhất tướng mạo thành thật, thanh âm hùng hậu trả lời “ cha, căn cứ theo bảng xếp hạng mới nhất của Giang Hồ Võ Hiệp báo thì muội muội xếp hạng trên cả ta”
Phun! Ngôn Đại lão gia hộc máu, đại ca không bằng tiểu muội, ngươi còn dám nói ra!
“Ngươi! Không phải được xưng là đệ nhất quân sư, binh thư làu làu, mắt đọc vạn cuốn sách sao? ngón tay Ngôn đại lão gia chuyển sang Ngôn Sơ Nhị
Ngôn Sơ Nhịn tướng mạo thanh tú, nhíu mi đáp “ cha, đệ nhất kỳ tài Cô Tô thành chính là Bạch công tử ở cách vách, con còn kém xa muội phu ah”
Phun! Sao hắn lại có đứa con không tiến bộ vậy chứ? Ngôn đại lão gia suýt bị nội thương, dám đề cao cừu nhân, còn cười, còn gọi là muội phu nữa Chứ. Ngươi thật vô dụng.
“Ngươi! Không phải tự xưng tiếu ngạo thiên hạ mỹ nhân sao? chẳng phải tất cả nữ nhân đứng trước mặt ngươi đều mất hết nhan sắc sao?” tới lượt Ngôn Sơ Tam xinh đẹp như hoa bị điểm danh.
Ngôn Sơ Tam phất khăn tay sực nức mùi nước hoa, mắt phượng chớ chớp nhìn phụ thân, tặng cho hắn một cái mị nhãn “ phụ thân muốn ta lấn áp muội muội hay là muốn ta câu dẫn Bạch công tử đây?”
Phun! Ngôn Đại lão gia thật muốn ngã xuống đất bỏ mình, trên đời này bộ dạng xinh đẹp sẽ câu dẫn nam nhân sao? Đứa con a, ngươi là không phải là con ta a? !
“vậy còn ngươi!”
Ngôn Sơn Tứ tay vẫn gảy bàn, tính mắt không nhìn cha, mặt không ngước lên nói “ cha, ngươi đừng hỏi, để cho ta tính, ta vừa tính tới một ngày bảy tram tám mươi chín vạn sáu ngàn năm trăm hai mươi ba điểm một trăn năm mươi chín…”
Phun … phun phun phun … Ngôn Đại lão gia sớm muộn gì cũng có một ngày phải hộc máu bỏ mình, giờ là lúc nào mà còn tính với toán?
Ngôn Đại lão gia đã muốn hoàn toàn nội thương, ngón tay run rẩy chỉ về phía Ngôn Sơ Ngũ, Ngôn Sơ Lục “ ngươi…còn có ngươi…”
Ngôn Sơ Ngũ và Ngôn Sơ Lục vốn là huynh đệ sinh đôi, bộ dáng mi thanh mục tú, giống nhau như đúc, vừa nghe phụ thân điểm danh mình liền lập tức hướng phụ thân ôm quyền, quỳ xuống
“Phụ thân!”
“Sai lầm rồi!”
Hai người này đúng là chuyên gia ngôn ngữ học nha, nói hai câu đơn giản đã làm Ngôn đại lão suýt nữa bỏ mình. Rõ ràng là bọn họ sai nhưng tỉnh lược lại thành “ phụ thân, sai lầm rồi”, vậy hóa ra hắn là người có lỗi sao?
Ngôn Đại lão gia ngón tay run rẩy, miệng chảy xệ, mắt lóe kim quang, phẫn nộ vung tay chỉ ra ngoài cửa quát lớn “ tất cả các ngươi, Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ, Lục, mau đến thiện đường diện bích sám hối, cơm chiều cũng không được ăn”
Nghe được lời phụ thân, các công tử Ngôn gia mặt không nhăn mày không nhíu, lập tức xếp hàng, đội hình trật tự rời đi. Chiêu này bọn họ cũng quá quen thuộc, phụ thân nghĩ bọn họ vẫn còn là đứa nhỏ, nhìn thấy cơm canh sẽ đói đến chảy nước miếng sao?
Nhìn thấy các ca ca quy củ rời đi, đại sảnh chỉ còn lại một mình Ngôn Sơ Thất với cảm giác áy náy
Nàng cúi đầu, mân mê roi da vẫn thường dùng, im lặng không nói lời nào.
Ngôn lão gia nhìn thấy đám con trai nối đuôi rời đi thì thở phì phì ngồi xuống ghế, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, phấn nộn yêu kiều của tiểu nữ nhi thì lửa giận lập tức bay biến, bày ra dáng vẻ cha hiền đáng yêu.
“Sơ Thất ngoan, ngươi có khỏe không? có bị dọa sợ không? đều do mấy ca ca vô tích sự của ngươi thế mà lại để cho Bạch tiểu tử kia tiến vào, làm dọa tới Sơ Thất ngoan của cha. Đến, uống chén canh định thần này đi”
Ba nha hoàn đứng sau lưng Ngôn Sơ Thất suýt chút nữa là té xỉu vì những lời này của Ngôn lão gia.
Đại lão gia thực có bản lĩnh nha, chuyện vậy mà cũng nói ra được. Chỉ cần dùng gót chân để nghĩ cũng biết được tuy Bạch công tử có lẩn trốn được vào hoa viên hậu viện, nhưng nếu tiểu thư không cam tâm tình nguyện cùng người ta hò hẹn thì được sao? chẳng phải Giang Hồ Phong Tình báo cũng đã đưa tin từ hiện trường, tiểu thư đã chính miệng nói là mình đi “ yêu đương vụng trộm” sao? nếu thực sự bị người ta ép thì đã không nói vậy, hơn nữa Bạch công tử cũng không có năng lực đó ah…Cho dù có, tiểu thư cũng có thể một tay đánh cho hắn dẹp lép như con tép ah…
Nhìn thấy tiểu thư vẫn trầm mặc cúi đầu, Ngôn Tiểu Thanh thực hiểu ý mà lên tiếng thay “ lão gia đã quá lo lắng”
“Tiểu thư có chừng mực.” Ngôn Tiểu Lam tiếp lời.
“Mọi chuyện đều có nguyên nhân “ Ngôn Tiểu Lực bổ sung
“Ta tự nguyện.” Ngôn Sơ Thất rốt cục cũng ngẩng đầu lên, thản nhiên thốt ra một câu.
Loảng xoảng, loảng xoảng…
Ngôn đại lão gia lại suýt chút nữa là thổ huyết.
Tuy biết rằng nữ nhi bảo bối của hắn quý chữ như vàng, bình thường hiếm khi mở miệng nhưng mà ba từ vừa rồi quả thực sức công phá không phải nhỏ ah.
“Nữ nhi a, chuyện này không thể tùy tiện nói lung tung, đêm khuya hẹn hò cùng nam tử chính là chuyện đại kị nha, nếu truyền ra ngoài thì phụ thân sao có thể gả ngươi cho người ta được chứ. Bảo bối, con đừng nói với phụ thân là con coi trọng xú tiểu tử cách vách kia nha. Tuy rằng hắn bụng đầy chữ nghĩa, so với võ lâm thế gia chúng ta thì học thức hơn nhưng mà phụ thân đang mong con gả cho võ trạng nguyên để thay phụ thân cai quản tiêu cục nha, không ngờ xú tiểu tử kia chỉ vài ba câu chữ nghĩa đã bắt mất tâm của nữ nhi của ta”
Ngôn Đại lão gia đúng là đã có kế hoạch cho việc tuyển cho chồng cho nữ nhi bảo bối, hắn muốn tìm một người đến ở rể để thay hắn quản lý tiêu cục. Mà trong mắt hắn, đám con các quan viên đều không bằng một sợi tóc của nữ nhi hắn.
Hắc, đừng tưởng rằng Ngôn đại lão gia trọng nữ khinh nam, thực ra là vì Ngôn đại lão gia sau khi sinh được sáu nhi tử thì luôn mong ngóng có một nữ nhi, làm cho hắn hưởng thụ niềm vui đủ nếp đủ tẻ, mãi đến năm mươi tuổi Ngôn lão gia và phu nhân mới sinh được Ngôn Sơ Thất. Tuy nhiên đại phu nhân sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì lại bị hậu sản mà về nơi cực lạc, để lại Ngôn gia toàn là nam nhân, vì thế Ngôn Sơ Thất trở thành nữ nhân duy nhất trong nhà, ai nấy cũng đều cưng chiều nàng, ngậm trong miệng sợ tan, để trên tay sợ rớt. Sáu công tử Ngôn gia còn mong muội muội mau chóng lớn lên, xinh đẹp dịu hiền, đáng yêu hoạt bát, trở thành niềm vui của mọi người.
Nào biết đâu rằng, vận mệnh đúng là trêu ngươi.
Tuy rằng muội muội thuận lợi lớn lên, không đau không ốm, còn phi thường xin đẹp nhưng mà không phải là một tiểu cô nương dịu dàng ngoan hiền, ngày ngày vẫn theo các ca đánh nhau, cũng không hoạt bát đáng yêu chút nào, cho dù có truy hỏi nàng ba canh giờ, nàng cũng chỉ nói có một từ “ đói”
Điều này làm cho toàn thể Ngôn gia từ trên xuống dưới, tổng cộng là mười bảy người, kể cả con la trong chuồng cũng giống đực đều hoàn toàn hỏng mất.
Cũng may trước khi đại phu nhân qua đời đã giúp nàng chọn ba nha hoàn hầu hạ bên người, ba người này cũng Ngôn Sơ Thất lớn lên, cũng trở thành người đại diện phát ngôn cho nàng. Chẳng qua hình thức phát biểu có chút kỳ lạ, thay vì nói hết một câu thì lại được chia làm ba, quan trọng nhất là vế đầu tiên đều do tiểu thư nói trước.
Ngôn đại lão gia không thể không thừa nhận tên Bạch tiểu tử ở cách vách kia đã tìm cách “ phi lễ” nữ nhi bảo bối của mình suốt mười hai năm. Từ lúc năm tuổi nhìn thấy nữ nhi bảo bối thì hắn bắt đầu sử dùng mọi phương pháp, không ngại ở bất kỳ địa phương nào để thực hiện ý đồ đen tối là hôn trộm nữ nhi đáng yêu. Ngôn đại lão gia thực sự tức giận, hận không thể giết chết tên xú tiểu tử kia, làm cho Bạch gia tuyệt hậu.
Hùng hùng hổ hổ là vậy nhưng nghĩ tới hai chữ tri phủ thì lại nhịn. Đáng giận là Ngôn đại lão gia càng nhịn, tên xú tiểu tử kia càng được nước lấn tới, rốt cuộc là đã tới một trăm hai mươi bảy lần. Nếu tin này truyền đi thì còn ai dám đến Ngôn gia hắn làm rể chứ.
Ngôn Đại lão gia thật sự là hận a hận a! trong lòng hung hăng giày xéo, chém giết xú tiểu tử kia một ngàn lần.
Nhìn thấy phụ thân tức giận đến trán nổi gân xanh, Ngôn Sơn Thất rốt cuộc không ngồi yên nữa, đứng dậy rời đi
“Bảo bối, đi đâu vậy?”
“Tiểu thư, dùng bữa xong đã” Ngôn Tiểu Thanh mở đầu
“Không có chuyện gì thì về phòng đi” Ngôn Tiểu Lục bổ sung
“Chì cầu thanh tĩnh, không ai quấy nhiễu” Ngôn Tiểu Lam hiểu ý mà chốt hạ
“Nghỉ ngơi.” Ngôn Sơ Thất bỏ lại hai từ rồi nhanh chóng rời đi.
Ngôn Đại lão gia rốt cục nhịn không được nữa, nữ nhi ơi, nữ nhi à, ngươi…ngươi…ngươi bộ dạng như thế thì sao có thể tìm được rể hiền cho ta chứ. Ai đâu mà thích một thê tử ít lời như vậy chứ, nói thêm vài chữ sẽ chết sao, nữ nhi bảo bối ơi.
Không được, không được, tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy được.
Ngôn Đại lão gia vung tay hét lớn “ người đâu, thay ta dựng lôi đài, ta muốn cho nữ nhi bảo bối của mình luận võ chiêu phu, trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày, nếu ta không gả được nữ nhi thì ta liền sửa thành họ Bạch”