Tiếng la thảm thiết nghe như đau đến tâm tê phế liệt.
Ánh sáng màu vàng xuyên qua lưng, từng chút một như muốn lột da rút gân, mỗi chút di chuyển lại đau đến chết đi sống lại.
Không có máu, không có thịt nhưng so với bị đao cắt còn khó chịu hơn nhiều.
Tiên gia trừng phạt, chính là như vậy, xuyên thấu da thịt ngươi, cắt bỏ tiên cốt của ngươi, để ngươi trở mắt nhìn tiên cốt tiên tu mình tu luyện mấy ngàn năm mới thành từ từ bị róc khỏi cơ thể. Từ nay về sau, tiên không phải tiên, thần cũng không phải, người chẳng ra người, quỷ cũng không xong. Từ nay về sau thân thể trống rỗng, phiêu đãng lãng du…
Kim quang hiện lên!
Một đoạn tiên cốt như ngọc bàn được rút ra từ lưng của Bạch Tử Phi.
“A!” Bạch Tử Phi đau đến kêu rên thành tiếng, té ngã xuống đất, mồ hôi từng giọt, từng giọt chảy xuống, đọng thành vũng nhỏ trên mặt đất…
Ngôn Sơ Thất đưa tay che miệng, không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy trong ao nước, nước mắt tuôi rơi như chuỗi châu đứt, hai mắt mơ hồ làm nàng nhìn không rõ cảnh tượng trước mắt.
Quân Mạc Ức chau mày nhìn Bạch Tử Phi té gục trên đất “ trên người tiên nhân có tổng cộng 284 tiên cốt, hắn chỉ mới bị rút có 7 cái, nếu bị rút hết tiên cốt…”
Có lẽ sẽ y như người chết
Quân Mạc Ức không nói thêm, nước mắt của Ngôn Sơ Thất lại đổ như mưa.
Nhưng nếu nghĩ Ngôn Sơ Thất chỉ biết đứng yên mà khóc thì lầm rồi.
Nàng đưa tay gạt đi nước mắt, trịnh trọng nói với Quâ Mạc Ức “ nói cho ta biết, làm cách nào để cứu được hắn”
Quân Mạc Ức giật mình kinh ngạc
Nữ tử này quả thật không giống phàm nữ bình thường, người ta nghe tới thần tiên yêu ma đã bỏ chạy mất dép, nữ tử này chẳng những không sợ, còn hỏi hắn làm cách nào để cứu người. Chuyện này làm Quân Mạc Ức nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. Nữ tử này quả nhiên có thể làm cho ngay cả thần tiên cũng đối với nàng nhất kiến chung tình.
“Ngươi muốn cứu hắn? nói dễ làm khó a. Liệt ngục là một nơi cực kỳ đáng sợ, phàm nhân các ngươi không thể tưởng tượng nổi đâu. Đó là địa ngục của thần tiên, yêu ma, phàm nhân căn bản không thể đi vào, nếu có vào thì cũng vạn kiếp bất phục…”
Ngôn Sơ Thất vẫn nhìn hắn chằm chằm, biểu tình không chút sợ hãi mà còn kiên định “ xin ngươi nói cho ta biết”
Quân Mạc Ức kinh hãi trừng mắt với nàng “ ngươi không nghe ta nói gì sao?”
“Nghe được.” biểu tình của Ngôn Sơ Thất vẫn bình tĩnh “ xin ngươi nói cho ta biết”
Quân Mạc Ức trừng to mắt nhìn Ngôn Sơ Thất, thấy nàng một thân hồng y, hai mắt tỏa sáng, hồng y kia giống như không phải gả y mà ngọn lửa từ địa ngục, mãnh liệt thiêu đốt. Quâ Mạc Ức đột nhiên cảm thấy nội tâm rung động.
Nữ tử như vậy, biểu tình như vậy thực làm người khác hâm mộ.
“Ta không thể. Liệt ngục kia thần tiên không thể tới, chỉ có cô hồn dã quỷ mới có thể bị giam nơi đó” Quân Mạc Ức nhìn nàng “ tra tấn nơi đó dù thâm tình cỡ nào cũng bị dọa lui, Ngôn Sơ Thất, liệt ngục đó không biết cái gì là tình yêu và nước mắt, chuyển thế luân hồi luôn là nỗi khổ của phàm nhân mà thôi”
“Tra tấn? Dọa lui? Chuyển thế chuyển sang kiếp khác. . . . . .” Ngôn Sơ Thất thản nhiên nở nụ cười “ Thiên Quân, chẳng lẽ ngươi quên chuyện của tam ca và tẩu tử của ta sao? cho dù chuyển bao nhiêu đời bao nhiêu kiếp, cho dù trở thành yêu, chỉ cần có hi vọng thì dù đem linh hồn của mình giao cho quỷ cũng có là gì”
Nhắc tới Ngôn Sơ Tam và Điệp Lạc, Quân Mạc Ức không khỏi rùng mình.
Nữ tữ vì người yêu nhảy vực tự tử, không quên người tình lang cho nên tình nguyện đem linh hồn của mình cho yêu ma, hóa thân thành bướm yêu chờ đợi ngàn năm, cho đến khi hắn chuyển thế chỉ để gặp lại hắn. Yêu như vậy thì sinh tử luân hồi có tính là gì? Yêu như vậy, cho dù lửa thiêu cũng có sá chi?
“Điệp Lạc…”
“Ta từng oán hận ngươi vô tình tàn nhẫn với tẩu tử như vậy, nhưng ta biết ngươi chẳng qua là muốn tốt cho ta ca ta. Nhưng mà Thiên Quân, có đôi khi ngươi dùng bất kỳ cách gì cũng không thể cản được tình yêu của bọn họ. Nếu kiếp sau tam ca ta gặp lại tẩu tử, dù là yêu hay ma, bọn họ cũng sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ”
Quân Mạc Ức nghe vậy thì có chút đăm chiêu
Hắn hơi mở lòng bàng, một chấm sáng nhỏ lập tức nhảy ra “ các ngươi nghĩ ta thực sự vô tình đến mức phá hủy yêu thân của Điệp Lạc, thu yêu hồn của nàng sao? thực ra ta chỉ giúp nàng trừ bỏ yêu cốt, để hồn phách của nàng có thể chuyển thế luân hồi. Hiện tại có lẽ nàng đang ở trong một gia đình hạnh phúc, chậm rãi lớn lên rồi sẽ có một ngày nàng gặp lại Ngôn Sơ Tam. Khi đó bọn họ nhất định sẽ có một tương lai hạnh phúc”
Giờ tới phiên Ngôn Sơ Thất giật mình kinh hãi “ngươi không có thu hồn phách của tẩu tử?”
Quân Mạc Ức lắc đầu.
“Ta mặc dù không hiểu tình yêu chốn nhân gian, nhưng cũng không quá vô tình. Bọn họ thực lòng yêu nhau lại không thể ở gần nhau, ta chẳng qua là thuận tiện giúp bọn họ một chút”
Tâm của Ngôn Sơ Thất chợt thấy ấm áp.
Vẫn nghĩ Quân Mạc Ức lãnh khốc vô tình, không ngờ hắn đúng là giúp cho tam ca và tẩu tử, không để cho bọn họ rơi vào kết cục bi thảm.
Ngôn Sơ Thất ngước nhìn Quân Mạc Ức, trong lòng sinh cảm giác kính nể. Ai nói thần tiên lạnh lùng, vô tình không hiểu chân tình? Cho dù lạnh lùng, vô tình thì sâu thẳm trong lòng vẫn có chút tình. Quân Mạc Ức quả đúng như tên của hắn…
“Thiên Quân, ta thay tam ca cảm ơn ngươi”
Quân Mạc Ức không để chuyện này trong lòng
“Đều là chuyện đã qua, vấn đề trước mắt là Bạch Tử Phi cởi bỏ tiên cốt xong sẽ bị đày đến liệt ngục, nơi đó ta cũng không thể xuống nên cũng không cứu được hắn”
“Thiên Quân đã nói chỉ có cô hồn dã quỷ mới có thể vào liệt ngục phải không?” Ngôn Sơ Thất chăm chú nhìn hắn.
Quân Mạc Ức đột nhiên cảm giác như lưng bị một lưỡi đao lạnh băng xuyên thấu
Nhìn đôi mắt trong suốt của nàng lóe sáng, hắn tựa hồ như nhận ra gì đó
“Ngôn Sơ Thất, ngươi không thể…”
“Sơ Thất…”
Quân Mạc Ức còn chưa nói xong, phía sau đã vang lên tiếng của Vân Tịnh Thư
Sơ Thất xoay người liền thấy một nam tử một thân hồng y đứng sua mình.
Hôm nay là ngày vui của hắn, lúc này vốn là thời điểm động phòng hoa chúc của nàng và hắn nhưng giờ khắc này hắn và nàng lại đứng nơi hành lang thủy tạ, dù cả hai cùng mặc hồng y nhưng tâm lại không tương đồng với nhau.
Vân Tịnh Thư yên lặng đứng đó, biểu tình trên mặt vẫn rất bình tĩnh, giống như chuyện hôn lễ không thành, mọi người huyên náo, huynh đệ Ngôn gia cãi nhau đều không liên quan tới hắn. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng, giống như ngày xưa, nhẹ giọng hỏi
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Quân Mạc Ức nhìn hắn, nội tâm cũng kinh ngạc.
Hắn trước giờ ở trần gian cũng gặp được không ít nhân vật kỳ lạ, không nói tới Ngôn Sơ Thất, Vân Tịnh Thư anh tuấn phong lưu như thế nhất định không phải là nhân bình thường chốn nhân gian, Bạch Tử Phi còn muốn bọn họ hạnh phúc bên nhau, chẳng phải rất buồn cười?
Ngôn Sơ Thất nhìn Vân Tịnh Thư, sắc mặt hơi có chút áy náy
“Vân công tử, hôm nay. . . . . .”
“Không cần phải nói gì” Vân Tịnh Thư vung tay lên “ ngươi còn chưa nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì”
Ngôn Sơ Thất rùng mình.
Nàng và Vân Tịnh Thư luôn cho cảm giác ăn ý kỳ lạ, giống như khi gặp thảm án ở Vân môn ngày đó. Lúc này hắn hỏi nàng cũng không đáp, chỉ lẳng lặng chỉ tay về phía mặt ao
Hình ảnh Bạch Tử Phi mồ hôi đầm đìa, đau đớn té gục trên đất đập vào mắt Vân Tịnh Thư.
Hắn không còn giữ được vẻ bình tĩnh như trước
“Bạch huynh. . . làm sao để cứu được hắn?”
Quân Mạc Ức chớp mắt, không ngờ Vân Tịnh Thư lại hỏi một câu y chang Ngôn Sơ Thất, hoàn toàn không nghĩ tới quan hệ của hắn và Bạch Tử Phi mà chỉ một lòng muốn cứu người.
“Không thể cứu”
“Như thế nào là không thể?” Vân Tịnh Thư trừng mắt “ ngươi không phải là Tuần Sử Thiên Quân bảo hộ tam giới sao? sao có thể ngươi cũng không cứu được?”
Quân Mạc Ức nhíu mày “ ta là thiên quân bảo vệ cho tam giới, còn nơi đó là liệt ngục tầng thứ mười chín ở âm ty, bị đày tới đó không phải là ác quỷ thì cũng là người tội ác tày trời, phải chịu lửa thiêu đốt thịt da để trả nợ những gì mình đã gây ra. Nơi như thế làm sao thần tiên có thể tới? càng không nói là phàm nhân, nơi đáng sợ như vậy vượt xa tưởng tượng của các ngươi, chỉ cần bước vào một bước sẽ bị lửa nơi đó thiêu đốt thành tro”
Vân Tịnh Thư giật mình
Bạch Tử Phi lại bị đày tới nơi thống khổ như vậy.
Bị lửa thiêu đốt lại không thể chết, chỉ có thể chịu sự tra tấn hết ngày này qua tháng khác. Đây quả là cực hình thảm khốc nhất, hoàn toàn có thể so với tra tấn dành cho ác quỷ.
“Như thế, làm sao bây giờ? !” Vân Tịnh Thư nhịn không được lại nhìn
Một mảnh lửa đỏ phản chiếu lên mặt ao
Bạch Tử Phi bị rút tiên cốt, đau đến ngất đi.
Các tiên quan hành hình vẫn lạnh lùng dùng kim quang đao loại bỏ tiên cốt của hắn, từng chút từng chút rút tiên cốt như bàn ngọc từ thân thể hắn, thân thể Bạch Tử Phi cũng theo đó mà lạnh dần, mồ hôi tuôn như tắm…
Dù cắt bỏ tiên cốt không thấy máu chảy nhưng có thể cảm giác được sự đau đớn tới tâm tể phế liệt.
Quân Mạc Ức nhíu mày, không đành lòng nhìn thêm
Thần tiên bị rút tiên cốt cũng không khác gì phàm nhân bị mổ bụng moi tim.
Không biết Bạch Tử Phi có thể chịu đựng cho tới lúc bị lửa thiêu hay không, hay là…
Bạch tiểu tiên này thực sự là đầu óc bị hỏng mất rồi, vì để Ngôn Sơ Thất không bị trừng phạt, để nàng có thể khỏe mạnh, bình an trôi qua một đời mà tình nguyện dùng tiên mệnh của mình để đánh đổi.
Rõ ràng là đầu bị hỏng rồi.
Cả hai người, Bạch Tử Phi và Ngôn Sơ Thất.
Vân Tịnh Thư cũng không thể nhìn tiếp.
Ngôn Sơ Thất vỗ vỗ vai hắn “ Vân công tử, những lời ta nói với ngươi khi ở sảnh đường, ngươi nhất định phải nhớ rõ”
Vân Tịnh Thư chau mày.
“Xin ngươi thay ta chiếu cố cho gia phụ, những gì Sơ Thất thiếu ngươi, kiếp sau nhất định sẽ trả lại”
Ngữ khí của nàng thật bình tĩnh, thậm chí nói xong còn mỉm cười.
Vân Tịnh Thư cảm giác khó hiểu
Quân Mạc Ức cũng chăm chú nhìn nàng.
“Thiên Quân, ngươi nói phàm nhân và thần tiên không thể tới đó, như vậy biến thành quỷ thì có thể nhìn thấy hắn phải không?”
Trong khi hai nam nhân còn chưa hiểu hết ý nàng thì Ngôn Sơ Thất đã đột ngột rút bội kiếm bên hông Vân Tịnh Thư cứa mạnh vào cổ.
Phốc …
Máu tươi phun trào…
“Sơ Thất”
“Sơ Thất”
Quân Mạc Ức và Vân Tịnh Thư cùng thất thanh la to
Không thể tin vào những gì xảy ra trước mắt.
Ngôn Sơ Thất.
Nữ tử trầm mặc mà tinh tế, vì cứu người trong lòng mà lựa chọn phương thức thảm thiết nhất. Nàng tự vẫn, chấm dứt sinh mạng của mình,biến mình thành quỷ để đi theo hắn.
Ngôn Sơ Thất một thân hồng y ngã xuống.
Truy nguyệt lưu tinh kiếm lạnh như băng từ cổ nàng rơi xuống đất.
Máu tươi nhỏ giọt tựa như từng cánh hoa nở bừng trên mặt đất, làm nổi bậc dung nhan tuyệt mỹ của nàng, cũng làm cho người ta cảm động.
Quân Mạc Ức trân trối nhìn nàng.
Quá ngốc. Ngốc hết chỗ nói.
Ngươi ta ước hẹn đến trăm năm
Nhân sinh, chính là một giấc mộng.
Thần tiên, chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng.
Cô đơn, tịch mịch, trong trẻo nhưng lạnh lùng, trừ bỏ khung cảnh đẹp hơn, có thể giơ tay đụn được mây, lại có không khí trong lành thì thần tiên còn gì để so với nhân gian đâu?
Bạch Tử Phi đang nằm trên mặt đất.
Tựa hồ cảm giác được tia nắng ấm áp của mặt trời chiếu xuống.
Giống như đôi mắt to tròn trong suốt của Ngôn Sơ Thât đang lặng lẽ nhìn hắn, ấm áp dạt dào.
Sơ Thất…Sơ Thất…Sơ Thất.
Nghĩ tới nàng lại nhịn không được mà vươn tay, tựa hồ như chỉ cần vươn tay ra là có thể nắm được tay nàng, có thể cầm được tia ấm áp cuối cùng kia.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy cảm kích mình vì đã đánh rơi Hỗn Thế đan như bây giờ, thì ra khi toàn bộ tiên cốt bị rút hết, tiên tu cũng không còn lại cảm thấy thân thể mình nhẹ nhàng như vậy…cũng chưa từng hối hận vì đã ở lại nhân gian suốt mười lăm năm.
Mười lăm năm.
Trong suốt thời gian này mỗi ngày đều gặp nàng, đều gọi tên của nàng, nhìn thấy cặp mắt trong suốt của nàng, nhìn nàng mỉm cười…Vào lúc mọi thứ đều trở nên xa xôi và mơ hồ thì chỉ còn tên nàng, khuôn mặt tươi cười của nàng, ánh mắt trong suốt của nàng khắc sâu vào lòng hắn. Không còn tiên cốt, không có tiên tu, thân mình trở nên bay bổng, cảm giác ở gần nhân gian hơn…
“Uy, đứng lên! Giả chết sao?.”
Không biết là ai, đột nhiên đạp mạnh vào chân hắn.
Tia ấm áp lập tức biến mất, hình ảnh Ngôn Sơ Thất mỉm cười cũng không còn, chỉ có cảm giác đau đớn nhăc nhở hắn sự thật vô tình…
Hắn không phải đang ở gần nhân gian, hiện tại hắn rời xa nhân gian, thần tiên giới cũng trở nên rất xa xôi.
Hắn sắp tiến vào âm ti, sắp bị đưa tới liệt ngục, nơi mà ngay cả quỷ hồn cũng không muốn tới.
Nơi đó là chỗ trừng phạt ác quỷ, thiêu đốt ác nhân trên trần thế. Nơi đó làm cho người ta chết đi sống lại, sinh tử không thể tự kiểm soát, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể mình bị lửa thiêu đốt.
Bạch Tử Phi đột nhiên mỉm cười tang thương.
Hai ngục tốt bên cạnh không chút kiên nhẫn, hung hăng nói “ đừng hòng giả chết, mau đứng dậy, ta cũng chẳng thích tới cái địa phương quỷ quái kia, ngươi còn tưởng ngươi vẫn là thần tiên nên không thèm để mấy ngục tốt như chúng ta vào mắt sao? không đánh ngươi mấy cái là đã tiện nghi cho ngươi rồi, đi mau”
Thiết lên trong tay ngục tốt đột nhiên xả xuống, Bạch Tử Phi liền thấy hai vai đau nhức.
Đây chính là chiêu đải đặc biệt của bọn họ.
Người tốt, bọn họ sẽ nhanh chóng dẫn đi đầu thai chuyển thế, còn đối với kẻ ác, bọn họ sẽ dùng khóa hồn liên xuyên qua xương quai xanh, cho ngươi vừa khẽ nhúc nhích là đau đến chết đi sống lại, hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, đau đớn không cùng. Bị khóa như vậy còn ai dám đào tẩu? còn ai dám không theo?
Bạch Tử Phi bị bọn họ xỏ xích vào xương quai xanh, đau đến hít thở không thông. Cảm giác đau đớn này không bằng khi bị trừ bỏ tiên cốt, cũng không đổ máu nhưng cảm giác bị xích xỏ qua xương quai xanh làm cho hắn thấy đau y như phàm nhân. Hắn chỉ cần hô hấp thôi là đổ máu, chỉ cần di chuyển là đau nhức, máu nhỏ giọt theo từng bước chân của hắn.
Nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lại có chút vui mừng.
Hắn rốt cuộc không còn là thần tiên cao cao tại thượng nữa, vui sướng vì hắn cuối cùng cũng giống nàng, trở thành một phàm nhân.
Phàm nhân, phàm nhân a!
Hắn hâm mộ phàm nhân biết mấy, hâm mộ thân phận này cỡ nào. Hắn hi vọng ngày nào đó mình giống như Vân Tịnh Thư trở thành một phầm nhân bình thường, như vậy hắn có thể ở bên cạnh nàng, nắm tay nàng cho đến vĩnh viễn.
Bạch Tử Phi nhịn không được liền ngẩng đầu lên, nhìn lên không trung
Không trung ở âm quỷ ti vĩnh viễn đều là hắc ám, đỏ đậm.
Không có chút ánh sáng…
Nhưng khóe môi Bạch Tử Phi vẫn không nhịn được mà nhếch lên, nàng có lẽ là đã nghe lời hắn, giờ phút này đang cùng Vân Tịnh Thư thành thân. Nàng mặc gả y đỏ thẫm nhất định sẽ rất xinh đẹp, kiều diễm. Nàng nhất định là tân nương xinh đẹp nhất thiên hạ, hắn thực mong có thể nhìn thấy nàng lúc này, cho dù nàng không phải là tân nương của hắn cũng mong chỉ cần liếc nhìn một cái…
“Đi mau!” Ngục tốt bất mãn , lại rống to, kéo dây xích trong tay.
Bạch Tử Phi đau đớn, lảo đảo đi về phía trước.
Máu lại nhỏ giọt theo mỗi bước chân của hắn.
Dọc theo đường đi, cứ vậy mà nghiêng ngả lảo đảo, máu tươi nhỏ giọt cho tới tận liệt ngục.
Không biết đi được bao lâu,đau bao lâu, thiên hôn địa ám, máu chảy thành sông.
Bỗng nhiên trong đám quỷ hồn đang xếp hàng phía xa nổi lên một trận xôn xao, bên cầu Nại Hà đột nhiên hiện lên u quang lục bích…
Các quỷ hồn kêu to, vội né sang một bên, đội ngũ vốn xếp hàng chỉnh tề trở nên lộn xộn, ngay cả quá canh của Mạnh Bà cũng bị ảnh hưởng. Mạnh Bà sợ hãi, muốn giữ lấy nồi canh vong hồn mà lại không có biện pháp.
Bên cầu Nại Hà loạn thành một đoàn.
Hai ngục tốt áp giải Bạch Tử Phi thấy vậy liền thét to “ chết tiệt, ái dám quấy rối ở đây?”
“Nhanh đi hỗ trợ, để các quỷ hồn này chưa ăn canh Mạnh Bà đã qua cầu thì không ổn lắm”
Hai ngục tốt âm ty tay cầm thiết khóa, lập tức chạy về phía cầu Nại Hà.
Bạch Tử Phi chịu đau, không thể không chạy theo bọn họ.
Đến bên cầu, ngục tốt lớn giọng hỏi “ là người nào to gan lớn mật dám náo loạn ở âm ty?”
“Những tiểu hồn này mau về xếp hàng, còn ở đây ồn ào, chẳng lẽ không muốn chuyển thế sao?” vừa nói vừa rút hoàn hồn tiên bên hông quất túi bụi vào nhóm hồn phách đang mất trật tự.
Vốn muốn cho các hồn phách trật tự trở lại ai ngờ lại làm cho loạn thêm.
Trong lúc nhất thời, bên cầu Nại Hà tiết thét chói tai, tiếng rên la, tiếng roi quất vang lên hỗn loạn.
Trong lúc hỗn loạn, một cơn gió lạnh thổi qua, tiếng gió phần phật.
Bên cầu Nại Hà một chiếc khăn trắng như tuyết tung bay trên gió, trên khăn là dòng chữ được viết bằng máu đỏ tươi:
Ngươi ta ước hẹn đến trăm năm. Nếu ai chín mươi bảy tuổi chết, bên cầu Nại Hà đợi ba năm.
Bạch Tử Phi bỗng nhiên đứng lại.
Mặc cho hai ngục tốt ra sức ổn định các quỷ hồn, mặc cho khóa hồn tiên cạ sát vào xương quai xanh làm hắn đau đến ứa nước mắt.
Máu chảy như suối nhưng hắn lại không biết đau.
Chỉ kinh ngạc ngây ngốc đứng yên một chỗ nhìn huyết khăn tung bay trong gió.
Hỗn loạn dần trật tự trở lại,
Bên cầu Nại Hà là một linh hồn mờ ảo mặc gả y đỏ như lửa, tay cầm bích u kiếm…người kia đứng bên cầu, nhìn hắn thản nhiên mỉm cười
Phốc …
Bạch Tử Phi hộc máu, ngã xuống bên cầu.
Sơ Thất.
Hắn lại thấy nàng chết đi.
Nha đầu ngu ngốc nhất thiên hạ kia, vì nhìn thấy hắn bị phạt mà chấm dứt tính mạng của mình…
“Ngươi có khỏe không?”
Linh hồn kia đi đến bên cạnh Bạch Tử Phi, muốn nâng hắn dậy.
Hai ngục tốt bối rối, tức giận kêu to “tiểu quỷ hồn, ngươi vốn nên nghe lệnh mà chuyển thế đầu thai, sao còn ở đây làm loạn, mau về hàng đi, chúng ta sẽ không phạt ngươi”
Ngôn Sơ Thất không để ý tới bọn họ, đưa tay đỡ Bạch Tử Phi lên, nào ngờ vừa nhìn thấy thì chấn động.
Trước ngực hắn máu đọng thành từng khối, vết máu đỏ tươi nhìn rất ghê người cũng làm cho người ta phải đau lòng, thậm chí bên khóe môi hay cười ngày nào cũng không ngừng trào máu tươi…
Ngôn Sơ Thất ôm lấy hắn “ Tử Phi, Bạch Tử Phi. Ngươi tỉnh, mau tỉnh ah…ngươi sao lại thành như vậy?”
Nữ tử vừa rồi còn uy phong lẫm liệt, đứng bên cầu Nại Hà mỉm cười, giờ nhìn hắn bị trọng thương mà nước mắt rơi như mưa.
Bạch Tử Phi nghe nàng gọi tên hắn.
Cảm giác như mình đang nằm mơ, trong giấc mộng thấy được nụ cười của nàng, nghe được âm thanh của nàng, cảm giác được sự ấm áp của nàng… lại cảm thấy thực xa xôi, vĩnh viễn không thể nào gặp lại. Thế nhưng huyết khăn tung bay trong gió, lời thơ trên khăn…còn có thân ảnh đứng bên cầu Nại Hà mỉm cười nhìn hắn…
Bạch Tử Phi lập tức mở mắt.
Thực sự nhìn thấy đôi mắt to tròn ngập nước của Ngôn Sơ Thất đang nhìn hắn.
Bạch Tử Phi nội tâm chấn động, suýt chút nữa là trào nước mắt, sợ hãi nắm lấy tay nàng “ nha đầu, ngươi điên rồi”
Đúng vậy, nàng điên rồi!
Hiện tại nàng, rõ ràng chỉ là một linh hồn, giống như lúc ở Bàn Vân sơn nhưng vẫn luôn gắt gao ở bên cạnh hắn, muốn bảo hộ bình an cho hắn. Tuy nhiên lúc ở Bàn Vân sơn nàng chỉ là hồn phách rời thể,thân thể của nàng vẫn còn ở nhân gian, còn lúc này là âm quỷ ty, trừ phi người đã chết, hồn phách mới có thể tiến vào, nếu không thì ngay cả thượng tiên như Quân Mạc Ức cũng không thể bén mảng.
Nha đầu Ngôn Sơ Thất có thể xuất hiện ở đây, như vậy…như vậy nàng nhất định đã không còn thân thể, là nàng…đã chết.
“Ta điên rồi? Ta cũng không biết.” Ngôn Sơ Thất nhìn hắn, hai mắt tỏa sáng “ ta chỉ biết ta muốn cứu ngươi”
“Ngươi làm thế nào để cứu ta?” Bạch Tử Phi nhìn nàng, trong lòng ngũ vị tạp trần, vừa đau lòng, vừa kinh hỉ, lại có khổ sở, đau thương “ nha đầu ngốc này, đây là nơi nào chứ, cho dù ngươi có vào, có năng lực thì đã thế nào? sao không chịu nghe lời ta nói, ở lại nhân gian, cùng Vân Tịnh Thư thành thân, vĩnh viễn…”
“Vĩnh viễn hạnh phúc, phải không?” Ngôn Sơ Thất chớp mắt nhìn hắn, lại chỉ gả y đỏ thẫm trên người “ ta cũng đã nghe lời của ngươi, nhưng hạnh phúc hay bất hạnh thì chỉ có ta mới biết, ta nhất định phải cứu ngươi. Ngươi đã bị tiên giới trừ bỏ, ngoài ta thì còn ai có thể ở cạnh ngươi?”
“Nhưng mà Sơ Thất” Bạch Tử Phi nắm tay nàng, nàng có biết mình hiện tại là gì không? không có thân thể, tương lai nàng chỉ có thể là một cô hồn lang thang mà thôi.
“Không có gì” Ngôn Sơ Thất vung tay lên “ người cũng được, tiên cũng thế, hồn cũng tốt, chỉ cần ở bên cạnh ngươi, dù biến thành gì ta cũng không sợ”
Bạch Tử Phi trừng mắt nhìn Ngôn Sơ Thất, không biết nói gì chỉ có nước mắt thi nhau rơi xuống.
Nữ tử này, hắn liều mạng muốn bảo hộ nàng bình an, nàng lại vì hắn mà từ bỏ tính mạng để tới cứu hắn. Mười lăm năm ở nhân gian lại cho hắn tình cảm mà tu hành một ngàn năm trăm năm cũng không có được.
Ân tình này làm cho hắn không thể mở miệng cũng không thể đối mặt
“Tiểu hồn, mau trở về xếp hàng”
Hai ngục tốt âm ty thấy bọn họ ở cùng một chỗ thì tức giận không thôi, vung tay hung hăng kéo Bạch Tử Phi lại gần
“A” Bạch Tử Phi đau đến suýt phun máu.
Ngôn Sơ Thất nhanh chóng vung kiếm lên…
Răng rắc!
Hai tiếng giòn tan, bích u kiếm trong tay nàng đã chém đứt thiết liên vẫn chế trụ Bạch Tử Phi.
Hai ngục tốt mất đà, suýt chút nữa là té nhào, nhìn lại thì khóa hồn liên đã thành hai mảnh.
“Tiểu quỷ hồn, ngươi dám phá hư khóa hồn liên, lá gan cũng quá lớn ah. Hôm nay các ông sẽ bắt ngươi trở về, cho ngươi trọn kiếp không được siêu sinh”. Hai ngục tốt thấy nàng càng ngày càng lớn gan, không chỉ đại náo cầu Nại Hà,còn dám chặt đứt khóa hồn liên thì tức giận đến phồng mang trợn má.
Ngôn Sơ Thất lập tức kéo Bạch Tử Phi “ chúng ta đi mau”
Bạch Tử Phi đã không còn tiên cốt, Ngôn Sơ Thất lại là một linh hồn, thân thể nhẹ bâng, phút chốc đã bay xa.
Bạch Tử Phi đau đến che ngực, có chút bối rối “ chúng ta đi đâu?”
“Đi nơi nào cũng được, chỉ cần chúng ta có thể ở cạnh nhau” Ngôn Sơ Thất huy bích u kiếm trong tay “ dù lên trời hay xuống địa ngục, chỉ cần chúng ta ở cạnh nhau, sinh tử không rời”
Âm hồn mới Ngôn Sơ Thất, tội tiên Bạch Tử Phi đại náo âm ty ngục, náo loạn cầu Nại Hài, tội không thể tha, lệnh cho các ngục ti toàn lực tróc nã, không được lưu tình, bắt bọn họ về chịu trừng phạt.
Lệnh truy nã Bạch Tử Phi và Ngôn Sơ Thất đã được ban hành khắp âm ty ngục, các ngục tốt tỏa đi bốn phương tám hướng, hận không thể lập tức bắt được hai kẻ to ga lớn mất kia. Nhất thời âm ty ngục vốn đã lạnh càng như vào mùa đông rét mướt, làm cho các hồn phách sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Ngôn Sơ Thất lôi kéo Bạch Tử Phi cứ thế chạy đi.
Bạch Tử Phi không còn là tiên, trên mình lại mang vết thương, máu lại chảy không ngừng, đau đớn vô cùng, cước bộ càng lúc càng chậm, được một lúc thì té ngã trên đất.
“Tử Phi” Ngôn Sơ Thất vội vàng đỡ lấy hắn “ ngươi thế nào? có khỏe không?”
Bạch Tử Phi sắc mặt tái nhợt, không còn chút khí lực “ Sơ Thất, ngươi đi đi…Nha đầu ngốc, ngươi không cần lo cho ta, mau trở về nhân gian đi, có lẽ Quân Mạc Ức còn có cách để cứu ngươi, còn ở lại nơi này e là thân xác ngươi đã lạnh, cho dù là thần tiên cũng không cứu”
“Không cần.” Ngôn Sơ Thất quật cường, cắn môi không nghe lời hắn
“Mau trở về đi” Bạch Tử Phi phất tay ra lệnh
“Không cần!” Ngôn Sơ Thất ương bướng đáp trả
“Ngươi. . . . . .”
“Ngươi muốn nói đạo lý gì với ta? Sinh lão bịnh tử, lục đạo luân hồi? ngươi vì cứu ta mà chịu trừng phạt, ta sao lại không thể vì ngươi mà vứt bỏ thân xách?” Ngôn Sơ Thất nắm tay hắn “ từ lúc gặp ngươi, ta sao có thể sống cùng người khác? Chẳng qua chỉ thấy có lỗi với ơn sinh thành dưỡng dục của phụ thân mà thôi, nếu có thể, ta hi vọng kiếp sau sẽ bồi thường cho bọn họ. Ta từ bỏ hôn lễ, quyết tâm đi theo ngươi thì sinh lão bịnh tử, lục đạo luân hồi gì đó, ta không màng tới. Chỉ cần ở cùng một chỗ với ngươi, cho dù lên trời xuống đất hay đời đời kiếp kiếp ở âm ty địa ngục, ta cũng không sợ hãi, tuyệt không sống tạm bợ. Đừng đuổi ta đi nữa, có được không?”
Bạch Tử Phi nắm tay nàng, hai mắt phiếm hồng “ Sơ Thất, không phải ta muốn đuổi ngươi đi, nhưng con đường của chúng ta không có tương lai, ở âm ty này, chúng ta có thể trốn đi đâu? Bọn họ cuối cùng cũng sẽ bắt được chúng ta…”
“Ta không sợ.” Ngôn Sơ Thất lắc đầu “ liệt ngục thì sao, tra tấn thế nào ta cũng sẽ ở cùng một chỗ với ngươi, cho dù chết, ta cũng muốn chết cùng ngươi”
“Sơ Thất”
Bạch Tử Phi không nói nên lời.
Duyên nợ của nàng và hắn không thể nói hết thành lời, đây chính là duyên nợ cả đời của bọn họ.