- Ô tiền bối, vãn bối đã không nhục sứ mạng, đại công cáo thành!
Ô Hải cũng phá lên cười :
- Giờ thì chỉ còn ba tên tiểu tử này nữa, hai ta hãy hiệp lực bắt giữ lấy chúng để giao cho Tiêu Diêu Quân...
Thốt nhiên, ngoài cửa sổ có tiếng nói :
- Ba tiểu bối ấy giao cho lão phu được rồi!
Mọi người đều giật mình sửng sốt, một lão nhân gù lưng, tướng mạo dữ dằn đang đứng ngoài cửa sảnh, bật cười hăng hắc và nói :
- Ba tên tiểu bối hà tất bận tâm, lão phu Vô Danh Tẩu đây là cánh tay tả hữu của Tiêu Diêu Quân, phụng mệnh đến đón người đây!
Ô Hải thoáng ngạc nhiên, chậm rãi nói :
- Theo bổn nhân được biết, dường như kề cận bên Tiêu Diêu Quân đâu có nhân vật như tôn giá?
Lão nhân lưng gù cười lạnh lùng :
- Lão phu đã xưng là Vô Danh Tẩu thì tất phải rất ít có ai biết, kể chi là các hạ, ngay như Đông Hải Ma Ngư Thạch Lỗi cũng chẳng biết lão phu nữa là.
Ô Hải lớn tiếng :
- Tiêu Diêu Quân đã phái tôn giá đến đây đón ai?
Lão nhân lưng gù nghiêm giọng :
- Tất nhiên là đón hai tiểu bối này đây! Còn nha đầu họ Lãnh có lai lịch khá lớn, ả ta đã biết việc này rồi thì phải giết đi diệt khẩu!
Ô Hải gật đầu :
- Rất hợp ý bổn nhân! Ba tên tiểu bối tầm thường này đâu cần tôn giá phải động thủ, để bổn nhân bắt lấy chúng trao cho tôn giá được rồi! Nhưng mà... có mang vật ấy đến chăng?
- Vật gì?
Ô Hải cười khẩy :
- Chả lẽ Tiêu Diêu Quân không đưa cho tôn giá mang Nhật Nguyệt bảo kính đến hay sao?
Lão nhân lưng gù mỉm cười :
- Thì ra các hạ nói về cái đó.
Đoạn thò tay vào lòng lấy ra hai chiếc kính đồng cổ, giơ lên nói :
- Tiêu Diêu Quân lẽ nào lại thất tín với các hạ.
Nhạc Quần hết sức kinh ngạc. Chàng nhớ Nhật Nguyệt bảo kính vốn đang ở trong tay sư phụ mình, sao giờ lại lọt vào tay lão nhân Vô Danh Tẩu này?
Ô Hải hét lên một tiếng quái dị, lao bổ vào Nhạc Quần.
Nhạc Quần đã cầm sẵn Quỷ Đầu trượng trong tay, trầm giọng quát :
- Sư muội hãy bảo vệ cho Linh Uyên, coi chừng lão già ngoài kia. Tiểu huynh ứng phó với Ô Hải không thành vấn đề đâu.
Vừa dứt lời đã quét ra liên tiếp bảy trượng. Khốn nỗi Ô Hải da dày thịt rắn, trúng một hai trượng chẳng thấm tháp gì, do đó, tuy Nhạc Quần có phần giành được thượng phong, song không thể nào đánh bại ngay được lão ta.
Lão nhân lưng gù bỗng lớn tiếng nói :
- Ô Hải, các hạ chớ nên xem thường tên tiểu tử đó, nếu bị hắn đánh trúng hai bên mạng sườn thì khốn...
Nhạc Quần chợt hiểu, biết chỗ chí mạng của Ô Hải là ở hai bên mạng sườn dưới nách, lập tức chuyển hướng tập trung tấn công vào hai nơi ấy. Thế là Ô Hải liền lâm vào tình thế bị động. Bởi không dám dang tay ra, nên lão ta chỉ có thủ chứ không thể tấn công, đành chịu đòn mà thôi.
Lúc này Lang Diện Thần đã ngã nhào xuống bên cạnh chiếc bàn bát tiên, hôn mê bất tỉnh.
Ô Hải bỗng gằn giọng quát :
- Lão tặc, ngươi giúp hắn hay là giúp lão phu hả?
Lão nhân lưng gù thản nhiên tủm tỉm cười :
- Lão phu là thuộc hạ của Tiêu Diêu Quân, đến đây là để đem người trở về phục mệnh, tất nhiên là giúp các hạ rồi!
Ô Hải trầm giọng :
- Đã giúp lão phu thì sao lại chỉ điểm cho tên tiểu tử này biết chỗ yếu hại chí mạng của lão phu?
Lão nhân lưng gù vẫn thản nhiên mỉm cười :
- Lão phu đâu có ý ấy, chỉ bởi các hạ quá ư khinh địch nên lão phu bắt buộc phải nhắc nhở đó thôi!
Nhạc Quần cười thầm nghĩ: “Lão nhân này thái độ xởi lởi, chẳng rõ dụng ý ra sao. Nếu lão ta là thuộc hạ của Tiêu Diêu Quân thì sao lại không hạ thủ với hai nàng?”
Ô Hải bị Nhạc Quần áp đảo đến luống cuống quay mòng mòng, miệng kêu oai oái liên hồi, cơ hồ không còn chống đỡ nổi nữa.
Nhạc Quần giở hết toàn lực, ngọn Quỷ Đầu trượng toát ra khí lạnh rợn người, chuyên tấn công vào huyệt Toàn Tâm giữa hai mạn sườn.
Lão nhân lưng gù bỗng lại lớn tiếng nói :
- Ô Hải, hãy cẩn thận đấy, nha đầu họ Lãnh trên mình có mũi tên vàng, bách phát bách trúng, nếu bị bắn trúng huyệt Toàn Tâm thì...
Ô Hải gầm vang :
- Lão tặc, rõ ràng người muốn hại ta...
Lãnh Tình Như bỗng được nhắc nhở liền lấy cung xuống và lắp tên vào, nhắm ngay Ô Hải thủ thế sẵn sàng.
Lão nhân lưng gù mỗi tay cầm một chiếc bảo kính, chú mắt nhìn Lãnh Tình Như.
Lãnh Tình Như vừa giương cung toan bắn, lão nhân lưng gù bỗng giơ Nhật Nguyệt bảo kính lên, chiếu hai luồng bạch quang vào thẳng mặt Ô Hải.
Ô Hải bị lóa mắt rống lên liên hồi, ngay khi ấy mũi tên vàng của Lãnh Tình Như đã rời khỏi cánh cung, cắm ngay huyệt Toàn Tâm của y.
Ô Hải rú lên một tiếng thảm thiết, rồi thì ngã lăn ra đất. Nhạc Quần ngoảnh lại nhìn lão nhân lưng gù, hỏi :
- Xin hỏi tiền bối đây là...
Lão nhân bỗng rướn thẳng người, gỡ mặt nạ xuống, cười nói :
- Quần nhi, ngay cả sư phụ cũng không nhận ra sao?
Nhạc Quần mừng rỡ reo vang :
- Sư phụ!
Đoạn nhào vào lòng Thập Tự Thủ Tư Mã Trường Hồng. Thủy Linh Uyên và Lãnh Tình Như cũng lập tức bước ra bái kiến.
Tư Mã Trường Hồng cười nói :
- Quần nhi, sắp làm cha đến nơi rồi mà vẫn còn trẻ con thế ư!
Nhạc Quần dằn dỗi :
- Ai bảo lão nhân gia mấy lần hiện thân đều cải dạng khác nhau, làm đồ nhi nóng ruột muốn chết được!
Tư Mã Trường Hồng nghiêm mặt :
- Tiểu tử ngươi biết gì kia chứ? Ô Hải này một thân tà công cao cường, không dùng chút tâm cơ thì rất khó mà chế ngự được. Nếu không bắt được y, sư cô ngươi và Vô Tâm cũng không thể nào phục nguyên được!
Nhạc Quần sực nhớ ra, bỗng hỏi :
- Sư phụ, Mã Đằng bảo lão là thân phụ Quần nhi...
Tư Mã Trường Hồng lắc đầu :
- Y không phải là thân phụ của ngươi, nhưng Mã Văn Viễn lại là ca ca ngươi!
Nhạc Quần chưng hửng :
- Vậy chứ Mã Đằng là ai?
- Là thân thúc phụ của ngươi!
- Còn gia phụ và gia mẫu đâu?
Tư Mã Trường Hồng thở dài :
- Hai người đã từ trần lâu rồi!
Nhạc Quần chợt buồn :
- Gia phụ mẫu đã chết như thế nào vậy?
Lệnh đường đã chết vì bạo bệnh sau khi sinh ra ngươi, còn lệnh tôn thì bị Mã Đằng hại chết!
Nhạc Quần nghiến răng :
- Gia phụ cũng là người trong giới võ lâm ư?
Tư Mã Trường Hồng nghiêm nghị :
- Lệnh tôn chẳng những là người trong giới võ lâm, mà hơn nữa thân thủ cực kỳ cao siêu, hơn Mã Đằng rất xa. Hồi mấy chục năm trước, nhắc đến Trung Nguyên Nhất Viễn Mã Vân Phi, chẳng ai không biết.
- Vì lẽ gì Mã Đằng lại hạ sát gia phụ?
Tư Mã Trường Hồng trầm ngâm :
- Việc ấy kể ra cũng chẳng thể trách Mã Đằng được, chỉ vì Tiêu Diêu Quân Thủy Thiên Ngao đã ép buộc đó thôi!
Ngưng giây lát, Tư Mã Trường Hồng vẻ đăm chiêu nói tiếp :
- Khi xưa mọi người cùng nhau lập Thủy Thiên Ngao là Tiêu Diêu Quân, chỉ lệnh tôn là không bằng lòng, bởi đã nhận ra Thủy Thiên Ngao là người nham hiểm, đầy dã tâm, nên đã cực lực phản đối.
Tư Mã Trường Hồng bùi ngùi nói tiếp :
- Nhưng lúc bấy giờ những kẻ ủng hộ Thủy Thiên Ngao quá nhiều, lệnh tôn thì thân cô thế cô. Sau khi Thủy Thiên Ngao hay biết, lập tức ép buộc Mã Đằng hạ sát lệnh tôn.
Nhạc Quần bỗng sầm mặt, phóng vào trong đại sảnh, bất giác sửng sốt kêu lên :
- Ồ! Lão tặc Mã Đằng đã biến mất rồi!
Tư Mã Trường Hồng thản nhiên :
- Đã được Mã Văn Viễn cứu đi rồi!
Nhạc Quần vẻ không tin :
- Đâu có lẽ! Khi nãy ngoài Ô Hải ra, thảy đều bị trúng độc, Mã Văn Viễn lẽ nào lại ngoại lệ?
Tư Mã Trường Hồng nghiêm giọng :
- Chính mắt sư phụ đã trông thấy, lẽ nào lại đi dối gạt ngươi sao?
Nhạc Quần chau mày :
- Tại sao sư phụ lại buông tha cho kẻ thù giết cha của đồ nhi?
Tư Mã Trường Hồng khẽ lắc đầu :
- Nỗi ân oán trong nhất thời cũng khó thể kể rõ được. Thật ra cái chết của lệnh tôn phải kể là tự tuyệt, Mã Đằng chỉ bị mang tiếng mà thôi!
Nhạc Quần nghiến răng căm hờn :
- Dẫu sao gia phụ cũng đã chết bởi tay lão ta, đồ nhi thề quyết phải báo thù!
Tư Mã Trường Hồng thở dài :
- Bỏ qua đi thôi! Sư phụ đành cho ngươi biết vậy! Khi xưa Mã Đằng phụng mệnh Thủy Thiên Ngao hạ sát lệnh tôn, trong khi ấy vợ con y lại ở trong tay Thủy Thiên Ngao, Thủy Thiên Ngao đã tuyên bố, nếu y mà không giết chết lệnh tôn thì sẽ hạ sát vợ con y.
Nhạc Quần rúng động cõi lòng :
- Mã Đằng vì muốn cứu vợ con, đã nhẫn tâm hạ sát huynh trưởng mình ư?
- Sự thật không phải là vậy! Lúc bấy giờ Mã Đằng quả nhiên hết sức khó xử, tuy không nỡ giết anh, nhưng cũng chẳng cam tâm vợ con bị Thủy Thiên Ngao hạ sát.
Nhạc Quần bỗng hỏi :
- Làm thế nào sư phụ biết được vậy?
- Sư phụ đã ngầm theo dõi nên mới hiểu rõ mọi sự!
Nhạc Quần bàng hoàng, song vẫn điềm tĩnh nói :
- Sư phụ đã chứng kiến tận mắt Mã Đằng sát hại gia phụ ư?
Tư Mã Trường Hồng buồn bã gật đầu :
- Đúng vậy!
Nhạc Quần cười đau xót :
- Vậy thì sư phụ chẳng phải là thấy kẻ lâm nguy mà không cứu giúp ư?
Tư Mã Trường Hồng nghiêm mặt :
- Cũng có thể nói như vậy! Nhưng sư phụ hãy chưa kể hết, khi nào ngươi hiểu hết toàn bộ sự thật rồi hãy trách sư phụ cũng chưa muộn mà!
Ngưng giây lát, Tư Mã Trường Hồng với giọng xót xa chậm rãi nói tiếp :
- Khi ấy Mã Đằng nấp ngoài cửa sổ, lệnh tôn thì đang luyện công trong phòng, nếu Mã Đằng muốn ra tay ám toán thì dễ như trở bàn tay. Nhưng sau một hồi đắn đo, Mã Đằng lại rón rén đi vào trong phòng, chờ cho lệnh tôn luyện công xong. Ngay khi ấy sư phụ cũng hết sức lấy làm lạ, tưởng đâu Mã Đằng làm hộ pháp cho lệnh tôn, nào ngờ Mã Đằng lại thẳng thắn tiết lộ ý đồ của Thủ Thiên Ngao với lệnh tôn. Mã Đằng cho biết vợ con y đã bị Thủy Thiên Ngao bắt giữ làm con tin, nếu không giết lệnh tôn thì vợ con ắt phải thảm tử. Sau khi rõ chuyện, sư phụ và lệnh tôn đều vô phương giải quyết. Lệnh tôn và Mã Đằng đều đau khổ rơi lệ. Sau cùng lệnh tôn đã nhất quyết hy sinh bản thân mình để cứu vợ con Mã Đằng. Thử nghĩ xem, sư phụ còn biết làm sao hơn nữa! Vả lại, lệnh tôn đã cắn lưỡi tự tuyệt, sư phụ có muốn cứu cũng chẳng kịp.
Ba thanh niên đều đau buồn lặng thinh. Nhạc Quần thầm rơi lệ, cũng nhận thấy sự việc quả khó thể lưỡng toàn.
Hồi lâu, Nhạc Quần bỗng hỏi :
- Cuối cùng thì sao? Gia phụ đã tự tuyệt, vợ con Mã Đằng có thoát chết không?
Tư Mã Trường Hồng thở dài :
- Cuối cùng thì họ vẫn phải chết! Do đó Mã Đằng đã mang lệnh huynh Mã Văn Viễn đến đây ẩn cư, nhưng không lâu sau cũng bị Lang Diện Thần phát hiện.
- Em gái của Mã Văn Viễn có phải là em gái của đồ nhi chăng?
- Không phải! Nàng ta là con gái của kế thất Mã Đằng, nhưng bà ấy cũng đã mất tích hồi mấy năm trước, có lẽ bị Thủy Thiên Ngao sát hại rồi.
Thủy Linh Uyên bỗng xót xa nói :
- Gia phụ quả là tàn ác, thật khiến vãn bối vô cùng hổ thẹn...
Tư Mã Trường Hồng nghiêm giọng :
- Nha đầu ngươi bất tất tự trách. Hai chị em ngươi xuất thân từ trong bùn nhơ mà giữ được mình thanh khiết quả là đáng quý, Quần nhi sẽ không ngược đãi ngươi đâu.
Nhạc Quần bỗng hỏi :
- Xin hỏi sư phụ, chủ nhân Thất Trùng Thiên có phải là sư bá của đồ nhi chăng?
Tư Mã Trường Hồng nhẹ gật đầu :
- Phải! Nhưng hiện nay lại dường như là kẻ địch của chúng ta!
Lãnh Tình Như lớn tiếng :
- Sư thúc sao lại nói vậy? Theo như vãn bối được biết, gia phụ không hề có ác ý với sư thúc!
Tư Mã Trường Hồng mỉm cười :
- Những mong là vậy! Giờ thì sư phụ phải mang Ô Hải đi để làm cho Mai Nghinh Xuân và Vô Tâm phục nguyên!
Nhạc Quần bỗng quay sang Lãnh Tình Như hỏi :
- Sư muội để thể xác của Mai sư cô và Vô Tâm ở trong miếu kia là phụng mệnh gia sư ư?
Lãnh Tình Như gật đầu :
- Đúng vậy! Bằng không thì sư thúc đâu có giải cứu cho tiểu muội!
Nhạc Quần lại quay sang Tư Mã Trường Hồng hỏi :
- Sư phụ, còn mẹ con Hồ Điệp phải giải quyết sao đây?
Tư Mã Trường Hồng khẽ thở dài :
- Hãy buông tha cho họ đi! Họ là những kẻ hết sức đáng thương, nếu tiểu tử ngươi không chê ả nha đầu Hồ Tiểu Điệp thì...
Ông bỏ dở câu nói bởi hiểu cá tính đệ tử mình. Nhạc Quần thoáng cau mày :
- Nghe giọng điệu của Hồ Điệp, dường như khi xưa sư phụ đã từng có giao tình với bà ấy một thời gian, đến nỗi khiến tóc bà ấy trở nên bạc trắng mà có danh hiệu Bạch Phát Hằng Nga.
Tư Mã Trường Hồng lại thở dài :
- Mọi sự đã trở thành quá khứ, mong ngươi từ nay hãy thận trọng mà xử lý chữ tình, chỉ cần một chút bất cẩn là sẽ trọn đời hối tiếc!
Đoạn đi vào đại sảnh, lấy ra hai hoàn thuốc bỏ vào miệng mẹ con Hồ Điệp. Lát sau, Hồ Điệp hồi tỉnh trước, chợt thấy Tư Mã Trường Hồng đứng cạnh, bất giác cả giận, niềm căm hận đã tích tụ trong lòng những mấy mươi năm lập tức nổ tung, vung tay tát vào mặt Tư Mã Trường Hồng.
Tư Mã Trường Hồng vội lách người tránh khỏi, nắm lấy cổ tay Hồ Điệp, dịu giọng nói :
- Điệp muội sao lại làm vậy?
Hồ Điệp càng thêm tức giận, tung chân đã vào bụng dưới Tư Mã Trường Hồng, đồng thời há miệng phun ra một cái bong bóng trắng, chính là Tam sắc độc bào vô cùng lợi hại.
Tư Mã Trường Hồng lách người sang bên, há miệng hút mạnh, độc bào liền biến thành một làn khí đỏ, bay thẳng vào trong miệng Tư Mã Trường Hồng.
Hồ Điệp tức nghiến răng :
- Tư Mã Trường Hồng, hãy giết chết ta đi!
Tư Mã Trường Hồng nghiêm giọng :
- Điệp muội hãy bình tĩnh, ngu huynh rất hiểu tâm trạng của Điệp muội, nhưng muội hãy nghĩ kỹ lại xem, cảnh ngộ của hai ta có gì khác nhau đâu! Điệp muội có con gái, còn ngu huynh thì sao?
Hồ Điệp xẵng giọng :
- Ngươi tự nguyện sống độc thân trọn đời, can gì đến ta kia chứ?
Tư Mã Trường Hồng xót xa :
- Chuyện dĩ vãng bỏ qua đi thôi! Kể từ khi hay tin Mai Nghinh Xuân sư muội về làm vợ Thủy Thiên Ngao, lòng ngu huynh đã hoàn toàn nguội lạnh, nên đành nén đau cắt đứt mối chân tình của Điệp muội.
Hồ Điệp lạnh giọng :
- Nhưng tại sao lại tránh mặt Hồ Điệp này?
Tư Mã Trường Hồng giọng như rên siết :
- Đã biết không có hy vọng kết hợp thì còn tạo thêm niềm đau khổ chi nữa?
Lãnh Tình Như nổi nóng lớn tiếng :
- Bà chỉ biết trách móc kẻ khác mà quên xét lại bản thân mình, bà đã một lòng một dạ yêu thương sư thúc thì tại sao lại đi lấy kẻ khác, sinh ra một trai một gái chứ?
Hồ Điệp cười khằng khặc :
- Tiện nhân, mi cũng có tư cách lên tiếng sao?
Lãnh Tình Như vênh mặt :
- Tất nhiên là có tư cách! Ngược lại, chính bà mới không đủ tư cách nhắc đến việc ấy nữa!
Tư Mã Trường Hồng nạt lớn :
- Lãnh nha đầu hãy im ngay, chẳng việc gì đến ngươi cả!
Lãnh Tình Như làu bàu :
- Im thì im. Nhưng dù sao chăng nữa tôi thấy bà ta cũng không còn đủ tư cách trách móc kẻ khác!
Tư Mã Trường Hồng thở dài :
- Bỏ đi thôi! Chúng ta nay tuổi đã già, hà tất tự chuốc lấy đau buồn làm gì?
Hồ Điệp lạnh lùng :
- Nhưng bao nhiêu năm qua Hồ Điệp này vẫn...
Tư Mã Trường Hồng gật đầu :
- Ngu huynh biết, nên ngu huynh cũng luôn tưởng nhớ đến Điệp muội như một người em gái ruột thịt.
Hồ Điệp thoáng giật mình :
- Trường Hồng, huynh không quên Hồ Điệp này thật ư?
Tư Mã Trường Hồng buông tay ra, thở dài thậm thượt rồi nói :
- Lẽ dĩ nhiên, đâu dễ gì quên được một người mà mình đã từng có tình cảm. Nếu ngu huynh mà có nghị lực như vậy thì đâu phải đau khổ suốt mấy mươi năm dài...
Lúc này Hồ Tiểu Điệp cũng đã hồi tỉnh, nhác thấy mẫu thân ngồi lặng buồn đối diện với Tư Mã Trường Hồng, bèn ngơ ngác hỏi :
- Mẹ, đây là ai vậy?
Hồ Điệp gượng cười :
- Đây chính là Tư Mã bá bá.
Hồ Tiểu Điệp kinh ngạc :
- Mẹ chẳng đã bảo ông ta là kẻ thù ư?
Hồ Điệp khẽ thở dài :
- Mọi sự đã trở thành quá khứ, còn nhắc làm chi nữa? Hãy mau đến tham kiến Tư Mã bá bá đi!
Hồ Tiểu Điệp thi lễ xong, Hồ Điệp trầm giọng nói :
- Trường Hồng huynh, tiểu muội nhất thời tức giận, suýt nữa đã gây ra điều tai hại to lớn, xin hãy lượng thứ cho tiểu muội!
- Ngu huynh rất hiểu nỗi lòng của Điệp muội, chỉ trách tạo hóa khéo trêu ngươi thôi!
- Giờ thì Trường Hồng huynh định đi đâu?
- Xong việc ở đây, ngu huynh phải đến Thất Trùng Thiên!
Hồ Điệp thành khẩn :
- Hai mẹ con tiểu muội đi cùng được chăng?
Tư Mã Trường Hồng cười :
- Chuyến đi này rất cần có trợ thủ, có thêm hai mẹ con Điệp muội thì thực lực càng tăng chứ sao!
Lãnh Tình Như bỗng lớn tiếng nói :
- Tư Mã sư thúc đừng có xem gia phụ như kẻ địch chứ!
Tư Mã Trường Hồng nghiêm mặt :
- Trẻ con biết gì nào! Cha ngươi Lãnh Phong không đơn giản như ngươi vậy đâu!
Lãnh Tình Như phụng phịu :
- Điệt nữ không tin!
- Nếu nha đầu người không tin thì hãy về ngấm ngầm chú ý, xem thử lời nói của sư thúc đúng hay là sai!
Lãnh Tình Như trầm ngâm gật đầu :
- Cũng được, điệt nữ xin về trước, nếu gia phụ có điều bất lợi đối với sư thúc và mọi người, điệt nữ nhất định sẽ tìm cách ngăn cản.
Đoạn ném cho Tư Mã Trường Hồng cái nhìn sâu sắc, rồi thì phi thân lao vút đi. Chờ cho Lãnh Tình Như khuất dạng, Nhạc Quần băn khoăn hỏi :
- Sư phụ, chủ nhân Thất Trùng Thiên quả có ý đồ bất lợi đối với chúng ta thật ư?
Tư Mã Trường Hồng trầm ngâm :
- Chẳng qua sư phụ chỉ suy đoán thôi. Nói chung thì kỳ đại hội lần này tại Thất Trùng Thiên hẳn là rất hung hiểm!
Nhạc Quần bỗng lại hỏi :
- Sư phụ định xử lý thế nào về Ô Hải và Lang Diện Thần?
Tư Mã Trường Hồng nghiêm giọng :
- Trong người Ô Hải có linh hồn của Mai sư cô ngươi, phải tìm cách làm cho bà ấy sống lại. Lang Diện Thần là kẻ vô cùng hiểm ác, nhân dịp này phải lợi dụng hắn một phen.
- Thể xác của Mai sư cô và Vô Tâm hiện ở đâu?
- Cách đây không xa lắm! Chúng ta phải hết sức thận trọng, sư phụ mới vừa nghiên cứu xong Di Hồn thuật trong quyển kỳ thư của nước Quy Từ, linh nghiệm hay không cũng chưa dám chắc. Hơn nữa lại phải đề phòng kẻ địch thừa cơ quấy nhiễu, bằng không thì Mai sư cô ngươi và Vô Tâm sẽ có nguy cơ chết thật sự.