Nghe tiếng chuông reo nó đã bật ngồi dậy. Đây là lần hiếm hoi nó ngồi dậy sau tiếng chuông đầu tiên.
- Wow ! Mình giỏi thật, mới 4 giờ sáng. - Nó tự khen mình rồi lật đật vào phòng vệ sinh
Nó ra phòng khách ngó tới ngó lui, cha mẹ nó vẫn chưa thức, ngôi nhà yên tĩnh lạ thường. Nó ngáp một cái rõ to rồi đi vô bếp lục đồ ăn.
- * Có tin nhắn * - Cái điện thoại của nó reo ầm ĩ trong túi
- Ai sáng sớm đã nhắn rồi ta ?
- [ Mau xuống nhà đi. Tôi đang đợi ] - Thiên Tỉ nhắn cho nó
- [ Đợi tớ tí. Tớ xuống liền ]
Nó hối hả chạy vào phòng, nhanh như cắt nó đã ra khỏi nhà với bộ đồ khoẻ khoắn, như thói quen tóc nó vẫn buộc cao, mang đôi giày thể thao bảy màu. Nó không quên dán tờ giấy vào tủ lạnh nói với ba mẹ là nó đi chơi đây.
- Tớ xuống rồi đây ! - Nó đứng sau ghế Thiên Tỉ
- Đi thôi ! - Thiên giục nó
- Ok ! Nhưng mà mình đi đâu ? - Nó ngớ ra hỏi
- Đi leo núi
- Ờ ờ ! - Nó ngoan ngoãn đi theo
Nó và Thiên đi tới sân bay. Cậu bịt khẩu trang, đội nón ngược. Điều gì xảy ra khi một idol đi ra sân bay mà không có vệ sĩ. Cậu liên tục bị các Thiên Chỉ Hạc nhận ra, khó khăn lắm cậu mới lên được sân bay.
- Cậu nổi tiếng quá rồi nhỉ - Lên máy bay nó mới dám nói chuyện với cậu
- Khi nãy cậu đi đâu ? - Thiên gián mắt vào điện thoại hỏi nó
- Tớ thấy cậu bị bu đông quá nên tớ mới đi ra kia đứng đợi
- Ùm ! Không hiểu sao bịt vậy mà còn bị phát hiện - Thiên cởi khẩu trang ra
- Nếu là fan đương nhiên phải nhận ra thần tượng của mình rồi. Là tớ thì tớ cũng nhận ra cậu dù cậu có bịt kín mít đi chăng nữa - Nó nghiêng đầu nhìn cậu
- Thôi đi cô. - Cậu chỏ vào trán nó
- Tớ chỉ nói nỗi lòng của fan thôi mà - Nó xoa xoa cái trán, nhăn mặt
- Ngủ đi - Thiên Tỉ lấy tay đè đầu nó vào ghế rồi khoanh hai tay lại ngủ
Đến nơi, máy bay bắt đầu hạ cánh.
- Này !
Thiên Tỉ xoay qua kêu thì nó đang gục đầu tựa vào vai cậu mà ngủ. Cậu lấy ngón tay đẩy đầu nó ra rồi nói
- Cậu định ngủ đến bao giờ ? - Thiên nhìn nó
- * Không phản ứng * - Nó nghẹo đầu qua bên kia ngủ
- Tôi xuống đấy. Cậu cứ ngủ thoải mái. - Thiên nhóm lên
- Từ từ . . . - Miệng nó bây giờ mới hoạt động
Xuống sân bay. Thiên một tay đẩy hành lí một tay lôi nó. Nó thì mắt nhắm mắt mở chưa tỉnh ngủ, ghì chặt cánh tay của Thiên Thiên.
- Thật là ! Cậu định ngủ đến bao giờ ? - Thiên giựt tay ra nạt nó
- Ứ thèm ! - Nó ngước lên nhìn cậu rồi bước ra xe làm mặt dỗi
- Cậu đang giận đấy à ?
- Không ! - Nó dựa vào cửa sổ rồi ngủ tiếp
- Nằm xuống đây này ! - Thiên kéo nó xuống đùi mình
- Không thích ! - Nó cố ngồi dậy nhưng bị Thiên kéo xuống
- Cho em đến núi Hoa Sơn ạ ! - Thiên kêu bác tài
- Cậu up weibo sáng sớm à ? - Thế là hết giận. Nó vừa nằm vừa giơ cái điện thoại lên cho cậu coi
- Ừ ! - Cậu chụp cái điện thoại của nó
- Làm gì thế ? - Nó ngước lên hỏi
- Trả này ! - Cậu đưa lại cho nó rồi cười
- Cậu làm gì cái weibo của tớ đấy ? Thiên Tỉ ! Cậu . . . - Nó bật ngồi dậy
Thiên Tỉ giựt máy của nó, rồi nhắn tin cho Vương Nguyên là nó yêu cậu ấy. Nó lo mà giải thích với Vương Nguyên. Nhưng mà Thiên Tỉ lâu lâu chọc nó tức muốn xì khói. Tới chân núi Hoa Sơn, nó bực mình bước xuống.
- Giận hoài ! - Thiên chạy lại năn nỉ nó
- Đưa điện thoại đây cho tớ ! Điện thoại của cậu ấy - Nó xoè tay
- Để làm gì ? Cậu tính trả thù à ? - Nói vậy thôi chứ Thiên Tỉ cũng lấy điện thoại đưa cho nó
- Tớ đang ở núi Hoa Sơn thư giản. Các cậu có muốn đến đây chơi không ? - Nó vừa bấm vừa cười
- Cậu muốn khỏi về hã ? - Thiên giựt máy lại thì nó đã đăng rồi
- Cậu hiểu cảm giác của tớ chưa ? - Nó lè lưỡi chọc Thiên Tỉ rồi bỏ chạy
- Uida ! - Nó thục lùi ra sau, lấy tay xoa xoa cái đầu
- Đi đứng không nhìn vậy nhóc con ! - Tuấn Khải nở nụ cười chết người nhìn nó
- Chào em ! Anh cũng thích em đấy - Vương Nguyên đứng sau cũng giơ tay chào nó
- Vương Tuấn Khải . . . Vương Nguyên ? - Nó ngơ ra nhìn lần lượt Tuấn Khải, Vương Nguyên rồi tới Thiên Tỉ
Nghe tiếng chuông reo nó đã bật ngồi dậy. Đây là lần hiếm hoi nó ngồi dậy sau tiếng chuông đầu tiên.
- Wow ! Mình giỏi thật, mới giờ sáng. - Nó tự khen mình rồi lật đật vào phòng vệ sinh
Nó ra phòng khách ngó tới ngó lui, cha mẹ nó vẫn chưa thức, ngôi nhà yên tĩnh lạ thường. Nó ngáp một cái rõ to rồi đi vô bếp lục đồ ăn.
- Có tin nhắn - Cái điện thoại của nó reo ầm ĩ trong túi
- Ai sáng sớm đã nhắn rồi ta ?
- [ Mau xuống nhà đi. Tôi đang đợi ] - Thiên Tỉ nhắn cho nó
- [ Đợi tớ tí. Tớ xuống liền ]
Nó hối hả chạy vào phòng, nhanh như cắt nó đã ra khỏi nhà với bộ đồ khoẻ khoắn, như thói quen tóc nó vẫn buộc cao, mang đôi giày thể thao bảy màu. Nó không quên dán tờ giấy vào tủ lạnh nói với ba mẹ là nó đi chơi đây.
- Tớ xuống rồi đây ! - Nó đứng sau ghế Thiên Tỉ
- Đi thôi ! - Thiên giục nó
- Ok ! Nhưng mà mình đi đâu ? - Nó ngớ ra hỏi
- Đi leo núi
- Ờ ờ ! - Nó ngoan ngoãn đi theo
Nó và Thiên đi tới sân bay. Cậu bịt khẩu trang, đội nón ngược. Điều gì xảy ra khi một idol đi ra sân bay mà không có vệ sĩ. Cậu liên tục bị các Thiên Chỉ Hạc nhận ra, khó khăn lắm cậu mới lên được sân bay.
- Cậu nổi tiếng quá rồi nhỉ - Lên máy bay nó mới dám nói chuyện với cậu
- Khi nãy cậu đi đâu ? - Thiên gián mắt vào điện thoại hỏi nó
- Tớ thấy cậu bị bu đông quá nên tớ mới đi ra kia đứng đợi
- Ùm ! Không hiểu sao bịt vậy mà còn bị phát hiện - Thiên cởi khẩu trang ra
- Nếu là fan đương nhiên phải nhận ra thần tượng của mình rồi. Là tớ thì tớ cũng nhận ra cậu dù cậu có bịt kín mít đi chăng nữa - Nó nghiêng đầu nhìn cậu
- Thôi đi cô. - Cậu chỏ vào trán nó
- Tớ chỉ nói nỗi lòng của fan thôi mà - Nó xoa xoa cái trán, nhăn mặt
- Ngủ đi - Thiên Tỉ lấy tay đè đầu nó vào ghế rồi khoanh hai tay lại ngủ
Đến nơi, máy bay bắt đầu hạ cánh.
- Này !
Thiên Tỉ xoay qua kêu thì nó đang gục đầu tựa vào vai cậu mà ngủ. Cậu lấy ngón tay đẩy đầu nó ra rồi nói
- Cậu định ngủ đến bao giờ ? - Thiên nhìn nó
- Không phản ứng - Nó nghẹo đầu qua bên kia ngủ
- Tôi xuống đấy. Cậu cứ ngủ thoải mái. - Thiên nhóm lên
- Từ từ . . . - Miệng nó bây giờ mới hoạt động
Xuống sân bay. Thiên một tay đẩy hành lí một tay lôi nó. Nó thì mắt nhắm mắt mở chưa tỉnh ngủ, ghì chặt cánh tay của Thiên Thiên.
- Thật là ! Cậu định ngủ đến bao giờ ? - Thiên giựt tay ra nạt nó
- Ứ thèm ! - Nó ngước lên nhìn cậu rồi bước ra xe làm mặt dỗi
- Cậu đang giận đấy à ?
- Không ! - Nó dựa vào cửa sổ rồi ngủ tiếp
- Nằm xuống đây này ! - Thiên kéo nó xuống đùi mình
- Không thích ! - Nó cố ngồi dậy nhưng bị Thiên kéo xuống
- Cho em đến núi Hoa Sơn ạ ! - Thiên kêu bác tài
- Cậu up weibo sáng sớm à ? - Thế là hết giận. Nó vừa nằm vừa giơ cái điện thoại lên cho cậu coi
- Ừ ! - Cậu chụp cái điện thoại của nó
- Làm gì thế ? - Nó ngước lên hỏi
- Trả này ! - Cậu đưa lại cho nó rồi cười
- Cậu làm gì cái weibo của tớ đấy ? Thiên Tỉ ! Cậu . . . - Nó bật ngồi dậy
Thiên Tỉ giựt máy của nó, rồi nhắn tin cho Vương Nguyên là nó yêu cậu ấy. Nó lo mà giải thích với Vương Nguyên. Nhưng mà Thiên Tỉ lâu lâu chọc nó tức muốn xì khói. Tới chân núi Hoa Sơn, nó bực mình bước xuống.
- Giận hoài ! - Thiên chạy lại năn nỉ nó
- Đưa điện thoại đây cho tớ ! Điện thoại của cậu ấy - Nó xoè tay
- Để làm gì ? Cậu tính trả thù à ? - Nói vậy thôi chứ Thiên Tỉ cũng lấy điện thoại đưa cho nó
- Tớ đang ở núi Hoa Sơn thư giản. Các cậu có muốn đến đây chơi không ? - Nó vừa bấm vừa cười
- Cậu muốn khỏi về hã ? - Thiên giựt máy lại thì nó đã đăng rồi
- Cậu hiểu cảm giác của tớ chưa ? - Nó lè lưỡi chọc Thiên Tỉ rồi bỏ chạy
- Uida ! - Nó thục lùi ra sau, lấy tay xoa xoa cái đầu
- Đi đứng không nhìn vậy nhóc con ! - Tuấn Khải nở nụ cười chết người nhìn nó
- Chào em ! Anh cũng thích em đấy - Vương Nguyên đứng sau cũng giơ tay chào nó
- Vương Tuấn Khải . . . Vương Nguyên ? - Nó ngơ ra nhìn lần lượt Tuấn Khải, Vương Nguyên rồi tới Thiên Tỉ