Buổi sáng, tiếng sóng tiếng ồ ạt, từng cơn sóng dạt vào bờ, nó và cậu nắm tay nhau dạo biển.
- Anh không về có sao không ? - Nó ngại ngùng nói
- Anh ? Chắc không sao đâu. Tí anh gọi cho đại ca - Thiên Tỉ bật cười
- Có gì mắc cười à ? - Nó hỏi Tỉ
- Em đừng có đáng yêu như vậy nữa có được không ? - Cậu cười nhìn nó
- Xí ! - Nó bĩu môi
- * Tiếng chuông điện thoại *
- Em nghe ! - Thiên Tỉ bắt máy
- Vâng. Em về ngay - Thiên Tỉ trả lời
- Anh phải về rồi. Tuấn Khải vừa gọi anh, tuần sau nhóm phải tham gia chương trình nên phải về tập dợt. - Thiên tắt điện thoại rồi nhìn nó.
- Um. Anh về đi - Nó mỉm cười, nhưng trong lòng không muốn chút nào
- Không sao chứ ?
- Anh về đi. Về tới nhớ gọi cho em là được rồi ! - Nó lấy hai tay nắm tay anh
- Um ! Anh về nhé. - Cậu hôn vào trán nó
Mỗi đứa một nước. Nó thì lo tập trung vào việc học nhiều hơn. Nhờ anh mà nó biết được ước mơ của mình. Nó quyết tâm thi vào ngành quản lí, với ước mơ sẽ được làm quản lí cho anh. Cứ thế mà nó cứ cắm đầu học, thi vào trường đại học tốt nhất về ngành đó. Cuộc sống của nó cũng có một số biến đổi. Nó đã đi làm thêm vào mỗi tối và cuối tuần, vào những dịp lễ, nó ở nhà, nhắn tin với anh, nhưng nó biết cả tuần hoăc cả tháng thì anh mới trả lời. Mỗi năm sinh nhật, nó đều gửi quà về cho anh. Cũng có những lúc hai người cãi nhau, nhưng anh luôn là người xin lỗi trước.
Không khác gì nó, không những nhóm mà riêng Thiên Tỉ càng ngày càng nổi tiếng. Thiên lấn qua điện ảnh, và được đảm nhiệm vai chính trong bộ phim truyền hình nổi tiếng của Trung Quốc. Độ nổi tiếng càng lớn đồng nghĩa với việc thời gian nghỉ ngơi càng ít. Thiên Tỉ thường xuyên phải thức cả đêm để làm bài tập. Sáng thì đến trường, vừa tan thì lại đến Trùng Khánh, Nam Kinh, Trường Sa . . .để quay. Thời gian anh và nó nói chuyện còn không có nói chi là gặp nhau.
Mỗi tối lên mạng là được nhìn thấy anh, theo dõi mọi lịch trình của anh, nhìn anh cười như vậy là đủ rồi. Nó cũng đã nhiều lần về thăm ba mẹ, nhưng không lần nào nó được gặp anh cả. Anh đi quay phim cả tuần, hai cả tháng cho những cảnh quay ở nước ngoài. Cả hai đều đã dần trưởng thành.
5 NĂM SAU
Trước một tuần trước ngày concert 10 năm hẹn ước của TFBoys.
- Nội ơi ! - Nó từ trong phòng chạy ra
- Nội ! Cho con về Bắc Kinh nha - Nó hớn hở nói
- Con về với ai ? Con nói với ba mẹ chưa ?
- Con về một mình. Con định tạo bất ngờ cho họ nên chưa nói ạ . Nội giữ bí mật cho con nha
- Con nhóc này ! Vậy khi nào con về ? Rồi con có qua nữa không ?
- Dạ chút con đi đặt vé máy bay. Đương nhiên là qua rồi. Nhớ nội sao chịu được ! - Nó ôm chầm bà nó
Thế là nó đi đặt vé máy bay, soạn đồ và trở về nhà. Về tới sân bay Bắc Kinh, nó xoã tóc, đội nón ngược ra sau, đi đôi giày adidas bước ra. Nó ngó tới ngó lui, định bắt taxi thì nó thấy cổng số 9 có người bước ra. Xung quanh lại tập trung cực kì đông người, ai cũng cầm banner hay máy ảnh cả.
- Dịch Dương Thiên Tỉ ? - Nó hốt hoảng nhìn cái banner, lấy tay che miệng
Thiên Tỉ từ Trùng Khánh trở về. Đôi mắt có chút mệt mỏi, anh cứ thế đi lên xe, không biết là nó đang đứng một góc nhìn anh. Nước mắt nó lăn dài trên má, nó ngước lên, chóp chóp đôi mắt rồi bắt taxi về nhà.
Nó kéo vali lên nhà, nhấn mã khoá rồi vào nhà. Nó bỏ cái vali xuống sàn, mắt nó nhìn xung quanh, căn nhà đã thay đổi rất nhiều. Màn cửa đã đổi, chiếc ghế sofa nó thường nằm cũng đã đổi, căn bếp ngăn nắp, nó xúc động khi nhìn thấy bức tranh cả nhà nó treo trên tường. Nó mỉm cười rồi đi vào phòng. Căn phòng của nó thật sạch. Chắc là mẹ nó vẫn dọn hằng ngày, nó vui vẻ nhảy lên cái nệm thân yêu của mình. Nó nhớ nhà kinh lắm rồi.
Nó ra phòng khách, mở xoẹt tấm màn, cả thành phố như hiện trước mắt nó. Nó bật tivi lên đã thấy TFBoys, nó cười tươi chăm chú nhìn Thiên Tỉ. Đột nhiên nó lấy điện thoại ra.
- Thiên Tỉ a~ Em nhớ anh - Nó gửi tin nhắn thoại cho cậu
- Chắc anh ấy ngủ rồi. Qua thăm Nam Nam cái, nhớ nó quá rồi ! - Nó kéo vali vào phòng rồi chạy qua nhà Thiên
- * Tiếng chuông cửa *
- Chị Thiên Giao ? - Nam Nam ngạc nhiên nhìn nó
- Mẹ ơi ! - Nam Nam vừa hét lên, nó đã lấy tay bịt miệng lại
- Đừng la. Anh em ra bây giờ !
- Em không muốn gặp Thiên Tỉ à ? - Một giọng nói trầm
- Đâu có ! - Nó ngước lên
- Thiên Tỉ ! - Nó trợn mắt, nuốt nước bọt.
- Nhắn tin nhớ tắt định vị ! Người khác sẽ biết chỗ em đấy !
- Anh em nhớ chị lắm ý - Nam Nam chen vô
Thiên Tỉ cho tay vào túi, mỉm cười nhìn nó. Sau khi nhận được tin nhắn, Thiên Tỉ định qua nhà nó. Không ngờ vừa ra tới cửa đã gặp nó rồi. Nó nhìn anh, không giấu nỗi sự vui mừng.
Buổi sáng, tiếng sóng tiếng ồ ạt, từng cơn sóng dạt vào bờ, nó và cậu nắm tay nhau dạo biển.
- Anh không về có sao không ? - Nó ngại ngùng nói
- Anh ? Chắc không sao đâu. Tí anh gọi cho đại ca - Thiên Tỉ bật cười
- Có gì mắc cười à ? - Nó hỏi Tỉ
- Em đừng có đáng yêu như vậy nữa có được không ? - Cậu cười nhìn nó
- Xí ! - Nó bĩu môi
- Tiếng chuông điện thoại
- Em nghe ! - Thiên Tỉ bắt máy
- Vâng. Em về ngay - Thiên Tỉ trả lời
- Anh phải về rồi. Tuấn Khải vừa gọi anh, tuần sau nhóm phải tham gia chương trình nên phải về tập dợt. - Thiên tắt điện thoại rồi nhìn nó.
- Um. Anh về đi - Nó mỉm cười, nhưng trong lòng không muốn chút nào
- Không sao chứ ?
- Anh về đi. Về tới nhớ gọi cho em là được rồi ! - Nó lấy hai tay nắm tay anh
- Um ! Anh về nhé. - Cậu hôn vào trán nó
Mỗi đứa một nước. Nó thì lo tập trung vào việc học nhiều hơn. Nhờ anh mà nó biết được ước mơ của mình. Nó quyết tâm thi vào ngành quản lí, với ước mơ sẽ được làm quản lí cho anh. Cứ thế mà nó cứ cắm đầu học, thi vào trường đại học tốt nhất về ngành đó. Cuộc sống của nó cũng có một số biến đổi. Nó đã đi làm thêm vào mỗi tối và cuối tuần, vào những dịp lễ, nó ở nhà, nhắn tin với anh, nhưng nó biết cả tuần hoăc cả tháng thì anh mới trả lời. Mỗi năm sinh nhật, nó đều gửi quà về cho anh. Cũng có những lúc hai người cãi nhau, nhưng anh luôn là người xin lỗi trước.
Không khác gì nó, không những nhóm mà riêng Thiên Tỉ càng ngày càng nổi tiếng. Thiên lấn qua điện ảnh, và được đảm nhiệm vai chính trong bộ phim truyền hình nổi tiếng của Trung Quốc. Độ nổi tiếng càng lớn đồng nghĩa với việc thời gian nghỉ ngơi càng ít. Thiên Tỉ thường xuyên phải thức cả đêm để làm bài tập. Sáng thì đến trường, vừa tan thì lại đến Trùng Khánh, Nam Kinh, Trường Sa . . .để quay. Thời gian anh và nó nói chuyện còn không có nói chi là gặp nhau.
Mỗi tối lên mạng là được nhìn thấy anh, theo dõi mọi lịch trình của anh, nhìn anh cười như vậy là đủ rồi. Nó cũng đã nhiều lần về thăm ba mẹ, nhưng không lần nào nó được gặp anh cả. Anh đi quay phim cả tuần, hai cả tháng cho những cảnh quay ở nước ngoài. Cả hai đều đã dần trưởng thành.
NĂM SAU
Trước một tuần trước ngày concert năm hẹn ước của TFBoys.
- Nội ơi ! - Nó từ trong phòng chạy ra
- Nội ! Cho con về Bắc Kinh nha - Nó hớn hở nói
- Con về với ai ? Con nói với ba mẹ chưa ?
- Con về một mình. Con định tạo bất ngờ cho họ nên chưa nói ạ . Nội giữ bí mật cho con nha
- Con nhóc này ! Vậy khi nào con về ? Rồi con có qua nữa không ?
- Dạ chút con đi đặt vé máy bay. Đương nhiên là qua rồi. Nhớ nội sao chịu được ! - Nó ôm chầm bà nó
Thế là nó đi đặt vé máy bay, soạn đồ và trở về nhà. Về tới sân bay Bắc Kinh, nó xoã tóc, đội nón ngược ra sau, đi đôi giày adidas bước ra. Nó ngó tới ngó lui, định bắt taxi thì nó thấy cổng số có người bước ra. Xung quanh lại tập trung cực kì đông người, ai cũng cầm banner hay máy ảnh cả.
- Dịch Dương Thiên Tỉ ? - Nó hốt hoảng nhìn cái banner, lấy tay che miệng
Thiên Tỉ từ Trùng Khánh trở về. Đôi mắt có chút mệt mỏi, anh cứ thế đi lên xe, không biết là nó đang đứng một góc nhìn anh. Nước mắt nó lăn dài trên má, nó ngước lên, chóp chóp đôi mắt rồi bắt taxi về nhà.
Nó kéo vali lên nhà, nhấn mã khoá rồi vào nhà. Nó bỏ cái vali xuống sàn, mắt nó nhìn xung quanh, căn nhà đã thay đổi rất nhiều. Màn cửa đã đổi, chiếc ghế sofa nó thường nằm cũng đã đổi, căn bếp ngăn nắp, nó xúc động khi nhìn thấy bức tranh cả nhà nó treo trên tường. Nó mỉm cười rồi đi vào phòng. Căn phòng của nó thật sạch. Chắc là mẹ nó vẫn dọn hằng ngày, nó vui vẻ nhảy lên cái nệm thân yêu của mình. Nó nhớ nhà kinh lắm rồi.
Nó ra phòng khách, mở xoẹt tấm màn, cả thành phố như hiện trước mắt nó. Nó bật tivi lên đã thấy TFBoys, nó cười tươi chăm chú nhìn Thiên Tỉ. Đột nhiên nó lấy điện thoại ra.
- Thiên Tỉ a~ Em nhớ anh - Nó gửi tin nhắn thoại cho cậu
- Chắc anh ấy ngủ rồi. Qua thăm Nam Nam cái, nhớ nó quá rồi ! - Nó kéo vali vào phòng rồi chạy qua nhà Thiên
- Tiếng chuông cửa
- Chị Thiên Giao ? - Nam Nam ngạc nhiên nhìn nó
- Mẹ ơi ! - Nam Nam vừa hét lên, nó đã lấy tay bịt miệng lại
- Đừng la. Anh em ra bây giờ !
- Em không muốn gặp Thiên Tỉ à ? - Một giọng nói trầm
- Đâu có ! - Nó ngước lên
- Thiên Tỉ ! - Nó trợn mắt, nuốt nước bọt.
- Nhắn tin nhớ tắt định vị ! Người khác sẽ biết chỗ em đấy !
- Anh em nhớ chị lắm ý - Nam Nam chen vô
Thiên Tỉ cho tay vào túi, mỉm cười nhìn nó. Sau khi nhận được tin nhắn, Thiên Tỉ định qua nhà nó. Không ngờ vừa ra tới cửa đã gặp nó rồi. Nó nhìn anh, không giấu nỗi sự vui mừng.