Thiên Tỉ đứng ngây người lại một lúc lâu rồi nhìn nó. Cậu cười tươi lộ rõ đồng điếu.
- Biết ngay mà ! – Không ngờ một người như cậu ấy lại tự tin về mặt tình cảm đến như vậy.
Bước đi của cậu cũng nhanh và nhẹ nhàng hơn hẳn. Thiên Tỉ đi tới gần chân núi thì thấy cha mẹ nó và cha mẹ cậu đang hốt hoảng chạy lên. Mẹ nó khóc hết nước mắt lo cho con gái. Mắt mẹ Thiên cũng đỏ hoe.
- Trời ơi ! Con bị làm sao vậy Thiên Giao, Giao à ! – Mẹ nó chạy lại bên nó.
- Chắc cậu ấy bị cảm lạnh cô ạ !– Thiên trả lời thay cho nó.
- Con ơi là con, biết mẹ lo cho con lắm không ! – Mẹ Thiên òa khóc chạy lại bên Thiên.
- Dạ con xin lỗi ! – Thiên cúi đầu dựa vào mẹ.
Hai gia đình lên xe đi về Bắc Kinh. Nó ngủ suốt đường đi mà không hay biết gì. Ngày hôm sau . . .
- A ! Đầu mình đau quá – Nó đánh vào cái đầu vài cái rồi đứng lên đi ra ngoài.
Mẹ Thiên và mẹ nó đang ngồi nói chuyện. Thấy mẹ Thiên nó liền cúi đầu chào.
- Cháu chào cô ạ ! - Nó lễ phép thưa
- Chào con ! Con đã khỏe hơn chưa ?
- Dạ con đỡ rồi ạ.
- Ráng ăn uống nhiều dô để nhanh khỏe nghe chưa !
- Dạ con cám ơn cô.
- Hôm qua sao con với Thiên ở trên đó ? Mẹ với cô tới tối mới về. Vô phòng con thì không mở cửa được. Gọi hai đứa thì không đứa nào bắt máy hết. Mẹ tưởng hai đứa ngủ rồi nên mới về phòng. Ai ngờ . . . mẹ xin lỗi con. – Mẹ nó lại rưng rưng nước mắt.
- Dạ con xin lỗi mẹ ! Hôm qua con bỏ máy ở nhà. Con đã không sao rồi mà. Con hứa mai mốt sẽ luôn đem điện thoại theo bên mình không để mẹ lo lắng cho con như vậy nữa . – Thấy mẹ nó khóc nên nó cũng bối rối.
- Ùm ! – Mẹ Thiên dỗ mẹ nó.
Nó vào phòng tính thay đồ thì điện thoại nó sáng đèn lên.
- [ Youtube : Fancam – Jackson Yi/ Dịch Dương Thiên Tỉ Bắc Kinh đi Trùng Khánh ]
- Cái gì vậy nè ? Hôm qua mình mới gặp Thiên mà ? Mày ngủ cho dữ rồi không biết gì hết Giao à ? – Nó tự nói rồi thay lẹ bộ đồ.
Nó xin mẹ ra ngoài thư giãn. Vừa ra khỏi khu trung cư. Nó bắt ngay taxi chạy thẳng đến sân bay Bắc Kinh. Nó ngó qua nó lại kiếm Thiên Thiên, nhưng nó chỉ thấy mấy chị Hạc cầm banner đi về. Nó thất vọng ngồi ở hàng ghế chờ sân bay nhìn vào điện thoại.
- Mình đúng là không ra gì ! Đáng lẽ mình nên thức sớm hơn mới phải ! Không biết Thiên chừng nào mới về nữa. – Nó ngồi một mình nghe nhạc.
Bỗng có một người ngồi sau lưng. Rút tai nghe nó ra. Nó giật mình quay lưng lại thì thấy Thiên Tỉ.
- Thiên Thiên ! Cậu còn ở đây à ? – Nó ngạc nhiên hỏi
- Ờ ! – Thiên Thiên gật đầu
- Khi nãy tớ thấy cậu bước vào cổng rồi mà ? – Nó chưa hết ngạc nhiên.
- Chuyến bay chuyển giờ rồi ! Làm gì hỏi hoài vậy ? – Thiên quay lại ngồi dựa vào ghế.
- Tại . . . tại tớ ngạc nhiên quá ! – Nó ngồi dựa lưng vào ghế vừa cười vừa nói.
- Ờ ! – Thiên ngước cổ lên
- Mà hôm qua cậu cõng tớ về à ?
- Ờ !
- Cám ơn cậu !
- Cậu ngủ mà không im được cái miệng đấy ! – Thiên nói
- Tớ đã nói gì à ? – Nó xoay ra sau hỏi Thiên.
- Nói đủ thứ.
- Hã ? Đủ thứ ? Tớ nói cái gì vậy ?
- Muốn biết không ? – Thiên cũng xoay ra sau chồm tới nó.
- Đương nhiên là muốn ! – Nó giật mình hơi ngã về phía sau.
- Đưa điện thoại đây ! – Tỉ xòe tay ra
- Điện thoại của tớ ?
- Ờ ! Mau ! – Thiên ra lệnh
- Ùm ùm ! Đợi tớ chút . – Nó chìa điện thoại ra
- Hôm qua cậu nói : “ Tôi rất thích Tuấn Khải “ – Thiên vừa bấm bấm điện thoại của nó vừa trả lời.
- Cái gì ?
- Xong rồi ! À mà không ngờ cậu thích đại ca đến vậy ! Lần này qua Trùng Khánh tớ nhất định phải nói với anh ấy mới được ! – Thiên Tỉ tiếp tục trêu đùa nó.
- Aizzz ! Sao tớ lại nói vậy không biết ! – Nó xoa đầu đưa tay lấy cái điện thoại.
- Cậu làm gì điện thoại của tớ vậy ? – Nó hỏi
- Thiên Tỉ ! Đến giờ bay rồi – Chú quản lí kêu to
- Vâng ạ !
- Rồi cậu sẽ biết ! – Thiên nhìn nó rồi đứng lên đi về phía cổng số 9.
Thiên mỉm cười vì dụ nó thành công. Còn nó thì vẫn không nghĩ hôm qua mình đã nói vậy. Nó đâu có thích Khải đâu.
- Tôi sẽ nhớ cậu ! – Thiên Thiên đi tới cổng rồi quay lại nhìn nó một cái.
Nó một mình đi về. Nó vẫn bực vì nó không biết tại sao mình lại nói mấy câu đó. Nó không biết hôm qua nó có nói cái gì khác không nữa. Đến khi về nhà.
- Thiên Giao ! Con có muốn đi xem trường mới không ? – Mẹ nó phấn khởi ngõ ý
- Dạ ? - Nó đang ngẫm lại chuyện hôm qua thì mẹ nó kêu
- Mẹ hỏi là con có muốn đi xem trường mới của con không ? – Mẹ nó nhắc lại.
- Dạ đi ạ. – Nó tạm thời gạt chuyện đó sang một bên. Đi xem trường trước cái đã.
Mẹ nó chở nó đến trường. Ngôi trường cao trung nổi tiếng ở Bắc Kinh. Trường học ba tầng và một tầng trệt. Mẹ nó nói ba nó quen với ban giám hiệu trong trường, đưa bảng thành tích tuyệt vời của nó ở Việt ra nên cho nó vào học thẳng không cần qua thi cử gì cả.
- Đây là trường con hã mẹ ? – Nó nhìn vào trường.
- Ùm con.
- Mà con học lớp nào vậy mẹ ?
- Mẹ cũng chưa biết. Vào đầu năm rồi ban giám hiệu sẽ thông báo thôi con ạ !
- Dạ vâng !
Nó lạ lẫm ngắm ngôi trường mới. Nó không biết cách học bên này. Cũng không biết giờ học bên này như thế nào. Có giống bên trường cũ hay không. – Khi nào mới nhập học hã mẹ ?
- Khoảng đầu tuần sau con ạ ! Một hồi mẹ chở con đi mua dụng cụ học tập luôn nha ?
- Bốn ngày nữa hã mẹ ! Mà bên này học mấy buổi vậy mẹ ? – Nó xòe tay ra đếm đếm ngày.
- Học từ 7h đến 3h chiều con ạ.
- Dạ ? Tới 3h chiều hã mẹ ? Lâu thế ? – Nó bắt đầu thấy nản.
- Vậy để mẹ kiếm trường Việt cho con học nhé ?
- Dạ thôi đi ạ . Còn bốn ngày nữa đi học rồi. Chuyển nữa lu bu lắm mẹ à.
- Ráng học năm nay đi . Năm sau mẹ cho con đi du học. Sang ở với nội rồi. Học thoải mái hơn bên này.
Cha mẹ nó đã muốn nó đi du học từ năm lớp 9. Nhưng thấy nó không muốn đi nên không ép nó. Nó hứa với cha mẹ là cho nó học đến hết năm 11 lớn rồi thì nó sẽ qua bên đó. Tối hôm đó. Nó đang ngồi lướt mạng xem hình Thiên để đỡ nhớ. Tự nhiên điện thoại nó sáng đèn.
- [ Bạn có 1 tin nhắn ] – Nó cầm điện thoại mở tin nhắn ra xem.
- [ Đang xem hình tôi à ? ] – Tin nhắn từ bên kia hiện lên.
- [ Ai thế ? ]
- [ Người mà cậu đang xem đấy ! ]
- [ Người tôi đang xem ? ] – Nó không nghĩ là Thiên nên xưng tôi.
- [ Ờ ! ]
- [ Thiên Tỉ ? ]
- [ Cậu nghĩ là ai ? ]
- [ Ý tớ là. Khi sáng cậu mượn điện thoại của tớ để lấy số à ? ] – Nó mừng rỡ ôm cái điện thoại nhảy lên nệm chờ tin nhắn.
- [ Ờ ! ]
- [ Umum ! Cậu đang làm gì thế ? ]
- [ Đang nhớ một người ! ] – Thiên Tỉ trả lời nhanh chóng.
- [ Cậu nhớ San San à ? ] – Nó buồn hỏi Thiên
- [ Không ! Mà cậu muốn biết hôm qua cậu nói gì với tôi không ? ] – Thiên Tỉ lại nhắc chuyện hôm qua.
- [ Cậu nói tớ nói thích Khải còn gì. ] – Nó thật sự đã tin lời Thiên Tỉ
- [ Cậu muốn biết câu nói thật của cậu là gì không ? ]
- [Ơ ! Chứ không phải hôm qua tớ nói vậy à ? May quá ! Mà câu nói thật của tớ là gì ? ] – Nó vui mừng vì mình không nói câu đó.
- [ Tớ nói . . . Người tớ thích là cậu ! ]
Thiên Tỉ đứng ngây người lại một lúc lâu rồi nhìn nó. Cậu cười tươi lộ rõ đồng điếu.
- Biết ngay mà ! – Không ngờ một người như cậu ấy lại tự tin về mặt tình cảm đến như vậy.
Bước đi của cậu cũng nhanh và nhẹ nhàng hơn hẳn. Thiên Tỉ đi tới gần chân núi thì thấy cha mẹ nó và cha mẹ cậu đang hốt hoảng chạy lên. Mẹ nó khóc hết nước mắt lo cho con gái. Mắt mẹ Thiên cũng đỏ hoe.
- Trời ơi ! Con bị làm sao vậy Thiên Giao, Giao à ! – Mẹ nó chạy lại bên nó.
- Chắc cậu ấy bị cảm lạnh cô ạ !– Thiên trả lời thay cho nó.
- Con ơi là con, biết mẹ lo cho con lắm không ! – Mẹ Thiên òa khóc chạy lại bên Thiên.
- Dạ con xin lỗi ! – Thiên cúi đầu dựa vào mẹ.
Hai gia đình lên xe đi về Bắc Kinh. Nó ngủ suốt đường đi mà không hay biết gì. Ngày hôm sau . . .
- A ! Đầu mình đau quá – Nó đánh vào cái đầu vài cái rồi đứng lên đi ra ngoài.
Mẹ Thiên và mẹ nó đang ngồi nói chuyện. Thấy mẹ Thiên nó liền cúi đầu chào.
- Cháu chào cô ạ ! - Nó lễ phép thưa
- Chào con ! Con đã khỏe hơn chưa ?
- Dạ con đỡ rồi ạ.
- Ráng ăn uống nhiều dô để nhanh khỏe nghe chưa !
- Dạ con cám ơn cô.
- Hôm qua sao con với Thiên ở trên đó ? Mẹ với cô tới tối mới về. Vô phòng con thì không mở cửa được. Gọi hai đứa thì không đứa nào bắt máy hết. Mẹ tưởng hai đứa ngủ rồi nên mới về phòng. Ai ngờ . . . mẹ xin lỗi con. – Mẹ nó lại rưng rưng nước mắt.
- Dạ con xin lỗi mẹ ! Hôm qua con bỏ máy ở nhà. Con đã không sao rồi mà. Con hứa mai mốt sẽ luôn đem điện thoại theo bên mình không để mẹ lo lắng cho con như vậy nữa . – Thấy mẹ nó khóc nên nó cũng bối rối.
- Ùm ! – Mẹ Thiên dỗ mẹ nó.
Nó vào phòng tính thay đồ thì điện thoại nó sáng đèn lên.
- [ Youtube : Fancam – Jackson Yi/ Dịch Dương Thiên Tỉ Bắc Kinh đi Trùng Khánh ]
- Cái gì vậy nè ? Hôm qua mình mới gặp Thiên mà ? Mày ngủ cho dữ rồi không biết gì hết Giao à ? – Nó tự nói rồi thay lẹ bộ đồ.
Nó xin mẹ ra ngoài thư giãn. Vừa ra khỏi khu trung cư. Nó bắt ngay taxi chạy thẳng đến sân bay Bắc Kinh. Nó ngó qua nó lại kiếm Thiên Thiên, nhưng nó chỉ thấy mấy chị Hạc cầm banner đi về. Nó thất vọng ngồi ở hàng ghế chờ sân bay nhìn vào điện thoại.
- Mình đúng là không ra gì ! Đáng lẽ mình nên thức sớm hơn mới phải ! Không biết Thiên chừng nào mới về nữa. – Nó ngồi một mình nghe nhạc.
Bỗng có một người ngồi sau lưng. Rút tai nghe nó ra. Nó giật mình quay lưng lại thì thấy Thiên Tỉ.
- Thiên Thiên ! Cậu còn ở đây à ? – Nó ngạc nhiên hỏi
- Ờ ! – Thiên Thiên gật đầu
- Khi nãy tớ thấy cậu bước vào cổng rồi mà ? – Nó chưa hết ngạc nhiên.
- Chuyến bay chuyển giờ rồi ! Làm gì hỏi hoài vậy ? – Thiên quay lại ngồi dựa vào ghế.
- Tại . . . tại tớ ngạc nhiên quá ! – Nó ngồi dựa lưng vào ghế vừa cười vừa nói.
- Ờ ! – Thiên ngước cổ lên
- Mà hôm qua cậu cõng tớ về à ?
- Ờ !
- Cám ơn cậu !
- Cậu ngủ mà không im được cái miệng đấy ! – Thiên nói
- Tớ đã nói gì à ? – Nó xoay ra sau hỏi Thiên.
- Nói đủ thứ.
- Hã ? Đủ thứ ? Tớ nói cái gì vậy ?
- Muốn biết không ? – Thiên cũng xoay ra sau chồm tới nó.
- Đương nhiên là muốn ! – Nó giật mình hơi ngã về phía sau.
- Đưa điện thoại đây ! – Tỉ xòe tay ra
- Điện thoại của tớ ?
- Ờ ! Mau ! – Thiên ra lệnh
- Ùm ùm ! Đợi tớ chút . – Nó chìa điện thoại ra
- Hôm qua cậu nói : “ Tôi rất thích Tuấn Khải “ – Thiên vừa bấm bấm điện thoại của nó vừa trả lời.
- Cái gì ?
- Xong rồi ! À mà không ngờ cậu thích đại ca đến vậy ! Lần này qua Trùng Khánh tớ nhất định phải nói với anh ấy mới được ! – Thiên Tỉ tiếp tục trêu đùa nó.
- Aizzz ! Sao tớ lại nói vậy không biết ! – Nó xoa đầu đưa tay lấy cái điện thoại.
- Cậu làm gì điện thoại của tớ vậy ? – Nó hỏi
- Thiên Tỉ ! Đến giờ bay rồi – Chú quản lí kêu to
- Vâng ạ !
- Rồi cậu sẽ biết ! – Thiên nhìn nó rồi đứng lên đi về phía cổng số .
Thiên mỉm cười vì dụ nó thành công. Còn nó thì vẫn không nghĩ hôm qua mình đã nói vậy. Nó đâu có thích Khải đâu.
- Tôi sẽ nhớ cậu ! – Thiên Thiên đi tới cổng rồi quay lại nhìn nó một cái.
Nó một mình đi về. Nó vẫn bực vì nó không biết tại sao mình lại nói mấy câu đó. Nó không biết hôm qua nó có nói cái gì khác không nữa. Đến khi về nhà.
- Thiên Giao ! Con có muốn đi xem trường mới không ? – Mẹ nó phấn khởi ngõ ý
- Dạ ? - Nó đang ngẫm lại chuyện hôm qua thì mẹ nó kêu
- Mẹ hỏi là con có muốn đi xem trường mới của con không ? – Mẹ nó nhắc lại.
- Dạ đi ạ. – Nó tạm thời gạt chuyện đó sang một bên. Đi xem trường trước cái đã.
Mẹ nó chở nó đến trường. Ngôi trường cao trung nổi tiếng ở Bắc Kinh. Trường học ba tầng và một tầng trệt. Mẹ nó nói ba nó quen với ban giám hiệu trong trường, đưa bảng thành tích tuyệt vời của nó ở Việt ra nên cho nó vào học thẳng không cần qua thi cử gì cả.
- Đây là trường con hã mẹ ? – Nó nhìn vào trường.
- Ùm con.
- Mà con học lớp nào vậy mẹ ?
- Mẹ cũng chưa biết. Vào đầu năm rồi ban giám hiệu sẽ thông báo thôi con ạ !
- Dạ vâng !
Nó lạ lẫm ngắm ngôi trường mới. Nó không biết cách học bên này. Cũng không biết giờ học bên này như thế nào. Có giống bên trường cũ hay không. – Khi nào mới nhập học hã mẹ ?
- Khoảng đầu tuần sau con ạ ! Một hồi mẹ chở con đi mua dụng cụ học tập luôn nha ?
- Bốn ngày nữa hã mẹ ! Mà bên này học mấy buổi vậy mẹ ? – Nó xòe tay ra đếm đếm ngày.
- Học từ h đến h chiều con ạ.
- Dạ ? Tới h chiều hã mẹ ? Lâu thế ? – Nó bắt đầu thấy nản.
- Vậy để mẹ kiếm trường Việt cho con học nhé ?
- Dạ thôi đi ạ . Còn bốn ngày nữa đi học rồi. Chuyển nữa lu bu lắm mẹ à.
- Ráng học năm nay đi . Năm sau mẹ cho con đi du học. Sang ở với nội rồi. Học thoải mái hơn bên này.
Cha mẹ nó đã muốn nó đi du học từ năm lớp . Nhưng thấy nó không muốn đi nên không ép nó. Nó hứa với cha mẹ là cho nó học đến hết năm lớn rồi thì nó sẽ qua bên đó. Tối hôm đó. Nó đang ngồi lướt mạng xem hình Thiên để đỡ nhớ. Tự nhiên điện thoại nó sáng đèn.
- [ Bạn có tin nhắn ] – Nó cầm điện thoại mở tin nhắn ra xem.
- [ Đang xem hình tôi à ? ] – Tin nhắn từ bên kia hiện lên.
- [ Ai thế ? ]
- [ Người mà cậu đang xem đấy ! ]
- [ Người tôi đang xem ? ] – Nó không nghĩ là Thiên nên xưng tôi.
- [ Ờ ! ]
- [ Thiên Tỉ ? ]
- [ Cậu nghĩ là ai ? ]
- [ Ý tớ là. Khi sáng cậu mượn điện thoại của tớ để lấy số à ? ] – Nó mừng rỡ ôm cái điện thoại nhảy lên nệm chờ tin nhắn.
- [ Ờ ! ]
- [ Umum ! Cậu đang làm gì thế ? ]
- [ Đang nhớ một người ! ] – Thiên Tỉ trả lời nhanh chóng.
- [ Cậu nhớ San San à ? ] – Nó buồn hỏi Thiên
- [ Không ! Mà cậu muốn biết hôm qua cậu nói gì với tôi không ? ] – Thiên Tỉ lại nhắc chuyện hôm qua.
- [ Cậu nói tớ nói thích Khải còn gì. ] – Nó thật sự đã tin lời Thiên Tỉ
- [ Cậu muốn biết câu nói thật của cậu là gì không ? ]
- [Ơ ! Chứ không phải hôm qua tớ nói vậy à ? May quá ! Mà câu nói thật của tớ là gì ? ] – Nó vui mừng vì mình không nói câu đó.
- [ Tớ nói . . . Người tớ thích là cậu ! ]