-Sao thế cô em gái của anh? Em sủa mãi thế?
Anh Tùng đang nấu đồ dưới bếp nhìn tôi. Tôi quẹt mũi, cả người lờ đờ:
-Em không sao…
Rất có sao đấy! Tôi đang cảm thấy hoa cà hoa sim nở tán loạn trước mặt mình. Màu xanh đỏ tím vàng nổ lập lòe. Đầu tôi thì ong lên như quả chuông ở nhà chùa khi đánh lên. Và anh Tùng thì tôi lại nhìn thành hai. Chết tiệt! Tôi không tỉnh táo được. không phải tôi bị cảm cúm gì đó đấy chứ? Ôi lạy trời! Tôi chúa ghét bị đau kiểu này!
-Không sao thật không? Sao em sủa liên tục thế?
-Anh có thôi ngay cái kiểu nói xóc em gái anh không thế? Em đâu phải chó???
Tôi gân cổ.
Anh tôi cầm dao lên, hai mắt lóe sáng đầy đe dọa:
-Nói với ai thế cô em gái? Em mà sao dám to tiếng với anh trai thế hả?
-Mà bố mẹ đâu rồi?
-Bố mẹ đi bên ngoại có việc rồi cưng! Anh nấu cho cưng xong rồi đó, cưng đến bữa dùng cơm nhá! Hề, anh đi chơi, cưng tối nay giữ nhà vui vẻ nhé!
Tôi xụ mặt bước lên phòng. Anh trai tốt gớm!
Đột nhiên, cả cầu thang trước mắt tôi chao đảo quay cuồng. Tôi bịn lấy thành cầu thang, cố giũ mạnh đầu để tỉnh táo lại nhưng vô ích.
-Ê, bà bị gì thế?
Một giọng nói vang lên. Tôi hé mắt nhìn lên trên, Vũ đang đứng trước cửa phòng tôi nhìn xuống –Bà hôm nay điên quá hóa cuồng rồi à?
-Bà điên là vì mấy tên thần tượng ngu ngốc chúng mày đấy!-Tôi gào lên. –Mà ông đứng ở phòng tôi làm cái quái gì thế???
-À..-Vũ khẽ gãi đầu, mái tóc đẹp của cậu ta xao động. –Chỉ là…
-ChỈ là sao?-Tôi bước lên.
Nhưng đột nhiên tôi bước hụt cầu thang, cả người ngả ra phía sau. Tôi trợn tròn mắt. Thôi xong! Phen này có khi được leo lên bàn thờ xem gà khỏa thân rồi! Tôi hoảng hốt kêu lên một tiếng thất thanh.
Rầm!
-Hự!
Một tiếng kêu đau đớn vang lên.Đó không phải là tiếng của tôi mà là tiếng của người khác. Người đó ôm chặt lấy tôi, ngã sóng soài dưới nền đất. Tôi hoảng hốt nhìn Vũ. Khuôn mặt cậu ta chùng lại đau đớn, tay vẫn siết lấy tôi.
-Vũ… Cậu..
-Người bà…. Nóng như than ấy… Xém tí nữa là bà vào viện rồi… Có biết không?
Vũ nặng nhọc mở mắt ra, miệng khẽ cười nhưng đầy gượng gạo. Và lúc đó, tôi chợt thấy mình tội lỗi khủng khiếp. Tôi thấy mình đuối dần… Đuối dần…
---
-Róc…c…
Vũ vắt khăn đắp lên trán Linh. Tự nhiên, Linh thấy cậu ta dịu dàng đến kì lạ.
Linh chả đủ tỉnh táo nữa, đột nhiên lên tiếng lẩm bẩm:
-A, hoa cà….
-Nếu có thể, tôi sẽ ghi âm lại những gì bà nói. Đảm bảo khi ốm dậy, bà sẽ không tin đó chính là bà!-Vũ nhếch mép cười. –Mà… Ốm nặng đến thế à?
Vũ ngồi lại nhìn tôi. Mặt Linh đỏ như quả gấc chín. Còn mê sảng nữa. Vũ lẩm bẩm:
-Suốt mười một năm, đây là lần đầu tiên tôi thấy bà yếu đuối đến thế. Trông bà lúc này hiền mà dễ bắt nạt dễ sợ luôn á!
-Đồ….điên…-Linh sảng sảng nói một câu kéo dài.
Vũ nhìn Linh. Cậu ta nhìn Linh không rời mắt lấy một giây khiến Linh chỉ muốn vùng dậy mà chọc cho đui hai con mắt kia nhưng không thể, chỉ có thể nằm yên và rúc đầu vào chăn.
-Bà cứ giữ vẻ “moe” đó, tôi thực sự không chịu nổi đấy…
Vũ chợt mỉm cười. Rồi đột nhiên, cậu ta chống tay xuống tấm phản giường, dịu dàng nhìn xuống Linh. Linh nghiến răng:
-Ông đang làm cái quái gì thế? Cút ra!
Vũ chỉ bật cười, nghiêng đầu:
-Không… Vì tôi chịu hết nổi rồi…
-Chịu…cái gì chứ? Cút..!
Linh mặt đỏ gay, đưa tay lên cố đẩy Vũ ra. Nếu bình thường thì được rồi, nhưng lúc này Linh cạn hết sức lực. Chỉ cố để mặt mình đầy đe dọa nhìn Vũ. Nhưng với khuôn mặt đang đỏ gay vì sốt cao, cùng với bộ dạng yếu ớt như gà tơ của mình thì làm sao đủ để dọa ai đây? Vũ nhìn Linh, miệng nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo. Vũ cúi người, thì thầm vào tai Linh:
-Sức mạnh của bà đâu hết rồi, Nguyễn Hàn Linh?
Linh cố đẩy ra, cả mặt nóng lên vì giận. Lúc đó Linh đã nghĩ đến con cún phiền phức điên rồ thích quấn chân người ta.
-Cút…ra….
-Không được rồi..
Phịch!
Vũ thả mình xuống cạnh Linh. Cả khuôn mặt mĩ nam đè lên vai Linh khiến Linh chỉ muốn co chân mà đạp cho tên điên này một phát. Vũ tựa sát mặt Linh, nhắm hờ mắt. Linh điên tiết gào lên:
-Tên kia! Mày làm trò biến thái gì đấy??? Biến khỏi giường bà!
-Không được…-Vũ vẫn không mở mắt ra, đầu dụi vào sát Linh, để cho những sợi tóc mềm lãng tử vương nhẹ trên mũi Linh. –Tôi đói quá…
-Về nhà mà ăn đi!-Linh nghiến răng.
- Giờ tôi đói đến mức không nhấc dậy nổi….-Vũ lấy tay che miệng Linh lại, mắt vẫn nhắm -Có lẽ tôi sẽ phải ở tư thế này một lúc thì tôi mới có lại sức mà vực dậy được…
-Biến thái!-Linh kêu lên. Nhưnng, trông cậu ta lúc này yên bình quá. Đáng yêu như một đứa trẻ. Nếu cô không biết Vũ từ mười một năm trước, có lẽ, cô sẽ không thể biết cậu con trai mang khuôn mặt baby này nghịch ngợm và quỷ quái đến cỡ nào. Và cũng sẽ không nhận ra nổi đâu là Khánh, đâu là Vũ nữa.
Mà … tóc cậu ta đẹp thật đấy. Nhìn mà muốn vò cho nó rối tung lên chết đi được!
______
Tôi bám thành cầu thang lê từng bước xuống nhà. Đói bụng quá….
Nhớ lại lúc nãy, đợi cho đến khi vai tôi mỏi nhờ và tóc của hắn vướng vào mặt tôi khiến tôi muốn điên lên hắn mới chịu lết về nhà. Trời đánh thánh vật tên chết bầm gia cầm như hắn đi.
Tôi nghiến răng lẩm bẩm. Đói chết đi được. Tôi xuống nhà nhưng nhìn đống đồ ăn đã nguội tanh nguội ngắt mà lòng khốn khổ leo lên lại phòng. Tài nấu ăn của anh Tùng dở tệ, nguội, tôi lại còn ốm nữa chứ. Ốm mà phải ở nhà một mình tủi muốn chết. Tôi leo lên giường, vỗ đầu mình vài cái rồi chui vào chăn, mồ hôi túa ra, cả người nóng hừng hực.
-Đói quá….
.
.
.
.
-Linh!
.
.
-Linh!
.
Hơ… Ai đang gọi tên tôi thế nhỉ?
.
-LINH!
-ƠI!!!!
Tôi giật mình choàng tỉnh, bật dậy như chiếc lò xo.
-Cái gì thế cái gì thế?
-Cái gì là cái gì?-Huy khoanh tay nhìn tôi, rồi cậu ta nhìn tôi một lượt, nheo mắt –Bà ốm đấy à?
-Khục! Khục! Không thấy hay sao còn hỏi?
Tôi gập mình ho mấy tiếng. Chết tiệt! Đầu tôi giờ quay như chong chóng và tôi không tỉnh táo nổi. –Ông sang đây làm gì?
Huy thả cuốn sách xuống bàn, ngồi xuống cạnh tôi:
-Tôi đến kèm bà học chứ làm gì. Cơ mà bà ốm thế này thì…
Huy sờ lên trán tôi, rồi mặt cậu ta sa sầm lại:
-Làm gì mà ốm dễ sợ thế này? Uống thuốc chưa?
Tôi lắc đầu:
-Không thấy tôi ở nhà một mình hay sao mà uống. Thuốc không có trong nhà!
-Người bà nóng như cục than cháy ấy.-Huy cười cợt nhả. Rồi lại hỏi –Thế bà ăn gì chưa?
Tôi im lặng. Tôi quá rõ tính của cậu bạn thân này. Nếu tôi bảo có đồ nhưng không ăn thì cậu sẽ la toáng lên như một ông bố già, rồi sẽ cằn nhằn, chưa kể sẽ tống đủ thứ vào mồm tôi cùng cả tá thuốc vào họng tôi một lần nữa!
Huy khẽ thở dài, có vẻ cậu ta thừa biết câu trả lời.
-Để tôi xuống bếp nấu gì đó cho bà. –Huy bước ra cửa, rồi chợt quay lại -Lúc tôi vào phòng bà, bà sốt ngủ li bì chả biết gì cả. Tôi lay mấy cũng không dậy, giờ mới chịu dậy làm tôi hết hồn.
Tôi nhìn theo, mi mắt chỉ muốn khép lại. Tôi kiệt sức rồi.
-Dậy….
Huy dựng tôi dậy. Tay cầm một tô cháo nóng. Huy có tay nghề nấu ăn rất ngon, vì thế tôi vô cùng yên tâm. Tôi với tay định cầm lấy thì Huy chau mày:
-Định tự mình ăn à?
-Chứ… còn … gì… nữa.. Khục! Khục!
-Để tôi giúp!
Đúng là, Huy vẫn là thằng bạn thân ngày trước của tôi. Tôi vẫn còn thói quen dựa dẫm vào cậu ấy. Dựa dẫm rất nhiều…
---
Tôi kéo chăn lên nửa mặt. Huy ngồi cạnh tôi, im lặng nhìn đâu đâu.
-Ông…về…được…rồi…đấy.. Khục! Khục!
Tôi hé mắt nhìn Huy. Nói là nói thế thôi nhưng trong lòng tôi thì thầm gào lên: “Please! Đừng đi, tôi sợ ma lắm!” Như thấy được nỗi lòng của tôi, Huy gác chân lên giường, nghịch nghịch tóc của mình.
-Thôi, tôi ở lại với bà cho đến khi ông anh yêu quý của bà trở về.
Tôi gập mình lại ho lên mấy tiếng. Huy nhìn sang tôi, nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa trước trán tôi lên, giọng trầm ấm:
-Ốm đến thế kia à….
-Khục! Khục!
-Bà làm tôi lo đấy…..
Huy ghé sát tai tôi nói nhỏ làm tôi ho điên lên:
-Khục! Khục Khục! Khục! Khục! Khục!
Huy bật cười rồi lơ đãng nhìn đi chỗ khác. Thấy mình không nên im lặng, tôi bèn vờ ho lên một tiếng nữa, rồi nói:
-Mà…cảm ơn ông nhé.. Lúc nào..tôi cũng phải dựa dẫm vào ông… Khục! Khục! Tôi đúng là…. Tệ quá nhỉ…
Huy nhìn sang tôi, đôi môi Huy khẽ mỉm cười. Huy cúi xuống sát tôi:
-Nói câu đó trong bộ dạng yếu đuối như thế, thì không ai mà chịu nổi đâu..
-Vớ vẩn!
Tôi ngồi dậy dựa vào tường, ho lên mấy tiếng.
Huy khẽ im lặng, rồi chợt lên tiếng:
-Này, bà có thể truyền bệnh cảm sốt của bà sang cho tôi một chút được không?
Tôi nhếch mép cười:
-Khụ! Khụ! Ông lại lên cơn à? Khục khục! Nếu có thể tôi truyền hết cho ông luôn ấy.. Khục khục!
Cậu ta đang định trêu ngươi tôi hả? Đúng là bệnh hoạn!
-Thế.. Truyền cho tôi đi…-Huy mỉm cười dịu dàng.
-Đó! Truyền được truyền đi!
Tôi vung tay.
-Nói rồi… -Huy chống hai tay xuống giường để nhướn người về phía trước, cả người cậu ta ghé sát tôi –Thì đừng có nuốt lời nhé…
-Ê….Cái quái....
Đừng nói cậu ta định…
-Không! Không chơi trò đó! Không chơi đâu nhé!!!
Tôi hoảng hốt đẩy cậu ta ra. Nhưng Huy dường như không nghe tiếng tôi nói. Cậu ta khẽ mỉm cười rồi cậu ta kéo tôi về phía cậu ta.
-Không! Không! Biến thái!!! Cút!!!! Không vui!!! Đồ điê…..
Tôi chưa kịp nói cho hết câu thì……………….
Một làn môi ấm áp dịu dàng chạm lấy môi tôi. Có một luồng điện tê rần chạy dọc cơ thể làm chân tay tôi từ nóng hừng hực trở nên lạnh toát. Chân tay tôi bủn rủn và trí óc tê liệt. Tôi gồng mình cố đẩy hắn ra nhưng không thể. Trái lại, cậu ta càng siết chặt hơn. Lâu… Lâu quá!!!! Không biết bao lâu sau, làn hơi ấm đó mới chịu rời xa môi tôi và một không khí mát mẻ tràn đến làm tôi có cảm giác rùng mình. Nhưng trước khi rời,Huy cắn lấy môi tôi rồi nhẹ nhàng nói:
-Cái này… Là hình phạt vì cậu đã bắt tôi chờ quá lâu…
Thôi… Xong … LẦN THỨ HAI RỒI ĐẤY TÊN BỆNH HOẠN KIA!!!
Không được! Cứ thế này thì cậu ta muốn gì được nấy mất!!!!
____________