Đột nhiên, Diệp Từ Huy có cảm giác hai tay bắt đầu đau nhức như có hàng ngàn con trùng đang cắn xé trong ấy, dần dần lũ trùng ấy lan từ tay lên ngực, càng lúc càng cắn xé dữ dội, chàng rú lên ngã vật ra chống cự với cơn đau nhưng càng chống cự càng cảm thấy thống khổ. Mồ hôi chàng vã ra như tắm chẳng mấy chốc không thể nào chống cựu nổi chàng hôn mê bất tỉnh.
Không biết qua bao lâu, Diệp Từ Huy bỗng nghe có tiếng quát:
- Bản cô nương tạm tha chết cho ngươi, sao chưa bò dậy trả lời cô nương ?
Chàng hơi hé mắt nhìn, Lợi Lợi quay về với dáng hung tợn trợn trừng hai mắt nhìn chàng. Chàng vội nhắm mắt lại giả vờ chưa kịp hồi sức gượng ngồi dậy:
- Chất độc của cô nương thật lợi hại.
Lợi Lợi “hừ” một tiếng lạnh lùng :
- Ngươi biết vậy thì tốt... vừa rồi bản cô nương chưa đánh hết độc nên ngươi mới còn sống đấy. Nếu ngươi chưa thích chết hãy nghe lệnh của bản cô nương. Trái lại, bản cô nương nổi giận sẽ cho ngươi độc dược phát tác lúc ấy ngươi sẽ không còn kêu vào đâu được.
Chàng trầm tư một chút rồi hỏi:
- Cô nương thực sự là ai ? Đến núi này với ý định gì ?
- Bản cô nương là ai ngươi không cần biết và chuyện của bản cô nương ngươi cũng không cần hỏi, bây giờ ngươi chỉ cần trả lời bản cô nương, ngươi có thuận nghe lệnh bản cô nương hay không ?
Chàng do dự:
- Cái đó...
Lợi Lợi cười gằn:
- Xem ra ngươi chưa chết chưa biết lợi hại của bản cô nương, tạm thời bản cô nương chờ ngươi đến sáng mai phải trả lời cho rõ.
Nói xong, đột nhiên nàng búng ra một viên thuốc vào tay chàng :
- Chút nữa nếu ngươi chưa chết hãy uống viên thuốc này.
Vừa dứt tiếng lại chuyển thân đi ra. Diệp Từ Huy cảm thấy hơi mỏi mệt liền ngồi xuống điều tức vận công. Đã quá lâu vẫn chưa thấy Đoàn Uyển Nhi quay về, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì với nàng ? Càng nghĩ chàng càng thêm lo lắng nhưng chờ tới đêm vẫn chưa thấy nàng quay lại.
Sực nhớ đến viên thuốc của Lợi Lợi cho, Diệp Từ Huy uống vội vào miệng, quả là thuốc thần, chỉ trong một lúc sau chàng đã cảm thấy trong người rất khoan khoái, thân thể sung mãn như chưa hề bị trúng độc. Diệp Từ Huy vội vàng chạy đi tìm Đoàn Uyển Nhi, lục tìm từ rừng này qua rừng khác vẫn không thấy bóng dáng nàng. Chàng mệt mỏi trở về lúc trời đã sang canh năm. Ngồi tọa công một lúc là trời vừa sáng. Đồng thời ngoài sơn động cũng có nhiều tiếng chân người. Chàng tưởng là Lợi Lợi quay lại không ngờ người đến là Đoàn Uyển Nhi. Câu đầu tiên nàng nói là:
- Ca ca, cô cô tìm được một trợ thủ cao cường lắm !
Chàng reo theo:
- Hay lắm, người đó là ai thế ?
- Cô cô chưa nói rõ, ca ca cứ đi gặp ắt biết.
- Đi ngay bây giờ ư ?
- Đương nhiên nên đi ngay, tiểu muội về đón ca ca đây mà.
Nắm lấy tay chàng, nàng kéo ra sơn động, đi mãi đến giữa trưa mới đến một sơn động kín đáo khác gặp Bách Thảo bà bà và Thường Quân Kỳ đã sẵn có mặt ở đó.
Không thấy có ai khác, chàng đang lấy làm lạ thì Đoàn Uyển Nhi như đoán được ý liền nói:
- Ca ca cứ thư thả, sẽ gặp lão nhân ngay bây giờ...
Chàng hỏi lại:
- Sự thực lão nhân gia là người nào ?
Đoàn Uyển Nhi nói:
- Là sư tỷ của cô cô chúng ta, có thêm lực sư tỷ tương trở, chúng ta chẳng còn sợ gì nữa.
Bách Thảo bà bà nhìn vào mặt Diệp Từ Huy một lúc đột ngột hỏi:
- Con vừa bị trúng độc sao không nói ngay ?
Nhãn lực của bà bà quả là tinh tế, chàng miễn cưỡng đáp:
- Con chưa kịp nói đó thôi, nhãn lực của cô cô thực lợi hại.
Đoàn Uyển Nhi gật mình thảng thốt:
- Cô cô, chàng bị trúng độc gì vậy ?
Bạch Thảo bà bà mỉm cười:
- Ta khoan nói ra xem nhãn lực của hai con đến đâu, các con hãy quan sát rồi nói ta nghe !
Đoàn Uyển Nhi nôn nóng nhìn khắp Diệp Từ Huy một lúc, đợi nàng kiểm tra xong tới lượt Thường Quân Kỳ kiểm tra. Bạch Thảo bà bà hỏi Thường Quân Kỳ trước:
- Kỳ nhi, con xem sao, hãy nói trước ta nghe ?
Nàng đáp:
- Thiếu hiệp đây bị trúng một loại độc có dược tính rất phức tạp, theo con dược tính này chủ yếu làm đau đớn thần kinh.
Bạch Thảo bà bà hơi gật đầu:
- Uyển Nhi, còn con thấy sao ?
Uyển Nhi hơi chau mày:
- Con biết tên đcộ duouọc này là “Cửu huyền đan” do chúng phối chế gần đây, cứ nghe nói thì để càng lâu độc dược này có thể làm biến đổi tính người...
Nàng dừng lại lo lắng hỏi chàng:
- Huy ca cạ.. ca cạ.. tại sao ca ca lại bị trúng độc ?
Diệp Từ Huy thở dài thuật lại mọi chuyện. Đoàn Uyển Nhi nhìn cô cô kêu lên:
- Cô cô có biết người nữ ấy là ai không?
Bà trả lời:
- Nghe nói nữ nhân ấy đến đây chưa lâu, sự thực y thị là người nào, hiện tại ta chưa tra xét được.
Thường Quân Kỳ cười bí ẩn:
- Riêng con, con biết nữ nhân ấy có quan hệ mật thiết với Diệp thiếu hiệp đây, nếu muốn hiểu rõ về nữ nhân ấy cứ hỏi Diệp thiếu hiệp ắt biết.
Diệp Từ Huy khẳng khái đáp:
- Vâng, Uyển muội, nữ nhân ấy chính là tam tỷ của ta.
Chuyện của bốn chị em Xuyến Xuyến trước đây chàng đã có lần kể với Đoàn Uyển Nhi do đó nhắc tới “tam tỷ” nàng biết liền là ai. Nhưng Bạch Thảo bà bà lại khác, bà quắc mắt :
- Tam tỷ là cái gì ?
Đoàn Uyển Nhi đáp tay chàng:
- Con nghe nói cô nương này là một người rất có quyền thế đứng sau lưng bọn chúng, không ngờ lại là tam tỷ của Huy ca ca, xem ra tình hình càng thêm phần phức tạp.
Bạch Thảo bà bà ngưng thần nhìn chàng:
- Từ Huy, con lấy tình riêng là trọng hơn lấy việc trừ ác làm trọng ?
Diệp Từ Huy trả lời không suy nghĩ:
- Đại nghĩa có thể diệt thân, đương nhiên con coi trừ ác làm trọng. Nhưng con nghĩ cũng nên cho tam tỷ một cơi hội, xin lão nhân gia vui lòng.
Bạch Thảo bà bà gật đầu:
- Điều ấy ta chẳng tiếc gì... nhưng độc dược vẫn còn trong thân, con nên cứu chữa trước đã.
Đoàn Uyển Nhi lo lắng:
- Không biết sư bá lão nhân giạ..
Chưa hết lời đã có tiếng người cười rộ:
- Các ngươi chẳng thèm hỏi han gì đến ta còn nhắc tên sư bá ta làm gì nữa ?
Nhân ảnh di động từ trong cốc đi ra một lão bà tử y phục lam lũ nhưng dung mạo rất hiền hậu dễ mến. Tuy lời nói có vẻ gay gắt nửa đùa nửa thật nhưng đồng thời trong tay lão bà đã cầm sẵn một lọ thuốc dốc ngược ra hai viên dược hoàn đưa cho Đoàn Uyển Nhi và Thường Quân Kỳ:
- Các con hãy uống thuốc này bồi bổ chân lực.
Thường Quân Kỳ đón lấy viên thuốc “Đa tạ” hai tiếng rồi tránh ra. Chỉ có Đoàn Uyển Nhi đã nhận thuốc mà cứ chần chừ chưa có ý tránh khiến lão bà quát:
- Uyển Nhi, ngươi còn muốn gì nữa ?
Uyển Nhi cười tươi:
- Lão nhân gia chẳng từng nói muốn Diệp ca ca của con đấy ư ?
Nàng đưa mắt ra hiệu cho Diệp Từ Huy làm lễ ra mắt lão bà tử:
- Vãn bối Diệp Từ Huy xin ra mắt Long cô cô.
Long cô cô nhìn chàng một lát rồi quay sang nói với Bạch Thảo bà bà:
- Nhãn quang của Uyển Nhi quả không sai...
Uyển Nhi cười tươi:
- Lão nhân gia, xin cho Huy ca ca một viên “Tử kim đao”.
Lão bà tử trừng mắt:
- “Tử kim đan” ! Ngươi nên biết Long cô cô chỉ luyện được có sau viên “Tử kim đan” thôi đấy nhé...
Lão bỏ lửng câu nói, thở dài:
- Nhưng ai bảo ta chỉ có hai đứa cháu là ngươi và Quân Kỳ đây làm gì ? Thôi được, vì con nha đầu quỷ quái này coi như hôm nay là ngày xui xẻo của ta vậy.
Đưa tay vào bao lão rút ra một lọ thuốc điêu khắc chạm trỗ rất tiểu xảo dốc ra một viên “Tử kim đan” đưa cho Diệp Từ Huy, chàng còn đang khiêm nhượng chưa dám nhận, Đoàn Uyển Nhi đã đón lấy cho chàng:
- Huy ca ca còn chưa cảm tạ Long cô cô đi sao ?
Chàng không tiện cự tuyệt liền cảm tạ lão bà tử. Đột nhiên Bạch Thảo bà bà nhớ đến chuyện chàng bị trúng độc liền hỏi:
- Long tỷ, đêm qua Từ Huy nhất thời không cẩn thận bị người ta hạ một chất rất độc, nhờ tỷ tỷ xem là có cách gì chữa trị ?
Long cô cô ngạc nhiên:
- Là chất độc gì muội muội, có nhận ra không?
- Cứ theo lời Uyển Nhi thì là một chất độc tên “Cửu huyền đan” mới được bào chế chủ yếu làm đau đớn thần kinh nhưng về cách bào chế nhất thời chưa tìm hiểu ra được.
Long cô cô vẫy chàng:
- Đến đây cho ta xem.
Long cô cô và Bạch Thảo bà bà vốn là sư tỷ muội đồng môn nhưng sở học của hai người tùy hứng thú của mỗi người mà có chỗ khác nhau, do đó thành tựu chuyên môn hai người cũng khác nhau. Bạch Thảo bà bà sưng hiệu là “Bách Thảo” không nói cũng biết rất am tường về dược tính của các loại cây cỏ thảo mộc, còn Long cô cô lại tinh luyện về sự phối hợp điều hòa các dược chất.
Hai người có thể nói là hai bậc uyên bác về dược vật hiện nay và rất nổi tiếng trên giang hồ chỉ vì bình thườnghay ở rừng sâu núi thẳm nghiên cứu kỹ hoa dị thảo, nhiều năm không biết tin tức nên người ít biết đến họ.
Long cô cô xem xét chẩn bệnh cho chàng một lúc rồi cau mày:
- Độc dược này phối hợp rất tinh diệu, chỉ sợ nhất thời chưa chế ra được thuốc giải.
Chàng hỏi:
- Không biết “Huyết chu thiềm thừ” có ích gì đối với độc dược này không?
Lão bà đáp:
- “Huyết chu thiềm thừ" chỉ có tác dụng hút chất độc chứ không giải được chất độc, bất cứ chất độc nào nó cũng có thể hút được trừ khi đừng để độc dược xâm nhập khí quản... Sao ngươi lại nhắc tới nó ?
- Vì vãn bối có một con “Huyết chu thiềm thừ” chỉ tiếc để quên tại Chỉ Thủy sơn trang.
- Độc dược này tuy rất tinh diệu nhưng ta có loại thuốc chận ngăn sự phát tác của nó, tạm thời có thể dùng được, ngươi hãy mang theo mà tùy thời sử dụng.
Lão bà cho chàng một loại dược hoàn xong quay sang bảo Bạch Thảo bà bà:
- Lúc lão thân đến đây có tình cờ nhìn thấy Thạch lão quái và một hán tử khoảng ba mươi tuổi vội vội vàng vàng rời núi đị..
Đoàn Uyển Nhi cười chận lời:
- Chúng âm thầm rời khỏi đây chắc có gì ám muội, Huy ca ca có định kiến gì mới không?
Diệp Từ Huy ảo não:
- Muội tử, lần này chúng ta phải tạm chia tay trong một thời gian. Vừa rồi qua miệng Long cô, ca ca tin chắc lão quái y Thạch Hoài Băng chưa phải là nhân vật chủ yếu của tất cả mưu đồ mà còn một nhân vật khác đứng sau lưng bọn chúng. Ca ca muốn về Chỉ Thủy sơn trang thăm gia mẫu và hỏi ý kiến Chỉ Thủy phu nhân về hành tung mục đích thực sự của bọn này, xin hẹn với tiểu muội tháng sau sẽ tái ngộ.
Chưa chi Đoàn Uyển Nhi đã dơm dớm nước mắt:
- Huy ca ca không cho em đi cùng sao ?
- Không nên, non xanh nước biếc còn dài, tuổi ta còn trẻ lẽ nào ca ca và muội không còn gặp nhau sống suốt đời ?
Bạch Thảo bà bà xen lời:
- Uyển Nhi, Diệp thiếu hiệp nói phải, làm thân nam nhi không nên lưu luyến thê nhi quá đáng, hãy để ca ca con lên đường. Diệp thiếu hiệp có một việc hệ trọng liên quan đến phu nhân, thiếu hiệp biết chưa?
- Dám hỏi cô cô đó là việc gì ?
- Theo ta biết lần trước quái y Thạch Hoài Băng chữa trị cho phu nhân không hoàn toàn là vì lòng tốt đâu. Lão đã ngầm hạ tối độc trong người phu nhân, chỉ chờ thời gian phát tác là đủ khống chế uy hiếp thiếu hiệp hành sự theo ý của lão đó.
Chàng bật kêu:
- Lão quái y đáng chết, lần này vãn bối về thăm gia mẫu, nếu có thể thật dù lão có chạy lên trời vãn bối cũng quyết đuổi theo để đòi giải dược.
oo Một chiếc thuyền nhỏ đưa Diệp Từ Huy trở lại Quân Sơn ở Động Đình, chàng chưa vào đến sơn trang đã thấy một bóng người phi hành như bay từ sơn trang đến đón.
Chàng đưa mắt nhìn tới, người ấy chính là tỷ tỷ Diệp Nhã Tuệ. Từ rất xa, nàng đã cất tiếng kêu:
- Hổ đệ Ơi...
Tiếp đó không nhịn được nàng òa lên khóc. Diệp Từ Huy chấn động tâm thần đón lấy nàng:
- Tỷ tỷ làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra ?
Diệp Nhã Tuệ nức nở nghẹn ngào:
- Hổ đệ sao không trở về từ ngay hôm qua ?
Chàng giật mình:
- Hôm qua với hôm nay đâu có gì khác ?
Nàng vẫn còn thổn thức:
- Nếu đệ về từ hôm qua, thân mẫu đâu đến nổi bị người ta bắt đi ?
Chàng kêu lên thất thanh:
- Sao ? Thân mẫu bị người bắt rồi ư ?
Sau khi kinh dị chàng lại trấn tĩnh, thở dài:
- Đệ vốn rất lo lắng cho an nguy của mẹ nhưngkhông ngờ, chúng lại dám lộng hành đến thế...
Chưa dứt câu, Diệp Nhã Tuệ ngắt lời chàng:
- Hổ đệ, thì ra đệ có biết trước rồi ?
- Nói ra chuyện dài lắm, chúng ta hãy về sơn trang rồi đệ sẽ kể cho tỷ tỷ nghe.
Cả hai bước vào Chỉ Thủy sơn trang đến thẳng nội đường. Tin chàng trở về mau chóng cả sơn trang đều biết, Chỉ Thủy phu nhân và Tổ thủ kim hoa Địch Diễm Thu đều có mặt trong nội đường chờ chàng. Sau khi hành lễ cùng các bậc tiền bối, Chỉ Thủy phu nhân trách móc:
- Từ Huy, cháu và Quái y Thạch Hoài Băng ước hẹn, lẽ ra cháu phải nói cho mọi người rõ, cớ sao lặng lặng ra đi khiến mẹ cháu rất khổ tâm...
Địch Diễm Thu mỉm cười nói hộ chàng:
- Chuyện cũ qua rồi hãy bỏ đi, chúng ta nên nói chuyện trước mắt quan trọng hơn.
Chỉ Thủy phu nhân than dài:
- Mẹ cháu bị người ta cưới đi đêm hôm qua rồi, lúc ấy không ai hay biết, sáng nay đợi mãi không thấy mẹ cháu ra khỏi phòng mới phát hiện người mất tích. Kẻ cướp mẹ cháu có để lại một phong thự..
Vừa nói phu nhân vừa đưa cho chàng một phong thư màu đỏ chóe. Chàng vội vàng xé thư ra đọc:
“Diệp thiếu hiệp, trân trọng tạ lỗi vì việc chúng ta buộc phải mời lệnh đường, bất quá thiếu hiệp hãy yên tâm, lệnh đường sẽ không hề tổn thất tơ hào. Chúng ta rất hoan nghênh nếu được thiếu hiệp mau chóng đến thêm lệnh đường, nhưng trước khi đến yêu cầu thiếu hiệp hoàn thành cho chúng ta hai việc nhỏ này:
việc thứ nhất, chúng ta hy vọng thiếu hiệp mang đến cho chúng ta hai cái đầu của Long bà bà và Quái y Thạch Hoài Băng. Việc thứ hai, nhờ thiếu hiệp thỉnh cầu Bạch Thảo bà bà nhận lời mời của chúng ta cùng đi đến đây một lúc với thiếu hiệp. Địa điểm và thời gian gặp, tùy lúc chúng ta sẽ thông báo. Hẹn kỳ trong vòng một tháng, chớ để lâu hơn.” Cuối thư không hề có ký tên cũng chẳng có dấu hiệu gì, không biết người viết là ai. Diệp Từ Huy đọc xong thư vừa buồn bã vừa tức giận, bất giác cười gằn một tiếng, rất lâu sau chàng mới lên tiếng:
- Chúng muốn tiểu đệ giết chết Long bà bà và Thạch Hoài Băng, lại muốn tiểu đệ mời Bạch Thảo bà bà cùng đến, và chỉ cho thời hạn một tháng phải hoàn thành thực là cưỡng bức tiểu đệ quá lắm.
Chỉ Thủy phu nhân u oán:
- Thạch lão quái tuy tính tình cổ quái nhưng lão đã có ân cứu mẹ cháu, cháu phải làm sao với lão ?
Chàng thở dài:
- Biết người biết mặt chứ sao biết lòng? A di, chúng ta đều lầm lão Thạch quái y ấy, kỳ thực, lão giả mượn kế chữa bệnh cho mẫu thân cháu, ngấm ngầm đã cho mẹ cháu uống một loại thuốc kỳ độc.
Chỉ Thủy phu nhân oán hận mắng:
- Thì ra lão là tên khốn khiếp, thật đáng chết.
Đột nhiên, Diệp Từ Huy đổi sắc mặt:
- Dù sao vãn bối cũng phải lên đường tìm mẫu thân ngay.
Chỉ Thủy phu nhân nói:
- Nhưng điệt nhi biết tìm ở đâu ?
- Điệt tử sẽ tìm một người, hy vọng sẽ phăng ra sự mất tích của thân mẫu.
Chàng cáo từ vào trong lập tức sửa soạn hành lý lên đường, lần này chàng cẩn thận mang theo con cóc ngọc “Huyết chu thiềm thừ" và thanh bảo kiếm “Thất tinh kiếm” do Chỉ Thủy phu nhân tặng chàng.
Trong giới võ lâm Nam Bình Kiều Đỗ gia trang ở Cửa Lãnh có địa vị rất cao do đó kiến trúc của sơn trang có khí thế phi phàm, cánh cổng sơn trang to lớn hùng vĩ, từ cổng vào tới tòa quanh dãy dọc chính thức phải băng qua một cánh rừng thưa mới tới sân theo một con đường lát đá rất rộng. Ở xa nhìn lại từ cánh cổng vĩ đại, đến đại sảnh khoảng cách dài ước độ tám chín mươi trượng. Trước cổng có canh vọng thất là nơi bọn võ sĩ canh gác suốt ngày đêm với trang phục chỉnh tề uy võ khiến người mới vào có một ấn tượng rất mạnh.
Diệp Từ Huy vừa bước lên mấy bậc đá trước cổng đã xuất hiện liền một hán tử mặc trường bào rất lễ độ hỏi:
- Xin hỏi công tử có việc gì đến đây ?
Chàng khẽ gật đầu đáp:
- Tại hạ Diệp Từ Huy có việc muốn cầu kiến Thiên hương ngọc phụng Thiệu Vân Anh trong quý trang.
Hiện nay thân hình Diệp Từ Huy đã đổi khác hẳn so với thân hình nhỏ bé lúc còn là Tiểu Hổ Tử, nét mặt chàng lại khôi vĩ anh tuấn rất dễ đối phương phải sinh lòng nể phục. Hán tử nọ nghe chàng đến gặp Thiệu cô nương không dám chậm trễ vội khiêm tốn:
- Mời công tử vào khách sảnh đợi một lát, tiểu nhân sẽ thông báo ngay tức thì.
Dẫn khách vào trong, hán tử mời Diệp Từ Huy ngồi đợi trong một khách sảnh, sau khi mời trà, hán tử khiêm thân một lần nữa rồi lui.
Chỉ một lát sau ngoài khách sảnh vọng vào một âm thanh thiếu nữ :
- Cô nương nói không biết Diệp Từ Huy là ai, người nào, đưa tiểu muội ra gặp khách.
Một giọng nam đáp:
- Vì khách yêu cầu kiếm diện Thiệu cô nương nên ta mới mời vào khách sảnh chờ đợi.
Một tiểu cô nương áo xanh bước vào khách sảnh thi lễ với chàng :
- Tiểu tỳ Sở Vân, phụng lệnh của Thiệu cô nương xin thỉnh giáo công tử trước, không biết với cô nương tiểu tỳ có quen biết gì trước hay không ? Hay chỉ vì mộ danh tìm đến? Xin công tử trả lời minh bạch.
Diệp Từ Huy “a” một tiếng mỉm cười :
- Xin lỗi, tại hạ quên một việc, Thiệu cô nương có lẽ chưa biết tên tại hạ, xin cô nương quay vào bẩm báo rằng có Tiểu Hổ Tử đến cầu kiến ắt Thiệu cô nương biết liền.
Nữ tỳ Sở Vân cũng “a” một tiếng :
- Nếu công tử quả là Tiểu Hổ Tử, đương nhiên cô nương của chúng tôi tiếp kiến ngay khỏi cần bẩm báo nữa, mời công tử theo tiểu tỳ.
Diệp Từ Huy theo Sở Vân ra khỏi khách sảnh đi xuyên qua một con đường nhỏ trồng đầy hoa vòng theo đại sảnh chính đến hậu viện, chuyển qua chuyển lại mấy lần mới đến một gian lầu màu đỏ lợp ngói đỏ. Sở Vân chỉ gian lầu đỏ ấy:
- Tòa hồng lầu này tên Bích Vân lâu, chính là nơi ở của cô nương chúng tôi.
Bên trong hồng lâu trang hoàng mười phần u nhã, chung quanh thanh tịnh không hề có một thanh âm hỗn tạp khiến chàng có cảm giác rất thư thái. Sở Vân lên thang lầu một lúc trước rồi trở xuống :
- Cô nương chúng tôi sẽ xuống tương kiến với công tử.
Diệp Từ Huy vốn kính trọng Thiên hương ngọc phụng Thiệu Vân Anh từ lúc mới sơ ngộ, nghe nói nàng sắp xuống lầu không ức chế được kích động vội đứng dậy sửa lại áo quần. Thang lầu vọng tới tiếng chân di động, chàng chăm chú nhìn về hướng ấy. Sở Vân vội vén rèm. Thiên hương ngọc phụng Thiệu Vân Anh xuất hiện ngoài rèm, bốn ánh mắt gặp nhau, cả hai đều hơi lộ vẻ ngạc nhiên. Đối với Diệp Từ Huy, chàng ngạc nhiên vì nét đẹp tuyệt thế mấy tháng trước của Thiệu Vân Anh đã thay đổi, hiện giờ nàng như một người mới qua cơn bệnh trầm kha, sắc mặt biến thành vàng xạm, nếu không nhận ra nàng chính là Thiệu Vân Anh tất ai cũng tưởng đó là một người khác hẳn. Còn đối với Thiệu Vân Anh nàng cũng giật mình khi thấy mặt Diệp Từ Huy cơ hồ nàng không nhận ra chàng vì lần trước gặp chàng, chàng chỉ là một đứa bé, nay đã biến thành một nam nhân cao lớn khôi vĩ rất khó tin.
Nhưng dù sao đó cũng chỉ là phản ứng nhất thời, dần dần hai người vẫn nhận ra nét quen thuộc cũ của nhau. Diệp Từ Huy bước tới thi lễ:
- Đại cô, không ngờ đại cô đang lâm trọng bệnh.
Sở Vân đưa tay đỡ Thiệu Vân Anh, nàng cười một nụ cười gắng gượng thê thảm, ngồi xuống một tràng kỹ sau khi ra hiệu cho chàng ngồi xuống cẩm đôn trước mặt.
- Ngươi cũng thay đổi nhiều lắm, chút nữa ta đã không nhận ra ngươi.
Chàng khó khăn đáp:
- Vâng, vâng, quả thật tiểu đệ đã thay đổi nhiều.
Thiệu Vân Anh hỏi sau liền:
- Bệnh của lệnh đường khỏi hẳn rồi chứ ?
Chàng nghiêm giọng :
- Đa tạ đại cô quan hoài, tiếc thay dù khỏi bệnh nhưng mới vừa đây gia mẫu lại bị một sự biến không tưởng tượng được.
Nàng kinh ngạc :
- Xảy ra chuyện gì ?
- Gia mẫu bị Quái y Thạch Hoài Băng ngầm hạ độc trong thân rồi mới đây lại bị người cướp đi rồi.
Thiệu Vân Anh chấn động:
- Thạch lão quái sao lại hạ độc lệnh đường? Chắc có lầm lẫn gì ư ?
- Tuyệt đối không có lầm lẫn, chính lão quái y đã xác nhận điều đó.
- Lão hạ độc tất có thể giải độc, lão có đưa thuốc giải chưa ?
- Lão hoàn toàn không có thuốc giải. Cứ theo tiểu đệ biết, lão hạ độc gia mẫu chỉ là nghe lẹnh một người, thuốc giải cũng chỉ có trong tay người đó nên tiểu đệ phải bôn tẩu đi tìm nhân vật đó đây.
- Lão có nói tên nhân vật chủ sự ấy không ?
Chàng đứng dậy ôm quyền vái Thiệu Vân Anh :
- Điều đó tiểu đệ xin cậy nhờ đại cô chỉ cho biết.
Thiệu Vân Anh chấn động hơi trừng mắt kinh ngạc :
- Tiểu Hổ Tử, ngươi..... Nàng có thể nói gì ? Chỉ đến tiếng “ngươi” liền im bặt. Diệp Từ Huy hỏi thẳng:
- Đại cô chẳng lẽ đại cô không hiểu chút nào về Quái y Thạch Hoài Băng thật sao ?
Nàng lắc đầu :
- Thựa ta không hiểu một chút nào.
- Thế sao đại cô lại giới thiệu cho tiểu đệ tìm đến lão ?
Thiệu Vân Anh do dự đáp:
- Vì ta nghe theo lời Lý đại thúc nên mới đề nghị ngươi tìm lão trị bệnh cho lệnh đường.
Diệp Từ Huy tĩnh ngộ:
- Thì ra là do hắn an bài tất cả.
Ánh mắt nàng sáng rực:
- Hắn làm cái gì ?
Chàng thở dài :
- Nhắc đến chuyện ấy tiểu đệ phải tự trách mình ngu muội nên bị hắn dọa nạt quá sức. Đại cô, tiểu đệ có một việc rất có lỗi với đại cô, vì việc này tiểu đệ ân hận đến bây giờ mới dám nói vói đại cô.
Thiệu Vân Anh nhíu mày:
- Đệ có lỗi gì với ta đâu ?
- Đại cô, lần gặp đầu tiên đại cô đối với đệ đã quá tốt bụng, thế mà đệ lỡ lừa dối đại cô. Đại cô có nhớ đã từng đưa cho đệ một con dao đồ chơi nhỏ nhờ trao lại cho một vị đại thúc không ?
Thiệu Vân Anh gật đầu :
- Đương nhiên nhớ, chẳng lẽ đệ không trao cho ta ?
- Có trao nhưng lại không phải con dao đó.
Nàng biến sắc:
- Sao ? Đệ đổi con “Thiên nguyên đao” của ta ư ?
- Việc ấy hoàn toàn do Lý đại thúc sai khiến, chúng đệ lúc ấy không dám cãi lời hắn.
- Sao ngay lúc ấy đệ không báo cho ta hay ?
- Hắn giết chết sư phụ, sư huynh tiểu đệ lại còn uy hiếp đòi giết tiểu đệ, làm sao tiểu đệ dám nói ?
Thiệu Vân Anh trầm tư một lúc:
- Ta nhớ đệ lúc ấy có nói người giết sư phụ đệ là một thư sinh áo lam cơ mà.
- Điều ấy cũng chính do Lý đại thúc bắt nói, lúc ấy tiểu đệ căn bản không biết hắn là ai, bây giờ thì hiểu rồi.
Thân thể bệnh hoạn của Thiệu Vân Anh dường như đã quá mệt mỏi, sắc mặt nàng tái xanh:
- Đệ biết hắn là ai ?
- Ngọc kiếm lam bào Chu Thông Lương đại ca.
Nàng giật mình:
- Đệ bảo hắn là Chu đại ca ư ?
- Vâng, đệ quyết hắn là Chu đại ca, bây giờ chúng ta đều là bằng hữu tốt của nhau.
Đột nhiên hai mắt Thiệu Vân Anh như hơi ươn ướt:
- Hắn biết hay không biết sự việc ấy ?
Diệp Từ Huy lắc đầu :
- Tiểu đệ không hề nói với ai, tiểu đệ sợ chẳng ai tin lời đệ, hôm nay đệ đặc biệt nói với đại cô một là muốn tạ tội với đại cô, sau nữa đệ muốn hỏi đại cô, sự thực Lý đại thúc là người thế nào ?
- Rất gần đây chúng ta mới phát hiện hắn là người không tốt, thế mà cũng đã chậm một bước.
- Ý đại cô là thế nào ?
Thiệu Vân Anh cười thảm:
- Đệ hãy nhìn thân thể ta giờ ra sao ?
Chàng chuyển động mục quang:
- Bệnh đại cô với hắn có quan hệ ư ?
Thiệu Vân Anh thở dài :
- Ta cũng không biết có hay không có quan hệ, nhưng rất kỳ quái, chín sư huynh đệ đồng môn chúng ta trong đó đã năm người bị loại bệnh khô huyết này.
Diệp Từ Huy khẳng định:
- Thế thì không cần nói nữa, nhất định là âm mưu của hắn.
Nàng tiếp lời:
- Nguy hơn nữa là sư phụ điều gì cũng tín nhiệm hắn, thậm chí còn đem môn phái giao cho hắn tiếp chưởng.
- Hoặc là lệnh sư cũng bị hắn uy hiếp?
- Điều đó còn chưa rõ.
- Sau khi hắn tiếp chưởng môn phái có cải biến gì không ?
- Không. Tất cả đều theo quy cũ, chẳng những thế còn khiến cho Nam Bình Kiều thanh danh hơn trước nữa.
- Nếu thế làm sao phát hiện hắn là người không tốt?
Nét mặt Thiên hương ngọc phụng Thiệu Vân Anh bỗng nhiên lộ vẻ hoảng hốt, nàng giục:
- Hổ đệ, chuyện ấy không nên nói, nếu không còn gì khác, đệ hãy mau rời khỏi nơi đây.
- Đệ muốn gặp Đỗ lão gia không biết có được không ?
- Lão nhân gia không có ở nhà. Hổ đệ, việc của đệ ta không có cách nào giúp được, đệ hãy sớm rời khỏi đây có lẽ là tốt hơn cả.
Diệp Từ Huy thông cảm tình trạng của nàng hiện nay, chàng vốn có ý định hỏi thăm nàng về phía nghĩa mẫu Mạc đại tẩu, nhưng tâm niệm chuyển động, chàng lại không hỏi nữa. Chàng đứng dậy nghiêng mình:
- Đại tỷ hãy bảo trọng:
- Diệp Từ Huy cáo biệt ra khỏi Đỗ gia trang trong lòng hết sức cảm khái vì Thiệu Vân Anh, không ngờ mới chia tay ở Cổ gia bảo, trong một thời gian ngắn nàng đã bị đẩy vào tình trạng này, thực có nằm mộng chàng cũng không ngờ được.
Chàng đi một mạch hơn mười dặm, đột ngột dừng chân, mắt quét nhìn chung quanh tìm một nơi tạm thời ẩn thn chuẩn bị chờ tới đêm sẽ quay lại Đỗ gia trang thám thính. Lần này chàng đến Đỗ gia trang vói mục đích chứng thực hành vi của Lý Phi Bằng qua Thiệu Vân Anh, vì xét về nhiều mặt, Lý Phi Bằng là nhân vật tỏ ra có nhiều dấu hiệu khả nghi.
Giữa lúc ấy từ hướng Đỗ gia trang bỗng vọng lại tiếng vó ngựa đuổi theo dồn dập, một thoáng sau đoàn người ngựa đã đến gần, một đại hán phi thân từ trên lưng ngựa rơi xuống trước mặt chàng, chàng bình tĩnh mỉm cười đợi sự việc biến hóa.
Đại hán ấy ôm quyền trước mặt chàng:
- Công tử, Ngũ gia chúng tôi đã về lấy làm tiếc vì không được gặp công tử nên sai tiểu nhân gấp đuổi theo, mời công tử về lại sơn trang tương kiến.
Diệp Từ Huy trầm tự một chút, gật đầu:
- Được, xin các hạ về báo, tại hạ sẽ đến liền.
Hán tử ấy nghiêng thân:
- Mời công tử lên ngựa, tiểu nhân sẽ về theo sau.
Tiếp đó đưa cương ngựa cho chàng chờ chàng lên ngựa. Diệp Từ Huy không cần khách sáo, thân hình nhẹ nhàng vọt lên lưng ngựa ra roi quay lại, chàng cho ngựa đi chậm chờ hán tử ấy theo cùng:
- Xin lỗi các hạ có biết một người phụ nhân tên Mạc đại tẩu có ở trong Đỗ gia trang chăng ?
Hán tử đáp:
- Công tử hỏi phải lắm, bà ta hiện có ở tệ trang.
- Bà ta làm gì ở trng quý trang?
- Bà ta đang đợi trừng phạt.
- Bà phạm tội gì ?
Hán tử thành thật:
- Nói đến tội bà ta có quan hệ với công tử đó. Đỗ lão gia trách bà ta không khéo đối xử với công tử lúc còn bé để công tử đi lừa của cải người ta dẫn đến tai họa, do đó Đỗ lão gia rất giận buộc bà phải ở trong trang đoái công chuộc tội.
Chàng nhăn mặt:
- Hiện nay bà chịu hình phạt gì ?
- Tuy Đỗ lão gia rất giận nhưng lại không nỡ xử nặng chỉ bắt bà ta làm một kẻ gia nhân tầm thường chứ không cho giữ trách nhiệm gì nữa.
Chàng thở phào:
- Thế ra Đỗ lão gia cũng là một người quá nhân hậu.
- Đỗ lão gia vốn rất nhân hậu, buộc Mạc đại tẩu ở lại Đỗ gia trang làm một gia nhân tầm thường là có chủ ý tránh cho bà ta những tai họa giang hồ chứ chẳng phải trách phạt gì đâu.
Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã về đến trước cổng Đỗ gia trang Diệp Từ Huy được dẫn vào thư phòng của Lý Phi Bằng nằm sau đại sảnh, Lý Phi Bằng vừa nhìn thấy chàng đã cất tiếng cười ha hả:
- Từ Huy, sao vừa lại đã bỏ đi không cho ta gặp mặt ?
Nhìn thấy họ Lý, chàng cảm thấy lửa giận bốc lên nhưng cố nhịn gượng cười :
- Tiểu điệt thấy đại cô bịnh tình nguy cấp nên có ý muốn tìm cho đại cô một thần ỵ..
Họ Lý chận lời:
- Từ Huy, trước đây ta đã nhận ngươi làm đệ tử ký danh, hôm nay tái ngộ ta quyết định chính thức nhận ngươi làm đệ tử thực thụ. Hiện nay ta là người kế thừa chưởng môn Đỗ gia trang Nam Bình Kiều, tương lai ngươi sẽ là người thay ta làm chưởng môn đời thứ hai, ngươi bằng lòng chứ ?
Đề nghị của hắn đường đột đến độ khiến chàng hoang mang:
- Đại thúc gia ơn quá trọng, nhưng còn... gia mẫu hiện nay không biết lưu lạc phương nào, làm sao tiểu đệ có thể an tâm?
Lý Phi Bằng cười lớn:
- Chuyện gia mẫu chẳng có gì khó giải quyết, cứ để ta chủ trương việc tìm lệnh đường, còn ngươi, từ nay hãy lưu lại đây để ta truyền thụ tuyệt học, sau này sư đồ ta sẽ làm nên nghịch lớn. Sư phụ ta đã chuẩn bị cho ngươi hai mươi mốt ngày điều dưỡng thân thể, sau hai mươi mốt ngày ấy sẽ dạy cho ngươi luyện công, luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau bốn mươi chín ngày này tương lai nếu ngươi không là thiên hạ đệ nhất võ công cũng ắt là thiên hạ đệ nhị.
Diệp Từ Huy kinh ngạc :
- Đó là võ công gì mà lợi hại thế ?
Lý Phi Bằng cười bí mật:
- Hiện tại không cần hỏi nhiều, đến lúc là ngươi sẽ tự biết.
Chàng nửa mừng nửa lo:
- Thế còn... chuyện gia mẫu làm sao ?
- An nguy của lệnh đường ngươi yên tâm, không thành vấn đề đâu. Tất cả sư phụ đã sắp đặt cho ngươi, công phu ngươi luyện thành sẽ cho mẫu tử đoàn viên hội họp vui vẽ.
Chàng vẫn lo lắng :
- Sự an bài của sư phụ, đệ tử rất tin nhưng chưa biết rõ chưa thể an tâm.
Lý Phi Bằng mỉm cười gật đầu :
- Lòng người ai cũng thế, sư phụ hoàn toàn thông cảm, ngươi nói rất đúng, nếu chưa biết đâu có thể an tâm? Cũng được, sư phụ sẽ nói rõ kế hoạch với ngươi để ngươi yên tâm luyện công... Trong thời gian ngươi luyện công, sư phụ sẽ tìm một người giả dạng ngươi đi tìm lệnh đường, khi ngươi luyện công thành cũng có thể ta đã nhận được tin tức bọn cướp lệnh đường, sau đó xuất kỳ bất ý, ta tấn công chúng bất ngờ tất sẽ đại thắng.
Diệp Từ Huy nguyên vốn nghi ngờ Lý Phi Bằng chính là nhân vật chủ sự đứng sau lưng Thạch lão quái, bây giờ nghe hắn ba hoa giống như hắn không hề dính vào chuyện mất tích của mẫu thân chàng, lòng chàng rất mâu thuẫn, nhất thời không biết nói sao để che đậy sự hỗn loạn trong lòng.
Lý Phi Bằng thấy chàng im lặng hiểu lầm chàng đã bằng lòng luyện công, hắn cười.
Trong tiếng cười hắn chuyển thân đi ra.
Hai mươi mốt ngày trôi qua, trong thời gian ấy mọi thức ăn do Đỗ gia trang cung cấp cho chàng đều là loại rất trân quý nhưng ăn mãi khiến chàng phát chán. Đương nhiên, thực đơn của chàng mỗi ngày đều do chính tay Lý Phi Bằng gia giảm và sai khiến. Trong thời gian ấy Diệp Từ Huy cùng có mấy lần gặp Thiên hưong ngọc phụng Thiệu Vân Anh, trong mấy lần này hễ nói tới Lý Phi Bằng nàng lại tìm cách tránh né cố ý không tham gia ý kiến.
Nửa đêm ngày mai là đến lúc Diệp Từ Huy phải vào phòng luyện công của Lý Phi Bằng. Học loại võ công này có hậu quả gì không ? Có nên học nó không ? Đó là hai câu hỏi mà chàng trăn trở nhiều lần nhưng không tìm ra câu giải đáp. Tuy chưa giải đáp được nhưng trong thâm tâm chàng nảy sinh hiếu kỳ và bị sự hiếu kỳ ấy càng lúc càng dụ hoặc chàng.
Theo hiểu biết của chàng, chàng đã học qua “Thần võ thần công”, có thể nói là thần công tối đại có uy lực lớn nhất võ lâm hiện nay, nhưng cứ theo Lý Phi Bằng hỏi loại kỳ công của hắn cũng chẳng kém gì “Thần võ thần công”, nhân lời nói của hắn, Diệp Từ Huy suy đi tính lại chưa dám quyết định. Phàm đã là người có học võ, không ai không có sự hiếu kỳ cuồng nhiệt đối với loại võ công tân kỳ có uy lực lớn như thế.
Cuối cùng chàng quyết định cứ học thứ kỳ công của Lý Phi Bằng xem sao.
Sáng sớm ngày hôm ấy Lý Phi Bằng thân tự tìm đến dẫn Diệp Từ Huy tới một gian thạch thất nằm dưới mặt đất rồi trao cho chàng một bản bí kíp võ công hắn đóng cửa thạch thất lại, sau khi đi ra chỉ để lại một mình chàng trong thạch thất. Trong gian thạch thất này ngoài một tấm bồ đoàn đan bằng cỏ và một cái ghế thấp, hoàn toàn không còn có một vật gì khác.
Diệp Từ Huy ngồi trên tấm bồ đoàn đặt bản bí kíp trên chiếc ghế thấp giở ra.
Bản bí kíp này không biết đã phải trải qua bao nhiêu niên đại, cái bìa của nó vàng xám và nét chữ nhiều chỗ không nhậnr a vì bị phai màu theo thời gian.
Trang thứ hai có viết bốn chữ “Huyết thủ thần công” tiếp theo là “Huyết thủ thần công luyện pháp”, cuối cùng là bảy chiêu huyết thủ chưởng pháp. Diệp Từ Huy đọc kỹ toàn thư một lượt, chiêu pháp của bảy chiêu chưởng pháp có sức quyến rũ rất mạnh khiến chàng cứ bị ám ảnh. Bảy chiêu này không những thần kỳ không có gì so sánh được, chỉ cần đọc qua đã có một khoái cảm khó nói.
Đọc xong bí kíp, chàng không thể không lập tức bắt đầu luyện tập.
Thấm thoát ở trong thạch thất ba mươi sáu ngày chàng đã họ được phần lớn “Huyết thủ thần công” chỉ còn một chương “Huyết chiếu tâm quang” là chưa học tới.
Nôn nóng cho mau xuống chàng càng nỗ lực.
Chỉ cần học xong “Huyết chiêu tâm quang” nữa là coi như đại công đã cáo thành, chàng có thể rời thạch thất này được. Ai ngờ, khi vận công chuyển “Huyết thủ thần công” lên đến huyệt “Thiên trì” trong thân thể chàng bỗng như có luồng kình lực từ bên ngoài chấn động vào khí huyết chàng, chân nguyên như bị tán mạn sức lực tiêu hao hết.
Hôm ấy chàng hoang mang lại phải đợi đến giờ tý hôm sau thử vận chuyển thần công lực.
Giờ tý hôm sau, Diệp Từ Huy thử vận chuyển thần công thì tình trạng cũng như hôm trước, chàng thất bại.
Đột nhiên, Diệp Từ Huy có cảm giác hai tay bắt đầu đau nhức như có hàng ngàn con trùng đang cắn xé trong ấy, dần dần lũ trùng ấy lan từ tay lên ngực, càng lúc càng cắn xé dữ dội, chàng rú lên ngã vật ra chống cự với cơn đau nhưng càng chống cự càng cảm thấy thống khổ. Mồ hôi chàng vã ra như tắm chẳng mấy chốc không thể nào chống cựu nổi chàng hôn mê bất tỉnh.
Không biết qua bao lâu, Diệp Từ Huy bỗng nghe có tiếng quát:
- Bản cô nương tạm tha chết cho ngươi, sao chưa bò dậy trả lời cô nương ?
Chàng hơi hé mắt nhìn, Lợi Lợi quay về với dáng hung tợn trợn trừng hai mắt nhìn chàng. Chàng vội nhắm mắt lại giả vờ chưa kịp hồi sức gượng ngồi dậy:
- Chất độc của cô nương thật lợi hại.
Lợi Lợi “hừ” một tiếng lạnh lùng :
- Ngươi biết vậy thì tốt... vừa rồi bản cô nương chưa đánh hết độc nên ngươi mới còn sống đấy. Nếu ngươi chưa thích chết hãy nghe lệnh của bản cô nương. Trái lại, bản cô nương nổi giận sẽ cho ngươi độc dược phát tác lúc ấy ngươi sẽ không còn kêu vào đâu được.
Chàng trầm tư một chút rồi hỏi:
- Cô nương thực sự là ai ? Đến núi này với ý định gì ?
- Bản cô nương là ai ngươi không cần biết và chuyện của bản cô nương ngươi cũng không cần hỏi, bây giờ ngươi chỉ cần trả lời bản cô nương, ngươi có thuận nghe lệnh bản cô nương hay không ?
Chàng do dự:
- Cái đó...
Lợi Lợi cười gằn:
- Xem ra ngươi chưa chết chưa biết lợi hại của bản cô nương, tạm thời bản cô nương chờ ngươi đến sáng mai phải trả lời cho rõ.
Nói xong, đột nhiên nàng búng ra một viên thuốc vào tay chàng :
- Chút nữa nếu ngươi chưa chết hãy uống viên thuốc này.
Vừa dứt tiếng lại chuyển thân đi ra. Diệp Từ Huy cảm thấy hơi mỏi mệt liền ngồi xuống điều tức vận công. Đã quá lâu vẫn chưa thấy Đoàn Uyển Nhi quay về, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì với nàng ? Càng nghĩ chàng càng thêm lo lắng nhưng chờ tới đêm vẫn chưa thấy nàng quay lại.
Sực nhớ đến viên thuốc của Lợi Lợi cho, Diệp Từ Huy uống vội vào miệng, quả là thuốc thần, chỉ trong một lúc sau chàng đã cảm thấy trong người rất khoan khoái, thân thể sung mãn như chưa hề bị trúng độc. Diệp Từ Huy vội vàng chạy đi tìm Đoàn Uyển Nhi, lục tìm từ rừng này qua rừng khác vẫn không thấy bóng dáng nàng. Chàng mệt mỏi trở về lúc trời đã sang canh năm. Ngồi tọa công một lúc là trời vừa sáng. Đồng thời ngoài sơn động cũng có nhiều tiếng chân người. Chàng tưởng là Lợi Lợi quay lại không ngờ người đến là Đoàn Uyển Nhi. Câu đầu tiên nàng nói là:
- Ca ca, cô cô tìm được một trợ thủ cao cường lắm !
Chàng reo theo:
- Hay lắm, người đó là ai thế ?
- Cô cô chưa nói rõ, ca ca cứ đi gặp ắt biết.
- Đi ngay bây giờ ư ?
- Đương nhiên nên đi ngay, tiểu muội về đón ca ca đây mà.
Nắm lấy tay chàng, nàng kéo ra sơn động, đi mãi đến giữa trưa mới đến một sơn động kín đáo khác gặp Bách Thảo bà bà và Thường Quân Kỳ đã sẵn có mặt ở đó.
Không thấy có ai khác, chàng đang lấy làm lạ thì Đoàn Uyển Nhi như đoán được ý liền nói:
- Ca ca cứ thư thả, sẽ gặp lão nhân ngay bây giờ...
Chàng hỏi lại:
- Sự thực lão nhân gia là người nào ?
Đoàn Uyển Nhi nói:
- Là sư tỷ của cô cô chúng ta, có thêm lực sư tỷ tương trở, chúng ta chẳng còn sợ gì nữa.
Bách Thảo bà bà nhìn vào mặt Diệp Từ Huy một lúc đột ngột hỏi:
- Con vừa bị trúng độc sao không nói ngay ?
Nhãn lực của bà bà quả là tinh tế, chàng miễn cưỡng đáp:
- Con chưa kịp nói đó thôi, nhãn lực của cô cô thực lợi hại.
Đoàn Uyển Nhi gật mình thảng thốt:
- Cô cô, chàng bị trúng độc gì vậy ?
Bạch Thảo bà bà mỉm cười:
- Ta khoan nói ra xem nhãn lực của hai con đến đâu, các con hãy quan sát rồi nói ta nghe !
Đoàn Uyển Nhi nôn nóng nhìn khắp Diệp Từ Huy một lúc, đợi nàng kiểm tra xong tới lượt Thường Quân Kỳ kiểm tra. Bạch Thảo bà bà hỏi Thường Quân Kỳ trước:
- Kỳ nhi, con xem sao, hãy nói trước ta nghe ?
Nàng đáp:
- Thiếu hiệp đây bị trúng một loại độc có dược tính rất phức tạp, theo con dược tính này chủ yếu làm đau đớn thần kinh.
Bạch Thảo bà bà hơi gật đầu:
- Uyển Nhi, còn con thấy sao ?
Uyển Nhi hơi chau mày:
- Con biết tên đcộ duouọc này là “Cửu huyền đan” do chúng phối chế gần đây, cứ nghe nói thì để càng lâu độc dược này có thể làm biến đổi tính người...
Nàng dừng lại lo lắng hỏi chàng:
- Huy ca cạ.. ca cạ.. tại sao ca ca lại bị trúng độc ?
Diệp Từ Huy thở dài thuật lại mọi chuyện. Đoàn Uyển Nhi nhìn cô cô kêu lên:
- Cô cô có biết người nữ ấy là ai không?
Bà trả lời:
- Nghe nói nữ nhân ấy đến đây chưa lâu, sự thực y thị là người nào, hiện tại ta chưa tra xét được.
Thường Quân Kỳ cười bí ẩn:
- Riêng con, con biết nữ nhân ấy có quan hệ mật thiết với Diệp thiếu hiệp đây, nếu muốn hiểu rõ về nữ nhân ấy cứ hỏi Diệp thiếu hiệp ắt biết.
Diệp Từ Huy khẳng khái đáp:
- Vâng, Uyển muội, nữ nhân ấy chính là tam tỷ của ta.
Chuyện của bốn chị em Xuyến Xuyến trước đây chàng đã có lần kể với Đoàn Uyển Nhi do đó nhắc tới “tam tỷ” nàng biết liền là ai. Nhưng Bạch Thảo bà bà lại khác, bà quắc mắt :
- Tam tỷ là cái gì ?
Đoàn Uyển Nhi đáp tay chàng:
- Con nghe nói cô nương này là một người rất có quyền thế đứng sau lưng bọn chúng, không ngờ lại là tam tỷ của Huy ca ca, xem ra tình hình càng thêm phần phức tạp.
Bạch Thảo bà bà ngưng thần nhìn chàng:
- Từ Huy, con lấy tình riêng là trọng hơn lấy việc trừ ác làm trọng ?
Diệp Từ Huy trả lời không suy nghĩ:
- Đại nghĩa có thể diệt thân, đương nhiên con coi trừ ác làm trọng. Nhưng con nghĩ cũng nên cho tam tỷ một cơi hội, xin lão nhân gia vui lòng.
Bạch Thảo bà bà gật đầu:
- Điều ấy ta chẳng tiếc gì... nhưng độc dược vẫn còn trong thân, con nên cứu chữa trước đã.
Đoàn Uyển Nhi lo lắng:
- Không biết sư bá lão nhân giạ..
Chưa hết lời đã có tiếng người cười rộ:
- Các ngươi chẳng thèm hỏi han gì đến ta còn nhắc tên sư bá ta làm gì nữa ?
Nhân ảnh di động từ trong cốc đi ra một lão bà tử y phục lam lũ nhưng dung mạo rất hiền hậu dễ mến. Tuy lời nói có vẻ gay gắt nửa đùa nửa thật nhưng đồng thời trong tay lão bà đã cầm sẵn một lọ thuốc dốc ngược ra hai viên dược hoàn đưa cho Đoàn Uyển Nhi và Thường Quân Kỳ:
- Các con hãy uống thuốc này bồi bổ chân lực.
Thường Quân Kỳ đón lấy viên thuốc “Đa tạ” hai tiếng rồi tránh ra. Chỉ có Đoàn Uyển Nhi đã nhận thuốc mà cứ chần chừ chưa có ý tránh khiến lão bà quát:
- Uyển Nhi, ngươi còn muốn gì nữa ?
Uyển Nhi cười tươi:
- Lão nhân gia chẳng từng nói muốn Diệp ca ca của con đấy ư ?
Nàng đưa mắt ra hiệu cho Diệp Từ Huy làm lễ ra mắt lão bà tử:
- Vãn bối Diệp Từ Huy xin ra mắt Long cô cô.
Long cô cô nhìn chàng một lát rồi quay sang nói với Bạch Thảo bà bà:
- Nhãn quang của Uyển Nhi quả không sai...
Uyển Nhi cười tươi:
- Lão nhân gia, xin cho Huy ca ca một viên “Tử kim đao”.
Lão bà tử trừng mắt:
- “Tử kim đan” ! Ngươi nên biết Long cô cô chỉ luyện được có sau viên “Tử kim đan” thôi đấy nhé...
Lão bỏ lửng câu nói, thở dài:
- Nhưng ai bảo ta chỉ có hai đứa cháu là ngươi và Quân Kỳ đây làm gì ? Thôi được, vì con nha đầu quỷ quái này coi như hôm nay là ngày xui xẻo của ta vậy.
Đưa tay vào bao lão rút ra một lọ thuốc điêu khắc chạm trỗ rất tiểu xảo dốc ra một viên “Tử kim đan” đưa cho Diệp Từ Huy, chàng còn đang khiêm nhượng chưa dám nhận, Đoàn Uyển Nhi đã đón lấy cho chàng:
- Huy ca ca còn chưa cảm tạ Long cô cô đi sao ?
Chàng không tiện cự tuyệt liền cảm tạ lão bà tử. Đột nhiên Bạch Thảo bà bà nhớ đến chuyện chàng bị trúng độc liền hỏi:
- Long tỷ, đêm qua Từ Huy nhất thời không cẩn thận bị người ta hạ một chất rất độc, nhờ tỷ tỷ xem là có cách gì chữa trị ?
Long cô cô ngạc nhiên:
- Là chất độc gì muội muội, có nhận ra không?
- Cứ theo lời Uyển Nhi thì là một chất độc tên “Cửu huyền đan” mới được bào chế chủ yếu làm đau đớn thần kinh nhưng về cách bào chế nhất thời chưa tìm hiểu ra được.
Long cô cô vẫy chàng:
- Đến đây cho ta xem.
Long cô cô và Bạch Thảo bà bà vốn là sư tỷ muội đồng môn nhưng sở học của hai người tùy hứng thú của mỗi người mà có chỗ khác nhau, do đó thành tựu chuyên môn hai người cũng khác nhau. Bạch Thảo bà bà sưng hiệu là “Bách Thảo” không nói cũng biết rất am tường về dược tính của các loại cây cỏ thảo mộc, còn Long cô cô lại tinh luyện về sự phối hợp điều hòa các dược chất.
Hai người có thể nói là hai bậc uyên bác về dược vật hiện nay và rất nổi tiếng trên giang hồ chỉ vì bình thườnghay ở rừng sâu núi thẳm nghiên cứu kỹ hoa dị thảo, nhiều năm không biết tin tức nên người ít biết đến họ.
Long cô cô xem xét chẩn bệnh cho chàng một lúc rồi cau mày:
- Độc dược này phối hợp rất tinh diệu, chỉ sợ nhất thời chưa chế ra được thuốc giải.
Chàng hỏi:
- Không biết “Huyết chu thiềm thừ” có ích gì đối với độc dược này không?
Lão bà đáp:
- “Huyết chu thiềm thừ" chỉ có tác dụng hút chất độc chứ không giải được chất độc, bất cứ chất độc nào nó cũng có thể hút được trừ khi đừng để độc dược xâm nhập khí quản... Sao ngươi lại nhắc tới nó ?
- Vì vãn bối có một con “Huyết chu thiềm thừ” chỉ tiếc để quên tại Chỉ Thủy sơn trang.
- Độc dược này tuy rất tinh diệu nhưng ta có loại thuốc chận ngăn sự phát tác của nó, tạm thời có thể dùng được, ngươi hãy mang theo mà tùy thời sử dụng.
Lão bà cho chàng một loại dược hoàn xong quay sang bảo Bạch Thảo bà bà:
- Lúc lão thân đến đây có tình cờ nhìn thấy Thạch lão quái và một hán tử khoảng ba mươi tuổi vội vội vàng vàng rời núi đị..
Đoàn Uyển Nhi cười chận lời:
- Chúng âm thầm rời khỏi đây chắc có gì ám muội, Huy ca ca có định kiến gì mới không?
Diệp Từ Huy ảo não:
- Muội tử, lần này chúng ta phải tạm chia tay trong một thời gian. Vừa rồi qua miệng Long cô, ca ca tin chắc lão quái y Thạch Hoài Băng chưa phải là nhân vật chủ yếu của tất cả mưu đồ mà còn một nhân vật khác đứng sau lưng bọn chúng. Ca ca muốn về Chỉ Thủy sơn trang thăm gia mẫu và hỏi ý kiến Chỉ Thủy phu nhân về hành tung mục đích thực sự của bọn này, xin hẹn với tiểu muội tháng sau sẽ tái ngộ.
Chưa chi Đoàn Uyển Nhi đã dơm dớm nước mắt:
- Huy ca ca không cho em đi cùng sao ?
- Không nên, non xanh nước biếc còn dài, tuổi ta còn trẻ lẽ nào ca ca và muội không còn gặp nhau sống suốt đời ?
Bạch Thảo bà bà xen lời:
- Uyển Nhi, Diệp thiếu hiệp nói phải, làm thân nam nhi không nên lưu luyến thê nhi quá đáng, hãy để ca ca con lên đường. Diệp thiếu hiệp có một việc hệ trọng liên quan đến phu nhân, thiếu hiệp biết chưa?
- Dám hỏi cô cô đó là việc gì ?
- Theo ta biết lần trước quái y Thạch Hoài Băng chữa trị cho phu nhân không hoàn toàn là vì lòng tốt đâu. Lão đã ngầm hạ tối độc trong người phu nhân, chỉ chờ thời gian phát tác là đủ khống chế uy hiếp thiếu hiệp hành sự theo ý của lão đó.
Chàng bật kêu:
- Lão quái y đáng chết, lần này vãn bối về thăm gia mẫu, nếu có thể thật dù lão có chạy lên trời vãn bối cũng quyết đuổi theo để đòi giải dược.
oo Một chiếc thuyền nhỏ đưa Diệp Từ Huy trở lại Quân Sơn ở Động Đình, chàng chưa vào đến sơn trang đã thấy một bóng người phi hành như bay từ sơn trang đến đón.
Chàng đưa mắt nhìn tới, người ấy chính là tỷ tỷ Diệp Nhã Tuệ. Từ rất xa, nàng đã cất tiếng kêu:
- Hổ đệ Ơi...
Tiếp đó không nhịn được nàng òa lên khóc. Diệp Từ Huy chấn động tâm thần đón lấy nàng:
- Tỷ tỷ làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra ?
Diệp Nhã Tuệ nức nở nghẹn ngào:
- Hổ đệ sao không trở về từ ngay hôm qua ?
Chàng giật mình:
- Hôm qua với hôm nay đâu có gì khác ?
Nàng vẫn còn thổn thức:
- Nếu đệ về từ hôm qua, thân mẫu đâu đến nổi bị người ta bắt đi ?
Chàng kêu lên thất thanh:
- Sao ? Thân mẫu bị người bắt rồi ư ?
Sau khi kinh dị chàng lại trấn tĩnh, thở dài:
- Đệ vốn rất lo lắng cho an nguy của mẹ nhưngkhông ngờ, chúng lại dám lộng hành đến thế...
Chưa dứt câu, Diệp Nhã Tuệ ngắt lời chàng:
- Hổ đệ, thì ra đệ có biết trước rồi ?
- Nói ra chuyện dài lắm, chúng ta hãy về sơn trang rồi đệ sẽ kể cho tỷ tỷ nghe.
Cả hai bước vào Chỉ Thủy sơn trang đến thẳng nội đường. Tin chàng trở về mau chóng cả sơn trang đều biết, Chỉ Thủy phu nhân và Tổ thủ kim hoa Địch Diễm Thu đều có mặt trong nội đường chờ chàng. Sau khi hành lễ cùng các bậc tiền bối, Chỉ Thủy phu nhân trách móc:
- Từ Huy, cháu và Quái y Thạch Hoài Băng ước hẹn, lẽ ra cháu phải nói cho mọi người rõ, cớ sao lặng lặng ra đi khiến mẹ cháu rất khổ tâm...
Địch Diễm Thu mỉm cười nói hộ chàng:
- Chuyện cũ qua rồi hãy bỏ đi, chúng ta nên nói chuyện trước mắt quan trọng hơn.
Chỉ Thủy phu nhân than dài:
- Mẹ cháu bị người ta cưới đi đêm hôm qua rồi, lúc ấy không ai hay biết, sáng nay đợi mãi không thấy mẹ cháu ra khỏi phòng mới phát hiện người mất tích. Kẻ cướp mẹ cháu có để lại một phong thự..
Vừa nói phu nhân vừa đưa cho chàng một phong thư màu đỏ chóe. Chàng vội vàng xé thư ra đọc:
“Diệp thiếu hiệp, trân trọng tạ lỗi vì việc chúng ta buộc phải mời lệnh đường, bất quá thiếu hiệp hãy yên tâm, lệnh đường sẽ không hề tổn thất tơ hào. Chúng ta rất hoan nghênh nếu được thiếu hiệp mau chóng đến thêm lệnh đường, nhưng trước khi đến yêu cầu thiếu hiệp hoàn thành cho chúng ta hai việc nhỏ này:
việc thứ nhất, chúng ta hy vọng thiếu hiệp mang đến cho chúng ta hai cái đầu của Long bà bà và Quái y Thạch Hoài Băng. Việc thứ hai, nhờ thiếu hiệp thỉnh cầu Bạch Thảo bà bà nhận lời mời của chúng ta cùng đi đến đây một lúc với thiếu hiệp. Địa điểm và thời gian gặp, tùy lúc chúng ta sẽ thông báo. Hẹn kỳ trong vòng một tháng, chớ để lâu hơn.” Cuối thư không hề có ký tên cũng chẳng có dấu hiệu gì, không biết người viết là ai. Diệp Từ Huy đọc xong thư vừa buồn bã vừa tức giận, bất giác cười gằn một tiếng, rất lâu sau chàng mới lên tiếng:
- Chúng muốn tiểu đệ giết chết Long bà bà và Thạch Hoài Băng, lại muốn tiểu đệ mời Bạch Thảo bà bà cùng đến, và chỉ cho thời hạn một tháng phải hoàn thành thực là cưỡng bức tiểu đệ quá lắm.
Chỉ Thủy phu nhân u oán:
- Thạch lão quái tuy tính tình cổ quái nhưng lão đã có ân cứu mẹ cháu, cháu phải làm sao với lão ?
Chàng thở dài:
- Biết người biết mặt chứ sao biết lòng? A di, chúng ta đều lầm lão Thạch quái y ấy, kỳ thực, lão giả mượn kế chữa bệnh cho mẫu thân cháu, ngấm ngầm đã cho mẹ cháu uống một loại thuốc kỳ độc.
Chỉ Thủy phu nhân oán hận mắng:
- Thì ra lão là tên khốn khiếp, thật đáng chết.
Đột nhiên, Diệp Từ Huy đổi sắc mặt:
- Dù sao vãn bối cũng phải lên đường tìm mẫu thân ngay.
Chỉ Thủy phu nhân nói:
- Nhưng điệt nhi biết tìm ở đâu ?
- Điệt tử sẽ tìm một người, hy vọng sẽ phăng ra sự mất tích của thân mẫu.
Chàng cáo từ vào trong lập tức sửa soạn hành lý lên đường, lần này chàng cẩn thận mang theo con cóc ngọc “Huyết chu thiềm thừ" và thanh bảo kiếm “Thất tinh kiếm” do Chỉ Thủy phu nhân tặng chàng.
Trong giới võ lâm Nam Bình Kiều Đỗ gia trang ở Cửa Lãnh có địa vị rất cao do đó kiến trúc của sơn trang có khí thế phi phàm, cánh cổng sơn trang to lớn hùng vĩ, từ cổng vào tới tòa quanh dãy dọc chính thức phải băng qua một cánh rừng thưa mới tới sân theo một con đường lát đá rất rộng. Ở xa nhìn lại từ cánh cổng vĩ đại, đến đại sảnh khoảng cách dài ước độ tám chín mươi trượng. Trước cổng có canh vọng thất là nơi bọn võ sĩ canh gác suốt ngày đêm với trang phục chỉnh tề uy võ khiến người mới vào có một ấn tượng rất mạnh.
Diệp Từ Huy vừa bước lên mấy bậc đá trước cổng đã xuất hiện liền một hán tử mặc trường bào rất lễ độ hỏi:
- Xin hỏi công tử có việc gì đến đây ?
Chàng khẽ gật đầu đáp:
- Tại hạ Diệp Từ Huy có việc muốn cầu kiến Thiên hương ngọc phụng Thiệu Vân Anh trong quý trang.
Hiện nay thân hình Diệp Từ Huy đã đổi khác hẳn so với thân hình nhỏ bé lúc còn là Tiểu Hổ Tử, nét mặt chàng lại khôi vĩ anh tuấn rất dễ đối phương phải sinh lòng nể phục. Hán tử nọ nghe chàng đến gặp Thiệu cô nương không dám chậm trễ vội khiêm tốn:
- Mời công tử vào khách sảnh đợi một lát, tiểu nhân sẽ thông báo ngay tức thì.
Dẫn khách vào trong, hán tử mời Diệp Từ Huy ngồi đợi trong một khách sảnh, sau khi mời trà, hán tử khiêm thân một lần nữa rồi lui.
Chỉ một lát sau ngoài khách sảnh vọng vào một âm thanh thiếu nữ :
- Cô nương nói không biết Diệp Từ Huy là ai, người nào, đưa tiểu muội ra gặp khách.
Một giọng nam đáp:
- Vì khách yêu cầu kiếm diện Thiệu cô nương nên ta mới mời vào khách sảnh chờ đợi.
Một tiểu cô nương áo xanh bước vào khách sảnh thi lễ với chàng :
- Tiểu tỳ Sở Vân, phụng lệnh của Thiệu cô nương xin thỉnh giáo công tử trước, không biết với cô nương tiểu tỳ có quen biết gì trước hay không ? Hay chỉ vì mộ danh tìm đến? Xin công tử trả lời minh bạch.
Diệp Từ Huy “a” một tiếng mỉm cười :
- Xin lỗi, tại hạ quên một việc, Thiệu cô nương có lẽ chưa biết tên tại hạ, xin cô nương quay vào bẩm báo rằng có Tiểu Hổ Tử đến cầu kiến ắt Thiệu cô nương biết liền.
Nữ tỳ Sở Vân cũng “a” một tiếng :
- Nếu công tử quả là Tiểu Hổ Tử, đương nhiên cô nương của chúng tôi tiếp kiến ngay khỏi cần bẩm báo nữa, mời công tử theo tiểu tỳ.
Diệp Từ Huy theo Sở Vân ra khỏi khách sảnh đi xuyên qua một con đường nhỏ trồng đầy hoa vòng theo đại sảnh chính đến hậu viện, chuyển qua chuyển lại mấy lần mới đến một gian lầu màu đỏ lợp ngói đỏ. Sở Vân chỉ gian lầu đỏ ấy:
- Tòa hồng lầu này tên Bích Vân lâu, chính là nơi ở của cô nương chúng tôi.
Bên trong hồng lâu trang hoàng mười phần u nhã, chung quanh thanh tịnh không hề có một thanh âm hỗn tạp khiến chàng có cảm giác rất thư thái. Sở Vân lên thang lầu một lúc trước rồi trở xuống :
- Cô nương chúng tôi sẽ xuống tương kiến với công tử.
Diệp Từ Huy vốn kính trọng Thiên hương ngọc phụng Thiệu Vân Anh từ lúc mới sơ ngộ, nghe nói nàng sắp xuống lầu không ức chế được kích động vội đứng dậy sửa lại áo quần. Thang lầu vọng tới tiếng chân di động, chàng chăm chú nhìn về hướng ấy. Sở Vân vội vén rèm. Thiên hương ngọc phụng Thiệu Vân Anh xuất hiện ngoài rèm, bốn ánh mắt gặp nhau, cả hai đều hơi lộ vẻ ngạc nhiên. Đối với Diệp Từ Huy, chàng ngạc nhiên vì nét đẹp tuyệt thế mấy tháng trước của Thiệu Vân Anh đã thay đổi, hiện giờ nàng như một người mới qua cơn bệnh trầm kha, sắc mặt biến thành vàng xạm, nếu không nhận ra nàng chính là Thiệu Vân Anh tất ai cũng tưởng đó là một người khác hẳn. Còn đối với Thiệu Vân Anh nàng cũng giật mình khi thấy mặt Diệp Từ Huy cơ hồ nàng không nhận ra chàng vì lần trước gặp chàng, chàng chỉ là một đứa bé, nay đã biến thành một nam nhân cao lớn khôi vĩ rất khó tin.
Nhưng dù sao đó cũng chỉ là phản ứng nhất thời, dần dần hai người vẫn nhận ra nét quen thuộc cũ của nhau. Diệp Từ Huy bước tới thi lễ:
- Đại cô, không ngờ đại cô đang lâm trọng bệnh.
Sở Vân đưa tay đỡ Thiệu Vân Anh, nàng cười một nụ cười gắng gượng thê thảm, ngồi xuống một tràng kỹ sau khi ra hiệu cho chàng ngồi xuống cẩm đôn trước mặt.
- Ngươi cũng thay đổi nhiều lắm, chút nữa ta đã không nhận ra ngươi.
Chàng khó khăn đáp:
- Vâng, vâng, quả thật tiểu đệ đã thay đổi nhiều.
Thiệu Vân Anh hỏi sau liền:
- Bệnh của lệnh đường khỏi hẳn rồi chứ ?
Chàng nghiêm giọng :
- Đa tạ đại cô quan hoài, tiếc thay dù khỏi bệnh nhưng mới vừa đây gia mẫu lại bị một sự biến không tưởng tượng được.
Nàng kinh ngạc :
- Xảy ra chuyện gì ?
- Gia mẫu bị Quái y Thạch Hoài Băng ngầm hạ độc trong thân rồi mới đây lại bị người cướp đi rồi.
Thiệu Vân Anh chấn động:
- Thạch lão quái sao lại hạ độc lệnh đường? Chắc có lầm lẫn gì ư ?
- Tuyệt đối không có lầm lẫn, chính lão quái y đã xác nhận điều đó.
- Lão hạ độc tất có thể giải độc, lão có đưa thuốc giải chưa ?
- Lão hoàn toàn không có thuốc giải. Cứ theo tiểu đệ biết, lão hạ độc gia mẫu chỉ là nghe lẹnh một người, thuốc giải cũng chỉ có trong tay người đó nên tiểu đệ phải bôn tẩu đi tìm nhân vật đó đây.
- Lão có nói tên nhân vật chủ sự ấy không ?
Chàng đứng dậy ôm quyền vái Thiệu Vân Anh :
- Điều đó tiểu đệ xin cậy nhờ đại cô chỉ cho biết.
Thiệu Vân Anh chấn động hơi trừng mắt kinh ngạc :
- Tiểu Hổ Tử, ngươi..... Nàng có thể nói gì ? Chỉ đến tiếng “ngươi” liền im bặt. Diệp Từ Huy hỏi thẳng:
- Đại cô chẳng lẽ đại cô không hiểu chút nào về Quái y Thạch Hoài Băng thật sao ?
Nàng lắc đầu :
- Thựa ta không hiểu một chút nào.
- Thế sao đại cô lại giới thiệu cho tiểu đệ tìm đến lão ?
Thiệu Vân Anh do dự đáp:
- Vì ta nghe theo lời Lý đại thúc nên mới đề nghị ngươi tìm lão trị bệnh cho lệnh đường.
Diệp Từ Huy tĩnh ngộ:
- Thì ra là do hắn an bài tất cả.
Ánh mắt nàng sáng rực:
- Hắn làm cái gì ?
Chàng thở dài :
- Nhắc đến chuyện ấy tiểu đệ phải tự trách mình ngu muội nên bị hắn dọa nạt quá sức. Đại cô, tiểu đệ có một việc rất có lỗi với đại cô, vì việc này tiểu đệ ân hận đến bây giờ mới dám nói vói đại cô.
Thiệu Vân Anh nhíu mày:
- Đệ có lỗi gì với ta đâu ?
- Đại cô, lần gặp đầu tiên đại cô đối với đệ đã quá tốt bụng, thế mà đệ lỡ lừa dối đại cô. Đại cô có nhớ đã từng đưa cho đệ một con dao đồ chơi nhỏ nhờ trao lại cho một vị đại thúc không ?
Thiệu Vân Anh gật đầu :
- Đương nhiên nhớ, chẳng lẽ đệ không trao cho ta ?
- Có trao nhưng lại không phải con dao đó.
Nàng biến sắc:
- Sao ? Đệ đổi con “Thiên nguyên đao” của ta ư ?
- Việc ấy hoàn toàn do Lý đại thúc sai khiến, chúng đệ lúc ấy không dám cãi lời hắn.
- Sao ngay lúc ấy đệ không báo cho ta hay ?
- Hắn giết chết sư phụ, sư huynh tiểu đệ lại còn uy hiếp đòi giết tiểu đệ, làm sao tiểu đệ dám nói ?
Thiệu Vân Anh trầm tư một lúc:
- Ta nhớ đệ lúc ấy có nói người giết sư phụ đệ là một thư sinh áo lam cơ mà.
- Điều ấy cũng chính do Lý đại thúc bắt nói, lúc ấy tiểu đệ căn bản không biết hắn là ai, bây giờ thì hiểu rồi.
Thân thể bệnh hoạn của Thiệu Vân Anh dường như đã quá mệt mỏi, sắc mặt nàng tái xanh:
- Đệ biết hắn là ai ?
- Ngọc kiếm lam bào Chu Thông Lương đại ca.
Nàng giật mình:
- Đệ bảo hắn là Chu đại ca ư ?
- Vâng, đệ quyết hắn là Chu đại ca, bây giờ chúng ta đều là bằng hữu tốt của nhau.
Đột nhiên hai mắt Thiệu Vân Anh như hơi ươn ướt:
- Hắn biết hay không biết sự việc ấy ?
Diệp Từ Huy lắc đầu :
- Tiểu đệ không hề nói với ai, tiểu đệ sợ chẳng ai tin lời đệ, hôm nay đệ đặc biệt nói với đại cô một là muốn tạ tội với đại cô, sau nữa đệ muốn hỏi đại cô, sự thực Lý đại thúc là người thế nào ?
- Rất gần đây chúng ta mới phát hiện hắn là người không tốt, thế mà cũng đã chậm một bước.
- Ý đại cô là thế nào ?
Thiệu Vân Anh cười thảm:
- Đệ hãy nhìn thân thể ta giờ ra sao ?
Chàng chuyển động mục quang:
- Bệnh đại cô với hắn có quan hệ ư ?
Thiệu Vân Anh thở dài :
- Ta cũng không biết có hay không có quan hệ, nhưng rất kỳ quái, chín sư huynh đệ đồng môn chúng ta trong đó đã năm người bị loại bệnh khô huyết này.
Diệp Từ Huy khẳng định:
- Thế thì không cần nói nữa, nhất định là âm mưu của hắn.
Nàng tiếp lời:
- Nguy hơn nữa là sư phụ điều gì cũng tín nhiệm hắn, thậm chí còn đem môn phái giao cho hắn tiếp chưởng.
- Hoặc là lệnh sư cũng bị hắn uy hiếp?
- Điều đó còn chưa rõ.
- Sau khi hắn tiếp chưởng môn phái có cải biến gì không ?
- Không. Tất cả đều theo quy cũ, chẳng những thế còn khiến cho Nam Bình Kiều thanh danh hơn trước nữa.
- Nếu thế làm sao phát hiện hắn là người không tốt?
Nét mặt Thiên hương ngọc phụng Thiệu Vân Anh bỗng nhiên lộ vẻ hoảng hốt, nàng giục:
- Hổ đệ, chuyện ấy không nên nói, nếu không còn gì khác, đệ hãy mau rời khỏi nơi đây.
- Đệ muốn gặp Đỗ lão gia không biết có được không ?
- Lão nhân gia không có ở nhà. Hổ đệ, việc của đệ ta không có cách nào giúp được, đệ hãy sớm rời khỏi đây có lẽ là tốt hơn cả.
Diệp Từ Huy thông cảm tình trạng của nàng hiện nay, chàng vốn có ý định hỏi thăm nàng về phía nghĩa mẫu Mạc đại tẩu, nhưng tâm niệm chuyển động, chàng lại không hỏi nữa. Chàng đứng dậy nghiêng mình:
- Đại tỷ hãy bảo trọng:
- Diệp Từ Huy cáo biệt ra khỏi Đỗ gia trang trong lòng hết sức cảm khái vì Thiệu Vân Anh, không ngờ mới chia tay ở Cổ gia bảo, trong một thời gian ngắn nàng đã bị đẩy vào tình trạng này, thực có nằm mộng chàng cũng không ngờ được.
Chàng đi một mạch hơn mười dặm, đột ngột dừng chân, mắt quét nhìn chung quanh tìm một nơi tạm thời ẩn thn chuẩn bị chờ tới đêm sẽ quay lại Đỗ gia trang thám thính. Lần này chàng đến Đỗ gia trang vói mục đích chứng thực hành vi của Lý Phi Bằng qua Thiệu Vân Anh, vì xét về nhiều mặt, Lý Phi Bằng là nhân vật tỏ ra có nhiều dấu hiệu khả nghi.
Giữa lúc ấy từ hướng Đỗ gia trang bỗng vọng lại tiếng vó ngựa đuổi theo dồn dập, một thoáng sau đoàn người ngựa đã đến gần, một đại hán phi thân từ trên lưng ngựa rơi xuống trước mặt chàng, chàng bình tĩnh mỉm cười đợi sự việc biến hóa.
Đại hán ấy ôm quyền trước mặt chàng:
- Công tử, Ngũ gia chúng tôi đã về lấy làm tiếc vì không được gặp công tử nên sai tiểu nhân gấp đuổi theo, mời công tử về lại sơn trang tương kiến.
Diệp Từ Huy trầm tự một chút, gật đầu:
- Được, xin các hạ về báo, tại hạ sẽ đến liền.
Hán tử ấy nghiêng thân:
- Mời công tử lên ngựa, tiểu nhân sẽ về theo sau.
Tiếp đó đưa cương ngựa cho chàng chờ chàng lên ngựa. Diệp Từ Huy không cần khách sáo, thân hình nhẹ nhàng vọt lên lưng ngựa ra roi quay lại, chàng cho ngựa đi chậm chờ hán tử ấy theo cùng:
- Xin lỗi các hạ có biết một người phụ nhân tên Mạc đại tẩu có ở trong Đỗ gia trang chăng ?
Hán tử đáp:
- Công tử hỏi phải lắm, bà ta hiện có ở tệ trang.
- Bà ta làm gì ở trng quý trang?
- Bà ta đang đợi trừng phạt.
- Bà phạm tội gì ?
Hán tử thành thật:
- Nói đến tội bà ta có quan hệ với công tử đó. Đỗ lão gia trách bà ta không khéo đối xử với công tử lúc còn bé để công tử đi lừa của cải người ta dẫn đến tai họa, do đó Đỗ lão gia rất giận buộc bà phải ở trong trang đoái công chuộc tội.
Chàng nhăn mặt:
- Hiện nay bà chịu hình phạt gì ?
- Tuy Đỗ lão gia rất giận nhưng lại không nỡ xử nặng chỉ bắt bà ta làm một kẻ gia nhân tầm thường chứ không cho giữ trách nhiệm gì nữa.
Chàng thở phào:
- Thế ra Đỗ lão gia cũng là một người quá nhân hậu.
- Đỗ lão gia vốn rất nhân hậu, buộc Mạc đại tẩu ở lại Đỗ gia trang làm một gia nhân tầm thường là có chủ ý tránh cho bà ta những tai họa giang hồ chứ chẳng phải trách phạt gì đâu.
Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã về đến trước cổng Đỗ gia trang Diệp Từ Huy được dẫn vào thư phòng của Lý Phi Bằng nằm sau đại sảnh, Lý Phi Bằng vừa nhìn thấy chàng đã cất tiếng cười ha hả:
- Từ Huy, sao vừa lại đã bỏ đi không cho ta gặp mặt ?
Nhìn thấy họ Lý, chàng cảm thấy lửa giận bốc lên nhưng cố nhịn gượng cười :
- Tiểu điệt thấy đại cô bịnh tình nguy cấp nên có ý muốn tìm cho đại cô một thần ỵ..
Họ Lý chận lời:
- Từ Huy, trước đây ta đã nhận ngươi làm đệ tử ký danh, hôm nay tái ngộ ta quyết định chính thức nhận ngươi làm đệ tử thực thụ. Hiện nay ta là người kế thừa chưởng môn Đỗ gia trang Nam Bình Kiều, tương lai ngươi sẽ là người thay ta làm chưởng môn đời thứ hai, ngươi bằng lòng chứ ?
Đề nghị của hắn đường đột đến độ khiến chàng hoang mang:
- Đại thúc gia ơn quá trọng, nhưng còn... gia mẫu hiện nay không biết lưu lạc phương nào, làm sao tiểu đệ có thể an tâm?
Lý Phi Bằng cười lớn:
- Chuyện gia mẫu chẳng có gì khó giải quyết, cứ để ta chủ trương việc tìm lệnh đường, còn ngươi, từ nay hãy lưu lại đây để ta truyền thụ tuyệt học, sau này sư đồ ta sẽ làm nên nghịch lớn. Sư phụ ta đã chuẩn bị cho ngươi hai mươi mốt ngày điều dưỡng thân thể, sau hai mươi mốt ngày ấy sẽ dạy cho ngươi luyện công, luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau bốn mươi chín ngày này tương lai nếu ngươi không là thiên hạ đệ nhất võ công cũng ắt là thiên hạ đệ nhị.
Diệp Từ Huy kinh ngạc :
- Đó là võ công gì mà lợi hại thế ?
Lý Phi Bằng cười bí mật:
- Hiện tại không cần hỏi nhiều, đến lúc là ngươi sẽ tự biết.
Chàng nửa mừng nửa lo:
- Thế còn... chuyện gia mẫu làm sao ?
- An nguy của lệnh đường ngươi yên tâm, không thành vấn đề đâu. Tất cả sư phụ đã sắp đặt cho ngươi, công phu ngươi luyện thành sẽ cho mẫu tử đoàn viên hội họp vui vẽ.
Chàng vẫn lo lắng :
- Sự an bài của sư phụ, đệ tử rất tin nhưng chưa biết rõ chưa thể an tâm.
Lý Phi Bằng mỉm cười gật đầu :
- Lòng người ai cũng thế, sư phụ hoàn toàn thông cảm, ngươi nói rất đúng, nếu chưa biết đâu có thể an tâm? Cũng được, sư phụ sẽ nói rõ kế hoạch với ngươi để ngươi yên tâm luyện công... Trong thời gian ngươi luyện công, sư phụ sẽ tìm một người giả dạng ngươi đi tìm lệnh đường, khi ngươi luyện công thành cũng có thể ta đã nhận được tin tức bọn cướp lệnh đường, sau đó xuất kỳ bất ý, ta tấn công chúng bất ngờ tất sẽ đại thắng.
Diệp Từ Huy nguyên vốn nghi ngờ Lý Phi Bằng chính là nhân vật chủ sự đứng sau lưng Thạch lão quái, bây giờ nghe hắn ba hoa giống như hắn không hề dính vào chuyện mất tích của mẫu thân chàng, lòng chàng rất mâu thuẫn, nhất thời không biết nói sao để che đậy sự hỗn loạn trong lòng.
Lý Phi Bằng thấy chàng im lặng hiểu lầm chàng đã bằng lòng luyện công, hắn cười.
Trong tiếng cười hắn chuyển thân đi ra.
Hai mươi mốt ngày trôi qua, trong thời gian ấy mọi thức ăn do Đỗ gia trang cung cấp cho chàng đều là loại rất trân quý nhưng ăn mãi khiến chàng phát chán. Đương nhiên, thực đơn của chàng mỗi ngày đều do chính tay Lý Phi Bằng gia giảm và sai khiến. Trong thời gian ấy Diệp Từ Huy cùng có mấy lần gặp Thiên hưong ngọc phụng Thiệu Vân Anh, trong mấy lần này hễ nói tới Lý Phi Bằng nàng lại tìm cách tránh né cố ý không tham gia ý kiến.
Nửa đêm ngày mai là đến lúc Diệp Từ Huy phải vào phòng luyện công của Lý Phi Bằng. Học loại võ công này có hậu quả gì không ? Có nên học nó không ? Đó là hai câu hỏi mà chàng trăn trở nhiều lần nhưng không tìm ra câu giải đáp. Tuy chưa giải đáp được nhưng trong thâm tâm chàng nảy sinh hiếu kỳ và bị sự hiếu kỳ ấy càng lúc càng dụ hoặc chàng.
Theo hiểu biết của chàng, chàng đã học qua “Thần võ thần công”, có thể nói là thần công tối đại có uy lực lớn nhất võ lâm hiện nay, nhưng cứ theo Lý Phi Bằng hỏi loại kỳ công của hắn cũng chẳng kém gì “Thần võ thần công”, nhân lời nói của hắn, Diệp Từ Huy suy đi tính lại chưa dám quyết định. Phàm đã là người có học võ, không ai không có sự hiếu kỳ cuồng nhiệt đối với loại võ công tân kỳ có uy lực lớn như thế.
Cuối cùng chàng quyết định cứ học thứ kỳ công của Lý Phi Bằng xem sao.
Sáng sớm ngày hôm ấy Lý Phi Bằng thân tự tìm đến dẫn Diệp Từ Huy tới một gian thạch thất nằm dưới mặt đất rồi trao cho chàng một bản bí kíp võ công hắn đóng cửa thạch thất lại, sau khi đi ra chỉ để lại một mình chàng trong thạch thất. Trong gian thạch thất này ngoài một tấm bồ đoàn đan bằng cỏ và một cái ghế thấp, hoàn toàn không còn có một vật gì khác.
Diệp Từ Huy ngồi trên tấm bồ đoàn đặt bản bí kíp trên chiếc ghế thấp giở ra.
Bản bí kíp này không biết đã phải trải qua bao nhiêu niên đại, cái bìa của nó vàng xám và nét chữ nhiều chỗ không nhậnr a vì bị phai màu theo thời gian.
Trang thứ hai có viết bốn chữ “Huyết thủ thần công” tiếp theo là “Huyết thủ thần công luyện pháp”, cuối cùng là bảy chiêu huyết thủ chưởng pháp. Diệp Từ Huy đọc kỹ toàn thư một lượt, chiêu pháp của bảy chiêu chưởng pháp có sức quyến rũ rất mạnh khiến chàng cứ bị ám ảnh. Bảy chiêu này không những thần kỳ không có gì so sánh được, chỉ cần đọc qua đã có một khoái cảm khó nói.
Đọc xong bí kíp, chàng không thể không lập tức bắt đầu luyện tập.
Thấm thoát ở trong thạch thất ba mươi sáu ngày chàng đã họ được phần lớn “Huyết thủ thần công” chỉ còn một chương “Huyết chiếu tâm quang” là chưa học tới.
Nôn nóng cho mau xuống chàng càng nỗ lực.
Chỉ cần học xong “Huyết chiêu tâm quang” nữa là coi như đại công đã cáo thành, chàng có thể rời thạch thất này được. Ai ngờ, khi vận công chuyển “Huyết thủ thần công” lên đến huyệt “Thiên trì” trong thân thể chàng bỗng như có luồng kình lực từ bên ngoài chấn động vào khí huyết chàng, chân nguyên như bị tán mạn sức lực tiêu hao hết.
Hôm ấy chàng hoang mang lại phải đợi đến giờ tý hôm sau thử vận chuyển thần công lực.
Giờ tý hôm sau, Diệp Từ Huy thử vận chuyển thần công thì tình trạng cũng như hôm trước, chàng thất bại.