- Huy đệ, sao chưa chịu hiện thân ra ?
Diệp Từ Huy đành cười lớn, từ trong chỗ ẩn thân bước ra:
- Nhị tỷ, sao biết được có tiểu đệ Ở đây ?
Lúc ấy tám hắc y sát thủ đã bức bách Lý Phi Bằng chỉ có chống đỡ chứ không thể hoàn chiêu. Vừa thấy có mặt Diệp Từ Huy, Lý Phi Bằng phát ra một tiếng hú rất kỳ dị.
Tiếng hú này đối với người khác hoàn toàn không có ảnh hưởng gì, nhưng đối với Diệp Từ Huy phản ứng lại khác hẳn, nghe tiếng hú chàng cảm thấy máu huyết trong người sôi động, tự nhiên sinh ra mối đồng cảm với Lý Phi Bằng. Từ lâu chàng không còn luyện “Huyết thủ thần công" nữa, nhưng tiếng hú vẫn kích thích khiến chàng muốn xuẩn động.
Thoạt đầu hai mắt chàng ánh lên tia máu, tiếp đó hô hấp khò khè rất khó khăn gấp gáp. Phi Phi vừa nhìn thấy đã nhận ra chân tướng, nàng liền gầm lên chấn động:
- Huy đệ, mau triển khai “Thần võ thần công" đề kháng ngay.
Đang lúc tâm trạng chàng lay động, được Phi Phi cảnh giác, linh trí liền bật sáng, lập tức hít một hơi chân khí vận đề “Thần võ thần công" lên, liền đó tiếng hú dài kỳ dị của Lý Phi Bằng không còn tác dụng gì nữa.
Chàng thở phào:
- Nhị tỷ, đa tạ. Nếu không có nhị tỷ bên cạnh, tiểu đệ đã lại bị “Huyết thủ thần công" khống chế rồi !
Phi Phi bảo:
- Sau này đệ nên nhớ, lúc nào ở gần chúng cũng nên hết sức cảnh giác.
Chàng gật đầu :
- Nhị tỷ hãy bảo bọn chúng lui ra để tiểu đệ thu thập hắn cho.
Phi Phi đáp:
- Bất tất. Hiện tại chính là lúc nhị tỷ muốn thử thách xem bọn sát thủ này có trung thành với tỷ hay không ?
Chàng nói:
- Đệ xem tên Lý Phi Bằng này còn giấu giếm sự lợi hại chưa thi thố hết.
- Huy đệ đừng xem thường tám tên thủ hạ của tỷ, chúng đều là những cao thủ, hôm nay nếu chúng không hạ được Lý Phi Bằng, sau này ta đâu dám cho chúng đối phó với Huyết thủ ác sát Hướng Đông Dương nữa !
Ngữ khí của Phi Phi rất tự tin khiến chàng chỉ còn cách đứng theo dõi trận đấu.
Tám tên sát thủ này chẳng những mặc toàn đen mà mặt mũi cũng đen đúa như có dán mặt nạ không cho ai nhìn rõ mặt thật.
Chàng nhìn thấy Lý Phi Bằng bị tám tên ấy vây đánh chỉ còn chống đỡ chứ không thể trả đòn, kỳ thực cước bộ hắn vẫn không hề hỗn loạn, hiển nhiên hắn cố ý che giấu thực lực chưa lộ ra hết.
Đột nhiên Phi Phi nghiêm giọng ra lệnh:
- Hạ độc thủ bắt sống hắn mau !
Chớp nhoáng tình thế thay đổi, thế công của tám hắc y sát thủ tăng thêm lợi hại, chỉ thấy đao quang xé gió đảo lộn đầy trời. Lúc ấy Lý Phi Bằng tận lực thi triển hết sở học cốc chống đỡ.Võ công thực lực của hắn tuy có cao hơn tám hắc y sát thủ, nhưng cả tám địch thủ tên nào cũng là cao thủ và cũng đều tận lực thi triển sở học, thời gian càng lâu, Lý Phi Bằng càng cảm thấy kiệt lực, tả xung hữu đột nhưng không cách nào thoát khỏi vòng vây. Diệp Từ Huy vẫn đứng ngoài nhìn càng làm nặng thêm áp lực đối với hắn, hắn lo lắng tự nghĩ:
“Không ngờ Diệp Từ Huy tiểu tử đủ can đảm thoát khỏi sức hấp dẫn của ta, xem ra hôm nay phải tìm cơ thoát thân kẻo mang hận”. Tâm niệm vừa chuyển, hắn đánh ra một kỳ chiêu hiểm độc, mong tạo cơ hội thoát thân.
Hốt nhiên, hắn có một cơ hội may mắn, vội vàng cuốn thân tay hữu kiềm thế lay động vẽ thành một phiến ngân quang, tay tả đấm ra một chưởng ngay ngực một hắc y sát thủ. Hắc y sát thủ này bị chưởng lực bức bách chuyển thân tránh lộ ra một chỗ sơ hở, thân hình Lý Phi Bằng lại chuyển lần nữa hoành vọt ra chỗ hở ấy. Ngay lúc ấy không ngờ tên hắc y sát thủ kia đã hồi thân về, đưa thân chịu chưởng của Lý Phi Bằng để chận đường thoát của hắn.
Thân hình Lý Phi Bằng đang động không thể ngừng lại, chưởng tuy đánh trúng đối phương nhưng cơ hội để hắn vọt ra đã mất. Hắc y sát thủ bị chưởng đánh dội ra nhưng một tên khác đã kịp hoành thân đến án ngữ chỗ cũ đồng thời nhân cơ hội xuất trảo chộp vào huyệt đạo sau lưng Lý Phi Bằng.
Lý Phi Bằng chỉ cần đả thương một tên là có thể phá vòng vây, không ngờ vì do gấp vội, hắn cũng để lộ sơ hở. Trảo ấy chụp trúng huyệt đạo hắn, hắn văng ra gần một đối thủ khác. Đối thủ này thần tốc vô tỉ, cước pháp quét lên tới vai Lý Phi Bằng đá một cước cực mạnh, thân hắn chấn động lại bay ngược trở lại. Lần này ánh đao quét tới khí lạnh như băng, Lý Phi Bằng rống lên thảm thiết, chân trái hắn đã bị đao đâm trúng.
Lý Phi Bằng đau thấu xương, lại còn bị những bóng chỉ tới tấp đến điểm vào thân hắn. Lý Phi Bằng tránh được chỉ thứ nhất, nhưng chỉ thứ hai điểm trúng hắn “hự” một tiếng trầm uất, hoàn toàn mất hết sức đề kháng.
Bọn hắc y sát thủ sau khi chế phục được hắn tức thì nhân ảnh phân ra lui lại hơn trượng đứng im.
Sắc mặt Lý Phi Bằng trắng nhợt, hoảng hốt kêu to:
- Phi Phi, quá khứ ta đối với các ngươi không tê.....
Phi Phi quát to một tiếng :
- Câm miệng, ngươi đối với ta không tệ không cần ngươi phải nói. Nói nhiều cũng chỉ là phí tâm sức, chuyện cũ không cần nhắc tới.
Lý Phi Bằng van xin:
- Lẽ nào quên chuyện cũ, nhưng xin vì cảnh tình riêng với ta cho ta một cơ hội.
Phi Phi bật cười lạnh lẽo:
- Ngươi mà còn biết đến cảnh tình riêng cũng thật nực cười!
Hắn than:
- Thế ngươi muốn xử ta ra sao ? Nói mau đi !
Phi Phi trầm ngâm một lúc, hốt nhiên, hốt nhiên ra lệnh cho một hắc y sát thủ:
- Đem hắn về Nam Trang rồi nói sau !
Hán tử áo đen ấy dường như sẵn chuẩn bị vâng liền một tiếng bước tới trước mặt Lý Phi Bằng xuất chỉ điểm vào huyệt đạo hắn sau đó giở ra một cái bao vải đen nhét Lý Phi Bằng vào bao vải vác lên vai cất bước quay về đường cũ.
Phi Phi vẫy tay, cả bọn quay về Nam Trang. Tới nơi Phi Phi bảo Diệp Từ Huy đón lấy bao vải đem vào tư sảnh. Phi Phi và Diệp Từ Huy ngồi trên cao, bốn thị nữ tùy thân của nàng đem bao vải lật ngược cho Lý Phi Bằng chui ra, một thị nữ giải khai huyệt đạo cho hắn.
Lý Phi Bằng mở to mắt chỉ thấy Phi Phi và Diệp Từ Huy ngồi trên cao, hắn thành tù nhân của họ. Lần này hắn không van nài Phi Phi nữa mà hướng về Diệp Từ Huy:
- Từ Huy, tình nghĩa giữa ngươi và ta có khác, từ bé ngươi đã được ta bảo vệ, rất gần đây lại có ý muốn để ngươi tiếp chưởng Cửu Lãnh Nam Bình Kiều Đỗ trang, lẽ nào ngươi biến ân thành oán không chiếu cố gì đến ta ?
Diệp Từ Huy thực sự cũng thấy bất nhẫn với hắn, chàng định mở miệng thì Phi Phi đã cướp lời:
- Huy đệ, ta có một chuyện giấu trong lòng đã lâu chưa có cơ hội nói ra, bây giờ ta có thể nói cho tiểu đệ hiểu rõ.
Lý Phi Bằng cơ hồ hiểu dụng tâm của Phi Phi nên vội ngăn cản:
- Phi Phị.. đừng.. đừng...
Phi Phi gạt phắt, tiếp tục nói với chàng:
- Huy đệ, đệ còn nhớ lúc chúng ta mới gặp nhau ?
Chàng tươi cười:
- Đương nhiên là nhớ, lúc ấy tuy đệ gặp xui xẻo cực điểm, nhưng tinh thần lại rất sung sướng.. - Có nhiều người được phúc mà không biết, ngươi thật là tương phản, dù sao đó cũng là thời gian hạnh phúc.
- Nhị tỷ, đệ chưa hiểu rõ ý tứ...
Phi Phi thở dài:
- Đệ thật chỉ là tên hồ đồ, nói thực cho đệ biết, lúc ấy nghĩa mẫu và chúng ta chẳng ai thích gì đệ đâu.
Chàng nghe lời như bị đánh một trùy “ồ” một tiếng ngẩn người. Phi Phi nói tiếp:
- Lúc ấy bất quá chúng ta chỉ đùa giỡn với đệ rồi đẩy đệ vào chỗ chết mà thôi.
Chàng thảng thốt:
- Vì sao vậy ?
- Vì sao ư ? Câu hỏi ấy Lý Phi Bằng có thể trả lời rõ hơn.
Hai mắt chàng lóe sáng quay sang Lý Phi Bằng:
- Vì sao ? Hãy nói đi !
Lý Phi Bằng run rẩy ngó Phi Phi, chỉ thấy mắt nàng cũng rực sáng đáng sợ không kém gì Diệp Từ Huy, tự biết không còn thể lừa dối, hắn than dài:
- Vì ta muốn hủy diệt ngươi.
Chàng ngẩn mặt hỏi:
- Ngươi muốn hủy diệt ta ? Lúc ấy ta chỉ là một đứa bé đâu có làm hại gì ngươi?
Lý Phi Bằng đáp:
- Nguyên ta có ý giết ngươi từ đầu, ngươi rồi ngươi gặp Đỗ lão gia xong ta không dám xử trí ngươi, nhưng cố ý dạy ngươi làm những điều bại hoại.
Diệp Từ Huy đột nhiên tỉnh ngộ “a” lên một tiếng. Phi Phi mỉm cười tiếp lời:
- Đệ thật là người phúc lớn mạng lớn, nếu không có Cái Bang tham dự vào phá vỡ âm mưu của hắn, đến bây giờ e rằng đệ đã mục xương trong ngục thất. Vì bị Cái Bang quấy nhiễu phá vỡ âm mưu hắn nên hắn mới sai bọn sát nhân “Thất tinh bang” đuổi theo trừ khử chúng ta. May thay, chúng ta đều phúc lớn mạng lớn, thoát chết.
Nàng xoay đầu lại Lý Phi Bằng:
- Ta không hề nói sai chứ ?
Lý Phi Bằng chỉ còn nước gật đầu thừa nhận lời của nàng. Diệp Từ Huy chợt nhớ ra một chuyện:
- Đệ thoát chết rồi còn các tỷ tỷ làm sao cũng thoát thân được cả ?
Phi Phi đáp:
- Nhân vì đệ thoát chết nên hắn thay đổi ý định... để cho chúng ta sống, ta cho rằng lúc ấy dụng ý của hắn là muốn để chúng ta lại đối phó với đệ. Lý Phi Bằng, ngươi có dụng ý ấy phải không?
Lý Phi Bằng gượng cười đau khổ:
- Cô nương biết cả rồi, cần gì ta phải nói nữa ?
- Sự thực cũng chứng minh như thế, thí dụ như Xuyến Xuyến và ta, bị leẹnh ngầm lung lạc đệ, lợi dụng đệ, ai ngờ chúng ta đối với đệ đều sản sinh mối tình tỷ đệ chân chính, do đó hắn vì quá khéo mà thành vụng về, tính toán sai lạc cả.
Tình hình ấy chàng cũng có lần dự đoán qua, lúc này nghe Phi Phi nói ra lời trong lòng lấy làm cảm khái lắc đầu than:
- Lý Phi Bằng, còn chuyện Võ Đang phái chắc cũng do ngươi sắp bày ?
Lúc ấy Lý Phi Bằng chợt động tâm tự nghĩ:
“Phải rồi, mẫu thân y vẫn nằm trong tay ta, ta còn sợ gì ?” Ý ấy nảy sinh, Lý Phi Bằng liền cười gian hoạt:
- Không sai, đều do ta sắp bày.
Phi Phi lạnh lùng:
- Lý Phi Bằng, ngươi không còn cơ hội nữa, hãy cúi đầu chịu chết, đừng mơ màng mưu kế gì khác.
Nhãn lực nàng rất lợi hại tinh tế, chợt nhận ra tâm trạng của hắn. Lý Phi Bằng rất tự tin cười nói:
- Phi Phi, tất nhiên là các ngươi hãy thả ta ra sau đó xin làm thủ hạ của ta, đợi lệnh ta truyền ta sẽ tha cho tội chết lần này, nếu không các ngươi sẽ chịu mọi tai họa.
Phi Phi cười ha hả:
- Quả nhiên là tên si ngốc, ta không có gì nắm chắc sao dám phản lại ngươi?
- Có lẽ các ngươi cũng có chút tự tin hão nhưng mẫu thân Diệp Từ Huy vẫn nằm trong tay ta, trừ phi Diệp Từ Huy cam nhận tội bất hiếu giết mẹ đời nào ta chết được?
Trái lại, các người chỉ cần động tới sợi tóc ta tự sẽ có người đem mẫu thân Từ Huy ra giết chết đền mạng.
Phi Phi mỉm cười:
- Lý Phi Bằng ngươi chớ uổng tâm cơ, ngươi nhìn xem đây là cái gì ?
Vừa nói nàng vừa đưa tay vào áo rút ra một tờ giấy đưa ra trước mặt Lý Phi Bằng.
Hắn tái mặt khi đọc mấy hàng chữ:
“Huy đệ, nghĩa mẫu của ngươi thật tuyệt diệu, không biết bà đã lấy được giải dược ở đâu chữa cho Thiệu tỷ tỷ và tất cả những người trong Đỗ trang bị trúng độc. Chúng ta đã trừ hết đồ đảng của Lý Phi Bằng.” Bên dưới ghi một chữ “Tỷ”. Tự dạng của Diệp Nhã Tuệ rõ ràng, điều này chàng tin chắc là đúng.
Lý Phi Bằng tái mặt như con gà bị cắt tiết không nói gì... Đột nhiên hắn ngẩng mạnh đầu lên cười nói:
- Từ Huy, ngươi đừng quên mẹ ngươi vẫn còn độc dược trong người đấy nhé.
Phi Phi gạt phăng:
- Huy đệ hãy yên tâm, nhị tỷ đã thay đệ tìm được Bạch Thảo bà bà, Long bà bà và Quái y Thạch Hoài Băng, có bọn này sợ gì không tìm được thuốc giải ? Huốn gì Lý Phi Bằng đang ở tay chúng ta, hắn muốn hại bá mẫu cũng chẳng được nào, nhưng ta sẽ có cách làm cho hắn phải đưa thuốc giải rạ.. Lý Phi Bằng, ngươi dám đánh cuộc với ta không?
Nàng vừa hỏi vừa trả lời:
- Hy vọng ngươi không nên đánh cuộc với ta vì không có thủ đoạn nào ta không dám làm đâu... Thuốc giải ở đâu ? Bằng không trả lời ta sẽ cho ngươi nếm mùi “Ngũ quỷ sưu hồn” đó !
“Ngũ quỷ sưu hồn” thủ pháp chính là do Lý Phi Bằng khi còn hòa thuận với Phi Phi đã truyền thụ cho nàng, hắn dư biết sự lợi hại ghê gớm của nó, nếu trúng thủ pháp này suốt đời dở sống dở chết đau đớn vô tận. Lý Phi Bằng vốn lấy thân phận là con trai của Huyết thủ ác sát Hướng Đông Dương gởi thân nơi Cửu Lãnh Nam Bình Kiều làm môn hạ, chẳng những hắn lừa bịp Đỗ lão gia mà còn phát triển nhiều thế lực hiểm ác lừa đảo hết cả mọi người, có thể nói về sự ác độ, hắn cao hơn nhiều người nhưng bây giờ lọt vào tay Phi Phi mới biết vị cô nương thường ngày mềm yếu ôn nhu này so với hắn còn cao hơn nữa.
Hắn run lập cập co rúm người lại:
- Không. Không. Ta sẽ nói ra chỗ cất thuốc giải...
Phi Phi mỉm cười:
- Ngươi kể cũng thông minh. Ở đâu ? Nói mau !
Hắn đáp:
- Thuốc giải cất ở chỗ Thất cô tại Vu Sơn.
- Ai là thất cô ?
Diệp Từ Huy xen vào:
- Đệ biết người này. Bà ta khi xưa trong giang hồ gọi là Lãnh diện Kiều Oa.
Phi Phi truy vấn Lý Phi Bằng:
- Vu Sơn là tại chỗ nào ?
Vẫn chàng trả lời:
- Nơi này tiểu đệ cũng có đi qua rồi...
oo Diệp Từ Huy đem theo mười hắc y sát thủ tìm lại đến vùng núi Vu Sơn nơi thạch thất của Hướng Đông Dương mà trước đây chàng đã lưu lại mấy ngày với mẫu thân, cầm đầu mười tên hắc y sát thủ này là Bách bộ tiêu hình Nghê Côn.
Ngày nọ đoàn người của chàng đã xuyên qua khu rừng rậm tiến đến tòa nhà đá của Hướng Đông Dương. Mấy gian nhà nằm yên như chết, không có một tiếng động, có lẽ không ai ngờ chàng dám đến đây. Chàng nhỏ giọng dặn Nghe Côn:
- Ngươi phải án binh bất động chuẩn bị tùy thời tiếp ứng. Để ta vào trước thử xem sao.
Nghê Côn vừa khẽ gật đầu mắt hắn liền hoa lên, thân ảnh Diệp Từ Huy đã biến mất. Chàng đã ở đây mấy ngày nên vị trí các phòng ốc thuộc lòng, do đó chàng không vào từ cửa chính mà vòng thân ra sau phi thân qua tường đột nhập.
Trong phòng tĩnh mịch không tiếng người. Diệp Từ Huy hít một hơi chân nguyên nội lực đi một vòng tất cả các phòng vẫn không phát hiện ra một bóng người, thậm chí không thấy cả Lương thất cô. Chẳng lẽ chúng kéo đi hết để tiếp sức cho Huyết thủ ác sát Hướng Đông Dương? Tuy vậy chàng không dám sơ xuất, và b lão họ Lương kia vẫn có thể ở dưới gian địa thất dưới mặt đất. Chàng tìm được cửa vào của gian địa thất, chính đang định mở cửa cơ quan bước xuống, bỗng nhiên từ dưới vọng lên bước chân người. Chàng vội nép mình vào một chỗ kín, nếu quả dưới ấy chỉ có một mình Lương thất cô thì chẳng có gì đáng ngại.
Bóng người hiện ra, chỉ là một mình Lương thất cô, bà ta vẫn có dáng điệu chẳng khác gì ngày trước, bộ mặt cực kỳ lạnh lùng.
Bà đi ra cửa địa thất, hốt nhiên cau mày dừng lại, đưa mắt đảo nhìn chung quanh, khịt mũi mấy cái liên tiếp rồi cười lạnh một tiếng, quát:
- Là người nào ? Sao chưa hiện thân ra cho lão bà thử xem.
Diệp Từ Huy vốn tin bản thân có thần công tuyệt nghệ, lại thêm nén hơi thở ắt không bị người có khả năng phát hiện ra, thế mà vẫn bị Lương thất cô phát hiện, xem ra có lẽ chàng quá xem thường lão bà này.
Trong lòng chấn động, liệt biết không thể ẩn thân được nữa, chàng ứng tiếng đáp:
- Thất tỷ, là tiểu đệ đây mà. Sao tất cả chẳng thấy ai ngoài thất tỷ ?
Lương thất cô lạnh lùng nhìn chàng bằng nửa mắt:
- Ngươi đi theo ta đây.
Nói xong xoay thân trở lại cửa địa thất. Bà ta không thèm hỏi chàng một lời liền gọi chàng đi xuống địa thất. Dù chàng là người thông minh, bất giác cũng phải kinh ngạc hơi do dự tần ngần vì không biết bà dự định gì.
Lương thất cô không thèm quay đầu lại, cứ đi thẳng xuống địa thất, căn bản không lý gì đến việc chàng có đi theo hay không. Diệp Từ Huy ngấm ngầm nghiến răng:
“Sợ quái gì ? Phúc hay họa gì cũng được, huống gì bà ta chỉ có một người, dù có bị dẫn xuống địa thất cũng chẳng đáng sợ” Liền đó bình tĩnh bước theo Lương thất cô xuống địa thất. Đi hết những bậc thạch cấp, lại thông qua ba cánh thạch môn, cuối cùng là một gian đại sảnh, gian đại sảnh này sạch sẽ đến không có một hạt bụi so với những phòng bên trên, chỉnh tề hơn nhiều, có lẽ là nơi sinh hoạt của Lương thất cô.
Lương thất cô ngồi trước xuống ghế rồi ra hiệu cho chàng ngồi xuống. Diệp Từ Huy để đề phòng Lương thất cô bèn cố ý chọn một cái ghế khá xa bà ngồi xuống.
Lương thất cô hỏi:
- Là ai bảo ngươi đến đây ?
Diệp Từ Huy đáp không nghĩ:
- Là tiểu đệ tự tìm đến.
- Ngươi đến làm gì ?
- Trong lòng tiểu đệ có mấy chuyện thắc mắc muốn hỏi thất tỷ.
- Ngươi nói đi.
Chàng hít một hơi dài, nói:
- Thất tỷ, tiểu đệ muốn xin thất tỷ một cái này, xin thất tỷ chấp nhận.
- Cái này là cái gì ?
- Tiểu đệ nghe nói thất tỷ có một loại dược vật có thể giải “Cửu thương chi độc”, xin thất tỷ cho tiểu đệ chút ít dược chăng?
- Ngươi nghe ai nói ?
- Lý Phi Bằng !
Chàng chỉ biết Lý Phi Bằng là con trai của Hướng Đông Dương còn hắn có thêm tên gì nữa không chàng không biết nên đành cứ gọi là Lý Phi Bằng.
Lương thất cô giật mình:
- Lạ thật, sao nó đem chuyện ấy nói với ngươi ?
- Vì nhân sinh quan của y đã thay đổi nên mới nói với tiểu đệ.
Hốt nhiên, Lương thất cô mỉm cười :
- Không, nó không nói thật với ngươi đâu.
Xưa nay chàng chưa hề thấy bà lão này cười, bây giờ hốt nhiên lại cười khiến chàng hết sức kinh ngạc không biết phải nói gì cho hợp.
Lương thất cô chỉ cười tg, nét mặt lạnh lùng như cũ:
- Vì thân mẫu của ngươi đâu có cần thuốc giải.
- Mẹ tiểu đệ không trúng độc sao ?
- Vì người ấy căn bản không phải là mẹ ngươi.
Câu nói ấy rất lạnh lùng nhưng Diệp Từ Huy nghe lọt vào tai như tiếng sấm sét hoàn toàn chấn động, đang ngồi trên ghế phải nhảy nhổm lên hỏi lớn:
- Mẹ tiểu đệ Ở đâu ?
Lương thất cô như một người bằng gỗ, không hề bị ảnh hưởng của chàng kích động, vẫn lạnh như băng:
- Chính ở tại đây.
Chàng bật cười lớn:
- Ở đây càng tốt.
Vừa nói đột nhiên hữu thủ vừa lật tới, năm ngón tay như điện xẹt bấu vào uyển mạch của Lương thất cô. Giữa chàng và Lương thất cô nguyên vốn cách xa bảy tám tấc, nhưng khi chàng xuất thủ mau lẹ chớp nhoáng, khoảng cách bảy tám tấc như không có, chớp mắt tay chàng đã đến bên thân Lương thất cô.
Lương thất cô cười lạnh một tiếng, cả người và ghế đều ngã ra sau tránh thế chụp của chàng. Đại hạng gia khi đã xuất thủ là biết cao thấp liền, chiêu ấy của chàng không đơn giản và thế tránh của Lương thất cô cũng không phải tầm thường.
Diệp Từ Huy hừ mũi một tiếng, nhảy lại. Lương thất cô lạnh giọng quát:
- Ngươi mà không dừng tay chắc chắn mẹ ngươi sẽ chết.
Diệp Từ Huy hoảng hốt thu tay không kịp phải lùi lại ba bước, đau khổ kêu lên:
- Thất tỷ mà động thương đến mẹ tiểu đệ, tiểu đệ sẽ giết sạch hết người ở trong đây =.
Lương thất cô cười lạnh lùng :
- Đừng nói ngươi giết sạch người ở đây, ngươi có giết sạch người trong thiên hạ, ngươi cùng không uy hiếp được lão thân ta.
Chàng vì sự sinh tử của mẹ, không dám động thủ, chỉ ho khan tiếng nhẹ:
- Thất tỷ có gì dạy bảo tiểu đệ ?
Cương không được, chàng đành dùng nhu xem bà ta có ra điều kiện gì. Lương thất cô chiếu ánh mắt lạnh băng vào chàng một lúc lâu, cuối cùng thốt:
- Ngươi đi theo ta !
Chuyển thân đi vào một thạch môn. Diệp Từ Huy do dự một chút chợt hiểu tình hình không thể xấu hơn bèn cười thầm bước theo Lương thất cô. Xuyên qua thạch môn, trong ấy là một gian phòng đẹp không nhỏ không to, trong phòng ấy có một người đang ngồi xếp bằng, đó là một nữ nhân nhắm mắt ngồi thiền định.
Chàng bàng hoàng ngẩn người vì nữ nhân này giống hoàn toàn với thân mẫu chàng, vừa lúc đó tiếng quát lớn của Lương thất cô :
- Diệp Từ Huy, sao ngươi chưa bái kiến mẫu thân của ngươi ?
Diệp Từ Huy quay lại trừng trừng nhìn Lương thất cô :
- Thất tỷ, sự thật thất tỷ định làm trò gì thế này ?
Nữ nhân dang ngồi tĩnh tọa, thở dài nhè nhẹ:
- Hài tử, chẳng lẽ đến mẹ ruột của con mà con không nhận ra ư ?
Đối với mẹ chàng thật thà mà nói thời gian ở gần người rất ít, từ khi mẹ con gặp nhau xảy ra bao nhiêu tai biến có được gần nhau mấy đỗi. Chàng hơi rung động vì âm thanh tha thiết của phụ nhân, quay sang Lương thất cô :
- Xin thất tỷ minh giải giùm tiểu đệ.
Lầu đầu thấy Lương thất cô mỉm cười, nụ cười tuy vừa hiện lên đã vụt tắt, nhưng đối với bà đó là điều rất quý hiếm, bà gật đầu :
- Ngươi thật cẩn thận. Nói thật cho ngươi biết, người này mới là mẫu thân thực của ngươi, còn người trước kia chỉ là thế thân mà thôi.
Sự thực thế là đã rõ nhưng chàng vẫn ngưng mắt trân trân nhìn Lương thất cô, không biểu lộ đồng ý hay bất cứ cảm giác nào khác. Diệp phu nhân cất tiếng :
- Từ Huy, việc trọng yếu trước mắt là con phán đoán mẹ nào là chân là giả, trừ điều ấy ra con bất tất phải lo sợ.
Đúng vậy, chỉ cần mẹ chàng là thật là đủ rồi, còn mọi chuyện khác không thành vấn đề. Chàng không đè nén được xúc cảm bật kêu lên “Mẹ” rồi quỳ hẳn xuống trước mặt mẹ bái lạy. Diệp phu nhân nghẹn ngào đỡ lấy chàng :
- Hài tử, đứng lên nào ! Hãy bái kiến cả Lương a di con đây.
Chàng không do dự chuyển thân bái Lương thất cô, ấp úng:
- Lương a di ôi, Từ Huỵ.. lấy làm thẹn... với a dị..
Lương thất cô cười đỡ chàng lên:
- Ngươi rất tốt, ngươi cũng có ảnh hưởng đối với ta đó. Bởi vậy ta mới bị mẹ ngươi thuyết phục đến thay đổi cả tâm tính.
Diệp lão phu nhân nói:
- Mẹ và Lương a di kết tình tỷ muội, a di đã chấp thuận sẽ giúp con một tay vượt qua lúc gian nan này.
Chàng vừa mừng vừa lo:
- Thật thế ư ? Nhưng... a di sẽ đối xử ra sao với Hướng Đông Dương ?
Không đợi chàng dứt câu, bà thở dài ngắt lời:
- Phải, a di tự không thể dứt tình huynh muội với hắn mấy chục năm nay, nhưng mỗi lần nghĩ đến kiếp nạn của võ lâm, a di chỉ muốn vì đại nghĩa mà diệt tình riêng...
Diệp phu nhân quay sang hỏi con:
- Hài tử, con làm sao mà tìm đến với mẹ Ở đây được ?
Chàng bèn đem mọi tình hình kể lại cho mẹ nghe, cuối cùng chàng nói:
- Hiện tại con đã dẫn các cao thủ đến đây còn đang đợi ở ngoài, để con ra gọi họ vào...
- Không cần ! Chúng đã bị lão phu đuổi chạy hết rồi.
Đột nhiên có tiếng trả lời chàng và người ấy cũng xuất hiện đột ngột. Huyết thủ ác sát Hướng Đông Dương dẫn hai lão nhân bước chậm vào. Sự xuất hiện của Hướng Đông Dương chẳng những khiến Diệp Từ Huy bị bất ngờ chấn động mà Lương thất cô cũng không thể nghĩ ra, mặt bà ta biến sắc, kinh hô lên:
- Ô ! Đại ca, đại ca về từ lúc nào ?
Hướng Đông Dương “hừ” rất lạnh lẽo:
- Nếu ta không về chắc đã bị bay bán rẻ mất rồi.
Lương thất cô cúi đầu:
- Đại ca, xin tha thứ cho tiểu muội và nghe tiểu muội nói một lời.
- Thôi khỏi nói, nếu còn biết điều hãy chấm dứt mau đi đỡ phiền cho ta động thủ.
Dù sao cũng có giao tình hơn mấy chục năm với Hướng Đông Dương, nhất thời phản lại hắn cũng là điều đáng thẹn, nhưng vì lời đe dọa của Hướng Đông Dương, Lương thất cô sực nhớ đến chính nghĩa, bà nghiêm mặt:
- Đại ca không thể cho tiểu muội có cơ hội biện bạch sao ?
Hướng Đông Dương cười gằn:
- Cho ngươi cơ hội ? Ta cho ngươi nhiều cơ hội lắm rồi ! Không ngờ kết quả là ngươi định phản lại ta, nếu ta sớm giết ngươi chết là xong.
Lương thất cô nghiêm giọng :
- Cả đời đại ca làm toàn chuyện ác hiểm, năm nay đã tám mươi ba tuổi, trong tám mươi ba năm trước chẳng làm được một việc gì tốt, huống gì nay đã đến cuối đời nếu có đạt được gì đi nữa cũng không còn thời gian hưởng thụ, sao đại ca không nghĩ đến điều ấy... ?
Hướng Đông Dương gầm lên:
- Ngươi biết cái quái gì, im cái miệng lại !
Lương thất cô thảng thốt định nói gì đó nhưng tay Hướng Đông Dương đã vung lên một luồng sáng lấp lánh bắn ra. Lương thất cô không ngờ bị lão ám toán không một chút chuẩn bị, luồng sáng lóe lên, bà không còn tránh kịp đành rú lên, ám khí đã bắn tới vai bà. Diệp Từ Huy không nhận ra đó là loại ám khí gì nhưng Lương thất cô lại rất am tường, bà biến sắc ú ớ :
- Ngươi... ngươi... nỡ nào hạ độc thủ...
Ú ớ chưa hết câu, hai chân bà mềm nhũn ngã gục xuống. Diệp Từ Huy hốt hoảng kêu “A dị..” vươn liền tay đỡ lấy bà. Diệp lão phu nhân đã kịp thời quát:
- Từ Huy, không được động vào người.
Chàng co tay lại, chỉ thấy sắc mặt lạnh lùng của Lương thất cô đã biến thành đen xạm, tiếp theo thất khiếu đều tuôn ra một thứ nước màu vàng, trước sau chưa tới một khắc, xác Lương thất cô đã biến thành một vũng nước vàng sền sệt, trừ bộ quần áo, không còn nhìn thấy thịt xương đâu nữa.
Trong lúc thi thể Lương thất cô bị tan biến, Hướng Đông Dương hoàn toàn bất động, đến thi thể bà chỉ còn lại một vũng nước vàng, lão mới cười lạnh một tiếng:
- Các ngươi nhìn thấy rồi chứ, đó là kết quả của người nào phản bội lão phu.
Lửa giận trong lòng chàng bộc khởi, muốn tấn công lão ngay, nhưng nhớ tới an nguy của mẫu thân chàng tần ngần chưa biết quyết định ra sao. Giữa lúc ấy Diệp lão phu nhân vừa bắn tới cho chàng một viên dược hoàn vừa “truyền âm nhập mật” nói vào tai chàng:
- Không việc gì mà sợ, Lương a di đã sớm đoán được tình hình nên có cho mẹ viên thuốc giải này, con hãy tìm cơ hội uống thuốc trước, dù có trúng “hóa huyết thần châm” của lão ta cũng không sợ !
Thực ra chàng không sợ cho chàng mà sợ cho mẫu thân, bây giờ mẫu thân cho chàng viên giải dược cũng có nghĩa dặn chàng không nên lo cho an nguy của bà nữa.
Chàng định tâm, ngầm hít một hơi chân khí, cất tiếng cười:
- Thủ đoạn đối với thất cô của ngươi thật là đê tiện !
Hướng Đông Dương đáp:
- Tiểu tử ngay bây giờ thay đổi chủ ý vẫn còn kịp, lão phucó thể đối với tất cả chuyện cũ của tiểu tử đều bỏ qua được.
Bên tai chàng lại có âm thanh vo ve của mẫu thân:
- Mẹ có thể tự bảo thân được, con chớ lo cho mẹ. Con thấy gì nên làm thì cứ làm.
Diệp Từ Huy đưa mắt nhìn mẹ, Diệp lão phu nhân gật đầu ra hiệu cho chàng hãy yên tâm. Đảm khí của chàng nổi lên, chàng lắc đầu:
- Chúng ta không thể sống chung, lão đừng hòng lợi dụng ta nữa.
Hướng Đông Dương cất tiếng cười ha hả:
- Lời ấy do chính ngươi nói ra khiến thật nực cười chết được.
Sắc mặt chàng nghiêm lại:
- Anh hùng không luận tới chỗ xuất thân hà huống chính và tà khác biệt, ý niệm tại tâm, tâm chính tức người chính, cái đó có gì đáng cười?
Hướng Đông Dương nghiêm sắc mặt:
- Tiểu tử đã quyết định rồi chứ ?
- Cứ nhìn cái chết của Lương a di cũng đủ nói cho ta không bao giờ thỏa hiệp với ngươi được.
Mắt Hướng Đông Dương lộ ra hung quang:
- Được, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi ! Lão phu nhường ngươi xuất thủ trước đó.
Mục quang chàng chuyển động nhìn hai lão nhân đứng sau lưng Hướng Đông Dương, thăm dò:
- Ngươi muốn đấu tay đôi hoặc cả ba đều ác đấu ?
Hướng Đông Dương mỉm cười :
- Tiểu tử tự tin cuồng ngồn quá lắm ! Muốn đấu với cả ba ư ?
Tuy chàng đã được mẫu thân ám thị người có thể tự bảo vệ thân, nhưng trước mặt chàng là ba địch nhân, nếu chỉ cần hai lão kia thừa cơ xuất thủ tấn công mẹ, chàng lẽ nào yên tâm cho được, nghĩ vậy chàng gật đầu :
- Chính ta có ý ấy.
Chàng đảo mắt nhìn quanh rồi đáp:
- Nhưng hiềm vì trong này chật chội, bốn người động thủ rất khó thi triển thủ cước, chúng ta ra ngoài kia tốt hơn.
Hướng Đông Dương quay lại vẫy tay đồng bọn:
- Hai ngươi ra trước đi !
Hai lão ấy chuyển thân ra liền. Hướng Đông Dương nghiêng thân như có ý mời chàng ra theo, chợt nhìn lại mẫu thân, thấy bà ngầm ra hiệu bằng mắt, chàng đáp:
- Mời lão trước, ta không yên tâm nếu lão ra sau cùng.
Lão cười ha hả:
- Lão đệ ngươi chớ xem thường lão phu.
Rồi cất bước đi trước Diệp Từ Huy. Chàng bước liền theo sau chân lão ra ngoài gian thạch thất. Khi chàng vừa bước ra khỏi cửa, cánh cửa đóng “ầm” một tiếng lớn, nhốt mẹ chàng bên trong. Hướng Đông Dương đảo mắt nhìn quanh:
- Nơi đây rộng rãi lắm, chúng ta động thủ thôi.
Đó là một gian đại sảnh dưới mặt đất, nếu muốn thoát thân lên trên mặt đất còn phải vượt qua ba thạch môn nữa. Hướng Đông Dương chọn nơi đây động thủ hiển nhiên là tự tin chàng không có đường chạy thoát. Chàng mỉm cười :
- Xin mời tùy tiện.
Hướng Đông Dương xoay qua nói với hai lão nhân :
- Phiền nhị vị thu thập tiểu tử này cho ta !
Lời của lão rất khách sáo chứng tỏ hai lão nhân này không phải hạng tầm thường.
Diệp Từ Huy ngấm ngầm hít chân nguyên nội lực vận khởi “Thần võ thần công" lên đến tám thành, hơi mỉm cười:
- Sao lão không tự mình động thủ ?
Hướng Đông Dương nói:
- Chớ xem thườn bằng hữu lão phu, ngươi tiếp được mười chiêu liên thủ của nhị vị đây là ngươi giỏi lắm rồi đó!
Diệp Từ Huy đưa mắt nhìn hao lão nhân, chỉ thấy hai lão đều đã trên dưới sáu mươi, một sử dụng binh khí ngắn tên gọi “Tử mẫu càn khôn quyển”, một sử dụng binh khí dài tên gọi “Âm dương ngũ hành quải”. Hai loại binh khí này, một dài một ngắn, nếu phối hợp nhuẫn nhuyền có thể tương trợ bổ túc lẫn nhau. Tâm lý của chàng không hề có ý khinh thị liền rút “Thất tinh bảo kiếm” hoành ngang ngực:
- Nói vậy tại hạ xin thỉnh giáo nhị vị liên thủ.
Hai lão này từ đầu đến nay hoàn toàn chưa nói một lời, đến lúc này vẫn không hề mở miệng chỉ đưa mắt trao đổi vói nhau một cái, lão sử dụng “Từ mẫu càn khôn quyển” múa tay vẽ một vòng đập tới ngực Diệp Từ Huy.
Chàng hoành kiếm bảo vệ ngực. “Choeng” một tiếng hai binh khí chạm nhau, chàng thấy một kình lực lớn truyền đến chấn động cánh tay, đồng thời lão sử dụng gậy cũng quét gió đánh luôn. Diệp Từ Huy cuốn thân di động cước bộ, “Thất tinh bảo kiếm” vẽ một phiến ánh sáng lạnh, lấy công làm thủ, điểm tới uyển mạch một lão.
Không ngờ lúc ấy lão cầm “Tử mẫu càn khôn quyển” hai tay lật lại thành chiêu “ngũ phụng nguyệt” quét từ dưới lên trên chớp nhoáng tới nơi.
Chiêu này vụt đến rất ư kỳ ngụy, bức bách chàng phải bước lùi một bước. Chiêu thế chàng hơi chậm lại, hai lão nhân vội vàng đoạt thế chủ động, tấn công mãnh liệt.
Diệp Từ Huy quyết định phải thanh toán cục diện, kiếm chàng biến đổi, khai triển Thần võ tuyệt học. Hai lão nhân đang đánh rất đắc thủ bức bách Diệp Từ Huy phải lùi lại, hai lão đưa mắt nhìn nhau như có ý mừng thầm, bỗng thấy kiếm thức chàng đột biến, không biết từ đâu đâm tới, kiếm quang chớp lóe, đâm tới lão cầm “Tử mẫu càn khôn quyển”. Lão này kinh hoảng, kiếm thế của chàng vừa mau vừa kỳ lạ, đừng nói đến chống đỡ ngay cả ý niệm chưa kịp nghĩ tới máu đã vọt ra, lão đành thả rơi “Từ mẫu càn khôn quyển”, rú lên một tiếng vội lùi ra sau. Diệp Từ Huy không buông tha, tái diễn kỳ chiêu, kiếm quang lóe lên rất công bình đâm trúng ngay cổ tay lão cầm gậy vạch một đường dài đẫm máu.
Hướng Đông Dương giật mình kinh hoảng:
- Kiếm pháp của ngươi là kiếm pháp gì thế ?
Chàng thu kiếm mỉm cười :
- Lão sợ chứ gì ?
- Chỉ là trò khéo đặt, có gì đáng sợ.
Chàng vẫn cười :
- Nếu không sợ, xin mời.
Hướng Đông Dương là lão ma đầu giảo hoạt, vừa mới quyết định ở nơi đây động thủ chận mọi đường thoát thân của chàng, bây giờ lại tự đâm ra lo cho thân mình. Vạn nhất nếu không thể thắng chẳng lẽ lão cũng không có đường đào tẩu ? Lão miễn cưỡng gật đầu :
- Được. Hôm nay là cuộc đấu tranh bại sinh tử của chúng tạ..
Lão dừng lời đảo mắt bốn bề rồi tiếp:
- Nhưng chỗ này sợ không đủ rộng cho chúng ta thi triển hết sở trường. Chúng ta hãy ra ngoài đi !
Không đợi chàng trả lời, thân hình lão đã chuyển bước ra ngoài. Chàng cười thầm đáp - Xin tùy tôn ý.
Theo liền lão ra ngoài. Hướng Đông Dương đi lên khỏi địa thất, đi xuyên qua đại sảnh đến một khu đất rộng trước cổng mới dừng lại. Hào khí bốc lên ngùn ngụt, Diệp Từ Huy nói to:
- Mời rút võ khí.
Hướng Đông Dương rút trong lưng ra một nhuyễn tiên màu đen bóng chỉ dài ba tấc bảy thốn, rung tay cho nhuyễn tiên bay tới quẫy lộn một vòng, hốt nhiên thu nhuyễn tiên lại, nói:
- Lão đệ, lão phu biết ngươi luyện thành “Thần võ thần công" tuyệt thế, nhưng mà mười năm trở lại đây lão phu cũng luyện thành mấy loại tuyệt thế thần công, tự tin không kém gì “Thần võ thần công". Lời thường có nói “Hai hổ tương tranh ắt có con bị thương”, lão đệ ngươi thực muốn tranh hơn thua với lão phu chứ ?
Chàng “xì” một tiếng:
- Ai cần tranh hơn thua với lão ?
- Thế thì ngươi không cần tranh hơn thua với lão phu và chắc cũng không có ý tranh bá đồ vương với lão phu, sao chúng ta không thương lượng biến can qua thành thái bình cùng mưu đại sự. Nay lão phu niên kỷ đã cao, sống chắc chẳng còn bao lâu.
Tất cả sự nghiệp tương lai sẽ vào trong tay lão đệ tất cả, không thỏa chí hơn ư ?
Chàng bật cười:
- Tại hạ đợi lão động thủ, không cần uổng phí tâm cơ nữa.
Hướng Đông Dương thở dài:
- Tuổi ngươi còn trẻ quá, lão phu lấy làm tiếc cho ngươi.
- Nếu tại hạ bại, số mệnh coi như hết, chẳng có gì đáng tiếc, nếu lão không động thủ, tại hạ không có thì giờ nói chuyện thêm.
Dứt lời “Thất tinh bảo kiếm” lập tức vọt tới đâm thẳng vào đại huyệt “Thất khảm” trên ngực Hướng Đông Dương.
Hướng Đông Dương nổi giận quát:
- Không biết cái quái gì là thời vụ, ngươi bảo lão phu không dám giết ngươi ư ?
Lập tức múa tít nhuyễn tiên đen bóng chận bảo kiếm của chàng lại. Hai bên vừa động thủ liền chỉ thấy kiếm quang tiên ảnh mù mịt trời đất, chưởng kình rít ghê rợn trên không mau đến nỗi không phân biệt đâu là thân ảnh của ai.
Diệp Từ Huy và Hướng Đông Dương ai cũng có tốc độ mau lẹ kỳ khoái, ác đấu một lúc, hai bên đều ý thức được thân thủ đối phương so với tưởng tượng, sự thực hơn hẳn, cả hai đều hoảng kinh hiểu ra rằng không thể phân thắng bại trong một thời gian ngắn nên thế công và thủ dần dần chậm lại.
Chiến thế của bọn họ tuy có chậm lại nhưng nội công vận dụng lại sử xuất toàn lực, trận đấu càng thêm kinh tâm động phách.
Trong chớp mắt, hai người đánh hơn hai trăm chiêu, công lực Hướng Đông Dương tuy có thâm hậu nhưng rốt cuộc niên kỷ quá cao, thời gian càng lâu càng thất thế trước “Thần võ thần công" của Diệp Từ Huy.
Nhưng kinh nghiệm của chàng lại còn non nớt, không thể phát huy hết toàn lực, nếu không với uy lực tuyệt thế của “Thần võ thần công” chàng đã có thể đánh bại Hướng Đông Dương từ lâu rồi.
Bấy giờ Hướng Đông Dương đã lâm vào thế hạ phong, bị chàng bức bách chỉ có thể chống đỡ chứ không thể tấn công. Sắc mặt Hướng Đông Dương toát ra hung quang, hốt nhiên hơi chuyển thành ác độc, vừa dựa thế chuyển thân tả thủ vừa rờ vào lưng eo móc ra một ám khí cực độc hình tròn. Lúc ấy kiếm quang của Diệp Từ Huy chuyển động xuất thành chiêu “Lưu tinh hãn nguyệt” đâm thẳng tới “Kiên trung huyệt” của đối phương.
Thân hình Hướng Đông Dương lật ra sau tránh chiêu kiếm, phản thủ bắn ra thế như rắn phun nọc độc, bức bách chàng phải tránh thân qua bên. Lão gầm lên:
- Đỡ quyền.
Tay tả lão đã ngầm nắm ám khí cực độc, đột nhien đánh tới bụng phải chàng.
Thân chàng hoành ngang hai tấc, “Thất tinh bảo kiếm” trong tay quạt ngang quyền đối phương. Hướng Đông Dương co tay lại lật tọt qua thành chiêu “Đường lang đương xạ” tay tả dựng thẳng đập xuống, kiếm quang của chàng thuận thế hạ xuống, mũi kiếm hơi nghiêng, chém luôn một miếng thịt trên tay Hướng Đông Dương. Máu lập tức tuôn ra, Hướng Đông Dương cười gian xảo, thủ chưởng mở ra đóng vào, ám khí cực độc bắn theo chưởng vào người Diệp Từ Huy.
Hai bên cách nhau không quá một tấc, Diệp Từ Huy vừa chém đứt một mảng thịt của Hướng Đông Dương nhận ra ám khí bay vọt tới. Công lực của chàng tuy cao nhưng về phương diện ngụy kế hiểm độc lại không bằng Hướng Đông Dương. Ám khí xuất thủ vốn đã mau, cự ly lại quá gần, chàng dù phát hiện ra nhưng chưa kịp đề khởi cương khí hộ thân, một luồng hắc ảnh đã áp tới đùi chàng. Tuyệt thay Diệp Từ Huy, đang lúc ám khí sắp phá da thịt chàng, chàng thẳng chân cuốn thân thành chiêu “Trụ địa ly trần” phát xuất một kình lực quái dị.
“Soạt!” Luồng ám khí độc ấy bị kình lực quái dị đẩy bật ra lượt qua da thịt chàng đem theo một chút máu rơi ra xa. A”m khí ấy vượt qua chân chàng phi ra xa hai thước hốt nhiên nổ “đoành” một tiếng bắn tia lửa lên không trung tóe khắp nơi. Diệp Từ Huy cũng bị đốm lửa rơi xuống mấy chỗ trên thân đau đến xương cốt, chàng nghiến răng, “Thất tinh bảo kiếm” hóa thành chiêu “Chi lộ hoàng tuyền” quát to:
- Lão tặc nạp mạng !
Mũi kiếm đâm phập vào vai phải Hướng Đông Dương. Lão ta vừa mới sử dụng ám khí của mình, không còn cách nào tránh kịp, cả cánh tay phải của lão bị kiếm khoét sâu rụng xuống đất.
Sau khi chém đứt tay phải của lão, Diệp Từ Huy cảm thấy hai mắt đột sụp xuống, một mùi xú khí xông lên đè mạnh cả chân khí của chàng, chàng lảo đảo lùi lại ngã xuống.
Phát sinh ấy đột ngột xảy ra trong nháy mắt, nói thì chậm nhưng sự thực rất mau, hai bóng nhân ảnh tách ra hẳn. Diệp Từ Huy ngã xuống đất còn Hướng Đông Dương cũng lùi lại liên tiếp ra xa ba thước đưa tay trái điểm huyệt liên tiếp để cầm máu bên tay phải.
Tay trái Hướng Đông Dương đang thụ thương, tay phải thì bị đứt đoạn, thương thế tuy không phải là nhẹ, nhưng so với Diệp Từ Huy đang bất tỉnh dưới đất còn khá hơn nhiều. Lão ngầm hít một hơi chân khí, đứng tại nơi vận công điều tức một lúc, sau đó bật cười ha hả:
- Tiểu tử, lão phu mất một cánh tay còn ngươi sẽ vĩnh viễn không trở dậy được nữa.
Đua tay vào áo, lão rút ra một lọ nhỏ, cắn bật nút ra dốc một viên thuốc rơi xuống đất. Sau khi cất lọ thuốc, lão cúi xuống nhặt viên thuốc, bước tới gần Diệp Từ Huy. Lão thực độc ác, không thèm để ý đến thương thế của mình, định sẽ bắt chàng nuốt viên thuốc độc khống chế thần trí.
Lão đi đến bên cạnh thân Diệp Từ Huy, cười khè khè mấy tiếng ác độc cúi thân xuống vươn hai ngón tay bạnh mồm chàng ra còn viên thuốc đặt sẵn trong lòng bàn tay định đẩy thẳng vào. Đang khi viên thuốc sắp lọt vào miệng chàng thì một bạch quang loé lên, một viên đá bay vụt tới đánh bật viên thuốc văng ra xa hơn một trượng rơi xuống đất.
Hướng Đông Dương giật mình kinh hoảng, thân hình bay vọt lên đồng thời gầm lên dữ dội:
- Là đứa nào ?
Quay đầu lại phương hướng có người vừa xuất hiện từ trên không rơi xuống, lão lạc thân “ối” lên một tiếng :
- Ngươi... Ngươi...
Người ấy không phải ai xa lạ, chính là người lão vừa tận mắt trông thấy thi thể tan thành nước, Lương thất cô, do đó miệng lão ngoài lắp bắp “Ngươi... ngươi” ra, không còn biết nói gì hơn. Sắc mặt Lương thất cô lạnh như băng:
- Kẻ chết không phải là ta, ngươi không ngờ ư ?
Hướng Đông Dương gắng gượng cười mếu:
- Thất muội, hãy nghe ta nói...
Lương thất cô quát một tiếng lạnh:
- Câm miệng. Ai là thất muội của ngươi, thất muội ngươi đã sớm bị chính tay ngươi giết chết rồi !
Hướng Đông Dương bấy giờ đang bị thương, tự biết không thể chống cự lại Lương thất cô, lão liền cố tươi tỉnh kêu đại “Thất muội”, đồng thời cước bộ chậm chạp bước gần tới. Lương thất cô cầm kiếm đứng vững, liếc mắt lạnh nhìn lão, không biểu lộ nét gì.
Thấy Lương thất cô bất động thanh sắc, Hướng Đông Dương lại tưởng bà còn nghĩ đến tình cảm giũa hai người, bèn dịu giọng nói:
- Thất muội, lúc nãy ngu huynh quá nóng giận nên mới...
Lương thất cô trừng mắt:
- Vì thế tiểu muội cũng xin trả lại độc dược cho người đây.
Vừa dứt lời tả thủ vươn lên, một luồng khói vàng bay cuốn lan tới nơi vết thương tay tả của lão. Luồng khói vàng vừa cuốn tới, Hướng Đông Dương biến sắc, kinh hô mấy tiếng vội vàng lui lại. Lương thất cô cười gằn mấy tiếng, song thủ đánh tới, lại thêm một luồng khói vàng công tới nơi trọng thương trên người lào, vì vết thương lộ ra ngoài, luồng khói vàng ùn ùn kéo tới cuốn vào vết thương không tài nào tránh được, khó đã xâm nhập vào vết thương phát sinh tác dụng, xâm nhập luôn vào nội phủ hòa tan trong đó.
Hướng Đông Dương nhìn thấy tận mắt khó thoát chết, liền lui thân một chút, hốt nhiên thân hìnhb ắn tới tả thủ vươn ra chụp vào người Lương thất cô. Lương thất cô “hừ” lên một tiếng, vung kiếm nhanh như chớp vào người Hướng Đông Dương. Hướng Đông Dương rơi xuống, gầm lên như con thú điền cuồng nhảy chồm lại Lương thất cô, hai tay của lão bây giờ đã bị cụt hết, người nhảy chồm tới chỉ là vì trong cơn giận dữ, nửa chừng lão mất đà rơi phịch xuống đất bất động.
Lương thất cô nhìn Hướng Đông Dương nằm vật trên đất, bà thở dài một tiếng, quay mình ôm Diệp Từ Huy chạy vào trong địa thất.
Không bao lâu, Diệp Từ Huy tỉnh dậy, bên cạnh có mẫu thân chàng, sư phụ Hận Hải Du Hồn, và nhất là Xuyến Xuyến. Mọi người đều rõ từ nay không còn thế lực nào chống đối với chàng nữa.