Bắc Kinh tháng mười, gió thu hiu quạnh, thời tiết chuyển lạnh, đi trên đường cái cũng có thể cảm nhận được hàn ý thoang thoảng.
Thành Bắc Kinh, nha môn Thuận Thiên phủ. trên đường chính của Nha môn, một trung niên nhân ngồi ngay ngắn. Người này mặc một kiện quần áo bình thường, ánh mắt nhìn thân nhân ngã dưới đường, vẻ mặt chua sót. Người này tên là Mạc Nguyên Sinh, khi ngày xưa
Lý Chấn dẫn người rời khỏi Bắc Kinh gặp phải Trương Chi Động, Mạc Nguyên Sinh và Lý Chấn từng gặp mặt một lần, sau đó thì không có tin tức. Về sau, Lưu Cẩm Đường, Tả Tông Đường mang binh tiến vào Bắc Kinh, Lưu Cẩm
Đường chỉ huy binh lính giết chóc một phen khắp thành Bắc Kinh, khiến cho đại bộ phận quan viên trong thành bị giết.
Mạc Nguyên Sinh chủ động đầu hàng, sau khi quy thuận thì một bước lên mây, bất tri bất giác đã ngồi trên vị trí Thuận Thiên phủ doãn. Sau khi
Mạc Nguyên Sinh đảm nhiệm Thuận Thiên phủ doãn, tất cả đều thuận lợi, không có chuyện gì phát sinh.
Dù sao, quý tộc Mãn Thanh cũng bị Lưu Cẩm Đường giết cho sợ rồi, không dám gây chuyện nữa.
Lần này, Mạc Nguyên Sinh lại gặp nan đề.
Tôn tử Thuận Phúc của Quế Lương, nhạc phụ của Lý Chấn bị hiềm nghi giết người và hãm hiếp đàn bà con gái, người ta tới cáo trạng, yêu cầu trừng phạt hung thủ. Mạc Nguyên Sinh nhìn Thuận Phúc đứng trong đại đường, lại nhìn nữ tử tư sắc khá xinh đứng bên cạnh, đau đầu không thôi.
Xử lý như thế nào đây?
Mạc Nguyên Sinh cầm kinh đường mộc lên, bộp một cái đập xuống.
Lập tức, hắn trầm giọng quát to: "Thuận Phúc, Chu thị cáo trạng ngươi cưỡng hiếp người ta, còn giết chết trượng phu Chu Cương của nàng ta, có việc này hay không?"
Thuận Phúc là một thanh niên mười chín tuổi, mặt tròn mắt nhỏ, ánh mắt mơ hồ bất định, trên mặt mang theo vẻ kiêu ngạo, giống như là một con khổng tước kiêu ngạo.
Hắn ngẩng đầu lớn tiếng nói: "Ai bảo ta vũ nhục nàng ta? Hừ, nữ nhân không biết xấu hổ, rõ ràng là nàng ta không tuân thủ nữ tắc, coi trọng thế lực nhà ta, coi trọng ta có quan hệ với tổng thống, mới chủ động câu dẫn ta, muốn trèo cao. Chỉ tiếc khi Chu thị câu dẫn ta, bị trượng phu ma quỷ của nàng ta nhìn thấy. Sau đó ma quỷ lao tới, xách dao muốn giết chết ta và nữ nhân này. Ta vì tự bảo vệ mình, mới thất thủ giết tên ma quỷ đó."
Tạm dừng một chút, Thuận Phúc tiếp tục nói: "Phủ doãn đại nhân, ta là
Thuận Phúc, cháu ruột của trượng Quế Lương, ngươi dám bắt ta à? Chờ ta về nhà nói với cô cô, nhất định sẽ bãi truất chức quan của ngươi."
"Ngươi, ngươi, ngươi ngậm máu phun người."
Chu thị tức giận, ngực run rẩy không ngừng.
Cảnh này khiến Thuận Phúc há miệng.
Chu thị thân thể run rẩy, vươn tay ra chỉ vào Thuận Phúc, lớn tiếng mắng: "Rõ ràng là ngươi khinh bạc ta, cuối cùng bị trượng phu của ta phát hiện, rồi ngươi giết trượng phu của ta, còn cưỡng hiếp ta. Ngươi, ngươi sao có thể nói ra như vậy được?"
Thuận Phúc vung tay nói: "Đồ điên, chỉ biết cắn người."
Ánh mắt hắn hướng sang Mạc Nguyên Sinh, nói: "Đại nhân, bác ta bảo ta về nhà ăn cơm, còn đang chờ ta. Chuyện xong xuôi chưa? Xong rồi thì ta vè ăn cơm."
Mạc Nguyên Sinh vừa nghe vậy thì trong lòng hầm hừ.
Tiểu tử này rất không biết nể mặt.
Mày Mạc Nguyên Sinh nhăn lại, vẻ mặt khó xử. Lúc trước Mạc Nguyên Sinh có thể ngồi trên vị trí Thuận Thiên phủ doãn, có một bộ phận nguyên nhân là bởi vì Quế Lương giúp một tay, hắn mới có thể ổn tọa vị trí Thuận
Thiên phủ doãn. Nhưng nếu xử lý Thuận Phúc, chẳng phải là không nể mặt
Quế Lương sao? Khi Mạc Nguyên Sinh đang cảm thấy đau đầu thì phụ tá phụ trách ghi chép liên tục dùng ánh mắt ra hiệu.
Mạc Nguyên Sinh nói: "Khốn khiếp, lời nói của bản quan còn dám phản bác, dẫn đi."
Hai người bị phân biệt dẫn đi, mà Mạc Nguyên Sinh và phụ tá thì đi tới hậu đường.
Mạc Nguyên Sinh hỏi: "Ngươi có gì muốn nói?"
Phụ tá nói: "Đại nhân, theo ta thấy, ngài tốt nhất là bảo trì trung lập, không quản gì cả. Dựa theo tính cách của tổng thống, từ trước tới giờ đều trị quốc theo nếp, sẽ không bao che cho bất kỳ thân thuộc nào. Cho dù là thân nhân của tổng thống đến Bắc Kinh, cũng bị ước thúc, trong đó người phạm pháp còn bị đuổi ra khỏi Bắc Kinh. Đồng dạng, Thuận Phúc phạm tội, một khi bị tổng thống biết được, kết quả không cần nói cũng biết."
Mạc Nguyên Sinh nói: "Dựa theo cách nói của ngươi, nên trực tiếp phán quyết, làm sao còn trung lập được?"
Phụ tá nói: "Tổng thống là một tòa đại sơn, chẳng lẽ Quế Lương, quốc mẫu không phải là một tòa đại sơn ư? Ngài không thể đắc tội tổng thống, nhưng đồng dạng cũng không dám đắc tội với Quế Lương và quốc mẫu! Nếu đắc tội với bất kỳ một phía nào trong đó, kết quả nhất định là ngài bị nghiền giết."
"Có lý, có lý."
Mạc Nguyên Sinh gật đầu nói: "Ngươi có đề nghị gì?"
Trên mặt Phụ tá hiện ra nụ cười, nói: "Biện pháp Tốt nhất là bảo trì trung lập, ngài chỉ cần giả bệnh, đẩy dời chuyện này đi, để Triệu Liệt
Văn phụ trách pháp viện đến xử lý chuyện này, như vậy, chuyện đắc tội với người là Triệu Liệt Văn làm, ngài không phải sẽ dễ dàng hơn ư?"
Mạc Nguyên Sinh nói: "Chúng ta đẩy chuyện này đi, cũng vẫn đắc tội với Quế Lương."
Phụ tá nói: "Quế Lương còn chưa nhúng tay vào chuyện này, vẫn còn dư đỉa. Một mặt, ngài phái người đi thông tri cho Triệu Liệt Văn tiếp nhận việc này trước một bước. Chờ sau khi người thông tri cho Triệu Liệt Văn trở về, lại phái người thông tri với Quế Lương nói Triệu Liệt Văn cưỡng nganh dẫn Thuận Phúc đi, như vậy sẽ không còn là chuyện của ngài nữa."
"Cao minh! !"
Trên mặt Mạc Nguyên Sinh lộ ra nụ cười, lập tức bật cười.
"Báo! !"
Đúng lúc này, nha dịch tiến đến bẩm báo nói: "Đại nhân, quản gia của Quế Lương phủ cầu kiến."
Mạc Nguyên Sinh sắc mặt đại biến.
Phụ tá vẻ mặt bất đắc dĩ, gật đầu nói: "Hiện tại, chỉ có thể gặp thôi."
Mạc Nguyên Sinh xua tay với nha dịch đi mời người, không lâu sau, một quản gia lão niên bước vào. Hắn mỉm cười , ôm quyền nói: "Thảo dân bái kiến phủ doãn đại nhân!"
Mạc Nguyên Sinh ý bảo lão quản gia ngồi xuống, hỏi: "Quản gia có chuyện gì ư?"
Lão quản gia đi thẳng vào vấn đề nói: "Là như vậy, lão gia nghe nói
Thuận Phúc thiếu gia dính vào một hồi thị phi. Lão gia với ta tới hỏi xem là chuyện gì xảy ra, nếu Thuận Phúc thiếu gia phạm tội, thỉnh đại nhân dựa theo pháp luật quốc gia mà phán xử. Nếu Thuận Phúc thiếu gia không phạm pháp, bất kể là ai, cũng không thể nói xấu Thuận Phúc thiếu gia. Lão gia chỉ bảo ta nói vậy thôi."
Mạc Nguyên Sinh nói: "Quản gia yên tâm, Thuận Phúc thiếu gia không phạm pháp."
Nói ra những lời này, trong lòng Mạc Nguyên Sinh rất khổ.
Quế Lương bảo hắn phải xử lý theo lẽ công bằng. Nhưng ý tứ bên trong lại không phải vậy, hắn dám nói Thuận Phúc giết người còn làm nhục nữ nhân sao trên?
" Thỉnh đại nhân để tâm nhiều hơn."
Lão quản gia đứng dậy cáo từ, rất nhanh liền ly khai hậu đường.
Mạc Nguyên Sinh hỏi: "Tiên sinh, hiện tại làm sao bây giờ?"
Phụ tá khẽ thở dài, nói: "Hiện giờ thế cục vô cùng phức tạp, ngài còn muốn phủi đít cũng không thể. Theo ta thấy đại nhân vẫn phải giả vờ bệnh, tạm thời áp chế chuyện này đã, sau đó phái người ngầm đi khuyên bảo Chu thị, bảo nàng ta huỷ bỏ đơn kiện. Đồng thời, lại lại Thuận Phúc, bảo hắn tạm thời ở trong nhà tù mấy ngày. Chờ khuyên Chu thị xong thì tất cả sẽ ổn."
Mạc Nguyên Sinh gật đầu nói: "Được, chuyện này giao cho ngươi đi làm!"
Phủ nha, hậu viện.
Phụ tá vội vã đi tới hậu viện, trên mặt tràn ngập vẻ thất kinh. Trong mắt, lại lộ ra một tia sợ hãi.
Sau khi Mạc Nguyên Sinh nhìn thấy, trầm giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì mà thất kinh thế?"
Phụ tá thở dài nói: "Việc lớn không tốt!"
"Sao lại thế!" Mạc Nguyên Sinh đứng lên hỏi.
Phụ tá trầm giọng nói: "Chuyện là thế này, ban đêm ngày hôm qua, ta phái người đi tìm Chu thị nói chuyện, hy vọng Chu THị và Thuận Phúc giải hòa, âm thầm giải quyết chuyện này. Nhưng, nữ nhân này kiên quyết không đồng ý, một mực muốn Thuận Phúc phải bị trừng phạt đích đáng. Nàng ta còn nói giết người thì thường mạng, Thuận Phúc phải chết."
Dừng một chút, phụ tá còn nói thêm: "Sáng sớm Hôm nay, ta tự mình tới nhà tù một chuyến, muốn khuyên bảo Chu thị đừng kiện Thuận Phúc, ngầm giải quyết chuyện này. Hơn nữa, ta còn nói Thuận Phúc nguyện ý nạp nàng ta làm thiếp, hơn nữa giải quyết sinh kế của người nhà Chu Cương, nam nhân của nàng ta. ngài đoán được nữ nhân này nói gì không? Nàng ta không ngờ nói chúng ta quan lại bao che cho nhau, nói chúng ta nhất định sẽ gặp báo ứng, cuối cùng cương liệt trực tiếp đập đầu vào tường tự tử. Nữ tử này rất cương liệt, hiện tại người đã chết, chuyện đã ầm ĩ ra ngoài, rất khó xử lý."
Mạc Nguyên Sinh đảo mắt, nói: "Việc này nên xử lý cho kín."
"Xử lý như thế nào?" Phụ tá hỏi.
Mạc Nguyên Sinh nói: "Hiện tại, chúng ta nhốt Thuận Phúc vào lao, rồi bảo người biết Chu thị tự sát toàn bộ câm miệng, phong tỏa tất cả tin tức, không được bám lấy chuyện này nữa. Chỉ cần qua mười ngày nửa tháng, dân chúng sẽ dần dần quên chuyện Thuận Phúc cưỡng hiếp Chu thị và giết người.. Đến lúc đó, sẽ thả Thuận Phúc ra, cũng có thể báo cáo kết quả công tác với Quế Lương."
"Đại nhân anh minh!"
Phụ tá mỉm cười, lập tức còn nói thêm: "Nhưng ta vẫn lo lắng, vạn nhất Triệu Liệt Văn biết thì sao?"
Mạc Nguyên Sinh nói: "Đánh chết cũng không thể nhận."
Phụ tá nhíu mày, cảm thấy giấu được Triệu Liệt Văn rất khó. Dù sao Triệu Liệt Văn là người có quyền lớn nhất trong nước, muốn cản hắn rất khó!
Nhưng trước mắt không có biện pháp giải quyết tốt hơn, chỉ có thể làm vậy thôi.
Phụ tá gật đầu nói: "Đại nhân, nếu giam giữ Thuận Phúc một đoạn thời gian, còn phải thông tri cho Quế Lương trước, hơn nữa để Quế Lương phái người tới trấn an Thuận Phúc. Nếu không chuyện xử lý không tốt. Một khi
Thuận Phúc tiểu tử này giở trò, chúng ta càng khổ."
"Ừ, ngươi đi thông tri cho Quế Lương đi!" Mạc Nguyên Sinh xua tay nói.
Lúc này, trong lòng Mạc Nguyên Sinh có cảm giác như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng không phải chịu áp lực nữa.
Không đến ba phút, Mạc Nguyên Sinh nghe thấy tiếng bước chân. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, lại nhìn thấy phụ tá chạy về rất nhanh, hơn nữa trên mặt phụ tá lộ ra vẻ hoảng sợ.
Mạc Nguyên Sinh trong lòng máy động, hỏi: "Tiên sinh, sao đã trở lại rồi."
Phụ tá thất thanh nói: "Không tốt, không tốt, Triệu Liệt Văn dẫn người đến phủ nha rồi."
Vừa dứt lời thì tiếng bước chân truyền đến.
Triệu Liệt Văn đi đầu, phía sau là người của pháp viện.
Triệu Liệt Văn để tóc ngắn, mặc quần áo màu đen, lộ ra vẻ vô cùng nghiêm túc. Hắn đi tới, tạo cho người ta áp lực cực lớn. Sau khi hắn dẫn người tiến vào, trầm giọng nói: "Mạc phủ doãn, giao Thuận Phúc và Chu thị ra đây, ta sẽ tiếp nhận chuyện này." Dừng một chút, Triệu Liệt Văn trầm giọng nói: "Mạc phủ doãn, chuyện liên quan tới Thuận Phúc ngươi không thích hợp nhúng tay, để người của pháp viện chúng ta tiếp nhận mới thích hợp nhất."
Mạc Nguyên Sinh thấy Triệu Liệt Văn biết việc này, biết không thể giấu được nữa, cao giọng nói: "Triệu viện trưởng, ta là phủ doãn Thuận Thiên phủ, tổng hạt sự vụ lớn nhỏ.Ngươi cứ đi xử lý chuyện của ngươi là được, sao cứ phải nhúng tay vào chuyện của ta."
Triệu Liệt Văn nói: "Mạc phủ doãn, xin ngươi hãy nghĩ cho minh bạch tính nghiêm trọng của chuyện này."
Mạc Nguyên Sinh nói: "Ta rất minh bạch."
"Hừ, xem ra ta đối với Mạc phủ doãn ta đối với ngươi cũng nên thẩm trarồi, ta thấy ngươi cũng có vấn đề." Triệu Liệt Văn lành lạnh nói.
Mạc Nguyên Sinh sắc mặt đại biến, lộ ra một tia hoảng sợ. Hơn một năm nay, Triệu Liệt Văndẫn theo người của pháp viện tuần tra khắp nơi, dấu chân trải rộng đại giang nam bắc, xử lý vô số người. Thậm chí, pháp viện của Triệu Liệt Văn có đặc quyền, hoàn toàn là muốn bắt ai thì bắt, đừng nói là tuần phủ tỉnh, cho dù là tướng quân dẫn binh bên trong quân đội phạm pháp của bị trực tiếp bắn chết.
"Triệu viện trưởng, người dẫn ra đi!" khi Hai bên đang giằng co thì một đội binh lính xông vào, còn mang theo Thuận Phúc.
Dẫn binh là một doanh trưởng, hắn đi tới giơ tay lên thi lễ rồi cao giọng nói: "Triệu viện trưởng, ta hỏi ngục tốt trong nhà lao rồi, Chu thị đã tự sát. Vì thế, ta bắt hết ngục tốt để tiện cho ngài thẩm tra."
"Làm tốt lắm!" Triệu Liệt Văn gật đầu nói.
Mạc Nguyên Sinh lớn tiếng nói: "Triệu viện trưởng, ngươi không thể như vậy được, ngươi không có quyền đó."
Triệu Liệt Văn hừ một tiếng, trầm giọng nói: "Quyền của ta không phải ai giao cho cả, mà là luật pháp của quốc gia giao cho. Cho dù tổng thống làm sai thì ta cũng thẩm tra." Khi Triệu Liệt Văn dẫn người bắt người thẩm tra, không ngừng thành lập uy tín của pháp viện thì hắn cũng đang không ngừng làm quen với hiến pháp của nước Mỹ, hiểu hiến pháp tương quan với pháp viện cao nhất của nước Mỹ, chuyển hóa thành thứ của mình.
Tới giờ, Triệu Liệt Văn đã không còn là Triệu Liệt Văn lúc trước.
Một thân dũng khí, không sợ không ngại.
Triệu Liệt Văn vung tay, trầm giọng phân phó: "Ta hoài nghi Thuận Thiên phủ doãn Mạc Nguyên Sinh cũng tham dự chuyện này, khiến cho Chu thị tự sát. Người đâu, bắt cả Mạc Nguyên Sinh lại."
Lần này, Mạc Nguyên Sinh ngây ra.
Bản thân hắn dính vào, còn bị bắt, hắn muốn phản kháng, nhưng lại ở trướng mặt đám binh lính, tất cả phản kháng đều chỉ phí công. Triệu Liệt Văn dẫn theo Thuận Phúc, cùng với Mạc Nguyên Sinh, và đám ngục tốt, cùng với phụ tá của Mạc Nguyên Sinh, đi trên đường lớn tới nha môn Thuận Thiên phủ, chuẩn bị thẩm vấn ở đại đường.
Quế Lương phủ đệ, hậu viện.
Quế Lương đã bảy mươi sáu tuổi, tuổi lớn thì tinh thần tất nhiên không được tốt. lão nằm trên ghế, nhẹ nhàng lắc lư ghế nằm, sưởi nắng, híp mắt ngủ gật.
Tiếng bước chân dồn dập làm Quế Lương bừng tỉnh, lão ngẩng đầu nhìn, phát hiện là lão quản gia bước vào. Lão quản gia đi tới trước người Quế
Lương, thở hổn hển, cả nửa ngày sau mới nói: "Lão gia, Triệu Liệt Văn bắt Thuận Phúc thiếu gia đi rồi, ngay cả Mạc Nguyên Sinh cũng bị Triệu
Liệt Văn bắt."
Quế Lương mở mắt ra, hỏi: "Tại sao có thể như vậy?"
Lão quản gia nói: "Triệu Liệt Văn mang binh xâm nhập phủ nha, không ai dám ngăn trở, nên có kết quả nà."
Quế Lương hừ một tiếng, đứng lên nói: "Thỉnh Chỉ Lan đến!"
Lão quản gia lập tức đi truyền tin, không lâu sau, Chỉ Lan đi tới trước mặt Quế Lương, hỏi: "Cha, tìm con có việc à?"
Quế Lương nghiêm túc nói: "Nha đầu à, cha lớn tuổi rồi, tùy thời đều có thể chết đi, Hiện tại cha đã muốn an độ lúc tuổi già, nhìn con cháu bình an. Nhưng, Thuận Phúc bị Triệu Liệt Văn bắt đi, ngươi giúp hắn một tay. Ta biết Thuận Phúc có chút khốn khiếp, nhưng chung quy vẫn là người của nhà chúng ta, không thể không quản. Ngươi cũng biết tính tình của Triệu Liệt Văn, một khi bị hắn bắt, Thuận Phúc không chét cũng bị lột một lớp da."
Chỉ Lan nhìn khuôn mặt già nua của cha, cùng với một tia khẩn cầu trong mắt lão, sau một hồi trầm mặc, Chỉ Lan vẫn gật đầu đồng ý thỉnh cầu của
Quế Lương.