Lý Chấn dẫn người ly khai nha môn Thuận Thiên phủ, nửa đường thì Quế Lương dẫn người của mình hồi phủ. Khi Rời khỏi, Quế Lương còn bắn tiếng cả đời không qua lại với Lý Chấn nữa, muốn triệt để phân rõ giới hạn với Lý Chấn.
Đối với điều này, Lý Chấn chỉ có thể cười bất đắc dĩ.
Hắn không thể vì Thuận Phúc mà khiến luật pháp mất đi hiệu lực, đối với Lý Chấn mà nói, quốc gia là một tay hắn một tay, giống như con hắn vậy, hơn nữa Trung Quốc vừa thành lập, chỉ là một đứa trẻ mới sinh, không chịu nổi dày vò. Sau khi Về nhà, Chỉ Lan một mình trực tiếp trở về phòng, mà Lý Chấn thì tới thư phòng, xem xét chuyện cả nước, xử lý chuyện cần xử lý rồi mới bước vào phòng Chỉ Lan.
Trong phòng Chỉ Lan đang ngồi một mình hờn dỗi.
Chuyện ban ngày, không giận là không được.
Tốt xấu gì thì phụ thân thân sinh của nàng ta cũng quỳ xuống cầu tình Lý Chấn, nhưng Lý Chấn lại bất vi sở động. Lý Chấn đi tới trước người Chỉ Lan, cười cười, nói: "Làm sao vậy, vẫn tức giận vì chuyện ta cự tuyệt tha thứ cho Thuận Phúc à?"
"Không có tức giận!"
Chỉ Lan hừ một tiếng quay mặt đi.
Lý Chấn cười nói: "Tức giận sẽ bị nhăn da mặt đấy, đừng mà."
Chỉ Lan hồi đáp: "Đã sớm hoa tàn ít bướm!"
Chỉ Lan Nhà ta trẻ tuổi mạo, là một đại mỹ nữ, làm sao lại là hoa tàn ít bướm được ? Ai, ai dám nói như vậy, ta xách thái đao đi thu thập hắn, xem hắn còn dám nói như vậy nữa không?"
Chỉ Lan cười một tiếng, lườm Lý Chấn rồi nói: "Chính là ngươi đó, còn dám xách dao đi không? Lấy súng thì còn được."
Lý Chấn hồi đáp: "Bất kể là thái đao, hay là súng, chỉ cần có thể khiến Lan nhi nhà ta hả giận đều được."
"Ai là Lan nhi của ngươi, ta không phải."
Chỉ Lan hừ một tiếng, lại không nói lời nào.
Lý Chấn kéo mặt Chỉ Lan sang, cười dài nói: " Được rồi, chuyện hôm nay đều ta sai. Lần này, ta ngỗ nghịch với lão nhạc phụ, khiến lão nhân gia mất hết mặt mũi. . Đồng thời, cũng khiến phu nhân bị thương mặt mũi, đã đánh mất thân nhân, đều là lỗi của ta. Sau này ta nhất định sẽ không ngỗ nghịch với thỉnh cầu của nhạc phụ, làm việc theo chỉ thị của phu nhân, tuyệt đối nghiêm túc."
Chỉ Lan hầm hừ nói: "Vốn chính là ngươi sai."
Lý Chấn còn nói thêm: "Phu nhân nói có lý, lời nói của phu nhân đều chính xác."
Chỉ Lan trong lòng biết tính cách của Lý Chấn, nếu tiếp theo thật sự lại có thân nhân phạm pháp, lại gặp phải tình huống như vậy, kết quả sẽ vẫn là bị nghiêm trị. Tuyệt đối sẽ không được khai ân. Nhưng Lý Chấn có thể cúi đầu xin lỗi nàng ta, đã là nhượng bộ lớn nhất rồi. Nếu nàng ta thật sự không quan tâm Lý Chấn, cuối cùng vẫn là nàng ta bị ảnh hưởng.
Chỉ Lan ném sự không vui đi, áp chế ưu thương mất đi thân nhân, mở nội tâm nói chuyện phiếm với Lý Chấn, tán gẫu chút việc nhà. Hai người vốn chính là thời gian rất lâu rồi không gặp, lời muốn nói rất nhiều, nói mãi không hết.
Sáng sớm hôm sau Tằng Quốc Phiên đi tới phủ tổng thống.
Thư phòng, hai người khách và chủ ngồi xuống.
Lý Chấn cười nói nói: "Bá Hàm huynh, trong khoảng thời gian này, trạng thái phát triểncủa thành Bắc Kinh và cả nước có tốt không?"
Tằng Quốc Phiên vẻ mặt hưng phấn, khẳng định nói: "Tất cả đều tốt, có Triệu viện trưởng cầm đầu pháp viện thay ta hộ giá hộ tống, bọn quan viên đều tận tâm làm việc, không dám chểnh mảng. Pháp viện giống như là một thanh lợi kiếm, cam đoan quan viên liêm khiết làm theo việc công. Kể từ đó, mệnh lệnh chúng ta hạ đạt mới có thể được chấp hành với hạn độ lớn nhất."
Dừng một chút, Tằng Quốc Phiên còn nói thêm: "Ta tìm tổng thống, là có một việc muốn thương lượng với tổng thống."
Lý Chấn hỏi: "Chuyện gì?"
Tằng Quốc Phiên vẻ mặt nghiêm túc, không nhanh không chậm nói: "trước mắt mà nói, rất nhiều chức quan của cả nước tuy rằng đã thiết lập, nhưng ta cho rằng không có tác dụng quá lớn, ngược lại rất dễ làm cản trở sự phát triển của chính phủ. Ví dụ như cả nước đặt ra chức Tổng đốc, có Tổng đốc Trực Đãi, Tổng đốc Lưỡng Giang, Tổng đốc Lưỡng Quảng vân vân.., từ Tổng đốc xuống là tuần phủ tỉnh. Tổng đốc phụ trách nhiều tỉnh, tuần phủ phụ trách một tỉnh, ta cho rằng Tổng đốc là không cần thiết, trực tiếp bỏ đi cũng được, trực tiếp từ tuần phủ và chính phủ một tỉnh nối lại. Như vậy bớt đi Tổng đốc, sẽ giảm bớt vô số chức quan, tinh giản quan viên."
Dừng một chút, Tằng Quốc Phiên tiếp tục nói: "Đồng dạng, phía dưới tuần phủ cũng có rất nhiều quan viên dư thừa, hoàn toàn là có thể tinh giản. Ta muốn thương lượng với tổng thống điều chỉnh quan viên cả nước, nhưng đây là một chuyện rất nguy hiểm, một khi xuất hiện sai lầm, sẽ dẫn tới một loạt chuyện."
Lý Chấn hỏi: "Bá Hàm huynh, làm sao đột nhiên nghĩ đến điều chỉnh cơ cấu quan viên!"
Tằng Quốc Phiên cười cười, nói: "Khi ta và Thạch phó tổng thống xử lý chuyện quốc gia, cũng lật xem rất nhiều bảng quan viên quốc gia, nhìn ra rất nhiều tình huống quốc gia, phát hiện quan viên của chúng ta có rất nhiều không cần thiết, không lợi dụng được tốt, cho nên phải xử lý."
"Được, cái này ta ủng hộ."
Lý Chấn nói: "Nếu muốn làm thì phải làm tốt."
Tằng Quốc Phiên nói: "Tổng thống đồng ý sao?"
Lý Chấn nói: "Ta đồng ý! Sửa đổi Cụ thể, không phải vấn đề một hai. Mà lớn hơn là từ hệ thống Mãn Thanh, chúng ta lập quốc nhưng vẫn có rất nhiều chức quan noi theo Mãn Thanh, không phải của mình. Dứt khoát thanh tẩy lớn, cải cách quan chế Mãn Thanh lưu lại, thi hành chức quan Trung Quốc mới."
Tằng Quốc Phiên hỏi: "Tổng thống có ý tưởng gì?"
Lý Chấn tiếp tục nói: "Bá Hàm huynh hiểu biết tình huống các quốc gia, cũng hiểu biết với quan viên của quốc gia mình, chúng ta chải chuốt lại từng cái. Trước mắt ngươi là thủ tướng, là quan viên cấp cao nhất quốc gia, ngươi phụ trách các ngành, phía dưới lại có một loạt quan viên, đây là thuộc về chính phủ."
"về chính phủ Địa phương ta sẽ nói một chút ý nghĩ của ta."
"Trước mắt mà nói, sau khi xóa Tổng đốc, là tuần phủ các tỉnh và tri phủ phía dưới tuần phủ, phía dưới tri phủ là Huyện lệnh, rất nhiều tên rất khó đọc, khó nhớ, có rất nhiều người không biết. Ý nghĩ của ta là tuần phủ sửa thành tỉnh trưởng, ý tứ là trưởng quan một tỉnh, hình tượng này rất chuẩn xác, xưng hô các phủ cũng đổi, phủ đổi thành thành phổ, tri phủ thành thị trưởng, ví dụ như tri phủ Ngô Châu phủ thì đổi thành thành phố Ngô Châu, quan viên gọi là thị trưởng thành phố Ngô Châu."
" Chức vị Thị trưởng này sớm đã có rồi, thời kì Chiến quốc gọi là thị lại. Đến triều Hán, sáu đại thành thị Trường An, Lạc Dương, Hàm Đan Lâm Truy thiết lập thị trưởng, mục đích là quản lý thị trường. Hiện giờ chúng ta mô phỏng xưng hô tỉnh trưởng, thống nhất một chút con đường, thống nhất gọi là thị trưởng, dễ nghe hơn một chút mà cũng tiện quản lý."
"Từ Thị trưởng đi xuống, trưởng quan các huyện gọi là Huyện trưởng, các xã thì gọi là xã trưởng, thôn thì là thôn trưởng. Đơn giản rõ ràng. Về phần còn cần tinh giản gì nữa thì chúng ta lại thương định, Bá Hàm huynh nghĩ như thế nào?"
Tằng Quốc Phiên nhìn chằm chằm Lý Chấn, cả nửa ngày mới mở miệng nói: "Vì sao tổng thống có thể thoải mái nói ra nhiều thứ như vậy? Ta và Thạch phó tổng thống nghĩ tới vỡ đầu cũng không ra."
Lý Chấn cười nói: "Ta chỉ là chú ý tới tình huống nước ngoài nhiều thôi, đây là tham chiếu từ bên ngoài, nước Mỹ có thống đốc, chúng ta thì thành tỉnh trưởng."
Một câu đã che giấu quá khứ của Lý Chấn.
Tằng Quốc Phiên không có truy hỏi, chỉ là chuyện Lý Chấn đề cập hắn đã đủ bận rồi. Tằng Quốc Phiên cáo từ rời đi, chuẩn bị chải chuốt lại những gì vừa thảo luận với Lý Chấn. Sau khi Tằng Quốc Phiên rời đi, một binh lính bước vào, bẩm báo nói: "Tổng thống, bộ trưởng tài chính Kiều Trí Dung chờ trong đại sảnh, có việc muốn thương lượng với ngài."
Lý Chấn đứng dậy nói: "Ta lập tức tới ngay."
Dứt lời, Lý Chấn đứng dậy rời khỏi thư phòng, bước vào trong đại sảnh.
Khi Lý Chấn đi tới đại sảnh, Kiều Trí Dung đã chờ ở đó.
Kiều Trí Dung đứng dậy nói: "Tổng thống!"
"Ngồi đi."
Lý Chấn bảo Kiều Trí Dung ngồi xuống, sau đó dò hỏi: "Kiều bộ trưởng, ta nhớ rõ ngươi thượng nhiệm chắc được nửa năm rồi.trong nửa năm ngắn ngủi này, đối với quốc gia chắc thiết thân cảm thụ rõ ràng, nói suy nghĩ của ngươi."
Kiều Trí Dung mỉm cười, nói: "Thời gian chính xác là sáu tháng ba ngày, trong khoảng thời gian đảm nhiệm bộ tài chính, cảm thụ lớn nhất của ta là tất cả mọi người đều lo lắng hết lòng cho quốc gia, đều không ngừng cố gắng. Có đội ngũ như vậy, muốn không thành công cũng khó."
Lý Chấn hài lòng gật đầu, trên mặt hiện ra nụ cười vui mừng.
Kiều Trí Dung tiếp tục nói: "Ta muốn báo cáo chuyện đường sắt với tổng thống, cùng với chuyện tài chính quốc gia."
"Nói!" Lý Chấn hứng trí bừng bừng nói.
Kiều Trí Dung nói: "Đường sắt từ Nam Kinh đến Bắc Kinh , đã toàn bộ để đám người Vương Sí Hồ Tuyết Nham tiếp nhận, nhưng ta sửa chữa nội dung nhất định, hạn chế thương nhân có quyền lợi. Tu kiến đường sắt giao cho thương nhân đưa vào hoạt động, nhưng cuối cùng quyền nắm trong tay phải do quốc gia khống chế, không thể để thương nhân nhúng tay. Thương nhân muốn dùng đường sắt làm công trình lớn gì phải được chính phủ phê chuẩn mới có thể bắt đầu khởi công, tuyệt đối không thể để thương nhân muốn làm gì thì làm."
Lý Chấn nói: "Khiến thương nhân nghe lời, cái này không dễ dàng."
Kiều Trí Dung cười cười, nói: "Giao tiếp với thương nhân phải có tính nhẫn nại, có thể uốn trước mềm sau. Thương nhân thấy được lợi ích của đường sắt, nhìn thấy lợi ích tương quan với bản thân, tất nhiên là sẽ không buông bỏ, từ từ bọn họ cuối cùng đều đồng ý."
Lý Chấn cảm khái nói: "May mắn có kiều bộ trưởng a!"
Kiều Trí Dung không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Cái này cũng nhờ có tổng thống ủng hổ, còn có đám người Tằng thủ tướng, Thạch phó tổng thống người đại lực duy trì, ta mới có thể toàn lực làm tốt chuyện đường sắt này."
Dừng một chút, Kiều Trí Dung tiếp tục nói: "Tổng thống mang binh nam trong hơn nửa năm thời gian, tài chính quốc gia đã từ nhập bất phu xuất thành ngang hàng. Hết hạn tháng trước, công tác thống kê các nơi đã có số liệu, một bộ phận rất nhỏ đã hơi có lợi nhuận. Đồng thời, Quảng Châu Hạ Môn, Thượng Hải, Nam Kinh Thiên Tân Bắc Kinh đã trở thành địa phương phồn hoa giàu có và đông đúc, hấp dẫn vô số tiền của thương nhân, đây là trọng điểm phát triển phát lực của ta. Bước tiếp theo ta sẽ phát triển nhiều nơi hơn. Tin rằng theo sự phát triển của các nơi, tài chính quốc gia sẽ càng ngày càng tốt, quốc lực cũng sẽ càng lúc càng cường đại."
Lý Chấn nói: "Phát triển là chuyện tốt, nhưng phải chiếu cố tới lợi ích của dân chúng. Không thể thành lập sự phát triển trên cơ sở bóc lột dân chúng, nếu không phát triển chính là phát triển biến thái dị dạng, là không thể thực hiện."
Kiều Trí Dung nói: "Tổng thống nói có lý!"
Hắn khẳng định nói: "Các thành thị phát triển mạnh đồng thời tình huống của dân chúng cũng từng bước thay đổi. Rất nhiều thổ địa thu về nước nhà, mà quốc gia cũng sẽ đem thổ địa cấp cho dân chúng sử dụng miễn phí, trong thời gian ngắn ngủi, tính tích cực của dân chúng tăng mạnh, hơn nửa năm qua, trong nhà đã có lương tồn. Hơn nữa các nơi buôn bán phát triển, kéo theo sự phát triển của dân chúng, hiện tại cuộc sống của dân chúng cũng càng ngày càng tốt."
Lý Chấn nói: "Càng ngày càng tốt là đúng, nhìn chung các đời, một khi dân chúng sống khó khăn, chỉ sợ thiên hạ sẽ rối loạn. Vào những năm cuối đời Tần, dân chúng không thể sinh tồn, cho nên bạo phát khởi nghĩa nông dân, cuối cùng phủ định triều Tần. Những năm cuối triều Hán dân chúng lầm than, những năm cuối triều Tùy cũng vậy? Cho nên, phải để dân chúng sống tốt mới là đạo lý. Cho dù có dã tâm gia, âm mưu gia muốn kích động phản loạn,, đó đều không được ưa chuộng, không thể thực hiện được."
Kiều Trí Dung gật gật đầu, đồng ý với cách nói của Lý Chấn.
Hai người tiến hành tham thảo trên vấn đề tài chính rồi Kiều Trí Dung mới cáo từ rời đi.
"Báo! !"
Một binh lính bước vào, bẩm báo nói: "Tổng thống, đặc phái viên nước Mỹ Mã Huy tới."
"Thỉnh!"
Lý Chấn sai binh lính đi mời người, trong lòng lại tràn ngập điểm khả nghi.
Khi ở miền Nam, Mã Huy và liên minh tám nước đã đi rồi, hiện tại tới Bắc Kinh tìm hắn có chuyện gì?
Lý Chấn trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng chỉ áp chế trong lòng chờ Mã Huy tới.
Không lâu sau, Mã Huy thân một thân lễ phục màu đen đi vào. Sau khi hắn tiến vào đại sảnh, hạ thấp người hành lễ với Lý Chấn, Lý Chấn chủ động nghênh đón, vươn tay nói: "Mã Huy các hạ, hoan nghênh! Hoan nghênh!"
Mã Huy liên tục nói lời cảm tạ, hai người khách và chủ ngồi xuống.
Mã Huy cười bảo: "Tổng thống, ta vừa tới thành Bắc Kinh thì nghe thấy vô số dân chúng đàm luận về ngài."
"Ồ, đàm luận gì về ta?"
"Dân chúng nói tổng thống đại công vô tư, vì giải oan cho người chết, thà rằng đắc tội lão nhạc phụ Quế Lương, cũng vẫn để viện trưởng pháp viện cao nhất Triệu Liệt Văn bắn chết cháu của Quế Lương, vẫn bắn chết quan viên Thuận Thiên phủ bao che cho cháu của Quế Lương. Lòng dạ này khiến người ta bội phục. Nếu tổng thống ở trên đường cái dạo một vòng, tuyệt đối đều là lời khen ngợi tổng thống. Hơn nữa, chính phủ ngài mới thành lập trong mắt dân chúng chính là chính phủ tốt vì dân vì nước."
"Mã Huy các hạ quá khen! Đây chỉ là chuyện rất bình thường, không đáng nhắc tới."
"Đây là lời nói thật, hiện giờ Trung Quốc, không ai dám khi dễ."
Mã Huy nhìn thấy biến hóa của thành Bắc Kinh, trong lòng cũng cảm khái không thôi. Lúc này mới không đến mười năm thời gian, Mãn Thanh bị tiêu diệt, Trung Quốc mới thành lập, hơn nữa quốc lực của Trung Quốc ngày càng cường thịnh, không còn là quốc gia có thể tùy ý khi dễ.
Lý Chấn cười nói: "Mã Huy các hạ đến bái phỏng ta, chắc không phải chỉ để khích lệ ta chứ."
Mã Huy cười cười, nói: "Đích xác có một đại sự tìm tổng thống."
Lý Chấn xua tay nói: "Nói!"
Mã Huy từ trong quần áo lấy ra một phong thơ, đưa tới tay Lý Chấn, nói: "Tổng thống, đây là một phong thơ từ nước Mỹ đưa tới, là Lâm Khẳng tiên sinh tự tay viết cho tổng thống."
Lý Chấn mở ra cẩn thận đọc, sau khi xem xong thì hỏi: "Ngươi có biết nội dung trên thư không?"
Mã Huy nói: "Biết được đại khái."
Lý Chấn nói: "Chuyện này ta phải suy nghĩ mấy ngày rồi sẽ trả lời."
Lâm Khẳng gởi thư không phải là xin Lý Chấn giúp đỡ, là mời Lý Chấn tới nước Mỹ tiến hành viếng thăm. Lâm Khẳng trên thư còn nói hắn đã tham gia tổng tuyển cử tổng thống, hơn nữa cục diện lạc quan, từ phản ánh phản ánh của các nơi cho thấy, Lâm Khẳng rất có thể trở thành tổng thống nước Mỹ nhiệm kỳ mới. Đương nhiên, Lâm Khẳng thỉnh hắn tới rất có thể có một bộ phận nguyên nhân là muốn mượn thanh thế của Lý Chấn, gia tăng để khí cho Lâm Khẳng thượng nhiệm, dù sao Lý Chấn cũng đã là người nổi tiếng toàn thế giới.
Mã Huy biết chuyện lớn, gật đầu nói: "Ta về hồi đại sứ quán chờ tổng thống trả lời, ta chân thành hy vọng tổng thống có thể tới nước Mỹ một chuyến."
Sau khi nói xong, Mã Huy đứng dậy cáo từ.
Lý Chấn tiễn bước Mã Huy, lập tức phái người đi thỉnh Tằng Quốc Phiên, Tả Tông Đường, Thạch Đạt Khai, Triệu Liệt Văn, Hoàng Sĩ Hải đến phủ tổng thống, thương thảo chuyện Lâm Khẳng mời hắn tới nước Mỹ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lý Chấn dẫn người ly khai nha môn Thuận Thiên phủ, nửa đường thì Quế Lương dẫn người của mình hồi phủ. Khi Rời khỏi, Quế Lương còn bắn tiếng cả đời không qua lại với Lý Chấn nữa, muốn triệt để phân rõ giới hạn với Lý Chấn.
Đối với điều này, Lý Chấn chỉ có thể cười bất đắc dĩ.
Hắn không thể vì Thuận Phúc mà khiến luật pháp mất đi hiệu lực, đối với Lý Chấn mà nói, quốc gia là một tay hắn một tay, giống như con hắn vậy, hơn nữa Trung Quốc vừa thành lập, chỉ là một đứa trẻ mới sinh, không chịu nổi dày vò. Sau khi Về nhà, Chỉ Lan một mình trực tiếp trở về phòng, mà Lý Chấn thì tới thư phòng, xem xét chuyện cả nước, xử lý chuyện cần xử lý rồi mới bước vào phòng Chỉ Lan.
Trong phòng Chỉ Lan đang ngồi một mình hờn dỗi.
Chuyện ban ngày, không giận là không được.
Tốt xấu gì thì phụ thân thân sinh của nàng ta cũng quỳ xuống cầu tình Lý Chấn, nhưng Lý Chấn lại bất vi sở động. Lý Chấn đi tới trước người Chỉ Lan, cười cười, nói: "Làm sao vậy, vẫn tức giận vì chuyện ta cự tuyệt tha thứ cho Thuận Phúc à?"
"Không có tức giận!"
Chỉ Lan hừ một tiếng quay mặt đi.
Lý Chấn cười nói: "Tức giận sẽ bị nhăn da mặt đấy, đừng mà."
Chỉ Lan hồi đáp: "Đã sớm hoa tàn ít bướm!"
Chỉ Lan Nhà ta trẻ tuổi mạo, là một đại mỹ nữ, làm sao lại là hoa tàn ít bướm được ? Ai, ai dám nói như vậy, ta xách thái đao đi thu thập hắn, xem hắn còn dám nói như vậy nữa không?"
Chỉ Lan cười một tiếng, lườm Lý Chấn rồi nói: "Chính là ngươi đó, còn dám xách dao đi không? Lấy súng thì còn được."
Lý Chấn hồi đáp: "Bất kể là thái đao, hay là súng, chỉ cần có thể khiến Lan nhi nhà ta hả giận đều được."
"Ai là Lan nhi của ngươi, ta không phải."
Chỉ Lan hừ một tiếng, lại không nói lời nào.
Lý Chấn kéo mặt Chỉ Lan sang, cười dài nói: " Được rồi, chuyện hôm nay đều ta sai. Lần này, ta ngỗ nghịch với lão nhạc phụ, khiến lão nhân gia mất hết mặt mũi. . Đồng thời, cũng khiến phu nhân bị thương mặt mũi, đã đánh mất thân nhân, đều là lỗi của ta. Sau này ta nhất định sẽ không ngỗ nghịch với thỉnh cầu của nhạc phụ, làm việc theo chỉ thị của phu nhân, tuyệt đối nghiêm túc."
Chỉ Lan hầm hừ nói: "Vốn chính là ngươi sai."
Lý Chấn còn nói thêm: "Phu nhân nói có lý, lời nói của phu nhân đều chính xác."
Chỉ Lan trong lòng biết tính cách của Lý Chấn, nếu tiếp theo thật sự lại có thân nhân phạm pháp, lại gặp phải tình huống như vậy, kết quả sẽ vẫn là bị nghiêm trị. Tuyệt đối sẽ không được khai ân. Nhưng Lý Chấn có thể cúi đầu xin lỗi nàng ta, đã là nhượng bộ lớn nhất rồi. Nếu nàng ta thật sự không quan tâm Lý Chấn, cuối cùng vẫn là nàng ta bị ảnh hưởng.
Chỉ Lan ném sự không vui đi, áp chế ưu thương mất đi thân nhân, mở nội tâm nói chuyện phiếm với Lý Chấn, tán gẫu chút việc nhà. Hai người vốn chính là thời gian rất lâu rồi không gặp, lời muốn nói rất nhiều, nói mãi không hết.
Sáng sớm hôm sau Tằng Quốc Phiên đi tới phủ tổng thống.
Thư phòng, hai người khách và chủ ngồi xuống.
Lý Chấn cười nói nói: "Bá Hàm huynh, trong khoảng thời gian này, trạng thái phát triểncủa thành Bắc Kinh và cả nước có tốt không?"
Tằng Quốc Phiên vẻ mặt hưng phấn, khẳng định nói: "Tất cả đều tốt, có Triệu viện trưởng cầm đầu pháp viện thay ta hộ giá hộ tống, bọn quan viên đều tận tâm làm việc, không dám chểnh mảng. Pháp viện giống như là một thanh lợi kiếm, cam đoan quan viên liêm khiết làm theo việc công. Kể từ đó, mệnh lệnh chúng ta hạ đạt mới có thể được chấp hành với hạn độ lớn nhất."
Dừng một chút, Tằng Quốc Phiên còn nói thêm: "Ta tìm tổng thống, là có một việc muốn thương lượng với tổng thống."
Lý Chấn hỏi: "Chuyện gì?"
Tằng Quốc Phiên vẻ mặt nghiêm túc, không nhanh không chậm nói: "trước mắt mà nói, rất nhiều chức quan của cả nước tuy rằng đã thiết lập, nhưng ta cho rằng không có tác dụng quá lớn, ngược lại rất dễ làm cản trở sự phát triển của chính phủ. Ví dụ như cả nước đặt ra chức Tổng đốc, có Tổng đốc Trực Đãi, Tổng đốc Lưỡng Giang, Tổng đốc Lưỡng Quảng vân vân.., từ Tổng đốc xuống là tuần phủ tỉnh. Tổng đốc phụ trách nhiều tỉnh, tuần phủ phụ trách một tỉnh, ta cho rằng Tổng đốc là không cần thiết, trực tiếp bỏ đi cũng được, trực tiếp từ tuần phủ và chính phủ một tỉnh nối lại. Như vậy bớt đi Tổng đốc, sẽ giảm bớt vô số chức quan, tinh giản quan viên."
Dừng một chút, Tằng Quốc Phiên tiếp tục nói: "Đồng dạng, phía dưới tuần phủ cũng có rất nhiều quan viên dư thừa, hoàn toàn là có thể tinh giản. Ta muốn thương lượng với tổng thống điều chỉnh quan viên cả nước, nhưng đây là một chuyện rất nguy hiểm, một khi xuất hiện sai lầm, sẽ dẫn tới một loạt chuyện."
Lý Chấn hỏi: "Bá Hàm huynh, làm sao đột nhiên nghĩ đến điều chỉnh cơ cấu quan viên!"
Tằng Quốc Phiên cười cười, nói: "Khi ta và Thạch phó tổng thống xử lý chuyện quốc gia, cũng lật xem rất nhiều bảng quan viên quốc gia, nhìn ra rất nhiều tình huống quốc gia, phát hiện quan viên của chúng ta có rất nhiều không cần thiết, không lợi dụng được tốt, cho nên phải xử lý."
"Được, cái này ta ủng hộ."
Lý Chấn nói: "Nếu muốn làm thì phải làm tốt."
Tằng Quốc Phiên nói: "Tổng thống đồng ý sao?"
Lý Chấn nói: "Ta đồng ý! Sửa đổi Cụ thể, không phải vấn đề một hai. Mà lớn hơn là từ hệ thống Mãn Thanh, chúng ta lập quốc nhưng vẫn có rất nhiều chức quan noi theo Mãn Thanh, không phải của mình. Dứt khoát thanh tẩy lớn, cải cách quan chế Mãn Thanh lưu lại, thi hành chức quan Trung Quốc mới."
Tằng Quốc Phiên hỏi: "Tổng thống có ý tưởng gì?"
Lý Chấn tiếp tục nói: "Bá Hàm huynh hiểu biết tình huống các quốc gia, cũng hiểu biết với quan viên của quốc gia mình, chúng ta chải chuốt lại từng cái. Trước mắt ngươi là thủ tướng, là quan viên cấp cao nhất quốc gia, ngươi phụ trách các ngành, phía dưới lại có một loạt quan viên, đây là thuộc về chính phủ."
"về chính phủ Địa phương ta sẽ nói một chút ý nghĩ của ta."
"Trước mắt mà nói, sau khi xóa Tổng đốc, là tuần phủ các tỉnh và tri phủ phía dưới tuần phủ, phía dưới tri phủ là Huyện lệnh, rất nhiều tên rất khó đọc, khó nhớ, có rất nhiều người không biết. Ý nghĩ của ta là tuần phủ sửa thành tỉnh trưởng, ý tứ là trưởng quan một tỉnh, hình tượng này rất chuẩn xác, xưng hô các phủ cũng đổi, phủ đổi thành thành phổ, tri phủ thành thị trưởng, ví dụ như tri phủ Ngô Châu phủ thì đổi thành thành phố Ngô Châu, quan viên gọi là thị trưởng thành phố Ngô Châu."
" Chức vị Thị trưởng này sớm đã có rồi, thời kì Chiến quốc gọi là thị lại. Đến triều Hán, sáu đại thành thị Trường An, Lạc Dương, Hàm Đan Lâm Truy thiết lập thị trưởng, mục đích là quản lý thị trường. Hiện giờ chúng ta mô phỏng xưng hô tỉnh trưởng, thống nhất một chút con đường, thống nhất gọi là thị trưởng, dễ nghe hơn một chút mà cũng tiện quản lý."
"Từ Thị trưởng đi xuống, trưởng quan các huyện gọi là Huyện trưởng, các xã thì gọi là xã trưởng, thôn thì là thôn trưởng. Đơn giản rõ ràng. Về phần còn cần tinh giản gì nữa thì chúng ta lại thương định, Bá Hàm huynh nghĩ như thế nào?"
Tằng Quốc Phiên nhìn chằm chằm Lý Chấn, cả nửa ngày mới mở miệng nói: "Vì sao tổng thống có thể thoải mái nói ra nhiều thứ như vậy? Ta và Thạch phó tổng thống nghĩ tới vỡ đầu cũng không ra."
Lý Chấn cười nói: "Ta chỉ là chú ý tới tình huống nước ngoài nhiều thôi, đây là tham chiếu từ bên ngoài, nước Mỹ có thống đốc, chúng ta thì thành tỉnh trưởng."
Một câu đã che giấu quá khứ của Lý Chấn.
Tằng Quốc Phiên không có truy hỏi, chỉ là chuyện Lý Chấn đề cập hắn đã đủ bận rồi. Tằng Quốc Phiên cáo từ rời đi, chuẩn bị chải chuốt lại những gì vừa thảo luận với Lý Chấn. Sau khi Tằng Quốc Phiên rời đi, một binh lính bước vào, bẩm báo nói: "Tổng thống, bộ trưởng tài chính Kiều Trí Dung chờ trong đại sảnh, có việc muốn thương lượng với ngài."
Lý Chấn đứng dậy nói: "Ta lập tức tới ngay."
Dứt lời, Lý Chấn đứng dậy rời khỏi thư phòng, bước vào trong đại sảnh.