Khi Lý Chấn đi tới đại sảnh, Kiều Trí Dung đã chờ ở đó.
Kiều Trí Dung đứng dậy nói: "Tổng thống!"
"Ngồi đi."
Lý Chấn bảo Kiều Trí Dung ngồi xuống, sau đó dò hỏi: "Kiều bộ trưởng, ta nhớ rõ ngươi thượng nhiệm chắc được nửa năm rồi.trong nửa năm ngắn ngủi này, đối với quốc gia chắc thiết thân cảm thụ rõ ràng, nói suy nghĩ của ngươi."
Kiều Trí Dung mỉm cười, nói: "Thời gian chính xác là sáu tháng ba ngày, trong khoảng thời gian đảm nhiệm bộ tài chính, cảm thụ lớn nhất của ta là tất cả mọi người đều lo lắng hết lòng cho quốc gia, đều không ngừng cố gắng. Có đội ngũ như vậy, muốn không thành công cũng khó."
Lý Chấn hài lòng gật đầu, trên mặt hiện ra nụ cười vui mừng.
Kiều Trí Dung tiếp tục nói: "Ta muốn báo cáo chuyện đường sắt với tổng thống, cùng với chuyện tài chính quốc gia."
"Nói!" Lý Chấn hứng trí bừng bừng nói.
Kiều Trí Dung nói: "Đường sắt từ Nam Kinh đến Bắc Kinh , đã toàn bộ để đám người Vương Sí Hồ Tuyết Nham tiếp nhận, nhưng ta sửa chữa nội dung nhất định, hạn chế thương nhân có quyền lợi. Tu kiến đường sắt giao cho thương nhân đưa vào hoạt động, nhưng cuối cùng quyền nắm trong tay phải do quốc gia khống chế, không thể để thương nhân nhúng tay. Thương nhân muốn dùng đường sắt làm công trình lớn gì phải được chính phủ phê chuẩn mới có thể bắt đầu khởi công, tuyệt đối không thể để thương nhân muốn làm gì thì làm."
Lý Chấn nói: "Khiến thương nhân nghe lời, cái này không dễ dàng."
Kiều Trí Dung cười cười, nói: "Giao tiếp với thương nhân phải có tính nhẫn nại, có thể uốn trước mềm sau. Thương nhân thấy được lợi ích của đường sắt, nhìn thấy lợi ích tương quan với bản thân, tất nhiên là sẽ không buông bỏ, từ từ bọn họ cuối cùng đều đồng ý."
Lý Chấn cảm khái nói: "May mắn có kiều bộ trưởng a!"
Kiều Trí Dung không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Cái này cũng nhờ có tổng thống ủng hổ, còn có đám người Tằng thủ tướng, Thạch phó tổng thống người đại lực duy trì, ta mới có thể toàn lực làm tốt chuyện đường sắt này."
Dừng một chút, Kiều Trí Dung tiếp tục nói: "Tổng thống mang binh nam trong hơn nửa năm thời gian, tài chính quốc gia đã từ nhập bất phu xuất thành ngang hàng. Hết hạn tháng trước, công tác thống kê các nơi đã có số liệu, một bộ phận rất nhỏ đã hơi có lợi nhuận. Đồng thời, Quảng Châu Hạ Môn, Thượng Hải, Nam Kinh Thiên Tân Bắc Kinh đã trở thành địa phương phồn hoa giàu có và đông đúc, hấp dẫn vô số tiền của thương nhân, đây là trọng điểm phát triển phát lực của ta. Bước tiếp theo ta sẽ phát triển nhiều nơi hơn. Tin rằng theo sự phát triển của các nơi, tài chính quốc gia sẽ càng ngày càng tốt, quốc lực cũng sẽ càng lúc càng cường đại."
Lý Chấn nói: "Phát triển là chuyện tốt, nhưng phải chiếu cố tới lợi ích của dân chúng. Không thể thành lập sự phát triển trên cơ sở bóc lột dân chúng, nếu không phát triển chính là phát triển biến thái dị dạng, là không thể thực hiện."
Kiều Trí Dung nói: "Tổng thống nói có lý!"
Hắn khẳng định nói: "Các thành thị phát triển mạnh đồng thời tình huống của dân chúng cũng từng bước thay đổi. Rất nhiều thổ địa thu về nước nhà, mà quốc gia cũng sẽ đem thổ địa cấp cho dân chúng sử dụng miễn phí, trong thời gian ngắn ngủi, tính tích cực của dân chúng tăng mạnh, hơn nửa năm qua, trong nhà đã có lương tồn. Hơn nữa các nơi buôn bán phát triển, kéo theo sự phát triển của dân chúng, hiện tại cuộc sống của dân chúng cũng càng ngày càng tốt."
Lý Chấn nói: "Càng ngày càng tốt là đúng, nhìn chung các đời, một khi dân chúng sống khó khăn, chỉ sợ thiên hạ sẽ rối loạn. Vào những năm cuối đời Tần, dân chúng không thể sinh tồn, cho nên bạo phát khởi nghĩa nông dân, cuối cùng phủ định triều Tần. Những năm cuối triều Hán dân chúng lầm than, những năm cuối triều Tùy cũng vậy? Cho nên, phải để dân chúng sống tốt mới là đạo lý. Cho dù có dã tâm gia, âm mưu gia muốn kích động phản loạn,, đó đều không được ưa chuộng, không thể thực hiện được."
Kiều Trí Dung gật gật đầu, đồng ý với cách nói của Lý Chấn.
Hai người tiến hành tham thảo trên vấn đề tài chính rồi Kiều Trí Dung mới cáo từ rời đi.
"Báo! !"
Một binh lính bước vào, bẩm báo nói: "Tổng thống, đặc phái viên nước Mỹ Mã Huy tới."
"Thỉnh!"
Lý Chấn sai binh lính đi mời người, trong lòng lại tràn ngập điểm khả nghi.
Khi ở miền Nam, Mã Huy và liên minh tám nước đã đi rồi, hiện tại tới Bắc Kinh tìm hắn có chuyện gì?
Lý Chấn trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng chỉ áp chế trong lòng chờ Mã Huy tới.
Không lâu sau, Mã Huy thân một thân lễ phục màu đen đi vào. Sau khi hắn tiến vào đại sảnh, hạ thấp người hành lễ với Lý Chấn, Lý Chấn chủ động nghênh đón, vươn tay nói: "Mã Huy các hạ, hoan nghênh! Hoan nghênh!"
Mã Huy liên tục nói lời cảm tạ, hai người khách và chủ ngồi xuống.
Mã Huy cười bảo: "Tổng thống, ta vừa tới thành Bắc Kinh thì nghe thấy vô số dân chúng đàm luận về ngài."
"Ồ, đàm luận gì về ta?"
"Dân chúng nói tổng thống đại công vô tư, vì giải oan cho người chết, thà rằng đắc tội lão nhạc phụ Quế Lương, cũng vẫn để viện trưởng pháp viện cao nhất Triệu Liệt Văn bắn chết cháu của Quế Lương, vẫn bắn chết quan viên Thuận Thiên phủ bao che cho cháu của Quế Lương. Lòng dạ này khiến người ta bội phục. Nếu tổng thống ở trên đường cái dạo một vòng, tuyệt đối đều là lời khen ngợi tổng thống. Hơn nữa, chính phủ ngài mới thành lập trong mắt dân chúng chính là chính phủ tốt vì dân vì nước."
"Mã Huy các hạ quá khen! Đây chỉ là chuyện rất bình thường, không đáng nhắc tới."
"Đây là lời nói thật, hiện giờ Trung Quốc, không ai dám khi dễ."
Mã Huy nhìn thấy biến hóa của thành Bắc Kinh, trong lòng cũng cảm khái không thôi. Lúc này mới không đến mười năm thời gian, Mãn Thanh bị tiêu diệt, Trung Quốc mới thành lập, hơn nữa quốc lực của Trung Quốc ngày càng cường thịnh, không còn là quốc gia có thể tùy ý khi dễ.
Lý Chấn cười nói: "Mã Huy các hạ đến bái phỏng ta, chắc không phải chỉ để khích lệ ta chứ."
Mã Huy cười cười, nói: "Đích xác có một đại sự tìm tổng thống."
Lý Chấn xua tay nói: "Nói!"
Mã Huy từ trong quần áo lấy ra một phong thơ, đưa tới tay Lý Chấn, nói: "Tổng thống, đây là một phong thơ từ nước Mỹ đưa tới, là Lâm Khẳng tiên sinh tự tay viết cho tổng thống."
Lý Chấn mở ra cẩn thận đọc, sau khi xem xong thì hỏi: "Ngươi có biết nội dung trên thư không?"
Mã Huy nói: "Biết được đại khái."
Lý Chấn nói: "Chuyện này ta phải suy nghĩ mấy ngày rồi sẽ trả lời."
Lâm Khẳng gởi thư không phải là xin Lý Chấn giúp đỡ, là mời Lý Chấn tới nước Mỹ tiến hành viếng thăm. Lâm Khẳng trên thư còn nói hắn đã tham gia tổng tuyển cử tổng thống, hơn nữa cục diện lạc quan, từ phản ánh phản ánh của các nơi cho thấy, Lâm Khẳng rất có thể trở thành tổng thống nước Mỹ nhiệm kỳ mới. Đương nhiên, Lâm Khẳng thỉnh hắn tới rất có thể có một bộ phận nguyên nhân là muốn mượn thanh thế của Lý Chấn, gia tăng để khí cho Lâm Khẳng thượng nhiệm, dù sao Lý Chấn cũng đã là người nổi tiếng toàn thế giới.
Mã Huy biết chuyện lớn, gật đầu nói: "Ta về hồi đại sứ quán chờ tổng thống trả lời, ta chân thành hy vọng tổng thống có thể tới nước Mỹ một chuyến."
Sau khi nói xong, Mã Huy đứng dậy cáo từ.
Lý Chấn tiễn bước Mã Huy, lập tức phái người đi thỉnh Tằng Quốc Phiên, Tả Tông Đường, Thạch Đạt Khai, Triệu Liệt Văn, Hoàng Sĩ Hải đến phủ tổng thống, thương thảo chuyện Lâm Khẳng mời hắn tới nước Mỹ.
Lý Chấn phát ra mệnh lệnh, đám người Tả Tông Đường, Tằng Quốc Phiên, Triệu Liệt Văn nhanh chóng tới phủ tổng thống.
Không lâu sau, mọi người tề tụ trong phòng họp.
Lý Chấn ngồi trên chủ vị, ánh mắt đảo qua mỗi người đang ngồi, không nhanh không chậm nói: "Nửa giờ trước, đặc phái viên nước Mỹ Mã Huy tới gặp ta. Khi Nói chuyện phiếm, Mã Huy nói Trung Quốc đã là một cường quốc danh phù kỳ thực, thực lực cường đại, không còn ai dám tới xâm phạm. Có thể có cục diện như vậy, là kết quả hợp tác chân thành của mọi người. Có chư vị lo lắng hết lòng làm việc cho quốc gia, quốc gia mới có thể vững bước phát triển, mới có thể đứng sừng sững trên đỉnh thế giới."
Lý Chấn đứng lên, vái một cái.
Đám người Tằng Quốc Phiên, Tả Tông Đường cũng đứng lên, liên tục tỏ vẻ không cần như vậy.
Sau khi Lý Chấn ngồi xuống, mọi người mới lại ngồi xuống.
Lý Chấn trên mặt mang theo nụ cười, tiếp tục nói:" Mời mọi người tới, cũng bởi vì Mã Huy đến bái kiến ta. Mã Huy xuất ra một phong thơ, là Lâm Khẳng sắp trở thành tổng thống nhiệm kỳ tới của nước Mỹ viết. Lâm Khẳng mời ta tới nước Mỹ viếng thăm."
Lời này vừa nói ra, chung quanh ồ lên.
Lý Chấn nói: "Ta tính tự mình tới nước Mỹ một chuyến, xem tình huống của nước Mỹ, dẫn theo một bộ phận người ra ngắm thế giới bên ngoài, cảm thụ một chút tình huống bên ngoài."
"Ta phản đối!"
Tằng Quốc Phiên giơ tay, vẻ mặt không ủng hộ.
Hắn nghiêm túc nói: "Tổng thống thân là tổng thống một quốc gia, bản thân gắn liền với an nguy của quốc gia. Vì sự an toàn của tổng thống, không thể tùy tiện ra đi nước ngoài, hơn nữa nước Mỹ cũng không phải tốt lành gì, không thể tin tưởng."
Lý Chấn hỏi: "Vì sao?"
Tằng Quốc Phiên nói: "Thử nghĩ một chút, một khi tổng thống xuất hiện bất kỳ bất trắc nào, nhất định tạo thành trong nước thế cục rung chuyển. Cục diện tốt vừa thành lập rất có thể hóa thành bọt nước. Ta thậm chí có ý nghĩ thế này, đây có thể là cái bẫy của người Mỹ, muốn tổng thống rời khỏi Trung Quốc, sau đó ở bên ngoài phục kích tổng thống, mượn cơ hội khiến cho Trung Quốc đại loạn, bọn họ mới tiện thừa dịp mà vào.
Đối với người ngoại quốc, Tằng Quốc Phiên luôn lo lắng.
Nhất là Lý Chấn tới nước Mỹ, Tằng Quốc Phiên trong lòng lại không vui.
Tới nước Mỹ, rất nguy hiểm.
Lý Chấn mỉm cười, nói: "Vấn đề Bá Hàm huynh lo lắng không hề tồn tại, theo ta thấy, nước Mỹ chủ động mời ta, ngược lại sẽ tận hết sức bảo vệ ta, sao có thể để ta gặp nguy hiểm? Trung Quốc càng cường đại, nước Mỹ lại càng kiêng kị, sợ hãi Trung Quốc trả thù nước Mỹ, cho nên ta càng an toàn. Một khi ta xảy ra vấn đề, nước Mỹ sẽ gặp phải sự phản kích của Trung Quốc, hậu quả như vậy nước Mỹ không chịu nổi."
Thạch Đạt Khai lắc đầu phản đối, nói: "Tổng thống, ta cũng phản đối!"
Lý Chấn nhíu mày nói: "Làm sao các ngươi không nghĩ ra vậy? Đây là vấn đề rất đơn giản."
Hoàng Sĩ Hải nói: "Quan hệ tới an toàn của tổng thống, vấn đề rất nghiêm trọng."
Lý Chấn gãi gãi đầu, nói: "Như vậy đi, để giải trừ lo lắng cho các ngươi, cũng vì sự phát triển sau này của quốc gia, nên lập một quy củ. Một khi tổng thống bất hạnh gặp nạn, tạm thời do thủ tướng đảm nhiệm tổng thống lâm thời, xử lý chuyện quốc gia, rồi để pháp viện cao nhất dẫn đầu, liên hiệp với quốc hội, chọn lựa tổng thống mới. Như vậy, cho dù tổng thống xuất hiện vấn đề, quốc gia cũng sẽ không loạn. Các ngươi nói xem đề nghị này thế nào? Vấn đề Như vậy cũng tồn tại rồi, chẳng ai nói được sẽ không có chuyện gì xảy ra."
Tả Tông Đường gật đầu nói: "Ta cho rằng có thể làm được! Hơn nữa, ta cũng đồng ý tổng thống tới nước Mỹ."
So với đám người Tằng Quốc Phiên, Thạch Đạt Khai, Tả Tông Đường dần dần ẩn phía sau màn, rất ít ra mặt. Nhưng, Tả Tông Đường quản lý quốc hội, tất cả người tham dự trong đó đều là nhân viên quan trọng của các tỉnh, cùng với nhiệm vụ trọng yếu của quân đội, đều là nhân vật có thực quyền, quyền lợi cũng không kém gì Tằng Quốc Phiên, chỉ là ít xuất hiện mà thôi."
Hắn vừa mở miệng, phân lượng rất nặng, làm người chung quanh tất cả đều sửng sốt.
Hoàng Sĩ Hải trầm giọng nói: "Quý Cao huynh, tổng thống một mình tới nước Mỹ, ngươi không nhìn ra trong đó có nguy hiểm sao?"
Tả Tông Đường hừ một tiếng, nghiêm túc nói: "Cứ ở lại trong nước mới nguy hiểm, quốc gia muốn phát triển, phải nhìn tình huống bên ngoài. Câu cửa miệng nói biết người biết ta bách chiến bách thắng,chúng ta hiện tại vũ khí lợi hại một chút, nhân số nhiều một chút, người khác đều biết. Nhưng người ta có cái gì tốt, chúng ta biết ư? Nói một cách so sánh, binh lính quân đội quốc gia chúng ta tố chất chỉnh thể cùng với văn hóa vẫn kém. Tổng thống tới nước Mỹ, ta cũng đi theo xem tình huống nước Mỹ."
Hắn vẻ mặt nghiêm túc, nói tiếp: "Trong khoảng thời gian này, ta một mặt thành lập quốc hội, về phương diện khác thông qua các loại con đường tìm hiểu tình huống của các quốc gia, Nước Mỹ có trường học quan quân liên bang Tâm Điểm lục quân, nước Pháp có quân giáo Thánh Tây Nhĩ, Anh quốc có học viện quân sự hoàng gia Tang Hách Tư Đặc. Bất kể, anh, pháp, mỹ thành lập quân giáo có tác dụng hay không. Thật sự bồi dưỡng ra được cường giả hay không, nhưng ít ra bọn họ đều có ý thức đi làm chuyện này, đều muốn đào tạo quan quân tốt. Trung Quốc là một quốc gia cường thịnh nhất, chẳng lẽ không nên có sao? Nếu thỏa mãn với hiện trạng trước mắt, nhất định sẽ đi đường xuống dốc, nhất định sẽ có một ngày bị đuổi theo."
"Nói rất đúng."
Lý Chấn mắt lóe sáng, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng.
Hoàng Sĩ Hải sửng sốt, mọi người còn lại bị lời nói của Tả Tông Đường dọa cho ngây ra.
Tựa hồ, Tả Tông Đường có chút bất đồng.
Lý Chấn nói tiếp: "Quý Cao huynh nói rất đúng, nên đi ra ngoài để nhìn ngắm thế giới to lớn. Ta đồng ý Quý Cao huynh đi theo ta tới nước Mỹ, cũng đồng ý để Quý Cao huynh tới quân giáo Tây Điểm xem. Quân giáo Tây Điểm tuy rằng trước mắt chưa bồi dưỡng ra người tiếng tăm lừng lẫy, nhưng trong tương lai không lâu, ta tin sẽ xuất hiện. Một quốc gia thành lập trường học quân sự, chọn lựa đệ tử trong vô số người, rồi sẽ có nhân tài xuất hiện, vàng rồi sẽ có lúc tỏa sáng."
Tả Tông Đường cung kính nói: "Tổng thống nói có lý!"
Triệu Liệt Văn xòe tay, bất đắc dĩ nói: "Tổng thống và Quý Cao huynh đều nói như vậy, ta còn có thể nói cái gì nữa? Huống hồ, tổng thống ngay cả cách ứng phó với chuyện đột phát cũng nghĩ tới rồi, ta càng không có lý do gì phản đối."
Triệu Liệt Văn khẽ thở dài, nói: "Ngược lại, ta còn hâm mộ Quý Cao huynh có thể tranh thủ thời gian tới nước Mỹ một chuyến. Ta muốn đi, nhưng mà không có thời gian. Thể chế của quốc gia Chúng ta thoát thai từ nước Mỹ, có thể tự mình đi kiến thức tình huống nước Mỹ là tốt nhất, đáng tiếc việc rất nhiều, ta còn phải đi các nơi trên cả nước thành lập pháp viện, không có thời gian."
Lý Chấn xua tay nói: "Triệu viện trưởng yên tâm, sau này sẽ có cơ hội. Lần này ta và Quý Cao huynh, sau đó lại chọn lựa một số mầm tốt, theo ta đi một chuyến."
Tằng Quốc Phiên trầm giọng nói: "Nếu muốn đi, an toàn của tổng thống vẫn phải đảm bảo cho tốt."
Lý Chấn cười nói: "Tiêm Đao doanh đi theo ta là đủ rồi, lúc trước tổn thất một bộ phận, nhưng trải qua phát triển trong thời gian này. Hoàng Cường đã khôi phục sức chiến đấu của ba trăm Tiêm Đao doanh. Đến lúc đó, bọn họ theo ta."
Dừng một chút, Lý Chấn tiếp tục nói: "Ta sẽ chú ý an toàn, cái này không phải chuyện chính yếu.Người theo ta tới nước Mỹ mới quan trọng nhất, đây chính là nhóm đầu tiên ra nước ngoài, phải suy tính cho kỹ."